Chương 23
Shizu
27/12/2015
Ánh sáng mập mờ xuyên qua từng khung cửa, chiếc xe chuyển động gập ghềnh khiến Tiết Châu không thể nào chợp mắt thêm được nữa. Trong lúc nào mơ màng, bên tai lại loáng thoáng có tiếng người nói chuyện. Có rất nhiều giọng nói xen lẫn vào nhau nhưng chỉ có giọng của Hoắc Kiều Thi là nàng có thể nhận ra:
- - Nàng bị sốt rồi, các ngươi sao lại không thể giúp nàng chứ?
- - Chủ tử, phải làm thế nào đây?
- - Nạp Đa, không thể lãng phí dược liệu a.
- - Cái gì không thể lãng phí? Các ngươi chẳng lẽ thấy chết mà không cứu?
- - Không phải chúng ta thấy chết mà không cứu. Nhưng ngươi nghĩ lại xem. Chủ tử nhà ta cưu mang hai người ngoại lai các ngươi, cho các ngươi chỗ trú là may rồi. Bây giờ các ngươi còn gây thêm biết bao phiền phức. Trên người một đồng cũng không có mà còn dám to tiếng?
Nàng nhếch khóe miệng. A! Ra là nàng được người ta cứu. Theo cách nói chuyện của những người này, nàng có thể biết được bọn người đã cứu các nàng cũng chả phải hạng giàu có gì. Có khi còn sắp bị viêm màng túi rồi! Đúng là… ông trời a. Tại sao thương người không thể thương cho trót? Sao không cho các nàng may mắn gặp được người tự tế hơn một chút a?
-Đủ! Trước cứ cứu nàng ta đi.
-Nạp Đa!
-Chủ tử!
Nàng khó khăn hé đôi mắt của mình. Ánh sáng mặt trời gay gắt đập vào mắt khiến ta phải nheo lại. Nhưng dù thế ta cũng lờ mờ nhìn thấy một đám người đứng trước giường. Có Kiều Thi, một nữ tử xinh đẹp với thân hình bốc lửa và chàng nam tử phải nói sao nhỉ?... Một tên nhìn cứ như là sát thần, một tên lại dịu dàng như…. nữ nhân (=.=). Nàng thật sự không phân biệt được giới tính nga!!!!
Tên sát thần thở dài:
-Hừ… Nếu ngài đã nói vậy thì đành…
-Ngoại quốc, các ngươi may mắn lắm đấy! – Nữ tử xinh đẹp hậm hực chỉ vào mặt Kiều Thi.
Nhưng Kiều Thi cũng đâu phải dạng dễ dàng chịu ủy khuất. Bản thân là một quận chúa, từ nhỏ đã có địa vị cao hơn người khác, tính tình cũng từ đó mà sinh ra kiêu ngạo. Vì thế mà khuôn mặt xinh xắn của nàng ta cũng khó chịu hẳn lên. Tức thì hai tay chóng nạnh ngang hông, bộ dạng cứ như mấy bà tám đi cãi lộn mà mắng:
-Gì chứ? Các ngươi nghĩ mình là ai mà dám ăn nói với ta như vậy? Bổn quận…
-Đủ! – Không đợi nàng ta nói hết câu, Tiết Châu đã tức giận quát. Nữ nhân ngu ngốc này, có phải hay không muốn cho nàng bữa đầu nàng ta mà nhét câu “không được tiết lộ thân phận” cho nàng ta nhớ? Huống hồ…
Nàng đưa mắt nhìn chầm chầm vào bọn người trước mặt. Tuy rằng áo bố thô sơ, chỗ ở không mấy hào nhoáng nhưng nàng cảm nhận được nam tử yêu nghiệt kia chả phải dạng tầm thường. Từ người hắn nàng có thể phảng phất cảm nhận được một loại khí thế vương giả.
-Tiết Châu ngươi đã tỉnh? – Kiều Thi ngạc nhiên nhìn nàng. Mất máu nhiều như vậy mà nàng có thể tỉnh sớm như thế sao?
-Ồ? Vậy thuốc hạ sốt chắc là không cần nữa. – Nam nhân tên Nạp Đa vừa uống trà, vừa nhàn nhạt nói.
Bấy giờ đôi mắt Tiết Châu mở to, nhìn vào cái lệnh bài màu vàng trên cổ hắn. Tuy rằng hắn đã giấu rất kĩ nhưng vẫn để lộ ra một phần. Khóe miệng nàng câu lên, từ một nụ cười mỉm chuyển thành một trận cuồng tiếu.
-Ha ha ha! Ta như thế nào lại không nhận ra? Hèn gì cảm giác lại quá mức khác thường như thế. Thì ra là vậy!
-Ả điên kia! Ngươi cười cái gì đấy? – Nữ tử xinh đẹp nhíu mày, không hài lòng mắng.
