Chương 36: BUỔI ĐÀM PHÁN QUAN TRỌNG
Rosepea
25/06/2021
Chậc! Giới báo chí cũng săn tin nhanh thật. May họ chưa truy ra thân phận của anh!
Sơ Sênh chán ghét ném điện thoại lên giường, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau, gương mặt xinh đẹp nhíu chặt lại, có chút bực bội. Từ sau khi cô đặt chân tới đất Mỹ, sự nghiệp ca hát bắt đầu bén duyên và phát triển cho tới tận thời điểm hiện tại.
Los Angeles, bốn năm về trước...
- Sơ Sênh, đây sẽ là nơi em nghỉ ngơi. Từ khi anh quen biết em, em đã có ước mơ ca hát. Bây giờ anh sẽ giúp em thực hiện điều em muốn.
Lã Hinh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô, đôi mắt đen láy lấp lánh dư âm dịu dàng, dường như anh muốn đem Sơ Sênh ôm trọn vào trong lòng. Cô gái anh yêu năm năm đã phải trải qua những gì, anh là người rõ nhất.
Vì gia thế của Lã Hinh cũng không phải yếu kém, do thế cha mẹ anh luôn sẵn lòng hỗ trợ từ phía sau. Sơ Sênh cùng Lã Hinh ở trong một căn hộ chung cư, bắt đầu theo đuổi riêng sự nghiệp của hai người. Lã Hinh trở thành phó phòng trong một tập đoàn kinh tế lớn, dựa vào năng lực và tài năng của mình, chỉ trong vòng ba năm đã lên chức giám đốc.
Sơ Sênh nghỉ dưỡng vài ngày liền đến tập đoàn Giải trí, ứng cử thi hát. Với giọng hát thiên phú của mình, cô dễ dàng lọt vào vòng trong, trở thành một ngôi sao lớn, lấy biệt danh là Micah.
Ọe...
Lã Hinh vừa dọn thức ăn lên bàn, Sơ Sênh lập tức chu mũi, ôm miệng chạy xộc vào trong phòng tắm. Đều là những món ăn mà cô yêu thích thường ngày, có thể ăn tới khi no căng bụng, phải nới lỏng chun quần, vậy mà chỉ trong thời gian gần đây, cứ ngửi thấy mùi thức ăn là Sơ Sênh lại buồn nôn khủng khiếp.
Cô nôn thốc nôn tháo, tới khi đôi môi trắng bệch, gương mặt tái xanh, cả người mềm nhũn, trông vô cùng đáng thương. Lã Hinh dù sao cũng có hiểu biết về ngành y. Chỉ vừa trông thấy vài biểu hiện lạ thường của cô, anh liền ngờ vực mà đưa ra phán đoán:
- Sơ Sênh, chẳng lẽ... em có thai?!
Hai từ "có thai" đập thẳng vào tai Sơ Sênh, khiến cô giật nảy mình, vô thức giật lùi ra phía sau.
- Không thể nào... Không thể nào! Anh nói dối!
Cô không dám tin đây là sự thật. Chỉ qua một đêm ân ái với Ngạn Bách Ngôn, lẽ nào anh ăn phát trúng lớn, để lại hậu quả về sau cho cô. Sơ Sênh đau đớn quỳ rạp trên đất, chân tay mềm nhũn, lạnh toát. Cô vô thức đưa tay sờ lên bụng mình, hai vành mắt đỏ hoe.
Tâm trạng của Lã Hinh lúc này cũng không hề tốt một chút nào cả. Ngạn Bách Ngôn đáng chết! Ông dám làm ra chuyện bỉ ổi với Sơ Sênh! Hai bàn tay Lã Hinh nắm lại thật chặt. Anh lén lút vào trong phòng tắm, giận dữ đấm vỡ tan tành gương treo tường. Từng mảnh vụn sắc bén cứa sâu vào trong da thịt, vậy mà vẫn không khiến Lã Hinh cảm thấy dễ chịu hơn chút nào.
Nếu người đàn ông bỉ ổi kia xuất hiện ở đây, anh sẵn sàng sống chết với hắn. Lã Hinh chỉ biết ôm lấy Sơ Sênh, đem toàn bộ lòng vị tha và bao dung để nâng đỡ cho ba mẹ con cô. Thời điểm Sơ Sênh mang thai và sinh con, anh đều làm tốt bổn phận của một người cha. Chỉ tiếc, hai đứa nhóc kia lại giống Ngạn Bách Ngôn y như đúc.
Ngồi trong căn phòng xa hoa, tráng lệ, xung quanh là các bức tranh chân dung và cúp thưởng mà bản thân đạt được trong bốn năm qua, Sơ Sênh nhẹ nhàng mỉm cười hài lòng. Cô lấy ca hát và hai con để quên sạch những đau đớn và ký ức kinh hoàng bốn năm về trước. Quên đi cả Ngạn Bách Ngôn!
