Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
Chương 205
Thiến Hề
14/11/2015
"Dường như cậu đã biết." Vũ Văn Vĩ Thần vừa nghe Thác Ngọc Mộ Dã nói, giốn như vừa đào ra một bí mật mới.
"Lý Trường Dũng có một người chú tên Lý Ngọc Hải, mà người kia cũng có thể là người cạnh trạnh với Lý Trường Dũng, đúng là con trai của Lý Học Hải, Lý Doãn Trạch. Ngài nhất định không ngờ, hiện tại cô gái tên Mạc Lâm ở bên cạnh Lý Trường Dũng, vốn là mối tình đầu của Lý Doãn Trạch, hai người đều muốn tính đến chuyện kết hôn, nhưng vào đúng ngày Lý Trường Dũng cầu hôn Mạc Lâm, đã xảy ra một trận nổ lớn, Lý Doãn Trạch bỏ mạng ở đó, còn Mạc Lâm sau vụ nổ đó làm sống đời sống thực vật, trước đây không lâu thì tỉnh lại." Thạc Ngọc Mộ Dã cũng không thừa nước đục thả câu, anh ta trực tiếp nói ra những chuyện anh ta biết.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, cảm giác nhạy bén đến chỗ nay như có điều bí ẩn gì, vì vậy vội vàng hỏi: "Có tra ra được tại sao lại nổ tung không?"
"Không có, nhưng ngài không cảm thấy kỳ lạ sao? Tại sao trước ngài Lý Doãn Trạch trở thành người đứng đầu Lý thị lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, với lại năm năm sau, sau khi vợ chưa cưới của anh ta tỉnh lại nhưng lại ở cùng một chỗ với anh họ của anh ta. Với độ tuổi của Mạc Lâm, gần như có thể trở thành con gái của Lý Trường Dũng, ngài không thấy điều này rất buồn cười sao?" Thác Ngọc Mộ Dã nói ra sự nghi ngờ trong lòng mình, thật ra anh ta cũng không muốn quản chuyện không liên quan đến mình, nhưng trong lúc vô tình anh ta nghe được chuyện này từ miệng Mạc Lâm nên cảm thấy làm lạ.
"Cuối cùng cậu muốn nói cái gì? Cậu muốn nói cho tôi biết việc Lý Doãn Trạch chết có thể cũng do một tay Lý Trường Dũng bày ra sao? Mục đích chính là tranh người chức vụ người đứng đầu Lý thị, hơn nữa còn thèm khác vợ chưa cưới của Lý Doạn Trạch?" Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao Thác Ngọc Mộ Dã lại có hứng thú đối với chuyện này.
Nếu như muốn điều tra chuyện này rõ ràng, đến lúc đó bổ sung thêm một tội danh cho Lý Trường Dũng, hoàn toàn không cần phải làm vậy, bây giờ trên người ông ta đã mang tôi danh ám sát Tổng Thống, điều này thôi cũng đủ để ông ta chết một vạn lần.
Tố cao ông ta mang tội danh ám sát Tổng Thống là thực tế, ông ta cũng đã định là phần tử khủng bố.
Nhưng mà, ngay lúc Vũ Văn Vĩ Thần cũng tò mò sao Thác Ngọc Mộ Dã có hứng thú đối với chuyện này thì bị anh ta dùng một câu đã phá vỡ thắc mắc trong lòng anh.
"Mạc Lâm nói Lý Trường Dũng còn chưa chết."
Đúng vậy, đây cũng chính là từ miệng Mạc Lâm nói cho Thác Ngọc Mộ Dã biết, hơn nữa cô cũng cho rằng như thế.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe nói như thế, lập tức nhướng mày, hỏi: "Không chết sao?"
'Nhưng Lý Trường Dũng nói anh ta đã chết, với lại lúc đó cũng đã xác nhận, tuy rằng thi thể bị chia năm xẻ bảy, nhưng lúc tìm được thi thể, trải qua quá trình xác nhận, chứng thực đó là thi thể của Lý Doãn Trạch. Hơn nữa còn có một chuyện làm cho người ta không nghĩ đến, Mạc Lâm nói, sở dĩ cô ấy cho rằng Lý Doãn Trạch không chết, cũng bởi vì con của ngài." Cuối cùng, Thác Ngọc Mộ Dã cũng đã giật bỏ cái vỏ bọc này ra, nói đi nói lại, cuối cùng anh ta cũng đặt sự việc quan trọng này lên người Đào Dục Huyên.
"Cậu......Ý cậu muốn nói là Dục Huyên sao?" Đáp án này đối với Vũ Văn Vĩ Thần chính là nằm ngoài dự đoán của anh, anh lập tức ngạc nhiên trừng to hai mắt.
"Phải, còn nhớ lần trước trong bữa tiệc chào đón công chúa Đại Xuyến cậu bé đã đàn bài nhạc đó không? Nghe nói chính là bài nhạc Lý Doãn Trạch viết cho Mạc Lâm, bài nhạc này, anh ta chỉ đàn cho cô ấy nghe, hơn nữa còn nói cho cô ấy biết, cả thế giới này chỉ có mình anh ta viết bài nhạc dành riêng cho cô."
"Tôi nói chưa từng nghe qua bài nhạc kia vậy mà còn tưởng rằng không biết tên tác giả là ai. Nhưng dựa theo lời cậu nói, nếu Lý Doãn Trạch bị nổ chết, vì vậy bài nhạc kia chắc chắn bị thất truyền, tại sao Đào Dục Huyên đàn đượcc?"
"Vấn đề này, ngài vẫn tự mình đi hỏi con trai của ngài đi. Với lại Mạc Lâm còn nói, ngày đó là cậu bé nói cho tôi biết chuyện có người mai phục ở biệt thự nhà họ Ngô để ám sát ngài, cũng là làm theo sự phân phó của con ngài, giống như con trai của ngài biết rất nhiều chuyện, thật không đơn giản. Xem thường tên tiểu tử này rồi." Thạc Ngọc Mộ Dã ý vị sâu xa nói.
"Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ điều tra chuyện này, cậu tiếp tục làm việc của cậu đi. Cúp máy đây." Vũ văn Vĩ Thầ vừa nghe chuyện này có liên quan đến Đào Dục Huyên, bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn bực.
Làm sao anh cũng không nghĩ ra, tại sao tên nhóc này lại biết nhiều chuyện vậy.
Cậu bé và Lý Doãn Trạch có quan hệ gì?
Nếu năm năm trước Lý Doãn Trạch chết, anh ta làm sao biết được Đào Dục Huyên, với lại lúc đó Đào Dục Huyên vẫn chưa xuất hiện mà.
Nhưng nếu Lý Doãn Trạch không chết, anh ta đang ở chỗ nào chứ?
Một đống thắc mắc nằm trong đầu Vũ văn Vĩ Thần, trong lúc nhất thời anh không hiểu rõ, bây giờ nghĩ lại, đứa con trai này của anh không giống người bình thường, những biểu hiện bề ngoài như thế hoàn toàn không giống một đứa bé bình thường.
Cúp điện thoại, Vũ Văn Vĩ Thần hít sâu một hơi, dụi dụi mắt, đứng lên đi ra khỏi phòng làm việc.
... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Từ trong phòng làm việc ra ngoài, anh đi thẳng xuống lầu, ở đại sảnh lầu một, nhìn thấy Đào Du Du đang cắm một bó hoa hồng vào bình hoa được đặt bên kệ đàn piano.
"Thơm quá." Đi đến phía sau cô, anh rướn cổ lên, đưa mũi lên phía trước ngửi, sau đó thưởng thức.
"Thơm không?" Đào Du Du nghe giọng anh, nghiêng đầu ngửi một chút, chỉ có một mùi thơm nhàn nhạt, cũng không nồng đậm, vì vậy ngạc nhiên nói: "Cũng không có mùi thơm đặc biệt."
Ai ngờ Vũ Văn Vĩ Thần chợt rụt cổ lại, đặt cằm mình lên bờ vai của Đào Du Du. sau đó kề mũi vào sát cổ cô, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Anh nói.......Em rất thơm."
Đào Du Du nghe vậy, lập tức đỏ mặt đến tận cổ, cô vô cùng xấu hổ xoay người lại, mặt đối mặt với anh, ngẩng đầu nói: "Đừng tưởng rằng như vậy là anh có thể chiếm tiện nghi của em. Em mới không tin lời anh nói đâu, em cũng không xịt nước hoa."
"Em không biết trên đời này còn có một mùi thơm gọi là "mùi thơm của cơ thể" sao?" Anh nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, lập tức cười, đưa tay lên vén sợi tóc ra phía sau tai cô, dịu dàng nói.
Đào Du Du bị hành động và giọng nói vô cùng mập mờ của anh làm cho cả người cô không được tự nhiên, cô hơi xấu hổ vừa định xoay người sang chỗ khác, lại bị Vũ Văn Vĩ Thần kéo lại: "Chúng ta nói chuyện một chút đi."
"Lý Trường Dũng có một người chú tên Lý Ngọc Hải, mà người kia cũng có thể là người cạnh trạnh với Lý Trường Dũng, đúng là con trai của Lý Học Hải, Lý Doãn Trạch. Ngài nhất định không ngờ, hiện tại cô gái tên Mạc Lâm ở bên cạnh Lý Trường Dũng, vốn là mối tình đầu của Lý Doãn Trạch, hai người đều muốn tính đến chuyện kết hôn, nhưng vào đúng ngày Lý Trường Dũng cầu hôn Mạc Lâm, đã xảy ra một trận nổ lớn, Lý Doãn Trạch bỏ mạng ở đó, còn Mạc Lâm sau vụ nổ đó làm sống đời sống thực vật, trước đây không lâu thì tỉnh lại." Thạc Ngọc Mộ Dã cũng không thừa nước đục thả câu, anh ta trực tiếp nói ra những chuyện anh ta biết.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, cảm giác nhạy bén đến chỗ nay như có điều bí ẩn gì, vì vậy vội vàng hỏi: "Có tra ra được tại sao lại nổ tung không?"
"Không có, nhưng ngài không cảm thấy kỳ lạ sao? Tại sao trước ngài Lý Doãn Trạch trở thành người đứng đầu Lý thị lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, với lại năm năm sau, sau khi vợ chưa cưới của anh ta tỉnh lại nhưng lại ở cùng một chỗ với anh họ của anh ta. Với độ tuổi của Mạc Lâm, gần như có thể trở thành con gái của Lý Trường Dũng, ngài không thấy điều này rất buồn cười sao?" Thác Ngọc Mộ Dã nói ra sự nghi ngờ trong lòng mình, thật ra anh ta cũng không muốn quản chuyện không liên quan đến mình, nhưng trong lúc vô tình anh ta nghe được chuyện này từ miệng Mạc Lâm nên cảm thấy làm lạ.
"Cuối cùng cậu muốn nói cái gì? Cậu muốn nói cho tôi biết việc Lý Doãn Trạch chết có thể cũng do một tay Lý Trường Dũng bày ra sao? Mục đích chính là tranh người chức vụ người đứng đầu Lý thị, hơn nữa còn thèm khác vợ chưa cưới của Lý Doạn Trạch?" Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao Thác Ngọc Mộ Dã lại có hứng thú đối với chuyện này.
Nếu như muốn điều tra chuyện này rõ ràng, đến lúc đó bổ sung thêm một tội danh cho Lý Trường Dũng, hoàn toàn không cần phải làm vậy, bây giờ trên người ông ta đã mang tôi danh ám sát Tổng Thống, điều này thôi cũng đủ để ông ta chết một vạn lần.
Tố cao ông ta mang tội danh ám sát Tổng Thống là thực tế, ông ta cũng đã định là phần tử khủng bố.
Nhưng mà, ngay lúc Vũ Văn Vĩ Thần cũng tò mò sao Thác Ngọc Mộ Dã có hứng thú đối với chuyện này thì bị anh ta dùng một câu đã phá vỡ thắc mắc trong lòng anh.
"Mạc Lâm nói Lý Trường Dũng còn chưa chết."
Đúng vậy, đây cũng chính là từ miệng Mạc Lâm nói cho Thác Ngọc Mộ Dã biết, hơn nữa cô cũng cho rằng như thế.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe nói như thế, lập tức nhướng mày, hỏi: "Không chết sao?"
'Nhưng Lý Trường Dũng nói anh ta đã chết, với lại lúc đó cũng đã xác nhận, tuy rằng thi thể bị chia năm xẻ bảy, nhưng lúc tìm được thi thể, trải qua quá trình xác nhận, chứng thực đó là thi thể của Lý Doãn Trạch. Hơn nữa còn có một chuyện làm cho người ta không nghĩ đến, Mạc Lâm nói, sở dĩ cô ấy cho rằng Lý Doãn Trạch không chết, cũng bởi vì con của ngài." Cuối cùng, Thác Ngọc Mộ Dã cũng đã giật bỏ cái vỏ bọc này ra, nói đi nói lại, cuối cùng anh ta cũng đặt sự việc quan trọng này lên người Đào Dục Huyên.
"Cậu......Ý cậu muốn nói là Dục Huyên sao?" Đáp án này đối với Vũ Văn Vĩ Thần chính là nằm ngoài dự đoán của anh, anh lập tức ngạc nhiên trừng to hai mắt.
"Phải, còn nhớ lần trước trong bữa tiệc chào đón công chúa Đại Xuyến cậu bé đã đàn bài nhạc đó không? Nghe nói chính là bài nhạc Lý Doãn Trạch viết cho Mạc Lâm, bài nhạc này, anh ta chỉ đàn cho cô ấy nghe, hơn nữa còn nói cho cô ấy biết, cả thế giới này chỉ có mình anh ta viết bài nhạc dành riêng cho cô."
"Tôi nói chưa từng nghe qua bài nhạc kia vậy mà còn tưởng rằng không biết tên tác giả là ai. Nhưng dựa theo lời cậu nói, nếu Lý Doãn Trạch bị nổ chết, vì vậy bài nhạc kia chắc chắn bị thất truyền, tại sao Đào Dục Huyên đàn đượcc?"
"Vấn đề này, ngài vẫn tự mình đi hỏi con trai của ngài đi. Với lại Mạc Lâm còn nói, ngày đó là cậu bé nói cho tôi biết chuyện có người mai phục ở biệt thự nhà họ Ngô để ám sát ngài, cũng là làm theo sự phân phó của con ngài, giống như con trai của ngài biết rất nhiều chuyện, thật không đơn giản. Xem thường tên tiểu tử này rồi." Thạc Ngọc Mộ Dã ý vị sâu xa nói.
"Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ điều tra chuyện này, cậu tiếp tục làm việc của cậu đi. Cúp máy đây." Vũ văn Vĩ Thầ vừa nghe chuyện này có liên quan đến Đào Dục Huyên, bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn bực.
Làm sao anh cũng không nghĩ ra, tại sao tên nhóc này lại biết nhiều chuyện vậy.
Cậu bé và Lý Doãn Trạch có quan hệ gì?
Nếu năm năm trước Lý Doãn Trạch chết, anh ta làm sao biết được Đào Dục Huyên, với lại lúc đó Đào Dục Huyên vẫn chưa xuất hiện mà.
Nhưng nếu Lý Doãn Trạch không chết, anh ta đang ở chỗ nào chứ?
Một đống thắc mắc nằm trong đầu Vũ văn Vĩ Thần, trong lúc nhất thời anh không hiểu rõ, bây giờ nghĩ lại, đứa con trai này của anh không giống người bình thường, những biểu hiện bề ngoài như thế hoàn toàn không giống một đứa bé bình thường.
Cúp điện thoại, Vũ Văn Vĩ Thần hít sâu một hơi, dụi dụi mắt, đứng lên đi ra khỏi phòng làm việc.
... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Từ trong phòng làm việc ra ngoài, anh đi thẳng xuống lầu, ở đại sảnh lầu một, nhìn thấy Đào Du Du đang cắm một bó hoa hồng vào bình hoa được đặt bên kệ đàn piano.
"Thơm quá." Đi đến phía sau cô, anh rướn cổ lên, đưa mũi lên phía trước ngửi, sau đó thưởng thức.
"Thơm không?" Đào Du Du nghe giọng anh, nghiêng đầu ngửi một chút, chỉ có một mùi thơm nhàn nhạt, cũng không nồng đậm, vì vậy ngạc nhiên nói: "Cũng không có mùi thơm đặc biệt."
Ai ngờ Vũ Văn Vĩ Thần chợt rụt cổ lại, đặt cằm mình lên bờ vai của Đào Du Du. sau đó kề mũi vào sát cổ cô, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Anh nói.......Em rất thơm."
Đào Du Du nghe vậy, lập tức đỏ mặt đến tận cổ, cô vô cùng xấu hổ xoay người lại, mặt đối mặt với anh, ngẩng đầu nói: "Đừng tưởng rằng như vậy là anh có thể chiếm tiện nghi của em. Em mới không tin lời anh nói đâu, em cũng không xịt nước hoa."
"Em không biết trên đời này còn có một mùi thơm gọi là "mùi thơm của cơ thể" sao?" Anh nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, lập tức cười, đưa tay lên vén sợi tóc ra phía sau tai cô, dịu dàng nói.
Đào Du Du bị hành động và giọng nói vô cùng mập mờ của anh làm cho cả người cô không được tự nhiên, cô hơi xấu hổ vừa định xoay người sang chỗ khác, lại bị Vũ Văn Vĩ Thần kéo lại: "Chúng ta nói chuyện một chút đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.