Cha Tôi Là Nam Chính Đối Chiếu Tổ Trong Truyện Thập Niên
Chương 43
Hương Tô Lật
15/08/2023
Cũng may lúc ấy không đi lãnh giấy kết hôn, cô ta bỏ con chạy lấy người, sau khi trở về thành phố cũng gả đi vài lần nữa nhưng lần nào cũng gặp người không tốt, mệnh cô ta vốn đã khổ, lúc nào cũng gặp phải sở khanh, chưa đến năm mươi tuổi đã mắc bệnh nặng.
Nhưng khi cô ta ra ngoài làm lao công, tình cờ xem được một cuộc phỏng vấn trên TV, nhìn thấy Cố Lẫm một người góa vợ khác ở nông thôn của đại đội Thanh Thủy mà năm đó cô ta xuống, nay đã thành doanh nhân tiếng tăm lừng lẫy. Trong lòng cô ta vô cùng hối hận, nếu sớm biết vậy thì lúc trước cô ta đã gả cho Cố Lẫm rồi.
Mẹ của Cố Lẫm ban đầu còn hỏi ý cô ta đấy.
Thế mà cô ta lại bỏ lỡ phiếu cơm này, bởi vì nhìn thấy tin tức này mà cô ta thất hồn lạc phách, kết quả gặp phải tai nạn giao thông.
Khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, cô ta phát hiện mình đang tuyệt thực, cô ta lại một lần nữa trở về hồi trẻ, đang tuyệt thực để không phải xuống nông thôn, nhưng mà lúc này đây, cô ta lại quyết định xuống nông thôn.
Cô ta muốn đi tìm Cố Lẫm, lần này cô ta phải làm phu nhân nhà giàu mới được.
Tuy nhà cô ta ở Thượng Hải nhưng ở trong ngõ hẻm, trong nhà nhiều anh em, nghèo đến mức không có một xu dính túi. Bây giờ xuống nông thôn, cô ta trộm hết tiền trong nhà, tuy cuộc sống có tốt hơn một chút so với lần xuống nông thôn trước đây, nhưng nhà cô ta quá nghèo, chút tiền ấy cũng không đủ làm gì, cho nên cô ta đã nhắm ngay Đường Khả Hân có điều kiện tốt hơn.
Đường Khả Hân cùng với một nhóm thanh niên trí thức khác đều có điều kiện rất tốt, nhưng quan hệ của hai người ở kiếp trước không tốt lắm, cô ta ghen tị với Đường Khả Hân nhất nên cũng ít qua lại.
Nhưng bây giờ trọng sinh trở lại rồi, cô ta đã chủ động bắt chuyện với Đường Khả Hân ở trên xe lửa, người có điều kiện tốt nhất ở đây, lợi dụng sự bàng hoàng khi mới ra khỏi nhà của Đường Khả Hân, quyết đoán giả vờ làm chị em tình thâm, tính nắm Đường Khả Hân trong tay xem như túi tiền của mình.
Cô ta muốn làm lung lay Đường Khả Hân, moi được gì đó tốt từ con người Đường Khả Hân, để cuộc sống thanh niên trí thức của mình có thể trôi qua nhẹ nhàng hơn chút.
Trước khi cô ta gả chồng phú quý thì không thể từ bỏ được túi tiền Đường Khả Hân này.
Hơn nữa, cô ta cảm thấy mình đang làm việc tốt, tuy đào mỏ Đường Khả Hân, nhưng kiếp trước Đường Khả Hân kết hôn với Vương Nhất Thành mới được một năm đã ly hôn, có thể thấy được rằng là cuộc sống hôn nhân không được thoải mái, cho nên việc cô ta đang làm là việc tốt.
Trần Văn Lệ nghĩ đến đây, cảm thấy cái con nhỏ Đường Khả Hân này đúng là không phải người thức thời, cô ta đã tẩy não trên xe lửa như vậy rồi, Đường Khả Hân cũng nghe lọt tai hết, nhưng bây giờ mới đến được hai ngày mà đã có tâm tư riêng rồi. Đường Khả Hân là người tiếp xúc với Vương Nhất Thành sớm nhất.
