Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Quyển 3 - Chương 198: Ải thứ hai thi đấu mười nước kết thúc, xông tới ải thứ ba
Hắc Dạ Di Thiên
27/05/2021
Ban đêm.
Diệp Bình yên tĩnh ngồi trên mái hiên.
Hắn trầm tư, suy nghĩ tới vấn đề Trúc Cơ cảnh.
Sau khi ảo cảnh lần trước kết thúc, có người tổ chức thiết yến, trong buổi tiệc đó, Diệp Bình đã biết được thêm một chút bí mật có liên quan tới Trúc Cơ cảnh.
Trúc Cơ cảnh.
Là xây dựng căn cơ tu đạo, nên mới gọi là Trúc Cơ.
Thay đổi lớn nhất của Trúc Cơ cảnh, là phẩm chất linh khí.
Diệp Bình đang nghĩ tới cách để làm sao Trúc Cơ hoàn mỹ.
Phương pháp Trúc Cơ hoàn mỹ, là biến đổi phẩm chất linh khí.
Phẩm chất càng tinh thuần, cảnh giới sẽ càng hoàn mỹ.
Diệp Bình có thể đột phá lên Trúc Cơ đại viên mãn bất cứ lúc nào, nhưng hắn vẫn mãi không bước vào cảnh giới này, là vì hắn muốn tiến vào nó trong trạng thái hoàn mỹ nhất.
Tiếc là, muốn lĩnh ngộ ra phương pháp Trúc Cơ hoàn mỹ, thì hơi khó.
Đây không phải là tu hành, mà là tự mình mở ra một con đường tu hành không bình thường.
Nếu mở không ra, chính là lãng phí thời gian.
Nếu mở ra được, thì cũng chưa chắc con đường này đã đúng, nhiều tu sĩ bị tẩu hỏa nhập ma không phải là vì vậy hay sao.
Nên tìm ra được một con đường của mình, thật sự là rất khó.
Cũng may là, Diệp Bình không hiểu biết rõ lắm, chứ nếu hắn biết, có thể sẽ không mạo hiểm như vậy.
Vấn đề lớn nhất hiện giờ của hắn là, Trúc Cơ cảnh chia thành mấy tầng.
Chín hay là mười.
Trúc Cơ cảnh phân ra sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đại viên mãn, bốn tầng, muốn trở nên hoàn mỹ hơn, thì phải tăng thêm mấy tầng nữa.
Trước mặt Diệp Bình hiện giờ có hai lựa chọn.
Một là chín tầng, chín là con số lớn nhất, mang ý nghĩa đạt tới trình độ cao nhất.
Một là mười tầng, mười là viên mãn, cũng phù hợp với ý nghĩ viên mãn của mình.
Chuyện này đang làm Diệp Bình hết sức xoắn xuýt.
Chín là cao nhất, nhưng mười mới là viên mãn.
Trên mái hiên.
Diệp Bình không ngừng suy tư, đã bắt đầu có chút tâm phiền ý loạn.
Hắn đã có thể đột phá Trúc Cơ cảnh từ lâu, nhưng nhưng vì muốn hoàn mỹ, mà cứ trì hoãn cho tới bây giờ.
Nếu còn trì hoãn nữa, không những không mang tới ích lợi gì, ngược lại còn làm ảnh hưởng tới đạo tâm.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Ba canh giờ.
Sau chừng ba canh giờ khổ tư, Diệp Bình chợt như hiểu ra cái gì đó.
Chín là con số cao nhất, tuy thiếu một, nhưng phù hợp với lẽ thường của trời đất, nếu phân thành mười tầng, có lẽ sẽ không đạt hiệu quả bằng con số chín.
Nghĩ vậy, Diệp Bình suy nghĩ thêm nửa canh giờ nữa, cuối cùng sau khi đã chắc chắn chín là con số phù hợp, hắn liền bắt đầu tu hành.
Oanh oanh oanh.
Lúc này, suy nghĩ của Diệp Bình đã được đả thông, cơ thể như một cái hỏa lò nổ bung, linh khí cuồn cuộn tràn vào trong đan điền.
Phốc.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Bình đã đột phá cảnh giới, linh khí trong cơ thể, từ màu trắng biến thành màu xanh.
Sau một thoáng chốc, Diệp Bình lại tiếp tục đột phá cảnh giới, linh khí màu xanh, biến thành màu đỏ.
Khi cảnh giới không ngừng tăng lên, thân thể Diệp Bình cũng thay đổi dữ dội.
Sau một đêm, Diệp Bình đã đột phá tới tầng thứ bảy.
Bao lâu nay, hắn đã tích lũy quá nhiều, hôm nay ý niệm đạt thông, đương nhiên như nước chảy thành sông, một hơi đột phá đến Trúc Cơ tầng thứ bảy.
Bình thường tu sĩ luyện khí chỉ có bốn tầng, Diệp Bình đột phá đến Trúc Cơ tầng thứ bảy, cảnh giới tu vi không thua gì tu sĩ Kim Đan.
Thậm chí linh khí của hắn cũng đạt tới gần bằng với tu sĩ Kim Đan.
Một luồng ánh nắng vàng rực chiếu lên người Diệp Bình.
Tôn cao khí chất nho tiên của hắn, không chỉ tướng mạo khí chất, thực lực của Diệp Bình cũng tăng lên về chất.
Thân thể hắn, lại được tăng cường, pháp lực càng thêm hùng hậu, linh khí cũng lột xác thành màu vàng nhạt, chỉ cần đi lên thêm hai tầng nữa, Diệp Bình sẽ đạt tới Trúc Cơ cảnh hoàn mỹ.
Hai tầng cuối này rất là khó, cần phải có rất nhiều linh khí.
Nhưng dù như thế nào, Diệp Bình cũng đã tìm ra được một con đường mới.
Phù.
Khạc ra một hơi trọc khí, Diệp Bình đứng dậy.
Hôm nay là thi đấu mười nước ải thứ hai.
Tháp khảo hạch thân thể.
Lúc này đã là giờ Mẹo, thời gian tháp khảo hạch thân thể bắt đầu là giờ Dần, nhưng tới trễ cũng không sao cả.
Vì tháp khảo hạch thân thể không phải là tỷ thí với nhau, tới sớm hay trễ một tí cũng không sao hết.
Đứng ở trên mái hiên.
Diệp Bình nhìn chăm chú về hướng tây bắc.
Ở đó, có một tòa cổ tháp màu đen rất to.
Đó là tháp khảo hạch thân thể.
Cái gọi là tháp khảo hạch thân thể, là cổ tháp dùng để khảo hạch thân thể. Cổ tháp này có tổng cộng chín chín tám mươi mốt tầng, mỗi tầng đều có một người canh cửa.
Người canh cửa này, không phải yêu thú cũng không phải là tu sĩ nhân tộc, mà là thú khôi lỗi, là loại thú khôi lỗi có thân thể cực mạnh, chẳng những thân thể mạnh, mà còn là con rối, nên có chiêu thức võ đạo rất cao.