Lúc này, gương mặt Tiết Châu sắc xảo, ánh mắt sắc bén như không gì có thể qua mắt được nàng. Nàng một tay đặt lên đầu, khuôn mặt nghiêng nghiêng liếc nhìn Nạp Đa. Giọng nói trào phúng:
-Thất lễ rồi. Không biết hôm nay vì việc gì mà thái tử Thập Nhạn A Khắc Nạp Đa lại ở trong đoàn xe này đi ngao du?
Lời vừa dứt, ai nấy đều kinh ngạc không thôi. Bọn Nạp Đa ngạc nhiên vì khôngbiết tại sao tiểu cô nương trước mặt lại biết được thân phận của bọn họ. Còn Kiều Thi lại ngạc nhiên vì các nàng lại đụng độ hoàng thất của Ba Tư quốc. Phen này có phải các nàng tiêu rồi không?
Thập Nhạn A Khắc Nạp Đa nhìn nàng. Gương mặt cũng đăm chiêu. Điều đầu tiên hắn ấn tượng về nữ tử trước mặt chính là nàng rất giống một người mà năm sáu năm rồi hắn chưa gặp nên mới quyết định cứu nàng. Nhưng bây giờ thì nữ tử này lại sắc xảo, quý khí tỏa ra khắp người. Thật là khác xa với hình dung nữ tử ngây thơ khi nãy của hắn.
Trong lúc miên mang suy nghĩ, ánh mắt hắn lại vô tình lướt qua viên sapphire trên cổ nàng. Viên bảo lam sáng lấp lánh như tô thêm nét đẹp cho nàng. Giật mình một chút, hắn liền bật cười khanh khách:
-Ta cứ ngỡ là tài nữ phương nào, ra là Tiểu Châu nàng. Đã lâu không gặp, Thánh An Thiên Bảo quận chúa.
-Quận chúa!? – Nữ tử và tên sát thần kinh hô. Như thế nào bọn họ lại vớt nhầm Thánh An quốc quận chúa rồi?
-Ồ? Ra ngươi còn nhớ bản quận chúa. – Tiết Châu nhếch mép cười. Sỡ dĩ nàng biết tên thái tử Thập Nhạn A Khắc Nạp Đa này cũng là chuyện của sáu năm trước. Chuyện vốn dĩ rất dài dòng nhưng nếu nàng nhớ không lầm thì chuyện của bọn họ đã dẫn đến xích mích giữa hai quốc gia.
Thập Nhạn A Khắc Nạp Đa nghe xong cũng nhếch mép, nghiêng đầu nhìn nàng:
-Ta làm sao có thể quên nữ tử mà ta nhớ nhung cũng như hận nhất suốt sáu năm qua chứ.
- - Nàng bị sốt rồi, các ngươi sao lại không thể giúp nàng chứ?
- - Chủ tử, phải làm thế nào đây?
- - Nạp Đa, không thể lãng phí dược liệu a.
- - Cái gì không thể lãng phí? Các ngươi chẳng lẽ thấy chết mà không cứu?
- - Không phải chúng ta thấy chết mà không cứu. Nhưng ngươi nghĩ lại xem. Chủ tử nhà ta cưu mang hai người ngoại lai các ngươi, cho các ngươi chỗ trú là may rồi. Bây giờ các ngươi còn gây thêm biết bao phiền phức. Trên người một đồng cũng không có mà còn dám to tiếng?
Nàng nhếch khóe miệng. A! Ra là nàng được người ta cứu. Theo cách nói chuyện của những người này, nàng có thể biết được bọn người đã cứu các nàng cũng chả phải hạng giàu có gì. Có khi còn sắp bị viêm màng túi rồi! Đúng là… ông trời a. Tại sao thương người không thể thương cho trót? Sao không cho các nàng may mắn gặp được người tự tế hơn một chút a?
-Đủ! Trước cứ cứu nàng ta đi.
-Nạp Đa!
-Chủ tử!
Nàng khó khăn hé đôi mắt của mình. Ánh sáng mặt trời gay gắt đập vào mắt khiến ta phải nheo lại. Nhưng dù thế ta cũng lờ mờ nhìn thấy một đám người đứng trước giường. Có Kiều Thi, một nữ tử xinh đẹp với thân hình bốc lửa và chàng nam tử phải nói sao nhỉ?... Một tên nhìn cứ như là sát thần, một tên lại dịu dàng như…. nữ nhân (=.=). Nàng thật sự không phân biệt được giới tính nga!!!!
Tên sát thần thở dài:
-Hừ… Nếu ngài đã nói vậy thì đành…
-Ngoại quốc, các ngươi may mắn lắm đấy! – Nữ tử xinh đẹp hậm hực chỉ vào mặt Kiều Thi.
