Chương 56: kì tích
Hana Nguyễn
04/01/2021
" Khoa thần kinh bảo sao rồi? "
Cô bước vào với dáng vẻ vội vã, trên người còn mặc nguyên một bộ đồ dự tiệc khi nãy nên di chuyển có phần khó khăn hơn thường ngày.
Trong phòng họp, dù là cuối tuần nhưng cả khoa đều tập trung đến khiến cô có chút bất ngờ.
" Đã liên lạc với giáo sư An và bác sĩ Lăng rồi chứ? " Trưởng Khoa ngồi đối diện, tay vừa cầm hồ sơ kiểm tra vừa hỏi.
" Giáo sư An và bác sĩ Lăng đang ở gần đây nên sẽ đến sớm thôi "
Cô đáp rồi nhìn sang Vũ Hân đang ngồi bên cạnh. Vũ Hân có vẻ đang rất sốt ruột lo lắng, tay không ngừng đan lại với nhau, đôi mắt đầy âu lo.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Vũ Hân, tay khẽ đặt lên vai truyền động lực, " Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi "
Vũ Hân chỉ đáp lại cô bằng một nụ cười gượng. Cô biết rằng dù cho có là một bác sĩ hay y tá dày dặn kinh nghiệm đến mấy, nhưng cũng chỉ là con người, nên vào những lúc thế này, cần nhất là những lời động viên như thế.
Không lâu sau thì tiếng cửa mở ra, giáo sư An và Lăng Phong Sở đều cùng nhau bước vào. Dường như hôm nay có vẻ ai cũng có lịch trình riêng của bản thân, nhìn bộ đồ anh đang mặc trên người cô cũng đoán được là đang đi gặp một người nào đó khá quan trọng.
Anh tiến đến bên bàn mình rồi cởi bỏ chiếc áo khoác mà khoác lên mình chiếc áo blouse hằng ngày của mình.
" Bên khoa Thần Kinh họ bảo thế nào? " Lăng Phong Sở ngồi xuống chiếc sô pha đối diện rồi hỏi.
Trưởng Khoa liền gấp lại cuốn hồ sơ, bỏ chiếc kính lão đang đeo trên mắt mình xuống rồi quay người lại, nói : " Nếu đã đông đủ rồi thì chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề này. Chắc có lẽ mọi người đã được nghe qua sơ bộ tình hình rồi đúng chứ? "
" Đúng vậy, tôi đã thông báo cho mọi người khái quát qua điện thoại " cô gật đầu đáp.
" Tốt, hiện tại bên khoa Thần Kinh có một bệnh nhân được chuẩn đoán là chết não, và bệnh nhân đó đã đăng ký hiến tạng của mình...."
Trưởng khoa cứ chậm rãi giải thích khiến cô bộp chộp không yên trong mà cắt ngang, " Vậy thì xét theo luật thì mình sẽ có cơ hội nhận được trái tim của bệnh nhân trước, đúng chứ? "
Ông gật đầu, " Đúng vậy. Nhưng vẫn đang trong quá trình xét nghiệm kiểm tra để xem trái tim có phù hợp với bệnh nhân Vũ Vân hay không "
Không khí lại trở nên trầm đi. Từng giây từng phút trôi qua đều cảm thấy nặng nề vô cùng. Đây có thể nói là cơ hội sống cuối cùng của em ấy.
Cô cũng không thể làm gì trong khi chờ đợi, chỉ quay sang nhẹ nắm lấy bàn tay đang không ngừng vấu lại của Vũ Hân. Đôi bàn tay chắp chặt lại nhưng vẫn không ngừng run rẩy. Có lẽ hơn tất cả, người mong Vũ Vân sống nhất không phải là cô hay ai khác, mà chính là người chị của mình.
Cánh cửa lại mở ra thêm một lần nữa, bác sĩ Ngô Hưng bước vào, trên tay cầm một tập hồ sơ.
Mọi người trong phòng đều ngước mắt nhìn, ai cũng trông ngóng kết quả. Vũ Hân cũng vội vàng đứng dậy, nhìn Ngô Hưng với đôi mắt tìm kiếm sự hy vọng, " Kết quả như thế nào vậy bác sĩ...? "
" Các kết quả kiểm tra đã có....trái tim phù hợp với bệnh nhân Vũ Vân! " Ngô Hưng mừng rỡ đáp.
Vũ Hân nghe xong liền thở phào, miệng không giấu nỗi sự vui mừng. Dường như trong lòng cảm giác nơm nớp lo sợ đã vơi đi không ít.
" Vậy thì may quá! " Cô đứng dậy tiến đến bên cạnh Vũ Vân cười nói.
" Ừm, tôi phải đi báo với em ấy ngay mới được " Vũ Hân nắm chặt lấy tay cô vui vẻ đáp.
Cô định trả lời lại thì trưởng khoa liền ho vài cái làm mọi người đều quay sang nhìn.
Lúc này, ông mới bắt đầu dùng chất giọng có sự run run do tuổi tác của mình mà nói : " Chúng ta vui vì có thể cứu được bệnh nhân mình, nhưng cũng không quên nên tưởng nhớ đến người đã trao tặng trái tim của họ để cứu lấy một sinh mạng..."
" Tôi xin lỗi trưởng khoa...tôi có chút không kìm soát được cảm xúc của mình..." Cô cuối đầu đáp.
" Không sao, biết là được" Ông ra hiệu cô ngẩng đầu dậy.
" Vậy khi nào phẫu thuật? " Lăng Phong Sở nhìn Ngô Hưng hỏi.
Ngô Hưng liền mở tập tài liệu, nhìn vài dòng rồi trả lời : " Theo thông tin trong đây ghi thì tối nay, người nhà sẽ gặp bệnh nhân chết não lần cuối. Sau đó bên bộ phận bên trung tâm điều phối hiến ghép nội tạng sẽ đến phẫu thuật. Chúng ta sẽ nhận được trái tim ngay sau đó "
Trưởng Khoa không nghĩ ngợi gì mà nói, " Vậy hôm nay mọi người cố gắng tăng ca nhé. Đích thân tôi sẽ cố vấn cho buổi phẫu thuật này. Chúng ta sẽ phẫu thuật ngay khi nhận được tim, vì vậy nên bác sĩ Mạn hãy đi kiểm tra tình trạng của bệnh nhân Vũ Vân. Còn bác sĩ Lăng và giáo sư An sẽ ở lại bàn bạc về phương án "
" Vâng, tôi sẽ làm ngay " Cô gật đầu đáp.
Cô bước vào với dáng vẻ vội vã, trên người còn mặc nguyên một bộ đồ dự tiệc khi nãy nên di chuyển có phần khó khăn hơn thường ngày.
Trong phòng họp, dù là cuối tuần nhưng cả khoa đều tập trung đến khiến cô có chút bất ngờ.
" Đã liên lạc với giáo sư An và bác sĩ Lăng rồi chứ? " Trưởng Khoa ngồi đối diện, tay vừa cầm hồ sơ kiểm tra vừa hỏi.
" Giáo sư An và bác sĩ Lăng đang ở gần đây nên sẽ đến sớm thôi "
Cô đáp rồi nhìn sang Vũ Hân đang ngồi bên cạnh. Vũ Hân có vẻ đang rất sốt ruột lo lắng, tay không ngừng đan lại với nhau, đôi mắt đầy âu lo.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Vũ Hân, tay khẽ đặt lên vai truyền động lực, " Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi "
Vũ Hân chỉ đáp lại cô bằng một nụ cười gượng. Cô biết rằng dù cho có là một bác sĩ hay y tá dày dặn kinh nghiệm đến mấy, nhưng cũng chỉ là con người, nên vào những lúc thế này, cần nhất là những lời động viên như thế.
Không lâu sau thì tiếng cửa mở ra, giáo sư An và Lăng Phong Sở đều cùng nhau bước vào. Dường như hôm nay có vẻ ai cũng có lịch trình riêng của bản thân, nhìn bộ đồ anh đang mặc trên người cô cũng đoán được là đang đi gặp một người nào đó khá quan trọng.
Anh tiến đến bên bàn mình rồi cởi bỏ chiếc áo khoác mà khoác lên mình chiếc áo blouse hằng ngày của mình.
" Bên khoa Thần Kinh họ bảo thế nào? " Lăng Phong Sở ngồi xuống chiếc sô pha đối diện rồi hỏi.
