Chương 38: Chương 38
Thủy Thiên Thừa
28/09/2016
CHƯƠNG 38
Đặc công bị bẻ gẫy sống lưng kia vặn vẹo thân thể ngã xuống đất, vĩnh viễn mất đi năng lực hành động.
Thẩm Trường Trạch nhảy lên bắt được bả vai một người, móng tay quơ một cái xé mở cổ hắn, chống lên thân thể ngã xuống của người nọ, dùng đầu gối hung hăng đánh vào ngực người bên cạnh. Xương ngực người nọ lõm xuống, bị đá bay ra ngoài năm sáu mét, ngã xuống mặt đất không động đậy.
Đám đặc công thân kinh bách chiến bị sự việc phát sinh trong vòng hai giây ngắn ngủi làm cho cả kinh trợn mắt há hốc mồm, người phản ứng nhanh đã điên cuồng mà nổ súng vào Thẩm Trường Trạch.
Đáng tiếc tốc độ di chuyển của Thẩm Trường Trạch quá nhanh, có người chưa kịp nâng súng lên đã bị nó nhảy đến trên người ngoạm vào một bên cổ, cho dù có viên đạn bắn trúng người nó cũng không xuyên qua được lớp vảy cứng rắn kia.
Thiện Minh nhìn thấy một trận tàn sát kinh tâm động phách.
Đúng vậy, không phải chiến đấu, đơn thuần chỉ là tàn sát.
Đám bộ đội đặc chủng tinh anh đi vạn dặm mới tìm được, trước mặt con quái vật nhỏ tỏa ánh sáng màu vàng cao chưa tới eo họ lại yếu ớt như tờ giấy, dễ dàng bị phá tan thành từng mảnh.
Thiện Minh hoàn toàn có thể cảm nhận sự tuyệt vọng của họ. Bảy năm trước ở Vân Nam bọn họ đụng tới con quái vật kia, ngoài việc là người trưởng thành và vảy có màu đen, ngoại hình không chênh lệch nhiều so với Thẩm Trường Trạch, cũng giống như Thẩm Trường Trạch có tốc độ không thể tin, sức mạnh và lực phòng ngự giống như một con dã thú, từng chiêu đều muốn mạng người. Lúc ấy đội quân lính đánh thuê tâm cao khí ngạo như Du Chuẩn ở trước mặt quái vật kia cũng giống như trẻ con hoàn toàn không có sức phản kháng.
Trải nghiệm này thật khiến người ta điên cuồng, bởi vì bọn họ gặp phải chuyện không thể giải thích, đụng tới một sức mạnh không thể chống cự được. Chênh lệch kia không phải thông qua huấn luyện mà có thể rút ngắn lại, mà là khoảng cách giống loài cả đời không thể vượt qua được, giống như con thỏ cho dù rèn luyện thân thể và khí phách thế nào cũng vĩnh viễn không thể chống lại sư tử.
Mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn, đứa nhỏ giống như một con mãnh thú mất đi lý trí, dùng vuốt sắc và răng nanh điên cuồng cắn xé kẻ địch, từng khối nội tạng máu thịt văng tung tóe khắp nơi. Cứ nghĩ đến tình huống một con sói xông vào hang thỏ là như thế nào đi, tiếng kêu rên và thét chói tai làm người nghe được, bùn đất màu xám trên mặt đất máu chảy thành sông.
Thiện Minh không dám tin mà nhìn sức phá hoại của con quái vật nhỏ, trong lòng nổi lên một cơn sợ hãi.
Một viên đạn cuối cùng cũng bắn trúng má Thẩm Trường Trạch, da thịt non mịn bị vẽ một đường máu thật sâu, Thẩm Trường Trạch lấy tay lau mặt, lập tức trở nên càng thêm phát cuồng, lập tức bổ nhào vào người bắn súng vào nó, một tay nắm lấy cổ hắn.
Người kia điên cuồng kêu lớn, trong không khí tràn ngập mùi da thịt bị đốt, trong chốc lát người đã không còn động đậy.
Khi Thẩm Trường Trạch quăng người nọ xuống đất, cổ người nọ phảng phất như chạm phải bàn là, da thịt bị thiêu hủy một vòng, toàn bộ yết hầu đều bị đốt đến không còn, mà không ai biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Trong nháy mắt đã có hơn mười đặc công ngã xuống vũng máu, những người còn lại sợ hãi đầy mặt, ai cũng là vẻ mặt đang nhìn thấy quỷ.
Có người hô lên lùi lại, những người này vẫn duy trì sự bình tĩnh cuối cùng của quân nhân, ý đồ rời khỏi nơi này trước khi bị giết sạch, nhưng hai mắt con quái vật đã đỏ ngầu, đã hoàn toàn bị chọc giận, vốn không định buông tha những người này.
Ngay khi nhóm đặc công tuyệt vọng không thôi, đột nhiên một bóng đen từ bên cạnh nhảy tới, lập tức bổ nhào vào người Thẩm Trường Trạch. Hai cái bóng một đen một vàng bay ra ngoài, rầm một tiếng đụng vào phía sau ô tô, làm cửa xe thủng một cái hố to.
Thiện Minh chịu đựng sự choáng váng vì mất máu, muốn nhìn xem là cái gì có tốc độ đuổi kịp được Thẩm Trường Trạch, đám đặc công này rõ ràng đến cái đuôi nó cũng không chạm vào được.
Hai thân thể tách nhau ra, thế này Thiện Minh mới thấy rõ ràng, cái bóng màu đen kia đúng là một con quái vật trưởng thành! Vảy, sừng, cánh, đuôi giống nhau không ít, chỉ là vảy có màu lam.
Thiện Minh mơ hồ cảm thấy mặt quái vật kia nhìn quen mắt.
Quái vật trưởng thành vừa lúc quay mặt qua, nói với đặc công chỉ huy: “Dẫn người đi, tôi đến đối phó nó.”
Chỉ huy kia đã sợ tới mức sắc mặt trắng xanh, nói giọng khàn khàn: “Thượng úy House……”
Người được gọi là thượng úy House trên thái dương cũng toát ra mồ hôi lạnh, “Tôi tin rằng với bộ dạng này của các anh cũng đủ cho thấy tôi từ chối không hành động tùy tiện là chính xác, trở về báo cáo kết quả công tác với mấy lão già khốn kiếp chỉ biết đến hiệu quả và lợi ích đi !”
Người chỉ huy thi hành quân lễ với hắn, hô lên với người của mình: “Đi!”
Thiện Minh nhận ra người này, đó là đội trưởng đặc công cùng tác chiến với họ hôm giải cứu con tin.
Thẩm Trường Trạch thở phì phò, dường như bị đồng loại trước mắt này hấp dẫn, nhưng khi nhìn thấy những người đó muốn đi thì lập tức nhảy lên muốn đuổi theo.
Thượng úy House chặn trước mặt nó, giữ lấy cánh tay trơn trượt phủ đầy vảy của nó, đưa tay nắm lấy cổ nó.
Thẩm Trường Trạch cũng đưa tay nắm chặt lấy cánh tay thượng úy, móng vuốt xuyên qua vảy hắn, đâm vào trong thịt hắn.
Thượng úy House cắn răng, đấm mạnh một cú vào đầu Thẩm Trường Trạch, thừa dịp nó choáng váng thì nắm lấy sừng nó, quăng cả người nó đi.
Thẩm Trường Trạch lắc lắc cái cổ đứng lên, thân thể giống như tia chớp nhảy lên, đầu húc vào ***g ngực House, hai người ngã nhào trên mặt đất, giống như hai con sư tử đánh nhau, toàn bộ tình cảnh tanh máu đến dọa người.
Thiện Minh biết nếu không phải nhìn thấy một màn phấn khích cả đời khó gặp như thế, hắn tuyệt đối không thể chống đỡ không bị hôn mê đến tận bây giờ. Hắn không biết mình có thể qua được cửa này không, nhưng ít ra nếu cuối cùng hắn sẽ bị quái vật nhỏ cắn chết, hắn cũng muốn chết rõ ràng.
Móng vuốt của Thẩm Trường Trạch xuyên qua vảy bụng của House, móng vuốt của House lại đâm vào bờ vai nó, hai người lăn trên mặt đất, cả người dính đầy máu tươi của kẻ khác, tiến hành liều chết cận chiến.
House tìm đúng cơ hội dùng cái đuôi quật vào cánh Thẩm Trường Trạch, đau đến mức nó kêu ngao lên một tiếng, lăn sang một bên.
Khi nó đứng lên từ mặt đất, thượng úy House đã chạy tới cửa lớn.
Thẩm Trường Trạch đuổi vài bước tới cửa lớn, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì liền dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Thiện Minh.
Thiện Minh cũng nhìn nó, nhìn ánh mắt đỏ như máu cuả nó và thân thể ngoài gương mặt thì không có nửa điểm đặc thù của con người.
Thẩm Trường Trạch lắc lư đi tới chỗ hắn.
Trong lòng Thiện Minh ngược lại trở nên bình tĩnh, cứ như vậy nhìn nó.
