Chương 41: hồi kết của một đời
Hana Nguyễn
04/01/2021
" Nè, cậu vào giáo sư An thật sự không có gì chứ? " Mộc Nhi quay sang nhìn cô chằm chằm như đang tra khảo.
Cô chẳng hiểu sao từ khi ngủ dậy thì Mộc Nhi luôn miệng hỏi cô câu này đến nỗi chỉ cần nhìn ánh mắt của cậu đã phát chán.
Cô đành né tránh rồi nhăn mặt, " Hầy thật sự là không có gì mà. Nhưng có chuyện gì thì cậu nói lẹ đi, xíu nữa tớ còn phải đi kiểm tra bệnh nhân nữa"
" À thì thật ra lớp đại học chúng ta đang tổ chức họp lớp, là vào cuối tuần "
" Không đi đâu, chán lắm" Cô phẩy tay bác bỏ ý kiến, vì cô biết chắc chắn một điều có cả Lăng Phong Sở đi nữa.
" Có Nhã Tịnh tham gia nữa đấy" Cậu quay sang nhìn cô nói.
" Hả, Nhã Tịnh? Cậu ấy về nước khi nào vậy? " Cô ngạc nhiên hỏi.
" Mới đây, nghe bảo có việc cần làm nên phải về...vậy cậu có muốn đi không? "
" Đương nhiên là phải đi rồi! Thấp thoáng đã 7 năm rồi nhỉ...." cô có chút hạ giọng.
" Vậy cuối tuần tớ đến đón cậu "
" Ừm, vậy tớ đi trước đây. Không thôi xíu nữa lại bị tên giáo sư kia cằn nhằn nữa "
Cô tạm biệt Mộc Nhi và liền vội đi đến phòng bệnh của Vũ Vân.
Cả anh và Lăng Phong Sở đều ở đấy, cô gật đầu thay lời chào rồi bước đến bên giường bệnh.
" Dạo này em có uống thuốc như hướng dẫn của hộ lý không đấy? " Cô mở sổ ghi chép của bệnh nhân kiểm tra.
" Có, chị khỏi lo " Vũ Vân ngồi trên giường với tư thế rất khoang thai. Vẻ mặt cũng hồng hào tốt hơn những ngày trước rất nhiều khiến cô cũng cảm thấy có phần an tâm.
" Ồ, ngoan quá ta " Cô xoa đầu Vũ Hân rồi nói.
" Đừng làm rối tóc tôi" Cô bé né lấy bàn tay của cô, chau mày đáp.
Cô cười rồi nhìn vào trong sổ, kiểm tra một hồi phát hiện sức khoẻ của Vũ Vân vẫn không tiến triển tốt hơn chút nào dù đã làm theo lời bác sĩ dặn.
Cô ngước lên nhìn anh và Lăng Phong Sở lo lắng, dường như cả họ đều biết điều đó nên vẻ mặt khá bình tĩnh khi đáp trả lại ánh nhìn của cô.
" Đừng giao tiếp với nhau bằng ánh mắt như thế, có gì thì cứ nói đi " Vũ Hân nhướn lông mày nhìn mọi người.
Cô vội xua tay, " Không không phải... "
" Mấy anh chị kiểm tra xong rồi, nên bây giờ chuyển qua phòng khác đây. Em nhớ uống thuốc và ăn đầy đủ nhé " Lăng Phong Sở giải vậy giúp cô.
" Biết rồi nói mãi " Vũ Vân nghe rồi liền nằm xuống tỏ ý muốn nghỉ ngơi.
" Được rồi, vậy tụi chi đi đây. Mai chị sẽ ghé qua nhé "
Cô rời khỏi phòng không quên mang theo cuốn sổ sức khoẻ bệnh lý của Vũ Vân.
Ở phòng nghỉ ngơi của bác sĩ, không khí im lặng bao trùm khắp căn phòng.
Ở cương vị là một bác sĩ, cô biết rõ điều đó đồng nghĩa với việc nếu Vũ Hân không được ghép tim thì thời gian còn lại không sẽ không được bao lâu nữa....
" Tình trạng của Vũ Vân hiện tại...có thể cầm cự nhiều lắm trong vòng một tháng. Nếu trong vòng một tháng mà không có người hiến tim thì thật sự đã hết cách...." Lăng Phong Sở nhìn cô rồi ngập ngừng giải thích.
Cô không đáp lại, cũng chẳng làm gì mà chỉ im lặng ngước nhìn nên trần nhà mà nhắm mắt.
Không khí lại rơi vào yên tĩnh một lần nữa, như hiện tượng deja vu vậy. Nhưng trong cái yên lặng ấy đôi khi nghe thấy những tiếng thở dài đầy bất lực.
Là một bác sĩ, trước hết cô cần phải chấp nhận một cái gọi là sự thật. Vì nếu cô còn không chấp nhận được điều ấy thì cả bệnh nhân và gia đình sẽ như thế nào.
" Chúng ta cần phải báo cho người nhà và bệnh nhân để họ sẵn sàng..." Anh nhìn cô rồi nói.
Cô hít một hơi thật sâu rồi mở mắt, " Vậy để tôi sẽ nói với bệnh nhân Vũ Hân, hai người lo về phần người nhà đi "
" Được, trông cậy vào cô " Anh gật đầu.
Cô chẳng hiểu sao từ khi ngủ dậy thì Mộc Nhi luôn miệng hỏi cô câu này đến nỗi chỉ cần nhìn ánh mắt của cậu đã phát chán.
Cô đành né tránh rồi nhăn mặt, " Hầy thật sự là không có gì mà. Nhưng có chuyện gì thì cậu nói lẹ đi, xíu nữa tớ còn phải đi kiểm tra bệnh nhân nữa"
" À thì thật ra lớp đại học chúng ta đang tổ chức họp lớp, là vào cuối tuần "
" Không đi đâu, chán lắm" Cô phẩy tay bác bỏ ý kiến, vì cô biết chắc chắn một điều có cả Lăng Phong Sở đi nữa.
" Có Nhã Tịnh tham gia nữa đấy" Cậu quay sang nhìn cô nói.
" Hả, Nhã Tịnh? Cậu ấy về nước khi nào vậy? " Cô ngạc nhiên hỏi.
" Mới đây, nghe bảo có việc cần làm nên phải về...vậy cậu có muốn đi không? "
" Đương nhiên là phải đi rồi! Thấp thoáng đã 7 năm rồi nhỉ...." cô có chút hạ giọng.
" Vậy cuối tuần tớ đến đón cậu "
" Ừm, vậy tớ đi trước đây. Không thôi xíu nữa lại bị tên giáo sư kia cằn nhằn nữa "
Cô tạm biệt Mộc Nhi và liền vội đi đến phòng bệnh của Vũ Vân.
Cả anh và Lăng Phong Sở đều ở đấy, cô gật đầu thay lời chào rồi bước đến bên giường bệnh.
" Dạo này em có uống thuốc như hướng dẫn của hộ lý không đấy? " Cô mở sổ ghi chép của bệnh nhân kiểm tra.
" Có, chị khỏi lo " Vũ Vân ngồi trên giường với tư thế rất khoang thai. Vẻ mặt cũng hồng hào tốt hơn những ngày trước rất nhiều khiến cô cũng cảm thấy có phần an tâm.
" Ồ, ngoan quá ta " Cô xoa đầu Vũ Hân rồi nói.
" Đừng làm rối tóc tôi" Cô bé né lấy bàn tay của cô, chau mày đáp.
Cô cười rồi nhìn vào trong sổ, kiểm tra một hồi phát hiện sức khoẻ của Vũ Vân vẫn không tiến triển tốt hơn chút nào dù đã làm theo lời bác sĩ dặn.
Cô ngước lên nhìn anh và Lăng Phong Sở lo lắng, dường như cả họ đều biết điều đó nên vẻ mặt khá bình tĩnh khi đáp trả lại ánh nhìn của cô.
" Đừng giao tiếp với nhau bằng ánh mắt như thế, có gì thì cứ nói đi " Vũ Hân nhướn lông mày nhìn mọi người.
Cô vội xua tay, " Không không phải... "
" Mấy anh chị kiểm tra xong rồi, nên bây giờ chuyển qua phòng khác đây. Em nhớ uống thuốc và ăn đầy đủ nhé " Lăng Phong Sở giải vậy giúp cô.
" Biết rồi nói mãi " Vũ Vân nghe rồi liền nằm xuống tỏ ý muốn nghỉ ngơi.
" Được rồi, vậy tụi chi đi đây. Mai chị sẽ ghé qua nhé "
Cô rời khỏi phòng không quên mang theo cuốn sổ sức khoẻ bệnh lý của Vũ Vân.
Ở phòng nghỉ ngơi của bác sĩ, không khí im lặng bao trùm khắp căn phòng.
Ở cương vị là một bác sĩ, cô biết rõ điều đó đồng nghĩa với việc nếu Vũ Hân không được ghép tim thì thời gian còn lại không sẽ không được bao lâu nữa....
" Tình trạng của Vũ Vân hiện tại...có thể cầm cự nhiều lắm trong vòng một tháng. Nếu trong vòng một tháng mà không có người hiến tim thì thật sự đã hết cách...." Lăng Phong Sở nhìn cô rồi ngập ngừng giải thích.
Cô không đáp lại, cũng chẳng làm gì mà chỉ im lặng ngước nhìn nên trần nhà mà nhắm mắt.
Không khí lại rơi vào yên tĩnh một lần nữa, như hiện tượng deja vu vậy. Nhưng trong cái yên lặng ấy đôi khi nghe thấy những tiếng thở dài đầy bất lực.
Là một bác sĩ, trước hết cô cần phải chấp nhận một cái gọi là sự thật. Vì nếu cô còn không chấp nhận được điều ấy thì cả bệnh nhân và gia đình sẽ như thế nào.
" Chúng ta cần phải báo cho người nhà và bệnh nhân để họ sẵn sàng..." Anh nhìn cô rồi nói.
Cô hít một hơi thật sâu rồi mở mắt, " Vậy để tôi sẽ nói với bệnh nhân Vũ Hân, hai người lo về phần người nhà đi "
" Được, trông cậy vào cô " Anh gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.