Cha Tôi Là Nam Chính Đối Chiếu Tổ Trong Truyện Thập Niên
Chương 30
Hương Tô Lật
12/08/2023
"Các người làm gì vậy? Ức hiếp nhà chúng tôi, còn dám đến tận nhà ăn hiếp chúng tôi luôn hả?"
Nhà họ Cố cũng tức giận lao vào, trực tiếp nhảy vào cuộc chiến, người nhà họ Vu thấy vậy cũng gia nhập, cuộc chiến giữa hai bà già biến thành cuộc chiến giữa hai bên.
"Trời ơi, sao tự nhiên có cuộc chiến này vậy?"
"Đừng đánh, đừng đánh mà."
Vương Nhất Thành vừa muốn né tránh, nhưng không hiểu vì sao bà Ngô và bác gái Vu cả hai đều đứng không vững, hai bên đều lao về phía bên này, Vương Nhất Thành bị đẩy một cái trực tiếp té nhào trên mặt đất, phát ra tiếng la như heo bị cắt tiết: "A a a....!!!"
Chấn động đến nỗi điếc cả tai!
Khung cảnh phút chốc yên tĩnh lại, Vương Nhất Thành ngã xuống đất không đứng dậy nổi, đau khổ kêu lên: "Thắt lưng của tôi, a a a!!"
"Tiểu Ngũ!"
Điền Xảo Hoa vội chạy đến đỡ con mình dậy, hỏi: "Sao rồi? Con sao rồi?"
Vương Nhất Thành khó chịu kêu thành tiếng: "Đau... lắm…" Anh nhéo mẹ mình.
Điền Xảo Hoa gào lên: "Con của tôi... Sao con lại xui xẻo như vậy chứ, các người làm gì vậy hả..."
"Nhanh chóng gọi Dược Hạp Tử đến đây đi."
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Nhanh lên, Tiểu Ngũ cũng quá là xui xẻo rồi."
"Mau đưa người vào trong đi."
…
Không bao lâu sau, đại đội trưởng đã đến đây, Dược Hạp Tử cũng đến theo.
Nhưng đại đội trưởng đến còn sớm hơn cả Dược Hạp Tử, ông ấy đến là để xử lý chuyện cửa kính bể nhưng khi đến nơi đã nhìn thấy Vương Nhất Thành vô tội đang bị thương, mà Vương Nhất Thành còn đang tựa vào vai của mẹ anh há hốc mồm kêu rên, thật sự khiến người ta nghe đau xót đến bật khóc. Cũng chưa từng thấy qua ai xui xẻo như anh.
Điền Kiến Quốc: "Thằng nhóc này sao lại bị thương vậy?"
Vương Nhất Thành oan ức nhìn về phía bà Ngô và bác gái Vu, nói: "Cháu bị hai bác gái xô trúng..."
Thấy hai người kia đang muốn nói gì đó, anh cúi đầu, khẽ nói: "Cũng không sao, hai bác gái ấy cũng không cố ý, bọn họ chỉ lo đánh nhau nên không cẩn thận mới khiến cháu bị thương. Nhưng cháu biết, bọn họ cũng không muốn đâu..."
"Đúng vậy, tôi không phải cố ý, đều là do bà Vu này không biết xấu hổ mà lôi kéo tôi qua lại..." Bà Ngô tức giận nhìn bác gái Vu.
Bác gái Vu cũng không chịu yếu thế: "Rõ ràng là do bà kéo tôi qua đó trước, bà còn dám ngậm máu phun người."
"Là bà."
"Là bà."
"Đừng có làm ồn nữa!" Điền Kiến Quốc bực bội: "Hai người cộng lại cũng đã hơn trăm tuổi rồi, có thể chững chạc lên đi có được không? Hai bà nhìn xem mình đã đụng vào người ta như thế nào hả... Nếu có chuyện gì xảy ra với người ta thì biết làm sao đây."
Điền Kiến Quốc cũng rất tức giận, ngày thường xảy ra chuyện gì cũng không sao, nhưng lúc này đang là mùa thu hoạch rất quan trọng, bọn họ còn không ngừng gây gỗ, không bên nào chịu thua bên nào thì ngày mai làm gì có tinh thần để đi làm việc nữa?
Một năm gặt hái quan trọng đều phụ thuộc vào khoảng thời gian này hết.
Giọng điệu của Điền Kiến Quốc không tốt lắm, mọi người cũng không dám hó hé gì, ai cũng biết mùa thu hoạch vào mùa thu này rất được Điền Kiến Quốc xem trọng.
Cũng may, lúc sau Dược Hạp Tử đã chạy đến, còn mang theo một hòm thuốc nhỏ, chạy tới chạy lui, bên cạnh ông ấy là cháu trai lớn Cẩu Đản, mấy anh em nhà họ Vương đỡ Vương Nhất Thành quay về nhà, Bảo Nha lúc này cũng đã tỉnh, ngồi ở trên giường đất dụi mắt không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Cha ơi!"
Sắc mặt Vương Nhất Thành tái nhợt, nói: "Cha không sao... Ai da! Đau quá!"
Vương Nhất Thành cười khổ: "Tôi cảm thấy mình đi không được, vừa khẽ động đã đau, chú xem giúp tôi..."
Dược Hạp Tử vội vàng kiểm tra, một lúc lâu sau mới đắn đo nói: "Có lẽ cậu đã bị thương ở thắt lưng, xem ra cậu phải nghỉ ngơi vài ngày rồi."
"Cái gì!" Vương Nhất Thành lớn tiếng, kích động nói: "Lúc này đang là mùa thu hoạch, sao tôi có thể nghỉ ngơi được? Một ngày tôi có thể lấy sáu công điểm, hơn nữa, vụ thu hoạch này quan trọng như vậy, sao tôi có thể không ra chút sức nào chứ? Không lấy công điểm thì ăn uống bằng gì?"
Anh tỏ vẻ ủy khuất: "Tôi không thể không làm việc, thật ra thì tôi cũng không sao đâu, tôi.... Ui da, ui da."
Dược Hạp Tử thở dài một tiếng: "Cậu vừa cử động thì chỗ này đã đau, sao có thể làm việc được nữa?"
Vương Nhất Thành: "Tôi..." Anh càng thêm ủy khuất nhìn về phía bà Ngô và bác gái Vu, nói: "Hai bác gái ơi, cháu bị hai người làm liên lụy rồi..."
Bà Ngô: "Chuyện này cũng không thể chỉ trách mỗi tôi, rõ ràng là do cháu đứng ở chỗ không nên đứng kia mà."
Bác gái Vu: "Đúng vậy."
Dưới ánh nến, sắc mặt Vương Nhất Thành dường như càng thêm tái nhợt, anh trợn tròn mắt, thanh âm trong trẻo nói: "Cháu cũng không trách gì hai người, nhưng cũng không thể không nói lý lẽ như vậy chứ, hai người đều đánh nhau ở trước cửa nhà cháu, nơi đó còn không phải nơi cháu được đứng sao? Cháu có thể thông cảm với hai người về sự khó chịu của chuyện cửa kính bể, cũng cảm thấy oan ức cho cả hai, nhưng ai sẽ oan ức giúp cháu đây... Cháu bị như thế này là bởi vì hai người nên mới không thể làm việc được đấy."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Nhà họ Cố cũng tức giận lao vào, trực tiếp nhảy vào cuộc chiến, người nhà họ Vu thấy vậy cũng gia nhập, cuộc chiến giữa hai bà già biến thành cuộc chiến giữa hai bên.
"Trời ơi, sao tự nhiên có cuộc chiến này vậy?"
"Đừng đánh, đừng đánh mà."
Vương Nhất Thành vừa muốn né tránh, nhưng không hiểu vì sao bà Ngô và bác gái Vu cả hai đều đứng không vững, hai bên đều lao về phía bên này, Vương Nhất Thành bị đẩy một cái trực tiếp té nhào trên mặt đất, phát ra tiếng la như heo bị cắt tiết: "A a a....!!!"
Chấn động đến nỗi điếc cả tai!
Khung cảnh phút chốc yên tĩnh lại, Vương Nhất Thành ngã xuống đất không đứng dậy nổi, đau khổ kêu lên: "Thắt lưng của tôi, a a a!!"
"Tiểu Ngũ!"
Điền Xảo Hoa vội chạy đến đỡ con mình dậy, hỏi: "Sao rồi? Con sao rồi?"
Vương Nhất Thành khó chịu kêu thành tiếng: "Đau... lắm…" Anh nhéo mẹ mình.
Điền Xảo Hoa gào lên: "Con của tôi... Sao con lại xui xẻo như vậy chứ, các người làm gì vậy hả..."
"Nhanh chóng gọi Dược Hạp Tử đến đây đi."
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Nhanh lên, Tiểu Ngũ cũng quá là xui xẻo rồi."
"Mau đưa người vào trong đi."
…
Không bao lâu sau, đại đội trưởng đã đến đây, Dược Hạp Tử cũng đến theo.
Nhưng đại đội trưởng đến còn sớm hơn cả Dược Hạp Tử, ông ấy đến là để xử lý chuyện cửa kính bể nhưng khi đến nơi đã nhìn thấy Vương Nhất Thành vô tội đang bị thương, mà Vương Nhất Thành còn đang tựa vào vai của mẹ anh há hốc mồm kêu rên, thật sự khiến người ta nghe đau xót đến bật khóc. Cũng chưa từng thấy qua ai xui xẻo như anh.
