Chương 13: Chap 12
Yến Chibi
04/01/2021
Bão 9/10
Tại nhà kho bỏ hoang ở vùng ngoại ô bờ biển , một cô gái ăn mặc bẩn thỉu từ đầu vàkhuôn mặt vô cùng hung ác nói: " Làm bọn chúng tỉnh lại "
Những thuộc hạ nghe lệnh đồng loại tạt nước vào mặt các cô , các cô cau mày tỉnh lại Lâm Chi trợn mắt kinh ngạc nói : " Tô Đường "
Tô Đường cười khinh bỉ nói : " Đúng là tao , bụi mày ngạc nhiên lắm phải không !! "
Mộng Uyển vẻ mặt tức giận nói : " Cô muốn gì ả?? "
Tô Đường tức giận hung hăng nói : " Mộng Uyển chính mày hại tao tan nhà nát cửa sau một đêm , cũng chính mày làm tao ra nông nổi này , giờ tao muốn tụi mày sống không được chết cũng không xong. "
Tô Đường rời đi , lời nói độc ác nói : " Canh chừng tụi nó thật kỹ , không để cho tụi nó ăn bất cứ cái gì hết!! "
Ba người các cô vẻ mặt vô cùng hoảng sợ còn Mộng Uyển từ nhỏ cô đã được anh rèn luyện rất nhiều kỹ , để cứu bản thân khi gặp nguy hiểm nên cô không hề sợ hãi cứ bình tĩnh , mà cô đến lúc bọn người đang ngủ có vài người canh chừng các cô không để ý mở trói tay của cô và các bạn ra nói nhỏ :
" Các cậu nhanh chân chạy ra khỏi đây mau , nhân lúc bọn họ không để ý. "
Bốn người các cô mở trói dây ra chạy , thì một tên lời mới tỉnh dậy thấy tụi cô chạy liền bật dậy hét lớn lên : " Muốn bỏ chạy sao!!đừng Hòng "
Mấy tên còn lại nghe được đồng bọn hét lên cũng thức dậy , Mộng Uyển chân cô ngồi quá lâu nên tê hết không chạy nhanh được , nên cô quay lại lấy một cây sắt ở gần đó mà đối đầu với bọn họ nói lớn :
" Các cậu mau chạy nhanh đi, đừng lo cho tớ, chỉ cần các cậu thoát được thì mới cứu tớ được. "
Ba cô nghe Mộng Uyển nói vậy liền chạy thật nhanh tìm người cứu cô , Tô Đường biết chuyện tức giận đánh cô choáng váng đầu óc máu từ trong miệng chảy ra , Tô Đường nghiến răng nói: " Mộng Uyển tao sẽ cho mày nổ từng, xác không còn nguyên vẹn.... Haha "
Ba cô chạy thoát được thì nhìn thấy các anh chạy tớ các cô vừa thở vừa nói: " Các chú màu cứu Uyển Uyển cậu ấy còn ở trong đó. "
Kỳ Dương đỡ Trần Mộng, Lâm Kỳ thì đỡ Kỳ Nhã còn Trần Khiêm đỡ Lâm Chi đến đó thì một tiếng nổ lớn " Đùng " Mọi người vừa đến, thì nhà kho nổ tan tàn hành nhiều mảnh , ba cô nhìn thấy mạnh xanh thất thần mà hết toán lên : " KHÔNG UYỂN UYỂN CÒN Ở TRONG ĐÓ..... KHÔNGGGGGG" Ba cô nước mắt rơi mà rào khóc.
Vũ Phong nhưng thất thần trước cảnh tượng này , anh bật khóc liền nhào vô nhưng cũng may Kỳ Dương vào Lâm Kỳ biết được liền ngăn cảng anh lại :
" Không Uyển nhi còn ở trong đó!!! Tôi phải cứu con bé ."
" Vũ Phong!! Không cứu được con bé nữa đâu quá muộn rồi!! " Kỳ Dương kìm chân anh lại nói.