Thẩm Trường Trạch đứng ở trước người hắn, sắc bén trong mắt dần dần phai nhạt đi, nước mắt chảy ra, nó hé miệng, nói giọng khàn khàn: “Ba ơi…… Con là cái gì……” Nói xong phịch một tiếng quỳ xuống đất.
Thiện Minh nhẹ nhàng thở ra, xem ra mình sẽ không bị nó cắn chết dưới tình huống không tỉnh táo rồi.
“Ba ơi.” Đứa nhỏ vươn móng vuốt tràn đầy máu tươi, muốn sờ mặt hắn.
Thiện Minh vội nói: “Đừng chạm ta.”
Bàn tay đứa nhỏ cứng lại giữa không trung, màu sắc đồng tử lúc sáng lúc tối, phảng phất có chút không khống chế được, có chút phẫn nộ, có chút luống cuống, nhưng cuối cùng lại trở nên thương tâm.
Thiện Minh nhìn tay nó, “Máu của mi có vấn đề, mau lau khô đi.”
Đứa nhỏ ngẩn người, xoa xoa tay vào quần áo, không ngờ vải dệt mỏng manh trong nháy mắt đã bị đốt ra một cái động lớn.
Thiện Minh suy yếu híp mắt, “Máu của mi là axit…… Mẹ, rốt cuộc mi là thứ gì vậy?” Nhang muỗi mặt trắng hắn dùng lâu như vậy, không ngờ lại là axit đến cổ người cũng thiêu được!
Đứa nhỏ khóc ,“Ba ơi, con là cái gì, con là cái gì?”
Thiện Minh lắc đầu, mất máu khiến hắn trở nên càng mỏi mệt, “Mi con mẹ nó có thể chờ ta chết lại khóc không?”
Như thế Thẩm Trường Trạch từ trong u mê mà tỉnh táo lại, nó nhìn Thiện Minh cả người đầy máu, suy yếu không thôi, vội đưa bàn tay đầy máu cọ sạch sẽ xuống đất, ôm lấy hắn chạy tới chỗ xe việt dã còn lại của đặc công.
Nó tìm hòm thuốc trên xe, trước tiên cầm máu cho Thiện Minh, tiêm kháng sinh và truyền dịch cho hắn, sau đó mới khởi động xe chạy vào nội thành.
Khi nó nhìn xuống tay lái, nó mới phát hiện, tay mình lại biến trở lại tay người.
Đặc công bị bẻ gẫy sống lưng kia vặn vẹo thân thể ngã xuống đất, vĩnh viễn mất đi năng lực hành động.
Thẩm Trường Trạch nhảy lên bắt được bả vai một người, móng tay quơ một cái xé mở cổ hắn, chống lên thân thể ngã xuống của người nọ, dùng đầu gối hung hăng đánh vào ngực người bên cạnh. Xương ngực người nọ lõm xuống, bị đá bay ra ngoài năm sáu mét, ngã xuống mặt đất không động đậy.
Đám đặc công thân kinh bách chiến bị sự việc phát sinh trong vòng hai giây ngắn ngủi làm cho cả kinh trợn mắt há hốc mồm, người phản ứng nhanh đã điên cuồng mà nổ súng vào Thẩm Trường Trạch.
Đáng tiếc tốc độ di chuyển của Thẩm Trường Trạch quá nhanh, có người chưa kịp nâng súng lên đã bị nó nhảy đến trên người ngoạm vào một bên cổ, cho dù có viên đạn bắn trúng người nó cũng không xuyên qua được lớp vảy cứng rắn kia.
Thiện Minh nhìn thấy một trận tàn sát kinh tâm động phách.
Đúng vậy, không phải chiến đấu, đơn thuần chỉ là tàn sát.
Đám bộ đội đặc chủng tinh anh đi vạn dặm mới tìm được, trước mặt con quái vật nhỏ tỏa ánh sáng màu vàng cao chưa tới eo họ lại yếu ớt như tờ giấy, dễ dàng bị phá tan thành từng mảnh.
Thiện Minh hoàn toàn có thể cảm nhận sự tuyệt vọng của họ. Bảy năm trước ở Vân Nam bọn họ đụng tới con quái vật kia, ngoài việc là người trưởng thành và vảy có màu đen, ngoại hình không chênh lệch nhiều so với Thẩm Trường Trạch, cũng giống như Thẩm Trường Trạch có tốc độ không thể tin, sức mạnh và lực phòng ngự giống như một con dã thú, từng chiêu đều muốn mạng người. Lúc ấy đội quân lính đánh thuê tâm cao khí ngạo như Du Chuẩn ở trước mặt quái vật kia cũng giống như trẻ con hoàn toàn không có sức phản kháng.
Trải nghiệm này thật khiến người ta điên cuồng, bởi vì bọn họ gặp phải chuyện không thể giải thích, đụng tới một sức mạnh không thể chống cự được. Chênh lệch kia không phải thông qua huấn luyện mà có thể rút ngắn lại, mà là khoảng cách giống loài cả đời không thể vượt qua được, giống như con thỏ cho dù rèn luyện thân thể và khí phách thế nào cũng vĩnh viễn không thể chống lại sư tử.
Mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn, đứa nhỏ giống như một con mãnh thú mất đi lý trí, dùng vuốt sắc và răng nanh điên cuồng cắn xé kẻ địch, từng khối nội tạng máu thịt văng tung tóe khắp nơi. Cứ nghĩ đến tình huống một con sói xông vào hang thỏ là như thế nào đi, tiếng kêu rên và thét chói tai làm người nghe được, bùn đất màu xám trên mặt đất máu chảy thành sông.
Thiện Minh không dám tin mà nhìn sức phá hoại của con quái vật nhỏ, trong lòng nổi lên một cơn sợ hãi.
Một viên đạn cuối cùng cũng bắn trúng má Thẩm Trường Trạch, da thịt non mịn bị vẽ một đường máu thật sâu, Thẩm Trường Trạch lấy tay lau mặt, lập tức trở nên càng thêm phát cuồng, lập tức bổ nhào vào người bắn súng vào nó, một tay nắm lấy cổ hắn.
Người kia điên cuồng kêu lớn, trong không khí tràn ngập mùi da thịt bị đốt, trong chốc lát người đã không còn động đậy.
Khi Thẩm Trường Trạch quăng người nọ xuống đất, cổ người nọ phảng phất như chạm phải bàn là, da thịt bị thiêu hủy một vòng, toàn bộ yết hầu đều bị đốt đến không còn, mà không ai biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Trong nháy mắt đã có hơn mười đặc công ngã xuống vũng máu, những người còn lại sợ hãi đầy mặt, ai cũng là vẻ mặt đang nhìn thấy quỷ.
Có người hô lên lùi lại, những người này vẫn duy trì sự bình tĩnh cuối cùng của quân nhân, ý đồ rời khỏi nơi này trước khi bị giết sạch, nhưng hai mắt con quái vật đã đỏ ngầu, đã hoàn toàn bị chọc giận, vốn không định buông tha những người này.
Ngay khi nhóm đặc công tuyệt vọng không thôi, đột nhiên một bóng đen từ bên cạnh nhảy tới, lập tức bổ nhào vào người Thẩm Trường Trạch. Hai cái bóng một đen một vàng bay ra ngoài, rầm một tiếng đụng vào phía sau ô tô, làm cửa xe thủng một cái hố to.
Thiện Minh chịu đựng sự choáng váng vì mất máu, muốn nhìn xem là cái gì có tốc độ đuổi kịp được Thẩm Trường Trạch, đám đặc công này rõ ràng đến cái đuôi nó cũng không chạm vào được.
Hai thân thể tách nhau ra, thế này Thiện Minh mới thấy rõ ràng, cái bóng màu đen kia đúng là một con quái vật trưởng thành! Vảy, sừng, cánh, đuôi giống nhau không ít, chỉ là vảy có màu lam.
Thiện Minh mơ hồ cảm thấy mặt quái vật kia nhìn quen mắt.
Quái vật trưởng thành vừa lúc quay mặt qua, nói với đặc công chỉ huy: “Dẫn người đi, tôi đến đối phó nó.”
Chỉ huy kia đã sợ tới mức sắc mặt trắng xanh, nói giọng khàn khàn: “Thượng úy House……”
Người được gọi là thượng úy House trên thái dương cũng toát ra mồ hôi lạnh, “Tôi tin rằng với bộ dạng này của các anh cũng đủ cho thấy tôi từ chối không hành động tùy tiện là chính xác, trở về báo cáo kết quả công tác với mấy lão già khốn kiếp chỉ biết đến hiệu quả và lợi ích đi !”
Người chỉ huy thi hành quân lễ với hắn, hô lên với người của mình: “Đi!”
Thiện Minh nhận ra người này, đó là đội trưởng đặc công cùng tác chiến với họ hôm giải cứu con tin.
Thẩm Trường Trạch thở phì phò, dường như bị đồng loại trước mắt này hấp dẫn, nhưng khi nhìn thấy những người đó muốn đi thì lập tức nhảy lên muốn đuổi theo.
Thượng úy House chặn trước mặt nó, giữ lấy cánh tay trơn trượt phủ đầy vảy của nó, đưa tay nắm lấy cổ nó.