Trưởng Khoa liền gấp lại cuốn hồ sơ, bỏ chiếc kính lão đang đeo trên mắt mình xuống rồi quay người lại, nói : " Nếu đã đông đủ rồi thì chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề này. Chắc có lẽ mọi người đã được nghe qua sơ bộ tình hình rồi đúng chứ? "
" Đúng vậy, tôi đã thông báo cho mọi người khái quát qua điện thoại " cô gật đầu đáp.
" Tốt, hiện tại bên khoa Thần Kinh có một bệnh nhân được chuẩn đoán là chết não, và bệnh nhân đó đã đăng ký hiến tạng của mình...."
Trưởng khoa cứ chậm rãi giải thích khiến cô bộp chộp không yên trong mà cắt ngang, " Vậy thì xét theo luật thì mình sẽ có cơ hội nhận được trái tim của bệnh nhân trước, đúng chứ? "
Ông gật đầu, " Đúng vậy. Nhưng vẫn đang trong quá trình xét nghiệm kiểm tra để xem trái tim có phù hợp với bệnh nhân Vũ Vân hay không "
Không khí lại trở nên trầm đi. Từng giây từng phút trôi qua đều cảm thấy nặng nề vô cùng. Đây có thể nói là cơ hội sống cuối cùng của em ấy.
Cô cũng không thể làm gì trong khi chờ đợi, chỉ quay sang nhẹ nắm lấy bàn tay đang không ngừng vấu lại của Vũ Hân. Đôi bàn tay chắp chặt lại nhưng vẫn không ngừng run rẩy. Có lẽ hơn tất cả, người mong Vũ Vân sống nhất không phải là cô hay ai khác, mà chính là người chị của mình.
Cánh cửa lại mở ra thêm một lần nữa, bác sĩ Ngô Hưng bước vào, trên tay cầm một tập hồ sơ.
Mọi người trong phòng đều ngước mắt nhìn, ai cũng trông ngóng kết quả. Vũ Hân cũng vội vàng đứng dậy, nhìn Ngô Hưng với đôi mắt tìm kiếm sự hy vọng, " Kết quả như thế nào vậy bác sĩ...? "
" Các kết quả kiểm tra đã có....trái tim phù hợp với bệnh nhân Vũ Vân! " Ngô Hưng mừng rỡ đáp.
Vũ Hân nghe xong liền thở phào, miệng không giấu nỗi sự vui mừng. Dường như trong lòng cảm giác nơm nớp lo sợ đã vơi đi không ít.
" Vậy thì may quá! " Cô đứng dậy tiến đến bên cạnh Vũ Vân cười nói.
" Ừm, tôi phải đi báo với em ấy ngay mới được " Vũ Hân nắm chặt lấy tay cô vui vẻ đáp.
Cô định trả lời lại thì trưởng khoa liền ho vài cái làm mọi người đều quay sang nhìn.
Lúc này, ông mới bắt đầu dùng chất giọng có sự run run do tuổi tác của mình mà nói : " Chúng ta vui vì có thể cứu được bệnh nhân mình, nhưng cũng không quên nên tưởng nhớ đến người đã trao tặng trái tim của họ để cứu lấy một sinh mạng..."
" Tôi xin lỗi trưởng khoa...tôi có chút không kìm soát được cảm xúc của mình..." Cô cuối đầu đáp.
" Không sao, biết là được" Ông ra hiệu cô ngẩng đầu dậy.
" Vậy khi nào phẫu thuật? " Lăng Phong Sở nhìn Ngô Hưng hỏi.
Ngô Hưng liền mở tập tài liệu, nhìn vài dòng rồi trả lời : " Theo thông tin trong đây ghi thì tối nay, người nhà sẽ gặp bệnh nhân chết não lần cuối. Sau đó bên bộ phận bên trung tâm điều phối hiến ghép nội tạng sẽ đến phẫu thuật. Chúng ta sẽ nhận được trái tim ngay sau đó "
Trưởng Khoa không nghĩ ngợi gì mà nói, " Vậy hôm nay mọi người cố gắng tăng ca nhé. Đích thân tôi sẽ cố vấn cho buổi phẫu thuật này. Chúng ta sẽ phẫu thuật ngay khi nhận được tim, vì vậy nên bác sĩ Mạn hãy đi kiểm tra tình trạng của bệnh nhân Vũ Vân. Còn bác sĩ Lăng và giáo sư An sẽ ở lại bàn bạc về phương án "
" Vâng, tôi sẽ làm ngay " Cô gật đầu đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.