Chương 104: (18+): đêm của ánh trăng
Hana Nguyễn
04/01/2021
Ánh trăng bên ngoài xuyên qua tấm rèm chiếu vào trong phòng, ánh sáng trắng bạc độc nhất bao phủ lấy cô gái đang ngủ say bên kia.
Chăn màu xanh sẫm mềm mại, giống như cành lá ngủ yên ban đêm, bao quanh lấy thân thể mềm mại trắng nõn tựa như một nụ hoa ẩn mình dưới phiến lá.
Sau lưng vang lên một âm thanh trong trẻo như nước chảy, nghe vậy trong lòng Mạn Mạn run lên, ngay lập tức rơi vào một vòng ôm lạnh lẽo.
Mạn Mạn cảm thấy mình bị hơi thở lạnh lẽo, xa lạ vây quanh, ánh mắt dần dần mơ hồ, cả người mềm nhũn, nhưng cô không cố gắng giãy dụa vì tưởng đang trong một giấc mơ. Lúc này cô còn mơ hồ đưa tay ôm lấy cổ của anh, dùng sức kề sát vào cơ thể anh.
Nhưng càng ngày càng quá đỗi chân thật, cô mơ màng mở mắt ra, cảm thấy đầu đau như búa bổ, đôi chân mỏi nhừ.
Đập vào mắt cô đầu tiên là ánh sáng chiếu lên tấm thảm xa hoa, và bức tường màu vàng tối. Xoa đầu muốn ngồi dậy, lại cảm nhận được có một cánh tay ôm chặt lấy eo cô.
Mạn Mạn kinh ngạc một lát, thế mới cảm giác được còn có một thân thể ấm áp nằm ngay bên cạnh.
"Anh đang làm gì vậy....!"
"Sụyt" Vũ Tổng lấy tay che miệng cô lại. Ánh mắt như thể muốn nói gì đó.
Không gian yên tĩnh gần như lắng đọng, cô có thể nghe được tiếng bước chân ở ngoài cửa. Lúc này, anh mới thì thầm vào tai cô:" Vốn dĩ có hai phòng dành cho hai người. Nhưng có những tên phóng viên ở bên ngoài, tôi không thể ra khỏi phòng được"
Cũng đúng, hiện tại cô đang ở danh phận là vợ chưa cưới của anh. Nếu cả hai ngủ ở hai phòng khác nhau thật cũng thật kì lạ.
" Có chắc đây là phòng của Vũ Tổng không vậy? Sao lại chẳng có động tĩnh gì hết?"
" Động tĩnh gì cơ chứ? Hai người họ chắc cũng đã ngủ hết rồi"
" Tôi nghe có tin đồn, Vũ Tổng không thích con gái. Thử nghĩ xem, hôm nay trăng đẹp đến thế. Mà cô nam quả nữ lại ngủ trong một căn phòng mà không làm gì, thật sự có vấn đề"
Cô quay sang nhìn anh, cảm thấy những kẻ kia đều đã sai hoàn toàn.
Hiện tại trong hoàn cảnh này, một bàn tay nắm eo cô mà bá đạo ôm cô vào lòng.
Cô ngồi trên anh, đôi má thoáng chốc đỏ bừng lên, tim cũng không khống chế được mà đập nhanh hơn.
Tất cả da thịt kề sát anh đều trở nên nóng hổi không chịu nổi.
Bởi vì đưa lưng về phía Vũ Tổng, cộng thêm ánh sáng mờ tối được ánh trăng chiếu vào căn phòng trong căn phòng. Nên cô không thấy được, mặt anh cũng trở nên ửng hồng.
Mặc dù biết thời điểm thế này không nên nghĩ lung tung, nhưng trong lòng ôm cơ thể mềm mại của cô cái, tiếp xúc với da thịt trơn mềm của cô, hơi thở anh vẫn không nhịn nổi mà loạn nhịp.
" Xin lỗi cô, hãy cùng tôi diễn thêm một lần nữa"
Cô quay sang ngỡ ngàng nhìn anh, chưa kịp phản ứng thế nào.
Ánh mắt Vũ Tổng tối đi, dễ như trở bàn tay nắm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức một chút, hai người liền ngã lên giường lớn mềm mại.
Anh đè cô xuống, trọng lượng cơ thể khiến cô không thể động đậy.
Cô trợn to mắt, " Anh...!"
Cô còn chưa dứt lời, Vũ Tổng đã dán môi mình xuống, dịu dàng mà lưu luyến, cẩn thận mà ve vuốt đôi môi đỏ mọng kia.
Mạn Mạn cắn chặt môi, hô hấp không được trở nên nặng nề, toàn thân như có dòng điện chạy qua, tê dại khiến hai chân cô dần mềm nhũn.
Cô dời tầm mắt, gương mặt hiện lên vẻ e lệ ửng hồng khiến người khác nhìn thấy liền muốn giày vò cô.
Người đàn ông phả ra hơi thở nóng bỏng, xen lẫn với nụ hôn nhẹ nhàng giống như từng cơn gió thoáng qua cuốn bay những giọt mưa, vừa nóng vừa ngứa, Mạn Mạn lập tức nhắm mắt cầu xin tha thứ, giọng nói nhỏ nhẹ bị tình dục bao phủ: " Vũ Thiên...xin anh hãy dừng lại..."
" Đêm nay đừng hòng thoát khỏi tay tôi" Anh gian xảo cong cong khoé môi của mình.
Bỗng bên ngoài truyền vào tiếng nói: " Nghe thấy gì chưa, bọn họ còn thức"
" Mà còn thức giờ này chắc chỉ có thể là chuyện đó mà thôi"
" Vậy chúng ta cũng đi thôi, dù gì thì hai người họ cũng sắp kết hôn với nhau, những chuyện này cũng là bình thường chứ chẳng phải đôi gian phu dâm phụ nào nên cũng chẳng thể giật tít trên báo được"
"Đúng vậy đi thôi. Càng ở đây lâu tôi lại càng thấy tủi thân cho thân phận của một cẩu độc thân này quá!"
Những tiếng bước chân dần khuất xa.
Trong đêm tôi, Vũ Tổng nhẹ nhàng nâng mặt cô lên. Đôi mắt kinh hoàng của cô khiến anh không nỡ, đành ép bản thân mình trở nên bình tĩnh ung dung mà ngồi dậy.
" Cô hãy nghỉ ngơi đi, tôi về phòng đây"
Chăn màu xanh sẫm mềm mại, giống như cành lá ngủ yên ban đêm, bao quanh lấy thân thể mềm mại trắng nõn tựa như một nụ hoa ẩn mình dưới phiến lá.
Sau lưng vang lên một âm thanh trong trẻo như nước chảy, nghe vậy trong lòng Mạn Mạn run lên, ngay lập tức rơi vào một vòng ôm lạnh lẽo.
Mạn Mạn cảm thấy mình bị hơi thở lạnh lẽo, xa lạ vây quanh, ánh mắt dần dần mơ hồ, cả người mềm nhũn, nhưng cô không cố gắng giãy dụa vì tưởng đang trong một giấc mơ. Lúc này cô còn mơ hồ đưa tay ôm lấy cổ của anh, dùng sức kề sát vào cơ thể anh.
Nhưng càng ngày càng quá đỗi chân thật, cô mơ màng mở mắt ra, cảm thấy đầu đau như búa bổ, đôi chân mỏi nhừ.
Đập vào mắt cô đầu tiên là ánh sáng chiếu lên tấm thảm xa hoa, và bức tường màu vàng tối. Xoa đầu muốn ngồi dậy, lại cảm nhận được có một cánh tay ôm chặt lấy eo cô.
Mạn Mạn kinh ngạc một lát, thế mới cảm giác được còn có một thân thể ấm áp nằm ngay bên cạnh.
"Anh đang làm gì vậy....!"
"Sụyt" Vũ Tổng lấy tay che miệng cô lại. Ánh mắt như thể muốn nói gì đó.
Không gian yên tĩnh gần như lắng đọng, cô có thể nghe được tiếng bước chân ở ngoài cửa. Lúc này, anh mới thì thầm vào tai cô:" Vốn dĩ có hai phòng dành cho hai người. Nhưng có những tên phóng viên ở bên ngoài, tôi không thể ra khỏi phòng được"
Cũng đúng, hiện tại cô đang ở danh phận là vợ chưa cưới của anh. Nếu cả hai ngủ ở hai phòng khác nhau thật cũng thật kì lạ.
" Có chắc đây là phòng của Vũ Tổng không vậy? Sao lại chẳng có động tĩnh gì hết?"
" Động tĩnh gì cơ chứ? Hai người họ chắc cũng đã ngủ hết rồi"
" Tôi nghe có tin đồn, Vũ Tổng không thích con gái. Thử nghĩ xem, hôm nay trăng đẹp đến thế. Mà cô nam quả nữ lại ngủ trong một căn phòng mà không làm gì, thật sự có vấn đề"
Cô quay sang nhìn anh, cảm thấy những kẻ kia đều đã sai hoàn toàn.
Hiện tại trong hoàn cảnh này, một bàn tay nắm eo cô mà bá đạo ôm cô vào lòng.
Cô ngồi trên anh, đôi má thoáng chốc đỏ bừng lên, tim cũng không khống chế được mà đập nhanh hơn.
Tất cả da thịt kề sát anh đều trở nên nóng hổi không chịu nổi.
Bởi vì đưa lưng về phía Vũ Tổng, cộng thêm ánh sáng mờ tối được ánh trăng chiếu vào căn phòng trong căn phòng. Nên cô không thấy được, mặt anh cũng trở nên ửng hồng.
Mặc dù biết thời điểm thế này không nên nghĩ lung tung, nhưng trong lòng ôm cơ thể mềm mại của cô cái, tiếp xúc với da thịt trơn mềm của cô, hơi thở anh vẫn không nhịn nổi mà loạn nhịp.
" Xin lỗi cô, hãy cùng tôi diễn thêm một lần nữa"
Cô quay sang ngỡ ngàng nhìn anh, chưa kịp phản ứng thế nào.
Ánh mắt Vũ Tổng tối đi, dễ như trở bàn tay nắm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức một chút, hai người liền ngã lên giường lớn mềm mại.
Anh đè cô xuống, trọng lượng cơ thể khiến cô không thể động đậy.
Cô trợn to mắt, " Anh...!"
Cô còn chưa dứt lời, Vũ Tổng đã dán môi mình xuống, dịu dàng mà lưu luyến, cẩn thận mà ve vuốt đôi môi đỏ mọng kia.
Mạn Mạn cắn chặt môi, hô hấp không được trở nên nặng nề, toàn thân như có dòng điện chạy qua, tê dại khiến hai chân cô dần mềm nhũn.
Cô dời tầm mắt, gương mặt hiện lên vẻ e lệ ửng hồng khiến người khác nhìn thấy liền muốn giày vò cô.
Người đàn ông phả ra hơi thở nóng bỏng, xen lẫn với nụ hôn nhẹ nhàng giống như từng cơn gió thoáng qua cuốn bay những giọt mưa, vừa nóng vừa ngứa, Mạn Mạn lập tức nhắm mắt cầu xin tha thứ, giọng nói nhỏ nhẹ bị tình dục bao phủ: " Vũ Thiên...xin anh hãy dừng lại..."
" Đêm nay đừng hòng thoát khỏi tay tôi" Anh gian xảo cong cong khoé môi của mình.
Bỗng bên ngoài truyền vào tiếng nói: " Nghe thấy gì chưa, bọn họ còn thức"
" Mà còn thức giờ này chắc chỉ có thể là chuyện đó mà thôi"
" Vậy chúng ta cũng đi thôi, dù gì thì hai người họ cũng sắp kết hôn với nhau, những chuyện này cũng là bình thường chứ chẳng phải đôi gian phu dâm phụ nào nên cũng chẳng thể giật tít trên báo được"
"Đúng vậy đi thôi. Càng ở đây lâu tôi lại càng thấy tủi thân cho thân phận của một cẩu độc thân này quá!"
Những tiếng bước chân dần khuất xa.
Trong đêm tôi, Vũ Tổng nhẹ nhàng nâng mặt cô lên. Đôi mắt kinh hoàng của cô khiến anh không nỡ, đành ép bản thân mình trở nên bình tĩnh ung dung mà ngồi dậy.
" Cô hãy nghỉ ngơi đi, tôi về phòng đây"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.