Chương 126: Một nhà ba người nói chuyện phiếm
Tuyền Thương Tư Phàm
14/04/2017
"Cạch......" Cửa phòng bệnh được nhẹ nhàng mở ra, tiếp đó là một tiếng hét to.
Hai mắt của Hàn Khuynh Thược vẫn không bất động nhìn chằm chằm Hàn Mộ và Ninh Doãn Ngân cởi quần áo nằm trên giường bệnh, phản ứng nhanh chóng dùng tay che hai mắt lại, vừa nói, vừa chậm rãi lui ra ngoài.
"A........Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Các người có thể tiếp tục....Tiếp tục....."
"Cạch......" Một tiếng, cửa phòng bệnh bị đóng lại.
Hàn Khuynh Thược buông tay che mắt mình ra, ngẩng đầu nhìn trần nhà, hai mắt đảo lộn.
Ban ngày, hơn nữa đang ở bệnh viện. Ba mẹ cô bé có cần phải cầm thú như thế không?
Hàn Khuynh Thược dựa vào vách tường, lắc đầu thở dài nói: "Ôi, tình yêu nam nữ thật là mù quáng!"
Lại xằng bậy, xằng bậy cũng phải đề phòng trẻ nhỏ chứ! Bạn nhìn một chút, ảnh hưởng nhiều không tốt đâu!
Hàn Mộ đẩy Ninh Doãn Ngân đang làm mưa làm gió trên người cô ra "Thược Thược nhìn thấy rồi!.......Anh nhanh đứng lên cho em.... ..."
"Xem, đã thấy, rồi thì xem...Đến đây!" Ninh Doãn Ngân mồm miệng không rõ.
Trời ơi!
Hiện tại đã đến bước này rồi, anh phải làm thế nào ngừng được nữa?
Sắc mặt Hàn Mộ đỏ bừng, giống như mông khỉ.
Người đàn ông này đúng là ngựa đực!
Lần này tốt rồi, Thược Thược đã nhìn thấy, từ nay về sau làm sao cô đối mặt với Thược Thược đây?
"Ninh Nhị, anh đứng lên cho em. Nếu không từ nay về sau anh không được chạm vào em!" Hàn Mộ thật sự vừa xấu hổ vừa tức giận.
"Hả?" Ninh Doãn Ngân vừa nghe, lần này đến lượt anh biến thành quả bóng xì hơi rồi.
Lửa nóng trên người bị một câu nói của Hàn Mộ dập tắt.
Con bé chết tiệt kia, lúc nào thì không tốt, hết lần này tới lần khác xuất hiện vào lúc này phá hư chuyện tốt của anh!
Tức giận sửa sang lại quần áo của mình, Hàn Mộ đứng lên mở cửa đi ra ngoài.
Chỉ thấy Hàn Khuynh Thược buộc tóc đuôi chồn đi vào, vẻ mặt cười xấu xa.
"Ôi, sắc mặt hồ ly thối sao lại không tốt như thế?
Giọng nói của Hàn Khuynh Thược có chút hả hê mang theo vui vẻ vang lên bên tai Ninh Doãn Ngân.
Ninh Doãn Ngân nâng mắt nhìn Hàn Khuynh Thược. Thật là một con bé xấu xa nhiều chuyện. "Đúng vậy, ban ngày cũng đã đủ sáng rồi. Bây giờ còn có thêm một cái bóng đèn!"
Bóng đèn coi như xong, còn phá hỏng chuyện tốt của anh!
Càng nghĩ Ninh Doãn Ngân lại càng khó chịu. Thật sự muốn bóp chết con bé xấu xa này.
Anh dám khẳng định, con bé này ba phần vô ý, bảy phần cố ý.
Hàn Khuynh Thược cười đầy ý vị.
Tha thứ cho ông, dù sao hiện giờ trong lòng nó đúng là rất vui vẻ, nhìn thấy bộ dạng nghẹn họng của hồ ly thối.
Con hồ ly thối này, rõ ràng đã được tiện nghi còn khoe mẽ! Muốn nhân cơ hội ăn sạch mẹ của nó, tiện thể còn cho nó thêm em trai hoặc em gái?
"Mẹ là của con!" Hàn Khuynh Thược hung hăng trừng mặt nhìn Ninh Doãn Ngân.
Hồ ly xấu, vẫn muốn cướp mẹ của nó!
Đi cả nhà ông!
"Cô ấy là người phụ nữ của chú!" Ninh Doãn Ngân khoanh hai tay trước ngực, nhìn Hàn Khuynh Thược, bé con, nếu con không ngoan ngoãn cho chú, xem chú có đánh mông con không!"
Ninh Doãn Ngân uy hiếp giống như bông hoa mềm mại, đối với Hàn Khuynh Thược không có tác dụng gì.
"Ai là người phụ nữ của anh?" hai người Hàn Mộ, Hàn Khuynh Thuộc vừa nghe, đồng loạt nhìn về phía Ninh Doãn Ngân. Một người trong mắt mang theo vẻ châm chọc, một người trong mắt mang theo vẻ khó hiểu.
Ninh Doãn Ngân che miệng vết thương của mình, ngồi ở trên giường.
"Chú nói, đều đã sinh con đứng trước mặt của chú rồi, đã đóng dấu rõ ràng, không phải người phụ nữ của chú, thì sao được?"
"Ai muốn ở cùng gia tộc hồ ly của hồ ly thối ba chứ?" Hàn Khuynh Thược bất mãn nhìn Ninh Doãn Ngân, "Có phải đêm qua chú không ngủ ngon?"
Hàn Khuynh Thược trừng mắt nhìn Ninh Doãn Ngân, con hồ ly xấu xa này, buổi tối không có nằm mơ nên ban ngày lại bắt đầu mơ mộng hão huyền!
"Đương nhiên là theo gia tộc của chú. Nếu không bé con, con cảm thấy con từ trong hòn đá nhảy ra à?" Khóe môi Ninh Doãn ngân nhếch lên nụ cười tươi, nhìn Hàn Mộ bằng ánh mắt mập mờ. Một người cũng như thế! Nếu không làm sao bé con đến đây được?
Hàn Khuynh Thược lẩm bẩm, nhìn Ninh Doãn Ngân. Hồ ly xấu này, ông cố cũng quá đáng, nếu không phải nó, làm sao ông ta có thể ôm mẹ xinh đẹp của nó vào lòng, còn thiếu chút nữa đã xxoo mẹ của nó rồi, ba làm càng, ba hồ ly. Xem nó không chạy đi cáo trạng ông cố hồ ly, để cho ông cố hồ ly thiến ba!
Hàn Mộ ngồi một bên, vẻ mặt đỏ bừng từ từ biến mất.
Được rồi, cuộc sống sau này của cô nhất định sẽ trôi qua "khí thế ngất trời".
"Hừ, mẹ mèo của con mới không phải là người phụ nữ của chú!" Khóe môi Hàn Khunh Thược nhếch lên nụ cười đẹp, "Hồ ly xấu, phụ nữ của chú nhiều như vậy. Mẹ xinh đẹp của con mới khinh thường làm người phụ nữ của chú, nhiều nhất chính là người đàn ông của mẹ con!"
"Ha ha....." Hàn Mộ vui vẻ. Bảo bối Thược Thược nhà cô đúng là cực phẩm, lời nói như vậy cũng nói ra miệng được. Làm cho Hàn Mộ cô là một người phụ nữ làm xằng làm bậy, cướp đoạt đàn ông khắp nơi!
"Chú ở đâu có nhiều phụ nữ như vậy chứ? Từ lúc bất đầu đến cuối cùng chỉ có một người!" Ninh Doãn Ngân phong khinh vân đạm.
"Dừng lại.....Có quỷ mới tin chú!" Hàn Khuynh Thược nhất định phải tìm Ninh Doãn Ngân gây phiền toái. "Người phụ nữ vừa đi ra ngoài chính là người ở trong nhà chú? Con nói, hồ ly thối, đầu óc chú bị lừa đá à? Người phụ nữ như vậy chú cũng để ý, thị lực xảy ra vấn đề à?"
"Tiểu Mộ!" Ai ngờ Ninh Doãn Ngân dùng vẻ mặt ủy khuất nhìn Hàn Mộ, giữ chặt tay cô: "Không thích nghe con bé nói lung tung. Anh thật sự chỉ có một người phụ nữ! Không không không, anh là người đàn ông của em! Em biết Bạch Thanh Tình luôn dính lấy anh!"
Vẻ mặt Ninh Doãn Ngân giống như phi tử tắm rửa sạch sẽ, chờ hoàng đế đi sủng hạnh.
Hàn Khuynh Thược một trận buồn nôn. Hồ ly thối này, thật sự quá chán ghét.
Hàn Mộ: "Thật là hai hàng!"
Ninh thiếu: "Đúng vậy, chú chính là hai hàng!"
Hàn Mộ: "Ở nhà của tôi, việc lớn việc nhỏ theo tôi"
Ninh Doãn Ngân nhẹ nhàng gật đầu, ở dưới mái hiên người ta không thể không cúi đầu: "Trên giường cũng theo em.... ......"
Trên đầu một đám quạ đen bay qua.......
Hai mắt của Hàn Khuynh Thược vẫn không bất động nhìn chằm chằm Hàn Mộ và Ninh Doãn Ngân cởi quần áo nằm trên giường bệnh, phản ứng nhanh chóng dùng tay che hai mắt lại, vừa nói, vừa chậm rãi lui ra ngoài.
"A........Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Các người có thể tiếp tục....Tiếp tục....."
"Cạch......" Một tiếng, cửa phòng bệnh bị đóng lại.
Hàn Khuynh Thược buông tay che mắt mình ra, ngẩng đầu nhìn trần nhà, hai mắt đảo lộn.
Ban ngày, hơn nữa đang ở bệnh viện. Ba mẹ cô bé có cần phải cầm thú như thế không?
Hàn Khuynh Thược dựa vào vách tường, lắc đầu thở dài nói: "Ôi, tình yêu nam nữ thật là mù quáng!"
Lại xằng bậy, xằng bậy cũng phải đề phòng trẻ nhỏ chứ! Bạn nhìn một chút, ảnh hưởng nhiều không tốt đâu!
Hàn Mộ đẩy Ninh Doãn Ngân đang làm mưa làm gió trên người cô ra "Thược Thược nhìn thấy rồi!.......Anh nhanh đứng lên cho em.... ..."
"Xem, đã thấy, rồi thì xem...Đến đây!" Ninh Doãn Ngân mồm miệng không rõ.
Trời ơi!
Hiện tại đã đến bước này rồi, anh phải làm thế nào ngừng được nữa?
Sắc mặt Hàn Mộ đỏ bừng, giống như mông khỉ.
Người đàn ông này đúng là ngựa đực!
Lần này tốt rồi, Thược Thược đã nhìn thấy, từ nay về sau làm sao cô đối mặt với Thược Thược đây?
"Ninh Nhị, anh đứng lên cho em. Nếu không từ nay về sau anh không được chạm vào em!" Hàn Mộ thật sự vừa xấu hổ vừa tức giận.
"Hả?" Ninh Doãn Ngân vừa nghe, lần này đến lượt anh biến thành quả bóng xì hơi rồi.
Lửa nóng trên người bị một câu nói của Hàn Mộ dập tắt.
Con bé chết tiệt kia, lúc nào thì không tốt, hết lần này tới lần khác xuất hiện vào lúc này phá hư chuyện tốt của anh!
Tức giận sửa sang lại quần áo của mình, Hàn Mộ đứng lên mở cửa đi ra ngoài.
Chỉ thấy Hàn Khuynh Thược buộc tóc đuôi chồn đi vào, vẻ mặt cười xấu xa.
"Ôi, sắc mặt hồ ly thối sao lại không tốt như thế?
Giọng nói của Hàn Khuynh Thược có chút hả hê mang theo vui vẻ vang lên bên tai Ninh Doãn Ngân.
Ninh Doãn Ngân nâng mắt nhìn Hàn Khuynh Thược. Thật là một con bé xấu xa nhiều chuyện. "Đúng vậy, ban ngày cũng đã đủ sáng rồi. Bây giờ còn có thêm một cái bóng đèn!"
Bóng đèn coi như xong, còn phá hỏng chuyện tốt của anh!
Càng nghĩ Ninh Doãn Ngân lại càng khó chịu. Thật sự muốn bóp chết con bé xấu xa này.
Anh dám khẳng định, con bé này ba phần vô ý, bảy phần cố ý.
Hàn Khuynh Thược cười đầy ý vị.
Tha thứ cho ông, dù sao hiện giờ trong lòng nó đúng là rất vui vẻ, nhìn thấy bộ dạng nghẹn họng của hồ ly thối.
Con hồ ly thối này, rõ ràng đã được tiện nghi còn khoe mẽ! Muốn nhân cơ hội ăn sạch mẹ của nó, tiện thể còn cho nó thêm em trai hoặc em gái?
"Mẹ là của con!" Hàn Khuynh Thược hung hăng trừng mặt nhìn Ninh Doãn Ngân.
Hồ ly xấu, vẫn muốn cướp mẹ của nó!
Đi cả nhà ông!
"Cô ấy là người phụ nữ của chú!" Ninh Doãn Ngân khoanh hai tay trước ngực, nhìn Hàn Khuynh Thược, bé con, nếu con không ngoan ngoãn cho chú, xem chú có đánh mông con không!"
Ninh Doãn Ngân uy hiếp giống như bông hoa mềm mại, đối với Hàn Khuynh Thược không có tác dụng gì.
"Ai là người phụ nữ của anh?" hai người Hàn Mộ, Hàn Khuynh Thuộc vừa nghe, đồng loạt nhìn về phía Ninh Doãn Ngân. Một người trong mắt mang theo vẻ châm chọc, một người trong mắt mang theo vẻ khó hiểu.
Ninh Doãn Ngân che miệng vết thương của mình, ngồi ở trên giường.
"Chú nói, đều đã sinh con đứng trước mặt của chú rồi, đã đóng dấu rõ ràng, không phải người phụ nữ của chú, thì sao được?"
"Ai muốn ở cùng gia tộc hồ ly của hồ ly thối ba chứ?" Hàn Khuynh Thược bất mãn nhìn Ninh Doãn Ngân, "Có phải đêm qua chú không ngủ ngon?"
Hàn Khuynh Thược trừng mắt nhìn Ninh Doãn Ngân, con hồ ly xấu xa này, buổi tối không có nằm mơ nên ban ngày lại bắt đầu mơ mộng hão huyền!
"Đương nhiên là theo gia tộc của chú. Nếu không bé con, con cảm thấy con từ trong hòn đá nhảy ra à?" Khóe môi Ninh Doãn ngân nhếch lên nụ cười tươi, nhìn Hàn Mộ bằng ánh mắt mập mờ. Một người cũng như thế! Nếu không làm sao bé con đến đây được?
Hàn Khuynh Thược lẩm bẩm, nhìn Ninh Doãn Ngân. Hồ ly xấu này, ông cố cũng quá đáng, nếu không phải nó, làm sao ông ta có thể ôm mẹ xinh đẹp của nó vào lòng, còn thiếu chút nữa đã xxoo mẹ của nó rồi, ba làm càng, ba hồ ly. Xem nó không chạy đi cáo trạng ông cố hồ ly, để cho ông cố hồ ly thiến ba!
Hàn Mộ ngồi một bên, vẻ mặt đỏ bừng từ từ biến mất.
Được rồi, cuộc sống sau này của cô nhất định sẽ trôi qua "khí thế ngất trời".
"Hừ, mẹ mèo của con mới không phải là người phụ nữ của chú!" Khóe môi Hàn Khunh Thược nhếch lên nụ cười đẹp, "Hồ ly xấu, phụ nữ của chú nhiều như vậy. Mẹ xinh đẹp của con mới khinh thường làm người phụ nữ của chú, nhiều nhất chính là người đàn ông của mẹ con!"
"Ha ha....." Hàn Mộ vui vẻ. Bảo bối Thược Thược nhà cô đúng là cực phẩm, lời nói như vậy cũng nói ra miệng được. Làm cho Hàn Mộ cô là một người phụ nữ làm xằng làm bậy, cướp đoạt đàn ông khắp nơi!
"Chú ở đâu có nhiều phụ nữ như vậy chứ? Từ lúc bất đầu đến cuối cùng chỉ có một người!" Ninh Doãn Ngân phong khinh vân đạm.
"Dừng lại.....Có quỷ mới tin chú!" Hàn Khuynh Thược nhất định phải tìm Ninh Doãn Ngân gây phiền toái. "Người phụ nữ vừa đi ra ngoài chính là người ở trong nhà chú? Con nói, hồ ly thối, đầu óc chú bị lừa đá à? Người phụ nữ như vậy chú cũng để ý, thị lực xảy ra vấn đề à?"
"Tiểu Mộ!" Ai ngờ Ninh Doãn Ngân dùng vẻ mặt ủy khuất nhìn Hàn Mộ, giữ chặt tay cô: "Không thích nghe con bé nói lung tung. Anh thật sự chỉ có một người phụ nữ! Không không không, anh là người đàn ông của em! Em biết Bạch Thanh Tình luôn dính lấy anh!"
Vẻ mặt Ninh Doãn Ngân giống như phi tử tắm rửa sạch sẽ, chờ hoàng đế đi sủng hạnh.
Hàn Khuynh Thược một trận buồn nôn. Hồ ly thối này, thật sự quá chán ghét.
Hàn Mộ: "Thật là hai hàng!"
Ninh thiếu: "Đúng vậy, chú chính là hai hàng!"
Hàn Mộ: "Ở nhà của tôi, việc lớn việc nhỏ theo tôi"
Ninh Doãn Ngân nhẹ nhàng gật đầu, ở dưới mái hiên người ta không thể không cúi đầu: "Trên giường cũng theo em.... ......"
Trên đầu một đám quạ đen bay qua.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.