Chương 58
Shizu
30/11/2016
Điệp Tiết Châu trợn trắng mắt. Lắp bắp hỏi:- Ngươi... ngươi tìm ta làm cái gì a!? Muốn bắt cóc ta sao? Có giỏi thì ngươi thoát ra khỏi đó đi!
Nhất Minh im lặng không nói. Y dùng sức vận nội lực rồi phi thân đến chỗ nàng mặc kệ tiếng động do mình tạo ra.
Y ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé kia. Dùng mũi cọ vào cái cổ trắng nõn của nàng. Tham lam ngửi lấy mùi hương từ cơ thể nàng mới có thể bình ổn lại tâm trạng kích động của y.
Giọng y run run, tiếng nói khe khẽ như thì thầm mang theo sự bi thương không cách nào che giấu rơi vào tai nàng:
- Tiết Châu... Tiết Châu... Tiểu bất điểm của ta... Ta thật sự rất nhớ nàng...
Bầu không khí tương phùng này quả thật rất tốt ( <- suy nghĩ của Nhất Minh) cho đến khi một câu nói của nàng thốt ra:
- Đại thúc... áo ngươi bị rách kìa!
- ....
Một ngọn gió lùa qua khung cửa sổ, thổi lay phất phới chiếc áo bị thủng một lỗ to sau lưng y. Gió lạnh, thật rùng mình a...
Đúng lúc này, từ bên ngoài vang lên tiếng kêu thất thanh:
- Không xong rồi! Đại tiểu thư, không xong rồi!
Người chưa tới mà tiếng đã vang xa. Điệp Tiết Châu không khỏi cảm thán. Chỉ cần điều này thôi cũng đủ đoán được đây là nha hoàn thiếp thân của nàng.
Điệp Tiết Châu dùng sức đẩy Nhất Minh ra nhưng không thành công. Nàng tức giận trừng mắt nhìn người nào đó. Trong ánh mắt hàm ý rất rõ ràng: "Hừ! Ngươi dám không buông, ta lập tức bóp chết ngươi!"
Nhất Minh mỉm cười. Rốt cục không ôm nàng nữa mà nắm thật chặt bàn tay bé nhỏ của nàng như sợ chỉ cần lơ là một chút thì nàng sẽ tan biến. Không nên trách y lo xa, cũng không nên trách y sợ hãi lung tung. Nếu ngươi và người mình yêu đã từng bị chia cách bởi sinh tử, sau đó đột nhiên gặp lại giữa thế gian đầy rộng lớn này, có lẽ ngươi sẽ không bao giờ muốn rời xa người đó nửa bước. Nỗi đau không còn được thấy người mình yêu trên cõi đời này như bị cắt từng miếng thịt. Đau đớn không nguôi, hối hận khôn cùng cũng là... nhớ mãi không quên...
Điệp Tiết Châu cũng không quản đại thúc kì cục này. Nàng nhìn nha hoàn vừa mới chạy đến mệt thở không ra hơi, hỏi:
- Có chuyện gì?
- Tiểu thư... hoàng thượng triệu người vào cung báo là... hoàng đế Thánh An quốc cầu hôn người!
- ... - Hình như có gì đó sai sai... (<- nàng nghĩ).
- Cái gì!? - Nhất Minh trừng mắt nhìn làm cho nha hoàn sợ mất mật. Lúc bấy giờ nàng ta mới để ý bên cạnh chủ tử mình còn có một nam nhân tà mị.
Sát khí từ người Nhất Minh lập tức toả ra khắp nơi. Y siết chặt tay nàng khiến nàng đau đớn. Tên hỗn đản Hoắc Kiện Minh! Nếu thật sự có chuyện đó xảy ra, y chắc chắn sẽ cùng hắn đồng quy vu tận!
------------------------
Điệp Tiết Châu tiến cung. Trước mặt văn võ bá quan bình tĩnh hành lễ với Nguyên Phong và An Tuyết Linh. Thế nhưng nàng vẫn cảm thấy thân thể cứng đờ, chân tay lạnh ngắt. Nàng rõ ràng cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực cứ nhìn nàng chằm chằm!
Kín đáo đảo mắt tìm chủ nhân ánh mắt nhiệt tình kia, nàng nhìn thấy một nam nhân. Chẳng biết tại. sao khi nhìn thấy người nam nhân này, trong lòng nàng dâng lên tia bi thương cùng chán ghét. Cảm xúc thật sự rất phức tạp. Tóm lại là nàng không thích đại thúc này tí nào.
Điệp Tiết Châu quay đầu nhìn lại Nhất Minh. Ừm... vẫn là đại thúc bắt cóc dễ nhìn hơn nhiều lắm!
An Tuyết Linh phức tạp nhìn Điệp gia ba người đứng cùng một chỗ. Song, nhíu mày thể hiện rõ sự chán ghét của mình đối với Hoắc Kiện Minh đang dùng ánh mắt như lang nhìn nàng.
