Cha Nuôi

Chương 74: Chương 74

Thủy Thiên Thừa

28/09/2016

CHƯƠNG 74

Houshar vung nắm đấm nện vào mặt Thiện Minh, đánh bật thân thể hắn ra sau, lưng hắn nặng nề đập vào thân xe Hummer, sau đó ngã xuống đất.

Thiện Minh chống tay đứng lên, quệt đi vết máu ở khóe miệng.

Houshar uy nghiêm quát: “Mày con mẹ nó nhắc lại lần nữa xem.”

Thiện Minh bình tĩnh nhìn thoáng qua mọi người, trầm giọng nói: “Tôi nói, các người không biết vẫn tốt hơn.”

Houshar không nói hai lời, lại một cú đấm nữa, đánh Thiện Minh ngã sấp rồi nổi giận mắng: “Đồ khốn kiếp! Mày là một thành viên của Du Chuẩn, bây giờ bởi vì mày cố ý giấu diếm, sinh mạng của mọi người đều bị uy hiếp, cái gì gọi là không biết thì tốt hơn? Giờ không có cái gì gọi là ‘tốt hơn’ cả, chúng ta muốn biết chân tướng !”

Thiện Minh nhìn sự phẫn nộ và thất vọng trên mặt Houshar, nhìn sự hoài nghi và căm tức trên mặt các chiến hữu của hắn, trong lòng khó chịu. Nhưng hắn biết nếu hắn nói, Thẩm Trường Trạch cũng không thể tiếp tục ở lại Du Chuẩn được nữa.

Thứ nhất, về mặt tình cảm chắc chắn Houshar và Al không thể chấp nhận thân phận thật của Thẩm Trường Trạch, thứ hai, Thẩm Trường Trạch sẽ mang đến cho Du Chuẩn những nguy hiểm không thể biết trước.

Hắn không muốn chắp tay dâng đứa con trai mình nuôi dưỡng mười năm cho người khác.

Nhưng khi nhìn những chiến hữu anh em bạn bè luôn vào sinh ra tử với hắn, hắn cảm thấy cắn rứt lương tâm.

Vì tư tâm của mình, hắn vẫn giấu diếm chuyện của Thẩm Trường Trạch, mang đến nguy hiểm cho họ, bây giờ hắn liên luỵ đến Jobert và Pearl, về sau sẽ là ai đây?

Thái độ của những người đó với Thẩm Trường Trạch là kiên quyết không buông tha, nhìn Đường Đinh Chi và House truy đuổi tin tức của họ nhiều năm như vậy là đủ hiểu. Về sau, sự tình chắc chắn sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.

Hắn ích kỉ muốn giữ đứa con trai bên cạnh mình, lại mang đến nguy hiểm cho những người khác……

Hắn luôn luôn trốn tránh ngày này, nhưng giữa Du Chuẩn và Thẩm Trường Trạch, sớm muộn gì hắn cũng phải đưa ra lựa chọn, hiện tại cũng chỉ mới là bắt đầu.

Nhưng có lẽ ngay từ đầu hắn đã sai lầm rồi, hắn nên giao Thẩm Trường Trạch cho Đường Đinh Chi từ mười năm trước mới phải.

Hắn nên làm cái gì bây giờ?

Ba, con không muốn rời xa ba.

Ba, con muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ba.

Ba, không người nào có thể chia cắt chúng ta.

Ba, con yêu ba.

Những lời nói tràn ngập tín nhiệm và ỷ lại của đứa nhỏ luôn vang vọng bên tai hắn.

Hắn muốn trở thành một người đàn ông quyết đoán, làm việc không dài dòng lê thê. Nếu trong cuộc đời hắn từng làm một việc mà hắn thấy do dự khó lựa chọn nhất, làm hắn cảm thấy khó chịu nhất, đó chính là việc hiện tại.

Hắn ý thức được rõ ràng hắn đã làm sai.

Lúc trước hắn không nên giữ thằng bé bên cạnh mình, bây giờ cũng sẽ không đến mức đau khổ khi phải để nó rời khỏi mình.



Chỉ là hắn cũng không biểu hiện những rối rắm này ra ngoài, là đàn ông thì phải gánh vác hậu quả mỗi quyết định của mình. Hắn lắc lắc đầu, đứng lên khỏi mặt đất, hắn cố lấy dũng khí nhìn ánh mắt trách móc nặng nề của Houshar, nói rõ ràng, “Tôi thật sự không thể nói, thân phận của nó là cơ mật tối cao của Trung Quốc. Chân tướng ngoài việc thỏa mãn sự tò mò của các người thì không có bất cứ lợi ích gì với các người cả.”

Al nghiến răng nói: “Không có hậu quả gì là Du Chuẩn không dám gánh vác. Nếu đây là chuyện của mình cậu, chúng tôi tuyệt không hỏi đến, nhưng bây giờ rõ ràng nó đã liên luỵ đến an toàn của những người khác. Tôi nghĩ Pearl và Jobert bị bắt cóc cũng có liên quan đến chuyện của Thẩm Trường Trạch đúng không? Đường Đinh Chi, cả gã House kia nữa, chỉ sợ vẫn luôn nhằm vào Thẩm Trường Trạch. Suốt mười năm trời, rốt cuộc cậu che giấu chúng tôi bao nhiêu chuyện, đến bây giờ cậu vẫn ngậm miệng không nói như thế, cậu có để chúng tôi vào mắt không! Chẳng lẽ cậu không định cho chúng tôi một lời giải thích sao?”

Thiện Minh cảm thấy đầu óc rất loạn, hắn cũng không thể bịa ra bất kì một câu chuyện hợp lý nào, bất cứ lí do nào đưa ra cũng đều sẽ tự sụp đổ dưới sự chỉ trích của họ, hắn không muốn lại lừa dối những chiến hữu luôn tín nhiệm mình nữa.

Nhưng hắn cũng không thể nói, cho nên hắn chỉ có thể trầm mặc.

Sau khi trận trầm mặc làm người ta khó thở trôi qua, Thiện Minh nghe thấy Houshar thất vọng than nhẹ, ngữ khí hắn mệt mỏi nói, “Đi tới mấy thôn xung quanh tìm chỗ đặt chân đi, nếu họ có thể chặn được chúng ta ở đây thì nhất định sẽ biết chúng ta ở đâu.”

Tất cả mọi người quay trở về xe, chỉ có Thiện Minh cứng ngắc đứng ở tại chỗ.

Cosky vốn đã muốn đóng cửa xe lại, thấy Thiện Minh còn thất thần, lại một phen mở cửa xe, có chút căm tức trừng mắt nhìn hắn, sau đó thô bạo lôi hắn lên xe.

Bọn họ tìm được một thôn rất nhỏ, thuê mấy gian phòng, mua chút lương thực địa phương, cơm nước xong sau đều tự đi nghỉ ngơi .

Thiện Minh ngủ ở sô pha trong phòng khách, đến nửa đêm, hắn nhẹ nhàng mở mắt, đi ra khỏi phòng. Ở cửa có người ngồi canh gác, hắn tiến sát vào xem, là Dino và Bailey.

Dino đang gác chân hút thuốc, thấy hắn lại gần, liền hỏi: “Làm một điếu?”

Thiện Minh cầm lấy điếu thuốc trong tay hắn, sau đó ngồi xổm bên cạnh, ngẩn người nhìn trăng.

Dino nhảy lên khỏi mặt đất, “Tôi đi WC.”

Bailey đang dùng đèn pin soi móng chân mình, chăm chú chỉnh sửa.

Thiện Minh lại gần, “Thế này mà cô cũng nhìn thấy?”

Đầu Bailey cũng không nâng lên, “Đương nhiên……” Lời còn chưa dứt, cô chỉ cảm thấy gáy tê rần, trước mắt tối đen, hôn mê bất tỉnh.

Thiện Minh đặt thân thể mềm oặt của cô xuống đất, sau đó đứng lên đi tới chỗ Dino.

Dino đang đứng ở chân tường đưa lưng về phía hắn, miệng hừ hừ một giai điệu kì quái.

Khi Thiện Minh còn một bước nữa thì sẽ tiếp cận hắn, tiếng cười nhỏ đột nhiên ngừng lại, Dino cũng không quay đầu lại mà nói, “Đứng nguyên đó, đừng tới đây.”

