Chương 163: Chương 164
Thủy Thiên Thừa
28/09/2016
CHƯƠNG 164
Ngày hôm sau là chủ nhật, mặc dù ở nơi này không có quy định ngày nghỉ rõ ràng, nhưng đến chủ nhật tất cả mọi người sẽ dừng công tác để nghỉ ngơi một ngày.
Đường Đinh Chi theo thói quen sáu rưỡi sáng liền tỉnh. Khi y tỉnh lại Al vẫn còn đang ngủ nướng, cánh tay thon dài vòng quanh eo y, một mái tóc vàng óng ánh thuần khiết rối tung trên gối đầu tuyết trắng, sợi tóc hơi có chút dài, Al lại không đồng ý cắt, bởi vì “nơi này không có một nhà tạo mẫu tóc nào có thể làm người ta vừa lòng cả”. Đường nét của Al thâm thúy mê người, dáng vẻ ngủ say không chút phòng vệ khiến hắn thiếu vài phần cuồng vọng do nghề nghiệp mang lại, hơn vài phần nhu hòa.
Đường Đinh Chi dùng đầu ngón tay cuốn tóc của hắn, y rất thích xúc cảm trơn mềm này.
Y vừa nhẹ nhàng cử động, Al liền tỉnh. Giống như mọi đồng bạn của hắn, họ chỉ cần không phải hôn mê thì vĩnh viễn sẽ không rơi vào ngủ say.
Ánh mắt hẹp dài thâm thúy chậm rãi mở, tựa như mở ra một bầu trời cao rộng, đôi con ngươi xanh thẳm xinh đẹp tao nhã vô cùng, Đường Đinh Chi thậm chí không thể dời ánh mắt.
Al mỉm cười, biếng nhác mà gợi cảm, hắn nói chuyện, tiếng nói có chút khàn khàn, “Chào buổi sáng, bảo bối.”
Đường Đinh Chi gật đầu, “Chào buổi sáng, tôi dậy đây .” Nói xong định đứng lên.
Al ôm lưng y, “Gấp cái gì, mới mấy giờ chứ.”
“Sáu giờ ba mươi ba.”
“Dậy sớm như vậy làm gì, hôm nay là chủ nhật, em không cần làm việc, tôi cũng không phải huấn luyện.”
“Nhưng nếu không dậy thì làm cái gì?” Đường Đinh Chi chưa từng có thói quen ngủ nướng, đồng hồ sinh học của y so với đồng hồ thật còn chuẩn hơn.
Al than thở: “Em không định hưởng thụ cuộc sống sao, ví dụ như, nằm trên giường ăn bữa sáng, nói chuyện phiếm, xem phim.”
Đường Đinh Chi nhăn đôi mày thanh tú, “Ăn sáng trên giường không tốt cho tiêu hóa, nói chuyện phiếm xem phim vì sao lại phải ở trên giường chứ?”
Al bất mãn túm eo y, “Chúng ta ăn trên giường, thế thì nằm giường mà nói chuyện xem phim luôn chứ sao.”
Đường Đinh Chi đảo mắt liên tục, sau đó lộ ra biểu cảm thản nhiên, gật đầu.
Al hỏi: “Vẻ mặt này của em là có ý gì?”
“Tôi hiểu rồi.”
“Em hiểu cái gì ?”
“Anh đang làm nũng đúng không? Dùng yêu cầu bốc đồng để tranh thủ người khác – theo ý tôi – sự nhượng bộ ấy, đây là biểu hiện khuyết thiếu nhận thức đồng cảm của long huyết nhân mới tiến hóa trước mặt con người, cần thông qua một vài yêu cầu khác thường để chứng minh tình cảm của con người với họ, tôi có thể hiểu được.”
Al trừng trắng mắt, “Em đã biết, còn không nhanh làm bữa sáng đi.”
“Anh muốn ăn cái gì?”
“Cái món cháo cá lần trước cũng được.”
“Lần trước không phải anh nói tanh sao?”
“Tôi nói thế à?”
Đường Đinh Chi quay đầu lại, “Anh là bởi vì tôi nói tôi thích ăn cá cho nên anh mới nói muốn ăn sao? Đây cũng là một biểu hiện khuyết thiếu nhận thức đồng cảm khác của long huyết nhân mới tiến hóa, thông qua hành vi thu hẹp khoảng cách để làm yếu đi sự khác biệt giữa mình và con người.”
Al xoay người đè lên trên người y, hung ác nói, “Em mà còn vô nghĩa nữa, tôi sẽ cưỡng bức em đấy.”
Đường Đinh Chi mím môi, thật cẩn thận nói, “Tôi không nói vô nghĩa, trợ thủ của tôi thường xuyên lấy lời nói của tôi biên soạn thành sách, phát biểu trên tạp chí khoa học đấy.”
