Chương 118: Lời hứa với bầu trời đêm
Hana Nguyễn
17/01/2021
" Xin lỗi, vì có ca cấp cứu đột xuất, có lẽ tôi sẽ không đến được...."
"Không sao, hôm nay trời lạnh, nhớ mặc áo ấm."
"...."
Ngày 24/12, 6 tiếng trước.
" Giáng sinh an lành! "
Đó là câu nói mà ở khắp mọi nơi, từ mọi ngõ nẻo đều có thể nghe thấy.
Đúng vậy, hôm nay chính là giáng sinh. Là ngày mà cô trông chờ nhất.
Cô và anh đã hứa hẹn cùng ngắm sao băng đêm nay, vì để thuận tiện cho việc quan sát nên hai người đã quyết định chọn một địa điểm cách thành phố hơn một tiếng đi xe, nơi chỉ là đồng cỏ, không một ánh đèn, cũng không có khói bụi.
Cô cũng đã chuẩn bị một món quà sinh nhật nho nhỏ, dù không mang theo giá trị vật chất gì nhiều, nhưng đó cũng là cả tấm lòng của mình.
" Bác sĩ Mạn? Cô có nghe tôi nói không? "
Lời nói của Vũ Quân làm cô choàng tỉnh mộng. Quả thật cô đã háo hức đến mức mà đã tưởng tượng ra hàng nghìn khung cảnh cô và anh cùng ngắm sao trời.
Cô cười trừ, " Tôi vẫn nghe đây."
" Hôm nay nhìn chị trông khác quá. Bộ có chuyện gì vui sao?"
Vũ Vân huých nhẹ vào vai cô đầy ám hiệu.
" Không có gì, đừng bàn nữa, tập trung làm việc đi."
Cô xua tay đáp như thế nhưng vẫn nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình.
Còn tận 2 tiếng nữa mới đến giờ tan làm.
Thời gian sao lại trôi chậm như thế chứ...
Chưa kịp thoát khỏi những dòng suy nghĩ thì trước mặt cô đã hiện lên một cảnh rất hỗn loạn.
Tiếng chuông điện thoại phòng cấp cứu vừa reo lên, chưa kịp bắt máy thì bên ngoài đã nghe thấy tiếng còi của xe cứu thương kêu in ỏi.
Cảnh cửa phòng cấp cứu liền bật tung ra, ngay sau đó là một đoàn bệnh nhân bước vào ồ ạt như dòng lũ.
" Chuyện gì thế này?" Cô hoang mang nhìn những bệnh nhân này, thương tật nhẹ có, nặng cũng có, họ cứ tranh chấp nhau để được chữa trị.
" Họ là hành khách của một chiếc xe buýt đang di chuyển trên đường, do tuyết rơi nên trơn trượt mà mất điều khiển dẫn đến tai nạn." Nhân viên cứu hộ gấp rút đáp.
Tuyết rơi rồi ư!?
Cô vội vàng nhìn ra cửa sổ, quả thật là tuyết đã rơi rồi.
Như vậy việc ngắm sao băng sẽ trở nên hạn chế. Và số bệnh nhân và nguồn nhân viên y tế hiện tại rất khó để giải quyết xuể.
Cô cầm điện thoại trên tay, lo lắng đang suy nghĩ về cuộc hẹn của mình thì Vũ Vân từ phía sau mà đẩy cô lên trước, " Sao còn đứng đây, mọi người đang cần chị giúp kìa."
Cô liền nhắn vài tin cho Vũ Tổng rồi vội rời đi.
Bệnh nhân thì một ngày tăng lên, đã không biết bao lâu rồi, đến lúc ngẩng đầu lên thì cô đã thấy bầu trời phủ một màn đen dày kịt.
Tuyết rơi đã phủ trắng những ngôi nhà ngói đỏ. Cả thành phố đều khoác lên mình một bộ cánh trắng muốt.
Dựa vào khung cửa, khẽ vuốt sợi tóc rối, cô cầm chiếc điện thoại đọc tin nhắn anh gửi đến từ lúc nào.
Lòng bỗng chốc chùn xuống.
Hôm nay là ngày cô trông chờ nhất mà....
Vậy mà giờ đây nó cũng trở thành một đêm giáng sinh lạnh lẽo như bao ngày.
Vẫn rốt cuộc, cô cũng chẳng thể tặng anh được món quà sinh nhật này, tựa 3 năm về trước.
" Cô ở đây à."
Một giọng ôn nhu vang lên, Vũ Quân đang đứng đối diện cô với hơi thở gấp gáp.
" Sao vậy, có bệnh nhân nào cần cấp cứu à?" Cô vội vàng đứng thẳng dậy với tư thế sẵn sàng làm việc bất cứ lúc nào.
Vũ Quân cười, từ trong miệng chậm rãi nhả ra mấy chữ:" À không, bệnh nhân đã được chữa trị hết rồi, chỉ là muốn cùng cô nói chuyện một chút."
" Chuyện gì quan trọng lắm ư, sao lại khẩn trương như thế?"
Cô ngẩng đầu lên, chớp mắt vài cái, khuôn mặt nhỏ đơn thuần nhìn anh.
Vũ Quân hít sâu hai lần rồi dần trở nên điềm tĩnh. Cử chỉ cũng chậm rãi không vội vã mà ngồi xuống, cầm ly cà phê đưa cho cô, tiện tay bỏ thêm một tí sữa vào trong ly.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ anh có thể ghi nhớ được thói quen dùng cà phê của cô.
" Cảm ơn."
Cô cầm lấy ly cà phê, nhấp một ngụm cảm nhận vị ngọt của sữa hoà quyện cùng vị đăng đắng của cà phê, lòng cũng dịu lại một chút.
Khẽ liếc sang anh, có thể nói Vũ Quân mang cho người ta một loại cảm giác thoải mái, thời điểm không quen biết sẽ làm người đối diện không cảm thấy anh quá thân cận hay xa cách nhưng một khi đã nhận biết anh rồi sẽ không tự giác mà đối đãi anh như là một người bạn tốt.
Lúc này cô mới hỏi: " Có chuyện gì sao?"
Ý cười trên mặt Vũ Quân phai nhạt, trong lòng đột nhiên có điểm khác lạ...
Anh chậm rãi dùng khẩu hình miệng mà phát ra âm thanh, lúc nói gần xong còn kéo dài âm cuối: " Cô chưa từng nghĩ, tại sao anh ta lại dùng tên giả của mình khi ở Trung Quốc?"
" Sao anh lại biết? Không lẽ anh đã điều tra tôi ư...!?"
Cô ngẩng đầu nhìn Vũ Quân. Chuyện này cô chưa từng kể với ai, kể cả Vũ Vân. Cô cũng từng rất giận, vì anh đã che giấu đi thân phận của mình. Nhưng so với cái giận dỗi kia, thì niềm vui vì anh vẫn còn sống đã xoá nhoà tất cả sự thật kia. Và cô vẫn luôn từ chối sự thật ấy mà tự che lấp điều đấy bằng những lý do tự mình nghĩ ra.
"Có lẽ Vũ Thiên có việc gì đó không tiện tiết lộ thân phận của mình mà thôi."
Vũ Quân nhếch góc môi, hướng đến Mạn Mạn không một tiếng động.
" Vũ Thiên, thông minh, ấm áp, nhưng cũng rất thần bí..."
" Vì sao anh lại điều tra tôi?"
Vũ chớp chớp mắt, áp chế sự kinh hãi trong ánh mắt của mình.
Người đàn ông trước mặt cô giờ đây thật lạ. Không phải là Vũ Quân mà cô thường biết.
Nhưng cuối cùng, đây lại chính là bộ mặt thật của anh ta, bộ mặt mà anh ta luôn che giấu.
Cô kinh hãi nhưng lại chẳng sợ hãi. Những điều anh úp mở càng tăng sự tò mò của cô đên tột độ.
Anh im lặng hồi lâu nhìn lên bầu trời, rồi bắt đầu nói: " Cô từng hỏi lý do tại sao những ngôi sao kia lại giết chết ba của Vũ Thiên đúng chứ?"
Cô khẽ gật đầu, " Đúng vậy, vì trên thông tin báo chỉ mà tôi tìm hiểu được thì ba anh ấy mất do bệnh tim đột ngột tái phát mà thôi."
" Nếu như nguyên nhân không phải bệnh tim tái phát, mà do nguyên nhân khác.
Cô chậm rãi đè nén cảm xúc đang kịch liệt phập phồng xuống, miễn cưỡng hỏi: " Nguyên nhân khác?"
" Quả thật là bệnh tim ông ấy tái phát, nhưng lúc ấy đã được cấp cứu kịp thời, và người đã cấp cứu cho ông ấy chính là Vũ Thiên. Đêm hôm ấy cũng giống như hôm nay vậy, ngày này ba năm trước, ông ấy đã mất sau khi được cấp cứu."
" Nếu cấp cứu thành công thì sao lại...?"
" Vũ Thiên khi ấy đã rời đi đến một vùng ngoại ô để ngắm sao băng. Nhưng ông ấy đột nhiên bị sốc phản vệ và qua đời. Anh ta đã không thể về nhà kịp thời như lần trước nên đã rất ân hận, và đã từ bỏ Thiên Văn."
Không khí bỗng chốc rơi xuống vào khoảng không lạnh lẽo tột độ. Cô không biết nên làm gì lúc này, mà đành chọn cách im lặng.
Gương mặt người đàn ông lạnh lùng không giảm bớt, khoa trương sắm vai một tên hề nở nụ cười quỷ dị đến lạnh người.
" Cô cũng nghĩ đấy chỉ là sơ suất thôi đúng chứ. Nhưng mấu chốt là ở người phụ nữ đứng sau tất cả chuyện này."
" Người phụ nữ ấy là ai?"
Vũ Quân đứng dậy, bước vài bước đến gần cô, liếc nhìn đồng hồ, rồi tầm mắt thấp xuống, phóng túng cùng điên loạn trong giọng nói gần như không thể che dấu được. Anh ghé nhẹ vào tai cô, hơi thở toả hàn băng có chút ái muội, đáp:
" Rất tiếc, nhưng nếu cô muốn biết thêm, có lẽ phải tự tìm hiểu rồi, tôi chỉ có thể cung cấp thông tin đến đó."
Cô nhìn anh, trong đầu giờ đây có rất nhiều câu hỏi cần giải đáp, nhưng chỉ vội vàng sắp xếp lại hàng nghìn ngôn từ rồi giương mắt nhìn anh.
" Tại sao anh lại điều tra tôi?"
Như có một luồng điện vô hình chảy trong người Vũ Quân. Anh nhìn cô một hồi, ánh mắt không thể che giấu được sự đấu tranh của tư tưởng. Nhưng rồi chỉ rũ mắt, che giấu cảm xúc mà lạnh giọng đáp.
"Chỉ là tôi thấy cô đáng thương mà thôi, cô không biết mình đang đối mặt với những ai. Vũ Thiên có rất nhiều bí mật. Cô sẽ không bao giờ biết được, rốt cuộc anh ta đã làm những gì sau câu " không có gì" của anh ta."
Bóng lưng khuất dần, chỉ còn cô với những suy nghĩ miên man.
Càng rời xa tầm mắt cô, từng bước chân càng trở nên lạnh lẽo.
Suýt nữa anh đã không thể kìm chế được lòng mình trước ánh mắt đó của cô ấy.
" Tôi đã làm xong, việc còn lại tới lượt cô."
" Được."
Điện thoại trên tay Vũ Quân liền tắt.
Đứng nhìn màn hình thật lâu, Vũ Quân biết rõ việc anh sắp làm đây có lẽ sẽ khiến Mạn Mạn chán ghét mình. Nhưng đây là điều duy nhất mà anh có thể làm, để có thể bảo vệ cô ấy.
Bởi anh đã từng hứa với bầu trời đêm kia, là phải bảo vệ được ánh trăng ấy.
"Không sao, hôm nay trời lạnh, nhớ mặc áo ấm."
"...."
Ngày 24/12, 6 tiếng trước.
" Giáng sinh an lành! "
Đó là câu nói mà ở khắp mọi nơi, từ mọi ngõ nẻo đều có thể nghe thấy.
Đúng vậy, hôm nay chính là giáng sinh. Là ngày mà cô trông chờ nhất.
Cô và anh đã hứa hẹn cùng ngắm sao băng đêm nay, vì để thuận tiện cho việc quan sát nên hai người đã quyết định chọn một địa điểm cách thành phố hơn một tiếng đi xe, nơi chỉ là đồng cỏ, không một ánh đèn, cũng không có khói bụi.
Cô cũng đã chuẩn bị một món quà sinh nhật nho nhỏ, dù không mang theo giá trị vật chất gì nhiều, nhưng đó cũng là cả tấm lòng của mình.
" Bác sĩ Mạn? Cô có nghe tôi nói không? "
Lời nói của Vũ Quân làm cô choàng tỉnh mộng. Quả thật cô đã háo hức đến mức mà đã tưởng tượng ra hàng nghìn khung cảnh cô và anh cùng ngắm sao trời.
Cô cười trừ, " Tôi vẫn nghe đây."
" Hôm nay nhìn chị trông khác quá. Bộ có chuyện gì vui sao?"
Vũ Vân huých nhẹ vào vai cô đầy ám hiệu.
" Không có gì, đừng bàn nữa, tập trung làm việc đi."
Cô xua tay đáp như thế nhưng vẫn nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình.
Còn tận 2 tiếng nữa mới đến giờ tan làm.
Thời gian sao lại trôi chậm như thế chứ...
Chưa kịp thoát khỏi những dòng suy nghĩ thì trước mặt cô đã hiện lên một cảnh rất hỗn loạn.
Tiếng chuông điện thoại phòng cấp cứu vừa reo lên, chưa kịp bắt máy thì bên ngoài đã nghe thấy tiếng còi của xe cứu thương kêu in ỏi.
Cảnh cửa phòng cấp cứu liền bật tung ra, ngay sau đó là một đoàn bệnh nhân bước vào ồ ạt như dòng lũ.
" Chuyện gì thế này?" Cô hoang mang nhìn những bệnh nhân này, thương tật nhẹ có, nặng cũng có, họ cứ tranh chấp nhau để được chữa trị.
" Họ là hành khách của một chiếc xe buýt đang di chuyển trên đường, do tuyết rơi nên trơn trượt mà mất điều khiển dẫn đến tai nạn." Nhân viên cứu hộ gấp rút đáp.
Tuyết rơi rồi ư!?
Cô vội vàng nhìn ra cửa sổ, quả thật là tuyết đã rơi rồi.
Như vậy việc ngắm sao băng sẽ trở nên hạn chế. Và số bệnh nhân và nguồn nhân viên y tế hiện tại rất khó để giải quyết xuể.
Cô cầm điện thoại trên tay, lo lắng đang suy nghĩ về cuộc hẹn của mình thì Vũ Vân từ phía sau mà đẩy cô lên trước, " Sao còn đứng đây, mọi người đang cần chị giúp kìa."
Cô liền nhắn vài tin cho Vũ Tổng rồi vội rời đi.
Bệnh nhân thì một ngày tăng lên, đã không biết bao lâu rồi, đến lúc ngẩng đầu lên thì cô đã thấy bầu trời phủ một màn đen dày kịt.
Tuyết rơi đã phủ trắng những ngôi nhà ngói đỏ. Cả thành phố đều khoác lên mình một bộ cánh trắng muốt.
Dựa vào khung cửa, khẽ vuốt sợi tóc rối, cô cầm chiếc điện thoại đọc tin nhắn anh gửi đến từ lúc nào.
Lòng bỗng chốc chùn xuống.
Hôm nay là ngày cô trông chờ nhất mà....
Vậy mà giờ đây nó cũng trở thành một đêm giáng sinh lạnh lẽo như bao ngày.
Vẫn rốt cuộc, cô cũng chẳng thể tặng anh được món quà sinh nhật này, tựa 3 năm về trước.
" Cô ở đây à."
Một giọng ôn nhu vang lên, Vũ Quân đang đứng đối diện cô với hơi thở gấp gáp.
" Sao vậy, có bệnh nhân nào cần cấp cứu à?" Cô vội vàng đứng thẳng dậy với tư thế sẵn sàng làm việc bất cứ lúc nào.
Vũ Quân cười, từ trong miệng chậm rãi nhả ra mấy chữ:" À không, bệnh nhân đã được chữa trị hết rồi, chỉ là muốn cùng cô nói chuyện một chút."
" Chuyện gì quan trọng lắm ư, sao lại khẩn trương như thế?"
Cô ngẩng đầu lên, chớp mắt vài cái, khuôn mặt nhỏ đơn thuần nhìn anh.
Vũ Quân hít sâu hai lần rồi dần trở nên điềm tĩnh. Cử chỉ cũng chậm rãi không vội vã mà ngồi xuống, cầm ly cà phê đưa cho cô, tiện tay bỏ thêm một tí sữa vào trong ly.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ anh có thể ghi nhớ được thói quen dùng cà phê của cô.
" Cảm ơn."
Cô cầm lấy ly cà phê, nhấp một ngụm cảm nhận vị ngọt của sữa hoà quyện cùng vị đăng đắng của cà phê, lòng cũng dịu lại một chút.
Khẽ liếc sang anh, có thể nói Vũ Quân mang cho người ta một loại cảm giác thoải mái, thời điểm không quen biết sẽ làm người đối diện không cảm thấy anh quá thân cận hay xa cách nhưng một khi đã nhận biết anh rồi sẽ không tự giác mà đối đãi anh như là một người bạn tốt.
Lúc này cô mới hỏi: " Có chuyện gì sao?"
Ý cười trên mặt Vũ Quân phai nhạt, trong lòng đột nhiên có điểm khác lạ...
Anh chậm rãi dùng khẩu hình miệng mà phát ra âm thanh, lúc nói gần xong còn kéo dài âm cuối: " Cô chưa từng nghĩ, tại sao anh ta lại dùng tên giả của mình khi ở Trung Quốc?"
" Sao anh lại biết? Không lẽ anh đã điều tra tôi ư...!?"
Cô ngẩng đầu nhìn Vũ Quân. Chuyện này cô chưa từng kể với ai, kể cả Vũ Vân. Cô cũng từng rất giận, vì anh đã che giấu đi thân phận của mình. Nhưng so với cái giận dỗi kia, thì niềm vui vì anh vẫn còn sống đã xoá nhoà tất cả sự thật kia. Và cô vẫn luôn từ chối sự thật ấy mà tự che lấp điều đấy bằng những lý do tự mình nghĩ ra.
"Có lẽ Vũ Thiên có việc gì đó không tiện tiết lộ thân phận của mình mà thôi."
Vũ Quân nhếch góc môi, hướng đến Mạn Mạn không một tiếng động.
" Vũ Thiên, thông minh, ấm áp, nhưng cũng rất thần bí..."
" Vì sao anh lại điều tra tôi?"
Vũ chớp chớp mắt, áp chế sự kinh hãi trong ánh mắt của mình.
Người đàn ông trước mặt cô giờ đây thật lạ. Không phải là Vũ Quân mà cô thường biết.
Nhưng cuối cùng, đây lại chính là bộ mặt thật của anh ta, bộ mặt mà anh ta luôn che giấu.
Cô kinh hãi nhưng lại chẳng sợ hãi. Những điều anh úp mở càng tăng sự tò mò của cô đên tột độ.
Anh im lặng hồi lâu nhìn lên bầu trời, rồi bắt đầu nói: " Cô từng hỏi lý do tại sao những ngôi sao kia lại giết chết ba của Vũ Thiên đúng chứ?"
Cô khẽ gật đầu, " Đúng vậy, vì trên thông tin báo chỉ mà tôi tìm hiểu được thì ba anh ấy mất do bệnh tim đột ngột tái phát mà thôi."
" Nếu như nguyên nhân không phải bệnh tim tái phát, mà do nguyên nhân khác.
Cô chậm rãi đè nén cảm xúc đang kịch liệt phập phồng xuống, miễn cưỡng hỏi: " Nguyên nhân khác?"
" Quả thật là bệnh tim ông ấy tái phát, nhưng lúc ấy đã được cấp cứu kịp thời, và người đã cấp cứu cho ông ấy chính là Vũ Thiên. Đêm hôm ấy cũng giống như hôm nay vậy, ngày này ba năm trước, ông ấy đã mất sau khi được cấp cứu."
" Nếu cấp cứu thành công thì sao lại...?"
" Vũ Thiên khi ấy đã rời đi đến một vùng ngoại ô để ngắm sao băng. Nhưng ông ấy đột nhiên bị sốc phản vệ và qua đời. Anh ta đã không thể về nhà kịp thời như lần trước nên đã rất ân hận, và đã từ bỏ Thiên Văn."
Không khí bỗng chốc rơi xuống vào khoảng không lạnh lẽo tột độ. Cô không biết nên làm gì lúc này, mà đành chọn cách im lặng.
Gương mặt người đàn ông lạnh lùng không giảm bớt, khoa trương sắm vai một tên hề nở nụ cười quỷ dị đến lạnh người.
" Cô cũng nghĩ đấy chỉ là sơ suất thôi đúng chứ. Nhưng mấu chốt là ở người phụ nữ đứng sau tất cả chuyện này."
" Người phụ nữ ấy là ai?"
Vũ Quân đứng dậy, bước vài bước đến gần cô, liếc nhìn đồng hồ, rồi tầm mắt thấp xuống, phóng túng cùng điên loạn trong giọng nói gần như không thể che dấu được. Anh ghé nhẹ vào tai cô, hơi thở toả hàn băng có chút ái muội, đáp:
" Rất tiếc, nhưng nếu cô muốn biết thêm, có lẽ phải tự tìm hiểu rồi, tôi chỉ có thể cung cấp thông tin đến đó."
Cô nhìn anh, trong đầu giờ đây có rất nhiều câu hỏi cần giải đáp, nhưng chỉ vội vàng sắp xếp lại hàng nghìn ngôn từ rồi giương mắt nhìn anh.
" Tại sao anh lại điều tra tôi?"
Như có một luồng điện vô hình chảy trong người Vũ Quân. Anh nhìn cô một hồi, ánh mắt không thể che giấu được sự đấu tranh của tư tưởng. Nhưng rồi chỉ rũ mắt, che giấu cảm xúc mà lạnh giọng đáp.
"Chỉ là tôi thấy cô đáng thương mà thôi, cô không biết mình đang đối mặt với những ai. Vũ Thiên có rất nhiều bí mật. Cô sẽ không bao giờ biết được, rốt cuộc anh ta đã làm những gì sau câu " không có gì" của anh ta."
Bóng lưng khuất dần, chỉ còn cô với những suy nghĩ miên man.
Càng rời xa tầm mắt cô, từng bước chân càng trở nên lạnh lẽo.
Suýt nữa anh đã không thể kìm chế được lòng mình trước ánh mắt đó của cô ấy.
" Tôi đã làm xong, việc còn lại tới lượt cô."
" Được."
Điện thoại trên tay Vũ Quân liền tắt.
Đứng nhìn màn hình thật lâu, Vũ Quân biết rõ việc anh sắp làm đây có lẽ sẽ khiến Mạn Mạn chán ghét mình. Nhưng đây là điều duy nhất mà anh có thể làm, để có thể bảo vệ cô ấy.
Bởi anh đã từng hứa với bầu trời đêm kia, là phải bảo vệ được ánh trăng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.