Thiện Minh dừng bước.

“Chuyện ban ngày các người nói, mẹ nó tôi không cảm thấy hứng thú chút nào, bình thường tôi ghét nhất là ngồi suy nghĩ mấy chuyện vô nghĩa như vậy. Tôi chỉ cần có trận thì đánh, có tiền thì lấy, có phụ nữ thì ngủ, cái khác tôi không cần biết. Tôi biết bây giờ cậu muốn đi làm gì, đổi lại nếu tôi là cậu thì tôi cũng sẽ đi, cho nên cậu đi đi. Nếu là bình thường tôi sẵn sàng chơi với cậu một chút, nhưng bây giờ tôi muốn đi tiểu, đừng quấy rầy tôi.”

Thiện Minh không nói tiếng nào, xoay người đi.

Hắn chạy đến chỗ đỗ xe, lấy chìa khóa dưới đệm ra, sau đó nhanh chóng khởi động xe, một chân nhấn ga, chiếc Hummer mạnh mẽ mười phần lập tức chạy đi.

Thiện Minh vừa điều khiển vừa mở máy tính, máy theo dõi dấu vết mini hắn đặt vào tay Thẩm Trường Trạch là sản phẩm mới nhất của ngành công nghiệp quân sự nước Mĩ, hiệu suất phòng chống quấy nhiễu thông tin điện tử cao tới 69%, cho dù vỡ vụn cũng có thể truyền dữ liệu cuối cùng đến vệ tinh tiếp sóng, hắn bắt đầu dùng máy tính tìm vị trí của Thẩm Trường Trạch.

Đại khái năm sáu phút sau, thiết bị dò tìm cuối cùng cũng định vị được, Thiện Minh truyền dữ liệu vào trong xe, sau đó đi thẳng đến mục tiêu.

Sau khi Thẩm Trường Trạch và Đường Đinh Chi lên xe thì bị sắp xếp ở phía sau, hai bên trái phải đều có người ngồi kẹp họ ở giữa.



Thẩm Trường Trạch định giật giật còng tay trên tay, đó là hai vòng kim loại gắn với nhau, thô hơn ngón tay, bên ngoài được bọc một lớp sợi màu đen, không nặng nhưng cũng không nhẹ. Y cảm thấy với loại chất liệu này thì sau khi biến thành long huyết nhân chắc chắn có thể giật đứt.

Dường như Đường Đinh Chi cảm nhận được động tác của y, thản nhiên dùng tiếng Trung nói, “Đừng xằng bậy, có điện cao thế.”

Thẩm Trường Trạch không nhịn được nhìn còng trên tay hai người.

Đường Đinh Chi nhìn theo ánh mắt của y, giải thích: “Của tôi không có, của cậu chắc chắn có, đây là loại chuyên môn dùng để đối phó với long huyết nhân. Cho dù cậu là mình đồng da sắt thì điện cao thế hàng vạn vôn vũng cũng có thể đốt cậu thành than.”

“Chốt mở ở trong tay ai?”

“Không rõ, có lẽ mỗi người đều có.”

“Này, chúng mày đang nói cái gì!” Người bên cạnh quát, “Không được tùy ý nói chuyện, cứ cho là được nói thì cũng không cho dùng cái ngôn ngữ chết tiệt của chúng mày.”

Hai người đều ngậm miệng.

Kế tiếp một đường không nói chuyện gì cả, ô tô đưa bọn họ vào một thị trấn nhỏ, xuyên qua thị trấn lại đi một đoạn đường, đi vào một khu công nghiệp bỏ hoang, thông qua những thiết bị hỏng hóc chất đống có thể phán đoán trước đây nơi này hẳn là một xưởng gia công cao su khá quy mô.

Cuối cùng, xe dừng trước một nhà xưởng rất lớn, hai người xuống xe, bị người dùng súng chĩa vào sau lưng, đi vào nhà xưởng.

Phía trong nhà xưởng đã được cải tạo thành một phòng thí nghiệm y học, trong không khí tràn ngập hương vị thuốc khử trùng, bên trong một phòng thí nghiệm trong suốt có mấy nhân viên nghiên cứu khoa học mặc đồng phục vô trùng đang vây quanh một người kiểm tra cái gì đó.

Hai người nhìn tất cả trước mắt, đều có chút không thể tin được Đường Tịnh Chi làm thế nào mà có được một cơ ngơi lớn thế này ở nước ngoài, khó trách hắn điên cuồng vơ vét của cải.

“Đã lâu không gặp, anh cả.” Một giọng nói như u hồn bay tới, nhất thời vang vọng trong nhà xưởng có nhiều khoảng không trống trải.

Hai người cùng nhau ngẩng đầu, một người trẻ tuổi mặc áo bác sĩ trắng toát đứng ở vòng bảo hộ ở tầng hai. Vẻ ngoài của hắn có vài phần tương tự với Đường Đinh Chi, nhưng đối lập với sự lạnh nhạt của Đường Đinh Chi, người này có vẻ có vài phần âm trầm. Khóe môi là nét cười trào phúng rất nhạt, đôi mắt thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm Đường Đinh Chi.

Đường Đinh Chi bình tĩnh nói, “Tịnh Chi, cậu phạm vào tội phản quốc.”

Đường Tịnh Chi bước từng bước dài, đi từng bước một xuống cầu thang, hắn khẽ cười nói: “Thế thì đã sao? Đống quy củ già cỗi mốc meo, tư tưởng cổ hủ kia chỉ là trở ngại để tôi phát huy tài năng. Các người làm việc lúc nào cũng rụt rè, chỗ này lo lắng chỗ kia cố kỵ, làm việc với các người đúng là phiền chết, quả thực là lãng phí thời gian của tôi. Cho nên tôi muốn kiến thiết đội của chính mình, tôi sẽ chứng minh cho các người xem ai mới là người kiệt xuất trong lĩnh vực này.”

Đường Đinh Chi lắc đầu, “Lúc trước tôi chỉ cảm thấy cậu không hiểu chuyện, bây giờ xem ra tư tưởng của cậu đã có vấn đề nghiêm trọng.”

Đường Tịnh Chi cười lạnh: “Tôi cảm thấy tư tưởng của anh mới có vấn đề, đồ ngu ngốc bị chính phủ tẩy não ạ. Những người đó vốn không cần thành quả nghiên cứu, bọn họ chỉ quan tâm đến chiến tích và địa vị của mình, anh lại đi cống hiến trí tuệ của mình cho những kẻ tầm thường đó, tôi thật không biết người như anh sống có ý nghĩa gì, chẳng lẽ anh không có dục vọng của mình sao?”

Đường Đinh Chi nghiêm túc nói, “Tôi cống hiến không phải cho đám quan chức đó mà là cho quốc gia của tôi. Tịnh Chi, tư dục rất nhỏ bé, cho dù có được thỏa mãn hay không đều hư không, ý nghĩa sự sinh ra của chúng ta chính là có ích cho đất nước, vì sao cậu lại quên điều này?”

Đường Tịnh Chi lạnh lùng nói: “Nực cười! Đường Đinh Chi, anh thật sự là đáng cười, cũng thật đáng buồn. Bọn họ không hề hỏi ý kiến tôi đã tạo ra tôi, điều này không có nghĩa là cả đời này tôi đều phải nghe họ nói, tôi muốn làm việc mình thích, mà không giống anh sống trong kịch bản người khác bố trí!” Hắn đột nhiên chỉ vào Thẩm Trường Trạch, “Các người cho rằng nó được sinh ra là ý nghĩa, là ‘Kế hoạch vũ khí quốc gia’, anh thử hỏi lại nó một chút, nó đồng ý sao?”

Thẩm Trường Trạch băng lãnh nhìn hắn.

Theo y thấy, cho dù là Đường Đinh Chi cố chấp hay là Đường Tịnh Chi cực đoan thì cũng đều không bình thường.

Đường Đinh Chi nhìn em trai mình, trong mắt chỉ có xa lạ và khó hiểu.

Đường Tịnh Chi nắm lấy áo y, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào sâu trong mắt y, “Anh đã đuổi tới thì tôi cũng không thể không để ý, như vậy bây giờ anh chỉ có hai lựa chọn, ở đây giúp tôi, hoặc là chết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cha Nuôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook