Chương 8:
Tử Phi Ninh
05/10/2021
Edit by Mioumin
“Sao vậy? Nhìn bộ dạng của mày như bị ai chọc vậy? Ai chọc mày?” Điền Kỳ Kỳ luôn là người như vậy, có tâm sự gì cũng biểu hiện hết lên mặt. Lôi Vũ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu Điền Kỳ Kỳ.
“Không có gì! Nhà tao có một thằng nghịch tử.” Điền Kỳ Kỳ hơi lo lắng, sợ rằng một ngày nào đó Điền Bảo Bảo sẽ một lòng một dạ đi theo người khác. Lúc đó, người làm mẹ như cô nhất định sẽ tức chết.
Lôi Vũ cũng đại khái đoán được nguyên nhân. Cô cười thầm, nhưng không vạch trần Điền Kỳ Kỳ. Gần tới Điền Lâm rồi, cô không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bạn mình.
Lại một lần nữa đứng trước tập đoàn Điền Lâm, Điền Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao ngất. Mấy chữ “Tập đoàn Điền Lâm” đặt trước công ty sáng lấp lánh, thu hút ánh nhìn. Nó là cái tượng trưng cho tập đoàn, người nào nhìn vào cũng đều cảm thấy đó là một nơi xa vời, không thể với tới.
Ở quầy tiếp tân, một cô gái thanh lịch lễ độ dẫn cô tới bộ phận nhân sự. Điền Kỳ Kỳ lấy điện thoại ra nhìn giờ, nhận thấy mình đã đi trễ rồi. Cô nhớ tới lời nói của Điền Bảo Bảo, cảm thấy hơi bất an. Trước nay cô không nói lại được con trai một phần là vì cô luôn là tấm gương xấu, là sự thất bại điển hình.
Nghĩ thế, cô nhanh chân bước đến thang máy “Ầm….” Bởi vì vội vàng, cô không cẩn thận đâm vào một người, Điền Kỳ Kỳ la lên, đưa tay ôm trán.
“Xin lỗi! Thật xin lỗi!……” Điền Kỳ Kỳ liên tiếp nói lời xin lỗi, cúi đầu khom lưng, biểu hiện sự xin lỗi chân thành.
“Lâm tổng, anh có bị sao không?” Những người quan cao chức lớn trong công ty đều nhìn chằm chằm Điền Kỳ Kỳ, khiến cô có cảm giác bị hàng vạn mũi tên đâm trúng.
“Không sao!” Cái người được gọi là “Lâm tổng” nhẹ nhàng nói ra hai chữ, cực kì cuốn hút, nghe mới đã tai làm sao. Điền Kỳ Kỳ không biết miêu tả thế nào, có thể nói là không từ nào có thể miêu tả cái âm thanh trầm ấm ấy được. Tim cô đập càng lúc càng nhanh, đầu óc mơ màng, rồi đột nhiên bừng tỉnh. Điền Kỳ Kỳ vội vàng lấy lại tinh thần, bước vào thang máy sắp đóng cửa.
Lâm Dật ngẩng đầu nhìn bóng dáng lỗ mãng kia một chút, rồi thu lại tầm nhìn, sửa sang quần áo mới vừa bị Điền Kỳ Kỳ đâm vào làm cho lộn xộn, khuôn mặt không biểu cảm mở miệng nói “Đi thôi.” Rồi nhấc chân bước vào thang máy dành cho giám đốc.
May mắn là tất cả những thủ tục kế tiếp đều thuận lợi, Điền Kỳ Kỳ nhẹ nhõm thở ra. Người ở phòng nhân sự dẫn cô tiến vào thiên đường mộng ảo trong truyền thuyết – tập đoàn thiết kế Điền Lâm. Nơi này vốn là nơi khởi nghiệp của Điền Lâm, các ý tưởng lớn, các thiết kế tầm cỡ đều được làm ra ở đây. Điền Kỳ Kỳ lúc này mới phát hiện rằng nơi này so với dưới lầu thì quả là làm cho người ta phải kinh hãi. Cô như có cảm giác như tiến vào một không gian đều là pha lê trong suốt. Đây là tầng 90 nên toàn bộ khung cảnh của thành phố đều nằm trong tầm mắt. Một bên mặt tường là kính cường lực nghệ thuật, tạo cảm giác không gian được mở rộng. Công tác bài trí khu vực bên trong càng thể hiện rõ tính đặc trưng của thiết kế, cho người ta thấy được nguyên vẹn không gian trong tưởng tượng. Trên trần nhà được điểm xuyết thủy tinh, thể hiện một sự xa xỉ mà không một từ ngữ hoa mĩ nào có thể miêu tả được. Điền Kỳ Kỳ không nhịn được mà thở mạnh một hơi.
“Nhà thiết kế cũ là Mina đã rời khỏi công ty nên chức đó đang trống. Công việc của cô sẽ được Rebecca truyền đạt. Tiếc là cô ấy đang họp nên cô thông cảm đợi một chút. À, cô cứ xem tự nhiên đi.”
“Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn.” Điền Kỳ Kỳ gật đầu không ngừng. Có thể được làm việc ở trong hoàn cảnh thế này, cô chưa bao giờ dám mơ tới. Đây là vũ khí bí mật của Điền Lâm hay sao? Ở trên thị trường trang sức, Điền Lâm chiếm lấy vị trí đứng đầu có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này. Bây giờ cô đang đứng ở chỗ này, từng dòng linh cảm hiện lên cuồn cuộn trong đầu.
Mặc dù phương diện thiên phú của Điền Kỳ Kỳ không cao, nhưng thiết kế trang sức là nghề nghiệp cô yêu thích nhất. Cho nên lúc còn ở Mỹ, cô luôn chăm chỉ theo đuổi việc học thiết kế. Cô vẫn luôn nghĩ rằng cô làm việc này không phải vì muốn thoát khỏi cảnh nghèo mà làm vì đam mê.
Trong phương diện thiết kế, chưa có ai phàn nàn về cô. Nhưng vì lần trước phỏng vấn, Điền Kỳ Kỳ biểu hiện không tốt lắm, nên cô cứ nghĩ là đã vuột mất cơ hội làm việc ở đây. May mắn là, Lâm Dật hỏi đến hoàn cảnh của cô, xem lại hồ sơ của cô, mới biết được cô đã đạt được nhiều giải thưởng lớn, nên quyết định tuyển dụng cô.
“Cô là Điền Kỳ Kỳ phải không?” Rebecca nhìn khuôn mặt trang điểm qua loa của Điền Kỳ Kỳ thì có chút bất ngờ.
“Vâng! Gọi tôi là Kỳ Kỳ cũng được.” Điền Kỳ Kỳ nở một nụ cười sáng lạn, chân thành, gây ấn tượng mạnh với Rebecca.
“Tôi đã xem qua hồ sơ của cô. Cô 27 tuổi, có một đứa con bảy tuổi?” Hỏi xong Rebecca mới nhận ra mình hơi thất lễ, liền cười nói “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là không ngờ cô nhìn trẻ như vậy. Cứ như sinh viên mới ra trường vậy!”
Rebecca đẩy cái kính đen trên mũi, một lần nữa nghiêm túc đánh giá Điền Kỳ Kỳ từ trên xuống dưới.
“Tôi sẽ coi đây là một lời khen.” Điền Kỳ Kỳ cười ngọt ngào, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền sâu, rực rỡ giống như hoa anh đào tháng tư.
“Tất nhiên là lời khen rồi. À, ở chỗ chúng tôi không có quy củ gì khó khăn lắm đâu. Cô cứ tùy tiện tìm chỗ ngồi cô thích, rồi tôi sẽ giới thiệu cô với các đồng nghiệp khác.” Rebecca mặc một bộ đồ công sở màu đen, nhưng trên người cô vẫn toát ra một mị lực khiến người ta muốn sa ngã. Chỉ cần mặc một chiếc áo sơmi trắng, thất thêm một cái đai lưng màu đen, cởi bỏ bớt hai cúc áo thì Điền Kỳ Kỳ tin chắc rằng có thể khiến cho mọi đàn ông đều tình nguyện cúi đầu trước cô ấy. Kiểu tóc húi cua nam tính làm cho người khác nhìn ra vẻ giỏi giang của cô ấy mà không hề có chút nào ướt át bẩn thỉu.
Điền Kỳ Kỳ chợt nhận ra mình không có chút cá tính nào cả, nhẹ nhàng như cô em gái nhà bên vậy. Mà ở đây, ai đều có khí chất của một nhà thiết kế, kiểu như khi sinh ra thì trong người bọn họ đã chảy dòng máu thiết kế rồi. May mắn là mọi người đều rất thân thiện. Điều này làm cho Điền Kỳ Kỳ thấy khá thoải mái.
“Hai tháng sau, tuần lễ trang sức Milan sẽ được tổ chức. Công ty của chúng ta cũng có tham dự, cho nên bây giờ chúng ta chủ yếu lo cho chuyện này. Cô tìm hiểu một chút đi, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận về chủ đề thiết kế lần này. Hoan nghênh cô đến với tổ chúng tôi.” Rebecca đưa một ít tài liệu cho cô, Điền Kỳ Kỳ bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với công việc này.
****************
“Chào cậu bé, nhóc muốn tìm ai?” Điền Bảo Bảo xuất hiện ở sảnh, thu hút sự chú ý của cô tiếp tân. Cậu bé đáng yêu này có vẻ ngoài rất giống với những minh tinh nhỏ, khiến cho người ta nhìn là muốn nựng.
“Con muốn tìm Lâm tổng, chú ấy có ở đây không ạ?” Trên vai Điền Bảo Bảo có đeo ba lô. Hôm nay trên trường có hoạt động ngoại khóa nên về sớm.
Cậu nhóc chán quá chả biết làm gì nên mò đến đây.
“Cậu nhóc à! Muốn gặp Lâm tổng thì phải hẹn trước.” Tiếp tân nhìn khuôn mặt nhỏ của Điền Bảo Bảo, cảm thấy khuôn mặt cậu nhóc này có vài phần rất giống với giám đốc của mình. Theo như cô biết thì Lâm tổng chưa lập gia đình. Chẳng lẽ……….. Là con riêng! Cô bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng
sợ. Nhưng mà Lâm tổng cũng đã hơn hai mươi bảy tuổi rồi… nghĩ lại mới thấy chuyện này cũng có khả năng….
“Con đã hẹn trước rồi. Cô xinh đẹp ơi, cô có thể cho con mượn điện thoại một chút được không?” Điền Bảo Bảo lễ phép hỏi.
Cô tiếp tân vô cùng kinh ngạc trước sự thông minh lanh lợi của Điền Bảo Bảo. Một tiếng “cô xinh đẹp” kia làm cho lòng cô mềm nhũn cả ra, không còn một chút sức chống cự.
“Được rồi, cám ơn cô xinh đẹp.” Điền Bảo Bảo lấy ra một cây kẹo trong balo, thưởng cho cô gái trước mặt.
Cô tiếp tân nhìn bóng dáng mỗi lúc một xa của Điền Bảo Bảo, rồi cô lại nhìn cây kẹo mà mình mới được thưởng, tâm trạng liền nở hoa.
“Nhóc con, sao nhóc lại tới đây?” Lâm Dật tò mò làm sao cậu nhóc này có thể đến được đây. Anh đặt tài liệu xuống bàn, bế cậu nhóc lên. Anh phát hiện rằng, mỗi lần nhìn thấy Điền Bảo Bảo, anh luôn muốn thân thiết với thằng nhóc này.
Lúc này, Lâm Dật không thắt cà vạt. Áo sơmi chỉ cài hai nút, lộ ra lồng ngực rắn chắc gợi cảm.
Điền Bảo Bảo rất vui lòng để Lâm Dật ôm mình. “Con tới là để cám ơn chú Lâm đã nhận mẹ con vào công ty.” Dù biết mẹ mình thật sự có năng lực, nhưng Điền Bảo Bảo vẫn cảm thấy cần phải cảm ơn ông chú này.
“Nhóc con, mẹ nhóc có thể làm ở đây là nhờ vào thực lực. Chú là thương nhân, chú sẽ không nuôi những người rảnh rỗi.” Lâm Dật đặt Điền Bảo Bảo lên sô pha, “Muốn uống cái gì nào?” Ánh sáng ấm áp chiếu vào phòng, làm cho cái bóng của anh kéo dài trên mặt đất, vừa vặn che phủ vào thân hình nhỏ bé của Điền Bảo Bảo. Điền Bảo Bảo đặt cặp sách qua một bên, “Cháu có thể ăn kem ly được không?” Làm ra bộ dạng đáng yêu cute chớp chớp đôi mắt, Điền Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn Lâm Dật.
Bộ trang phục hôm nay của Lâm Dật được cắt may riêng, cực kì vừa vặn và tinh tế, làm nổi bật thân hình thon dài, hoàn mỹ khiến người ta phải ghen tị.
Khuôn mặt đẹp trai mang theo ý cười nhàn nhạt càng làm cho anh thêm quyến rũ.
Điền Bảo Bảo thầm nghĩ, nếu mẹ mình gặp được ông chú soái ca có vẻ ngoài hại nước hại dân như vậy, liệu có thể bị quyến rũ đến nỗi bỏ rơi cả đứa con trai này hay không?
“Đương nhiên là được rồi….Lâm Đạt vào đây một chút.” Lâm Dật nhấc điện thoại nội bộ lên, gọi thư kí tiến vào.
“Lâm tổng.” Chưa đến một phút đồng hồ sau, một người mặc bộ váy công sở màu trắng bước vào, không ai khác chính là Lâm Đạt, thư kí của Lâm Dật.
“Mang cậu nhóc này đi chọn kem ly.” Lâm Dật ý bảo Điền Bảo Bảo có thể đi theo cô rồi chọn lựa thoải mái.
Điền Bảo Bảo cười rạng rỡ. Đối với cậu, hạnh phúc nhất chính được ăn ngon và sống yên bình bên mẹ.
.
“Sao vậy? Nhìn bộ dạng của mày như bị ai chọc vậy? Ai chọc mày?” Điền Kỳ Kỳ luôn là người như vậy, có tâm sự gì cũng biểu hiện hết lên mặt. Lôi Vũ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu Điền Kỳ Kỳ.
“Không có gì! Nhà tao có một thằng nghịch tử.” Điền Kỳ Kỳ hơi lo lắng, sợ rằng một ngày nào đó Điền Bảo Bảo sẽ một lòng một dạ đi theo người khác. Lúc đó, người làm mẹ như cô nhất định sẽ tức chết.
Lôi Vũ cũng đại khái đoán được nguyên nhân. Cô cười thầm, nhưng không vạch trần Điền Kỳ Kỳ. Gần tới Điền Lâm rồi, cô không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bạn mình.
Lại một lần nữa đứng trước tập đoàn Điền Lâm, Điền Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao ngất. Mấy chữ “Tập đoàn Điền Lâm” đặt trước công ty sáng lấp lánh, thu hút ánh nhìn. Nó là cái tượng trưng cho tập đoàn, người nào nhìn vào cũng đều cảm thấy đó là một nơi xa vời, không thể với tới.
Ở quầy tiếp tân, một cô gái thanh lịch lễ độ dẫn cô tới bộ phận nhân sự. Điền Kỳ Kỳ lấy điện thoại ra nhìn giờ, nhận thấy mình đã đi trễ rồi. Cô nhớ tới lời nói của Điền Bảo Bảo, cảm thấy hơi bất an. Trước nay cô không nói lại được con trai một phần là vì cô luôn là tấm gương xấu, là sự thất bại điển hình.
Nghĩ thế, cô nhanh chân bước đến thang máy “Ầm….” Bởi vì vội vàng, cô không cẩn thận đâm vào một người, Điền Kỳ Kỳ la lên, đưa tay ôm trán.
“Xin lỗi! Thật xin lỗi!……” Điền Kỳ Kỳ liên tiếp nói lời xin lỗi, cúi đầu khom lưng, biểu hiện sự xin lỗi chân thành.
“Lâm tổng, anh có bị sao không?” Những người quan cao chức lớn trong công ty đều nhìn chằm chằm Điền Kỳ Kỳ, khiến cô có cảm giác bị hàng vạn mũi tên đâm trúng.
“Không sao!” Cái người được gọi là “Lâm tổng” nhẹ nhàng nói ra hai chữ, cực kì cuốn hút, nghe mới đã tai làm sao. Điền Kỳ Kỳ không biết miêu tả thế nào, có thể nói là không từ nào có thể miêu tả cái âm thanh trầm ấm ấy được. Tim cô đập càng lúc càng nhanh, đầu óc mơ màng, rồi đột nhiên bừng tỉnh. Điền Kỳ Kỳ vội vàng lấy lại tinh thần, bước vào thang máy sắp đóng cửa.
Lâm Dật ngẩng đầu nhìn bóng dáng lỗ mãng kia một chút, rồi thu lại tầm nhìn, sửa sang quần áo mới vừa bị Điền Kỳ Kỳ đâm vào làm cho lộn xộn, khuôn mặt không biểu cảm mở miệng nói “Đi thôi.” Rồi nhấc chân bước vào thang máy dành cho giám đốc.
May mắn là tất cả những thủ tục kế tiếp đều thuận lợi, Điền Kỳ Kỳ nhẹ nhõm thở ra. Người ở phòng nhân sự dẫn cô tiến vào thiên đường mộng ảo trong truyền thuyết – tập đoàn thiết kế Điền Lâm. Nơi này vốn là nơi khởi nghiệp của Điền Lâm, các ý tưởng lớn, các thiết kế tầm cỡ đều được làm ra ở đây. Điền Kỳ Kỳ lúc này mới phát hiện rằng nơi này so với dưới lầu thì quả là làm cho người ta phải kinh hãi. Cô như có cảm giác như tiến vào một không gian đều là pha lê trong suốt. Đây là tầng 90 nên toàn bộ khung cảnh của thành phố đều nằm trong tầm mắt. Một bên mặt tường là kính cường lực nghệ thuật, tạo cảm giác không gian được mở rộng. Công tác bài trí khu vực bên trong càng thể hiện rõ tính đặc trưng của thiết kế, cho người ta thấy được nguyên vẹn không gian trong tưởng tượng. Trên trần nhà được điểm xuyết thủy tinh, thể hiện một sự xa xỉ mà không một từ ngữ hoa mĩ nào có thể miêu tả được. Điền Kỳ Kỳ không nhịn được mà thở mạnh một hơi.
“Nhà thiết kế cũ là Mina đã rời khỏi công ty nên chức đó đang trống. Công việc của cô sẽ được Rebecca truyền đạt. Tiếc là cô ấy đang họp nên cô thông cảm đợi một chút. À, cô cứ xem tự nhiên đi.”
“Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn.” Điền Kỳ Kỳ gật đầu không ngừng. Có thể được làm việc ở trong hoàn cảnh thế này, cô chưa bao giờ dám mơ tới. Đây là vũ khí bí mật của Điền Lâm hay sao? Ở trên thị trường trang sức, Điền Lâm chiếm lấy vị trí đứng đầu có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này. Bây giờ cô đang đứng ở chỗ này, từng dòng linh cảm hiện lên cuồn cuộn trong đầu.
Mặc dù phương diện thiên phú của Điền Kỳ Kỳ không cao, nhưng thiết kế trang sức là nghề nghiệp cô yêu thích nhất. Cho nên lúc còn ở Mỹ, cô luôn chăm chỉ theo đuổi việc học thiết kế. Cô vẫn luôn nghĩ rằng cô làm việc này không phải vì muốn thoát khỏi cảnh nghèo mà làm vì đam mê.
Trong phương diện thiết kế, chưa có ai phàn nàn về cô. Nhưng vì lần trước phỏng vấn, Điền Kỳ Kỳ biểu hiện không tốt lắm, nên cô cứ nghĩ là đã vuột mất cơ hội làm việc ở đây. May mắn là, Lâm Dật hỏi đến hoàn cảnh của cô, xem lại hồ sơ của cô, mới biết được cô đã đạt được nhiều giải thưởng lớn, nên quyết định tuyển dụng cô.
“Cô là Điền Kỳ Kỳ phải không?” Rebecca nhìn khuôn mặt trang điểm qua loa của Điền Kỳ Kỳ thì có chút bất ngờ.
“Vâng! Gọi tôi là Kỳ Kỳ cũng được.” Điền Kỳ Kỳ nở một nụ cười sáng lạn, chân thành, gây ấn tượng mạnh với Rebecca.
“Tôi đã xem qua hồ sơ của cô. Cô 27 tuổi, có một đứa con bảy tuổi?” Hỏi xong Rebecca mới nhận ra mình hơi thất lễ, liền cười nói “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là không ngờ cô nhìn trẻ như vậy. Cứ như sinh viên mới ra trường vậy!”
Rebecca đẩy cái kính đen trên mũi, một lần nữa nghiêm túc đánh giá Điền Kỳ Kỳ từ trên xuống dưới.
“Tôi sẽ coi đây là một lời khen.” Điền Kỳ Kỳ cười ngọt ngào, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền sâu, rực rỡ giống như hoa anh đào tháng tư.
“Tất nhiên là lời khen rồi. À, ở chỗ chúng tôi không có quy củ gì khó khăn lắm đâu. Cô cứ tùy tiện tìm chỗ ngồi cô thích, rồi tôi sẽ giới thiệu cô với các đồng nghiệp khác.” Rebecca mặc một bộ đồ công sở màu đen, nhưng trên người cô vẫn toát ra một mị lực khiến người ta muốn sa ngã. Chỉ cần mặc một chiếc áo sơmi trắng, thất thêm một cái đai lưng màu đen, cởi bỏ bớt hai cúc áo thì Điền Kỳ Kỳ tin chắc rằng có thể khiến cho mọi đàn ông đều tình nguyện cúi đầu trước cô ấy. Kiểu tóc húi cua nam tính làm cho người khác nhìn ra vẻ giỏi giang của cô ấy mà không hề có chút nào ướt át bẩn thỉu.
Điền Kỳ Kỳ chợt nhận ra mình không có chút cá tính nào cả, nhẹ nhàng như cô em gái nhà bên vậy. Mà ở đây, ai đều có khí chất của một nhà thiết kế, kiểu như khi sinh ra thì trong người bọn họ đã chảy dòng máu thiết kế rồi. May mắn là mọi người đều rất thân thiện. Điều này làm cho Điền Kỳ Kỳ thấy khá thoải mái.
“Hai tháng sau, tuần lễ trang sức Milan sẽ được tổ chức. Công ty của chúng ta cũng có tham dự, cho nên bây giờ chúng ta chủ yếu lo cho chuyện này. Cô tìm hiểu một chút đi, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận về chủ đề thiết kế lần này. Hoan nghênh cô đến với tổ chúng tôi.” Rebecca đưa một ít tài liệu cho cô, Điền Kỳ Kỳ bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với công việc này.
****************
“Chào cậu bé, nhóc muốn tìm ai?” Điền Bảo Bảo xuất hiện ở sảnh, thu hút sự chú ý của cô tiếp tân. Cậu bé đáng yêu này có vẻ ngoài rất giống với những minh tinh nhỏ, khiến cho người ta nhìn là muốn nựng.
“Con muốn tìm Lâm tổng, chú ấy có ở đây không ạ?” Trên vai Điền Bảo Bảo có đeo ba lô. Hôm nay trên trường có hoạt động ngoại khóa nên về sớm.
Cậu nhóc chán quá chả biết làm gì nên mò đến đây.
“Cậu nhóc à! Muốn gặp Lâm tổng thì phải hẹn trước.” Tiếp tân nhìn khuôn mặt nhỏ của Điền Bảo Bảo, cảm thấy khuôn mặt cậu nhóc này có vài phần rất giống với giám đốc của mình. Theo như cô biết thì Lâm tổng chưa lập gia đình. Chẳng lẽ……….. Là con riêng! Cô bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng
sợ. Nhưng mà Lâm tổng cũng đã hơn hai mươi bảy tuổi rồi… nghĩ lại mới thấy chuyện này cũng có khả năng….
“Con đã hẹn trước rồi. Cô xinh đẹp ơi, cô có thể cho con mượn điện thoại một chút được không?” Điền Bảo Bảo lễ phép hỏi.
Cô tiếp tân vô cùng kinh ngạc trước sự thông minh lanh lợi của Điền Bảo Bảo. Một tiếng “cô xinh đẹp” kia làm cho lòng cô mềm nhũn cả ra, không còn một chút sức chống cự.
“Được rồi, cám ơn cô xinh đẹp.” Điền Bảo Bảo lấy ra một cây kẹo trong balo, thưởng cho cô gái trước mặt.
Cô tiếp tân nhìn bóng dáng mỗi lúc một xa của Điền Bảo Bảo, rồi cô lại nhìn cây kẹo mà mình mới được thưởng, tâm trạng liền nở hoa.
“Nhóc con, sao nhóc lại tới đây?” Lâm Dật tò mò làm sao cậu nhóc này có thể đến được đây. Anh đặt tài liệu xuống bàn, bế cậu nhóc lên. Anh phát hiện rằng, mỗi lần nhìn thấy Điền Bảo Bảo, anh luôn muốn thân thiết với thằng nhóc này.
Lúc này, Lâm Dật không thắt cà vạt. Áo sơmi chỉ cài hai nút, lộ ra lồng ngực rắn chắc gợi cảm.
Điền Bảo Bảo rất vui lòng để Lâm Dật ôm mình. “Con tới là để cám ơn chú Lâm đã nhận mẹ con vào công ty.” Dù biết mẹ mình thật sự có năng lực, nhưng Điền Bảo Bảo vẫn cảm thấy cần phải cảm ơn ông chú này.
“Nhóc con, mẹ nhóc có thể làm ở đây là nhờ vào thực lực. Chú là thương nhân, chú sẽ không nuôi những người rảnh rỗi.” Lâm Dật đặt Điền Bảo Bảo lên sô pha, “Muốn uống cái gì nào?” Ánh sáng ấm áp chiếu vào phòng, làm cho cái bóng của anh kéo dài trên mặt đất, vừa vặn che phủ vào thân hình nhỏ bé của Điền Bảo Bảo. Điền Bảo Bảo đặt cặp sách qua một bên, “Cháu có thể ăn kem ly được không?” Làm ra bộ dạng đáng yêu cute chớp chớp đôi mắt, Điền Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn Lâm Dật.
Bộ trang phục hôm nay của Lâm Dật được cắt may riêng, cực kì vừa vặn và tinh tế, làm nổi bật thân hình thon dài, hoàn mỹ khiến người ta phải ghen tị.
Khuôn mặt đẹp trai mang theo ý cười nhàn nhạt càng làm cho anh thêm quyến rũ.
Điền Bảo Bảo thầm nghĩ, nếu mẹ mình gặp được ông chú soái ca có vẻ ngoài hại nước hại dân như vậy, liệu có thể bị quyến rũ đến nỗi bỏ rơi cả đứa con trai này hay không?
“Đương nhiên là được rồi….Lâm Đạt vào đây một chút.” Lâm Dật nhấc điện thoại nội bộ lên, gọi thư kí tiến vào.
“Lâm tổng.” Chưa đến một phút đồng hồ sau, một người mặc bộ váy công sở màu trắng bước vào, không ai khác chính là Lâm Đạt, thư kí của Lâm Dật.
“Mang cậu nhóc này đi chọn kem ly.” Lâm Dật ý bảo Điền Bảo Bảo có thể đi theo cô rồi chọn lựa thoải mái.
Điền Bảo Bảo cười rạng rỡ. Đối với cậu, hạnh phúc nhất chính được ăn ngon và sống yên bình bên mẹ.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.