Cha Tôi Là Nam Chính Đối Chiếu Tổ Trong Truyện Thập Niên
Chương 24
Hương Tô Lật
10/08/2023
“Vậy đó hả?”
Mọi người lại tiếp tục bàn tán, Vương Nhất Thành nghe thấy hết nhưng anh không để bụng, vì anh quen rồi.
Nhắc mới nhớ, Vương Nhất Thành với Cố Lẫm đúng là đối thủ trời sinh. Nhà hai người không chỉ là hàng xóm mà còn cùng tuổi, Cố Lẫm là con thứ ba của bà Ngô nhà kế bên, hai nhà đều có bốn đứa con, vừa hay Vương Nhất Thành với Cố Lẫm lại cùng tuổi, khó tránh khỏi bị người khác so sánh.
Tâm tư của hai người ông nội Cố với bà Ngô luôn tồn tại kiểu phân chia thắng bại, Vương Nhất Thành học đến cấp hai, Cố Lẫm nhà họ cũng kiên quyết học đến cấp hai.
Vương Nhất Thành kết hôn sớm, nhà họ vốn dĩ chưa có đối tượng lại rất sốt ruột, cũng mau chóng sắp xếp xem mắt, kết hôn một cách chớp nhoáng.
Tuy kết hôn không sớm bằng Vương Nhất Thành, nhưng vợ hắn lại có thai sớm hơn, gánh nặng lại bất giác đè lên đầu nhà họ Vương với Điền Xảo Hoa.
Lúc trước khi vợ của Cố Lẫm mang thai, nhà hắn khoe khang khắp nơi. Khoe khoang được đâu mấy tháng, cho đến khi Thích Tú Nhi cũng mang thai. Từ ngày đó về sau, bà Ngô lại đi khắp nơi nói con dâu bà ta bầu nhìn ra được là sinh con trai. Không giống như Thích Tú Nhi, trông bụng tròn tròn, chắc chắn là mang thai một con nhóc rồi.
Lời này cứ nói đi nói lại đến lúc vợ Cố Lẫm sinh Cố Hương Chức, bà Ngô đã rất tức giận, vợ Cố Lẫm vừa sinh xong hôm sau đã phải đi làm.
Cố Hương Chức bằng tuổi với Bảo Nha, nhưng cô bé lớn hơn Bảo Nha nửa tuổi. Vào năm Bảo Nha ba tuổi, Thích Tú Nhi phát bệnh tim nên mất sớm. Ai ngờ cũng vào cuối tháng sáu năm đó, vợ của Cố Lẫm vì trên đường về nhà mẹ đẻ gặp phải con lợn rừng, kết quả bị đâm ngã xuống vách núi, khi được người khác cứu về đã nguy kịch, không kiên trì được một ngày đã mất luôn rồi.
Bởi vì hai người họ từ nhỏ đến lớn đều trải qua cuộc sống có phần giống nhau, cho nên người trong đội cũng khó tránh khỏi lấy hai người ra để mà so sánh.
Đại đội Thanh Thủy bọn họ không chỉ có hai người bọn họ độc thân, nhưng quả thực người bị so sánh nhiều nhất chính là họ.
Phải nói như nào nhỉ? Giống như thể ví dụ hoàn hảo để đem ra so sánh vậy.
Ở trong mắt mọi người, Cố Lẫm là người đàn ông đích thực, vừa có năng lực, có trách nhiệm, nhân phẩm lại tốt, ngược lại, Vương Nhất Thành vừa gian xảo, vừa tham ăn lười làm, tuy anh cũng có điểm tốt, nhưng nếu như thật sự phải so sánh thì vẫn cảm thấy anh chẳng bằng Cố Lẫm.
Đó là người đàn ông có thể gánh vác mọi chuyện.
Còn Vương Nhất Thành á hả?
Không gánh gì nổi, chỉ có tham ăn lười làm là giỏi thôi.
Danh tiếng trong thôn của Vương Nhất Thành là như thế, tự bản thân anh biết rõ, nhưng anh lại mặc kệ mấy thứ đó, bị người ta nói dăm ba câu cũng chẳng mất miếng thịt nào, tuy không dễ nghe nhưng lời khó nghe hơn nữa thì anh đã nghe được ở kiếp trước hết rồi.
Với lại có một cái danh lười cũng tốt, hình như mỗi khi ở trong thôn có việc gì, họ đều sẽ không tìm đến anh, cũng không tệ đấy chứ!
Làm việc thì không phải lúc nào cũng làm được rồi, có thể được lười biếng thì tuyệt đối sẽ không làm việc.
