Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Chương 225: Gói hoành thánh, tới ái muội....!

Ngũ Nguyệt Thất Nhật

11/12/2013

Phòng bếp lầu một

Tử Thất Thất mặc một bộ trang phục ở nhà, cộng thêm cái tạp dề màu hồng, tóc dài đến eo được búi sơ qua, cả người cực kỳ đáng yêu, rất giống một cô gái học cấp hai mới lớn. Mà Mặc Tử Hàn cũng mặc bộ ở nhà y thế, cũng một cái tạp dề nhưng màu lam, tóc ngắn xù xòa xốc xếch, nhìn giống như chưa có tỉnh ngủ, cảm giác cực kỳ biếng nhác.

"Này, em nói anh đó, buồn ngủ thì về phòng ngủ đi, đừng ở đây quấy rối em!" Tử Thất Thất vén tay áo lên, oán giận nói người nào đó.

"Anh không muốn!" Người nào đó cự tuyệt, mở to đôi mắt mê ly, cơ thể như không xương, gục lên người cô.

"Đã nói đừng quấy rầy em nữa mà, đừng đụng vào em!" Tử Thất Thất hất vai, đẩy văng người nào đó ở phía sau ra.

Mặc Tử Hàn chau mày, vẻ mặt bất mãn.

Đôi mắt mê ly của anh nhìn xuống thứ gì đó trong cái xoong nhỏ ở trên bàn.

"Em dậy sớm thế để làm gì a?" Anh nghi hoặc hỏi.

"Làm hoành thánh!" Tử Thất Thất trả lời.

"Hoành thánh?" Mặc Tử Hàn kinh ngạc.

"Đúng vậy, Thiên Tân thích ăn nhất là hoành thánh, với lại cũng đã lâu em không xuống bếp tự tay làm cho nó ăn, thế nên sáng sớm nay em muốn tặng nó một kinh hỉ!" Tử Thất Thất vui vẻ nói, nở nụ cười hạnh phúc.

Mặc Tử Hàn vừa nghe, lại nhìn đến nụ cười của cô, trong lòng cảm giác hạnh phúc cũng lây lan theo, khốn ý cũng đã biến mất hơn phân nửa.

"Thứ này phải làm như thế nào?" Anh nghi hoặc hỏi.

"Trước tiên chuẩn bị nhân thật tốt, sau đó lấy một ít đặt trên vỏ bánh, cuối cùng thì gói lại thành hình nguyên bảo (đĩnh vàng hoặc bạc ngày xưa) là được rồi!" Tử Thất Thất nói đơn giản mấy trình tự.

"Nha..... Thì ra đơn giản như vậy a!" Mặc Tử Hàn nhẹ nhõm nói.

"Đơn giản?" Tử Thất Thất nhìn bộ dáng tự tin kia, sau đó đưa nhân tới trước mặt anh, nói, "Vậy anh gói lại thử đi!"

"Ách....." Mặc Tử Hàn nhìn nhân bánh trong bát thủy tinh, xấu hổ nói, "Thứ này, anh chỉ ăn qua, nhưng chưa có tự tay gói bao giờ, không bằng..... Em dạy anh trước?"

"Không thành vấn đề!" Tử Thất Thất mỉm cười, lấy một cái vỏ bánh ra, đặt nhân lên trên, sau đó cầm lên nói, "Trước như thế..... Sau đó như thế..... Cuối cùng như vậy..... Là được rồi!" Cô vừa nói vừa làm mẫu, ba phút sau, một tiểu nguyên bảo đã thành hình trong tay cô.

Mặc Tử Hàn trực tiếp nhìn đến há hốc mồm!

(⊙﹏⊙)~

Đây..... Đây là làm sao làm được?

"Ách..... Cái kia..... Em gói lại một lần nữa cho anh đi!" Mặc Tử Hàn xấu hổ nói, mở to mắt nhìn.

"Được! Anh phải nhìn cho kỹ đấy!" Tử Thất Thất lấy thêm một cái vỏ bánh, để nhân lên, lần này cô vừa giải thích, vừa gói thành một tiểu nguyên bảo đáng yêu.

"Lần này thấy rõ chưa?" Cô hỏi.

Mặc Tử Hàn đổ mồ hôi!

"Để anh thử xem!" Anh nhỏ giọng nói, hoàn toàn không có một chút sức lực, mà lòng tin vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất.

Anh chần chờ cầm lấy một cái vỏ bánh, lấy nhân để lên, sau đó trái nắm một chút, phải nắm một chút, rà qua rà lại, cuối cùng tạo thành một mụn cơm, thế nào mà nhân bên trong cũng không có lộ ra dù chỉ một chút.

"Anh làm cái gì thế? Gói bánh trôi nước hả?" Tử Thất Thất nhìn mụn cơm trong tay anh chất vấn.

"Đây....." Mặc Tử Hàn nhìn "hoành thánh" trong tay mình, lại nhìn hoành thánh cô gói trên bàn, đúng là..... Chênh lệch rất lớn.

Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt xấu hổ kia, không khỏi cười trộm!

"Được rồi, tay chân anh thế này thì nên về ngủ đi, đừng quấy rầy em nữa, mau đi đi!" Cô bắt đầu đuổi người.

"Anh không đi, anh còn muốn gói!" Mặc Tử Hàn kiên định.

"Anh còn muốn gói? Dùng đôi tay vụng về kia của anh?"

"Anh nói tay anh vụng về, anh chỉ chưa thuần thục thôi!"

"Chờ anh thuần thục, món ăn của chúng ta cũng không phải hoành thánh nữa rồi!"

"Em xem thường anh?"

"No~~~!" Tử Thất Thất ngoe nguẩy ngón trỏ của mình, sửa chữa lại, "Em không phải coi thường anh, em là cực kỳ coi thường anh!"

"Em....." Mặc Tử Hàn hờn dỗi, "Được, nếu anh gói một cái giống như hoành thánh của em, em phải ngủ với anh một lần, gói hai cái, ngủ hai lần, cứ theo thế này mà suy ra....."

Ngủ?

Nghe đến chữ này, cả khuôn mặt Tử Thất Thất đều tái xanh.

"Anh đúng là sắc lang, trong đầu anh trừ chuyện như vậy ra thì không thể có cái khác được sao?"

"Không có biện pháp. ai bảo anh là đàn ông chứ, đàn ông háo sắc là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Như thế nào? Em không dám đánh cuộc với anh? Em sợ?" Mặc Tử Hàn đắc ý, không ngừng khiêu khích cô.

"Ai sợ ai! Đánh cuộc thì đánh cuộc!" Tử Thất Thất lập tức mắc mưu.

"Được, đây chính là em nói, em cứ chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ chờ anh đi!" Mặc Tử Hàn buồn ngủ đột nhiên tỉnh táo, vẻ mặt tự tin, tràn trề ý chí chiến đấu, lại cầm lấy một cái vỏ bánh, bắt đầu chuyên tâm gói không phải hình dạng bánh trôi nước nữa.

Tử Thất Thất nhìn bộ dáng hưng trí bừng bừng của anh, trong lòng bắt đầu thấp thỏm.



"Không được, chờ đã!" Cô đột nhiên ngăn anh lại.

"Sao vậy? Nhanh như vậy đã nhận thua?" Mặc Tử Hàn tâm tình cực kỳ vui mừng.

"Ai nhận thua, em chỉ muốn nói, không thể để anh cứ gói như thế được, nếu gói tận ba ngày ba đêm, cho dù là kẻ ngốc cũng sẽ gói hết, thế nên em muốn hạn chế thời gian!" Cô giảo hoạt đưa ra điều kiện.

"Hạn chế thời gian? Được, em nói bao lâu?" Mặc Tử Hàn sảng khoái đồng ý.

"Để 100 đi!"

"100? Em không phải nói hạn chế thời gian sao? Sao lại trở thành cái này rồi?" Mặc Tử Hàn nghi hoặc.

"Ý của em là, trong quá trình em gói hết 100 cái, anh chỉ cần gói được một cái hoàn mỹ, coi như em thua, nhưng nếu anh không có gói được một cái giống như nguyên bảo, thì chính là anh thua, mà thua thì phải nhận trừng phạt chính là một tháng không được đụng vào em! Thế nào?" Tử Thất Thất giải thích cặn kẽ, trong lòng âm thầm cười trộm.

"Được, không thành vấn đề, vậy cứ 100 đi!" Mặc Tử Hàn tràn đầy tự tin, vẻ mặt nắm chắc phần thắng.

Trong quá trình cô gói 100 cái, anh chỉ cần gói một cái liền OK, đây quả thực rất đơn giản, dễ dàng, thoải mái.....

"Vậy thì..... Bắt đầu!"