Bốn năm qua anh sống như thế nào? Cô cũng không còn quan tâm nữa!
Chuông điện thoại của Sơ Sênh chợt reo lên inh ỏi. Màn hình hiển thị số điện thoại của trợ lý Lâm, người chị đã đi theo và hỗ trợ Sơ Sênh từ những buổi đầu tiên bước vào giới Giải trí.
Đầu dây vừa được kết nối, giọng nói the thé của Lâm Ngọc đã vang lên lanh lảnh:
- Bà cô nội ơi!!! Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
Sơ Sênh đem loa điện thoại hướng ra xa vành tai, nhìn đồng hồ cười cười đáp:
- Bốn giờ hai mươi hai phút chiều! Chị gọi cho em chỉ để hỏi giờ giấc thôi sao?
Nhận ra giọng điệu châm chọc của Sơ Sênh, Lâm Ngọc liền ôm đầu kêu trời kêu đất:
- Chị đâu có rảnh như thế. Em có biết, năm giờ chiều nay em có cuộc hẹn cực - kì - quan - trọng với giám đốc đầu tư Phó Cận Trì hay không?
Nghe Lâm Ngọc nhắc nhở, Sơ Sênh lúc này mới chợt nhớ ra. Phó Cận Trì là giám đốc sản xuất âm nhạc lớn trong và ngoài nước mới nổi. Thời gian gần đây, anh ta liên tục vung tiền đầu tư vào các dự án âm nhạc lớn. Kẻ nào được Phó Cận Trì nâng đỡ, chắc chắn sự nghiệp âm nhạc sẽ một bước lên tiên, phất như diều gặp gió.
Tuy nhiên, người được Phó Cận Trì đồng ý ký hợp đồng đầu tư, số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Điều kiện mà anh ta đưa ra, nghe nói khó hơn hái sao trên trời, oái oăm hơn leo lên đỉnh núi Everest!
Lần này trở về nước, mục đích chính của Sơ Sênh đó là tiến hành đàm phán cùng Phó Cận Trì. Nếu thành công, sự nghiệp của cô sẽ còn phát triển hơn gấp trăm vạn lần!
- Em quên béng mất! Chờ em một lát!
Sơ Sênh cười trừ, vội vàng ngồi bật dậy, lao nhanh vào nhà tắm mà vặn vòi nước, gấp rút sửa soạn cho buổi hẹn sắp tới.
Hai đứa nhóc đã được Lã Hinh dẫn ra công viên giải trí chơi đùa, cô cũng tạm thời được yên tâm phần nào.
Sơ Sênh chán ghét ném điện thoại lên giường, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau, gương mặt xinh đẹp nhíu chặt lại, có chút bực bội. Từ sau khi cô đặt chân tới đất Mỹ, sự nghiệp ca hát bắt đầu bén duyên và phát triển cho tới tận thời điểm hiện tại.
Los Angeles, bốn năm về trước...
- Sơ Sênh, đây sẽ là nơi em nghỉ ngơi. Từ khi anh quen biết em, em đã có ước mơ ca hát. Bây giờ anh sẽ giúp em thực hiện điều em muốn.
Lã Hinh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô, đôi mắt đen láy lấp lánh dư âm dịu dàng, dường như anh muốn đem Sơ Sênh ôm trọn vào trong lòng. Cô gái anh yêu năm năm đã phải trải qua những gì, anh là người rõ nhất.
Vì gia thế của Lã Hinh cũng không phải yếu kém, do thế cha mẹ anh luôn sẵn lòng hỗ trợ từ phía sau. Sơ Sênh cùng Lã Hinh ở trong một căn hộ chung cư, bắt đầu theo đuổi riêng sự nghiệp của hai người. Lã Hinh trở thành phó phòng trong một tập đoàn kinh tế lớn, dựa vào năng lực và tài năng của mình, chỉ trong vòng ba năm đã lên chức giám đốc.
Sơ Sênh nghỉ dưỡng vài ngày liền đến tập đoàn Giải trí, ứng cử thi hát. Với giọng hát thiên phú của mình, cô dễ dàng lọt vào vòng trong, trở thành một ngôi sao lớn, lấy biệt danh là Micah.
Ọe...
Lã Hinh vừa dọn thức ăn lên bàn, Sơ Sênh lập tức chu mũi, ôm miệng chạy xộc vào trong phòng tắm. Đều là những món ăn mà cô yêu thích thường ngày, có thể ăn tới khi no căng bụng, phải nới lỏng chun quần, vậy mà chỉ trong thời gian gần đây, cứ ngửi thấy mùi thức ăn là Sơ Sênh lại buồn nôn khủng khiếp.