Cô ta trừng mắt nhìn Đường Khả Hân, hận không thể để cô ấy gả ở nông thôn làm phụ nữ đã ly hôn, nhưng suy xét từ phương diện tiền bạc thì không thể để Đường Khả Hân bị gả đi, điều này khiến cho cô ta có thêm vài phần rối rắm. Đây đều là do Đường Khả Hân sai, cứ yên phận để cô ta thao túng không phải tốt hơn sao?
Trần Văn Lệ tự cho là mình thần không biết quỷ không hay, nhưng cô ta cứ oán giận nhìn chằm chằm Đường Khả Hân như vậy, còn Đường Khả Hân lại chưa ngủ, làm sao có thể không cảm giác được gì chứ? Cô ấy nghiêng người, lập tức bắt gặp ánh mắt chưa kịp thu hồi của Trần Văn Lệ, cô ấy bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Tuy trông cô ấy kiêu căng là vậy, chứ thực chất chỉ là một người chưa trải sự đời, bằng không thì đã không bị Trần Văn Lệ dắt mũi, tuy cô ấy dễ bị lừa nhưng đâu có ngốc đâu. Vừa thấy ánh mắt này của người ta, cô ấy thật sự thấy hoảng sợ, phản xạ có điều kiện nhanh chóng rụt người qua một bên.
Người nằm kế cô ấy là Khương Tiểu Bình vừa cãi nhau với Trần Văn Lệ, Khương Tiểu Bình quát: “Làm gì đấy?”
Đường Khả Hân nắm chặt tay Khương Tiểu Bình, kiên định nói: “Cô đổi chỗ với tôi đi.”
Cô ấy sợ Khương Tiểu Bình không chịu đổi, còn thủ thỉ vào tai cô ấy: “Tôi sẽ cho cô một hào.”
Hai mắt Khương Tiểu Bình chợt sáng lên, nhẹ nhàng nói: “Ai da, sao lại không biết xấu hổ vậy chứ.” Sau đó lại nhanh chóng đưa tay ra, ngón tay xoa xoa.
Khóe miệng cô ấy cong lên, nhanh chóng đút tiền vào rồi vội đổi chỗ nằm.
Trần Văn Lệ không nói câu nào, chỉ nhìn Khương Tiểu Bình đổi chỗ với Đường Khả Hân, cô ta giận sôi máu, nói: “Cô làm gì vậy Khả Hân? Chẳng lẽ chỉ vì tôi nói cô vậy thôi mà cô đã không còn xem tôi là bạn nữa rồi hả?”
Lúc này Đường Khả Hân đã khôi phục lại bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng: “Hai chúng ta không thân.”
Nhưng khi cô ta ra ngoài làm lao công, tình cờ xem được một cuộc phỏng vấn trên TV, nhìn thấy Cố Lẫm một người góa vợ khác ở nông thôn của đại đội Thanh Thủy mà năm đó cô ta xuống, nay đã thành doanh nhân tiếng tăm lừng lẫy. Trong lòng cô ta vô cùng hối hận, nếu sớm biết vậy thì lúc trước cô ta đã gả cho Cố Lẫm rồi.
Mẹ của Cố Lẫm ban đầu còn hỏi ý cô ta đấy.
Thế mà cô ta lại bỏ lỡ phiếu cơm này, bởi vì nhìn thấy tin tức này mà cô ta thất hồn lạc phách, kết quả gặp phải tai nạn giao thông.
Khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, cô ta phát hiện mình đang tuyệt thực, cô ta lại một lần nữa trở về hồi trẻ, đang tuyệt thực để không phải xuống nông thôn, nhưng mà lúc này đây, cô ta lại quyết định xuống nông thôn.
Cô ta muốn đi tìm Cố Lẫm, lần này cô ta phải làm phu nhân nhà giàu mới được.
Tuy nhà cô ta ở Thượng Hải nhưng ở trong ngõ hẻm, trong nhà nhiều anh em, nghèo đến mức không có một xu dính túi. Bây giờ xuống nông thôn, cô ta trộm hết tiền trong nhà, tuy cuộc sống có tốt hơn một chút so với lần xuống nông thôn trước đây, nhưng nhà cô ta quá nghèo, chút tiền ấy cũng không đủ làm gì, cho nên cô ta đã nhắm ngay Đường Khả Hân có điều kiện tốt hơn.
Đường Khả Hân cùng với một nhóm thanh niên trí thức khác đều có điều kiện rất tốt, nhưng quan hệ của hai người ở kiếp trước không tốt lắm, cô ta ghen tị với Đường Khả Hân nhất nên cũng ít qua lại.
Nhưng bây giờ trọng sinh trở lại rồi, cô ta đã chủ động bắt chuyện với Đường Khả Hân ở trên xe lửa, người có điều kiện tốt nhất ở đây, lợi dụng sự bàng hoàng khi mới ra khỏi nhà của Đường Khả Hân, quyết đoán giả vờ làm chị em tình thâm, tính nắm Đường Khả Hân trong tay xem như túi tiền của mình.
Cô ta muốn làm lung lay Đường Khả Hân, moi được gì đó tốt từ con người Đường Khả Hân, để cuộc sống thanh niên trí thức của mình có thể trôi qua nhẹ nhàng hơn chút.
Trước khi cô ta gả chồng phú quý thì không thể từ bỏ được túi tiền Đường Khả Hân này.
Hơn nữa, cô ta cảm thấy mình đang làm việc tốt, tuy đào mỏ Đường Khả Hân, nhưng kiếp trước Đường Khả Hân kết hôn với Vương Nhất Thành mới được một năm đã ly hôn, có thể thấy được rằng là cuộc sống hôn nhân không được thoải mái, cho nên việc cô ta đang làm là việc tốt.
Trần Văn Lệ nghĩ đến đây, cảm thấy cái con nhỏ Đường Khả Hân này đúng là không phải người thức thời, cô ta đã tẩy não trên xe lửa như vậy rồi, Đường Khả Hân cũng nghe lọt tai hết, nhưng bây giờ mới đến được hai ngày mà đã có tâm tư riêng rồi. Đường Khả Hân là người tiếp xúc với Vương Nhất Thành sớm nhất.
Cô ta trừng mắt nhìn Đường Khả Hân, hận không thể để cô ấy gả ở nông thôn làm phụ nữ đã ly hôn, nhưng suy xét từ phương diện tiền bạc thì không thể để Đường Khả Hân bị gả đi, điều này khiến cho cô ta có thêm vài phần rối rắm. Đây đều là do Đường Khả Hân sai, cứ yên phận để cô ta thao túng không phải tốt hơn sao?
Trần Văn Lệ tự cho là mình thần không biết quỷ không hay, nhưng cô ta cứ oán giận nhìn chằm chằm Đường Khả Hân như vậy, còn Đường Khả Hân lại chưa ngủ, làm sao có thể không cảm giác được gì chứ? Cô ấy nghiêng người, lập tức bắt gặp ánh mắt chưa kịp thu hồi của Trần Văn Lệ, cô ấy bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Tuy trông cô ấy kiêu căng là vậy, chứ thực chất chỉ là một người chưa trải sự đời, bằng không thì đã không bị Trần Văn Lệ dắt mũi, tuy cô ấy dễ bị lừa nhưng đâu có ngốc đâu. Vừa thấy ánh mắt này của người ta, cô ấy thật sự thấy hoảng sợ, phản xạ có điều kiện nhanh chóng rụt người qua một bên.
Người nằm kế cô ấy là Khương Tiểu Bình vừa cãi nhau với Trần Văn Lệ, Khương Tiểu Bình quát: “Làm gì đấy?”
Đường Khả Hân nắm chặt tay Khương Tiểu Bình, kiên định nói: “Cô đổi chỗ với tôi đi.”
Cô ấy sợ Khương Tiểu Bình không chịu đổi, còn thủ thỉ vào tai cô ấy: “Tôi sẽ cho cô một hào.”
Hai mắt Khương Tiểu Bình chợt sáng lên, nhẹ nhàng nói: “Ai da, sao lại không biết xấu hổ vậy chứ.” Sau đó lại nhanh chóng đưa tay ra, ngón tay xoa xoa.
Khóe miệng cô ấy cong lên, nhanh chóng đút tiền vào rồi vội đổi chỗ nằm.
Trần Văn Lệ không nói câu nào, chỉ nhìn Khương Tiểu Bình đổi chỗ với Đường Khả Hân, cô ta giận sôi máu, nói: “Cô làm gì vậy Khả Hân? Chẳng lẽ chỉ vì tôi nói cô vậy thôi mà cô đã không còn xem tôi là bạn nữa rồi hả?”
Lúc này Đường Khả Hân đã khôi phục lại bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng: “Hai chúng ta không thân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.