Tử Thất Thất nói xong, ngay lập tức cầm lấy vỏ bánh, lấy tốc độ xuất thần nhập hóa gói xong một cái hoành thánh, tổng cộng chỉ dùng ba giây!

Mặc Tử Hàn nhìn tốc độ của cô, lại mắt trợn tròn lần nữa!

(⊙﹏⊙)~

Anh không có hoa mắt đấy chứ? Đây là cái loại tốc độ gì thế? Ngón tay cô ấy sao có thể nhanh giống như đánh đàn piano vậy? Đây cũng quá.... Khoa trương đi?

"Anh còn ngẩn người làm gì? Em nói cho anh biết, tốc độ nhanh nhất của em là nửa tiếng được 100 cái, thời gian của anh bây giờ không còn nhiều lắm đâu a!" Tử Thất Thất đắc ý cảnh cáo.

Nửa tiếng? Một trăm?

Trời ạ!

Cái này không phải là nhất định phải thua sao?

Mặc Tử Hàn vội vàng cầm lấy một cái vỏ bánh, kích động gói lại, trong lòng có cảm giác rơi vào cạm bẫy.

.....

Ngoài cửa phòng bếp

Mặc Thiên Tân vội vã đi tới, vừa mới tới cửa phòng bếp liền thấy hai người bên trong mặc tạp dề đang gói hoành thánh, cậu vội vàng lui về phía sau một bước, lắc mình liền núp ở cửa nhìn lén. Thổ Nghiêu cũng đứng ở phía sau cậu, không tự chủ liếc mấy lần.

Mặc Thiên Tân hứng thú bừng bừng nhìn lén bọn họ, cũng nghe lén bọn họ nói chuyện với nhau, biết đến chuyện đánh cuộc, sau đó âm thầm cười trộm. Ba lần này xem như thua thảm, thủ pháp mẹ gói hoành thánh nổi danh là mau, một trăm cái đối với mẹ quả thực chính là một bữa ăn sáng, xem ra ba lần này phải chịu rồi, một tháng nha..... Thật đáng thương!

"Hắc hắc hắc....." Hắn vừa lắc đầu vừa đồng tình người nào đó.

Chỉ chốc lát, hai bên chấm dứt!

Tử Thất Thất thật khớp với thời gian, còn cố ý thả chậm tốc độ một chút, vừa vặn đúng nửa tiếng gói xong 100 cái, tiểu nguyên bảo đầy bàn, mỗi cái đều vô cùng tinh xảo đáng yêu. Nhưng Mặc Tử Hàn bên này..... Có thể dùng bốn chữ để hình dung:

Thảm, mục, nhẫn, đổ! (Cực kỳ bi thảm)

Đáng thương!

Thật sự là rất đáng thương!

Cũng chỉ có năm cái lẻ loi, hơn nữa mỗi cái cũng không bằng cái bánh trôi nước xinh xắn.

"Ai..... Nguyện đánh cuộc chịu thua, một tháng!" Tử Thất Thất đắc ý, cười tới mi phi sắc vũ.

"Không được, lần này không tính, anh chưa có thua!" Mặc Tử Hàn bắt đầu ăn quịt.

"Sự thật đã bày ra trước mắt, anh còn dám quỵt?"

"Cái gì mà sự thực? Sự thực chính là em đang gạt anh, một người đàn ông chưa từng vào bếp bao giờ, làm sao có thể trong nửa tiếng học gói được thứ quỷ này? Rõ ràng chính là em đang gạt anh, em đang thiết kế cạm bẫy để anh thần không biết quỷ không hay nhảy vào!" Mặc Tử Hàn miệng lưỡi lợi hại oán trách, cực kỳ giống một "tiểu bát phụ" (người đàn bà chanh chua) không nói lý.

"Được được được, em sẽ cho anh thêm một cơ hội, lần này gói hai trăm cái, được chứ?" Tử Thất Thất cực kỳ rộng lượng lui một bước.

"Không được! Anh không đánh cuộc, chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện này!" Mặc Tử Hàn cười giả tạo, lập tức bỏ qua đánh cuộc phải thua này.

"Anh ăn quỵt, không đánh cuộc không được!" Tử Thất Thất tức giận cự tuyệt.

