Chương 25: Hồi ức
Tuyền Thương Tư Phàm
06/02/2015
Ngọn đèn ngũ sắc thật đẹp dưới ánh mắt mọi người, màn đêm chỉ tràn ngập một loại hương vị xa hoa lãng phí
Giữa sàn nhảy, nam nữ nhảy múa kịch liệt, âm nhạt mạnh mẽ làm cho da thịt chạm vào nha xuất ra một làn hơi nóng, lộ ra một không khí kích thích.
Góc sáng, người đàn ông đang ra sức xé nát y phục trên thân cô gái, hai tay loạn xạ trên thân cô.
Khóe miệng Hàn Mộ hơi cong, nhìn bốn phía, coi thường, đong đưa ly nước trên tay.
Màu rượi đỏ sẩm trong ly dưới ánh đèn ngũ sắc càng làm cho nó tươi lên vạn lần.
Đây là nơi chôn vùi sự trong sạch của cô sáu năm trước, tràn ngập xa hoa lãng phí, đầy những mê loạn.
“Ha ha..” Hàn Mộ cười nhưng hai mắt không hề chứa ý cười, “Mặc kệ ai là chủ mưu, vẫn chỉ là vai diễn phụ, tôi, mỗi một thứ đều sẽ không bỏ qua.”
“Bảo bối, đây là quà sinh nhật anh cho em, thích không” Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, thân người béo mặc tây trang một tay ôm eo một cô gái, một tay kia lần mò thấp người cô.
“Uhm, thích.” Mặt cô gái trang điểm đậm, Nhưng mà gương mặt sau lớp trang điểm là một bộ mặt xinh xắn tinh xảo, dường như lớp trang điểm đậm này không phù hợp với cô.
:”Thích là tốt, đi một chút đi. Biết em là lần đầu tiên, hôm nay nếu em hầu hạ anh cao hứng, sẽ có chỗ tốt…”
Ánh mắt Hàn Mộ tối sầm lại, một màn này đối với cô đặc biệt ghê tởm, cho dù là anh tình tôi nguyện.
Cái đó làm cho người ta không buồn nôn chữ, khiến cho người ta buồn nôn không hết…
Sinh nhật?
Quà sinh nhật?
Nếu không phải cái sinh nhật năm mười tám của cô, cô làm sao có thể mất đi nhiều thứ như vậy? Nếu không vì cái người mà cô gọi là mẹ kế, cô làm sao có thể có một thời gian sống khổ sở như vậy? Sinh nhật, quà sinh nhật?
Một khoảng thời gian này chính là ký ức đau lòng!
"Ha ha..." Cười một tiếng khinh thường, vẻ mặt Hàn Mộ Không kiêu căng: "Hướng Ngôn, ông chờ đó. Hiện tại ông đặt trên người tôi, trên người Tiểu Phong, trên người ba ba, đời này nhất định sẽ không xong."
Coi như hiện tại anh ta có năng lực, nếu muốn từ trong lao tù đi ra làm người, rất đơn giản.
Ba ba, người chịu khổ rồi....
Nhưng mà, Tiểu Phong mất tích sáu năm, đến bây giờ cô cũng không có tin tức, sống hay chết, cô cũng không biết, cô không biết!
Hàn Mộ cắn môi một tay che ngực, biểu tình có chút đau khổ.
"Sẽ không, nhất định Tiểu Phong sẽ không có việc gì!" Hàn Mộ liều mạng làm cho bản thân mình tỉnh táo lại, hít một hơi thật sâu, an ủi bản thân, "Có lẽ Hương Ngôn sẽ biết Tiểu Phong ở nơi nào."
Tiểu Phong, nhất định phải cùng chị, cùng chị...
Hàn Mộ ngửa đầu, uống ly rượu đỏ một hơi, chỉ là không một ai có thể nhìn thấy nơi khóe mắt có một giọt nước mắt rơi xuống.
Đặt ly rượu xuống, Hàn Mộ cười, xinh đẹp, quyến rũ.
Hiện tại cô không cần nước mắt, cô muốn chính là ba ba, Tiểu Phòng, còn có...còn có ông trời con của cô!
"Tiểu thư!" Một vệ sĩ đi tới, nói nhỏ bên tai Hàn Mộ.
"Được!" Hàn Mộ mỉm cười, "Cuối cùng cũng tới rồi! Có lẽ.... Có thể rõ ràng những gì anh nợ tôi..."
Chương 26: Nơi hẹn
"803!" Ninh Doãn Tích ngẩng đầu nhìn số phòng, chính là nơi này...
Không gõ cửa, mở cửa phòng, Ninh Doãn Tích thoải mái đi vào bên trong.
Anh nghĩ, khẳng định nguy hiểm sẽ tồn tại. Nhưng mà anh chính là Ninh Doãn Tích không sợ trời không sợ đất. Có lẽ là tự phụ, dựa vào thân thủ của anh, trên cái thế giới này người có thể đụng đến người anh cũng không nhiều lắm.
Mặc kệ là ai khác, vẫn là cô gái đi. Anh "Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con."
Yên lặng!
Trong phòng có một cốc đèn Lưu Ly xinh xắn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
"Không có ai?" Ninh Doãn Tịch mở một cái đêm đèn tất cả trong phòng mở lên.
Qủa thật so với sáu năm trước giống nhau như đúc, không có thay đổi chút nào.
"Thật là lịch sự, rượu cũng đã chuẩn bị thật tốt." Ninh Doãn Tích nhìn khắp phía, cười tà mị, đi đến trước bàn gõ lim, cầm cái ly, tự mình rót rượu.
Sáu năm trước, anh bị Bạch Thanh Tinh lừa gạt tới Hồng Tường Vi, ngàn vạn lần anh cũng không ngờ, cô ta lại dám chuốc rượu mình để động tay chân. Nếu không nể mặt ông nội. Anh đã sớm đem Bạch Thanh Tinh xé thành sợi nhỏ rồi. Làm sao có thể tiếp tục để cho cô ta ở cạnh bên mình cho chướng mắt?
Cũng khó trách, đúng lúc anh mất đi khống chế anh lại gặp được cô gái chết tiệt này, cảm thấy như có lửa mạnh đốt cháy toàn thân.
Anh muốn cô, cô cùng anh một đêm hầu hạ.
Anh Ninh Doãn Tích tự nhận mình là một người quân tử. Là anh cưỡng bức thân thể của cô, vốn sẽ chịu trách nhiệm đối với cô. Nhưng mà anh lại không ngờ cô cũng giống với những cô gái khác, là hướng về phía anh vì chìa khóa vàng.
"**!" Ninh Doãn Tích nhịn không được chửi một câu thô tục.
Càng thêm đáng giận là anh bị sự đáng yêu của cô, bộ dạng đẫm nước mắt lừa bịp anh. Vậy mà anh còn phát hiện bản thân mình trong giây phút nhìn thấy cô thì tâm tình nhảy động lên.
Anh Ninh Doãn Tích là người nào? Các cô gái cùng một dạng không được đặt trong mắt anh, nhưng mà lại là cô cái này cứ lưu lại trong lòng anh như vậy. Cũng vì nguyên nhân như vậy, anh mới có thể muốn cô! Nếu là cô gái được anh nhìn tới, mặc kệ có bằng lòng hay không anh cũng đều nghĩ cách đem người giữ bên mình.
"Đáng chết..." Lửa giận càng cao, cái ly trong tay Ninh Doãn Tích cứ bị bóp nát như vậy Chất lỏng màu đỏ rỉ chảy theo ngón tay anh rơi xuống đất.
Nếu hiện tại đã có lá gan hẹn anh, như vậy, anh không chỉ muốn lấy lại chìa khóa vàng kia, anh vẫn còn đem điều này, đó là đem cánh của cô gái kia chặt bỏ, xem cô có thể bay khỏi hay không?
"Bụp....." Nháy mắt trong phòng tối đen.
Ninh Doãn Tích nhướng mày, sau đó mỉm cười. Đến rồi phải không?
Trong phòng rất tối, nhưng mà Ninh Doãn Tích lại cảm giác được có người khác tồn tại, mà còn là một cô gái.
"Cô gái, rốt cuộc đã chịu xuất hiện rồi!" Ninh Doãn Tích khẽ hé môi mỏng, từ từ phun ra mấy chữ.
"Chào Ninh thiếu gia!" Hàn Mộ tao nhã ngồi trên xích đu sát cửa sổ.
Là anh, quả nhiên là anh... Giọng nói quen thuộc như vậy.
Sáu năm trước, tuy hai mắt cô bị mù, cho dù lúc đó cô hoảng hốt. Nhưng mà về sau cẩn thận nghĩ lại, có thể phát ra giọng nói tà mị như vậy, nhất định là anh, Ninh thiếu gia, Ninh Doãn Tích.
Đây không phải là cái người đàn ông muốn mua đêm. Bởi vì hơi thở không giống, cô có thể cảm nhận được...
Khóe miệng Hàn Mộ gợi lên nụ cười khổ, cô cảm thấy nên may mắn sao? May mắn gian kế của Hướng Ngôn cuối cùng không thực hiện được sao?
"Bản thiếu gia đã đến nơi hẹn, giao chìa khóa vàng ra đây đi..."
Giữa sàn nhảy, nam nữ nhảy múa kịch liệt, âm nhạt mạnh mẽ làm cho da thịt chạm vào nha xuất ra một làn hơi nóng, lộ ra một không khí kích thích.
Góc sáng, người đàn ông đang ra sức xé nát y phục trên thân cô gái, hai tay loạn xạ trên thân cô.
Khóe miệng Hàn Mộ hơi cong, nhìn bốn phía, coi thường, đong đưa ly nước trên tay.
Màu rượi đỏ sẩm trong ly dưới ánh đèn ngũ sắc càng làm cho nó tươi lên vạn lần.
Đây là nơi chôn vùi sự trong sạch của cô sáu năm trước, tràn ngập xa hoa lãng phí, đầy những mê loạn.
“Ha ha..” Hàn Mộ cười nhưng hai mắt không hề chứa ý cười, “Mặc kệ ai là chủ mưu, vẫn chỉ là vai diễn phụ, tôi, mỗi một thứ đều sẽ không bỏ qua.”
“Bảo bối, đây là quà sinh nhật anh cho em, thích không” Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, thân người béo mặc tây trang một tay ôm eo một cô gái, một tay kia lần mò thấp người cô.
“Uhm, thích.” Mặt cô gái trang điểm đậm, Nhưng mà gương mặt sau lớp trang điểm là một bộ mặt xinh xắn tinh xảo, dường như lớp trang điểm đậm này không phù hợp với cô.
:”Thích là tốt, đi một chút đi. Biết em là lần đầu tiên, hôm nay nếu em hầu hạ anh cao hứng, sẽ có chỗ tốt…”
Ánh mắt Hàn Mộ tối sầm lại, một màn này đối với cô đặc biệt ghê tởm, cho dù là anh tình tôi nguyện.
Cái đó làm cho người ta không buồn nôn chữ, khiến cho người ta buồn nôn không hết…
Sinh nhật?
Quà sinh nhật?
Nếu không phải cái sinh nhật năm mười tám của cô, cô làm sao có thể mất đi nhiều thứ như vậy? Nếu không vì cái người mà cô gọi là mẹ kế, cô làm sao có thể có một thời gian sống khổ sở như vậy? Sinh nhật, quà sinh nhật?
Một khoảng thời gian này chính là ký ức đau lòng!
"Ha ha..." Cười một tiếng khinh thường, vẻ mặt Hàn Mộ Không kiêu căng: "Hướng Ngôn, ông chờ đó. Hiện tại ông đặt trên người tôi, trên người Tiểu Phong, trên người ba ba, đời này nhất định sẽ không xong."
Coi như hiện tại anh ta có năng lực, nếu muốn từ trong lao tù đi ra làm người, rất đơn giản.
Ba ba, người chịu khổ rồi....
Nhưng mà, Tiểu Phong mất tích sáu năm, đến bây giờ cô cũng không có tin tức, sống hay chết, cô cũng không biết, cô không biết!
Hàn Mộ cắn môi một tay che ngực, biểu tình có chút đau khổ.
"Sẽ không, nhất định Tiểu Phong sẽ không có việc gì!" Hàn Mộ liều mạng làm cho bản thân mình tỉnh táo lại, hít một hơi thật sâu, an ủi bản thân, "Có lẽ Hương Ngôn sẽ biết Tiểu Phong ở nơi nào."
Tiểu Phong, nhất định phải cùng chị, cùng chị...
Hàn Mộ ngửa đầu, uống ly rượu đỏ một hơi, chỉ là không một ai có thể nhìn thấy nơi khóe mắt có một giọt nước mắt rơi xuống.
Đặt ly rượu xuống, Hàn Mộ cười, xinh đẹp, quyến rũ.
Hiện tại cô không cần nước mắt, cô muốn chính là ba ba, Tiểu Phòng, còn có...còn có ông trời con của cô!
"Tiểu thư!" Một vệ sĩ đi tới, nói nhỏ bên tai Hàn Mộ.
"Được!" Hàn Mộ mỉm cười, "Cuối cùng cũng tới rồi! Có lẽ.... Có thể rõ ràng những gì anh nợ tôi..."
Chương 26: Nơi hẹn
"803!" Ninh Doãn Tích ngẩng đầu nhìn số phòng, chính là nơi này...
Không gõ cửa, mở cửa phòng, Ninh Doãn Tích thoải mái đi vào bên trong.
Anh nghĩ, khẳng định nguy hiểm sẽ tồn tại. Nhưng mà anh chính là Ninh Doãn Tích không sợ trời không sợ đất. Có lẽ là tự phụ, dựa vào thân thủ của anh, trên cái thế giới này người có thể đụng đến người anh cũng không nhiều lắm.
Mặc kệ là ai khác, vẫn là cô gái đi. Anh "Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con."
Yên lặng!
Trong phòng có một cốc đèn Lưu Ly xinh xắn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
"Không có ai?" Ninh Doãn Tịch mở một cái đêm đèn tất cả trong phòng mở lên.
Qủa thật so với sáu năm trước giống nhau như đúc, không có thay đổi chút nào.
"Thật là lịch sự, rượu cũng đã chuẩn bị thật tốt." Ninh Doãn Tích nhìn khắp phía, cười tà mị, đi đến trước bàn gõ lim, cầm cái ly, tự mình rót rượu.
Sáu năm trước, anh bị Bạch Thanh Tinh lừa gạt tới Hồng Tường Vi, ngàn vạn lần anh cũng không ngờ, cô ta lại dám chuốc rượu mình để động tay chân. Nếu không nể mặt ông nội. Anh đã sớm đem Bạch Thanh Tinh xé thành sợi nhỏ rồi. Làm sao có thể tiếp tục để cho cô ta ở cạnh bên mình cho chướng mắt?
Cũng khó trách, đúng lúc anh mất đi khống chế anh lại gặp được cô gái chết tiệt này, cảm thấy như có lửa mạnh đốt cháy toàn thân.
Anh muốn cô, cô cùng anh một đêm hầu hạ.
Anh Ninh Doãn Tích tự nhận mình là một người quân tử. Là anh cưỡng bức thân thể của cô, vốn sẽ chịu trách nhiệm đối với cô. Nhưng mà anh lại không ngờ cô cũng giống với những cô gái khác, là hướng về phía anh vì chìa khóa vàng.
"**!" Ninh Doãn Tích nhịn không được chửi một câu thô tục.
Càng thêm đáng giận là anh bị sự đáng yêu của cô, bộ dạng đẫm nước mắt lừa bịp anh. Vậy mà anh còn phát hiện bản thân mình trong giây phút nhìn thấy cô thì tâm tình nhảy động lên.
Anh Ninh Doãn Tích là người nào? Các cô gái cùng một dạng không được đặt trong mắt anh, nhưng mà lại là cô cái này cứ lưu lại trong lòng anh như vậy. Cũng vì nguyên nhân như vậy, anh mới có thể muốn cô! Nếu là cô gái được anh nhìn tới, mặc kệ có bằng lòng hay không anh cũng đều nghĩ cách đem người giữ bên mình.
"Đáng chết..." Lửa giận càng cao, cái ly trong tay Ninh Doãn Tích cứ bị bóp nát như vậy Chất lỏng màu đỏ rỉ chảy theo ngón tay anh rơi xuống đất.
Nếu hiện tại đã có lá gan hẹn anh, như vậy, anh không chỉ muốn lấy lại chìa khóa vàng kia, anh vẫn còn đem điều này, đó là đem cánh của cô gái kia chặt bỏ, xem cô có thể bay khỏi hay không?
"Bụp....." Nháy mắt trong phòng tối đen.
Ninh Doãn Tích nhướng mày, sau đó mỉm cười. Đến rồi phải không?
Trong phòng rất tối, nhưng mà Ninh Doãn Tích lại cảm giác được có người khác tồn tại, mà còn là một cô gái.
"Cô gái, rốt cuộc đã chịu xuất hiện rồi!" Ninh Doãn Tích khẽ hé môi mỏng, từ từ phun ra mấy chữ.
"Chào Ninh thiếu gia!" Hàn Mộ tao nhã ngồi trên xích đu sát cửa sổ.
Là anh, quả nhiên là anh... Giọng nói quen thuộc như vậy.
Sáu năm trước, tuy hai mắt cô bị mù, cho dù lúc đó cô hoảng hốt. Nhưng mà về sau cẩn thận nghĩ lại, có thể phát ra giọng nói tà mị như vậy, nhất định là anh, Ninh thiếu gia, Ninh Doãn Tích.
Đây không phải là cái người đàn ông muốn mua đêm. Bởi vì hơi thở không giống, cô có thể cảm nhận được...
Khóe miệng Hàn Mộ gợi lên nụ cười khổ, cô cảm thấy nên may mắn sao? May mắn gian kế của Hướng Ngôn cuối cùng không thực hiện được sao?
"Bản thiếu gia đã đến nơi hẹn, giao chìa khóa vàng ra đây đi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.