“Bây giờ là ngày nghỉ, không được nói chuyện công việc trước mặt tôi, bất cứ đề tài nào có liên quan đến huấn luyện long huyết nhân hay là hạng mục nghiên cứu khoa học của em cũng không được.”
“Vì cái gì?”
“Không vì cái gì, đây là quy củ của tôi.”
Quy củ là một từ mà Đường Đinh Chi dễ dàng hiểu được, y gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Al vỗ vỗ mông y, “Đi làm cháo cá đi.”
Đường Đinh Chi gọi điện thoại cho phòng bếp, bảo họ đưa nguyên liệu nấu ăn đến đây, sau đó cầm lấy cánh tay Al lắc lắc, “Đứng lên đánh răng đi, cho dù ăn bữa sáng trên giường thì cũng phải đánh răng .”
Al lười biếng ngồi dậy, sau đó lập tức treo trên người Đường Đinh Chi, “Cõng tôi đi phòng tắm.”
Đường Đinh Chi nhìn chân hắn, “Anh không thoải mái sao?”
“Không, tôi chỉ muốn em cõng tôi đi thôi.”
Đường Đinh Chi bất đắc dĩ nói, “Được rồi.” Có đôi khi y cảm thấy y và Al câu thông không tốt lắm, bởi vì y làm chuyện gì cũng đều có lý do có căn cứ, nhưng khi Al nói chuyện làm việc lại luôn không hề có logic gì đáng nói. Y luôn không nghĩ ra vì sao Al lại nói như vậy, vì sao lại làm như vậy, nhưng mà thế này cũng rất thú vị, rất ít khi có một người có thể khiến y cả ngày đều phải suy nghĩ lý giải về hành vi của hắn như vậy, kết quả trong đầu luôn nghĩ đến hắn, nghĩ tới nghĩ lui liền thành thói quen.
Tuy rằng Al hơi nặng hơn một chút, nhưng Đường Đinh Chi đã được huấn luyện, cõng một người đàn ông trưởng thành đi khoảng cách không xa cũng không thành vấn đề, vì thế Al không chút khách khí giống như một con lười bắt Đường Đinh Chi cõng hắn đi phòng tắm.
Al hì hì cười, “Không ngờ em gầy như vậy, sức lực cũng không ít đâu.”
“Chiều cao và thể trọng của tôi nằm trong phạm vi tiêu chuẩn, không gầy.”
Hai bàn tay Al luồn vào trong áo ngủ của y, trêu tức vuốt ve cơ ngực có chút đơn bạc và cái bụng bằng phẳng của y, “Cái này cũng không gầy nhỉ.”
Đường Đinh Chi bị hắn vuốt như vậy, chỉ cảm thấy rất không tự nhiên, lại không nói ra được chỗ nào không tốt, chỉ có thể uốn éo trong lòng Al, “Đánh, đánh răng đi.” Mặt y nhiễm một tầng mây đỏ, nhưng y không hề cảm giác được.
Al hạ quyết tâm cả ngày dính trên người y, ngay cả đánh răng cũng dán Đường Đinh Chi, đánh răng xong còn muốn Đường Đinh Chi cạo râu cho hắn.
Cạo râu xong, Al đã tỉnh hẳn, rửa mặt rồi cùng Đường Đinh Chi đi phòng bếp.
Vừa lúc nguyên liệu nấu ăn cũng được đưa tới, Đường Đinh Chi làm bữa sáng, Al ở ngay bên cạnh trợ thủ, giúp đỡ luộc trứng gà và trộn salad.
Nửa giờ sau, món cháo cá đã được chuẩn bị tốt, Đường Đinh Chi cầm hai cái khay, bày cả cháo và đồ ăn sáng khác lên, bưng vào phòng ngủ. Al mang hai cái bàn máy tính lên giường, dùng để đặt bữa sáng, sau đó bật tivi lên, mở một bộ phim khoa học viễn tưởng mới nhất.
Hai người ngồi dựa vào đầu giường, vừa ăn sáng vừa xem phim. Đường Đinh Chi thỉnh thoảng tỏ ý phê bình những tình tiết khoa học viễn tưởng không hợp lí bên trong, Al đôi khi sẽ giễu cợt y vài câu, nhưng nghe thật sự vui vẻ, nhất là vẻ mặt Đường Đinh Chi khi phê phán, nhìn qua thật sinh động, thật xinh đẹp.
Al ăn ước chừng một bát tô cháo cá, ăn xong no quá nên nằm trên giường lăn lộn.
Đường Đinh Chi thở dài, “Anh cũng không cần phải ăn nhiều thế đâu.”
“Ai bảo em làm nhiều như vậy.”
“Bởi vì bây giờ sức ăn của anh lớn mà, nhưng tôi cũng không yêu cầu anh ăn hết.”
“Tôi thích ăn hết.” Al hầm hừ nói, “Xoa bụng cho tôi đi.” Nói xong liền gối đầu lên đùi Đường Đinh Chi.
Đường Đinh Chi nhẹ nhàng xoa ấn bụng cho hắn.
Al lúc này chính là một con thú cưng cỡ bự với cái bụng no căng tròn vo bự không kém, lười biếng híp mắt, thưởng thức từ dưới lên trên cái cằm nhu hoà, làn da nhẵn nhụi, còn cả hàng mi thật dài như muốn chạm vào lòng hắn của Đường Đinh Chi.
Al vươn tay, ôm lấy cổ y.
Đường Đinh Chi dừng một chút, cúi đầu nhìn hắn một cái.
Al đè cổ y thấp xuống, mổ nhẹ bờ môi của y, nhẹ giọng nói, “Em thật xinh đẹp.”
Đường Đinh Chi không nhịn được sờ sờ mặt mình, không quá xác định hỏi, “Phải không?”
Al buồn cười nhìn y, “Chẳng lẽ em đến thẩm mỹ quan cũng không đầy đủ sao?”
“Không có người nào nói như vậy với tôi.”
Al có chút chế giễu, “Tôi phỏng chừng sẽ chẳng có người nào nói như vậy với em đâu.” Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, sau đó sốt ruột hỏi, “Vậy em cảm thấy tôi có đẹp trai không?”
Đường Đinh Chi chớp mắt, “Anh…… Anh rất ưa nhìn.”
Al miễn cưỡng chấp nhận, “Nghe thế còn được, tôi đẹp trai như vậy, nếu em hoàn toàn không biết thưởng thức, thế không phải lãng phí sao.”
Đường Đinh Chi lộ ra ý cười nhu hòa, “Tóc của anh rất đẹp.”
“Nếu tôi cạo hết thì sao?”
Đường Đinh Chi ngẩn người, nhỏ giọng nói, “Đừng mà……” Thanh âm vậy mà lại có một tia run rẩy.
“Em rất thích tóc của tôi?”
Đường Đinh Chi gật đầu.
“Con người tôi thì sao?”
Đường Đinh Chi vuốt tóc của hắn, “Hả?”
“Con người tôi em có thích hay không?”
“Có thể là…… thích đi……”
Al bất mãn bĩu môi, “Hừ, cái gì gọi là có thể thích chứ.”
Đường Đinh Chi trầm mặc, trong mắt y, Al là một vật thể rất dễ nhìn, tóc dễ nhìn, mặt dễ nhìn, thân thể dễ nhìn, dễ nhìn là một từ ngữ có thể dễ dàng hiểu được, ngay cả y nhìn rồi cũng muốn nhìn lại thật nhiều, cho nên y nhận định Al là dễ nhìn. Nhưng thích là một từ rất trừu tượng, rốt cuộc cái gì mới là thích đây? Y thật không biết nên trả lời Al như thế nào. Y là một người có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, sao có thể trả lời một vấn đề mà y không thể xác định đáp án được, điều này vi phạm nguyên tắc của y.
Al nhìn biểu cảm mê hoặc của y, liền biết y lại bắt đầu tự mình chui ngõ cụt rồi. Muốn cho người như Đường Đinh Chi dùng tư duy tình cảm bình thường của con người đi suy nghĩ, quả thật quá khó khăn, có lẽ hắn không nên khó xử y như vậy.
Hai người đứt quãng hàn huyên một lát, Al lại có chút mệt rã rời, mơ mơ màng màng giống như lúc nào cũng có thể ngủ ngay được.
Đường Đinh Chi đặt đầu hắn xuống gối, đứng dậy đi toilet, khi đi ra thì đi ngang qua phòng khách, tâm niệm y khẽ động, lại nhớ thương sổ ghi chép của mình.
Gần đây Al hoạt động rất thường xuyên, những thứ y cần ghi lại có thật nhiều thật nhiều, y bắt đầu suy xét có nên tạo ra một hồ sơ điện tử không.
Rút ra sổ ghi chép, viết ngày, y ghi lại: “Al ăn một bát tô cháo cá tôi làm, chúng tôi ở trên giường ăn bữa sáng, xem phim, nói chuyện phiếm. Al hỏi tôi có thích anh ấy không, khái niệm thích này nên định nghĩa thế nào đây? Tôi cần nghiên cứu một chút.”