"Anh chính là không đánh cuộc, em có thể làm gì anh?" Mặc Tử Hàn giống như một đứa bé, vừa bướng bỉnh nói, vừa dùng hai tay dính đầy bột mì bẹo má cô, khiến khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của cô trở thành mặt bánh, hơn nữa còn đem bột mì trên tay, bôi hết lên mặt cô.

"Anh..... Anh tên khốn kiếp này.....Đại khốn kiếp..... Đại trứng thối....." Tử Thất Thất tức giận mắng, hai tay đánh lên ngực anh, vẩy toàn bộ bột mì trong tay lên người anh.

Mặc Tử Hàn hoàn toàn không đau không ngứa, khóe miệng còn khẽ cười, chỉ dùng một tay liền kéo hông cô lại, ôm lấy cô.

"Buông em ra!" Tử Thất Thất rống to.

"Anh không buông!" Mặc Tử Hàn cự tuyệt.

"Anh tên đại khốn kiếp, anh không phải là đàn ông, rõ ràng chính là anh thua, lại còn dám chối!" Tử Thất Thất lớn tiếng mắng.

"Anh không phải là đàn ông?" Mặc Tử Hàn tận dụng triệt để, vừa tà ác lặp lại, vừa áp môi vào bên tai cô, nhỏ giọng nói, "Không bằng để anh cho em thấy đến cùng anh có phải đàn ông hay không, thế nào?"

Cái gì?

Tử Thất Thất kinh hãi!



"Anh.... Anh..... Anh không được ở chỗ này làm loạn, đây chính là phòng bếp!" Cô kích động luôn miệng.

"Phòng bếp thì sao? Đối với anh mà nói thì đâu đâu cũng như nhau!" Mặc Tử Hàn càng ngày càng tà ác.

"Anh..... Anh..... Anh đừng làm loạn, em không muốn ở đây..... Hơn nữa Thiên Tân sắp dậy rồi, nó còn phải ăn điểm tâm, nếu bị người nhìn thấy....."

"Yên tâm đi!" Mặc Tử Hàn cắt đứt lời cô, cười tà nói, "Không có mệnh lệnh của anh, ai cũng không dám vào quấy rầy chúng ta!"

"Không..... Không..... Em không muốn!" Tử Thất Thất bắt đầu giãy giụa.

Mặc Tử Hàn hai tay nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, bá đạo nói, "Không được không muốn!"

Nói xong, anh liền cưỡng chiếm lấy môi cô, xoay người một cái, đưa cô về phía cái bàn, vừa vặn khiến cô nằm bên cạnh 100 cái hoành thánh, mà anh thì tà ác tới gần cô, đẩy chóp mũi cô, uy hiếp nói, "Bảo bối, em ngàn vạn lần không nên lộn xộn, ngàn vạn lần không nên phản kháng, nếu không cẩn thận đánh đổ 100 cái hoành thánh do em tự tay tỉ mỉ gói kỹ rơi xuống đất, vậy con trai bảo bối của chúng ta sẽ không có đồ mà ăn....."

"Anh....." Tử Thất Thất buồn phiền.

"Anh làm sao?" Mặc Tử Hàn vui vẻ hỏi tới.

Tử Thất Thất hung hăng trừng mắt nhìn anh, trong lòng tràn đầy giận giữ, nhưng lại không có biện pháp phát tiết ra ngoài.

"Hừ!" Cô khó chịu quay đầu, không nhìn tới anh.

Mặc Tử Hàn cúi đầu khẽ hôn lên cổ cô, mập mờ không rõ nói, "Em thật sự rất chán ghét cùng anh làm chuyện này sao? Em thật sự chán ghét anh hôn em vậy sao? Em thật sự không thích anh chạm vào em sao? Thật sự..... Rất chán ghét sao?"

Tử Thất Thất nghe xong, chân mày khẽ chau lên.

"Cũng không phải chán ghét!" Cô trả lời.

"Vậy thì là gì?" Anh hỏi.

"....." Tử Thất Thất đột nhiên trầm mặc.

"Là gì? Trả lời anh, anh muốn biết nguyên nhân!" Mặc Tử Hàn chất vấn.

Tử Thất Thất xấu hổ nhíu mày, kích động bật thốt lên, "Phụ nữ không phải đều thế sao? Đều cảm thấy xấu hổ a, lúng túng a, hơn nữa còn ở đây, em đương nhiên sẽ phản kháng, em đương nhiên sẽ không thích!"

"Nga?" Mặc Tử Hàn nghi hoặc khẽ nhíu mày.