Thẩm Trường Trạch cũng đưa tay nắm chặt lấy cánh tay thượng úy, móng vuốt xuyên qua vảy hắn, đâm vào trong thịt hắn.
Thượng úy House cắn răng, đấm mạnh một cú vào đầu Thẩm Trường Trạch, thừa dịp nó choáng váng thì nắm lấy sừng nó, quăng cả người nó đi.
Thẩm Trường Trạch lắc lắc cái cổ đứng lên, thân thể giống như tia chớp nhảy lên, đầu húc vào ***g ngực House, hai người ngã nhào trên mặt đất, giống như hai con sư tử đánh nhau, toàn bộ tình cảnh tanh máu đến dọa người.
Thiện Minh biết nếu không phải nhìn thấy một màn phấn khích cả đời khó gặp như thế, hắn tuyệt đối không thể chống đỡ không bị hôn mê đến tận bây giờ. Hắn không biết mình có thể qua được cửa này không, nhưng ít ra nếu cuối cùng hắn sẽ bị quái vật nhỏ cắn chết, hắn cũng muốn chết rõ ràng.
Móng vuốt của Thẩm Trường Trạch xuyên qua vảy bụng của House, móng vuốt của House lại đâm vào bờ vai nó, hai người lăn trên mặt đất, cả người dính đầy máu tươi của kẻ khác, tiến hành liều chết cận chiến.
House tìm đúng cơ hội dùng cái đuôi quật vào cánh Thẩm Trường Trạch, đau đến mức nó kêu ngao lên một tiếng, lăn sang một bên.
Khi nó đứng lên từ mặt đất, thượng úy House đã chạy tới cửa lớn.
Thẩm Trường Trạch đuổi vài bước tới cửa lớn, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì liền dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Thiện Minh.
Thiện Minh cũng nhìn nó, nhìn ánh mắt đỏ như máu cuả nó và thân thể ngoài gương mặt thì không có nửa điểm đặc thù của con người.
Thẩm Trường Trạch lắc lư đi tới chỗ hắn.
Trong lòng Thiện Minh ngược lại trở nên bình tĩnh, cứ như vậy nhìn nó.
Thẩm Trường Trạch đứng ở trước người hắn, sắc bén trong mắt dần dần phai nhạt đi, nước mắt chảy ra, nó hé miệng, nói giọng khàn khàn: “Ba ơi…… Con là cái gì……” Nói xong phịch một tiếng quỳ xuống đất.
Thiện Minh nhẹ nhàng thở ra, xem ra mình sẽ không bị nó cắn chết dưới tình huống không tỉnh táo rồi.
“Ba ơi.” Đứa nhỏ vươn móng vuốt tràn đầy máu tươi, muốn sờ mặt hắn.
Thiện Minh vội nói: “Đừng chạm ta.”
Bàn tay đứa nhỏ cứng lại giữa không trung, màu sắc đồng tử lúc sáng lúc tối, phảng phất có chút không khống chế được, có chút phẫn nộ, có chút luống cuống, nhưng cuối cùng lại trở nên thương tâm.
Thiện Minh nhìn tay nó, “Máu của mi có vấn đề, mau lau khô đi.”
Đứa nhỏ ngẩn người, xoa xoa tay vào quần áo, không ngờ vải dệt mỏng manh trong nháy mắt đã bị đốt ra một cái động lớn.
Thiện Minh suy yếu híp mắt, “Máu của mi là axit…… Mẹ, rốt cuộc mi là thứ gì vậy?” Nhang muỗi mặt trắng hắn dùng lâu như vậy, không ngờ lại là axit đến cổ người cũng thiêu được!
Đứa nhỏ khóc ,“Ba ơi, con là cái gì, con là cái gì?”
Thiện Minh lắc đầu, mất máu khiến hắn trở nên càng mỏi mệt, “Mi con mẹ nó có thể chờ ta chết lại khóc không?”
Như thế Thẩm Trường Trạch từ trong u mê mà tỉnh táo lại, nó nhìn Thiện Minh cả người đầy máu, suy yếu không thôi, vội đưa bàn tay đầy máu cọ sạch sẽ xuống đất, ôm lấy hắn chạy tới chỗ xe việt dã còn lại của đặc công.
Nó tìm hòm thuốc trên xe, trước tiên cầm máu cho Thiện Minh, tiêm kháng sinh và truyền dịch cho hắn, sau đó mới khởi động xe chạy vào nội thành.
Khi nó nhìn xuống tay lái, nó mới phát hiện, tay mình lại biến trở lại tay người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.