Sau khi y viết xong, lật lên những trang sổ trước, phát hiện phần lớn những thứ ghi lại lúc trước đều là hành vi độc lập của Al, y càng giống một người đứng quan sát Al hơn. Nhưng gần đây những điều ghi lại càng có vẻ giống nhật kí của y, đều là những việc y làm cùng Al, cái này thật sự là rất kỳ quái. Đường Đinh Chi sờ lên quyển sổ ghi chép, trái tim lại truyền đến một cảm giác ấm áp dào dạt, tim y có bệnh sao? Lần trước kiểm tra rõ ràng không phát hiện bất cứ biểu hiện bệnh nào, loại phản ứng này rốt cuộc là ảo giác hay là……
“Em đang viết cái gì?”
Sau lưng thình lình vang lên tiếng Al.
Đường Đinh Chi sợ tới mức tim lộp bộp nhảy dựng, sao hắn đi đường lại không có tiếng động gì hết?
Y nhìn lại, Al vừa lúc nhìn vào quyển sổ nhỏ trong tay y.
Đường Đinh Chi theo bản năng giấu sổ ra sau lưng, khẩn trương nhìn hắn.
Al nhịn không được cười, “Chẳng lẽ em đang xem tiểu thuyết *** sao? Em giấu cái gì đấy?”
“Không, không phải.”
“Cho tôi xem.”
Đường Đinh Chi khẩn trương lui thẳng về phía sau, từ trước tới giờ y chưa từng cảm thấy kích động như vậy. Y không biết vì cái gì, nhưng tiềm thức y nói cho y rằng không thể để Al xem, “Không được.”
“Vì sao không được?”
“Không…… Không được.” Đường Đinh Chi gấp đến độ mặt đỏ bừng.
Al cười tà khí, “Rốt cuộc cái gì mà thần bí thế, em càng không cho tôi xem, tôi càng muốn xem.”
“Này, anh phải tôn trọng riêng tư của tôi, không được, không thể xem.” Đường Đinh Chi đã sắp lui đến tường.
Al nhíu mày, “Giảng đạo lý với tôi? Ngượng quá, con người của tôi lại không nói đạo lý mới chết.” Nói xong định tiến lên cướp.
Đường Đinh Chi hoảng sợ chạy sang phía bên kia, y sao có thể là đối thủ của Al, còn không chạy được vài bước đã bị Al chặn ngang ôm lấy. Trong tay trống không, quyển sổ kia đã rơi vào tay Al rồi.
Đường Đinh Chi vươn tay muốn cướp lại, Al đè nặng ***g ngực y đặt y xuống sô pha, đặt mông ngồi trên bụng y.
Đường Đinh Chi gấp đến độ mặt muốn nhỏ máu, y không biết sao mình lại không muốn để Al xem như vậy, y chính là không muốn cho Al xem.
Al ác liệt cười, mở sổ ghi chép ra, trang tên sách viết một hàng chữ ngắn tinh tế: Nhật kí quan sát Al.
Trái tim Al run lên.
“Al, đừng nhìn, anh không nên xem, đây là của tôi……” Đường Đinh Chi bị Al gắt gao đặt trên sô pha, không ngồi dậy nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Al mở quyển sổ ra, y cảm thấy mặt mình sắp thiêu cháy rồi!
Nội dung trang đầu tiên là như thế này: Al biến thân rồi, vảy rồng màu tím nhạt phi thường xinh đẹp, là long huyết nhân dễ nhìn nhất mà tôi từng gặp.
Lật vài tờ nữa, viết đều là về mình. Ví dụ như, Al bởi vì có đuôi nên không thể giữ thăng bằng, luôn bị ngã sấp, anh ấy rất tức giận; hôm nay Al phát giận với mọi người, nhưng không nổi giận với tôi; Al rất chú ý chuyện ăn mặc, tôi phải thông qua kinh phí thêm vào để mua quần áo hàng hiệu cho anh ta, tôi nghĩ đây là bởi vì long huyết kích phát bản năng động vật của anh ta, chỉ có động vật thì giống đực mới thích xinh đẹp.
Từng tờ từng tờ, ghi lại từng chút một trong sinh hoạt của hắn. Al nhìn, cảm thấy ngón tay có chút phát run, trái tim nhảy lên mãnh liệt, thật giống như giây tiếp theo sẽ từ cổ họng nhảy ra ngoài, đi tìm người làm nó hưng phấn kia.
Đường Đinh Chi rũ mắt, có xúc động muốn biến thành người vô hình.
Al khép lại sổ ghi chép, ôn nhu nhìn Đường Đinh Chi.
Đường Đinh Chi liếc hắn một cái, nhanh chóng dời mắt, hụt hơi giải thích, “Đây cũng là một phần của công tác……”
Al cúi người, dùng toàn bộ ôn nhu và nhiệt tình hôn môi y, Đường Đinh Chi sau khi giật mình sửng sốt hồi lâu, ngốc nghếch đáp lại. Động tác rất nhỏ kia lại kéo dài nụ hôn này thêm vô hạn thâm tình.
Ngày hôm sau là chủ nhật, mặc dù ở nơi này không có quy định ngày nghỉ rõ ràng, nhưng đến chủ nhật tất cả mọi người sẽ dừng công tác để nghỉ ngơi một ngày.
Đường Đinh Chi theo thói quen sáu rưỡi sáng liền tỉnh. Khi y tỉnh lại Al vẫn còn đang ngủ nướng, cánh tay thon dài vòng quanh eo y, một mái tóc vàng óng ánh thuần khiết rối tung trên gối đầu tuyết trắng, sợi tóc hơi có chút dài, Al lại không đồng ý cắt, bởi vì “nơi này không có một nhà tạo mẫu tóc nào có thể làm người ta vừa lòng cả”. Đường nét của Al thâm thúy mê người, dáng vẻ ngủ say không chút phòng vệ khiến hắn thiếu vài phần cuồng vọng do nghề nghiệp mang lại, hơn vài phần nhu hòa.
Đường Đinh Chi dùng đầu ngón tay cuốn tóc của hắn, y rất thích xúc cảm trơn mềm này.
Y vừa nhẹ nhàng cử động, Al liền tỉnh. Giống như mọi đồng bạn của hắn, họ chỉ cần không phải hôn mê thì vĩnh viễn sẽ không rơi vào ngủ say.
Ánh mắt hẹp dài thâm thúy chậm rãi mở, tựa như mở ra một bầu trời cao rộng, đôi con ngươi xanh thẳm xinh đẹp tao nhã vô cùng, Đường Đinh Chi thậm chí không thể dời ánh mắt.
Al mỉm cười, biếng nhác mà gợi cảm, hắn nói chuyện, tiếng nói có chút khàn khàn, “Chào buổi sáng, bảo bối.”
Đường Đinh Chi gật đầu, “Chào buổi sáng, tôi dậy đây .” Nói xong định đứng lên.
Al ôm lưng y, “Gấp cái gì, mới mấy giờ chứ.”
“Sáu giờ ba mươi ba.”
“Dậy sớm như vậy làm gì, hôm nay là chủ nhật, em không cần làm việc, tôi cũng không phải huấn luyện.”
“Nhưng nếu không dậy thì làm cái gì?” Đường Đinh Chi chưa từng có thói quen ngủ nướng, đồng hồ sinh học của y so với đồng hồ thật còn chuẩn hơn.
Al than thở: “Em không định hưởng thụ cuộc sống sao, ví dụ như, nằm trên giường ăn bữa sáng, nói chuyện phiếm, xem phim.”
Đường Đinh Chi nhăn đôi mày thanh tú, “Ăn sáng trên giường không tốt cho tiêu hóa, nói chuyện phiếm xem phim vì sao lại phải ở trên giường chứ?”
Al bất mãn túm eo y, “Chúng ta ăn trên giường, thế thì nằm giường mà nói chuyện xem phim luôn chứ sao.”
Đường Đinh Chi đảo mắt liên tục, sau đó lộ ra biểu cảm thản nhiên, gật đầu.
Al hỏi: “Vẻ mặt này của em là có ý gì?”
“Tôi hiểu rồi.”
“Em hiểu cái gì ?”
“Anh đang làm nũng đúng không? Dùng yêu cầu bốc đồng để tranh thủ người khác – theo ý tôi – sự nhượng bộ ấy, đây là biểu hiện khuyết thiếu nhận thức đồng cảm của long huyết nhân mới tiến hóa trước mặt con người, cần thông qua một vài yêu cầu khác thường để chứng minh tình cảm của con người với họ, tôi có thể hiểu được.”
Al trừng trắng mắt, “Em đã biết, còn không nhanh làm bữa sáng đi.”
“Anh muốn ăn cái gì?”
“Cái món cháo cá lần trước cũng được.”
“Lần trước không phải anh nói tanh sao?”
“Tôi nói thế à?”
Đường Đinh Chi quay đầu lại, “Anh là bởi vì tôi nói tôi thích ăn cá cho nên anh mới nói muốn ăn sao? Đây cũng là một biểu hiện khuyết thiếu nhận thức đồng cảm khác của long huyết nhân mới tiến hóa, thông qua hành vi thu hẹp khoảng cách để làm yếu đi sự khác biệt giữa mình và con người.”
Al xoay người đè lên trên người y, hung ác nói, “Em mà còn vô nghĩa nữa, tôi sẽ cưỡng bức em đấy.”
Đường Đinh Chi mím môi, thật cẩn thận nói, “Tôi không nói vô nghĩa, trợ thủ của tôi thường xuyên lấy lời nói của tôi biên soạn thành sách, phát biểu trên tạp chí khoa học đấy.”
“Bây giờ là ngày nghỉ, không được nói chuyện công việc trước mặt tôi, bất cứ đề tài nào có liên quan đến huấn luyện long huyết nhân hay là hạng mục nghiên cứu khoa học của em cũng không được.”
“Vì cái gì?”
“Không vì cái gì, đây là quy củ của tôi.”
Quy củ là một từ mà Đường Đinh Chi dễ dàng hiểu được, y gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Al vỗ vỗ mông y, “Đi làm cháo cá đi.”
Đường Đinh Chi gọi điện thoại cho phòng bếp, bảo họ đưa nguyên liệu nấu ăn đến đây, sau đó cầm lấy cánh tay Al lắc lắc, “Đứng lên đánh răng đi, cho dù ăn bữa sáng trên giường thì cũng phải đánh răng .”
Al lười biếng ngồi dậy, sau đó lập tức treo trên người Đường Đinh Chi, “Cõng tôi đi phòng tắm.”
Đường Đinh Chi nhìn chân hắn, “Anh không thoải mái sao?”
“Không, tôi chỉ muốn em cõng tôi đi thôi.”
Đường Đinh Chi bất đắc dĩ nói, “Được rồi.” Có đôi khi y cảm thấy y và Al câu thông không tốt lắm, bởi vì y làm chuyện gì cũng đều có lý do có căn cứ, nhưng khi Al nói chuyện làm việc lại luôn không hề có logic gì đáng nói. Y luôn không nghĩ ra vì sao Al lại nói như vậy, vì sao lại làm như vậy, nhưng mà thế này cũng rất thú vị, rất ít khi có một người có thể khiến y cả ngày đều phải suy nghĩ lý giải về hành vi của hắn như vậy, kết quả trong đầu luôn nghĩ đến hắn, nghĩ tới nghĩ lui liền thành thói quen.
Tuy rằng Al hơi nặng hơn một chút, nhưng Đường Đinh Chi đã được huấn luyện, cõng một người đàn ông trưởng thành đi khoảng cách không xa cũng không thành vấn đề, vì thế Al không chút khách khí giống như một con lười bắt Đường Đinh Chi cõng hắn đi phòng tắm.
Al hì hì cười, “Không ngờ em gầy như vậy, sức lực cũng không ít đâu.”
“Chiều cao và thể trọng của tôi nằm trong phạm vi tiêu chuẩn, không gầy.”
Hai bàn tay Al luồn vào trong áo ngủ của y, trêu tức vuốt ve cơ ngực có chút đơn bạc và cái bụng bằng phẳng của y, “Cái này cũng không gầy nhỉ.”
Đường Đinh Chi bị hắn vuốt như vậy, chỉ cảm thấy rất không tự nhiên, lại không nói ra được chỗ nào không tốt, chỉ có thể uốn éo trong lòng Al, “Đánh, đánh răng đi.” Mặt y nhiễm một tầng mây đỏ, nhưng y không hề cảm giác được.
Al hạ quyết tâm cả ngày dính trên người y, ngay cả đánh răng cũng dán Đường Đinh Chi, đánh răng xong còn muốn Đường Đinh Chi cạo râu cho hắn.
Cạo râu xong, Al đã tỉnh hẳn, rửa mặt rồi cùng Đường Đinh Chi đi phòng bếp.
Vừa lúc nguyên liệu nấu ăn cũng được đưa tới, Đường Đinh Chi làm bữa sáng, Al ở ngay bên cạnh trợ thủ, giúp đỡ luộc trứng gà và trộn salad.
Nửa giờ sau, món cháo cá đã được chuẩn bị tốt, Đường Đinh Chi cầm hai cái khay, bày cả cháo và đồ ăn sáng khác lên, bưng vào phòng ngủ. Al mang hai cái bàn máy tính lên giường, dùng để đặt bữa sáng, sau đó bật tivi lên, mở một bộ phim khoa học viễn tưởng mới nhất.
Hai người ngồi dựa vào đầu giường, vừa ăn sáng vừa xem phim. Đường Đinh Chi thỉnh thoảng tỏ ý phê bình những tình tiết khoa học viễn tưởng không hợp lí bên trong, Al đôi khi sẽ giễu cợt y vài câu, nhưng nghe thật sự vui vẻ, nhất là vẻ mặt Đường Đinh Chi khi phê phán, nhìn qua thật sinh động, thật xinh đẹp.
Al ăn ước chừng một bát tô cháo cá, ăn xong no quá nên nằm trên giường lăn lộn.
Đường Đinh Chi thở dài, “Anh cũng không cần phải ăn nhiều thế đâu.”
“Ai bảo em làm nhiều như vậy.”
“Bởi vì bây giờ sức ăn của anh lớn mà, nhưng tôi cũng không yêu cầu anh ăn hết.”
“Tôi thích ăn hết.” Al hầm hừ nói, “Xoa bụng cho tôi đi.” Nói xong liền gối đầu lên đùi Đường Đinh Chi.
Đường Đinh Chi nhẹ nhàng xoa ấn bụng cho hắn.
Al lúc này chính là một con thú cưng cỡ bự với cái bụng no căng tròn vo bự không kém, lười biếng híp mắt, thưởng thức từ dưới lên trên cái cằm nhu hoà, làn da nhẵn nhụi, còn cả hàng mi thật dài như muốn chạm vào lòng hắn của Đường Đinh Chi.
Al vươn tay, ôm lấy cổ y.
Đường Đinh Chi dừng một chút, cúi đầu nhìn hắn một cái.
Al đè cổ y thấp xuống, mổ nhẹ bờ môi của y, nhẹ giọng nói, “Em thật xinh đẹp.”
Đường Đinh Chi không nhịn được sờ sờ mặt mình, không quá xác định hỏi, “Phải không?”
Al buồn cười nhìn y, “Chẳng lẽ em đến thẩm mỹ quan cũng không đầy đủ sao?”
“Không có người nào nói như vậy với tôi.”
Al có chút chế giễu, “Tôi phỏng chừng sẽ chẳng có người nào nói như vậy với em đâu.” Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, sau đó sốt ruột hỏi, “Vậy em cảm thấy tôi có đẹp trai không?”
Đường Đinh Chi chớp mắt, “Anh…… Anh rất ưa nhìn.”
Al miễn cưỡng chấp nhận, “Nghe thế còn được, tôi đẹp trai như vậy, nếu em hoàn toàn không biết thưởng thức, thế không phải lãng phí sao.”
Đường Đinh Chi lộ ra ý cười nhu hòa, “Tóc của anh rất đẹp.”
“Nếu tôi cạo hết thì sao?”
Đường Đinh Chi ngẩn người, nhỏ giọng nói, “Đừng mà……” Thanh âm vậy mà lại có một tia run rẩy.
“Em rất thích tóc của tôi?”
Đường Đinh Chi gật đầu.
“Con người tôi thì sao?”
Đường Đinh Chi vuốt tóc của hắn, “Hả?”
“Con người tôi em có thích hay không?”
“Có thể là…… thích đi……”
Al bất mãn bĩu môi, “Hừ, cái gì gọi là có thể thích chứ.”
Đường Đinh Chi trầm mặc, trong mắt y, Al là một vật thể rất dễ nhìn, tóc dễ nhìn, mặt dễ nhìn, thân thể dễ nhìn, dễ nhìn là một từ ngữ có thể dễ dàng hiểu được, ngay cả y nhìn rồi cũng muốn nhìn lại thật nhiều, cho nên y nhận định Al là dễ nhìn. Nhưng thích là một từ rất trừu tượng, rốt cuộc cái gì mới là thích đây? Y thật không biết nên trả lời Al như thế nào. Y là một người có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, sao có thể trả lời một vấn đề mà y không thể xác định đáp án được, điều này vi phạm nguyên tắc của y.
Al nhìn biểu cảm mê hoặc của y, liền biết y lại bắt đầu tự mình chui ngõ cụt rồi. Muốn cho người như Đường Đinh Chi dùng tư duy tình cảm bình thường của con người đi suy nghĩ, quả thật quá khó khăn, có lẽ hắn không nên khó xử y như vậy.
Hai người đứt quãng hàn huyên một lát, Al lại có chút mệt rã rời, mơ mơ màng màng giống như lúc nào cũng có thể ngủ ngay được.
Đường Đinh Chi đặt đầu hắn xuống gối, đứng dậy đi toilet, khi đi ra thì đi ngang qua phòng khách, tâm niệm y khẽ động, lại nhớ thương sổ ghi chép của mình.
Gần đây Al hoạt động rất thường xuyên, những thứ y cần ghi lại có thật nhiều thật nhiều, y bắt đầu suy xét có nên tạo ra một hồ sơ điện tử không.
Rút ra sổ ghi chép, viết ngày, y ghi lại: “Al ăn một bát tô cháo cá tôi làm, chúng tôi ở trên giường ăn bữa sáng, xem phim, nói chuyện phiếm. Al hỏi tôi có thích anh ấy không, khái niệm thích này nên định nghĩa thế nào đây? Tôi cần nghiên cứu một chút.”
Sau khi y viết xong, lật lên những trang sổ trước, phát hiện phần lớn những thứ ghi lại lúc trước đều là hành vi độc lập của Al, y càng giống một người đứng quan sát Al hơn. Nhưng gần đây những điều ghi lại càng có vẻ giống nhật kí của y, đều là những việc y làm cùng Al, cái này thật sự là rất kỳ quái. Đường Đinh Chi sờ lên quyển sổ ghi chép, trái tim lại truyền đến một cảm giác ấm áp dào dạt, tim y có bệnh sao? Lần trước kiểm tra rõ ràng không phát hiện bất cứ biểu hiện bệnh nào, loại phản ứng này rốt cuộc là ảo giác hay là……
“Em đang viết cái gì?”
Sau lưng thình lình vang lên tiếng Al.
Đường Đinh Chi sợ tới mức tim lộp bộp nhảy dựng, sao hắn đi đường lại không có tiếng động gì hết?
Y nhìn lại, Al vừa lúc nhìn vào quyển sổ nhỏ trong tay y.
Đường Đinh Chi theo bản năng giấu sổ ra sau lưng, khẩn trương nhìn hắn.
Al nhịn không được cười, “Chẳng lẽ em đang xem tiểu thuyết *** sao? Em giấu cái gì đấy?”
“Không, không phải.”
“Cho tôi xem.”
Đường Đinh Chi khẩn trương lui thẳng về phía sau, từ trước tới giờ y chưa từng cảm thấy kích động như vậy. Y không biết vì cái gì, nhưng tiềm thức y nói cho y rằng không thể để Al xem, “Không được.”
“Vì sao không được?”
“Không…… Không được.” Đường Đinh Chi gấp đến độ mặt đỏ bừng.
Al cười tà khí, “Rốt cuộc cái gì mà thần bí thế, em càng không cho tôi xem, tôi càng muốn xem.”
“Này, anh phải tôn trọng riêng tư của tôi, không được, không thể xem.” Đường Đinh Chi đã sắp lui đến tường.
Al nhíu mày, “Giảng đạo lý với tôi? Ngượng quá, con người của tôi lại không nói đạo lý mới chết.” Nói xong định tiến lên cướp.
Đường Đinh Chi hoảng sợ chạy sang phía bên kia, y sao có thể là đối thủ của Al, còn không chạy được vài bước đã bị Al chặn ngang ôm lấy. Trong tay trống không, quyển sổ kia đã rơi vào tay Al rồi.
Đường Đinh Chi vươn tay muốn cướp lại, Al đè nặng ***g ngực y đặt y xuống sô pha, đặt mông ngồi trên bụng y.
Đường Đinh Chi gấp đến độ mặt muốn nhỏ máu, y không biết sao mình lại không muốn để Al xem như vậy, y chính là không muốn cho Al xem.
Al ác liệt cười, mở sổ ghi chép ra, trang tên sách viết một hàng chữ ngắn tinh tế: Nhật kí quan sát Al.
Trái tim Al run lên.
“Al, đừng nhìn, anh không nên xem, đây là của tôi……” Đường Đinh Chi bị Al gắt gao đặt trên sô pha, không ngồi dậy nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Al mở quyển sổ ra, y cảm thấy mặt mình sắp thiêu cháy rồi!
Nội dung trang đầu tiên là như thế này: Al biến thân rồi, vảy rồng màu tím nhạt phi thường xinh đẹp, là long huyết nhân dễ nhìn nhất mà tôi từng gặp.
Lật vài tờ nữa, viết đều là về mình. Ví dụ như, Al bởi vì có đuôi nên không thể giữ thăng bằng, luôn bị ngã sấp, anh ấy rất tức giận; hôm nay Al phát giận với mọi người, nhưng không nổi giận với tôi; Al rất chú ý chuyện ăn mặc, tôi phải thông qua kinh phí thêm vào để mua quần áo hàng hiệu cho anh ta, tôi nghĩ đây là bởi vì long huyết kích phát bản năng động vật của anh ta, chỉ có động vật thì giống đực mới thích xinh đẹp.
Từng tờ từng tờ, ghi lại từng chút một trong sinh hoạt của hắn. Al nhìn, cảm thấy ngón tay có chút phát run, trái tim nhảy lên mãnh liệt, thật giống như giây tiếp theo sẽ từ cổ họng nhảy ra ngoài, đi tìm người làm nó hưng phấn kia.
Đường Đinh Chi rũ mắt, có xúc động muốn biến thành người vô hình.
Al khép lại sổ ghi chép, ôn nhu nhìn Đường Đinh Chi.
Đường Đinh Chi liếc hắn một cái, nhanh chóng dời mắt, hụt hơi giải thích, “Đây cũng là một phần của công tác……”
Al cúi người, dùng toàn bộ ôn nhu và nhiệt tình hôn môi y, Đường Đinh Chi sau khi giật mình sửng sốt hồi lâu, ngốc nghếch đáp lại. Động tác rất nhỏ kia lại kéo dài nụ hôn này thêm vô hạn thâm tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.