Phụ nữ đều là vậy sao? Vừa nói không muốn không muốn, dùng sức chống cự, mà một bên lại vui vẻ tiếp nhận, ở trong lòng âm thầm vui mừng? Khẩu thị tâm phi, là như vậy sao? Nhưng mà phụ nữ anh gặp phải đều là phi thường chủ động, mỗi người đều tự động mở hai chân, hoan nghênh anh tiến vào, hơn nữa vô luận là ở đâu, cũng có thể tùy thời hoan nghênh, nhưng lại chỉ có một mình Tử Thất Thất cô, hết lần này tới lần khác cự tuyệt anh, kháng cự anh, còn muốn chọn chỗ. Nói thật..... phụ nữ như vậy là lần đầu tiên anh gặp phải.

"Được rồi!" Anh thỏa hiệp, cười nhạt, "Anh hiểu, anh sẽ không ở đây làm loạn với em, nhưng mà em phải hôn anh!"

"Lại hôn?" Lần này Tử Thất Thất bất đắc dĩ nói thẳng ra, "Tại sao mỗi lần nhất định phải là em hôn anh a?"

"Bởi vì anh thích a!" Mặc Tử Hàn chuyên chế, bá đạo ngang ngược.

Tử Thất Thất cau mày thật sâu, hung hăng trừng mắt nhìn anh.

Hôn chung quy vẫn tốt hơn cái kia, quên đi, hôn thì hôn đi, cũng sẽ không ít đi một miếng thịt.

Cô vẻ mặt không tình nguyện, hai tay vòng ở cổ anh, sau đó đè đầu anh xuống, áp môi mình lên môi anh.....

.....

Ngoài cửa

Mặc Thiên Tân thấy Mặc Tử Hàn áp đảo Tử Thất Thất, trừng lớn hai mắt, sau đó lập tức vươn tay về Thổ Nghiêu phía sau, cào cào không khí.

Thổ Nghiêu nhìn bàn tay nhỏ bé bụ bẫm của cậu, không ngừng cào không khí, không khỏi nghi hoặc nhíu mày.

(⊙_⊙)?

"Tiểu thiếu gia, cậu đây là....." Anh nhỏ giọng hỏi.

"Ngu ngốc!" Mặc Thiên Tân ghìm cổ họng, nhỏ giọng nói, "Đưa di động cho tôi!"

Di động?

Thổ Nghiêu vẫn nghi hoặc không rõ.

"Mau đưa cho tôi, mau lên!" Mặc Thiên Tân thúc giục.

"Vâng!"

Thổ Nghiêu lĩnh mệnh, theo thói quen khẽ cúi đầu, sau đó nhanh chóng lấy di động ra, đặt lên tay cậu.

Cái tay nhỏ bé linh hoạt của Mặc Thiên Tân nhanh chóng mở khóa, sau đó mở máy ảnh ra.

Cậu đưa ống kính nhắm ngay hình ảnh Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn hôn môi, sau đó tiến lên một bước, đi vào cửa phòng, ấn phím, chỉ nghe "tách, tách, tách, tách, tách, tách, tách, tách, tách, tách!" mười lần, hoàn mỹ chụp đuợc hình ảnh hôn môi của bọn họ, còn có lúc bọn họ kinh ngạc nhìn về phía cậu, mà biểu tình khôi hài kia, tuyệt đối kinh điển.

Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn đồng thời nghe được tiếng máy chụp, bọn họ cùng kinh ngạc quay đầu, nhìn Mặc Thiên Tân đứng ở cửa cầm di động.

"Thiên Tân?"

"Thiên Tân?"

Hai người đồng thanh.

"Ai nha ai nha, hôm nay thật đúng là để con mở rộng tầm mắt, rốt cục để con hiểu được cái gì gọi là không phù hợp với thiếu nhi rồi.... Đặc sắc, đặc sắc, thật sự là rất đặc sắc, hình ảnh ân ái hấp dẫn như loại này, con chỉ muốn đưa lên mạng, số người theo dõi nhất định như hỏa tinh đụng địa cầu, nhanh chóng tăng lên, ha ha ha....." Mặc Thiên Tân cười vui sướng khi người gặp họa, trên mặt tà ác, còn thở lớn nói, "Nhưng mà hai người yên tâm, trẻ em thiện lương giống con như vậy, tuyệt đối sẽ không làm, nhưng mà..... Hai người phải đáp ứng con một điều kiện!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook