Chương 28: BỎ ĐI
Rosepea
22/06/2021
Chúng ta chưa từng nói, đối phương
chính là điều anh hay cô muốn cực trị chiếm hữu. Thế nhưng, người đàn
ông kia chỉ muốn sở hữu cô đến điên loạn và cuồng dại.
Sơ Sênh đáng thương nằm gục trên giường, khuôn ngực căng tròn bị anh xoa bóp đến mềm nhũn, toàn thân tê dại.
Tuy nhiên, Ngạn Bách Ngôn cũng chỉ dừng lại trên ngực cô, sau đó lạnh nhạt buông tay ra khỏi người Sơ Sênh.
Ngạn Bách Ngôn dùng tay kéo chăn, đem trùm lên ngực trần của Sơ Sênh, im lặng không nói gì. Hai người ngồi lặng lẽ trên giường, chạy theo những dòng cảm xúc khác nhau. Lúc này, trong lòng Sơ Sênh chỉ toàn là căm hận. Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh mặc lại áo ngực, đẩy cửa bước ra bên ngoài.
Monaco đã chờ sẵn ở cửa phòng. Trông thấy Sơ Sênh đi ngang qua, mái tóc dài rối tung, quần áo xộc xệch, khuôn mặt xinh đẹp thất thần, cô ta vô cùng khó chịu.
- Loại đàn bà lẳng lơ! Mới nít tuổi ranh đã giở trò quyến rũ cha nuôi. Lúc cha mẹ cô còn sống, không biết cách dạy cô cách làm người hay sao?
Những lời Monaco nói như cứa đứt vào từng thớ tim gan của cô. Hai bàn tay Sơ Sênh nắm lại thật chặt, cố gắng kìm nén cơn giận dữ đang sắp sửa tuôn trào.
Monaco thấy cô đứng im bất động, được đà lấn tới, dùng tay ngang nhiên chỉ xuống phần dưới của Sơ Sênh, nở một nụ cười vô cùng trào phúng:
- Chưa biết chừng, thứ này đã gù lưng hầu hạ biết bao nhiêu đàn ông. Hay là, để tôi thay cha mẹ cô dạy lại cô từng bước nhỉ?
Chát!
Monaco giật mình chết sững, lại ngang nhiên ăn một cái tát thấu trời của Sơ Sênh.
Hai mắt cô vằn lên những tia đỏ rực, nghiến răng đáp:
- Miệng cô bị thối à? Mở mồm nói câu nào là câu đấy thối như mùi phân! Cô nói ai thì được nhưng tôi cấm cô dám nói cha mẹ tôi.
Dứt lời, Sơ Sênh hung hăng nắm chặt mái tóc của Monaco, sau đó lạnh lùng ấn mạnh đầu cô ta xuống dưới lan can cầu thang. Cả người Monaco chấp chới, sợ hãi bám chặt lấy tay vịn lan can, run lên bần bật.
- Cô dám giết người, tôi tống cổ cô vào tù!
Những lời đe dọa của Monaco chỉ khiến Sơ Sênh thêm ngàn lần khinh bỉ. Cô co chân, thúc mạnh vài kheo chân Monaco, làm cô ta đau điếng gập mạnh gối.
Chưa dừng lại, Sơ Sênh kéo rạp Monaco trên nền đất, dùng lực ép mạnh Monaco phải trong tư thế quỳ rạp trước mặt. Cô ta toan phản kháng liền bị Sơ Sênh dùng cùi trỏ thúc mạnh vào lưng không một chút thương tiếc.
- Cái quỳ này là để xin lỗi vong linh cha mẹ tôi vì cô dám mở miệng chó xúc phạm họ. Monaco, đừng tưởng cô đặt chân được vào căn nhà này có nghĩa là cô tùy ý làm càn. Chó dại còn thích giương oai, tôi chặt què chân!
Sơ Sênh ngạo nghễ bước qua người cô ta trước con mắt sùng bái của người làm. Bọn họ đứng dưới sảnh, hả hê trố mắt lên nhìn cuộc ẩu đả khi nãy, trong lòng sung sướng, đắc ý vô cùng.
Cô vặn vòi nước, gột rửa thật sạch những nhơ nhớp mà Ngạn Bách Ngôn đã gây ra cho cô. Dòng nước mát lạnh chảy dài khắp cơ thể giúp Sơ Sênh cảm thấy tâm tư thoải mái phần nào.
Cô vừa lau tóc, vừa gọi điện cho Mã Phương. Rất nhanh chóng, đầu dây bên kia liền có phản hồi.
- Tiểu thư bé nhỏ, cậu gọi mình có chuyện gì ư?
- Mã Phương, một chút nữa qua biệt thự được không?
Sơ Sênh cất giọng hỏi.
Mã Phương do dự một chút liền gật đầu đồng ý. Thực ra, cô cũng rất e dè thân phận của Ngạn Bách Ngôn. Chỉ cần nghe tên, Mã Phương đã cảm thấy có chút sợ hãi.
Cô thắc mắc hỏi lại Sơ Sênh:
- Cậu muốn đi đâu?
- Mình sẽ chuyển tới nhà cậu, bắt đầu từ bây giờ!
Sơ Sênh cúp máy, đôi mắt long lanh tràn ngập cứng rắn. Lần này, cô nhất định sẽ bỏ đi. Ngạn Bách Ngôn cầm thú kia, đừng hòng cô tha thứ!
Sơ Sênh đáng thương nằm gục trên giường, khuôn ngực căng tròn bị anh xoa bóp đến mềm nhũn, toàn thân tê dại.
Tuy nhiên, Ngạn Bách Ngôn cũng chỉ dừng lại trên ngực cô, sau đó lạnh nhạt buông tay ra khỏi người Sơ Sênh.
Ngạn Bách Ngôn dùng tay kéo chăn, đem trùm lên ngực trần của Sơ Sênh, im lặng không nói gì. Hai người ngồi lặng lẽ trên giường, chạy theo những dòng cảm xúc khác nhau. Lúc này, trong lòng Sơ Sênh chỉ toàn là căm hận. Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh mặc lại áo ngực, đẩy cửa bước ra bên ngoài.
Monaco đã chờ sẵn ở cửa phòng. Trông thấy Sơ Sênh đi ngang qua, mái tóc dài rối tung, quần áo xộc xệch, khuôn mặt xinh đẹp thất thần, cô ta vô cùng khó chịu.
- Loại đàn bà lẳng lơ! Mới nít tuổi ranh đã giở trò quyến rũ cha nuôi. Lúc cha mẹ cô còn sống, không biết cách dạy cô cách làm người hay sao?
Những lời Monaco nói như cứa đứt vào từng thớ tim gan của cô. Hai bàn tay Sơ Sênh nắm lại thật chặt, cố gắng kìm nén cơn giận dữ đang sắp sửa tuôn trào.
Monaco thấy cô đứng im bất động, được đà lấn tới, dùng tay ngang nhiên chỉ xuống phần dưới của Sơ Sênh, nở một nụ cười vô cùng trào phúng:
- Chưa biết chừng, thứ này đã gù lưng hầu hạ biết bao nhiêu đàn ông. Hay là, để tôi thay cha mẹ cô dạy lại cô từng bước nhỉ?
Chát!
Monaco giật mình chết sững, lại ngang nhiên ăn một cái tát thấu trời của Sơ Sênh.
Hai mắt cô vằn lên những tia đỏ rực, nghiến răng đáp:
- Miệng cô bị thối à? Mở mồm nói câu nào là câu đấy thối như mùi phân! Cô nói ai thì được nhưng tôi cấm cô dám nói cha mẹ tôi.
Dứt lời, Sơ Sênh hung hăng nắm chặt mái tóc của Monaco, sau đó lạnh lùng ấn mạnh đầu cô ta xuống dưới lan can cầu thang. Cả người Monaco chấp chới, sợ hãi bám chặt lấy tay vịn lan can, run lên bần bật.
- Cô dám giết người, tôi tống cổ cô vào tù!
Những lời đe dọa của Monaco chỉ khiến Sơ Sênh thêm ngàn lần khinh bỉ. Cô co chân, thúc mạnh vài kheo chân Monaco, làm cô ta đau điếng gập mạnh gối.
Chưa dừng lại, Sơ Sênh kéo rạp Monaco trên nền đất, dùng lực ép mạnh Monaco phải trong tư thế quỳ rạp trước mặt. Cô ta toan phản kháng liền bị Sơ Sênh dùng cùi trỏ thúc mạnh vào lưng không một chút thương tiếc.
- Cái quỳ này là để xin lỗi vong linh cha mẹ tôi vì cô dám mở miệng chó xúc phạm họ. Monaco, đừng tưởng cô đặt chân được vào căn nhà này có nghĩa là cô tùy ý làm càn. Chó dại còn thích giương oai, tôi chặt què chân!
Sơ Sênh ngạo nghễ bước qua người cô ta trước con mắt sùng bái của người làm. Bọn họ đứng dưới sảnh, hả hê trố mắt lên nhìn cuộc ẩu đả khi nãy, trong lòng sung sướng, đắc ý vô cùng.
Cô vặn vòi nước, gột rửa thật sạch những nhơ nhớp mà Ngạn Bách Ngôn đã gây ra cho cô. Dòng nước mát lạnh chảy dài khắp cơ thể giúp Sơ Sênh cảm thấy tâm tư thoải mái phần nào.
Cô vừa lau tóc, vừa gọi điện cho Mã Phương. Rất nhanh chóng, đầu dây bên kia liền có phản hồi.
- Tiểu thư bé nhỏ, cậu gọi mình có chuyện gì ư?
- Mã Phương, một chút nữa qua biệt thự được không?
Sơ Sênh cất giọng hỏi.
Mã Phương do dự một chút liền gật đầu đồng ý. Thực ra, cô cũng rất e dè thân phận của Ngạn Bách Ngôn. Chỉ cần nghe tên, Mã Phương đã cảm thấy có chút sợ hãi.
Cô thắc mắc hỏi lại Sơ Sênh:
- Cậu muốn đi đâu?
- Mình sẽ chuyển tới nhà cậu, bắt đầu từ bây giờ!
Sơ Sênh cúp máy, đôi mắt long lanh tràn ngập cứng rắn. Lần này, cô nhất định sẽ bỏ đi. Ngạn Bách Ngôn cầm thú kia, đừng hòng cô tha thứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.