Điền Kiến Quốc: "Thằng nhóc này sao lại bị thương vậy?"
Vương Nhất Thành oan ức nhìn về phía bà Ngô và bác gái Vu, nói: "Cháu bị hai bác gái xô trúng..."
Thấy hai người kia đang muốn nói gì đó, anh cúi đầu, khẽ nói: "Cũng không sao, hai bác gái ấy cũng không cố ý, bọn họ chỉ lo đánh nhau nên không cẩn thận mới khiến cháu bị thương. Nhưng cháu biết, bọn họ cũng không muốn đâu..."
"Đúng vậy, tôi không phải cố ý, đều là do bà Vu này không biết xấu hổ mà lôi kéo tôi qua lại..." Bà Ngô tức giận nhìn bác gái Vu.
Bác gái Vu cũng không chịu yếu thế: "Rõ ràng là do bà kéo tôi qua đó trước, bà còn dám ngậm máu phun người."
"Là bà."
"Là bà."
"Đừng có làm ồn nữa!" Điền Kiến Quốc bực bội: "Hai người cộng lại cũng đã hơn trăm tuổi rồi, có thể chững chạc lên đi có được không? Hai bà nhìn xem mình đã đụng vào người ta như thế nào hả... Nếu có chuyện gì xảy ra với người ta thì biết làm sao đây."
Điền Kiến Quốc cũng rất tức giận, ngày thường xảy ra chuyện gì cũng không sao, nhưng lúc này đang là mùa thu hoạch rất quan trọng, bọn họ còn không ngừng gây gỗ, không bên nào chịu thua bên nào thì ngày mai làm gì có tinh thần để đi làm việc nữa?
Một năm gặt hái quan trọng đều phụ thuộc vào khoảng thời gian này hết.
Giọng điệu của Điền Kiến Quốc không tốt lắm, mọi người cũng không dám hó hé gì, ai cũng biết mùa thu hoạch vào mùa thu này rất được Điền Kiến Quốc xem trọng.
Cũng may, lúc sau Dược Hạp Tử đã chạy đến, còn mang theo một hòm thuốc nhỏ, chạy tới chạy lui, bên cạnh ông ấy là cháu trai lớn Cẩu Đản, mấy anh em nhà họ Vương đỡ Vương Nhất Thành quay về nhà, Bảo Nha lúc này cũng đã tỉnh, ngồi ở trên giường đất dụi mắt không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Cha ơi!"
Sắc mặt Vương Nhất Thành tái nhợt, nói: "Cha không sao... Ai da! Đau quá!"
Vương Nhất Thành cười khổ: "Tôi cảm thấy mình đi không được, vừa khẽ động đã đau, chú xem giúp tôi..."
Dược Hạp Tử vội vàng kiểm tra, một lúc lâu sau mới đắn đo nói: "Có lẽ cậu đã bị thương ở thắt lưng, xem ra cậu phải nghỉ ngơi vài ngày rồi."
"Cái gì!" Vương Nhất Thành lớn tiếng, kích động nói: "Lúc này đang là mùa thu hoạch, sao tôi có thể nghỉ ngơi được? Một ngày tôi có thể lấy sáu công điểm, hơn nữa, vụ thu hoạch này quan trọng như vậy, sao tôi có thể không ra chút sức nào chứ? Không lấy công điểm thì ăn uống bằng gì?"
Anh tỏ vẻ ủy khuất: "Tôi không thể không làm việc, thật ra thì tôi cũng không sao đâu, tôi.... Ui da, ui da."
Dược Hạp Tử thở dài một tiếng: "Cậu vừa cử động thì chỗ này đã đau, sao có thể làm việc được nữa?"
Vương Nhất Thành: "Tôi..." Anh càng thêm ủy khuất nhìn về phía bà Ngô và bác gái Vu, nói: "Hai bác gái ơi, cháu bị hai người làm liên lụy rồi..."
Bà Ngô: "Chuyện này cũng không thể chỉ trách mỗi tôi, rõ ràng là do cháu đứng ở chỗ không nên đứng kia mà."
Bác gái Vu: "Đúng vậy."
Dưới ánh nến, sắc mặt Vương Nhất Thành dường như càng thêm tái nhợt, anh trợn tròn mắt, thanh âm trong trẻo nói: "Cháu cũng không trách gì hai người, nhưng cũng không thể không nói lý lẽ như vậy chứ, hai người đều đánh nhau ở trước cửa nhà cháu, nơi đó còn không phải nơi cháu được đứng sao? Cháu có thể thông cảm với hai người về sự khó chịu của chuyện cửa kính bể, cũng cảm thấy oan ức cho cả hai, nhưng ai sẽ oan ức giúp cháu đây... Cháu bị như thế này là bởi vì hai người nên mới không thể làm việc được đấy."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.