Chương 6: Hiểu lầm (2)
Hana Nguyễn
04/01/2021
" Giáo sư An, thật ra bác sĩ Mạn đã cố liên lạc với anh, nhưng anh mới đến đây nên cô ấy và sổ liên lạc của bệnh viện vẫn chưa lưu số của anh, các bác sĩ khác cũng đang trong phòng phẫu thuật, không còn cách nào khác nên mới tự mình thực hiện..." Y tá Vũ Hân ngập ngừng nói.
Anh chỉ gật đầu, “ Vậy à, tôi biết rồi. Mà bệnh nhân này cần được dùng máy thở 1 đến 2 tuần tùy theo tình hình nên mong chị chú ý nhiều hơn."
Còn cô cũng may vừa đến lúc tan ca nên liền về luôn. Cô đã hẹn với Mộc Nhi tối nay cùng đi ăn nên chỉ ghé về nhà sửa soạn một tí rồi đi đến nhà hàng luôn. Vừa thấy cô, Mộc Nhi liền vẫy tay," Bên này." .
Mạn Mạn vẫy tay lại rồi đi đến bàn, ngồi xuống thở dài. Mộc Nhi thấy thế liền hỏi : "Sao vậy, có chuyện gì không ổn à?"
" Hồi nãy tớ có nhận một ca cấp cứu. Đến đấy thì bệnh nhân đang trong cơn nguy kịch mà tớ chỉ mới là bác sĩ nội trú năm nhất, các bác sĩ chính và chuyên khoa thì trong phòng phẫu thuật hết, còn cái tên giáo sư kia lại ko có số điện thoại nên không thể liên lạc được, thế nên tớ mới làm liều đích thân thực hiện. Khi làm xong thì tên đó mới xuất hiện rồi còn mắng tớ nữa, trong khi tớ đã cứu được bệnh nhân ấy. "
" Vậy bệnh nhân ấy bị gì thế?"
" Ông ấy bị gãy sươn sườn, lúc tớ kiểm tra thì thấy ổng ấy bị Mảng sườn di động, nó làm chèn ép tim nên tớ mới đặt ống cho ông ấy để ông ấy có thể thở được."
" Mảng sường di động? Tớ chỉ mới thấy trên những video giải phẫu chứ chưa thực hành bao giờ, cậu đã từng làm rồi à? "
" Chưa, hồi thực tập có chứng kiến một lần" , miệng cô nhồm nhoàm đầy thức ăn, vừa ăn và đáp.
" Vậy cũng thật là mạo hiểm đấy. Tớ thấy giáo sư mắng cậu cũng chỉ là lo lắng cho cậu thôi."
Mạn Mạn lại thở dài một lần nữa, ngán ngẫm nói : "Nhưng lúc ấy tớ có lỡ lời, quát lại anh ấy...Bây giờ không biết phải nhìn mặt nhau thế nào nữa... "
" Được đấy, Mạn Mạn. Dám quát lại cấp trên, thật bái phục mà ! " Mộc Nhi giễu cợt.
" Đừng chọc nữa, đang rầu gần chết. " cô phẩy tay chán nản.
" À mà nghe bảo cậu sắp chuyển nhà? Đã tìm được nhà chưa? " Cậu chăm chú hỏi.
" Nhà tớ ở chung với bà cách bệnh viện hơn 1 tiếng đi xe nên mỗi sáng sớm tớ đều thứ 5h sáng để đi đến bệnh viện. Bây giờ đã tìm được nhà cho ở ghép, cũng gần bệnh viện, chỉ cần 15 phút đi xe là đến. Nghe bảo chủ nhà là mới từ Mỹ về, là người có tri thức. Quan trọng là giá thuê rất rẻ nữa."
" Ở ghép à, có ổn không đấy ? Hay là cậu cứ đến nhà tớ ở đi rồi khi nào tìm thấy nhà cho thuê thích hợp rồi tính tiếp. " Mộc Nhi có chút lo lắng.
" Hầy, không sao. Với lại lúc còn thực tập tớ đã ăn nhờ ở đậu nhà cậu suốt rồi còn gì, làm thế cũng ngại. " cô cười trừ nói.
" Vậy khi nào cậu chuyển đi? "
" Ngày mai, tối mai tớ sẽ chuyển đến. Đồ đạc cũng đã đóng gói xong hết rồi."
Thật ra, lý do lớn nhất của cô khi chuyển đi không phải do khoảng cách mà là căn nhà đó có quá nhiều kỉ niệm đối với cô, khi ba mẹ và người bà của mình còn sống. Giờ đây chỉ còn một mình cô trong căn nhà đó, cô cảm thấy thật đơn độc và trống trải. Và cơn ác mộng ấy cứ lặp đi lặp lại hằng đêm khiến cô chẳng thể ngon giấc được. Vì thế cô mới quyết chuyển đi.
Anh chỉ gật đầu, “ Vậy à, tôi biết rồi. Mà bệnh nhân này cần được dùng máy thở 1 đến 2 tuần tùy theo tình hình nên mong chị chú ý nhiều hơn."
Còn cô cũng may vừa đến lúc tan ca nên liền về luôn. Cô đã hẹn với Mộc Nhi tối nay cùng đi ăn nên chỉ ghé về nhà sửa soạn một tí rồi đi đến nhà hàng luôn. Vừa thấy cô, Mộc Nhi liền vẫy tay," Bên này." .
Mạn Mạn vẫy tay lại rồi đi đến bàn, ngồi xuống thở dài. Mộc Nhi thấy thế liền hỏi : "Sao vậy, có chuyện gì không ổn à?"
" Hồi nãy tớ có nhận một ca cấp cứu. Đến đấy thì bệnh nhân đang trong cơn nguy kịch mà tớ chỉ mới là bác sĩ nội trú năm nhất, các bác sĩ chính và chuyên khoa thì trong phòng phẫu thuật hết, còn cái tên giáo sư kia lại ko có số điện thoại nên không thể liên lạc được, thế nên tớ mới làm liều đích thân thực hiện. Khi làm xong thì tên đó mới xuất hiện rồi còn mắng tớ nữa, trong khi tớ đã cứu được bệnh nhân ấy. "
" Vậy bệnh nhân ấy bị gì thế?"
" Ông ấy bị gãy sươn sườn, lúc tớ kiểm tra thì thấy ổng ấy bị Mảng sườn di động, nó làm chèn ép tim nên tớ mới đặt ống cho ông ấy để ông ấy có thể thở được."
" Mảng sường di động? Tớ chỉ mới thấy trên những video giải phẫu chứ chưa thực hành bao giờ, cậu đã từng làm rồi à? "
" Chưa, hồi thực tập có chứng kiến một lần" , miệng cô nhồm nhoàm đầy thức ăn, vừa ăn và đáp.
" Vậy cũng thật là mạo hiểm đấy. Tớ thấy giáo sư mắng cậu cũng chỉ là lo lắng cho cậu thôi."
Mạn Mạn lại thở dài một lần nữa, ngán ngẫm nói : "Nhưng lúc ấy tớ có lỡ lời, quát lại anh ấy...Bây giờ không biết phải nhìn mặt nhau thế nào nữa... "
" Được đấy, Mạn Mạn. Dám quát lại cấp trên, thật bái phục mà ! " Mộc Nhi giễu cợt.
" Đừng chọc nữa, đang rầu gần chết. " cô phẩy tay chán nản.
" À mà nghe bảo cậu sắp chuyển nhà? Đã tìm được nhà chưa? " Cậu chăm chú hỏi.
" Nhà tớ ở chung với bà cách bệnh viện hơn 1 tiếng đi xe nên mỗi sáng sớm tớ đều thứ 5h sáng để đi đến bệnh viện. Bây giờ đã tìm được nhà cho ở ghép, cũng gần bệnh viện, chỉ cần 15 phút đi xe là đến. Nghe bảo chủ nhà là mới từ Mỹ về, là người có tri thức. Quan trọng là giá thuê rất rẻ nữa."
" Ở ghép à, có ổn không đấy ? Hay là cậu cứ đến nhà tớ ở đi rồi khi nào tìm thấy nhà cho thuê thích hợp rồi tính tiếp. " Mộc Nhi có chút lo lắng.
" Hầy, không sao. Với lại lúc còn thực tập tớ đã ăn nhờ ở đậu nhà cậu suốt rồi còn gì, làm thế cũng ngại. " cô cười trừ nói.
" Vậy khi nào cậu chuyển đi? "
" Ngày mai, tối mai tớ sẽ chuyển đến. Đồ đạc cũng đã đóng gói xong hết rồi."
Thật ra, lý do lớn nhất của cô khi chuyển đi không phải do khoảng cách mà là căn nhà đó có quá nhiều kỉ niệm đối với cô, khi ba mẹ và người bà của mình còn sống. Giờ đây chỉ còn một mình cô trong căn nhà đó, cô cảm thấy thật đơn độc và trống trải. Và cơn ác mộng ấy cứ lặp đi lặp lại hằng đêm khiến cô chẳng thể ngon giấc được. Vì thế cô mới quyết chuyển đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.