Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Chương 358: Quyết định và khí phách của Mặc Tử Hàn!

Ngũ Nguyệt Thất Nhật

23/05/2014

Chung trạch

Chung Khuê ngồi ở đại sảnh lầu một, thảnh thơi uống loại trà Thiết Quan Âm hảo hạng, mà trên khay trà bằng gỗ, trừ chén của ông ra còn hai chén nữa, rất rõ ràng, là chuẩn bị cho 2 người sắp tới, nhưng. . . . . . Có lẽ bọn họ căn bản không có tâm uống trà đâu nhỉ?

"Ha. . . . . ." Ông ta cười đắc ý.

Chợt!

"Chi --" Tiếng cửa lớn mở ra, người đầu tiên đến là Mặc Thâm Dạ và. . . . . .

Chung Khuê mỉm cười nhìn cửa chính, nhưng khi nhìn thấy người bên cạnh Thâm Dạ thì nụ cười liền biến mất, khiếp sợ đến nỗi chén trà rơi đổ xuống đất.

"Lão gia!" Tần quản gia đứng bên cạnh hốt hoảng ngay lập tức nhặt chén lên, dùng khăn tay lau chùi nước trà trên người ông ta.

Chung Khuê mở to mắt nhìn hai người đi tới, giật mình nói, "Ông. . . . . . Ông không chết?"

Mặc dù ông ta đã thay đổi, lại già đi rất nhiều, nhưng ông nhìn là có thể nhận ra, ông ta chính là Mặc Hình Thiên, ông ta chính là long đầu đời trước.

Mặc Hình Thiên nhìn khuôn mặt già nua cùng mái tóc bạc trắng của ông ta. Đã bao nhiêu năm rồi chưa gặp ông ta? Thất Thất năm năm 32 tuổi, như vậy. . . . . . Đã có 32 năm không gặp nhau rồi? Trong 32 năm này, hai người bọn họ đều xảy ra biến hóa rất lớn, nhưng là dã tâm của người này vẫn không thay đổi.

"Đúng vậy, tôi không có chết, ông thất vọng rồi sao?" Ông bình tĩnh lên tiếng.

Chung Khuê nghe giọng hắn cũng từ từ lấy lại tinh thần, ổn định tâm trạng của mình lại.

"Thất vọng thì không có, chỉ là hơi giật mình mà thôi. Có điều là cẩn thận ngẫm lại, chỉ bằng con bé Thủy Miểu kia đúng thật không giết được ông, ai. . . . . . Quả nhiên người đã già, đầu óc cũng không còn sáng suốt nữa, vậy mà lại sơ sót chuyện quan trọng như thế!" Chung Khuê cảm khái, cầm bình trà rót đầy hai chén trà kia, ý mời hai người bọn họ uống.

Mặc Hình Thiên chậm rãi ngồi xuống đối diện ông ta, Mặc Thâm Dạ cũng trầm mặc ngồi bên cạnh, hai người cùng đối mặt nhìn nụ cười xảo quyệt của ông ta.

"Đi lấy thêm hai cái chén!" Chung Khuê khẽ ra lệnh.

"Dạ!" Tần quản gia nghe xong xoay người đi.

Ba người ngồi mặt đối mặt, Chung Khuê chống lại hai mắt Mặc Hình Thiên, mà Mặc Thâm Dạ trầm mặc nhìn bọn họ, biết bản thân vẫn chưa có cơ hội lên tiếng nói chuyện.

"Mười hai năm ông đều che giấu thần bí, hôm nay thế nào lại hiện thân tới ôn chuyện với tôi? Chẳng lẽ có chuyện quan trọng gì muốn nói với tôi sao?" Chung Khuê biết rõ còn cố hỏi cười nói.

Mặc Hình Thiên cầm lấy chén trà lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm, sau đó không nhanh không chậm nói, "Hôm nay tôi tới tìm ông là muốn ông cho tôi chút mặt mũi mà thả con gái tôi ra!"

"Ông nói Tử Thất Thất?" Chung Khuê cố ý hỏi.

"Đúng!" Mặc Hình Thiên trả lời.

"Không thành vấn đề!" Chung Khuê vô cùng sảng khoái đáp ứng, cười nói, "Nếu ông mở miệng, tôi nào có đạo lý không đáp ứng? Chút thể diện này tôi nhất định cho, chỉ là. . . . . . Phải đợi một người khác tới nữa, tôi muốn nói mấy câu với cậu ta rồi dẫn ông đi tìm con gái!"

Mặc Hình Thiên nghe xong, trên gương mặt bình tĩnh rốt cục biến hóa, mắt nheo chặt lại, lộ ra sát khí.

"Nhưng mà, nói đi nói lại. . . . . ." Chung Khuê nhìn biến hóa trên nét mặt ông, lập tức cười nói sang chuyện khác, "Nhiều năm vậy ông ở đâu? Vậy mà không lộ ra chút dấu vết nào, thật là làm cho tôi rất ngạc nhiên đó!"

"Tôi vẫn ở trong ngôi nhà từng sống với Ngọc nhi!" Mặc Hình Thiên khẽ trả lời, sát khí trong đôi mắt không có giảm bớt chút nào.

"Ồ, ra là vậy, quả nhiên là một chỗ tốt để ẩn thân, nhưng tôi cũng thật tò mò!" Hai mắt Chung Khuê cũng hơi nheo lại, ánh mắt cũng đằng đằng sát khí nhìn ông.

"Tò mò cái gì?"



"Tò mò sao ông lại trốn đi, mục đích của ông là gì?" .

"Chuyện đơn giản như vậy tôi nghĩ ông hẳn sẽ biết rõ chứ, mục đích của tôi, đương nhiên là muốn giết chết ông rồi!" Giọng Mặc Hình Thiên lạnh như băng trả lời.

"Là muốn trả thù tôi sao? Mà Ngọc nhi sao lại không đi với các người? Hai người không phải vẫn luôn như hình với bóng sao? Chẳng lẽ cô ấy. . . . . . Chết rồi?" Chung Khuê nói bổ sung rồi lại phỏng đoán.

Mặc Hình Thiên nhìn đôi mắt xảo quyệt của ông ta, hơi trầm mặc rồi mới nói "Ông nói không sai, Ngọc nhi đã qua đời, chỉ là tôi cũng không phải muốn báo thù cho Ngọc nhi, còn có Hình Phong, Thất Thất, cả Thâm Dạ bên cạnh tôi nữa, nếu không phải ông, cốt nhục chúng tôi cũng không phải chia lìa, cũng sẽ không như bây giờ, thủ phạm mọi chuyện chính là ông, cho nên tôi nhất định phải giết ông mới được!" Ông cực kỳ bình tĩnh nói cho hết, nhưng giọng điệu quá mức bình tĩnh lại làm người ta có chút hoảng sợ không hiểu

"Ba, con cũng không có. . . . . ." Mặc Thâm Dạ muốn lên tiếng mình cũng không có muốn báo thù, nhưng lại bị tiếng cười của Chung Khuê cắt đứt.

"Ha ha ha ha. . . . . . Ha ha ha ha ha. . . . . ." Ông ta cười vui vẻ, "Tốt. . . . . . Thật tốt Nếu như Chung Khuê tôi cuối cùng có thể chết trên tay ông, cũng là một kết cục rất tốt, mà cuộc đời này của tôi cũng không còn hối tiếc nữa rồi, chỉ là. . . . . . Ông có bản lĩnh giết tôi sao?" .

"Có bản lãnh này hay không, ông sẽ rất nhanh biết!" Mặc Hình Thiên trừng mắt lên.

Đang lúc này. . . . . .

"Chi --" Cánh cửa chính lại được mở ra.

Mặc Tử Hàn thịnh nộ bước nhanh tới, hoàn toàn không đặt Mặc Hình Thiên và Mặc Thâm Dạ vào mắt, trực tiếp nhìn Chung Khuê lên tiếng, "Nói, ông muốn thế nào mới bằng lòng thả Thất Thất?"

Hắn mất mười phút để tới đây, như vậy hiện tại hắn còn có 50 phút nữa. Trên đường tới hắn cũng nghĩ rồi, từng phút từng giây cũng không thể chậm trễ, bởi vì là chuyện liên quan tới tính mạng của Tử Thất Thất, hắn không muốn lãng phí thời gian đấu võ mồm với lão hồ ly này.

Chung Khuê nhìn hắn mà chỉ cười nói, "Không cần phải gấp gáp vậy đâu, . . . . . . Uống chén trà đã!"

Ông ta nói xong mượn chén trà mà Mặc Thâm Dạ không hề động đưa tới cho hắn.

Mặc Tử Hàn không có nhận, chỉ là lạnh lùng nói, "Nói mục đích của ông đi, tôi không muốn lãng phí thời gian với ông!"

"Ha ha ha. . . . . ." Chung Khuê khẽ cười đặt chén trà xuống, sau đó khoan thai thưởng thức thái độ của hắn.

Mặc Hình Thiên ngồi trên ghế nhìn Mặc Tử Hàn không có ngăn cản hay lên tiếng trợ giúp. Nhưng cái bốc đồng này của hắn lại làm ông cảm thấy rất thích. Không cần cẩn thận nhìn cũng biết rõ tình cảm sâu đậm mà hắn dành cho Tử Thất Thất, mà hắn cũng không xúc động như trong tưởng tượng, vẫn còn có chút lý trí cùng cái đầu thông minh, biết Thất Thất hiện tại mệnh trong sớm tối, cho nên không muốn lãng phí thời gian đấu võ mồm, chỉ cần tốc chiến tốc thắng. Vậy cũng là một biện pháp tốt. Chỉ là thời điểm này, người của ông đã tới địa bàn của Chung Khuê, chỉ cần áp chế những thủ hạ của ông ta, vậy lão gia hỏa này chính là một con hồ ly không lông, cũng không thể cáo mượn oai hùm nữa rồi!

Mặc Tử Hàn trừng mắt nhìn Chung Khuê, thấy ông ta không nói lời nào thì bắt đầu không kiên nhẫn được nữa.

"Ha. . . . . ." Hắn chợt rút lại sự phẫn nộ của mình, cười nói, "Ông không nói thì tôi cũng biết, ông muốn tôi nhương vị trí long đầu trong tay cho Mặc Thâm Dạ, mà ông bắt Thất Thất vừa có thể uy hiếp tôi giao ra vị trí long đầu, cũng có thể uy hiếp Mặc Thâm Dạ ngồi lên vị trí đó, thật đúng là biện pháp vẹn cả đôi đường, nhưng là. . . . . ." Hắn hơi dừng lại, sau đó ác độc nói, "Rất là xin lỗi, tôi sẽ không theo như mong muốn của ông, cho dù Thất Thất thật sự chết rồi cũng không sao cả, tôi sẽ lập tức đi cùng cô ấy, nhưng mà trước đó tôi sẽ để thủ hạ dưới tay tuyên chiến, bất luận thắng thua, trận chiến này sẽ khiến thế lực hắc đạo trở nên yếu kém, thậm chí có thể nói ngay cả một kích cũng không chịu được, đến lúc đócảnh sát sẽ ra mặt, ngồi yên ngư ông đắc lợi, mà giấc mộng để Mặc Thâm Dạ kế thừa long đầu cũng sẽ hóa thành bọt nước!"

Chung Khuê nghe xong thì nụ cười trên mặt biến mất. Không nghĩ tới thằng nhóc vô dụng này lại dùng tới chiêu số đồng quy vu tận, thật đúng là xem thường năng lực của hắn.

Mặc Hình Thiên ngồi trên ghế nghe xong cũng nở nụ cười thản nhiên. Quả nhiên là một chiêu vừa ngoan vừa tuyệt, chắc chắn Chung Khuê nhiều năm án binh bất động vẫn sẽ sợ chuyện như vậy xảy ra, chỉ là mặc dù Mặc Tử Hàn rất có khí thế khi nói ra những lời này, nhưng với một lão hồ ly tam triều nguyên lão này hẳn vẫn chưa đủ để hù dọa chứ? Kế tiếp cậu sẽ phải làm gì đây? Mặc Tử Hàn, để tôi xem khí phách cậu thế nào.

Mặc Thâm Dạ ngồi nhìn hai người giằng co, chuyển sang nhìn nụ cười trên môi Mặc Hình Thiên, mày lại nhíu chặt. Nếu như hai người liên thủ, như vậy chú Chung nhất định sẽ thua thất bại thảm bại, mà hai người cũng hận chú ấy tận xương, bên ngoài một bọn họ thật sự muốn giết chú ấy, như vậy hắn. . . . . . Nên làm cái gì?

Chung Khuê nhìn khí thế kinh người của Mặc Tử Hàn, trong lòng có chút suy nghĩ.

Ông không thể bị hắn nắm mũi dẫn đi, bằng không sẽ bị hắn áp chế, hắn chỉ hù dọa ông thôi, hắn làm sao có thể vứt bỏ tính mạng của Tử Thất Thất? Hắn làm sao có thể để cô gái kia chết? Hắn không phải loại người máu lạnh vô tình, cho nên. . . . . . Hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

"Ha ha ha ha. . . . . ." Ông ta lại đột nhiên cười to, sau đó ung dung nhấc cổ tay nhìn đồng hồ nói, "Bây giờ đã qua mười lăm phút, còn có 45' nữa bom sẽ nổ, chẳng qua tôi còn một chuyệnh chưa nói cho cậu biết, từ chỗ tôi tới chỗ Tử Thất Thất cần nửa giờ, cho nên cậu bây giờ cũng chỉ có 15' suy nghĩ mà thôi, có thật sự muốn tuyên chiến với tôi không? Thật sự muốn Tử Thất Thất chết sao? Hay là giao ra vị trí long đầu, sau đó quỳ xuống dập đầu ba cái trước mặt tôi rồi nói, tôi thua. . . . . . Nếu cậu làm được tôi liền nói chỗ Tử Thất Thất bị nhốt."

Mặc Tử Hàn nghe ông ta nói những lời sau cùng, hung tợn trừng mắt nhìn ông ta.

Để hắn giao ra vị trí long đầu rất đơn giản, hắn có thể cho ông ta, để hắn quỳ xuống dập đầu cũng rất đơn giản, hắn có thể làm, để hắn lớn tiếng nói tôi thua cũng không có vấn đề, hắn căn bản cũng không quan tâm. Nhưng sau đó? Sau đó Tử Thất Thất sẽ nhìn hắn thế nào ? Cho dù cô ấy không quan tâm, nhưng trong lòng con hắn sẽ thế nào? Mà chính hắn đây? Còn có những người anh em luôn đi theo hắn lại thế nào?



Không sao cả. . . . . . Không sao cả. . . . . . Tất cả đều không sao cả. . . . . .

Mà quan trọng nhất là, cái lão hồ ly này thật sự sẽ bỏ qua cho hắn sao?

"Ha. . . . . ." Hắn lại khẽ cười, trào phúng nhìn ông ta, lạnh lùng nói, "Chung Khuê, ông cho rằng tôi sẽ ngoan ngoãn làm theo lời ông sao, ông cho rằng ông sẽ được như ý, ông cho rằng ông là người lợi hại nhất trên thế giới này, có thể nắm trong tay tất cả, ha ha ha. . . . . . Thật đúng là viễn vông, Mặc Tử Hàn tôi hôm nay lại muốn cố tình phá hủy nguyện vọng của ông!" Hắn nói xong liền gọi điện hạ lệnh, "Kim Hâm, bảo các anh em động thủ!"

"Dạ!" Kim Hâm ngay lập tức làm theo.

Cúp điện thoại xong, Mặc Tử Hàn như ma quỷ mỉm cười nhìn ông ta nói, "Chung Khuê, cho dù tôi với Thất Thất xuống địa ngục, cũng nhất định phải lôi kéo ông đi theo!"

Hắn nói xong liền rút khẩu súng giắt bên hông chỉ vào đầu ông ta.

Trong nháy mắt, những thuộc hạ núp trong sảnh cùng đi ra, trong tay mỗi người đều cầm một khẩu súng lục màu đen chỉ vào đầu Mặc Tử Hàn.

Mặc Tử Hàn trừng mắt nhìn Chung Khuê mà không sợ hãi!

"Mặc Tử Hàn, đợi đã nào...!"

Mặc Thâm Dạ vẫn luôn im lặng lại đứng lên, đi tới gần khẩn trương nhìn hắn.

"Đừng ngăn cản tôi, tâm ý tôi đã quyết!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng nói, hai mắt thẳng tắp trừng mắt nhìn Chung Khuê.

Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng tính cách lão hồ ly này, lời ông ta không có câu nào có thể tin được, mà hắn cũng biết rõ lão hồ ly này sẽ không bỏ qua cho hắn, cũng sẽ không bỏ qua cho Tử Thất Thất, thế nên nếu hai bên đều muốn chết, vậy thì cùng chết thôi, mà chỉ cần như vậy, tâm nguyện của ông ta cũng không thể hoàn thành được, nói cách khác. . . . . . Cuối cùng là ông ta thua.

"Mặc Tử Hàn, cậu hãy nghe tôi nói. . . . . ." Mặc Thâm Dạ nghiêm túc nhìn hắn nói, "Cậu cho là Thất Thất sẽ chết sao? Cậu tưởng cô ấy ngốc đến mức biết rõ có nguy hiểm mà còn tới chỗ chú Chung để tự chui đầu vô lưới thật sao?"

"Tự chui đầu vào lưới?" Mặc Tử Hàn nghi ngờ lặp lại bốn chữ này.

Chung Khuê cũng nghi hoặc nhìn Mặc Thâm Dạ, không hiểu lời hắn nói.

"Không sai! Tử Thất Thất là tự nguyện đi gặp chú Chung, em ấy biết rõ có nguy hiểm, đi tìm chú ấy, em ấy cũng đã có kế hoạch. Cho nên tôi tin em ấy đã có chuẩn bị tự cứu mình, cho nên nếu cậu chết ở đây thì em ấy phải làm sao? Cậu muốn để em ấy sống một mình trên thế giới này?"

Mặc Tử Hàn nghe xong mà trong long có chút dao động.

Mặc dù khả năng lời hắn nói không phải rất cao, nhưng từ khi Tử Thất Thất từ đảo Bali trở về đến bây giờ, một mặt cô ấy biểu hiện ra rất cẩn thận, mấy lần ra ngoài đều không có gặp nguy hiểm, đều bình an trở về, còn lần này lại dễ dàng để bắt đi như thế, trong đó xác thực có chút kỳ quặc. Nhưng. . . . . . Nhưng vẫn là không thể hoàn toàn tin tưởng cô ấy có thể bình an, trong đoạn video hai tay hai chân cô ấy bị trói chặt, hơn nữa còn bị sợi dây rất thô cột chặt vào ghế. Vậy cô ấy phải tự cứu thế nào? Phải thế nào mới tự cứu được?

Chung Khuê trước mặt nghe Mặc Thâm Dạ nói mà nhăn mày.

Rõ ràng Tử Thất Thất là bị ông uy hiếp nên mới tới gặp ông, thế nào lại trở thành tự nguyện đây? Chẳng lẽ Mặc Thâm Dạ đang nói dối? Còn con nhóc Tử Thất Thất kia thật có kế hoạch? Nhưng cô ta lại có âm mưu gì? Người bạc nhược như cô ta mà không có vài người giúp thì có thể làm được gì đây?

Mặc Hình Thiên vẫn ngồi trên ghế uống trà, trong lòng nghĩ ngợi lời Mặc Thâm Dạ nói. Mà ông cũng không có động tác gì cả, cũng không nói gì, chỉ cúi xuống nhìn đồng hồ. Đã qua 20', theo lời Chung Khuê nói, lộ trình nửa giờ, vậy ông chỉ còn có 10'.

Phải mau lên mới được! Mặc kệ Thất Thất có kế hoạch gì, ông đều phải đảm bảo an toàn của con bé mới được.

Mặc Thâm Dạ thấy ánh mắt Mặc Tử Hàn có chút dao động, lập tức tới gần hắn khẽ nói, "Tôi tin em gái tôi sẽ bảo vệ được bản thân, chẳng lẽ cậu không tin con bé sao? Tôi tin em tôi nhất định sẽ không sao. . . . . . Cậu thì sao? Cậu không phải cũng tin em tôi sao?"

". . . . . ." Mặc Tử Hàn trầm mặc do dự.

Bầu không khí trong sảnh liền bị một mình Mặc Thâm Dạ nắm trong tay, tất cả mọi người đều nghe lời hắn nói, suy đoán vấn đề mà hắn nói ra, mà đúng lúc này, ai cũng không nghĩ tới hắn lại đoạt khẩu súng trong tay Mặc Tử Hàn, tay trái rút súng bên hông mình ra, sau đó hai tay vừa chỉ những người bao vây bọn họ vừa bóp cò.

"Pằng -- pằng -- pằng -- pằng -- pằng -- pằng -- pằng -- pằng --"

Tiếng súng liên tục vang lên, trong nháy mắt lúc đó, tay cầm súng của toàn bộ người bao vây đều trúng đạn khiến toàn bộ súng đều rơi xuống đất. Mà cuối cùng. . . . . . Mặc Thâm Dạ chỉ súng vào Chung Khuê, lạnh lùng chất vấn, "Thất Thất ở đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook