Chương 179
Tuyền Thương Tư Phàm
26/07/2018
"Ầm......" Lại một tiếng vang thật lớn, Ninh Doãn Ngân thắng gấp.
"Mẹ, không phải là con......" Ninh Khuynh Thược vô tội nhìn Hàn Mộ, vuốt vuốt lỗ mũi thiếu chút nữa bị đụng bẹp của mình.
Trận nổ lần này thật sự không phải do bé tạo ra!
Bé ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt mẹ, thật sự không phải là bé......
Hàn Mộ khẽ mỉm cười, vuốt vuốt lỗ mui của Ninh Khuynh Thược, an ủi nó, mắt nhìn Ninh Doãn Ngân ngồi phía trước mặt, hỏi một câu, "Ngân, sao vậy?"
Ninh Doãn Ngân đen mặt, nhìn phía trước bị ngăn cản đường đi.
"Không biết là địch hay là bạn, trước không cần xuống xe!"
Sắc mặt Hàn Mộ cũng tối sầm, có chút cảnh giác nhìn bên ngoài xe.
Mà Ninh Khuynh Thược vừa nghe, lại là ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn ra bên ngoài xe.
Không nhìn không biết, vừa nhìn Ninh Khuynh Thược đã vui mừng kêu lên một tiếng, "Ah, là anh Thanh Lưu!"
"Anh Thanh Lưu?!" Hàn Mộ nhìn Ninh Khuynh Thược, "Con xác định?"
"Dĩ nhiên rồi!" Ninh Khuynh Thược kích động gật đầu, "Trên thế giới này còn có ai có thể mặc áo trắng nhìn đẹp như vậy? Trừ anh Thanh Lưu ra con cũng không tìm được người thứ hai đâu!"
Anh Ưng mặc quần áo màu đen đẹp mắt nhất, làm cho người ta cảm thấy một cỗ lạnh lùng, tàn bạo! Mà anh Thanh Lưu cũng thích mặc quần áo màu trắng, anh Thanh Lưu mặc quần áo màu trắng vào làm cho người ta cảm thấy ấm áp giống hệt như ánh mặt trời chiếu xuống, thật sự ấm áp.
Nhưng, nếu như bị bề ngoài của anh Thanh Lưu lừa, ngươi cũng không biết mình sẽ chết như thế nào đâu.
Thủ đoạn mạnh mẽ của ‘ thần y thiếu niên ’ Thanh Lưu không phải người nào cũng có thể thấy được!
Những người nhìn thấy cũng đã sớm đã đi tìm Diêm vương gia báo cáo rồi!
Mở cửa xe, thân thể Ninh Khuynh Thược nho nhỏ bỏ chạy xuống xe, chạy về phía trước, trong miệng còn gọi, "Anh Thanh Lưu!"
Bên kia Thanh Lưu đã xuống xe, một thân áo trắng đứng ở bên cạnh xe, vẻ mặt mang nụ cười ấm áp.
"Thược Thược!"
Hiện tại, tất cả người trong tổ chức đều bận rộn, bận chuyện của Lộ Á Sâm, bận chuyện của Tiểu Thất.
Bên Lộ Á Sâm đã bị bọn hắn quậy đến long trời lở đất, mà máu cứu mạng Tiểu Thất cũng đã sắp tới rồi, cho nên, hắn mới đi ra ngoài một chút!
Thuận tiện giúp làm một vài chuyện!
Thế mà, mới vừa nghĩ đến tiểu nha đầu này, thì đã gặp được người rồi!
"Anh Thanh Lưu, sao anh lại tới đây?" Chạy tới trước mặt Thanh Lưu, Ninh Khuynh Thược ngẩng đầu nhỏ lên, nở nụ cười.
Trên mặt Thanh Lưu lộ ý cười, ngắt khuôn mặt nhỏ bé của Ninh Khuynh Thược, "Tới đón Thược Thược đó!"
Ấm áp cười một tiếng nhất thời khiến Ninh Khuynh Thược ngây người lần nữa, da.nlze.qu;ydo/nn "Anh Thanh Lưu, anh cười lên là thật rất đẹp mắt!"
"Ha ha......" Thanh Lưu nhếch miệng cười một tiếng.
Tiểu nha đầu này, nói ngốc gì vậy?
Sao cứ lần nào cũng dùng từ đẹp mắt để miêu tả hắn? Đẹp mắt không phải nên dùng để miêu tả nữ sao?
"Sau này anh Thanh Lưu đừng cười như vậy với Thược Thược, Thược Thược không chống lại được đâu!" Cái miệng nhỏ nhắn Ninh Khuynh Thược lẩm bẩm, vẻ mặt uất ức.
"Được rồi, được rồi!" Thanh Lưu hơi cúi người xuống, nhìn Ninh Khuynh Thược.
Tiểu nha đầu này, bản thân thật sự muốn thương bé đến mức muốn khảm vào trong tim đấy!
Không vì cái gì khác, bởi vì một phần dịu dàng này!
"Chúng ta cần phải trở về, anh Ưng của em đang đợi em đấy!" Thanh Lưu vỗ vỗ vai Ninh Khuynh Thược, "Phẫu thuật của Tiểu Thất cũng nên chuẩn bị một chút, cô ấy đang đợi anh đó!"
Chỉ có Tiểu Thất thật sự khỏe lại, bọn họ mới có thể chân chính yên lòng, nếu không bọn họ sẽ lo lắng không yên!
"Ừ!" Ninh Khuynh Thược gật đầu, chỉ là trên mặt còn có một chút khó xử, "Anh Thanh Lưu, cha mẹ em vẫn còn ở trên xe đó?"
"Hả?" Chân mày Thanh Lưu cau lại, nhìn tình huống này, hắn cũng đoán được mấy phần, "Vậy thì dẫn bọn họ cùng trở về tổ chức đi!"
Thanh Lưu cười cười, nụ cười có mấy phần ý lạnh, "Chỉ là, phía sau Thược Thược em có mấy người theo đuôi, em không thấy phiền sao?"
"Ha ha......" Ninh Khuynh Thược trực tiếp gật đầu, "Làm sao lại không phiền? Anh Thanh Lưu, Thược Thược em không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ phía sau mình có một đám theo đuôi thôi!"
"Vậy làm sao bây giờ?" Thanh Lưu hỏi, "Anh Thanh Lưu giúp em giải quyết?"
"Hả?" Ninh Khuynh Thược cong miệng lên, gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút, "Vẫn nên để Thược Thược tự mình động thủ thì được hơn?"
Người xưa không phải đã từng nói sao?
Tự mình động thủ, cơm no áo ấm!
"Được rồi!" Thanh Lưu gật đầu, "Trước em đi đón cha mẹ em tới đây. Đám người kia, anh Thanh Lưu giữ lại cho em, để em giải quyết!"
"Được!" Ninh Khuynh Thược chạy tới bên cạnh xe chỗ Hàn Mộ ngồi, nói mấy câu, sau đó Ninh Doãn Ngân có chút khó chịu xuống xe.
Thanh Lưu gật đầu với Hàn Mộ, ấm áp cười một tiếng.
Người phụ nữ này, hắn sẽ không ghét!
Ninh Doãn Ngân vừa thấy, bá đạo lấy tay mình vòng trên hông của Hàn Mộ, sau đó gật đầu với Thanh Lưu.
Thanh Lưu cũng gật đầu, trên mặt không có tâm tình khác.
Ninh Khuynh Thược khinh bỉ liếc mắt nhìn Ninh Doãn Ngân, sau đó nhìn Thanh Lưu, đưa tay mình ra, "Anh Thanh Lưu, em muốn......"
Ninh Khuynh Thược vẫn còn chưa nói hết lời, trên tay của bé có thêm mấy quả bom nhỏ.
"Ha ha ha ha......"
Ninh Khuynh Thược cười ha hả, hận không thể hôn mấy cái lên mặt của Thanh Lưu, "Cám ơn anh Thanh Lưu!"
"Đi đi!" Thanh Lưu cười một tiếng, "Thược Thược, tốt nhất em hãy nên cho nổ những người này đến không thể nhận ra cha mẹ của bọn họ luôn!"
Thanh Lưu ngừng một chút, "Không...... là nổ đến mức cha mẹ không nhận ra bọn họ!"
Đầu tiên Ninh Khuynh Thược hơi sững sờ, sau đó bật cười to lên.
Bé vẫn không biết anh Thanh Lưu cũng có tế bào hài hước đó!
Lạnh quá......
"Được!" Ninh Khuynh Thược trịnh trọng gật đầu, "Thược Thược sẽ làm bọn họ nổ đến không còn là người luôn!"
Vừa nói xong, Thược Thược liền tiến lên vài bước, dfienddn lieqiudoon ở phía trước xe cách bọn họ mười mét.
Khóe mắt Ninh Khuynh Thược giương lên, rút chốt, ném bom, chính xác rơi xuống đất.
"Ầm......"
"Ầm......"
Nhìn xe phía trước đã bị nổ hỗn loạn, Ninh Khuynh Thược cười ha hả, hất đầu nhìn Thanh Lưu, "Anh Thanh Lưu, thoải mái không......"
"Mẹ, không phải là con......" Ninh Khuynh Thược vô tội nhìn Hàn Mộ, vuốt vuốt lỗ mũi thiếu chút nữa bị đụng bẹp của mình.
Trận nổ lần này thật sự không phải do bé tạo ra!
Bé ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt mẹ, thật sự không phải là bé......
Hàn Mộ khẽ mỉm cười, vuốt vuốt lỗ mui của Ninh Khuynh Thược, an ủi nó, mắt nhìn Ninh Doãn Ngân ngồi phía trước mặt, hỏi một câu, "Ngân, sao vậy?"
Ninh Doãn Ngân đen mặt, nhìn phía trước bị ngăn cản đường đi.
"Không biết là địch hay là bạn, trước không cần xuống xe!"
Sắc mặt Hàn Mộ cũng tối sầm, có chút cảnh giác nhìn bên ngoài xe.
Mà Ninh Khuynh Thược vừa nghe, lại là ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn ra bên ngoài xe.
Không nhìn không biết, vừa nhìn Ninh Khuynh Thược đã vui mừng kêu lên một tiếng, "Ah, là anh Thanh Lưu!"
"Anh Thanh Lưu?!" Hàn Mộ nhìn Ninh Khuynh Thược, "Con xác định?"
"Dĩ nhiên rồi!" Ninh Khuynh Thược kích động gật đầu, "Trên thế giới này còn có ai có thể mặc áo trắng nhìn đẹp như vậy? Trừ anh Thanh Lưu ra con cũng không tìm được người thứ hai đâu!"
Anh Ưng mặc quần áo màu đen đẹp mắt nhất, làm cho người ta cảm thấy một cỗ lạnh lùng, tàn bạo! Mà anh Thanh Lưu cũng thích mặc quần áo màu trắng, anh Thanh Lưu mặc quần áo màu trắng vào làm cho người ta cảm thấy ấm áp giống hệt như ánh mặt trời chiếu xuống, thật sự ấm áp.
Nhưng, nếu như bị bề ngoài của anh Thanh Lưu lừa, ngươi cũng không biết mình sẽ chết như thế nào đâu.
Thủ đoạn mạnh mẽ của ‘ thần y thiếu niên ’ Thanh Lưu không phải người nào cũng có thể thấy được!
Những người nhìn thấy cũng đã sớm đã đi tìm Diêm vương gia báo cáo rồi!
Mở cửa xe, thân thể Ninh Khuynh Thược nho nhỏ bỏ chạy xuống xe, chạy về phía trước, trong miệng còn gọi, "Anh Thanh Lưu!"
Bên kia Thanh Lưu đã xuống xe, một thân áo trắng đứng ở bên cạnh xe, vẻ mặt mang nụ cười ấm áp.
"Thược Thược!"
Hiện tại, tất cả người trong tổ chức đều bận rộn, bận chuyện của Lộ Á Sâm, bận chuyện của Tiểu Thất.
Bên Lộ Á Sâm đã bị bọn hắn quậy đến long trời lở đất, mà máu cứu mạng Tiểu Thất cũng đã sắp tới rồi, cho nên, hắn mới đi ra ngoài một chút!
Thuận tiện giúp làm một vài chuyện!
Thế mà, mới vừa nghĩ đến tiểu nha đầu này, thì đã gặp được người rồi!
"Anh Thanh Lưu, sao anh lại tới đây?" Chạy tới trước mặt Thanh Lưu, Ninh Khuynh Thược ngẩng đầu nhỏ lên, nở nụ cười.
Trên mặt Thanh Lưu lộ ý cười, ngắt khuôn mặt nhỏ bé của Ninh Khuynh Thược, "Tới đón Thược Thược đó!"
Ấm áp cười một tiếng nhất thời khiến Ninh Khuynh Thược ngây người lần nữa, da.nlze.qu;ydo/nn "Anh Thanh Lưu, anh cười lên là thật rất đẹp mắt!"
"Ha ha......" Thanh Lưu nhếch miệng cười một tiếng.
Tiểu nha đầu này, nói ngốc gì vậy?
Sao cứ lần nào cũng dùng từ đẹp mắt để miêu tả hắn? Đẹp mắt không phải nên dùng để miêu tả nữ sao?
"Sau này anh Thanh Lưu đừng cười như vậy với Thược Thược, Thược Thược không chống lại được đâu!" Cái miệng nhỏ nhắn Ninh Khuynh Thược lẩm bẩm, vẻ mặt uất ức.
"Được rồi, được rồi!" Thanh Lưu hơi cúi người xuống, nhìn Ninh Khuynh Thược.
Tiểu nha đầu này, bản thân thật sự muốn thương bé đến mức muốn khảm vào trong tim đấy!
Không vì cái gì khác, bởi vì một phần dịu dàng này!
"Chúng ta cần phải trở về, anh Ưng của em đang đợi em đấy!" Thanh Lưu vỗ vỗ vai Ninh Khuynh Thược, "Phẫu thuật của Tiểu Thất cũng nên chuẩn bị một chút, cô ấy đang đợi anh đó!"
Chỉ có Tiểu Thất thật sự khỏe lại, bọn họ mới có thể chân chính yên lòng, nếu không bọn họ sẽ lo lắng không yên!
"Ừ!" Ninh Khuynh Thược gật đầu, chỉ là trên mặt còn có một chút khó xử, "Anh Thanh Lưu, cha mẹ em vẫn còn ở trên xe đó?"
"Hả?" Chân mày Thanh Lưu cau lại, nhìn tình huống này, hắn cũng đoán được mấy phần, "Vậy thì dẫn bọn họ cùng trở về tổ chức đi!"
Thanh Lưu cười cười, nụ cười có mấy phần ý lạnh, "Chỉ là, phía sau Thược Thược em có mấy người theo đuôi, em không thấy phiền sao?"
"Ha ha......" Ninh Khuynh Thược trực tiếp gật đầu, "Làm sao lại không phiền? Anh Thanh Lưu, Thược Thược em không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ phía sau mình có một đám theo đuôi thôi!"
"Vậy làm sao bây giờ?" Thanh Lưu hỏi, "Anh Thanh Lưu giúp em giải quyết?"
"Hả?" Ninh Khuynh Thược cong miệng lên, gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút, "Vẫn nên để Thược Thược tự mình động thủ thì được hơn?"
Người xưa không phải đã từng nói sao?
Tự mình động thủ, cơm no áo ấm!
"Được rồi!" Thanh Lưu gật đầu, "Trước em đi đón cha mẹ em tới đây. Đám người kia, anh Thanh Lưu giữ lại cho em, để em giải quyết!"
"Được!" Ninh Khuynh Thược chạy tới bên cạnh xe chỗ Hàn Mộ ngồi, nói mấy câu, sau đó Ninh Doãn Ngân có chút khó chịu xuống xe.
Thanh Lưu gật đầu với Hàn Mộ, ấm áp cười một tiếng.
Người phụ nữ này, hắn sẽ không ghét!
Ninh Doãn Ngân vừa thấy, bá đạo lấy tay mình vòng trên hông của Hàn Mộ, sau đó gật đầu với Thanh Lưu.
Thanh Lưu cũng gật đầu, trên mặt không có tâm tình khác.
Ninh Khuynh Thược khinh bỉ liếc mắt nhìn Ninh Doãn Ngân, sau đó nhìn Thanh Lưu, đưa tay mình ra, "Anh Thanh Lưu, em muốn......"
Ninh Khuynh Thược vẫn còn chưa nói hết lời, trên tay của bé có thêm mấy quả bom nhỏ.
"Ha ha ha ha......"
Ninh Khuynh Thược cười ha hả, hận không thể hôn mấy cái lên mặt của Thanh Lưu, "Cám ơn anh Thanh Lưu!"
"Đi đi!" Thanh Lưu cười một tiếng, "Thược Thược, tốt nhất em hãy nên cho nổ những người này đến không thể nhận ra cha mẹ của bọn họ luôn!"
Thanh Lưu ngừng một chút, "Không...... là nổ đến mức cha mẹ không nhận ra bọn họ!"
Đầu tiên Ninh Khuynh Thược hơi sững sờ, sau đó bật cười to lên.
Bé vẫn không biết anh Thanh Lưu cũng có tế bào hài hước đó!
Lạnh quá......
"Được!" Ninh Khuynh Thược trịnh trọng gật đầu, "Thược Thược sẽ làm bọn họ nổ đến không còn là người luôn!"
Vừa nói xong, Thược Thược liền tiến lên vài bước, dfienddn lieqiudoon ở phía trước xe cách bọn họ mười mét.
Khóe mắt Ninh Khuynh Thược giương lên, rút chốt, ném bom, chính xác rơi xuống đất.
"Ầm......"
"Ầm......"
Nhìn xe phía trước đã bị nổ hỗn loạn, Ninh Khuynh Thược cười ha hả, hất đầu nhìn Thanh Lưu, "Anh Thanh Lưu, thoải mái không......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.