Nhưng Kiều Thi cũng đâu phải dạng dễ dàng chịu ủy khuất. Bản thân là một quận chúa, từ nhỏ đã có địa vị cao hơn người khác, tính tình cũng từ đó mà sinh ra kiêu ngạo. Vì thế mà khuôn mặt xinh xắn của nàng ta cũng khó chịu hẳn lên. Tức thì hai tay chóng nạnh ngang hông, bộ dạng cứ như mấy bà tám đi cãi lộn mà mắng:
-Gì chứ? Các ngươi nghĩ mình là ai mà dám ăn nói với ta như vậy? Bổn quận…
-Đủ! – Không đợi nàng ta nói hết câu, Tiết Châu đã tức giận quát. Nữ nhân ngu ngốc này, có phải hay không muốn cho nàng bữa đầu nàng ta mà nhét câu “không được tiết lộ thân phận” cho nàng ta nhớ? Huống hồ…
Nàng đưa mắt nhìn chầm chầm vào bọn người trước mặt. Tuy rằng áo bố thô sơ, chỗ ở không mấy hào nhoáng nhưng nàng cảm nhận được nam tử yêu nghiệt kia chả phải dạng tầm thường. Từ người hắn nàng có thể phảng phất cảm nhận được một loại khí thế vương giả.
-Tiết Châu ngươi đã tỉnh? – Kiều Thi ngạc nhiên nhìn nàng. Mất máu nhiều như vậy mà nàng có thể tỉnh sớm như thế sao?
-Ồ? Vậy thuốc hạ sốt chắc là không cần nữa. – Nam nhân tên Nạp Đa vừa uống trà, vừa nhàn nhạt nói.
Bấy giờ đôi mắt Tiết Châu mở to, nhìn vào cái lệnh bài màu vàng trên cổ hắn. Tuy rằng hắn đã giấu rất kĩ nhưng vẫn để lộ ra một phần. Khóe miệng nàng câu lên, từ một nụ cười mỉm chuyển thành một trận cuồng tiếu.
-Ha ha ha! Ta như thế nào lại không nhận ra? Hèn gì cảm giác lại quá mức khác thường như thế. Thì ra là vậy!
-Ả điên kia! Ngươi cười cái gì đấy? – Nữ tử xinh đẹp nhíu mày, không hài lòng mắng.
Lúc này, gương mặt Tiết Châu sắc xảo, ánh mắt sắc bén như không gì có thể qua mắt được nàng. Nàng một tay đặt lên đầu, khuôn mặt nghiêng nghiêng liếc nhìn Nạp Đa. Giọng nói trào phúng:
-Thất lễ rồi. Không biết hôm nay vì việc gì mà thái tử Thập Nhạn A Khắc Nạp Đa lại ở trong đoàn xe này đi ngao du?
Lời vừa dứt, ai nấy đều kinh ngạc không thôi. Bọn Nạp Đa ngạc nhiên vì khôngbiết tại sao tiểu cô nương trước mặt lại biết được thân phận của bọn họ. Còn Kiều Thi lại ngạc nhiên vì các nàng lại đụng độ hoàng thất của Ba Tư quốc. Phen này có phải các nàng tiêu rồi không?
Thập Nhạn A Khắc Nạp Đa nhìn nàng. Gương mặt cũng đăm chiêu. Điều đầu tiên hắn ấn tượng về nữ tử trước mặt chính là nàng rất giống một người mà năm sáu năm rồi hắn chưa gặp nên mới quyết định cứu nàng. Nhưng bây giờ thì nữ tử này lại sắc xảo, quý khí tỏa ra khắp người. Thật là khác xa với hình dung nữ tử ngây thơ khi nãy của hắn.
Trong lúc miên mang suy nghĩ, ánh mắt hắn lại vô tình lướt qua viên sapphire trên cổ nàng. Viên bảo lam sáng lấp lánh như tô thêm nét đẹp cho nàng. Giật mình một chút, hắn liền bật cười khanh khách:
-Ta cứ ngỡ là tài nữ phương nào, ra là Tiểu Châu nàng. Đã lâu không gặp, Thánh An Thiên Bảo quận chúa.
-Quận chúa!? – Nữ tử và tên sát thần kinh hô. Như thế nào bọn họ lại vớt nhầm Thánh An quốc quận chúa rồi?
-Ồ? Ra ngươi còn nhớ bản quận chúa. – Tiết Châu nhếch mép cười. Sỡ dĩ nàng biết tên thái tử Thập Nhạn A Khắc Nạp Đa này cũng là chuyện của sáu năm trước. Chuyện vốn dĩ rất dài dòng nhưng nếu nàng nhớ không lầm thì chuyện của bọn họ đã dẫn đến xích mích giữa hai quốc gia.
Thập Nhạn A Khắc Nạp Đa nghe xong cũng nhếch mép, nghiêng đầu nhìn nàng:
-Ta làm sao có thể quên nữ tử mà ta nhớ nhung cũng như hận nhất suốt sáu năm qua chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.