Cô nôn thốc nôn tháo, tới khi đôi môi trắng bệch, gương mặt tái xanh, cả người mềm nhũn, trông vô cùng đáng thương. Lã Hinh dù sao cũng có hiểu biết về ngành y. Chỉ vừa trông thấy vài biểu hiện lạ thường của cô, anh liền ngờ vực mà đưa ra phán đoán:
- Sơ Sênh, chẳng lẽ... em có thai?!
Hai từ "có thai" đập thẳng vào tai Sơ Sênh, khiến cô giật nảy mình, vô thức giật lùi ra phía sau.
- Không thể nào... Không thể nào! Anh nói dối!
Cô không dám tin đây là sự thật. Chỉ qua một đêm ân ái với Ngạn Bách Ngôn, lẽ nào anh ăn phát trúng lớn, để lại hậu quả về sau cho cô. Sơ Sênh đau đớn quỳ rạp trên đất, chân tay mềm nhũn, lạnh toát. Cô vô thức đưa tay sờ lên bụng mình, hai vành mắt đỏ hoe.
Tâm trạng của Lã Hinh lúc này cũng không hề tốt một chút nào cả. Ngạn Bách Ngôn đáng chết! Ông dám làm ra chuyện bỉ ổi với Sơ Sênh! Hai bàn tay Lã Hinh nắm lại thật chặt. Anh lén lút vào trong phòng tắm, giận dữ đấm vỡ tan tành gương treo tường. Từng mảnh vụn sắc bén cứa sâu vào trong da thịt, vậy mà vẫn không khiến Lã Hinh cảm thấy dễ chịu hơn chút nào.
Nếu người đàn ông bỉ ổi kia xuất hiện ở đây, anh sẵn sàng sống chết với hắn. Lã Hinh chỉ biết ôm lấy Sơ Sênh, đem toàn bộ lòng vị tha và bao dung để nâng đỡ cho ba mẹ con cô. Thời điểm Sơ Sênh mang thai và sinh con, anh đều làm tốt bổn phận của một người cha. Chỉ tiếc, hai đứa nhóc kia lại giống Ngạn Bách Ngôn y như đúc.
Ngồi trong căn phòng xa hoa, tráng lệ, xung quanh là các bức tranh chân dung và cúp thưởng mà bản thân đạt được trong bốn năm qua, Sơ Sênh nhẹ nhàng mỉm cười hài lòng. Cô lấy ca hát và hai con để quên sạch những đau đớn và ký ức kinh hoàng bốn năm về trước. Quên đi cả Ngạn Bách Ngôn!
Bốn năm qua anh sống như thế nào? Cô cũng không còn quan tâm nữa!
Chuông điện thoại của Sơ Sênh chợt reo lên inh ỏi. Màn hình hiển thị số điện thoại của trợ lý Lâm, người chị đã đi theo và hỗ trợ Sơ Sênh từ những buổi đầu tiên bước vào giới Giải trí.
Đầu dây vừa được kết nối, giọng nói the thé của Lâm Ngọc đã vang lên lanh lảnh:
- Bà cô nội ơi!!! Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
Sơ Sênh đem loa điện thoại hướng ra xa vành tai, nhìn đồng hồ cười cười đáp:
- Bốn giờ hai mươi hai phút chiều! Chị gọi cho em chỉ để hỏi giờ giấc thôi sao?
Nhận ra giọng điệu châm chọc của Sơ Sênh, Lâm Ngọc liền ôm đầu kêu trời kêu đất:
- Chị đâu có rảnh như thế. Em có biết, năm giờ chiều nay em có cuộc hẹn cực - kì - quan - trọng với giám đốc đầu tư Phó Cận Trì hay không?
Nghe Lâm Ngọc nhắc nhở, Sơ Sênh lúc này mới chợt nhớ ra. Phó Cận Trì là giám đốc sản xuất âm nhạc lớn trong và ngoài nước mới nổi. Thời gian gần đây, anh ta liên tục vung tiền đầu tư vào các dự án âm nhạc lớn. Kẻ nào được Phó Cận Trì nâng đỡ, chắc chắn sự nghiệp âm nhạc sẽ một bước lên tiên, phất như diều gặp gió.
Tuy nhiên, người được Phó Cận Trì đồng ý ký hợp đồng đầu tư, số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Điều kiện mà anh ta đưa ra, nghe nói khó hơn hái sao trên trời, oái oăm hơn leo lên đỉnh núi Everest!
Lần này trở về nước, mục đích chính của Sơ Sênh đó là tiến hành đàm phán cùng Phó Cận Trì. Nếu thành công, sự nghiệp của cô sẽ còn phát triển hơn gấp trăm vạn lần!
- Em quên béng mất! Chờ em một lát!
Sơ Sênh cười trừ, vội vàng ngồi bật dậy, lao nhanh vào nhà tắm mà vặn vòi nước, gấp rút sửa soạn cho buổi hẹn sắp tới.
Hai đứa nhóc đã được Lã Hinh dẫn ra công viên giải trí chơi đùa, cô cũng tạm thời được yên tâm phần nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.