Chương 235: Anh không đau. . . . . . Nhưng là có người đau lòng!
Ngũ Nguyệt Thất Nhật
11/12/2013
Thật lâu thật lâu trước đây?
"Stop!"
"Stop!"
Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân ngay lúc cô vừa mở miệng liền hô ngừng.
Phương Lam vẻ mặt nghi hoặc, hoàn mỹ ngăn không cười, hỏi, "Sao vậy? Lại có vấn đề gì à?"
"Chúng tớ rất chân thành hỏi cậu chuyện này, xin cậu nghiêm túc trả lời chúng tớ có được không vậy?" Tử Thất Thất xụ mặt.
"Đúng vậy, mẹ tiểu Lam, mẹ đừng nói dối lừa chúng con!" Mặc Thiên Tân ở bên ứng tiếng.
"Ai. . . . . ." Phương Lam thở dài, buồn bực nói, "Tớ thật không biết phải nói với hai người thế nào mới tốt, dù sao ngày đó tớ ở quán bar uống chút rượu, không cẩn thận say, sau đó sáng ngày thứ hai thức dậy liền phát hiện mình nằm ở khách sạn, mà bên cạnh chính là Mặc Thâm Dạ, tình huống lúc đó là hai người không có mặc quần áo, hơn nữa rất rõ ràng đã. . . . . . Cái kia nha, chuyện chính là như vậy, tớ thật không có lừa hai người, thật, thật sự!" Cô luôn miệng khẳng định, vẻ chân thành không chê vào đâu được.
Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân nghe đoạn tóm tắt đơn giản của cô, vẫn còn có chút không quá tin tưởng, bất quá nói đến chuyện như vậy, lúc trước người nào đó còn án lệ , mà xã hội bây giờ cũng thường xuyên gặp phải loại tình huống này, cho nên cũng không thể nói không tin, chỉ có thể nói bọn họ lúc này trong trạng thái bán tín bán nghi.
"Được rồi! Coi như cậu nói thật đi!" Tử Thất Thất miễn cưỡng thông qua cửa ải khó khăn này cho cô, nhưng lại vừa lập tức nghiêm túc nói, "Vậy cậu có thể giải thích một chút giữa cậu và Mặc Tử Hàn, rốt cuộc có chuyện gì?"
Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, hai người bọn họ nhất định có bí mật mờ ám.
"Tớ với Mặc Tử Hàn? Chúng tớ có thể có chuyện gì a? Thất Thất cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, cậu yên tâm đi, tớ sẽ không tranh đoạt người đàn ông của cậu, với lại Mặc Tử Hàn cũng không phải là kiểu mẫu tớ thích, tớ với anh ta làm sao có thể. . . . . ."
"Tớ không nói chuyện này!" Tử Thất Thất cắt ngang lời cô.
"Vậy. . . . . . Cậu muốn hỏi chuyện gì a?" Phương Lam dò xét, muốn xem cô rốt cuộc biết được bao nhiêu.
Nhưng Tử Thất Thất lại trầm mặc nhìn cô, nói thật cô căn bản hoàn toàn không biết chuyện, nhưng lần trước Mặc Tử Hàn hỏi chuyện của hắn lộ ra vẻ vô cùng khẩn trương, khiến cô không hiểu có loại cảm giác bất an, nghi vấn trong lòng dâng lên.
"Thật ra thì con cũng muốn biết, ba tại sao muốn bắt mẹ tiểu Lam nha?" Mặc Thiên Tân ở một bên bỗng nhiên chen miệng, cũng nhấn mạnh từ "bắt".
Bắt?
Tử Thất Thất nghe đến chữ này, cau mày nhìn Phương Lam, chờ lời giải thích của cô.
"Ách. . . . . . Cái này sao. . . . . ." Phương Lam có chút bối rối, không ngừng tìm lý do để lừa hai người bọn họ.
"Nói!"
"Nói!"
Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân lớn tiếng thúc giục.
Đột nhiên, Phương Lam nhíu chặt mày, vẻ mặt hờn dỗi, đổi khách làm chủ hét, "Hai người có quá đáng quá rồi hay không? Tại sao cứ chất vấn tôi? Tôi tới nơi này là muốn cùng các các người vui vẻ đoàn tụ, không phải là đến cho các người hỏi lung tung này không dứt , chẳng lẽ các người không tin tôi sao? Chẳng lẽ các người cho là tôi hại các người sao? Nếu sớm biết như vậy, tôi đã không tới đây, thật là, tức chết tôi, ta vừa đến ngay cả miếng nước cũng không có đã bị các người coi như phạm nhân hỏi này hỏi kia, tôi chịu đủ rồi, tôi đi, đỡ phải khiến các người nghi thần nghi quỷ !" Cô vừa nói, vừa xoay người đi nhanh tới cửa.
"Chờ một chút!"
"Chờ một chút!"
Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân bối rối đồng thanh, mỗi người bắt lấy một cánh tay của cô.
"Được rồi được rồi, tớ không hỏi nữa, chúng ta nói chuyện khác được không? Bằng không đổi cho cậu hỏi chúng tớ?" Tử Thất Thất đột nhiên ôn nhu nói, tươi cười nhìn cô.
"Đúng vậy a, mẹ tiểu Lam, mẹ đừng đi, mẹ đã nói sẽ bồi Thiên Tân mà, mẹ cũng đã nói cái gì cũng nghe con, thế nên đừng đi nha, chúng con không hỏi là được, chúng con tin tưởng mẹ, tin mẹ 1000%!" Mặc Thiên Tân lựa ý hùa theo lấy lòng.