Nhưng Vũ Phong vẫn kiên quyết chạy vô đó lục tung đống đổ nát tìm cô , thì anh phát hiện một chiếc giày của cô nhưng thất thần quỳ gối xuống mặt đất khóc. Ba người bạn các anh không làm gì được nên chỉ lặng lẽ an ủi anh mà thôi .
Một lát sau anh đị thần lại đi đến chỗ 3 cô bạn thân của cô vẫn ngồi khóc , mà định vai Kỳ Nhã mặt lạnh lùng đáng sợ hỏi :
" Ai là !! là ai đã hại chết Uyển nhi "
Kỳ Nhã khóc lóc nói :" Là Tô ...Đường ....chính cô ...ta đã...hại chết.....Uyển....Uyển " Kỳ Nhã khóc lớn mà không nói nên lời.
Vũ Phong nghe được tức giận hét len : " Lại là cô ta!! Mau lập tức phái người đi bắt cô ta ngày cho tôi ....."
Chưa bao lâu thì bọn họ bắt được Tô Đường , lúc này trong hầm ngục chỉ có Vũ Phong, Kỳ Dương , Trần Khiêm và Lâm Kỳ còn mấy người bạn thân của cô khóc đến sưng cả mắt, nên Kỳ Dương đã sai người đưa họ về nhà ăn toàn.
Tô Đường cô ta thấy Vũ Phong đi tớ trong lòng vẫn mơ tưởng anh đến cứu cô nên bòn tớ ôm chân anh, khóc lóc nói : " Vũ Phong anh cứu em đi, em vàng sinh anh cứu em đi mà!! "
Vũ Phong nghe cô ta nói mà thấy kinh tởm, anh dùng ánh mắt giận dữ, đá cô ta ra xa làm cho cô ta hộc máu mà nói :
" Mày đã hại chết người ta yêu rồi, mà mày còn muốn tao cứu mày sao!! đừng có mơ " anh chỉ thẳng vào mặt cô ta nói.
" Lấy roi ra đây " Vũ Phong cầm roi quất vào người cô ta khiến cho cô ta đau đớn ngất xỉu, như anh thấy cô ngất xỉu ra lệ thuộc hạ đổ nước lạnh vào người cô ta làm cô ta tỉnh lại dùng roi quất tiếp .
Vũ Phong thấy chưa đã liền sai thuộc hạ lấy mấy lọ thuốc mới thử nghiệm đem ra đây, anh cầm một cô có màu đỏ máu mà đổ vào đầu cô ta làm tóc cô ta rụng hết tóc, khiến cho cô ta là toán lên. Tiếp tục anh đổ vào miệng cô ta một lọ màu xanh đen nhìn vô cùng ra, một lúc cả người cô ta đau đớn từng con mà hộc máu ra, nhưng trong máu cô còn có những con dòi lúc nhất cử động , anh này nhìn là muốn ói như các anh vẫn cứ thản nhiên nhìn cô ta đau đớn đến chết.
Vũ Phong thấy cô ta chết rồi lạnh lùng nói : " Đem xác cô ta quan cho cá sấu ăn. " rồi Vũ Phong rời đi.
Trần Khiêm thấy anh đi thì vỗ vai Kỳ Dương nói : " Cậu đi theo Vũ Phong an ủi cậu ấy đi coi chừng cậu ấy làm gì dại dột".
" Ừ " Kỳ Dương gật đầu rồi đi theo Vũ Phong về đến nhà, Lúc này trời đã khuya, người hầu trong nhà ai nấy điều không ngủ được vì lo lắng cho Mộng Uyển, trước giờ cô chưa bao giờ về nhà muộn đến vậy, nên bọn họ vô cùng lo lắng cho cô.
Họ nghe thấy tiếng xe vui mừng tưởng tiểu thư và cậu chủ về, thì họ ra ngoài cửa đón nào ngờ họ thấy Vũ Phong mặt trầm xuống không nói gì mà lướt qua họ đi lên lầu, Bác Trần , Dì Lý và các người hầu thấy vậy liền run rẩy sợ thì họ thấy Kỳ Dương đi vào hỏi :
" Kỳ thiếu gia gia cậu chủ bị sao vậy ." Bác Trần và Dì Lý hỏi.
