Chương 38: TRÊU NGƯƠI ANH
Rosepea
27/06/2021
Em chưa đánh đã tự khai, em còn muốn trốn chạy?
Ngạn Bách Ngôn không để người con gái trước mắt kịp thời chạy thoát, thân ảnh cao lớn lao vọt lên phía trước, nhanh chóng che chắn trước lối ra vào. Anh dùng tay vặn chặt khóa phòng lại, điên cuồng tóm lấy khung gạt tàn đặt trên bàn ăn, trực tiếp ném vỡ tan camera trên tường.
Sơ Sênh bị hành động của anh dọa sợ, liên tục giật lùi về phía sau, tới khi tấm lưng thon thả va chạm với thành bàn, truyền tới cơn đau nhức tê buốt.
- Ngạn Bách Ngôn! Anh muốn giở trò gì? Chúng ta đã cắt đứt toàn bộ quan hệ. Anh quên rồi sao?
Cắt đứt toàn bộ quan hệ!
Từng câu từng chữ được thốt ra từ chính miệng của Sơ Sênh đau đến tê buốt ruột gan. Anh muốn bước tới phía cô, muốn được chạm vào người con gái trước mặt. Bốn năm qua, Ngạn Bách Ngôn không giây phút nào thôi nghĩ về cô. Lần gặp lại này, làm sao anh chịu trơ mắt bỏ qua.
- Sênh! Anh chỉ muốn... ôm em một chút!
- Muốn ôm tôi? Vậy anh đập vỡ camera để làm gì?
Sơ Sênh lắc đầu nguầy nguậy, nhất định không chịu tin. Cô thừa biết, người đàn ông này tâm tư đa đoan, ý đồ xấu xa, đừng hòng chịu bỏ qua cơ hội khinh dễ cô.
Trước lời cáo buộc của Sơ Sênh, Ngạn Bách Ngôn chỉ biết lắc đầu cười khổ. Từ khi nào ở trong mắt cô, anh lại trở nên xấu xa đến như thế.
- Em là ca sĩ nổi tiếng nhất nhì giới giải trí, mọi sự việc về em đều ở trong tầm ngắm của người khác. Anh chỉ muốn tốt cho em!
Nghe anh giải thích, Sơ Sênh có chút chùn lòng. Cô tạm thời buông lỏng cảnh giác với Ngạn Bách Ngôn, nhàn nhạt đáp:
- Bốn năm không gặp, anh đã đổi tên khác trong vai trò mới. Thật đáng nể!
Nhận ra hàm ý châm chọc của cô, Ngạn Bách Ngôn vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh ngồi xuống phía đối diện Sơ Sênh, lướt đôi mắt sầu não nhìn theo bóng dáng cứng ngắc của cô, tâm tư sục sôi dâng trào.
Giờ phút này, hai người chỉ cách nhau chưa đầy một mét, thế nhưng lại ngỡ như xa trăm năm.
- Em... vẫn sống tốt chứ?
Ngạn Bách Ngôn cất lời hỏi thăm cô. Anh không muốn làm gì cô cả. Chỉ là, có hơi tò mò một chút với cuộc sống của cô sau khi rời xa anh.
Sơ Sênh cong môi cười khẩy. Anh lại muốn thăm dò cô sao?
- Rất tốt! Lã Hinh chăm sóc cho tôi vô cùng chu đáo.
Lại là cái tên chết tiệt này!
Ngạn Bách Ngôn nắm chặt hai bàn tay, từ trong đỉnh đầu liên tục bốc hỏa, cơn ghen tuông bắt đầu hành hạ toàn bộ cơ thể anh. Sức kiên nhẫn cũng có giới hạn của nó. Mà từ khi gặp lại Sơ Sênh đến giờ, Ngạn Bách Ngôn đã rất cố gắng để kiềm chế cảm xúc nóng nảy.
Vậy mà Sơ Sênh lại liên tục thách thức anh, khiến anh khó chịu, không thể giữ được bình tĩnh nữa.
Choang!
Đống bát đũa trên bàn bị anh đẩy vỡ tan.
- Nghiêm Sơ Sênh, em là đang chế giễu anh đấy! Em thừa hiểu anh rất dị ứng với cái tên này cơ mà!
Sơ Sênh có chút chững lại. Tuy nhiên, cô thực sự rất căm ghét Ngạn Bách Ngôn. Nếu để anh biết trong thời gian ở Mỹ, cô đã hạ sinh cho anh hai tiểu bảo bối, chắc chắn Ngạn Bách Ngôn sẽ tìm đủ mọi cách để bắt cô về.
Sơ Sênh cầm túi xách đứng lên, đôi mắt kiên cường không chút gợn sóng.
- Xin lỗi anh! Đến giờ tôi phải đi rồi!
Cô vừa xoay người lại liền cảm thấy cổ tay đau nhói. Ngạn Bách Ngôn đang nắm chặt tay cô, giữ không cho cô đi. Da kề da, một bên ấm áp, bên còn lại thì lạnh lẽo, không có chút gì cảm xúc nào khác, nhưng lại khiến cả cô và anh đều phải ngây ngốc trong một khoảng thời gian khá dài.
Ngạn Bách Ngôn thèm muốn được ôm cô vào lòng. Vì vậy, không cần quan tâm tới cảm nhận của Sơ Sênh, trực tiếp đem cô ghì chặt, lại không tự chủ được mà dùng tay bóp cằm cô, ép Sơ Sênh phải hé mở đôi môi căng mọng.
- Anh bỉ ổi! Vô liêm sỉ!
Sơ Sênh không chống đối, đứng im cho anh thỏa sức hôn ngấu nghiến. Đầu lưỡi ướt át bắt đầu xâm chiếm toàn bộ khoang miệng thơm ngát của cô, tham lam hít lấy hít để làn hơi ẩm ướt.
Đã bao lâu rồi Ngạn Bách Ngôn vẫn chưa được thưởng thức hương vị độc nhất, có một không hai này. Kể từ khi Sơ Sênh rời bỏ anh, phụ nữ đối với Ngạn Bách Ngôn đã trở nên gai mắt.
Vẫn là người con gái này, em tuyệt vời và hoàn mỹ nhất!
Giọng nói trầm khàn của Ngạn Bách Ngôn đã trở nên run rẩy:
- Anh tồi tệ, chó đẻ trong mắt em. Anh là thằng đàn ông khốn khiếp, dâm dục mà em khinh dễ. Nhưng Sơ Sênh à, cớ sao em lại giả vờ không hiểu, mấy chục năm anh sống trên đời, phụ nữ được phép chạm vào cơ thể của anh chỉ có một mình em?
Xoẹt!
Khóa váy sau lưng Sơ Sênh bất ngờ bị kéo bung. Dục vọng trong người Ngạn Bách Ngôn đã dâng trào mãnh liệt. Phần bụng dưới cũng trở nên căng cứng, vươn trào mãnh liệt. Anh bỉ ổi, vô liêm sỉ, gặp cô anh chỉ muốn cưỡng chế chiếm đoạt. Dặn lòng phải kìm nén bao nhiêu thì lý trí lại không nghe lời.
Cảm thấy phía sau đột nhiên trống vắng, phần ngực liên tục bị xoa nắn, công kích, Sơ Sênh lúc này mới nhận ra nguy hiểm cận kề. Chọc giận Ngạn Bách Ngôn không khác gì anh đang tự mình tìm đến chỗ chết.
- Ngạn Bách Ngôn! Anh dám cưỡng hiếp tôi ngay tại đây, tôi sẽ kiện anh lên đồn cảnh sát, để anh thân bại danh liệt!
Ngạn Bách Ngôn không để người con gái trước mắt kịp thời chạy thoát, thân ảnh cao lớn lao vọt lên phía trước, nhanh chóng che chắn trước lối ra vào. Anh dùng tay vặn chặt khóa phòng lại, điên cuồng tóm lấy khung gạt tàn đặt trên bàn ăn, trực tiếp ném vỡ tan camera trên tường.
Sơ Sênh bị hành động của anh dọa sợ, liên tục giật lùi về phía sau, tới khi tấm lưng thon thả va chạm với thành bàn, truyền tới cơn đau nhức tê buốt.
- Ngạn Bách Ngôn! Anh muốn giở trò gì? Chúng ta đã cắt đứt toàn bộ quan hệ. Anh quên rồi sao?
Cắt đứt toàn bộ quan hệ!
Từng câu từng chữ được thốt ra từ chính miệng của Sơ Sênh đau đến tê buốt ruột gan. Anh muốn bước tới phía cô, muốn được chạm vào người con gái trước mặt. Bốn năm qua, Ngạn Bách Ngôn không giây phút nào thôi nghĩ về cô. Lần gặp lại này, làm sao anh chịu trơ mắt bỏ qua.
- Sênh! Anh chỉ muốn... ôm em một chút!
- Muốn ôm tôi? Vậy anh đập vỡ camera để làm gì?
Sơ Sênh lắc đầu nguầy nguậy, nhất định không chịu tin. Cô thừa biết, người đàn ông này tâm tư đa đoan, ý đồ xấu xa, đừng hòng chịu bỏ qua cơ hội khinh dễ cô.
Trước lời cáo buộc của Sơ Sênh, Ngạn Bách Ngôn chỉ biết lắc đầu cười khổ. Từ khi nào ở trong mắt cô, anh lại trở nên xấu xa đến như thế.
- Em là ca sĩ nổi tiếng nhất nhì giới giải trí, mọi sự việc về em đều ở trong tầm ngắm của người khác. Anh chỉ muốn tốt cho em!
Nghe anh giải thích, Sơ Sênh có chút chùn lòng. Cô tạm thời buông lỏng cảnh giác với Ngạn Bách Ngôn, nhàn nhạt đáp:
- Bốn năm không gặp, anh đã đổi tên khác trong vai trò mới. Thật đáng nể!
Nhận ra hàm ý châm chọc của cô, Ngạn Bách Ngôn vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh ngồi xuống phía đối diện Sơ Sênh, lướt đôi mắt sầu não nhìn theo bóng dáng cứng ngắc của cô, tâm tư sục sôi dâng trào.
Giờ phút này, hai người chỉ cách nhau chưa đầy một mét, thế nhưng lại ngỡ như xa trăm năm.
- Em... vẫn sống tốt chứ?
Ngạn Bách Ngôn cất lời hỏi thăm cô. Anh không muốn làm gì cô cả. Chỉ là, có hơi tò mò một chút với cuộc sống của cô sau khi rời xa anh.
Sơ Sênh cong môi cười khẩy. Anh lại muốn thăm dò cô sao?
- Rất tốt! Lã Hinh chăm sóc cho tôi vô cùng chu đáo.
Lại là cái tên chết tiệt này!
Ngạn Bách Ngôn nắm chặt hai bàn tay, từ trong đỉnh đầu liên tục bốc hỏa, cơn ghen tuông bắt đầu hành hạ toàn bộ cơ thể anh. Sức kiên nhẫn cũng có giới hạn của nó. Mà từ khi gặp lại Sơ Sênh đến giờ, Ngạn Bách Ngôn đã rất cố gắng để kiềm chế cảm xúc nóng nảy.
Vậy mà Sơ Sênh lại liên tục thách thức anh, khiến anh khó chịu, không thể giữ được bình tĩnh nữa.
Choang!
Đống bát đũa trên bàn bị anh đẩy vỡ tan.
- Nghiêm Sơ Sênh, em là đang chế giễu anh đấy! Em thừa hiểu anh rất dị ứng với cái tên này cơ mà!
Sơ Sênh có chút chững lại. Tuy nhiên, cô thực sự rất căm ghét Ngạn Bách Ngôn. Nếu để anh biết trong thời gian ở Mỹ, cô đã hạ sinh cho anh hai tiểu bảo bối, chắc chắn Ngạn Bách Ngôn sẽ tìm đủ mọi cách để bắt cô về.
Sơ Sênh cầm túi xách đứng lên, đôi mắt kiên cường không chút gợn sóng.
- Xin lỗi anh! Đến giờ tôi phải đi rồi!
Cô vừa xoay người lại liền cảm thấy cổ tay đau nhói. Ngạn Bách Ngôn đang nắm chặt tay cô, giữ không cho cô đi. Da kề da, một bên ấm áp, bên còn lại thì lạnh lẽo, không có chút gì cảm xúc nào khác, nhưng lại khiến cả cô và anh đều phải ngây ngốc trong một khoảng thời gian khá dài.
Ngạn Bách Ngôn thèm muốn được ôm cô vào lòng. Vì vậy, không cần quan tâm tới cảm nhận của Sơ Sênh, trực tiếp đem cô ghì chặt, lại không tự chủ được mà dùng tay bóp cằm cô, ép Sơ Sênh phải hé mở đôi môi căng mọng.
- Anh bỉ ổi! Vô liêm sỉ!
Sơ Sênh không chống đối, đứng im cho anh thỏa sức hôn ngấu nghiến. Đầu lưỡi ướt át bắt đầu xâm chiếm toàn bộ khoang miệng thơm ngát của cô, tham lam hít lấy hít để làn hơi ẩm ướt.
Đã bao lâu rồi Ngạn Bách Ngôn vẫn chưa được thưởng thức hương vị độc nhất, có một không hai này. Kể từ khi Sơ Sênh rời bỏ anh, phụ nữ đối với Ngạn Bách Ngôn đã trở nên gai mắt.
Vẫn là người con gái này, em tuyệt vời và hoàn mỹ nhất!
Giọng nói trầm khàn của Ngạn Bách Ngôn đã trở nên run rẩy:
- Anh tồi tệ, chó đẻ trong mắt em. Anh là thằng đàn ông khốn khiếp, dâm dục mà em khinh dễ. Nhưng Sơ Sênh à, cớ sao em lại giả vờ không hiểu, mấy chục năm anh sống trên đời, phụ nữ được phép chạm vào cơ thể của anh chỉ có một mình em?
Xoẹt!
Khóa váy sau lưng Sơ Sênh bất ngờ bị kéo bung. Dục vọng trong người Ngạn Bách Ngôn đã dâng trào mãnh liệt. Phần bụng dưới cũng trở nên căng cứng, vươn trào mãnh liệt. Anh bỉ ổi, vô liêm sỉ, gặp cô anh chỉ muốn cưỡng chế chiếm đoạt. Dặn lòng phải kìm nén bao nhiêu thì lý trí lại không nghe lời.
Cảm thấy phía sau đột nhiên trống vắng, phần ngực liên tục bị xoa nắn, công kích, Sơ Sênh lúc này mới nhận ra nguy hiểm cận kề. Chọc giận Ngạn Bách Ngôn không khác gì anh đang tự mình tìm đến chỗ chết.
- Ngạn Bách Ngôn! Anh dám cưỡng hiếp tôi ngay tại đây, tôi sẽ kiện anh lên đồn cảnh sát, để anh thân bại danh liệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.