Phương Lam đưa lưng về phía bọn họ, khóe miệng len lén cười.
"Các người thực sự không hỏi nữa? Cam đoan không đối đãi với tôi như phạm nhân nữa?" Cô cố ý lạnh lùng mở miệng.
"Đúng đúng đúng, chúng tớ cam đoan!"
"Đúng đúng đúng, chúng con cam đoan!"
Hai mẹ con cùng nhau mở miệng, cùng nhau gật đầu.
"Vậy cũng được, thấy hai người có thành ý như thế, tớ tạm tha lần này, bất quá vừa rồi hai người hỏi nhiều vấn đề như vậy, không bằng cứ theo Thất Thất nói, để tớ hỏi lại hai người mấy vấn đề nha!" Phương Lam vui vẻ xoay người, nụ cười tà ác rạng rỡ trên mặt.
"Không thành vấn đề, cậu hỏi đi!"
"Không thành vấn đề, mẹ hỏi đi!"
Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân làm tốt chuẩn bị trả lời.
"Đầu tiên. . . . . ." Phương Lam hai mắt nhìn Tử Thất Thất, trực tiếp sắc bén hỏi, "Cậu và Mặc Tử Hàn hiện tại đã phát triển đến giai đoạn nào rồi? Có hay không. . . . . ." Cô đột nhiên ngừng lại, đồng thời chìa tay ra, nhẹ nhàng đụng vào bụng của Tử Thất Thất, nhỏ giọng nói, "Châu thai ám kết a?"
Châu. . . . . . Châu thai ám kết?
Tử Thất Thất trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn cô.
"Cậu nói bậy gì đấy? Cái gì mà châu thai ám kết? Kết cái đầu cậu à!" Cô hất tay Phương Lam ra, bối rối lui về phía sau.
"Hả? ? ? Tớ nói sai sao? Đàn ông với phụ nữ dưới tình huống không kết hôn mà mang thai, không phải là châu thai ám kết sao? Vậy là cái gì nha? A. . . . . . Tớ nhớ ra rồi, là chưa kết hôn mà có con! Thật là xấu hổ, tớ không có văn hóa, dùng sai thành ngữ." Phương Lam cố ý châm chọc nói, trả đũa chuyện vừa rồi.
"Cậu. . . . . . Cậu. . . . . . Cậu. . . . . ." Tử Thất Thất chỉ vào mũi cô, lửa giận ngút trời hét to, "Cậu cái con bé xấu xa này, làm sao cậu có thể ở trước mặt trẻ con nói lời như thế hả? Hơn nữa tớ. . . . . . Tớ. . . . . . Tớ. . . . . ." Cô bối rối ta đây hồi lâu, cũng không nói được tớ thế nào.
"Ai. . . . . . Cậu đừng có gấp, cũng đừng tức giận, thật ra thì tớ nói những lời này cũng có nguyên nhân !" Phương Lam tiến lên, kéo tay cô nói, "Tớ đây là trong lòng để ý tới cậu a, cái tên Mặc đại tổng giám đốc kia cũng đã chiếm hết tiện nghi, nói như thế nào cũng nên tổ chức một hôn lễ, chính thức cưới cậu qua cửa chứ? Chẳng lẽ cậu cứ muốn trốn tránh ở bên anh ta mãi sao? Báo mấy ngày trước tớ cũng đã xem rồi, hôm bữa tiệc đính hôn của Bách gia, cậu mặc lễ phục lộ lưng, lộ ra chuyện huyết long, mặc dù chuyện này có thể chứng minh cậu đã là người phụ nữ anh ta chọn trúng, nhất định là nữ đương gia tương lai của Mặc gia, nhưng hôn lễ lại chậm chạp không cử hành, vậy cậu vẫn không thể đường đường chánh chánh là Mặc gia phu nhân, cho nên. . . . . . Nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, để anh ta lập tức cưới cậu qua cửa mới được!"
Nghe lời cô nói, Tử Thất Thất đột nhiên trầm mặc, hai mắt cũng khẽ rũ xuống.
Cưới cô?
Nhìn tình huống hiện tại, hắn không thể nào sẽ lấy cô, mà cô cũng sẽ không gả cho hắn, mặc dù hắn lúc ở bệnh viện đã nói sẽ lấy cô, nhưng bởi chuyện Thiên Tân, khiến tình cảm hai người bọn họ rối loạn, cô hiện tại quyết định sẽ không gặp mặt hắn, hơn nữa hắn khư khư cố chấp muốn dùng trái tim người sống phẫu thuật cho Thiên Tân, mà cô còn đang do dự có nên đem chuyện này nói cho Thiên Tân hay không, đồng thời đối với sự tàn nhẫn của người đàn ông này mà sợ hãi.
Kết hôn?
A. . . . . .
Xem ra vẫn là xa không với tới.
"Tại sao? Tại sao mất mát như vậy? Chẳng lẽ Mặc Tử Hàn khi dễ cậu? Anh ta không chịu cưới cậu? Hay là anh ta có thú vui mới rồi?" Phương Lam nghi ngờ hỏi.
"Không phải!" Tử Thất Thất miễn cưỡng mỉm cười.
"Vậy sao cậu lại như vậy?" Phương Lam tiếp tục hỏi.
"Ai. . . . . ." Tử Thất Thất than thở, sau đó cố gượng cười, "Tóm lại, chuyện này cậu đừng quản, anh ấy đối với tớ rất tốt, đối với Thiên Tân cũng rất tốt, giữa chúng tớ không có vấn đề gì, nhưng mà chuyện kết hôn vẫn phải thận trọng suy nghĩ, cho nên. . . . . . Cậu cũng đừng hỏi, cũng đừng quan tâm, vẫn nên quan tâm nhiều tới vấn đề của cậu hơn đi!"
"Vấn đề của tớ? Tớ có vấn đề gì?" Phương Lam hỏi ngược lại.
"Cậu đừng giả bộ u mê, lúc mà cậu bước vào sảnh tầng một, đôi mắt Mặc Thâm Dạ liền nhìn chằm chằm vào cậu đấy, ai nha. . . . . . Một khuôn mặt thâm tình, một khuôn mặt si tình, ngay cả kẻ ngu cũng nhìn ra anh ta đối với cậu tâm hoài bất quỹ (để ý), mặc dù tớ không rõ chuyện gì xảy ra giữa hai người, rốt cuộc có nhân duyên kỳ diệu gì, tóm lại, cá nhân tớ cho rằng cậu với anh ta nên tiến tới, cho nên. . . . . . Tớ chúc phúc hai người!" Cô vừa nói, vừa vui mừng vỗ vỗ vai Phương Lam.
Chúc phúc?
Phương Lam sắc mặt trong nháy mắt xanh mét.
"Tớ với anh ta là không thể nào , lời chúc phúc của cậu vẫn nên thu lại đi, tớ không chịu nổi!"
"Mẹ tiểu Lam, kỳ thật mẹ cũng đã già đầu rồi, đã có người đàn ông như vậy si mê mẹ, mẹ sao không chấp nhận, thông qua đi?" Mặc Thiên Tân bắt đầu thêm dầu thêm mỡ.
"Loại chuyện này là có thể chấp nhận đấy sao? Là có thể được thông qua đấy sao? Hai người chớ có nói đùa, mẹ nói không thể là không thể!"
"Ai nha, đừng kích động nha, xem bộ dáng cậu như vậy, giống như rất thích người ta đó nha!" Tử Thất Thất nói.
"Cái gì? Tớ thích anh ta? Hoang đường!" Phương Lam nói.
"Ừ, nghe mẹ nói như thế, con chợt nhớ tới vừa rồi lúc mẹ tiểu Lam nhìn thấy bác cả, mặt đỏ bừng, tinh thần khẩn trương, hai mắt thấp thỏm, hơn nữa con còn ngầm trộm nghe tiếng trái tim mẹ đập nữa, theo như các dấu hiệu cho thấy, có thể chứng minh mẹ tiểu Lam đã yêu rồi!" Mặc Thiên Tân suy luận nói.
"Xem đi, tớ nói không sai chứ?" Tử Thất Thất đắc ý.
"Cậu. . . . . . Hai người. . . . . . Hai người. . . . . ." Phương Lam lửa giận ngút trời chỉ vào hai mẹ con, đột nhiên bạo tẩu đánh về phía bọn họ, hét lớn, "Tôi muốn giết các người!"
"Oa. . . . . . Bác cả cứu con, bác gái điên rồi!" Mặc Thiên Tân kêu cứu.
"Thiên Tân chạy mau, ngàn vạn chớ bị mẹ nuôi con bắt được!"
"Hai người hôm nay ai cũng đừng tưởng chạy thoát. . . . . . Nạp mạng đi!"
"Cứu mạng a ——"
"Cứu mạng a ——"
Tiếng ồn ào trong phòng nháy mắt dường như lan tỏa khắp biệt thự.
※※※
Trong phòng ngủ chính
Mặc Tử Hàn đi tới quầy bar nhỏ bên trong, cầm lấy chai Bran-dy, rót cho mình một ly sau đó uống cạn.
Chất lỏng chua cay chảy vào bụng hắn, cả thực quản cùng nóng rát.
"Cộc, cộc, cộc!"
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi!" Mặc Tử Hàn lạnh giọng.
Cửa phòng mở ra, Hỏa Diễm từ ngoài cửa đi vào, đứng ở trước mặt hắn, đầu tiên là cung kính khom lưng, sau đó máy móc nói, "Điện hạ, ngài tìm tôi có chuyện gì phân phó?"
"Thay Phương tiểu thư chuẩn bị một chút quần áo cùng chuẩn bị đồ dùng đưa đến phòng tiểu thiếu gia, bữa tối bảo phòng bếp làm thịnh soạn một chút, tốt nhất dựa theo sở thích của ba người bọn họ thích mà làm, sau đó anh phái người âm thầm theo dõi Phương tiểu thư, chú ý nhất cử nhất động của cô ta, bất quá ngàn vạn lần không được thương tổn cô ta, nếu như cô ta có hành động kỳ quái gì, lập tức cho tôi biết!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng hạ lệnh.
"Vâng!" Hỏa Diễm cúi đầu lĩnh mệnh.
"Đi ra ngoài đi!"
"Vâng!"
Hỏa Diễm lập tức xoay người, nhưng mới bước một nửa lại thu lại, sau đó từ từ quay người, to gan nói, "Điện hạ, nếu Phương tiểu thư đã tới, như vậy. . . . . . Có cần gọi cô ấy tới đây luôn không?"
"Không cần, bây giờ chưa tới lúc, chuyện này tôi tự có tính toán , anh chỉ cần làm tốt chuyện của anh là được rồi, đi ra ngoài đi!" Mặc Tử Hàn lạnh giọng.
"Vâng!" Hỏa Diễm lại một lần nữa cung kính khẽ cúi đầu, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Mặc Tử Hàn nhíu chặt hai hàng lông mày, vừa rót cho mình một ly rồi lại uống cạn.
