Chương 23: giây phút yếu lòng
Hana Nguyễn
04/01/2021
" Bác sĩ Mạn, đã đến giờ tan làm rồi." Y tá Vũ Hân nhìn cô đang đăm chiêu trước máy tính.
" À ừm cảm ơn cô đã nhắc" Cô liền dọn dẹp đồ đạc rồi quay sang không thấy anh đâu.
" Giáo sư An đâu? "
" Vừa nãy đã về trước rồi" Vũ Hân đáp.
" Vậy tôi xin phép, cô cũng nhanh chóng tan ca đi nhé"
Cô nói rồi mở cửa bước ra khỏi phòng, bỗng thấy bác sĩ Lăng đang đứng dựa vào bức tường, dường như đang đợi ai đó. Cô đang phân vân có nên đến hỏi thăm hay không thì anh đi đến chỗ cô, gãi đầu ấp úng: " Ờ ừm Mạn Mạn này...."
" Có chuyện gì không bác sĩ? " Cô ngước lên nhìn anh, mỗi lần ngại ngùng anh đều gãi đầu mình cả.
" À thì tối nay em có rảnh không...cùng nhau đi ăn được chứ? "
Cô có chút sững lại, không hiểu rằng anh đang có ý gì. Anh thấy thế vội giải thích: " Chỉ là lâu ngày không gặp, anh muốn cùng em đi ăn với tư cách những người bạn thôi..."
" Được thôi"
" Thật không? Cứ ngỡ rằng em sẽ từ chối chứ..." Anh hớn hở ra mặt.
" Bạn bè đi ăn với nhau là bình thường mà, sao lại không"
" Vậy anh sẽ nhắn địa điểm hẹn cho em sau...em vẫn dùng số cũ chứ? "
" Em vẫn vậy...còn anh? "
" Anh cũng vậy...."
Cuộc trò chuyện kết thúc bằng cái gật đầu chào của cô.
Cô cũng không ngờ rằng, có ngày mình lại phải e dè trước anh như thế...
Về đến nhà thì thấy giáo sư An đang ngồi trên sô pha, vẫn là quyển sách về Y học. Con người này ngoài học và làm việc ra hình như không còn sở thích nào khác, cô thầm nghĩ.
" Tôi về rồi" cô uể oải nói.
" Ừm" Anh đáp, mắt vẫn dán vào cuốn sách trên tay.
Cô thấy hôm nay anh có chút lạ, mọi hôm đã ít nói, hôm nay càng ít nói hơn. Nhưng cô cũng chẳng nói gì chỉ lẳng lặng bước lên lầu.
Một lúc sau, cô bước xuống, trên người bận một chiếc đầm màu trắng trễ vai giúp kheo khéo khoe bờ mai mảnh mai, nõn nà, càng tôn lên vẻ nữ tính, gợi cảm nhưng không phản cảm cho khi diện. Sự kết hợp giữa sắc trắng tinh khôi và kiểu dáng trễ vai gợi cảm, thật khiến người khác không thể rời mắt được.
Cô cũng xức thêm nước hoa, trên người không còn mùi thuốc sát trùng thường ngày nữa. Chắc hẳn ai nhìn vào đều nghĩ rằng sẽ đi hẹn hò.
" Ờ ừm tối nay tôi ra ngoài ăn tối với bạn...nên anh cứ ăn tối trước đi, không cần chờ..." Cô nhìn anh nói.
" Ừm, nhớ về trước 10 giờ." anh đáp cụt lủn.
" Tôi biết rồi...vậy tôi đi đây."
Cô bắt một chiếc taxi rồi rời đi. Lúc này anh mới gấp cuốn sách lại rồi nhìn ra cửa. Thật sự nãy giờ anh đọc, nhưng lại chẳng thể tiếp thu gì cả vì trong đầu cứ phải nghĩ đến cô bồn chồn không yên.
Cùng lúc đó, tại một quán mì nhỏ đối diện với trường đại học kia, là nơi cô và bác sĩ Lăng cùng học.
" Cũng đã 5 năm trôi qua mà chỗ này vẫn không thay đổi gì cả, thật hoài niệm!" Lăng Phong Sở nhìn xung quanh rất thích thú.
" Ừm, đúng là thời gian trôi qua nhanh thật..." cô ngồi xuống bàn đáp.
" Chủ quán, gọi món! " Anh hô lớn.
Một bà cụ liền bước ra, tóc đã bạc gần một nửa, khuôn mặt rất hiền hậu. Vừa thấy cô với anh thì vui mừng khôn xiết: " Chà, lâu rồi mới thấy ghé quán này."
" Bà vẫn còn nhớ tụi con ư? " Cô ngỡ ngàng, trông bà đã có tuổi nhưng trí nhất vẫn còn rất minh mẫn.
" Đương nhiên, đều là khách quen cả mà. Vậy hai cô cậu định gọi món gì? " bà cụ cười hỏi.
Anh nhìn thực đơn rồi quay sang cô: " Em muốn ăn gì? "
" Ăn gì cũng được"
" Vậy cho hai tô thập cẩm. À mà một tô không lấy hành và bỏ nhiều ớt giùm con" Anh không ngần ngại gì mà đáp lại.
" Anh vẫn còn nhớ em thích ăn cay, không ăn được hành à...."
" Ừm, vẫn còn nhớ rất rõ có lần vì mùi hành mà em đã nôn hết ra..."
Không khí lại chìm vào im lặng. Cô không biết nói như thế nào, anh cũng vậy. Cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh, nhưng miệng lại chẳng thốt lên được.
Mưa lại bắt đầu rơi, tiếng mưa rơi rì rào trên mái hiên nhà. Cô ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác cũng giống như cái đêm ấy 5 năm trước, cái đêm anh nói lời chia tay cô ngay tại quán ăn này...
Chỉ có điều, tiếng mưa khi ấy rất dữ dội, nó gào thét trong màn đêm mịt mù, như đang thay tiếng lòng cô vậy. Còn hôm nay, cảm giác như cơn mưa lại thật dịu nhẹ, chầm chậm thầm lặng đi đến, cũng lẳng lặng mà rời đi, không một gợn sóng.
" Dạo này....em sống tốt chứ? Đã có bạn trai chưa ?"
Cô cố tình lảng tránh ánh nhìn của anh rồi đáp : " Như anh thấy đấy, vẫn ổn. Bạn trai vẫn chưa...."
" Vậy bác sĩ hồi sáng...không phải là bạn trai em à? "
"...chỉ là đồng nghiệp thân thiết thôi..."
" Từng ấy năm như thế sao vẫn chưa hẹn hò? "
" Em vẫn thích bản thân cô đơn như thế, không dựa dẫm, không vướng bận, không động lòng, cũng không thất vọng."
"........"
" Sao, anh có gì muốn hỏi à...? "
" Em...không hỏi anh có sống tốt không à? "
" Năm ấy, lựa chọn của anh không phải là em, thế nên dù anh có sống tốt hay không...cũng là quyết định của anh..."
" Anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em... hãy cho anh thêm một cơ hội nữa được hay không? "
"....."
" Em không cần trả lời ngay cũng được, anh biết điều đó có hơi đường đột...."
" Những năm sau đó em đã quên mất tên anh, quên cả ngày sinh nhật, quên ánh mắt đó, quên luôn những lần mình chuyện trò, những lần mình gặp nhau, quên mất buổi chia li hôm đó mình từng đỏ mắt thế nào. Quên cả những lời thề non hẹn biển.. quên tất cả. Nhưng không thể quên được những năm tháng đó em đã phải vất vả thế nào để quên đi mọi thứ...."
Cô quay sang nhìn anh, khi ấy cô đã không thể giữ được bình tĩnh mà khóc rất nhiều. Nhưng lần này, cả một phút yếu lòng cũng chẳng còn.
Cứ tưởng cô nói như thế sẽ gây đã kích rất lớn đối với anh. Không muốn gieo hy vọng, vì không muốn thất vọng. Nhưng anh lại ngước lên nói với giọng rất bình thản
" Không sao, anh vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi em. Bù đắp lại những sai lầm trong quá khứ..."
Bỗng trong giây phút ấy, giây phút ngắn ngủi ấy, cô có chút yếu lòng mà muốn rơi lệ...
Đúng là tình yêu có thể bù đắp nuối tiếc trong cuộc đời, nhưng tạo ra nhiều tiếc nuối nhất cũng là tình yêu...
" À ừm cảm ơn cô đã nhắc" Cô liền dọn dẹp đồ đạc rồi quay sang không thấy anh đâu.
" Giáo sư An đâu? "
" Vừa nãy đã về trước rồi" Vũ Hân đáp.
" Vậy tôi xin phép, cô cũng nhanh chóng tan ca đi nhé"
Cô nói rồi mở cửa bước ra khỏi phòng, bỗng thấy bác sĩ Lăng đang đứng dựa vào bức tường, dường như đang đợi ai đó. Cô đang phân vân có nên đến hỏi thăm hay không thì anh đi đến chỗ cô, gãi đầu ấp úng: " Ờ ừm Mạn Mạn này...."
" Có chuyện gì không bác sĩ? " Cô ngước lên nhìn anh, mỗi lần ngại ngùng anh đều gãi đầu mình cả.
" À thì tối nay em có rảnh không...cùng nhau đi ăn được chứ? "
Cô có chút sững lại, không hiểu rằng anh đang có ý gì. Anh thấy thế vội giải thích: " Chỉ là lâu ngày không gặp, anh muốn cùng em đi ăn với tư cách những người bạn thôi..."
" Được thôi"
" Thật không? Cứ ngỡ rằng em sẽ từ chối chứ..." Anh hớn hở ra mặt.
" Bạn bè đi ăn với nhau là bình thường mà, sao lại không"
" Vậy anh sẽ nhắn địa điểm hẹn cho em sau...em vẫn dùng số cũ chứ? "
" Em vẫn vậy...còn anh? "
" Anh cũng vậy...."
Cuộc trò chuyện kết thúc bằng cái gật đầu chào của cô.
Cô cũng không ngờ rằng, có ngày mình lại phải e dè trước anh như thế...
Về đến nhà thì thấy giáo sư An đang ngồi trên sô pha, vẫn là quyển sách về Y học. Con người này ngoài học và làm việc ra hình như không còn sở thích nào khác, cô thầm nghĩ.
" Tôi về rồi" cô uể oải nói.
" Ừm" Anh đáp, mắt vẫn dán vào cuốn sách trên tay.
Cô thấy hôm nay anh có chút lạ, mọi hôm đã ít nói, hôm nay càng ít nói hơn. Nhưng cô cũng chẳng nói gì chỉ lẳng lặng bước lên lầu.
Một lúc sau, cô bước xuống, trên người bận một chiếc đầm màu trắng trễ vai giúp kheo khéo khoe bờ mai mảnh mai, nõn nà, càng tôn lên vẻ nữ tính, gợi cảm nhưng không phản cảm cho khi diện. Sự kết hợp giữa sắc trắng tinh khôi và kiểu dáng trễ vai gợi cảm, thật khiến người khác không thể rời mắt được.
Cô cũng xức thêm nước hoa, trên người không còn mùi thuốc sát trùng thường ngày nữa. Chắc hẳn ai nhìn vào đều nghĩ rằng sẽ đi hẹn hò.
" Ờ ừm tối nay tôi ra ngoài ăn tối với bạn...nên anh cứ ăn tối trước đi, không cần chờ..." Cô nhìn anh nói.
" Ừm, nhớ về trước 10 giờ." anh đáp cụt lủn.
" Tôi biết rồi...vậy tôi đi đây."
Cô bắt một chiếc taxi rồi rời đi. Lúc này anh mới gấp cuốn sách lại rồi nhìn ra cửa. Thật sự nãy giờ anh đọc, nhưng lại chẳng thể tiếp thu gì cả vì trong đầu cứ phải nghĩ đến cô bồn chồn không yên.
Cùng lúc đó, tại một quán mì nhỏ đối diện với trường đại học kia, là nơi cô và bác sĩ Lăng cùng học.
" Cũng đã 5 năm trôi qua mà chỗ này vẫn không thay đổi gì cả, thật hoài niệm!" Lăng Phong Sở nhìn xung quanh rất thích thú.
" Ừm, đúng là thời gian trôi qua nhanh thật..." cô ngồi xuống bàn đáp.
" Chủ quán, gọi món! " Anh hô lớn.
Một bà cụ liền bước ra, tóc đã bạc gần một nửa, khuôn mặt rất hiền hậu. Vừa thấy cô với anh thì vui mừng khôn xiết: " Chà, lâu rồi mới thấy ghé quán này."
" Bà vẫn còn nhớ tụi con ư? " Cô ngỡ ngàng, trông bà đã có tuổi nhưng trí nhất vẫn còn rất minh mẫn.
" Đương nhiên, đều là khách quen cả mà. Vậy hai cô cậu định gọi món gì? " bà cụ cười hỏi.
Anh nhìn thực đơn rồi quay sang cô: " Em muốn ăn gì? "
" Ăn gì cũng được"
" Vậy cho hai tô thập cẩm. À mà một tô không lấy hành và bỏ nhiều ớt giùm con" Anh không ngần ngại gì mà đáp lại.
" Anh vẫn còn nhớ em thích ăn cay, không ăn được hành à...."
" Ừm, vẫn còn nhớ rất rõ có lần vì mùi hành mà em đã nôn hết ra..."
Không khí lại chìm vào im lặng. Cô không biết nói như thế nào, anh cũng vậy. Cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh, nhưng miệng lại chẳng thốt lên được.
Mưa lại bắt đầu rơi, tiếng mưa rơi rì rào trên mái hiên nhà. Cô ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác cũng giống như cái đêm ấy 5 năm trước, cái đêm anh nói lời chia tay cô ngay tại quán ăn này...
Chỉ có điều, tiếng mưa khi ấy rất dữ dội, nó gào thét trong màn đêm mịt mù, như đang thay tiếng lòng cô vậy. Còn hôm nay, cảm giác như cơn mưa lại thật dịu nhẹ, chầm chậm thầm lặng đi đến, cũng lẳng lặng mà rời đi, không một gợn sóng.
" Dạo này....em sống tốt chứ? Đã có bạn trai chưa ?"
Cô cố tình lảng tránh ánh nhìn của anh rồi đáp : " Như anh thấy đấy, vẫn ổn. Bạn trai vẫn chưa...."
" Vậy bác sĩ hồi sáng...không phải là bạn trai em à? "
"...chỉ là đồng nghiệp thân thiết thôi..."
" Từng ấy năm như thế sao vẫn chưa hẹn hò? "
" Em vẫn thích bản thân cô đơn như thế, không dựa dẫm, không vướng bận, không động lòng, cũng không thất vọng."
"........"
" Sao, anh có gì muốn hỏi à...? "
" Em...không hỏi anh có sống tốt không à? "
" Năm ấy, lựa chọn của anh không phải là em, thế nên dù anh có sống tốt hay không...cũng là quyết định của anh..."
" Anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em... hãy cho anh thêm một cơ hội nữa được hay không? "
"....."
" Em không cần trả lời ngay cũng được, anh biết điều đó có hơi đường đột...."
" Những năm sau đó em đã quên mất tên anh, quên cả ngày sinh nhật, quên ánh mắt đó, quên luôn những lần mình chuyện trò, những lần mình gặp nhau, quên mất buổi chia li hôm đó mình từng đỏ mắt thế nào. Quên cả những lời thề non hẹn biển.. quên tất cả. Nhưng không thể quên được những năm tháng đó em đã phải vất vả thế nào để quên đi mọi thứ...."
Cô quay sang nhìn anh, khi ấy cô đã không thể giữ được bình tĩnh mà khóc rất nhiều. Nhưng lần này, cả một phút yếu lòng cũng chẳng còn.
Cứ tưởng cô nói như thế sẽ gây đã kích rất lớn đối với anh. Không muốn gieo hy vọng, vì không muốn thất vọng. Nhưng anh lại ngước lên nói với giọng rất bình thản
" Không sao, anh vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi em. Bù đắp lại những sai lầm trong quá khứ..."
Bỗng trong giây phút ấy, giây phút ngắn ngủi ấy, cô có chút yếu lòng mà muốn rơi lệ...
Đúng là tình yêu có thể bù đắp nuối tiếc trong cuộc đời, nhưng tạo ra nhiều tiếc nuối nhất cũng là tình yêu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.