Anh đi bộ một đường về nhà, nhà lão Vương vẫn chẳng chịu ảnh hưởng gì, họ vẫn ăn cơm bình thường. Hai đứa Thiệu Văn, Thiệu Võ trông ngóng nhìn chú nhỏ, Vương Nhất Thành quăng cho hai đứa một ánh mắt ám hiệu.
Hai cậu nhóc lập tức vui vẻ nở nụ cười.
Điền Xảo Hoa nhìn nhìn bên này, lại nhìn nhìn bên kia, nói: “Mấy đứa làm gì vậy?”
Vương Nhất Thành vô tội nói: “Đâu có gì đâu. Có phải tại mẹ lớn tuổi rồi không, sao việc gì cũng nghi thần nghi quỷ thế.”
Điền Xảo Hoa tối sầm mặt lại, nói: “Con nói ai lớn tuổi? Mấy bữa nay có phải mẹ dễ dãi với con quá rồi đúng không? Đến mẹ mà con cũng dám an bài, có biết ai là chủ của cái nhà này không?”
Vương Nhất Thành lập tức chắp tay trước ngực, nói nghiêm túc: “Là mẹ là mẹ, chính là mẹ, con sai rồi.”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt(*).
[Chú thích: (*) Kẻ thức thời là những con người bé nhỏ giống như những con người khác, nhưng có tầm nhìn xa trông rộng. Họ đang sống trong những ngày tháng này nhưng họ có thể biết được hàng chục năm sau xã hội sẽ phát triển như thế nào để chuẩn bị và tìm ra trong đó những cơ hội tốt cho mục đích của mình sau đó vươn lên vượt qua những người khác, đứng trên vạn người.]
Điền Xảo Hoa: “Con biết thế là tốt.”
Bà ấy chia từng phần cơm tối cho mỗi người, hôm nay mọi người ăn cơm hơi muộn, đang ăn thì thấy đám người ồ ạt đi ngang qua cửa nhà họ, Vương Nhất Thành vội chạy ra cửa hóng chuyện: “Sao vậy?”
“Có biết chuyện cháu gái nhà lão Cố rơi xuống nước không? Nãy con bé nói nó rơi xuống nước là do cô nhỏ nó đẩy đó.”
Vương Nhất Thành: “Quãi đạn thật.”
Lúc này, lối vào nhà lão Cố bên cạnh đã chật ních ba tầng trong ba tầng ngoài, không ai chịu nhường ra chút nào, Vương Nhất Thành chen không nổi nên chạy nhanh về nhà, dẫm lên cục đá trèo lên tường. Động tác rất nhanh nhẹn.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Mọi người lại tiếp tục bàn tán, Vương Nhất Thành nghe thấy hết nhưng anh không để bụng, vì anh quen rồi.
Nhắc mới nhớ, Vương Nhất Thành với Cố Lẫm đúng là đối thủ trời sinh. Nhà hai người không chỉ là hàng xóm mà còn cùng tuổi, Cố Lẫm là con thứ ba của bà Ngô nhà kế bên, hai nhà đều có bốn đứa con, vừa hay Vương Nhất Thành với Cố Lẫm lại cùng tuổi, khó tránh khỏi bị người khác so sánh.
Tâm tư của hai người ông nội Cố với bà Ngô luôn tồn tại kiểu phân chia thắng bại, Vương Nhất Thành học đến cấp hai, Cố Lẫm nhà họ cũng kiên quyết học đến cấp hai.
Vương Nhất Thành kết hôn sớm, nhà họ vốn dĩ chưa có đối tượng lại rất sốt ruột, cũng mau chóng sắp xếp xem mắt, kết hôn một cách chớp nhoáng.
Tuy kết hôn không sớm bằng Vương Nhất Thành, nhưng vợ hắn lại có thai sớm hơn, gánh nặng lại bất giác đè lên đầu nhà họ Vương với Điền Xảo Hoa.
Lúc trước khi vợ của Cố Lẫm mang thai, nhà hắn khoe khang khắp nơi. Khoe khoang được đâu mấy tháng, cho đến khi Thích Tú Nhi cũng mang thai. Từ ngày đó về sau, bà Ngô lại đi khắp nơi nói con dâu bà ta bầu nhìn ra được là sinh con trai. Không giống như Thích Tú Nhi, trông bụng tròn tròn, chắc chắn là mang thai một con nhóc rồi.
Lời này cứ nói đi nói lại đến lúc vợ Cố Lẫm sinh Cố Hương Chức, bà Ngô đã rất tức giận, vợ Cố Lẫm vừa sinh xong hôm sau đã phải đi làm.
Cố Hương Chức bằng tuổi với Bảo Nha, nhưng cô bé lớn hơn Bảo Nha nửa tuổi. Vào năm Bảo Nha ba tuổi, Thích Tú Nhi phát bệnh tim nên mất sớm. Ai ngờ cũng vào cuối tháng sáu năm đó, vợ của Cố Lẫm vì trên đường về nhà mẹ đẻ gặp phải con lợn rừng, kết quả bị đâm ngã xuống vách núi, khi được người khác cứu về đã nguy kịch, không kiên trì được một ngày đã mất luôn rồi.
Bởi vì hai người họ từ nhỏ đến lớn đều trải qua cuộc sống có phần giống nhau, cho nên người trong đội cũng khó tránh khỏi lấy hai người ra để mà so sánh.
Đại đội Thanh Thủy bọn họ không chỉ có hai người bọn họ độc thân, nhưng quả thực người bị so sánh nhiều nhất chính là họ.
Phải nói như nào nhỉ? Giống như thể ví dụ hoàn hảo để đem ra so sánh vậy.
Ở trong mắt mọi người, Cố Lẫm là người đàn ông đích thực, vừa có năng lực, có trách nhiệm, nhân phẩm lại tốt, ngược lại, Vương Nhất Thành vừa gian xảo, vừa tham ăn lười làm, tuy anh cũng có điểm tốt, nhưng nếu như thật sự phải so sánh thì vẫn cảm thấy anh chẳng bằng Cố Lẫm.
Đó là người đàn ông có thể gánh vác mọi chuyện.
Còn Vương Nhất Thành á hả?
Không gánh gì nổi, chỉ có tham ăn lười làm là giỏi thôi.
Danh tiếng trong thôn của Vương Nhất Thành là như thế, tự bản thân anh biết rõ, nhưng anh lại mặc kệ mấy thứ đó, bị người ta nói dăm ba câu cũng chẳng mất miếng thịt nào, tuy không dễ nghe nhưng lời khó nghe hơn nữa thì anh đã nghe được ở kiếp trước hết rồi.
Với lại có một cái danh lười cũng tốt, hình như mỗi khi ở trong thôn có việc gì, họ đều sẽ không tìm đến anh, cũng không tệ đấy chứ!
Làm việc thì không phải lúc nào cũng làm được rồi, có thể được lười biếng thì tuyệt đối sẽ không làm việc.
Anh đi bộ một đường về nhà, nhà lão Vương vẫn chẳng chịu ảnh hưởng gì, họ vẫn ăn cơm bình thường. Hai đứa Thiệu Văn, Thiệu Võ trông ngóng nhìn chú nhỏ, Vương Nhất Thành quăng cho hai đứa một ánh mắt ám hiệu.
Hai cậu nhóc lập tức vui vẻ nở nụ cười.
Điền Xảo Hoa nhìn nhìn bên này, lại nhìn nhìn bên kia, nói: “Mấy đứa làm gì vậy?”
Vương Nhất Thành vô tội nói: “Đâu có gì đâu. Có phải tại mẹ lớn tuổi rồi không, sao việc gì cũng nghi thần nghi quỷ thế.”
Điền Xảo Hoa tối sầm mặt lại, nói: “Con nói ai lớn tuổi? Mấy bữa nay có phải mẹ dễ dãi với con quá rồi đúng không? Đến mẹ mà con cũng dám an bài, có biết ai là chủ của cái nhà này không?”
Vương Nhất Thành lập tức chắp tay trước ngực, nói nghiêm túc: “Là mẹ là mẹ, chính là mẹ, con sai rồi.”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt(*).
[Chú thích: (*) Kẻ thức thời là những con người bé nhỏ giống như những con người khác, nhưng có tầm nhìn xa trông rộng. Họ đang sống trong những ngày tháng này nhưng họ có thể biết được hàng chục năm sau xã hội sẽ phát triển như thế nào để chuẩn bị và tìm ra trong đó những cơ hội tốt cho mục đích của mình sau đó vươn lên vượt qua những người khác, đứng trên vạn người.]
Điền Xảo Hoa: “Con biết thế là tốt.”
Bà ấy chia từng phần cơm tối cho mỗi người, hôm nay mọi người ăn cơm hơi muộn, đang ăn thì thấy đám người ồ ạt đi ngang qua cửa nhà họ, Vương Nhất Thành vội chạy ra cửa hóng chuyện: “Sao vậy?”
“Có biết chuyện cháu gái nhà lão Cố rơi xuống nước không? Nãy con bé nói nó rơi xuống nước là do cô nhỏ nó đẩy đó.”
Vương Nhất Thành: “Quãi đạn thật.”
Lúc này, lối vào nhà lão Cố bên cạnh đã chật ních ba tầng trong ba tầng ngoài, không ai chịu nhường ra chút nào, Vương Nhất Thành chen không nổi nên chạy nhanh về nhà, dẫm lên cục đá trèo lên tường. Động tác rất nhanh nhẹn.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.