Tại nhà kho bỏ hoang ở vùng ngoại ô bờ biển , một cô gái ăn mặc bẩn thỉu từ đầu vàkhuôn mặt vô cùng hung ác nói: " Làm bọn chúng tỉnh lại "
Những thuộc hạ nghe lệnh đồng loại tạt nước vào mặt các cô , các cô cau mày tỉnh lại Lâm Chi trợn mắt kinh ngạc nói : " Tô Đường "
Tô Đường cười khinh bỉ nói : " Đúng là tao , bụi mày ngạc nhiên lắm phải không !! "
Mộng Uyển vẻ mặt tức giận nói : " Cô muốn gì ả?? "
Tô Đường tức giận hung hăng nói : " Mộng Uyển chính mày hại tao tan nhà nát cửa sau một đêm , cũng chính mày làm tao ra nông nổi này , giờ tao muốn tụi mày sống không được chết cũng không xong. "
Tô Đường rời đi , lời nói độc ác nói : " Canh chừng tụi nó thật kỹ , không để cho tụi nó ăn bất cứ cái gì hết!! "
Ba người các cô vẻ mặt vô cùng hoảng sợ còn Mộng Uyển từ nhỏ cô đã được anh rèn luyện rất nhiều kỹ , để cứu bản thân khi gặp nguy hiểm nên cô không hề sợ hãi cứ bình tĩnh , mà cô đến lúc bọn người đang ngủ có vài người canh chừng các cô không để ý mở trói tay của cô và các bạn ra nói nhỏ :
" Các cậu nhanh chân chạy ra khỏi đây mau , nhân lúc bọn họ không để ý. "
Bốn người các cô mở trói dây ra chạy , thì một tên lời mới tỉnh dậy thấy tụi cô chạy liền bật dậy hét lớn lên : " Muốn bỏ chạy sao!!đừng Hòng "
Mấy tên còn lại nghe được đồng bọn hét lên cũng thức dậy , Mộng Uyển chân cô ngồi quá lâu nên tê hết không chạy nhanh được , nên cô quay lại lấy một cây sắt ở gần đó mà đối đầu với bọn họ nói lớn :
" Các cậu mau chạy nhanh đi, đừng lo cho tớ, chỉ cần các cậu thoát được thì mới cứu tớ được. "
Ba cô nghe Mộng Uyển nói vậy liền chạy thật nhanh tìm người cứu cô , Tô Đường biết chuyện tức giận đánh cô choáng váng đầu óc máu từ trong miệng chảy ra , Tô Đường nghiến răng nói: " Mộng Uyển tao sẽ cho mày nổ từng, xác không còn nguyên vẹn.... Haha "
Ba cô chạy thoát được thì nhìn thấy các anh chạy tớ các cô vừa thở vừa nói: " Các chú màu cứu Uyển Uyển cậu ấy còn ở trong đó. "
Kỳ Dương đỡ Trần Mộng, Lâm Kỳ thì đỡ Kỳ Nhã còn Trần Khiêm đỡ Lâm Chi đến đó thì một tiếng nổ lớn " Đùng " Mọi người vừa đến, thì nhà kho nổ tan tàn hành nhiều mảnh , ba cô nhìn thấy mạnh xanh thất thần mà hết toán lên : " KHÔNG UYỂN UYỂN CÒN Ở TRONG ĐÓ..... KHÔNGGGGGG" Ba cô nước mắt rơi mà rào khóc.
Vũ Phong nhưng thất thần trước cảnh tượng này , anh bật khóc liền nhào vô nhưng cũng may Kỳ Dương vào Lâm Kỳ biết được liền ngăn cảng anh lại :
" Không Uyển nhi còn ở trong đó!!! Tôi phải cứu con bé ."
" Vũ Phong!! Không cứu được con bé nữa đâu quá muộn rồi!! " Kỳ Dương kìm chân anh lại nói.