Tiến vào cổ tháp, linh khí sẽ bị phong ấn, muốn leo lên một tầng, là phải dùng sức mạnh cơ thể của mình, chiến thắng thú khôi lỗi.
Nhờ buổi thịnh yến hôm qua, Diệp Bình đã biết, nếu qua được tháp khảo hạch thân thể, sẽ được đi vào Cống viện Ngụy quốc, tham gia khảo hạch thi văn.
Tổng thời gian của thi đấu mười nước là mười ngày, khảo hạch ảo cảnh là một ngày, tháp khảo hạch thân thể thì cho ba ngày, khảo hạch thi văn cuối cùng, được cho tới sáu ngày.
Nếu ngươi có thể kết thúc tháp khảo hạch thân thể sớm, ngươi có thể đi Cống viện tham gia khảo hạch thi văn sớm hơn.
Vì cửa ải thi văn không giống cửa ải ảo cảnh và tháp khảo hạch thân thể, không phải cứ dùng thực lực là vượt qua được, mà chủ yếu là phải dùng đầu óc.
Diệp Bình suy nghĩ rất đơn giản, hắn muốn tham gia hai cái khảo hạch cuối cùng, sau đó về Tấn quốc học phủ.
Nhìn xem có thể lĩnh ngộ ra tuyệt thế kiếm ý hay không.
Nếu lĩnh ngộ ra, thì tốt.
Nếu không lĩnh ngộ ra, cũng không sao, đi về tông môn.
Nói thật, lúc này trong đầu Diệp Bình chỉ muốn trở lại Thanh Vân Đạo Tông, tìm các sư huynh lãnh giáo.
Nhất là sau khi trải qua khảo hạch ảo cảnh, Diệp Bình càng thêm hiểu là mình chưa đủ.
Nên hắn càng muốn trở về Thanh Vân Đạo Tông.
Tấn quốc học phủ, Thập Quốc học phủ gì đó, tất cả đều chỉ là mây bay.
Diệp Bình muốn nhanh chóng trở về tông môn, nghe các sư huynh nói đại mấy câu, cũng còn hơn là Thập Quốc học phủ!
Diệp Bình ôm cái ý nghĩ này, muốn hoàn thành các cửa ải khảo hạch thật nhanh.
Nếu không phải trưởng lão Thập Quốc học phủ có ý, nếu không phải mình cần tham gia xong ba trận thi cuối cùng mới được nhận phần thưởng, thì e là lúc này, Diệp Bình đã đi rồi.
Xoẹt.
Trong nháy mắt, Diệp Bình biến mất tại chỗ.
Hắn vọt tới tháp khảo hạch thân thể.
Hoàng Phủ Thiên Long đã đi tháp khảo hạch thân thể từ lâu, nên Diệp Bình phải đi một mình.
Một khắc đồng hồ sau.
Thành nam, Ngụy quốc.
Tháp khảo hạch to lớn chọc vào bầu trời, là dạng bảo tháp tám cạnh điển hình.
Bảo tháp tuyền một màu đen thui, tạo nên một cảm giác nghiêm túc trang trọng, mỗi xó xỉnh của bảo tháp đều có treo phi kiếm, hồ lô, và đủ loại pháp bảo đạo giáo.
Bên dưới chân tháp, trong trong ngoài ngoài là mấy trăm ngàn tu sĩ đang vây xem, nếu không phải có lối đi dành riêng cho học sinh dự thi, e là Diệp Bình cũng không cách nào chui qua lọt.
Lúc này, Diệp Bình xuất hiện, đã dẫn tới một cơn sóng âm thanh ồn ào nhốn nháo.
"Diệp Bình tới."
"Diệp Bình cái gì! Phải gọi Diệp thiên kiêu."
"Đúng đúng đúng, Diệp thiên kiêu, Diệp thiên kiêu."
"Các ngươi nhìn kìa, Diệp thiên kiêu tới."
"Là Diệp thiên kiêu tới."
"Diệp sư huynh tới."
Cả đường phố xôn xao náo động.
Trải qua khảo hạch ảo cảnh hôm qua, mọi người đều đã nhớ tới cái tên Diệp Bình.
Tuổi còn trẻ, có kim luân độ hóa cũng thôi, nhưng mà lại có thể ép Ma Tử Ma Thần Giáo gỡ tới ba tấm phù.
Bản thân việc Trúc Cơ chiến Kim Đan đã là chiến đấu không công bằng, thế mà còn có thể ép đối phương không ngừng phải lôi lá bài tẩy ra.
Diệp Bình có thể nói là đã đánh một trận thành danh.
Chính nhờ trận đánh này, danh tiếng của Diệp Bình đã tăng nhanh vùn vụt, hôm nay cả Ngụy quốc không ai là không biết đến cái tên Diệp Bình, tu sĩ mười nước tới vây xem, không ai là không biết Diệp Bình.
Hơn nữa chuyện Diệp Bình từ chối gia nhập Thập Quốc học phủ, chính là hành động càng làm cho người ta phải chấn động.
Nên đối với tu sĩ mười nước, Diệp Bình có thêm một ngoại hiệu.
Ngoại hiệu này, là Diệp thiên kiêu.
Tuyệt thế thiên kiêu mười nước.
Những tiếng hoan hô, những tiếng kêu chấn kinh, âm thanh rung động không ngừng vang lên.
Trên con đường chính, Diệp Bình nghiêm nghị không cười, không phải là giả vờ ra vẻ gì, mà là hắn biết, gặp phải tình hình như này, bình thản mới là tốt nhất.
"Diệp sư huynh, ngài tới rồi."
"Ra mắt Diệp sư huynh."
"Tham kiến Diệp sư huynh."
Đám học tử tham gia khảo hạch ở dưới tháp khảo hạch rối rít xá chào Diệp Bình.
Bọn họ đều là thiên kiêu các nước, ngày thường chả ai phục ai.
Nhưng nhìn thấy Diệp Bình, ai cũng chủ động chắp tay chào, đủ thấy vị trí của Diệp Bình trong lòng bọn họ.
"Chư vị sư đệ khách khí."
Diệp Bình chắp tay đáp lễ.
"Diệp sư huynh, sao ngươi tới trễ thế? Hoàng Phủ sư huynh đã đi vào rồi, hơn nữa còn đang có thành tích rất tốt, mới chỉ qua một khắc đồng hồ, đã vượt qua khảo hạch."
Có người mở miệng, báo tin cho Diệp Bình.
"Thông qua luôn rồi?"
Diệp Bình hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy, so với tiêu chuẩn quá kinh khủng của khảo hạch ảo cảnh hôm qua, yêu cầu của tháp khảo hạch chả là gì cả, chỉ cần trong vòng một canh giờ, lên tới tầng mười là được."
"Diệp sư huynh, ngài không thử chút à?"
"Tháp khảo hạch thân thể có chín chín tám mươi mốt tầng, đến lúc này, chỉ có thiên kiêu Ly quốc, là lên được tới tầng bốn mươi bảy, hiện giờ vẫn còn đang giằng co ở tầng bốn mươi bảy, nếu Diệp sư huynh ngài lên, chắc là sẽ phá được kỷ lục này."
Mọi người vừa tán dương, vừa nghiêm túc.
Muốn xem xem Diệp Bình có thể tạo ra kỉ lục như thế nào.
Họ hầu như đều tin rằng, Diệp Bình nhất định sẽ phá kỷ lục, vấn đề chỉ là tới tầng thứ bao nhiêu mà thôi, cái này thì bọn họ tưởng tượng không ra.
"Vượt qua khảo hạch là được rồi, cần gì phải tranh hàng đầu."
Diệp Bình cười khổ, dù gì mình cũng được xếp đứng đầu cuộc thi đấu mười nước lần này rồi, hắn không muốn bày thực lực mình ra thêm nữa, định làm đại cho qua là được.
Nhưng mà hắn vừa nói xong, trưởng lão phụ trách tháp khảo hạch liền lên tiếng.
"Diệp Bình tiểu hữu, phía trên đã nói, hy vọng tiểu hữu hãy phát huy thực lực thật sự của mình ở cả hai cửa ải khảo hạch thân thể và thi văn, nếu tiểu hữu giấu giếm, sẽ không phát phần thưởng đâu."
Trưởng lão kia nói, làm Diệp Bình sửng sốt.
Còn có quy củ như này?
Nhưng nghĩ nghĩ một chút, Diệp Bình thấy cũng phải thôi. Vì mình chỉ lấy phần thưởng không vào học phủ, đúng là có hơi đuối lý, nên đưa ra quy tắc này với mình cũng là hợp tình hợp lý.
Ngay lúc này.
Chợt có một giọng nói kêu lên.
"Hoàng Phủ sư huynh lên rồi."
"Tầng bốn mươi tám, Hoàng Phủ sư huynh đã vượt qua thiên kiêu Ly quốc."
"Thật kinh khủng, Hoàng Phủ Thiên Long mới vào có nửa canh giờ, mà đã đánh lên tới tầng thứ bốn mươi tám, trong khi thiên tài Ly quốc mất suốt hai canh giờ, mà bây giờ vẫn còn cắm ở tầng thứ bốn mươi bảy."
Thanh âm của mọi người vang lên, bọn họ vẫn luôn để ý tới tình hình của tháp khảo hạch thân thể, chưa từng rời mắt.
Ai lên ai bại, bọn họ rõ ràng hơn ai hết.
"Chư vị, chờ tí nữa Hoàng Phủ sư đệ xuống, các ngươi báo cho hắn một tiếng, bảo hắn ở đây chờ ta, ta có chuyện tìm hắn."
Thấy giờ Mẹo đã gần sắp hết, Diệp Bình không dám chần chừ nữa.
Hắn còn định vượt qua tháp khảo hạch thân thể sớm chút, rồi đi tham gia khảo hạch thi văn.
Tham gia khảo hạch thi văn xong, sẽ bảo Thập Quốc học phủ nhanh nhanh trao thưởng, còn đi dạo chợ phiên mười nước.
Hắn đang muốn thử những gì đã học được từ Tam Thiên Bảo Giám Ngũ sư huynh Lâm Bắc truyền cho, xem xem có đào được một món bảo vật nào không.
Diệp Bình đi về phía bảo tháp.
Đưa lệnh bài dự thi cho trưởng lão thủ tháp.
Cửa bảo tháp mở ra.
Hắn đi vào trong bảo tháp.
Két!
Trong tháp hoàn toàn trống rỗng. Đây là tầng thứ nhất, ngoài ánh mặt trời chiếu vào trong tháp, bên trong tháp chẳng có cái gì cả.
Nhưng Diệp Bình phát hiện được pháp lực của mình đã bị phong ấn, ở trong tháp có cấm linh trận, chỉ có thể dựa vào sức mạnh thân thể mà thôi.
Hắn còn chưa kịp nghĩ gì, một bóng người xuất hiện.
Đây là một tráng hán, nhìn giống người, nhưng thực tế là thú khôi lỗi, dấu tích ở trên mặt rất rõ.
Phanh!
Không nói một lời nào, cũng chẳng hề chần chừ, bóng người vừa xuất hiện là lập tức đánh tới, sử dụng là chưởng pháp.
Oanh.
Diệp Bình bước tới một bước, tốc độ cực nhanh, đánh ra một quyền.
Thú khôi lỗi vỡ toang, một luồng sáng xuất hiện ở khu vực trung tâm.
Đây là dấu hiệu đã qua cửa, tự động được truyền tống lên tầng thứ hai.
Diệp Bình nhoáng cái đã lên tầng thứ hai. Giống như ở tầng thứ nhất, đối phương cũng là con rối, không có cảm xúc, không nói một lời, vừa xuất hiện là đánh liền.
Nếu đối phương đã không có tình cảm, Diệp Bình cũng chẳng cần nói thừa một chữ làm gì.
Oanh!
Vẫn chỉ một quyền.
Diệp Bình đi lên ải thứ ba.
Bên ngoài tháp khảo hạch thân thể.
Tất cả tu sĩ ở đây đều chăm chú nhìn tốc độ đột phá của Diệp Bình.
Chưa tới nửa khắc đồng hồ, Diệp Bình đã lên tầng thứ mười.
"Mới có nửa khắc, đã lên tới tầng mười, không hổ là Diệp thiên kiêu."
"Còn chưa tới nửa khắc đồng hồ nữa."
"Tốc độ này cũng nhanh quá đi! Mạnh như Hoàng Phủ Thiên Long, cũng phải mất cả một khắc mới lên được tới tầng mười, Diệp sư huynh mới có nửa khắc đã lên tới rồi?"
Mọi người bàn tán, đều thấy tốc độ Diệp Bình thực là nhanh quá.
Nhưng rất nhanh, các tầng của tháp khảo hạch đã không ngừng thi nhau sáng lên.
Diệp Bình đánh một hơi lên tầng hai mươi.
Nhảy một lèo hai mươi tầng, dẫn tới một trận ồn ào náo động.
Chưa tới nửa khắc đồng hồ tiếp theo, Diệp Bình đã lên tới tầng thứ ba mươi.
Tháp khảo hạch thân thể càng lên tầng càng mạnh, cái mạnh này không phải là mỗi tầng tăng lên gấp đôi, mà là tăng dần từng chút một.
Như vậy mới đánh giá được chính xác thực lực thân thể của các đệ tử.
Sau một khắc đồng hồ, Diệp Bình đã tới tầng thứ bốn mươi lăm.
Cái tốc độ này, đã làm đảo lộn sự hiểu biết của rất nhiều tu sĩ.
Trước Diệp Bình, dù ở đây cũng có khá nhiều thiên tài về thân thể, nhưng không có ai kinh khủng như hắn.
Ngay cả Hoàng Phủ Thiên Long, sau một khắc đồng hồ cũng chỉ mới lên được tới tầng mười, trong khi Diệp Bình sau một khắc đồng hồ lại lên tới tầng thứ bốn mươi lăm?
Đúng là siêu đẳng.
Càng làm cho người ta cảm thấy khủng khiếp là.
Diệp Bình đã lên tới tầng thứ ấy, mà tốc độ lên tầng của hắn vẫn nhanh như cũ!
Bốn mươi bảy.
Năm mươi.
Năm mươi ba.
Năm mươi bảy.
Sáu mươi hai.
Hầu như tất cả thiên kiêu đều đã dừng ở tầng thứ bốn mươi lăm, nhưng Diệp Bình lại như thần binh hạ phàm, một đường quét ngang.
Phải biết là, tháp khảo hạch thân thể chỉ có tám mươi mốt tầng.
Diệp Bình đã vọt tới tầng sáu mươi lăm rồi.
À, không đúng, là tầng sáu mươi chín.
Nếu cứ theo tình hình này, chắc chưa tới nửa canh giờ, Diệp Bình sẽ qua ải.
Quả nhiên, người so với người, tức chết người.
Hai khắc sau.
Diệp Bình đã tới tầng thứ bảy mươi chín.
Còn cách tầng tám mươi mốt có hai tầng cuối.
Đến tầng thứ bảy mươi chín, Diệp Bình cảm thấy đã cố hết sức.
Thú khôi lỗi rất mạnh, không chỉ mạnh về kinh nghiệm võ đạo, mà đáng sợ hơn là thân thể, thú khôi lỗi đến tầng thứ này, chất liệu chế tạo đều là thép ròng vạn năm.
Diệp Bình đối chiến với chúng, không thể một kích làm toi mạng như trước được, ngược lại chỉ cần một chút sơ sẩy, rất có thể sẽ bị thương nặng.
Tầng bảy mươi chín, Diệp Bình bị thương, nhưng may là hắn vẫn hạ được thú khôi lỗi.
Tầng tám mươi, tay trái và ngực Diệp Bình đã bị gãy xương, suýt nữa đã bị thú khôi lỗi đánh bại, may là Thái Cổ Thần Ma Thể quá cường hãn, khôi phục thương thế kịp thời.
Tầng tám mươi mốt.
Diệp Bình như gặp phải đại địch.
Thú khôi lỗi của tầng tám mươi mốt gần như là vô địch, chế tạo bằng cổ kim, bền chắc không thể gãy, kinh nghiệm võ đạo xuất thần nhập hóa, từng chiêu từng thức nhìn đều rất bình thường, nhưng lại ẩn chứa mấy ngàn loại ý chí võ đạo.
Diệp Bình gần như vận cả hai trăm phần trăm tinh thần và công lực để đấu với nó.
Hắn một đường quét ngang lên tới đây, gần như đã tận hơi kiệt lực, nhưng dù như vậy, hắn vẫn không chọn bỏ cuộc.
Oanh oanh oanh!
Bảo tháp nổ ầm, Diệp Bình và thú khôi lỗi đánh nhau cực kì dữ dội.
Nếu không phải bảo tháp là một món đạo khí cực phẩm, chắc đã bị đánh vỡ từ lâu.
Chiến đến cuối cùng, toàn thân Diệp Bình trên dưới không còn chỗ nào lành lặn.
Lần này Diệp Bình đã gặp phải áp lực cực lớn.
Không giống với sự tuyệt vọng trong khảo hạch ảo cảnh, loại chiến đấu này đã khiến hắn có sự biến hóa về chất, dù gần như từ đầu tới cuối hoàn toàn là bị đè ra đánh.
Nhưng hắn cũng không ngừng học tập được kinh nghiệm võ đạo của đối phương.
Sau chừng nửa canh giờ.
Đánh tới cuối cùng, toàn thân Diệp Bình đã nhuốm máu.
Nhưng ngay lúc này, thú khôi lỗi chợt ngây ra.
Một khắc sau, nó tự vỡ tanh bành.
Thú khôi lỗi này, là con rối, không thể chiến đấu trong thời gian dài, Diệp Bình kiên trì được nửa canh giờ, kì thật đã được tính là thắng.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Tháp khảo hạch thân thể nổ ầm, những tiếng chuông không ngừng vang lên.
Ánh sáng chói lòa bắn lên cao, báo cho tất cả tu sĩ Ngụy quốc biết, có người đã vượt qua tháp khảo hạch thân thể.
Bên ngoài tháp khảo hạch thân thể.
Vô số con mắt nhìn chằm chằm vào bảo tháp.
Trước sau, Diệp Bình chỉ tốn có một canh giờ.
Đã thông quan tháp khảo hạch thân thể.
Đến lúc này, Hoàng Phủ Thiên Long vẫn còn đang chiến đấu ở tầng bốn mươi chín, chưa vượt qua được.
Ngoài Diệp Bình, Hoàng Phủ Thiên Long chính là người đứng đầu.
Mọi người chấn động, im phăng phắc.
Trong lòng các tu sĩ hiện giờ, Diệp Bình chính là một ngọn núi lớn không thể nào vượt qua nổi.
Bọn họ biết Diệp Bình rất mạnh.
Cũng biết Diệp Bình là thiên kiêu vô song.
Nhưng không ngờ, Diệp Bình lại mạnh đến mức độ này.
Thế này có chút không thể nào tin được.
Xoẹt!
Trong tháp khảo hạch thân thể.
Một luồng ánh sáng màu đỏ chui vào trong người Diệp Bình.
Đây là phần thưởng của tháp khảo hạch thân thể.
Khí huyết của hung thú thượng cổ.
Bên trong tháp khảo hạch có khí huyết của hung thú thượng cổ.
Người thông quan sẽ được khí huyết gia trì.
Diệp Bình nuốt vào rất nhiều khí huyết, tinh khí thần trong nháy mắt đã được khôi phục.
Sau chừng nửa canh giờ.
Cảnh giới của Diệp Bình, đột phá lên tầng thứ tám.
Diệp Bình mở mắt, rời khỏi tháp khảo hạch thân thể.
Két.
Cửa lớn của tháp khảo hạch thân thể mở ra.
Một bóng người xuất hiện trước mặt mọi người.
Là Diệp Bình.
Chung quanh hắn không có một ánh sáng nào, nhưng ở trong mắt mọi người, lại là ánh sáng vạn trượng.
Diệp Bình đi ra.
Thấy không có Hoàng Phủ Thiên Long ở đây.
Vẫn còn đang chiến đấu ở trong tháp.
Diệp Bình bèn nhờ người ta chuyển lời cho Hoàng Phủ Thiên Long, bảo là hắn sẽ chờ Hoàng Phủ Thiên Long ở trong Cống viện, hoặc trong Nhất Tuyến Thiên.
Dặn xong.
Diệp Bình chạy thẳng tới Cống viện Ngụy quốc.
Diệp Bình yên tĩnh ngồi trên mái hiên.
Hắn trầm tư, suy nghĩ tới vấn đề Trúc Cơ cảnh.
Sau khi ảo cảnh lần trước kết thúc, có người tổ chức thiết yến, trong buổi tiệc đó, Diệp Bình đã biết được thêm một chút bí mật có liên quan tới Trúc Cơ cảnh.
Trúc Cơ cảnh.
Là xây dựng căn cơ tu đạo, nên mới gọi là Trúc Cơ.
Thay đổi lớn nhất của Trúc Cơ cảnh, là phẩm chất linh khí.
Diệp Bình đang nghĩ tới cách để làm sao Trúc Cơ hoàn mỹ.
Phương pháp Trúc Cơ hoàn mỹ, là biến đổi phẩm chất linh khí.
Phẩm chất càng tinh thuần, cảnh giới sẽ càng hoàn mỹ.
Diệp Bình có thể đột phá lên Trúc Cơ đại viên mãn bất cứ lúc nào, nhưng hắn vẫn mãi không bước vào cảnh giới này, là vì hắn muốn tiến vào nó trong trạng thái hoàn mỹ nhất.
Tiếc là, muốn lĩnh ngộ ra phương pháp Trúc Cơ hoàn mỹ, thì hơi khó.
Đây không phải là tu hành, mà là tự mình mở ra một con đường tu hành không bình thường.
Nếu mở không ra, chính là lãng phí thời gian.
Nếu mở ra được, thì cũng chưa chắc con đường này đã đúng, nhiều tu sĩ bị tẩu hỏa nhập ma không phải là vì vậy hay sao.
Nên tìm ra được một con đường của mình, thật sự là rất khó.
Cũng may là, Diệp Bình không hiểu biết rõ lắm, chứ nếu hắn biết, có thể sẽ không mạo hiểm như vậy.
Vấn đề lớn nhất hiện giờ của hắn là, Trúc Cơ cảnh chia thành mấy tầng.
Chín hay là mười.
Trúc Cơ cảnh phân ra sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đại viên mãn, bốn tầng, muốn trở nên hoàn mỹ hơn, thì phải tăng thêm mấy tầng nữa.
Trước mặt Diệp Bình hiện giờ có hai lựa chọn.
Một là chín tầng, chín là con số lớn nhất, mang ý nghĩa đạt tới trình độ cao nhất.
Một là mười tầng, mười là viên mãn, cũng phù hợp với ý nghĩ viên mãn của mình.
Chuyện này đang làm Diệp Bình hết sức xoắn xuýt.
Chín là cao nhất, nhưng mười mới là viên mãn.
Trên mái hiên.
Diệp Bình không ngừng suy tư, đã bắt đầu có chút tâm phiền ý loạn.
Hắn đã có thể đột phá Trúc Cơ cảnh từ lâu, nhưng nhưng vì muốn hoàn mỹ, mà cứ trì hoãn cho tới bây giờ.
Nếu còn trì hoãn nữa, không những không mang tới ích lợi gì, ngược lại còn làm ảnh hưởng tới đạo tâm.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Ba canh giờ.
Sau chừng ba canh giờ khổ tư, Diệp Bình chợt như hiểu ra cái gì đó.
Chín là con số cao nhất, tuy thiếu một, nhưng phù hợp với lẽ thường của trời đất, nếu phân thành mười tầng, có lẽ sẽ không đạt hiệu quả bằng con số chín.
Nghĩ vậy, Diệp Bình suy nghĩ thêm nửa canh giờ nữa, cuối cùng sau khi đã chắc chắn chín là con số phù hợp, hắn liền bắt đầu tu hành.
Oanh oanh oanh.
Lúc này, suy nghĩ của Diệp Bình đã được đả thông, cơ thể như một cái hỏa lò nổ bung, linh khí cuồn cuộn tràn vào trong đan điền.
Phốc.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Bình đã đột phá cảnh giới, linh khí trong cơ thể, từ màu trắng biến thành màu xanh.
Sau một thoáng chốc, Diệp Bình lại tiếp tục đột phá cảnh giới, linh khí màu xanh, biến thành màu đỏ.
Khi cảnh giới không ngừng tăng lên, thân thể Diệp Bình cũng thay đổi dữ dội.
Sau một đêm, Diệp Bình đã đột phá tới tầng thứ bảy.
Bao lâu nay, hắn đã tích lũy quá nhiều, hôm nay ý niệm đạt thông, đương nhiên như nước chảy thành sông, một hơi đột phá đến Trúc Cơ tầng thứ bảy.
Bình thường tu sĩ luyện khí chỉ có bốn tầng, Diệp Bình đột phá đến Trúc Cơ tầng thứ bảy, cảnh giới tu vi không thua gì tu sĩ Kim Đan.
Thậm chí linh khí của hắn cũng đạt tới gần bằng với tu sĩ Kim Đan.
Một luồng ánh nắng vàng rực chiếu lên người Diệp Bình.
Tôn cao khí chất nho tiên của hắn, không chỉ tướng mạo khí chất, thực lực của Diệp Bình cũng tăng lên về chất.
Thân thể hắn, lại được tăng cường, pháp lực càng thêm hùng hậu, linh khí cũng lột xác thành màu vàng nhạt, chỉ cần đi lên thêm hai tầng nữa, Diệp Bình sẽ đạt tới Trúc Cơ cảnh hoàn mỹ.
Hai tầng cuối này rất là khó, cần phải có rất nhiều linh khí.
Nhưng dù như thế nào, Diệp Bình cũng đã tìm ra được một con đường mới.
Phù.
Khạc ra một hơi trọc khí, Diệp Bình đứng dậy.
Hôm nay là thi đấu mười nước ải thứ hai.
Tháp khảo hạch thân thể.
Lúc này đã là giờ Mẹo, thời gian tháp khảo hạch thân thể bắt đầu là giờ Dần, nhưng tới trễ cũng không sao cả.
Vì tháp khảo hạch thân thể không phải là tỷ thí với nhau, tới sớm hay trễ một tí cũng không sao hết.
Đứng ở trên mái hiên.
Diệp Bình nhìn chăm chú về hướng tây bắc.
Ở đó, có một tòa cổ tháp màu đen rất to.
Đó là tháp khảo hạch thân thể.
Cái gọi là tháp khảo hạch thân thể, là cổ tháp dùng để khảo hạch thân thể. Cổ tháp này có tổng cộng chín chín tám mươi mốt tầng, mỗi tầng đều có một người canh cửa.
Người canh cửa này, không phải yêu thú cũng không phải là tu sĩ nhân tộc, mà là thú khôi lỗi, là loại thú khôi lỗi có thân thể cực mạnh, chẳng những thân thể mạnh, mà còn là con rối, nên có chiêu thức võ đạo rất cao.
Tiến vào cổ tháp, linh khí sẽ bị phong ấn, muốn leo lên một tầng, là phải dùng sức mạnh cơ thể của mình, chiến thắng thú khôi lỗi.
Nhờ buổi thịnh yến hôm qua, Diệp Bình đã biết, nếu qua được tháp khảo hạch thân thể, sẽ được đi vào Cống viện Ngụy quốc, tham gia khảo hạch thi văn.
Tổng thời gian của thi đấu mười nước là mười ngày, khảo hạch ảo cảnh là một ngày, tháp khảo hạch thân thể thì cho ba ngày, khảo hạch thi văn cuối cùng, được cho tới sáu ngày.
Nếu ngươi có thể kết thúc tháp khảo hạch thân thể sớm, ngươi có thể đi Cống viện tham gia khảo hạch thi văn sớm hơn.
Vì cửa ải thi văn không giống cửa ải ảo cảnh và tháp khảo hạch thân thể, không phải cứ dùng thực lực là vượt qua được, mà chủ yếu là phải dùng đầu óc.
Diệp Bình suy nghĩ rất đơn giản, hắn muốn tham gia hai cái khảo hạch cuối cùng, sau đó về Tấn quốc học phủ.
Nhìn xem có thể lĩnh ngộ ra tuyệt thế kiếm ý hay không.
Nếu lĩnh ngộ ra, thì tốt.
Nếu không lĩnh ngộ ra, cũng không sao, đi về tông môn.
Nói thật, lúc này trong đầu Diệp Bình chỉ muốn trở lại Thanh Vân Đạo Tông, tìm các sư huynh lãnh giáo.
Nhất là sau khi trải qua khảo hạch ảo cảnh, Diệp Bình càng thêm hiểu là mình chưa đủ.
Nên hắn càng muốn trở về Thanh Vân Đạo Tông.
Tấn quốc học phủ, Thập Quốc học phủ gì đó, tất cả đều chỉ là mây bay.
Diệp Bình muốn nhanh chóng trở về tông môn, nghe các sư huynh nói đại mấy câu, cũng còn hơn là Thập Quốc học phủ!
Diệp Bình ôm cái ý nghĩ này, muốn hoàn thành các cửa ải khảo hạch thật nhanh.
Nếu không phải trưởng lão Thập Quốc học phủ có ý, nếu không phải mình cần tham gia xong ba trận thi cuối cùng mới được nhận phần thưởng, thì e là lúc này, Diệp Bình đã đi rồi.
Xoẹt.
Trong nháy mắt, Diệp Bình biến mất tại chỗ.
Hắn vọt tới tháp khảo hạch thân thể.
Hoàng Phủ Thiên Long đã đi tháp khảo hạch thân thể từ lâu, nên Diệp Bình phải đi một mình.
Một khắc đồng hồ sau.
Thành nam, Ngụy quốc.
Tháp khảo hạch to lớn chọc vào bầu trời, là dạng bảo tháp tám cạnh điển hình.
Bảo tháp tuyền một màu đen thui, tạo nên một cảm giác nghiêm túc trang trọng, mỗi xó xỉnh của bảo tháp đều có treo phi kiếm, hồ lô, và đủ loại pháp bảo đạo giáo.
Bên dưới chân tháp, trong trong ngoài ngoài là mấy trăm ngàn tu sĩ đang vây xem, nếu không phải có lối đi dành riêng cho học sinh dự thi, e là Diệp Bình cũng không cách nào chui qua lọt.
Lúc này, Diệp Bình xuất hiện, đã dẫn tới một cơn sóng âm thanh ồn ào nhốn nháo.
"Diệp Bình tới."
"Diệp Bình cái gì! Phải gọi Diệp thiên kiêu."
"Đúng đúng đúng, Diệp thiên kiêu, Diệp thiên kiêu."
"Các ngươi nhìn kìa, Diệp thiên kiêu tới."
"Là Diệp thiên kiêu tới."
"Diệp sư huynh tới."
Cả đường phố xôn xao náo động.
Trải qua khảo hạch ảo cảnh hôm qua, mọi người đều đã nhớ tới cái tên Diệp Bình.
Tuổi còn trẻ, có kim luân độ hóa cũng thôi, nhưng mà lại có thể ép Ma Tử Ma Thần Giáo gỡ tới ba tấm phù.
Bản thân việc Trúc Cơ chiến Kim Đan đã là chiến đấu không công bằng, thế mà còn có thể ép đối phương không ngừng phải lôi lá bài tẩy ra.
Diệp Bình có thể nói là đã đánh một trận thành danh.
Chính nhờ trận đánh này, danh tiếng của Diệp Bình đã tăng nhanh vùn vụt, hôm nay cả Ngụy quốc không ai là không biết đến cái tên Diệp Bình, tu sĩ mười nước tới vây xem, không ai là không biết Diệp Bình.
Hơn nữa chuyện Diệp Bình từ chối gia nhập Thập Quốc học phủ, chính là hành động càng làm cho người ta phải chấn động.
Nên đối với tu sĩ mười nước, Diệp Bình có thêm một ngoại hiệu.
Ngoại hiệu này, là Diệp thiên kiêu.
Tuyệt thế thiên kiêu mười nước.
Những tiếng hoan hô, những tiếng kêu chấn kinh, âm thanh rung động không ngừng vang lên.
Trên con đường chính, Diệp Bình nghiêm nghị không cười, không phải là giả vờ ra vẻ gì, mà là hắn biết, gặp phải tình hình như này, bình thản mới là tốt nhất.
"Diệp sư huynh, ngài tới rồi."
"Ra mắt Diệp sư huynh."
"Tham kiến Diệp sư huynh."
Đám học tử tham gia khảo hạch ở dưới tháp khảo hạch rối rít xá chào Diệp Bình.
Bọn họ đều là thiên kiêu các nước, ngày thường chả ai phục ai.
Nhưng nhìn thấy Diệp Bình, ai cũng chủ động chắp tay chào, đủ thấy vị trí của Diệp Bình trong lòng bọn họ.
"Chư vị sư đệ khách khí."
Diệp Bình chắp tay đáp lễ.
"Diệp sư huynh, sao ngươi tới trễ thế? Hoàng Phủ sư huynh đã đi vào rồi, hơn nữa còn đang có thành tích rất tốt, mới chỉ qua một khắc đồng hồ, đã vượt qua khảo hạch."
Có người mở miệng, báo tin cho Diệp Bình.
"Thông qua luôn rồi?"
Diệp Bình hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy, so với tiêu chuẩn quá kinh khủng của khảo hạch ảo cảnh hôm qua, yêu cầu của tháp khảo hạch chả là gì cả, chỉ cần trong vòng một canh giờ, lên tới tầng mười là được."
"Diệp sư huynh, ngài không thử chút à?"
"Tháp khảo hạch thân thể có chín chín tám mươi mốt tầng, đến lúc này, chỉ có thiên kiêu Ly quốc, là lên được tới tầng bốn mươi bảy, hiện giờ vẫn còn đang giằng co ở tầng bốn mươi bảy, nếu Diệp sư huynh ngài lên, chắc là sẽ phá được kỷ lục này."
Mọi người vừa tán dương, vừa nghiêm túc.
Muốn xem xem Diệp Bình có thể tạo ra kỉ lục như thế nào.
Họ hầu như đều tin rằng, Diệp Bình nhất định sẽ phá kỷ lục, vấn đề chỉ là tới tầng thứ bao nhiêu mà thôi, cái này thì bọn họ tưởng tượng không ra.
"Vượt qua khảo hạch là được rồi, cần gì phải tranh hàng đầu."
Diệp Bình cười khổ, dù gì mình cũng được xếp đứng đầu cuộc thi đấu mười nước lần này rồi, hắn không muốn bày thực lực mình ra thêm nữa, định làm đại cho qua là được.
Nhưng mà hắn vừa nói xong, trưởng lão phụ trách tháp khảo hạch liền lên tiếng.
"Diệp Bình tiểu hữu, phía trên đã nói, hy vọng tiểu hữu hãy phát huy thực lực thật sự của mình ở cả hai cửa ải khảo hạch thân thể và thi văn, nếu tiểu hữu giấu giếm, sẽ không phát phần thưởng đâu."
Trưởng lão kia nói, làm Diệp Bình sửng sốt.
Còn có quy củ như này?
Nhưng nghĩ nghĩ một chút, Diệp Bình thấy cũng phải thôi. Vì mình chỉ lấy phần thưởng không vào học phủ, đúng là có hơi đuối lý, nên đưa ra quy tắc này với mình cũng là hợp tình hợp lý.
Ngay lúc này.
Chợt có một giọng nói kêu lên.
"Hoàng Phủ sư huynh lên rồi."
"Tầng bốn mươi tám, Hoàng Phủ sư huynh đã vượt qua thiên kiêu Ly quốc."
"Thật kinh khủng, Hoàng Phủ Thiên Long mới vào có nửa canh giờ, mà đã đánh lên tới tầng thứ bốn mươi tám, trong khi thiên tài Ly quốc mất suốt hai canh giờ, mà bây giờ vẫn còn cắm ở tầng thứ bốn mươi bảy."
Thanh âm của mọi người vang lên, bọn họ vẫn luôn để ý tới tình hình của tháp khảo hạch thân thể, chưa từng rời mắt.
Ai lên ai bại, bọn họ rõ ràng hơn ai hết.
"Chư vị, chờ tí nữa Hoàng Phủ sư đệ xuống, các ngươi báo cho hắn một tiếng, bảo hắn ở đây chờ ta, ta có chuyện tìm hắn."
Thấy giờ Mẹo đã gần sắp hết, Diệp Bình không dám chần chừ nữa.
Hắn còn định vượt qua tháp khảo hạch thân thể sớm chút, rồi đi tham gia khảo hạch thi văn.
Tham gia khảo hạch thi văn xong, sẽ bảo Thập Quốc học phủ nhanh nhanh trao thưởng, còn đi dạo chợ phiên mười nước.
Hắn đang muốn thử những gì đã học được từ Tam Thiên Bảo Giám Ngũ sư huynh Lâm Bắc truyền cho, xem xem có đào được một món bảo vật nào không.
Diệp Bình đi về phía bảo tháp.
Đưa lệnh bài dự thi cho trưởng lão thủ tháp.
Cửa bảo tháp mở ra.
Hắn đi vào trong bảo tháp.
Két!
Trong tháp hoàn toàn trống rỗng. Đây là tầng thứ nhất, ngoài ánh mặt trời chiếu vào trong tháp, bên trong tháp chẳng có cái gì cả.
Nhưng Diệp Bình phát hiện được pháp lực của mình đã bị phong ấn, ở trong tháp có cấm linh trận, chỉ có thể dựa vào sức mạnh thân thể mà thôi.
Hắn còn chưa kịp nghĩ gì, một bóng người xuất hiện.
Đây là một tráng hán, nhìn giống người, nhưng thực tế là thú khôi lỗi, dấu tích ở trên mặt rất rõ.
Phanh!
Không nói một lời nào, cũng chẳng hề chần chừ, bóng người vừa xuất hiện là lập tức đánh tới, sử dụng là chưởng pháp.
Oanh.
Diệp Bình bước tới một bước, tốc độ cực nhanh, đánh ra một quyền.
Thú khôi lỗi vỡ toang, một luồng sáng xuất hiện ở khu vực trung tâm.
Đây là dấu hiệu đã qua cửa, tự động được truyền tống lên tầng thứ hai.
Diệp Bình nhoáng cái đã lên tầng thứ hai. Giống như ở tầng thứ nhất, đối phương cũng là con rối, không có cảm xúc, không nói một lời, vừa xuất hiện là đánh liền.
Nếu đối phương đã không có tình cảm, Diệp Bình cũng chẳng cần nói thừa một chữ làm gì.
Oanh!
Vẫn chỉ một quyền.
Diệp Bình đi lên ải thứ ba.
Bên ngoài tháp khảo hạch thân thể.
Tất cả tu sĩ ở đây đều chăm chú nhìn tốc độ đột phá của Diệp Bình.
Chưa tới nửa khắc đồng hồ, Diệp Bình đã lên tầng thứ mười.
"Mới có nửa khắc, đã lên tới tầng mười, không hổ là Diệp thiên kiêu."
"Còn chưa tới nửa khắc đồng hồ nữa."
"Tốc độ này cũng nhanh quá đi! Mạnh như Hoàng Phủ Thiên Long, cũng phải mất cả một khắc mới lên được tới tầng mười, Diệp sư huynh mới có nửa khắc đã lên tới rồi?"
Mọi người bàn tán, đều thấy tốc độ Diệp Bình thực là nhanh quá.
Nhưng rất nhanh, các tầng của tháp khảo hạch đã không ngừng thi nhau sáng lên.
Diệp Bình đánh một hơi lên tầng hai mươi.
Nhảy một lèo hai mươi tầng, dẫn tới một trận ồn ào náo động.
Chưa tới nửa khắc đồng hồ tiếp theo, Diệp Bình đã lên tới tầng thứ ba mươi.
Tháp khảo hạch thân thể càng lên tầng càng mạnh, cái mạnh này không phải là mỗi tầng tăng lên gấp đôi, mà là tăng dần từng chút một.
Như vậy mới đánh giá được chính xác thực lực thân thể của các đệ tử.
Sau một khắc đồng hồ, Diệp Bình đã tới tầng thứ bốn mươi lăm.
Cái tốc độ này, đã làm đảo lộn sự hiểu biết của rất nhiều tu sĩ.
Trước Diệp Bình, dù ở đây cũng có khá nhiều thiên tài về thân thể, nhưng không có ai kinh khủng như hắn.
Ngay cả Hoàng Phủ Thiên Long, sau một khắc đồng hồ cũng chỉ mới lên được tới tầng mười, trong khi Diệp Bình sau một khắc đồng hồ lại lên tới tầng thứ bốn mươi lăm?
Đúng là siêu đẳng.
Càng làm cho người ta cảm thấy khủng khiếp là.
Diệp Bình đã lên tới tầng thứ ấy, mà tốc độ lên tầng của hắn vẫn nhanh như cũ!
Bốn mươi bảy.
Năm mươi.
Năm mươi ba.
Năm mươi bảy.
Sáu mươi hai.
Hầu như tất cả thiên kiêu đều đã dừng ở tầng thứ bốn mươi lăm, nhưng Diệp Bình lại như thần binh hạ phàm, một đường quét ngang.
Phải biết là, tháp khảo hạch thân thể chỉ có tám mươi mốt tầng.
Diệp Bình đã vọt tới tầng sáu mươi lăm rồi.
À, không đúng, là tầng sáu mươi chín.
Nếu cứ theo tình hình này, chắc chưa tới nửa canh giờ, Diệp Bình sẽ qua ải.
Quả nhiên, người so với người, tức chết người.
Hai khắc sau.
Diệp Bình đã tới tầng thứ bảy mươi chín.
Còn cách tầng tám mươi mốt có hai tầng cuối.
Đến tầng thứ bảy mươi chín, Diệp Bình cảm thấy đã cố hết sức.
Thú khôi lỗi rất mạnh, không chỉ mạnh về kinh nghiệm võ đạo, mà đáng sợ hơn là thân thể, thú khôi lỗi đến tầng thứ này, chất liệu chế tạo đều là thép ròng vạn năm.
Diệp Bình đối chiến với chúng, không thể một kích làm toi mạng như trước được, ngược lại chỉ cần một chút sơ sẩy, rất có thể sẽ bị thương nặng.
Tầng bảy mươi chín, Diệp Bình bị thương, nhưng may là hắn vẫn hạ được thú khôi lỗi.
Tầng tám mươi, tay trái và ngực Diệp Bình đã bị gãy xương, suýt nữa đã bị thú khôi lỗi đánh bại, may là Thái Cổ Thần Ma Thể quá cường hãn, khôi phục thương thế kịp thời.
Tầng tám mươi mốt.
Diệp Bình như gặp phải đại địch.
Thú khôi lỗi của tầng tám mươi mốt gần như là vô địch, chế tạo bằng cổ kim, bền chắc không thể gãy, kinh nghiệm võ đạo xuất thần nhập hóa, từng chiêu từng thức nhìn đều rất bình thường, nhưng lại ẩn chứa mấy ngàn loại ý chí võ đạo.
Diệp Bình gần như vận cả hai trăm phần trăm tinh thần và công lực để đấu với nó.
Hắn một đường quét ngang lên tới đây, gần như đã tận hơi kiệt lực, nhưng dù như vậy, hắn vẫn không chọn bỏ cuộc.
Oanh oanh oanh!
Bảo tháp nổ ầm, Diệp Bình và thú khôi lỗi đánh nhau cực kì dữ dội.
Nếu không phải bảo tháp là một món đạo khí cực phẩm, chắc đã bị đánh vỡ từ lâu.
Chiến đến cuối cùng, toàn thân Diệp Bình trên dưới không còn chỗ nào lành lặn.
Lần này Diệp Bình đã gặp phải áp lực cực lớn.
Không giống với sự tuyệt vọng trong khảo hạch ảo cảnh, loại chiến đấu này đã khiến hắn có sự biến hóa về chất, dù gần như từ đầu tới cuối hoàn toàn là bị đè ra đánh.
Nhưng hắn cũng không ngừng học tập được kinh nghiệm võ đạo của đối phương.
Sau chừng nửa canh giờ.
Đánh tới cuối cùng, toàn thân Diệp Bình đã nhuốm máu.
Nhưng ngay lúc này, thú khôi lỗi chợt ngây ra.
Một khắc sau, nó tự vỡ tanh bành.
Thú khôi lỗi này, là con rối, không thể chiến đấu trong thời gian dài, Diệp Bình kiên trì được nửa canh giờ, kì thật đã được tính là thắng.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Tháp khảo hạch thân thể nổ ầm, những tiếng chuông không ngừng vang lên.
Ánh sáng chói lòa bắn lên cao, báo cho tất cả tu sĩ Ngụy quốc biết, có người đã vượt qua tháp khảo hạch thân thể.
Bên ngoài tháp khảo hạch thân thể.
Vô số con mắt nhìn chằm chằm vào bảo tháp.
Trước sau, Diệp Bình chỉ tốn có một canh giờ.
Đã thông quan tháp khảo hạch thân thể.
Đến lúc này, Hoàng Phủ Thiên Long vẫn còn đang chiến đấu ở tầng bốn mươi chín, chưa vượt qua được.
Ngoài Diệp Bình, Hoàng Phủ Thiên Long chính là người đứng đầu.
Mọi người chấn động, im phăng phắc.
Trong lòng các tu sĩ hiện giờ, Diệp Bình chính là một ngọn núi lớn không thể nào vượt qua nổi.
Bọn họ biết Diệp Bình rất mạnh.
Cũng biết Diệp Bình là thiên kiêu vô song.
Nhưng không ngờ, Diệp Bình lại mạnh đến mức độ này.
Thế này có chút không thể nào tin được.
Xoẹt!
Trong tháp khảo hạch thân thể.
Một luồng ánh sáng màu đỏ chui vào trong người Diệp Bình.
Đây là phần thưởng của tháp khảo hạch thân thể.
Khí huyết của hung thú thượng cổ.
Bên trong tháp khảo hạch có khí huyết của hung thú thượng cổ.
Người thông quan sẽ được khí huyết gia trì.
Diệp Bình nuốt vào rất nhiều khí huyết, tinh khí thần trong nháy mắt đã được khôi phục.
Sau chừng nửa canh giờ.
Cảnh giới của Diệp Bình, đột phá lên tầng thứ tám.
Diệp Bình mở mắt, rời khỏi tháp khảo hạch thân thể.
Két.
Cửa lớn của tháp khảo hạch thân thể mở ra.
Một bóng người xuất hiện trước mặt mọi người.
Là Diệp Bình.
Chung quanh hắn không có một ánh sáng nào, nhưng ở trong mắt mọi người, lại là ánh sáng vạn trượng.
Diệp Bình đi ra.
Thấy không có Hoàng Phủ Thiên Long ở đây.
Vẫn còn đang chiến đấu ở trong tháp.
Diệp Bình bèn nhờ người ta chuyển lời cho Hoàng Phủ Thiên Long, bảo là hắn sẽ chờ Hoàng Phủ Thiên Long ở trong Cống viện, hoặc trong Nhất Tuyến Thiên.
Dặn xong.
Diệp Bình chạy thẳng tới Cống viện Ngụy quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.