Nếu như hiện tại gọi Phương Lam tới, vậy Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân nhất định sẽ có điều hoài nghi, cho nên hắn nhất định phải tìm một cơ hội để nói chuyện một mình với cô ta, hơn nữa nhất định phải từ trong miệng cô ta hỏi ra người phù hợp phẫu thuật với Thiên Tân , nhất định phải hỏi ra tung tích của hắn ta, nhất định phải bắt hắn ta trở lại, nhất định phải đổi trái tim khỏe mạnh của hắn ta cho Thiên Tân, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Thiên Tân chết, tuyệt đối sẽ không để cho nó chết. . . . . . Tuyệt đối sẽ không. . . . . . Tuyệt đối sẽ không. . . . . .
Hắn vừa kiên định nghĩ tới, vừa dùng sức nắm chặt ly rượu trong tay, đột nhiên. . . . . .
"Ba ——" một tiếng, ly rượu trong tay hắn nát bấy, mảnh ly vỡ cứa vào tay hắn, máu tươi chảy ra, nhưng hắn lại không có mảy may đau đớn, vẫn không ngừng dùng sức nắm chặt tay, khiến cho mảnh ly vỡ cứa sâu vào thịt làm máu chảy ra nhiều hơn.
Hắn tuyệt đối sẽ không để cho Thiên Tân!
Hắn thề, tuyệt đối sẽ không để cho nó chết!
Tuyệt đối sẽ không. . . . . .
Tuyệt đối sẽ không. . . . . .
※※※
Vào đêm
Bữa ăn tối
Bên trong phòng ăn được trang trí lại, rất nhiều chỗ có hoa bách hợp mà Phương Lam thích, toàn bộ phòng ăn đều tràn ngập hương thơm thanh tân, ở chính giữa phòng ăn có một cái bàn dài, một cái ghế chủ vị, hai bên có 6 cái ghế khác, mà ở trên bàn đặt hơn chục món ăn, mỗi món đều là sở thích của Phương Lam cùng Thất Thất và Thiên Tân, trước mặt đều có ly đế cao, trong ly đã rót vào rượu đỏ, duy chỉ có của Mặc Thiên Tân là nước trái cây màu cam.
Bỗng nhiên!
Hai cánh cửa của phòng ăn xa hoa mở ra, Mặc Tử Hàn đi vào đầu tiên, tiếp theo là Mặc Thâm Dạ, Tử Thất Thất, Phương Lam cùng Mặc Thiên Tân. Mặc Tử Hàn ngồi ở chủ vị, Tử Thất Thất cùng Phương Lam ở bên sườn, Mặc Thiên Tân ngồi ở đối diện với của các cô, mà Mặc Thâm Dạ lại là đi theo phía sau Phương Lam , ngồi ở bên phía chỉ dành cho phụ nữ , vừa vặn bên cạnh Phương Lam.
Bốn cặp mắt, cùng đồng loạt nhìn hắn.
"Anh sao lại ngồi cạnh em, anh qua đó ngồi đi!" Phương Lam bất mãn nói, chỉ vào ghế bên cạnh Mặc Thiên Tânế.
"Nơi này là nhà anh, anh muốn ngồi đâu thì ngồi!" Mặc Thâm Dạ vẻ mặt đắc ý.
"Dựa theo phương hướng chủ vị, nam trái nữ phải, anh có hiểu hay không?"
"Anh không sao cả, dù sao em cũng rất rõ anh là đàn ông hay phụ nữ mà!"
"Anh. . . . . ." Phương Lam giận giữ nhìn chằm chằm hắn.
Hắn làm sao lại không biết xấu hổ như vậy? Quả thực vô lại, nhưng nếu như cô hiện tại chạy tới ngồi bên cạnh Thiên Tân, hắn nhất định sẽ cùng tới, giống như lần trước ở trên taxi vậy.
Quên đi, không nhìn hắn, coi hắn như không khí đi!
Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân nhìn bộ dáng hai người, len lén cười trộm.
Không nghĩ tới trên thế giới này còn có người có thể làm cho Phương Lam quỷ nha đầu này không thể làm gì, quả nhiên, có vật này tất có vật khắc, những lời này nói vô cùng đúng.
"Dùng đi!" Mặc Tử Hàn bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng, đầu tiên cầm đũa lên, mà khăn tay màu lam quấn tay phải cầm đũa của hắn lỏng lẻo , khi hắn cầm lấy đũa liền động đến vết thương làm vỡ miệng, máu tươi từ từ thấm đỏ khăn tay, nhưng là trên mặt của hắn vẫn lạnh lùng, thật giống như một chút cũng không cảm giác được đau đớn, hoàn toàn thờ ơ.
"Anh bị thương?" Tử Thất Thất đột nhiên bối rối mở miệng, lo lắng hỏi thăm, "Làm sao vậy?"
Mặc Tử Hàn thu hết vẻ khẩn trương của cô vào mắt, trong lòng hờ hững nảy lên một dòng nước ấm.
Cô ấy vẫn giống trước kia, vừa nhìn thấy hắn bị thương, liền khẩn trương, lo lắng, bối rối !
"Anh không sao!" Hắn nhẹ giọng trả lời.
"Đang chảy máu kia, còn nói không có chuyện gì? Anh không cảm thấy đau sao?" Tử Thất Thất đột nhiên tức giận chất vấn.
"Không đau, thật không có chuyện gì mà!" Mặc Tử Hàn lại một lần nữa trả lời, khóe miệng khẽ nhếch lên muốn cô an tâm.
"Ai. . . . . ." Phương Lam đột nhiên nhẹ giọng than thở, sau đó làm ra vẻ nói, "Anh không đau, nhưng là có người đau lòng a. . . . . . Ngu ngốc!"
"Stop!"
"Stop!"
Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân ngay lúc cô vừa mở miệng liền hô ngừng.
Phương Lam vẻ mặt nghi hoặc, hoàn mỹ ngăn không cười, hỏi, "Sao vậy? Lại có vấn đề gì à?"
"Chúng tớ rất chân thành hỏi cậu chuyện này, xin cậu nghiêm túc trả lời chúng tớ có được không vậy?" Tử Thất Thất xụ mặt.
"Đúng vậy, mẹ tiểu Lam, mẹ đừng nói dối lừa chúng con!" Mặc Thiên Tân ở bên ứng tiếng.
"Ai. . . . . ." Phương Lam thở dài, buồn bực nói, "Tớ thật không biết phải nói với hai người thế nào mới tốt, dù sao ngày đó tớ ở quán bar uống chút rượu, không cẩn thận say, sau đó sáng ngày thứ hai thức dậy liền phát hiện mình nằm ở khách sạn, mà bên cạnh chính là Mặc Thâm Dạ, tình huống lúc đó là hai người không có mặc quần áo, hơn nữa rất rõ ràng đã. . . . . . Cái kia nha, chuyện chính là như vậy, tớ thật không có lừa hai người, thật, thật sự!" Cô luôn miệng khẳng định, vẻ chân thành không chê vào đâu được.
Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân nghe đoạn tóm tắt đơn giản của cô, vẫn còn có chút không quá tin tưởng, bất quá nói đến chuyện như vậy, lúc trước người nào đó còn án lệ , mà xã hội bây giờ cũng thường xuyên gặp phải loại tình huống này, cho nên cũng không thể nói không tin, chỉ có thể nói bọn họ lúc này trong trạng thái bán tín bán nghi.
"Được rồi! Coi như cậu nói thật đi!" Tử Thất Thất miễn cưỡng thông qua cửa ải khó khăn này cho cô, nhưng lại vừa lập tức nghiêm túc nói, "Vậy cậu có thể giải thích một chút giữa cậu và Mặc Tử Hàn, rốt cuộc có chuyện gì?"
Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, hai người bọn họ nhất định có bí mật mờ ám.
"Tớ với Mặc Tử Hàn? Chúng tớ có thể có chuyện gì a? Thất Thất cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, cậu yên tâm đi, tớ sẽ không tranh đoạt người đàn ông của cậu, với lại Mặc Tử Hàn cũng không phải là kiểu mẫu tớ thích, tớ với anh ta làm sao có thể. . . . . ."
"Tớ không nói chuyện này!" Tử Thất Thất cắt ngang lời cô.
"Vậy. . . . . . Cậu muốn hỏi chuyện gì a?" Phương Lam dò xét, muốn xem cô rốt cuộc biết được bao nhiêu.
Nhưng Tử Thất Thất lại trầm mặc nhìn cô, nói thật cô căn bản hoàn toàn không biết chuyện, nhưng lần trước Mặc Tử Hàn hỏi chuyện của hắn lộ ra vẻ vô cùng khẩn trương, khiến cô không hiểu có loại cảm giác bất an, nghi vấn trong lòng dâng lên.
"Thật ra thì con cũng muốn biết, ba tại sao muốn bắt mẹ tiểu Lam nha?" Mặc Thiên Tân ở một bên bỗng nhiên chen miệng, cũng nhấn mạnh từ "bắt".
Bắt?
Tử Thất Thất nghe đến chữ này, cau mày nhìn Phương Lam, chờ lời giải thích của cô.
"Ách. . . . . . Cái này sao. . . . . ." Phương Lam có chút bối rối, không ngừng tìm lý do để lừa hai người bọn họ.
"Nói!"
"Nói!"
Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân lớn tiếng thúc giục.
Đột nhiên, Phương Lam nhíu chặt mày, vẻ mặt hờn dỗi, đổi khách làm chủ hét, "Hai người có quá đáng quá rồi hay không? Tại sao cứ chất vấn tôi? Tôi tới nơi này là muốn cùng các các người vui vẻ đoàn tụ, không phải là đến cho các người hỏi lung tung này không dứt , chẳng lẽ các người không tin tôi sao? Chẳng lẽ các người cho là tôi hại các người sao? Nếu sớm biết như vậy, tôi đã không tới đây, thật là, tức chết tôi, ta vừa đến ngay cả miếng nước cũng không có đã bị các người coi như phạm nhân hỏi này hỏi kia, tôi chịu đủ rồi, tôi đi, đỡ phải khiến các người nghi thần nghi quỷ !" Cô vừa nói, vừa xoay người đi nhanh tới cửa.
"Chờ một chút!"
"Chờ một chút!"
Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân bối rối đồng thanh, mỗi người bắt lấy một cánh tay của cô.
"Được rồi được rồi, tớ không hỏi nữa, chúng ta nói chuyện khác được không? Bằng không đổi cho cậu hỏi chúng tớ?" Tử Thất Thất đột nhiên ôn nhu nói, tươi cười nhìn cô.
"Đúng vậy a, mẹ tiểu Lam, mẹ đừng đi, mẹ đã nói sẽ bồi Thiên Tân mà, mẹ cũng đã nói cái gì cũng nghe con, thế nên đừng đi nha, chúng con không hỏi là được, chúng con tin tưởng mẹ, tin mẹ 1000%!" Mặc Thiên Tân lựa ý hùa theo lấy lòng.
Phương Lam đưa lưng về phía bọn họ, khóe miệng len lén cười.
"Các người thực sự không hỏi nữa? Cam đoan không đối đãi với tôi như phạm nhân nữa?" Cô cố ý lạnh lùng mở miệng.
"Đúng đúng đúng, chúng tớ cam đoan!"
"Đúng đúng đúng, chúng con cam đoan!"
Hai mẹ con cùng nhau mở miệng, cùng nhau gật đầu.
"Vậy cũng được, thấy hai người có thành ý như thế, tớ tạm tha lần này, bất quá vừa rồi hai người hỏi nhiều vấn đề như vậy, không bằng cứ theo Thất Thất nói, để tớ hỏi lại hai người mấy vấn đề nha!" Phương Lam vui vẻ xoay người, nụ cười tà ác rạng rỡ trên mặt.
"Không thành vấn đề, cậu hỏi đi!"
"Không thành vấn đề, mẹ hỏi đi!"
Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân làm tốt chuẩn bị trả lời.
"Đầu tiên. . . . . ." Phương Lam hai mắt nhìn Tử Thất Thất, trực tiếp sắc bén hỏi, "Cậu và Mặc Tử Hàn hiện tại đã phát triển đến giai đoạn nào rồi? Có hay không. . . . . ." Cô đột nhiên ngừng lại, đồng thời chìa tay ra, nhẹ nhàng đụng vào bụng của Tử Thất Thất, nhỏ giọng nói, "Châu thai ám kết a?"
Châu. . . . . . Châu thai ám kết?
Tử Thất Thất trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn cô.
"Cậu nói bậy gì đấy? Cái gì mà châu thai ám kết? Kết cái đầu cậu à!" Cô hất tay Phương Lam ra, bối rối lui về phía sau.
"Hả? ? ? Tớ nói sai sao? Đàn ông với phụ nữ dưới tình huống không kết hôn mà mang thai, không phải là châu thai ám kết sao? Vậy là cái gì nha? A. . . . . . Tớ nhớ ra rồi, là chưa kết hôn mà có con! Thật là xấu hổ, tớ không có văn hóa, dùng sai thành ngữ." Phương Lam cố ý châm chọc nói, trả đũa chuyện vừa rồi.
"Cậu. . . . . . Cậu. . . . . . Cậu. . . . . ." Tử Thất Thất chỉ vào mũi cô, lửa giận ngút trời hét to, "Cậu cái con bé xấu xa này, làm sao cậu có thể ở trước mặt trẻ con nói lời như thế hả? Hơn nữa tớ. . . . . . Tớ. . . . . . Tớ. . . . . ." Cô bối rối ta đây hồi lâu, cũng không nói được tớ thế nào.
"Ai. . . . . . Cậu đừng có gấp, cũng đừng tức giận, thật ra thì tớ nói những lời này cũng có nguyên nhân !" Phương Lam tiến lên, kéo tay cô nói, "Tớ đây là trong lòng để ý tới cậu a, cái tên Mặc đại tổng giám đốc kia cũng đã chiếm hết tiện nghi, nói như thế nào cũng nên tổ chức một hôn lễ, chính thức cưới cậu qua cửa chứ? Chẳng lẽ cậu cứ muốn trốn tránh ở bên anh ta mãi sao? Báo mấy ngày trước tớ cũng đã xem rồi, hôm bữa tiệc đính hôn của Bách gia, cậu mặc lễ phục lộ lưng, lộ ra chuyện huyết long, mặc dù chuyện này có thể chứng minh cậu đã là người phụ nữ anh ta chọn trúng, nhất định là nữ đương gia tương lai của Mặc gia, nhưng hôn lễ lại chậm chạp không cử hành, vậy cậu vẫn không thể đường đường chánh chánh là Mặc gia phu nhân, cho nên. . . . . . Nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, để anh ta lập tức cưới cậu qua cửa mới được!"
Nghe lời cô nói, Tử Thất Thất đột nhiên trầm mặc, hai mắt cũng khẽ rũ xuống.
Cưới cô?
Nhìn tình huống hiện tại, hắn không thể nào sẽ lấy cô, mà cô cũng sẽ không gả cho hắn, mặc dù hắn lúc ở bệnh viện đã nói sẽ lấy cô, nhưng bởi chuyện Thiên Tân, khiến tình cảm hai người bọn họ rối loạn, cô hiện tại quyết định sẽ không gặp mặt hắn, hơn nữa hắn khư khư cố chấp muốn dùng trái tim người sống phẫu thuật cho Thiên Tân, mà cô còn đang do dự có nên đem chuyện này nói cho Thiên Tân hay không, đồng thời đối với sự tàn nhẫn của người đàn ông này mà sợ hãi.
Kết hôn?
A. . . . . .
Xem ra vẫn là xa không với tới.
"Tại sao? Tại sao mất mát như vậy? Chẳng lẽ Mặc Tử Hàn khi dễ cậu? Anh ta không chịu cưới cậu? Hay là anh ta có thú vui mới rồi?" Phương Lam nghi ngờ hỏi.
"Không phải!" Tử Thất Thất miễn cưỡng mỉm cười.
"Vậy sao cậu lại như vậy?" Phương Lam tiếp tục hỏi.
"Ai. . . . . ." Tử Thất Thất than thở, sau đó cố gượng cười, "Tóm lại, chuyện này cậu đừng quản, anh ấy đối với tớ rất tốt, đối với Thiên Tân cũng rất tốt, giữa chúng tớ không có vấn đề gì, nhưng mà chuyện kết hôn vẫn phải thận trọng suy nghĩ, cho nên. . . . . . Cậu cũng đừng hỏi, cũng đừng quan tâm, vẫn nên quan tâm nhiều tới vấn đề của cậu hơn đi!"
"Vấn đề của tớ? Tớ có vấn đề gì?" Phương Lam hỏi ngược lại.
"Cậu đừng giả bộ u mê, lúc mà cậu bước vào sảnh tầng một, đôi mắt Mặc Thâm Dạ liền nhìn chằm chằm vào cậu đấy, ai nha. . . . . . Một khuôn mặt thâm tình, một khuôn mặt si tình, ngay cả kẻ ngu cũng nhìn ra anh ta đối với cậu tâm hoài bất quỹ (để ý), mặc dù tớ không rõ chuyện gì xảy ra giữa hai người, rốt cuộc có nhân duyên kỳ diệu gì, tóm lại, cá nhân tớ cho rằng cậu với anh ta nên tiến tới, cho nên. . . . . . Tớ chúc phúc hai người!" Cô vừa nói, vừa vui mừng vỗ vỗ vai Phương Lam.
Chúc phúc?
Phương Lam sắc mặt trong nháy mắt xanh mét.
"Tớ với anh ta là không thể nào , lời chúc phúc của cậu vẫn nên thu lại đi, tớ không chịu nổi!"
"Mẹ tiểu Lam, kỳ thật mẹ cũng đã già đầu rồi, đã có người đàn ông như vậy si mê mẹ, mẹ sao không chấp nhận, thông qua đi?" Mặc Thiên Tân bắt đầu thêm dầu thêm mỡ.
"Loại chuyện này là có thể chấp nhận đấy sao? Là có thể được thông qua đấy sao? Hai người chớ có nói đùa, mẹ nói không thể là không thể!"
"Ai nha, đừng kích động nha, xem bộ dáng cậu như vậy, giống như rất thích người ta đó nha!" Tử Thất Thất nói.
"Cái gì? Tớ thích anh ta? Hoang đường!" Phương Lam nói.
"Ừ, nghe mẹ nói như thế, con chợt nhớ tới vừa rồi lúc mẹ tiểu Lam nhìn thấy bác cả, mặt đỏ bừng, tinh thần khẩn trương, hai mắt thấp thỏm, hơn nữa con còn ngầm trộm nghe tiếng trái tim mẹ đập nữa, theo như các dấu hiệu cho thấy, có thể chứng minh mẹ tiểu Lam đã yêu rồi!" Mặc Thiên Tân suy luận nói.
"Xem đi, tớ nói không sai chứ?" Tử Thất Thất đắc ý.
"Cậu. . . . . . Hai người. . . . . . Hai người. . . . . ." Phương Lam lửa giận ngút trời chỉ vào hai mẹ con, đột nhiên bạo tẩu đánh về phía bọn họ, hét lớn, "Tôi muốn giết các người!"
"Oa. . . . . . Bác cả cứu con, bác gái điên rồi!" Mặc Thiên Tân kêu cứu.
"Thiên Tân chạy mau, ngàn vạn chớ bị mẹ nuôi con bắt được!"
"Hai người hôm nay ai cũng đừng tưởng chạy thoát. . . . . . Nạp mạng đi!"
"Cứu mạng a ——"
"Cứu mạng a ——"
Tiếng ồn ào trong phòng nháy mắt dường như lan tỏa khắp biệt thự.
※※※
Trong phòng ngủ chính
Mặc Tử Hàn đi tới quầy bar nhỏ bên trong, cầm lấy chai Bran-dy, rót cho mình một ly sau đó uống cạn.
Chất lỏng chua cay chảy vào bụng hắn, cả thực quản cùng nóng rát.
"Cộc, cộc, cộc!"
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi!" Mặc Tử Hàn lạnh giọng.
Cửa phòng mở ra, Hỏa Diễm từ ngoài cửa đi vào, đứng ở trước mặt hắn, đầu tiên là cung kính khom lưng, sau đó máy móc nói, "Điện hạ, ngài tìm tôi có chuyện gì phân phó?"
"Thay Phương tiểu thư chuẩn bị một chút quần áo cùng chuẩn bị đồ dùng đưa đến phòng tiểu thiếu gia, bữa tối bảo phòng bếp làm thịnh soạn một chút, tốt nhất dựa theo sở thích của ba người bọn họ thích mà làm, sau đó anh phái người âm thầm theo dõi Phương tiểu thư, chú ý nhất cử nhất động của cô ta, bất quá ngàn vạn lần không được thương tổn cô ta, nếu như cô ta có hành động kỳ quái gì, lập tức cho tôi biết!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng hạ lệnh.
"Vâng!" Hỏa Diễm cúi đầu lĩnh mệnh.
"Đi ra ngoài đi!"
"Vâng!"
Hỏa Diễm lập tức xoay người, nhưng mới bước một nửa lại thu lại, sau đó từ từ quay người, to gan nói, "Điện hạ, nếu Phương tiểu thư đã tới, như vậy. . . . . . Có cần gọi cô ấy tới đây luôn không?"
"Không cần, bây giờ chưa tới lúc, chuyện này tôi tự có tính toán , anh chỉ cần làm tốt chuyện của anh là được rồi, đi ra ngoài đi!" Mặc Tử Hàn lạnh giọng.
"Vâng!" Hỏa Diễm lại một lần nữa cung kính khẽ cúi đầu, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Mặc Tử Hàn nhíu chặt hai hàng lông mày, vừa rót cho mình một ly rồi lại uống cạn.
Nếu như hiện tại gọi Phương Lam tới, vậy Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân nhất định sẽ có điều hoài nghi, cho nên hắn nhất định phải tìm một cơ hội để nói chuyện một mình với cô ta, hơn nữa nhất định phải từ trong miệng cô ta hỏi ra người phù hợp phẫu thuật với Thiên Tân , nhất định phải hỏi ra tung tích của hắn ta, nhất định phải bắt hắn ta trở lại, nhất định phải đổi trái tim khỏe mạnh của hắn ta cho Thiên Tân, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Thiên Tân chết, tuyệt đối sẽ không để cho nó chết. . . . . . Tuyệt đối sẽ không. . . . . . Tuyệt đối sẽ không. . . . . .
Hắn vừa kiên định nghĩ tới, vừa dùng sức nắm chặt ly rượu trong tay, đột nhiên. . . . . .
"Ba ——" một tiếng, ly rượu trong tay hắn nát bấy, mảnh ly vỡ cứa vào tay hắn, máu tươi chảy ra, nhưng hắn lại không có mảy may đau đớn, vẫn không ngừng dùng sức nắm chặt tay, khiến cho mảnh ly vỡ cứa sâu vào thịt làm máu chảy ra nhiều hơn.
Hắn tuyệt đối sẽ không để cho Thiên Tân!
Hắn thề, tuyệt đối sẽ không để cho nó chết!
Tuyệt đối sẽ không. . . . . .
Tuyệt đối sẽ không. . . . . .
※※※
Vào đêm
Bữa ăn tối
Bên trong phòng ăn được trang trí lại, rất nhiều chỗ có hoa bách hợp mà Phương Lam thích, toàn bộ phòng ăn đều tràn ngập hương thơm thanh tân, ở chính giữa phòng ăn có một cái bàn dài, một cái ghế chủ vị, hai bên có 6 cái ghế khác, mà ở trên bàn đặt hơn chục món ăn, mỗi món đều là sở thích của Phương Lam cùng Thất Thất và Thiên Tân, trước mặt đều có ly đế cao, trong ly đã rót vào rượu đỏ, duy chỉ có của Mặc Thiên Tân là nước trái cây màu cam.
Bỗng nhiên!
Hai cánh cửa của phòng ăn xa hoa mở ra, Mặc Tử Hàn đi vào đầu tiên, tiếp theo là Mặc Thâm Dạ, Tử Thất Thất, Phương Lam cùng Mặc Thiên Tân. Mặc Tử Hàn ngồi ở chủ vị, Tử Thất Thất cùng Phương Lam ở bên sườn, Mặc Thiên Tân ngồi ở đối diện với của các cô, mà Mặc Thâm Dạ lại là đi theo phía sau Phương Lam , ngồi ở bên phía chỉ dành cho phụ nữ , vừa vặn bên cạnh Phương Lam.
Bốn cặp mắt, cùng đồng loạt nhìn hắn.
"Anh sao lại ngồi cạnh em, anh qua đó ngồi đi!" Phương Lam bất mãn nói, chỉ vào ghế bên cạnh Mặc Thiên Tânế.
"Nơi này là nhà anh, anh muốn ngồi đâu thì ngồi!" Mặc Thâm Dạ vẻ mặt đắc ý.
"Dựa theo phương hướng chủ vị, nam trái nữ phải, anh có hiểu hay không?"
"Anh không sao cả, dù sao em cũng rất rõ anh là đàn ông hay phụ nữ mà!"
"Anh. . . . . ." Phương Lam giận giữ nhìn chằm chằm hắn.
Hắn làm sao lại không biết xấu hổ như vậy? Quả thực vô lại, nhưng nếu như cô hiện tại chạy tới ngồi bên cạnh Thiên Tân, hắn nhất định sẽ cùng tới, giống như lần trước ở trên taxi vậy.
Quên đi, không nhìn hắn, coi hắn như không khí đi!
Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân nhìn bộ dáng hai người, len lén cười trộm.
Không nghĩ tới trên thế giới này còn có người có thể làm cho Phương Lam quỷ nha đầu này không thể làm gì, quả nhiên, có vật này tất có vật khắc, những lời này nói vô cùng đúng.
"Dùng đi!" Mặc Tử Hàn bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng, đầu tiên cầm đũa lên, mà khăn tay màu lam quấn tay phải cầm đũa của hắn lỏng lẻo , khi hắn cầm lấy đũa liền động đến vết thương làm vỡ miệng, máu tươi từ từ thấm đỏ khăn tay, nhưng là trên mặt của hắn vẫn lạnh lùng, thật giống như một chút cũng không cảm giác được đau đớn, hoàn toàn thờ ơ.
"Anh bị thương?" Tử Thất Thất đột nhiên bối rối mở miệng, lo lắng hỏi thăm, "Làm sao vậy?"
Mặc Tử Hàn thu hết vẻ khẩn trương của cô vào mắt, trong lòng hờ hững nảy lên một dòng nước ấm.
Cô ấy vẫn giống trước kia, vừa nhìn thấy hắn bị thương, liền khẩn trương, lo lắng, bối rối !
"Anh không sao!" Hắn nhẹ giọng trả lời.
"Đang chảy máu kia, còn nói không có chuyện gì? Anh không cảm thấy đau sao?" Tử Thất Thất đột nhiên tức giận chất vấn.
"Không đau, thật không có chuyện gì mà!" Mặc Tử Hàn lại một lần nữa trả lời, khóe miệng khẽ nhếch lên muốn cô an tâm.
"Ai. . . . . ." Phương Lam đột nhiên nhẹ giọng than thở, sau đó làm ra vẻ nói, "Anh không đau, nhưng là có người đau lòng a. . . . . . Ngu ngốc!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.