Chương 86
Chun
31/07/2019
Khoảng tầm một hai giờ chiều, Đường Hân lim dim
đôi mắt, cái gáy đau nhức khiến cô không khỏi nhăn nhó. Cô xuýt xoa, từ
từ mở mí mắt nhìn xung quanh cố nhớ lại là chuyện gì đang xảy ra. Cô
ngạc nhiên khi nhìn trên người cô đang mặc là một bộ đầm đỏ rách nát,
lại càng hoảng hơn khi phát hiện ra Yến Nhi đã mất tích.
Đúng rồi! Trưa nay cô bưng đồ ăn cho ả, ả nói ả đau bụng tháng nên cô mới đút cho ả ăn rồi... Cô định dọn lại khay thức ăn bưng đi thì có một thứ gì đó cứng cứng đập vào gáy cô. Sau đó cô ngất đi không còn biết chuyện gì xảy ra nữa. Đến khi tỉnh dậy thì không thấy ả đâu nữa.
"Con ả Yến Nhi! Chết thật!" Đường Hân bực tức chửi thề, cô cố đứng dậy mặc cái đầu đau nhức còn hơi choáng váng. Cô xé đi tà váy dài dưới chân che lại những phần nhạy cảm, lao nhanh về phía cửa.
Rầm... Rầm...
"Nè... Có ai không? Mau mở cửa... Cứu với..." Cô đập mạnh tay vào cánh cửa sắt, giọng cố la hét. Cầu mong hai tên vệ sĩ bên ngoài có thể nghe thấy vì cánh cửa này cậu chủ đặc biệt cho người làm cách âm rất tốt.
"..."
Đáp lại cô là sự im lặng đến đáng sợ, cô khẽ run. Hai tay ôm lấy cơ thể gần như trần trụi, mắt lo lắng nhìn xung quanh căn phòng. Một cảm giác âm u lạnh lẽo ập đến, giờ cô mới cảm nhận được Tư Linh và Yến Nhi đã phải khổ sở như thế nào khi ở trong căn phòng này.
Đường Hân quyết không bỏ cuộc, tay cô đập mạnh vào cánh cửa đến bầm tím đau nhức vẫn không dừng lại.
"Có... Có ai không? Cứu với..."
"..."
Nếu giờ cô không thoát ra thì rất có thể tối nay cô sẽ bị nhốt ở đây cả đêm mất. Cô không dám tưởng tượng cái cảnh hơn hai mươi thằng hãm hiếp! Cô không muốn! Thật kinh tởm!
"Có ai không?.. Hu... Hu..." Cô bất lực trượt dài cơ thể xuống nền nhà, tay đập cửa ngày càng yếu đi. Khoé mắt vì lo sợ mà ẩm ướt tuôn ra từng giọt nước chảy dài hai bên gò má ướt đẫm một vũng sàn nhà. Cô vừa kêu vừa đảo mắt nhìn xung quanh hi vọng có thể le lói đâu đó có cách để cô thoát ra khỏi đây.
Qua một tiếng đồng hồ, cô vẫn không thấy động tĩnh gì bên ngoài, dường như một tia hi vọng cuối cùng cũng dần tan biến. Cô vừa dựa đầu vào cánh cửa vừa thở dốc, tay cô đau nhức do đập cửa cộng với việc gào thét khiến cô không còn chút sức lực nào.
Tại sao lại không có động tĩnh chứ?
Cô đã mất tích hơn hai tiếng đồng hồ nhưng không ai phát hiện ra sao? Không! Cô không bỏ cuộc, cô phải thoát khỏi đây.
Yến Nhi trốn thoát, tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm, cô phải nhanh chóng báo cho tiểu thư biết!
Đường Hân dồn sức cố đứng dậy, tìm kiếm xung quanh xem có vật gì giúp cô tạo ra tiếng vang lớn, như vậy may ra bên ngoài còn nghe thấy. Cô đi nhìn khắp ngõ ngách, đi sâu vào bên trong thì may thay tìm được một cây búa sắt lớn nhưng nó hơi nặng so với cô. Cô vừa hít thở sâu vừa kéo cây búa lại gần cánh cửa, lại tìm kiếm xem có vật gì chống đỡ thì thấy một ghế gỗ gần đó. Cô kéo ghế lại đối diện cánh cửa một khoảng chuẩn xác, cố hai tay nhấc đầu búa để lên thành ghế. Cô cúi thấp người quỳ một chân để cán búa lên vai, hên là người cô từ nhỏ đã khiêng vác nặng nhọc nên rất khoẻ. Cô hít thở sâu, dồn hết sức lực vào tay và vai ngả người về trước mang theo búa với trọng lượng khá lớn đập vào cánh cửa vang ra một tiếng động chói tai.
Keng... Keng... Keng...
Tiếng động dội lại khiến cô ngả ra đất, hai tay bịt tai lại. Căn phòng dưới tầng hầm kín bốn bức tường chỉ có một lỗ nhỏ như đầu ngón tay để không khí ùa vào nên nó khiến tiếng động vang vọng làm tai cô tuy bị bịt kín nhưng vẫn đau nhức, cả khuôn mặt nhăn nhó. Nếu Đường Hân không kịp úp hai lòng bàn tay vào hai bên tai thì có thể cô bị điếc luôn rồi không chừng!
Cách của cô có vẻ hiệu quả, cánh cửa dần mở ra, hai tên vệ sĩ khuôn mặt dữ tợn đi vào.
"LÀM CÁI... Ơ Đường Hân!" Một tên vừa lớn tiếng nhưng khi nhìn thấy cô thì vẻ mặt dữ tợn liền thay bằng sự kinh ngạc. Tên còn lại cũng ngạc nhiên không kém, đi lại đỡ cô dậy.
"Đường Hân! Không phải cô đi rồi sao? Sao lại ở đây?"
"Hai anh mau... mau báo cậu chủ... Người lúc nãy là Yến Nhi... Cô ta đã bỏ... bỏ trốn... Nhanh..." Đường Hân sức lực cạn kiệt, cổ họng cô đau rát thốt ra từng lời yếu ớt.
"Chết thật! Cậu mau gọi điện cho cậu chủ, tôi dìu Đường Hân tới chỗ vú Đường." Tên đỡ cô nói với tên còn lại, còn anh ta thì hai tay bế Đường Hân lên chạy ra khỏi tầng hầm.
Tên kia nhanh gọi cho Lâm Tạ Phong, khi đầu dây bên kia vừa bắt máy, anh ta liền hấp tấp nói:
"Cậu... Cậu chủ... Yến Nhi... Cô ta bỏ trốn rồi ạ!"
"Cái gì? Các cậu canh giữ kiểu gì vậy? Thật là một lũ vô dụng... Mau cho người tìm cô ta nhanh!"
Đúng rồi! Trưa nay cô bưng đồ ăn cho ả, ả nói ả đau bụng tháng nên cô mới đút cho ả ăn rồi... Cô định dọn lại khay thức ăn bưng đi thì có một thứ gì đó cứng cứng đập vào gáy cô. Sau đó cô ngất đi không còn biết chuyện gì xảy ra nữa. Đến khi tỉnh dậy thì không thấy ả đâu nữa.
"Con ả Yến Nhi! Chết thật!" Đường Hân bực tức chửi thề, cô cố đứng dậy mặc cái đầu đau nhức còn hơi choáng váng. Cô xé đi tà váy dài dưới chân che lại những phần nhạy cảm, lao nhanh về phía cửa.
Rầm... Rầm...
"Nè... Có ai không? Mau mở cửa... Cứu với..." Cô đập mạnh tay vào cánh cửa sắt, giọng cố la hét. Cầu mong hai tên vệ sĩ bên ngoài có thể nghe thấy vì cánh cửa này cậu chủ đặc biệt cho người làm cách âm rất tốt.
"..."
Đáp lại cô là sự im lặng đến đáng sợ, cô khẽ run. Hai tay ôm lấy cơ thể gần như trần trụi, mắt lo lắng nhìn xung quanh căn phòng. Một cảm giác âm u lạnh lẽo ập đến, giờ cô mới cảm nhận được Tư Linh và Yến Nhi đã phải khổ sở như thế nào khi ở trong căn phòng này.
Đường Hân quyết không bỏ cuộc, tay cô đập mạnh vào cánh cửa đến bầm tím đau nhức vẫn không dừng lại.
"Có... Có ai không? Cứu với..."
"..."
Nếu giờ cô không thoát ra thì rất có thể tối nay cô sẽ bị nhốt ở đây cả đêm mất. Cô không dám tưởng tượng cái cảnh hơn hai mươi thằng hãm hiếp! Cô không muốn! Thật kinh tởm!
"Có ai không?.. Hu... Hu..." Cô bất lực trượt dài cơ thể xuống nền nhà, tay đập cửa ngày càng yếu đi. Khoé mắt vì lo sợ mà ẩm ướt tuôn ra từng giọt nước chảy dài hai bên gò má ướt đẫm một vũng sàn nhà. Cô vừa kêu vừa đảo mắt nhìn xung quanh hi vọng có thể le lói đâu đó có cách để cô thoát ra khỏi đây.
Qua một tiếng đồng hồ, cô vẫn không thấy động tĩnh gì bên ngoài, dường như một tia hi vọng cuối cùng cũng dần tan biến. Cô vừa dựa đầu vào cánh cửa vừa thở dốc, tay cô đau nhức do đập cửa cộng với việc gào thét khiến cô không còn chút sức lực nào.
Tại sao lại không có động tĩnh chứ?
Cô đã mất tích hơn hai tiếng đồng hồ nhưng không ai phát hiện ra sao? Không! Cô không bỏ cuộc, cô phải thoát khỏi đây.
Yến Nhi trốn thoát, tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm, cô phải nhanh chóng báo cho tiểu thư biết!
Đường Hân dồn sức cố đứng dậy, tìm kiếm xung quanh xem có vật gì giúp cô tạo ra tiếng vang lớn, như vậy may ra bên ngoài còn nghe thấy. Cô đi nhìn khắp ngõ ngách, đi sâu vào bên trong thì may thay tìm được một cây búa sắt lớn nhưng nó hơi nặng so với cô. Cô vừa hít thở sâu vừa kéo cây búa lại gần cánh cửa, lại tìm kiếm xem có vật gì chống đỡ thì thấy một ghế gỗ gần đó. Cô kéo ghế lại đối diện cánh cửa một khoảng chuẩn xác, cố hai tay nhấc đầu búa để lên thành ghế. Cô cúi thấp người quỳ một chân để cán búa lên vai, hên là người cô từ nhỏ đã khiêng vác nặng nhọc nên rất khoẻ. Cô hít thở sâu, dồn hết sức lực vào tay và vai ngả người về trước mang theo búa với trọng lượng khá lớn đập vào cánh cửa vang ra một tiếng động chói tai.
Keng... Keng... Keng...
Tiếng động dội lại khiến cô ngả ra đất, hai tay bịt tai lại. Căn phòng dưới tầng hầm kín bốn bức tường chỉ có một lỗ nhỏ như đầu ngón tay để không khí ùa vào nên nó khiến tiếng động vang vọng làm tai cô tuy bị bịt kín nhưng vẫn đau nhức, cả khuôn mặt nhăn nhó. Nếu Đường Hân không kịp úp hai lòng bàn tay vào hai bên tai thì có thể cô bị điếc luôn rồi không chừng!
Cách của cô có vẻ hiệu quả, cánh cửa dần mở ra, hai tên vệ sĩ khuôn mặt dữ tợn đi vào.
"LÀM CÁI... Ơ Đường Hân!" Một tên vừa lớn tiếng nhưng khi nhìn thấy cô thì vẻ mặt dữ tợn liền thay bằng sự kinh ngạc. Tên còn lại cũng ngạc nhiên không kém, đi lại đỡ cô dậy.
"Đường Hân! Không phải cô đi rồi sao? Sao lại ở đây?"
"Hai anh mau... mau báo cậu chủ... Người lúc nãy là Yến Nhi... Cô ta đã bỏ... bỏ trốn... Nhanh..." Đường Hân sức lực cạn kiệt, cổ họng cô đau rát thốt ra từng lời yếu ớt.
"Chết thật! Cậu mau gọi điện cho cậu chủ, tôi dìu Đường Hân tới chỗ vú Đường." Tên đỡ cô nói với tên còn lại, còn anh ta thì hai tay bế Đường Hân lên chạy ra khỏi tầng hầm.
Tên kia nhanh gọi cho Lâm Tạ Phong, khi đầu dây bên kia vừa bắt máy, anh ta liền hấp tấp nói:
"Cậu... Cậu chủ... Yến Nhi... Cô ta bỏ trốn rồi ạ!"
"Cái gì? Các cậu canh giữ kiểu gì vậy? Thật là một lũ vô dụng... Mau cho người tìm cô ta nhanh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.