Hoắc Kiện Minh dán chặt mắt vào cơ thể nhỏ bé của nàng. Hắn thật sự rất hài lòng. Không ngờ, thân xác này của nàng còn tốt hơn thân xác trước. Nếu An Tuyết Linh mà biết trong đầu hắn đang suy nghĩ những gì, chắc chắn sẽ không nhịn được muốn đánh chết hắn!
- Điệp ái khanh, khanh nghĩ hôn sự này như thế nào? - Nguyên Phong khó xử nhìn Điệp gia. Thật sự không phải hắn không muốn từ chối mà là từ chối thẳng mặt không tiện a. Tám năm nay Thánh An quốc đổi chủ, tính tình Hoắc Kiện Minh hắn cũng cảm nhận được hay đổi rất nhiều. Hôn sự này, hắn thật không yên tâm a.
- Bẩm hoàng thượng, điều này... nữ nhi của vi thần vừa tròn tám tuổi, cách tuổi cặp kê còn bảy năm. Bây giờ chấp nhận hôn sự này có phải là quá sớm không? - Điệp lão cha khuôn mặt điển trai vặn vẹo khó xem. Đùa sao? Nữ nhi bảo bối của hắn cùng phu nhân sao có thể gửi gắm cả đời cho một lão già cách ngàn dặm như vậy?
Nguyên Phong cười cười nhìn Hoắc Kiện Minh:
- Ngài xem, Điệp gia đại tiểu thư chỉ mới tám tuổi, hôn sự này e rằng có điểm không thoả đáng a.
- Không sao, trẫm có thể đợi. - Hoắc Kiện Minh nói ra một câu dập tắt niềm hy vọng mong manh của Điệp gia. Cho dù có thương con gái như thế nào bọn họ cũng không thể đem nó đánh đồng với sự bình yên của quốc gia.
Điệp phu nhân ôm chặt nữ nhi của mình vào lòng lặng lẽ rơi nước mắt. Cứ nghĩ đến trong chốn thâm cung ăn thịt người, nữ nhi của mình tuổi xuân phơi phới lại vị vùi dập ở đấy cùng với lão hoàng đế già nua, nàng lại không khỏi bi ai. Nữ nhi đáng thương của nàng... vì sao lại xảy ra cớ sự như vậy a?...
Điệp Tiết Châu trừng mắt nhìn Hoắc Kiện Minh. Trong đầu không ngừng vang vọng chữ "biến thái, biến thái". Ngoạ tào! Gặp phải kẻ biến thái cuồng con nít rồi, phải làm sao đây? (online chờ trả lời _(:>V)_ )
Nhất Minh im lặng không nói. Y dùng sức vận nội lực rồi phi thân đến chỗ nàng mặc kệ tiếng động do mình tạo ra.
Y ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé kia. Dùng mũi cọ vào cái cổ trắng nõn của nàng. Tham lam ngửi lấy mùi hương từ cơ thể nàng mới có thể bình ổn lại tâm trạng kích động của y.
Giọng y run run, tiếng nói khe khẽ như thì thầm mang theo sự bi thương không cách nào che giấu rơi vào tai nàng:
- Tiết Châu... Tiết Châu... Tiểu bất điểm của ta... Ta thật sự rất nhớ nàng...
Bầu không khí tương phùng này quả thật rất tốt ( <- suy nghĩ của Nhất Minh) cho đến khi một câu nói của nàng thốt ra:
- Đại thúc... áo ngươi bị rách kìa!
- ....
Một ngọn gió lùa qua khung cửa sổ, thổi lay phất phới chiếc áo bị thủng một lỗ to sau lưng y. Gió lạnh, thật rùng mình a...
Đúng lúc này, từ bên ngoài vang lên tiếng kêu thất thanh:
- Không xong rồi! Đại tiểu thư, không xong rồi!
Người chưa tới mà tiếng đã vang xa. Điệp Tiết Châu không khỏi cảm thán. Chỉ cần điều này thôi cũng đủ đoán được đây là nha hoàn thiếp thân của nàng.
Điệp Tiết Châu dùng sức đẩy Nhất Minh ra nhưng không thành công. Nàng tức giận trừng mắt nhìn người nào đó. Trong ánh mắt hàm ý rất rõ ràng: "Hừ! Ngươi dám không buông, ta lập tức bóp chết ngươi!"
Nhất Minh mỉm cười. Rốt cục không ôm nàng nữa mà nắm thật chặt bàn tay bé nhỏ của nàng như sợ chỉ cần lơ là một chút thì nàng sẽ tan biến. Không nên trách y lo xa, cũng không nên trách y sợ hãi lung tung. Nếu ngươi và người mình yêu đã từng bị chia cách bởi sinh tử, sau đó đột nhiên gặp lại giữa thế gian đầy rộng lớn này, có lẽ ngươi sẽ không bao giờ muốn rời xa người đó nửa bước. Nỗi đau không còn được thấy người mình yêu trên cõi đời này như bị cắt từng miếng thịt. Đau đớn không nguôi, hối hận khôn cùng cũng là... nhớ mãi không quên...
Điệp Tiết Châu cũng không quản đại thúc kì cục này. Nàng nhìn nha hoàn vừa mới chạy đến mệt thở không ra hơi, hỏi:
- Có chuyện gì?
- Tiểu thư... hoàng thượng triệu người vào cung báo là... hoàng đế Thánh An quốc cầu hôn người!
- ... - Hình như có gì đó sai sai... (<- nàng nghĩ).
- Cái gì!? - Nhất Minh trừng mắt nhìn làm cho nha hoàn sợ mất mật. Lúc bấy giờ nàng ta mới để ý bên cạnh chủ tử mình còn có một nam nhân tà mị.
Sát khí từ người Nhất Minh lập tức toả ra khắp nơi. Y siết chặt tay nàng khiến nàng đau đớn. Tên hỗn đản Hoắc Kiện Minh! Nếu thật sự có chuyện đó xảy ra, y chắc chắn sẽ cùng hắn đồng quy vu tận!
------------------------
Điệp Tiết Châu tiến cung. Trước mặt văn võ bá quan bình tĩnh hành lễ với Nguyên Phong và An Tuyết Linh. Thế nhưng nàng vẫn cảm thấy thân thể cứng đờ, chân tay lạnh ngắt. Nàng rõ ràng cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực cứ nhìn nàng chằm chằm!
Kín đáo đảo mắt tìm chủ nhân ánh mắt nhiệt tình kia, nàng nhìn thấy một nam nhân. Chẳng biết tại. sao khi nhìn thấy người nam nhân này, trong lòng nàng dâng lên tia bi thương cùng chán ghét. Cảm xúc thật sự rất phức tạp. Tóm lại là nàng không thích đại thúc này tí nào.
Điệp Tiết Châu quay đầu nhìn lại Nhất Minh. Ừm... vẫn là đại thúc bắt cóc dễ nhìn hơn nhiều lắm!
An Tuyết Linh phức tạp nhìn Điệp gia ba người đứng cùng một chỗ. Song, nhíu mày thể hiện rõ sự chán ghét của mình đối với Hoắc Kiện Minh đang dùng ánh mắt như lang nhìn nàng.
Hoắc Kiện Minh dán chặt mắt vào cơ thể nhỏ bé của nàng. Hắn thật sự rất hài lòng. Không ngờ, thân xác này của nàng còn tốt hơn thân xác trước. Nếu An Tuyết Linh mà biết trong đầu hắn đang suy nghĩ những gì, chắc chắn sẽ không nhịn được muốn đánh chết hắn!
- Điệp ái khanh, khanh nghĩ hôn sự này như thế nào? - Nguyên Phong khó xử nhìn Điệp gia. Thật sự không phải hắn không muốn từ chối mà là từ chối thẳng mặt không tiện a. Tám năm nay Thánh An quốc đổi chủ, tính tình Hoắc Kiện Minh hắn cũng cảm nhận được hay đổi rất nhiều. Hôn sự này, hắn thật không yên tâm a.
- Bẩm hoàng thượng, điều này... nữ nhi của vi thần vừa tròn tám tuổi, cách tuổi cặp kê còn bảy năm. Bây giờ chấp nhận hôn sự này có phải là quá sớm không? - Điệp lão cha khuôn mặt điển trai vặn vẹo khó xem. Đùa sao? Nữ nhi bảo bối của hắn cùng phu nhân sao có thể gửi gắm cả đời cho một lão già cách ngàn dặm như vậy?
Nguyên Phong cười cười nhìn Hoắc Kiện Minh:
- Ngài xem, Điệp gia đại tiểu thư chỉ mới tám tuổi, hôn sự này e rằng có điểm không thoả đáng a.
- Không sao, trẫm có thể đợi. - Hoắc Kiện Minh nói ra một câu dập tắt niềm hy vọng mong manh của Điệp gia. Cho dù có thương con gái như thế nào bọn họ cũng không thể đem nó đánh đồng với sự bình yên của quốc gia.
Điệp phu nhân ôm chặt nữ nhi của mình vào lòng lặng lẽ rơi nước mắt. Cứ nghĩ đến trong chốn thâm cung ăn thịt người, nữ nhi của mình tuổi xuân phơi phới lại vị vùi dập ở đấy cùng với lão hoàng đế già nua, nàng lại không khỏi bi ai. Nữ nhi đáng thương của nàng... vì sao lại xảy ra cớ sự như vậy a?...
Điệp Tiết Châu trừng mắt nhìn Hoắc Kiện Minh. Trong đầu không ngừng vang vọng chữ "biến thái, biến thái". Ngoạ tào! Gặp phải kẻ biến thái cuồng con nít rồi, phải làm sao đây? (online chờ trả lời _(:>V)_ )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.