Chương 71: khoảng cách từ màn đêm đến bình minh
Hana Nguyễn
04/01/2021
“ Để tớ đưa cậu về “
Cô liền lắc đầu từ chối : “ Không cần đầu, cậu còn có ca trực mà đúng chứ ?”
“ Trời vẫn còn mưa mà...không sao chứ ?” Mộc Nhi lo lắng nhìn cô.
Cô liếc ra ngoài trời rồi gượng cười, “ Sẽ ổn cả thôi...”
Mộc Nhi nhìn cô dần khuất bóng rồi lại quay sang nhìn ly iced Americano đã tan hết đá kia, lòng bất giác nặng trĩu...
“ Rõ ràng không thể uống được cà phê, vậy thì tại sao vẫn cố chấp để rồi chịu những tổn thương như thế...”
Còn về phần cô, vừa bước vào nhà đã tìm ngay đến nhà vệ sinh để nôn hết thứ vừa uống. Cô không thể chịu được mùi vị của món này, nhưng vẫn cố gắng uống.
Kể từ ngày anh mất tích, cô đã tập hết những thói quen sinh hoạt của anh, từ sở thích và những điều khác. Cô cũng đã tìm hiểu rất nhiều về Thiên Văn và đọc rất nhiều sách, cũng đã bật máy điều hoà ở 25 độ mà không còn cảm thấy lạnh, cô đều cố gắng làm tất cả...vì sợ anh sẽ bị lãng quên...
Nghĩ rồi cô lê thê, bước những bước thật chậm rãi theo mạch suy nghĩ mà đã đến ngay trước cửa phòng của anh từ khi nào. Như một thói quen, cô đẩy nhẹ cánh cửa ấy ra.
Đây chính là nơi còn lưu lại những kí ức để cô biết được rằng, anh đã từng ở đây, đã xuất hiện trong cuộc sống của cô...
Cô nằm lên chiếc giường, cố cảm nhận những hơi ấm còn vương vấn trong phòng, nơi lưu giữ tình yêu dành cho anh.
Bên trời, mưa không ngừng rơi.
Cô khẽ khép lại đôi mi, ngăn cho nước mắt đừng rơi...
Nhưng nước mắt đã đọng lại trong tim, sao cô vẫn không thể học được cách chấp nhận...
Màn đêm càng dài sâu thẳm, tiếng mưa rơi ngoài hiên càng vô cớ trở nên cô quạnh trống vắng.
Mưa hiu quạnh hay lòng người cô liêu? Cô cũng chẳng biết nữa...
Lắng nghe từng giọt mưa rơi tí tách, tí tách bên tai.
Hình ảnh của của anh như hạt mưa thấm sâu vào trái tim này.
Giữa dòng thời gian đắm chìm trong thinh lặng, tiềm thức vẫn hoài khôn nguôi khắc ghi hình bóng ấy, khoảnh khắc lần đầu tiên cô gặp anh.
Dẫu cô có dùng cả chân tình để viết nên một áng thơ, cũng chẳng cách nào đong đếm những cảm xúc sâu trong cõi lòng...
Giọt lệ cay đọng lại giữa muôn trùng mưa rơi, có lẽ giờ đây cô chẳng thể thiếu vắng bóng anh được nữa...
Những ngày ngày trời đổ cơn mưa như thế này, lòng cô lại đau như thắt lại. Lòng ngực luôn nhức nhối dù chỉ mới nghĩ đến tên anh.
Nhưng cô hy vọng mưa cứ rơi hoài như vậy, để những nhớ nhung được tiếp tục, để tình tình yêu biến thành hư vô và để được gặp hình bóng anh được đặt trong mỗi giọt lệ...
Ngày nói yêu anh, hít vào nhiều dũng khí như vậy, nhưng thở ra toàn là tiếng thở dài...
Luôn có những lần chia ly mà chúng ta không thể nào lường trước được...Cô ước gì ngày đó, mình đã níu anh ở lại...có lẽ chuyện tình này sẽ không mang một màu thương đau đến thế.
Ngoài trời, những ngôi sao ẩn mình dưới đám mây, ánh trăng đánh thức màn đêm tăm tối,mang theo cô quạnh len vào giữa dòng người ngược xuôi, chạy không mục đích băng qua bao con đường. Những đêm thành phố buồn trút mưa nổi gió, nước còn chưa ngập phố mà lòng mình đã hóa thành sông...
Nghe nói ánh trăng có thể nói được lòng người đấy, thật mong anh có thể nhìn ra ánh trăng đêm nay, để biết rằng ở đâu đó có một người đang nhớ anh rất nhiều. Mong anh vẫn bình an.
Dù tưởng chừng thật đơn giản,
nhưng cũng thật khó khăn.
Tặng cho anh ánh trăng đêm nay.
Cô liền lắc đầu từ chối : “ Không cần đầu, cậu còn có ca trực mà đúng chứ ?”
“ Trời vẫn còn mưa mà...không sao chứ ?” Mộc Nhi lo lắng nhìn cô.
Cô liếc ra ngoài trời rồi gượng cười, “ Sẽ ổn cả thôi...”
Mộc Nhi nhìn cô dần khuất bóng rồi lại quay sang nhìn ly iced Americano đã tan hết đá kia, lòng bất giác nặng trĩu...
“ Rõ ràng không thể uống được cà phê, vậy thì tại sao vẫn cố chấp để rồi chịu những tổn thương như thế...”
Còn về phần cô, vừa bước vào nhà đã tìm ngay đến nhà vệ sinh để nôn hết thứ vừa uống. Cô không thể chịu được mùi vị của món này, nhưng vẫn cố gắng uống.
Kể từ ngày anh mất tích, cô đã tập hết những thói quen sinh hoạt của anh, từ sở thích và những điều khác. Cô cũng đã tìm hiểu rất nhiều về Thiên Văn và đọc rất nhiều sách, cũng đã bật máy điều hoà ở 25 độ mà không còn cảm thấy lạnh, cô đều cố gắng làm tất cả...vì sợ anh sẽ bị lãng quên...
Nghĩ rồi cô lê thê, bước những bước thật chậm rãi theo mạch suy nghĩ mà đã đến ngay trước cửa phòng của anh từ khi nào. Như một thói quen, cô đẩy nhẹ cánh cửa ấy ra.
Đây chính là nơi còn lưu lại những kí ức để cô biết được rằng, anh đã từng ở đây, đã xuất hiện trong cuộc sống của cô...
Cô nằm lên chiếc giường, cố cảm nhận những hơi ấm còn vương vấn trong phòng, nơi lưu giữ tình yêu dành cho anh.
Bên trời, mưa không ngừng rơi.
Cô khẽ khép lại đôi mi, ngăn cho nước mắt đừng rơi...
Nhưng nước mắt đã đọng lại trong tim, sao cô vẫn không thể học được cách chấp nhận...
Màn đêm càng dài sâu thẳm, tiếng mưa rơi ngoài hiên càng vô cớ trở nên cô quạnh trống vắng.
Mưa hiu quạnh hay lòng người cô liêu? Cô cũng chẳng biết nữa...
Lắng nghe từng giọt mưa rơi tí tách, tí tách bên tai.
Hình ảnh của của anh như hạt mưa thấm sâu vào trái tim này.
Giữa dòng thời gian đắm chìm trong thinh lặng, tiềm thức vẫn hoài khôn nguôi khắc ghi hình bóng ấy, khoảnh khắc lần đầu tiên cô gặp anh.
Dẫu cô có dùng cả chân tình để viết nên một áng thơ, cũng chẳng cách nào đong đếm những cảm xúc sâu trong cõi lòng...
Giọt lệ cay đọng lại giữa muôn trùng mưa rơi, có lẽ giờ đây cô chẳng thể thiếu vắng bóng anh được nữa...
Những ngày ngày trời đổ cơn mưa như thế này, lòng cô lại đau như thắt lại. Lòng ngực luôn nhức nhối dù chỉ mới nghĩ đến tên anh.
Nhưng cô hy vọng mưa cứ rơi hoài như vậy, để những nhớ nhung được tiếp tục, để tình tình yêu biến thành hư vô và để được gặp hình bóng anh được đặt trong mỗi giọt lệ...
Ngày nói yêu anh, hít vào nhiều dũng khí như vậy, nhưng thở ra toàn là tiếng thở dài...
Luôn có những lần chia ly mà chúng ta không thể nào lường trước được...Cô ước gì ngày đó, mình đã níu anh ở lại...có lẽ chuyện tình này sẽ không mang một màu thương đau đến thế.
Ngoài trời, những ngôi sao ẩn mình dưới đám mây, ánh trăng đánh thức màn đêm tăm tối,mang theo cô quạnh len vào giữa dòng người ngược xuôi, chạy không mục đích băng qua bao con đường. Những đêm thành phố buồn trút mưa nổi gió, nước còn chưa ngập phố mà lòng mình đã hóa thành sông...
Nghe nói ánh trăng có thể nói được lòng người đấy, thật mong anh có thể nhìn ra ánh trăng đêm nay, để biết rằng ở đâu đó có một người đang nhớ anh rất nhiều. Mong anh vẫn bình an.
Dù tưởng chừng thật đơn giản,
nhưng cũng thật khó khăn.
Tặng cho anh ánh trăng đêm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.