Chương 1: ( phần 1): Lý do
Hana Nguyễn
04/01/2021
" Tình trạng bệnh nhân thế nào? "
" Tai nạn xe liên hoàn, người bố vì bảo vệ người con nên đã mất ngay tại chỗ. Người mẹ đã ngừng tim từ lúc đưa cô ấy di chuyển tới đây, mạch đập chậm."
" Cô ấy ngừng tim bao lâu rồi? "
" Khoảng 15 phút."
" Tiếp tục ép tim cô ấy đợi đến khi kết nối máy đo nhịp tim và máy sốc điện tim, đồng thời truyền 1mm empinephrine, 3 phút 1 giọt qua ống truyền tĩnh mạch."
"Không ổn rồi, mạch càng ngày càng yếu. "
" Bắt đầu sốc điện. 3....2....1, Sốc! 3....2....1, Sốc! 3....2...1,Sốc!"
" Mạch vẫn yếu, vẫn không có nhịp tim."
" Tiếp tục. 3...2...1, Sốc! 3....2....1, Sốc! 3...2...1, Sốc! "
Bác sĩ lắc đầu. Trên màn hình, nhìn tim của người phụ nữ vẫn là một vạch thẳng, không có dấu hiệu biến chuyển.
" Bệnh nhân đã từ trần vào 4 giờ 34 phút rạng sáng."
Đấy là lời cuối cùng của người bác sĩ nói với cô. Tất cả giờ đây trở nên hỗn độn, dòng người cứ tấp nập đi qua đi lại. Dù là sáng sớm nhưng ở phòng cấp cứu không bao giờ là vắng cả. Cô chỉ bất lực nhìn người mẹ vĩnh viễn không bao giờ mở mắt của mình mà khóc trong vô vọng.
" NÈ! DẬY NHANH DẬY NHANH! "
Cô hoàn hồn tỉnh dậy, Mộc Nhi đã đứng trước cửa, trên tay cầm một hộp đồ ăn thơm phức rồi nói: "Mạn Mạn, cậy lại mơ thấy ác mộng à?"
"Tớ đã ngủ quên ư?"
Mạn Mạn mơ màng hỏi, tay lau lau nước mắt vẫn còn đọng lại trên má. Mỗi lần khi mơ về giấc mơ ấy thì cô luôn khóc trong vô thức. Mộc Nhi bước đến bàn rồi bày đồ ăn ra, bảo : “Ăn để lấy sức trực tiếp.”
"Tớ đã trực liên tiếp 4 hôm rồi, bây giờ chân tay không còn sức cầm đũa luôn nói chứ ăn." Cô vươn vai rồi ngáp mấy cái đáp.
" Trà matcha của cậu đây." Mộc Nhi đưa cho cô nói, tay mở ra là hai hộp salad đầy ắp rau, chỉ rau và toàn rau.
Cô nhìn mặt Mộc Nhi, nhíu mày, “Cậu định đi tu à?.”
“Khuya rồi, ăn nhiều tinh bột không tốt. Ăn rau đỡ đi.”
“Đúng là không phải con người mà. Một đứa từng là thực tập sinh như cậu thì có thể ăn quen chứ sao tớ ăn nổi!”
Mạn Mạn lắc đầu chán chường nhưng cũng cầm lấy mà ăn ngon lành.
“Sao rồi, cậu quyết định sẽ chọn khoa nào chưa?”
Mộc Nhi đột nhiên hỏi khiến cô phản ứng không kịp, liền nghĩ ngợi một chút rồi nhún vai, “Không biết nữa, tớ thấy khoa nào cũng đều ổn cả...”
“À mà nghe bảo bên khoa ngoại tim mạch (CS) có một giáo sư mới từ Mỹ về rất đẹp trai ấy, chuẩn gu chị em luôn, nhưng có điều hơi lạnh lùng thì phải.” Mộc Nhi nói, ánh mắt toả sáng lấp lánh.
Cô chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, " Hầy, lại mê trai nữa rồi."
Thật ra cô cũng nghĩ khá nhiều về việc này. Gia cảnh của cô không giàu, nếu không muốn nói là nghèo. Ba mẹ mất sớm, chỉ còn cô một mình với lại người bà của mình, cô sống những năm tháng thơ ấu bằng tiền bảo hiểm của ba mẹ mình. Nhưng năm ngoái, bà cũng đã theo ba mẹ về nơi suối vàng rồi, vậy chỉ còn một mình cô đơn độc. Từ nhỏ cô đã thông minh nên không cần học thêm cũng giỏi và cũng nhờ may mắn mà cô đã đổ thủ khoa. Từ lúc thực tập các bác sĩ khác hay quan tâm và muốn kéo cô và khoa của mình nên luôn hỏi rằng cô thích khoa nào, nhưng cô đều không biết khoa nào cả. Lý do cô chọn làm bác sĩ bởi vì đơn giản cô cần tiền, nên vì thế không có đặc biệt đối với khoa nào cả. Còn Mộc Nhi là người bạn đại học của cô, thân nhau như chị em một nhà. Vì thế những chuyện quá khứ và hiện tại cô đều chia sẻ với nhau. Mộc Nhi từng là một thực tập sinh của công ty giải trí lớn, đáng lẽ đã được ra mắt nhưng vì bị chấn thương cột sống trong lúc luyện tập nên không còn có thể vận động mạnh được. Cũng nhờ đó, dòng đời đưa đẩy mà cả hai người đã trở thành một bác sĩ nội trú năm nhất.
Đang miên mang với dòng suy nghĩ của mình, bỗng y tá Vũ Hân chạy vào vẻ mặt hốt hoảng.