Nhưng Vũ Phong vẫn kiên quyết chạy vô đó lục tung đống đổ nát tìm cô , thì anh phát hiện một chiếc giày của cô nhưng thất thần quỳ gối xuống mặt đất khóc. Ba người bạn các anh không làm gì được nên chỉ lặng lẽ an ủi anh mà thôi .
Một lát sau anh đị thần lại đi đến chỗ 3 cô bạn thân của cô vẫn ngồi khóc , mà định vai Kỳ Nhã mặt lạnh lùng đáng sợ hỏi :
" Ai là !! là ai đã hại chết Uyển nhi "
Kỳ Nhã khóc lóc nói :" Là Tô ...Đường ....chính cô ...ta đã...hại chết.....Uyển....Uyển " Kỳ Nhã khóc lớn mà không nói nên lời.
Vũ Phong nghe được tức giận hét len : " Lại là cô ta!! Mau lập tức phái người đi bắt cô ta ngày cho tôi ....."
Chưa bao lâu thì bọn họ bắt được Tô Đường , lúc này trong hầm ngục chỉ có Vũ Phong, Kỳ Dương , Trần Khiêm và Lâm Kỳ còn mấy người bạn thân của cô khóc đến sưng cả mắt, nên Kỳ Dương đã sai người đưa họ về nhà ăn toàn.
Tô Đường cô ta thấy Vũ Phong đi tớ trong lòng vẫn mơ tưởng anh đến cứu cô nên bòn tớ ôm chân anh, khóc lóc nói : " Vũ Phong anh cứu em đi, em vàng sinh anh cứu em đi mà!! "
Vũ Phong nghe cô ta nói mà thấy kinh tởm, anh dùng ánh mắt giận dữ, đá cô ta ra xa làm cho cô ta hộc máu mà nói :
" Mày đã hại chết người ta yêu rồi, mà mày còn muốn tao cứu mày sao!! đừng có mơ " anh chỉ thẳng vào mặt cô ta nói.
" Lấy roi ra đây " Vũ Phong cầm roi quất vào người cô ta khiến cho cô ta đau đớn ngất xỉu, như anh thấy cô ngất xỉu ra lệ thuộc hạ đổ nước lạnh vào người cô ta làm cô ta tỉnh lại dùng roi quất tiếp .
Vũ Phong thấy chưa đã liền sai thuộc hạ lấy mấy lọ thuốc mới thử nghiệm đem ra đây, anh cầm một cô có màu đỏ máu mà đổ vào đầu cô ta làm tóc cô ta rụng hết tóc, khiến cho cô ta là toán lên. Tiếp tục anh đổ vào miệng cô ta một lọ màu xanh đen nhìn vô cùng ra, một lúc cả người cô ta đau đớn từng con mà hộc máu ra, nhưng trong máu cô còn có những con dòi lúc nhất cử động , anh này nhìn là muốn ói như các anh vẫn cứ thản nhiên nhìn cô ta đau đớn đến chết.
Vũ Phong thấy cô ta chết rồi lạnh lùng nói : " Đem xác cô ta quan cho cá sấu ăn. " rồi Vũ Phong rời đi.
Trần Khiêm thấy anh đi thì vỗ vai Kỳ Dương nói : " Cậu đi theo Vũ Phong an ủi cậu ấy đi coi chừng cậu ấy làm gì dại dột".
" Ừ " Kỳ Dương gật đầu rồi đi theo Vũ Phong về đến nhà, Lúc này trời đã khuya, người hầu trong nhà ai nấy điều không ngủ được vì lo lắng cho Mộng Uyển, trước giờ cô chưa bao giờ về nhà muộn đến vậy, nên bọn họ vô cùng lo lắng cho cô.
Họ nghe thấy tiếng xe vui mừng tưởng tiểu thư và cậu chủ về, thì họ ra ngoài cửa đón nào ngờ họ thấy Vũ Phong mặt trầm xuống không nói gì mà lướt qua họ đi lên lầu, Bác Trần , Dì Lý và các người hầu thấy vậy liền run rẩy sợ thì họ thấy Kỳ Dương đi vào hỏi :
" Kỳ thiếu gia gia cậu chủ bị sao vậy ." Bác Trần và Dì Lý hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.