"Có ca cấp cứu, là tai nạn xe hơi!"
" Tai nạn xe liên hoàn, người bố vì bảo vệ người con nên đã mất ngay tại chỗ. Người mẹ đã ngừng tim từ lúc đưa cô ấy di chuyển tới đây, mạch đập chậm."
" Cô ấy ngừng tim bao lâu rồi? "
" Khoảng 15 phút."
" Tiếp tục ép tim cô ấy đợi đến khi kết nối máy đo nhịp tim và máy sốc điện tim, đồng thời truyền 1mm empinephrine, 3 phút 1 giọt qua ống truyền tĩnh mạch."
"Không ổn rồi, mạch càng ngày càng yếu. "
" Bắt đầu sốc điện. 3....2....1, Sốc! 3....2....1, Sốc! 3....2...1,Sốc!"
" Mạch vẫn yếu, vẫn không có nhịp tim."
" Tiếp tục. 3...2...1, Sốc! 3....2....1, Sốc! 3...2...1, Sốc! "
Bác sĩ lắc đầu. Trên màn hình, nhìn tim của người phụ nữ vẫn là một vạch thẳng, không có dấu hiệu biến chuyển.
" Bệnh nhân đã từ trần vào 4 giờ 34 phút rạng sáng."
Đấy là lời cuối cùng của người bác sĩ nói với cô. Tất cả giờ đây trở nên hỗn độn, dòng người cứ tấp nập đi qua đi lại. Dù là sáng sớm nhưng ở phòng cấp cứu không bao giờ là vắng cả. Cô chỉ bất lực nhìn người mẹ vĩnh viễn không bao giờ mở mắt của mình mà khóc trong vô vọng.
" NÈ! DẬY NHANH DẬY NHANH! "
Cô hoàn hồn tỉnh dậy, Mộc Nhi đã đứng trước cửa, trên tay cầm một hộp đồ ăn thơm phức rồi nói: "Mạn Mạn, cậy lại mơ thấy ác mộng à?"
"Tớ đã ngủ quên ư?"
Mạn Mạn mơ màng hỏi, tay lau lau nước mắt vẫn còn đọng lại trên má. Mỗi lần khi mơ về giấc mơ ấy thì cô luôn khóc trong vô thức. Mộc Nhi bước đến bàn rồi bày đồ ăn ra, bảo : “Ăn để lấy sức trực tiếp.”
"Tớ đã trực liên tiếp 4 hôm rồi, bây giờ chân tay không còn sức cầm đũa luôn nói chứ ăn." Cô vươn vai rồi ngáp mấy cái đáp.
" Trà matcha của cậu đây." Mộc Nhi đưa cho cô nói, tay mở ra là hai hộp salad đầy ắp rau, chỉ rau và toàn rau.
Cô nhìn mặt Mộc Nhi, nhíu mày, “Cậu định đi tu à?.”
“Khuya rồi, ăn nhiều tinh bột không tốt. Ăn rau đỡ đi.”
“Đúng là không phải con người mà. Một đứa từng là thực tập sinh như cậu thì có thể ăn quen chứ sao tớ ăn nổi!”
Mạn Mạn lắc đầu chán chường nhưng cũng cầm lấy mà ăn ngon lành.
“Sao rồi, cậu quyết định sẽ chọn khoa nào chưa?”
Mộc Nhi đột nhiên hỏi khiến cô phản ứng không kịp, liền nghĩ ngợi một chút rồi nhún vai, “Không biết nữa, tớ thấy khoa nào cũng đều ổn cả...”
“À mà nghe bảo bên khoa ngoại tim mạch (CS) có một giáo sư mới từ Mỹ về rất đẹp trai ấy, chuẩn gu chị em luôn, nhưng có điều hơi lạnh lùng thì phải.” Mộc Nhi nói, ánh mắt toả sáng lấp lánh.
Cô chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, " Hầy, lại mê trai nữa rồi."
Thật ra cô cũng nghĩ khá nhiều về việc này. Gia cảnh của cô không giàu, nếu không muốn nói là nghèo. Ba mẹ mất sớm, chỉ còn cô một mình với lại người bà của mình, cô sống những năm tháng thơ ấu bằng tiền bảo hiểm của ba mẹ mình. Nhưng năm ngoái, bà cũng đã theo ba mẹ về nơi suối vàng rồi, vậy chỉ còn một mình cô đơn độc. Từ nhỏ cô đã thông minh nên không cần học thêm cũng giỏi và cũng nhờ may mắn mà cô đã đổ thủ khoa. Từ lúc thực tập các bác sĩ khác hay quan tâm và muốn kéo cô và khoa của mình nên luôn hỏi rằng cô thích khoa nào, nhưng cô đều không biết khoa nào cả. Lý do cô chọn làm bác sĩ bởi vì đơn giản cô cần tiền, nên vì thế không có đặc biệt đối với khoa nào cả. Còn Mộc Nhi là người bạn đại học của cô, thân nhau như chị em một nhà. Vì thế những chuyện quá khứ và hiện tại cô đều chia sẻ với nhau. Mộc Nhi từng là một thực tập sinh của công ty giải trí lớn, đáng lẽ đã được ra mắt nhưng vì bị chấn thương cột sống trong lúc luyện tập nên không còn có thể vận động mạnh được. Cũng nhờ đó, dòng đời đưa đẩy mà cả hai người đã trở thành một bác sĩ nội trú năm nhất.
Đang miên mang với dòng suy nghĩ của mình, bỗng y tá Vũ Hân chạy vào vẻ mặt hốt hoảng.
"Có ca cấp cứu, là tai nạn xe hơi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.