Chương 86: Nhân duyên ba lần gặp gỡ
Hana Nguyễn
04/01/2021
Cô cứ đâm đầu chạy thẳng về phía trước. Đến khi chẳng còn đường để đi, đến khi chân có thể cảm nhận được sự mệt nhoài thì mới dừng lại.
Cô dựa lưng vào bức tường mà ngồi bệt xuống.
Sao vậy chứ....sao trái tim lại có thể rung động được chứ !
Đưa tay lên ngực, cô khẽ cảm nhận nhịp tim đang ngổn ngang...rồi lại đưa tay lên môi, cảm nhận dư vị còn đọng lại nơi khoé miệng, có một chút tanh nồng của máu...
Cô liền nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, người y tá kia đã nói rằng Vũ Tổng không thể nhìn được máu nên không thể phẫu thuật...nhưng đang vẻ khi nãy của anh chẳng có biểu hiện của sự sợ hãi chút nào cả...
Như thế nghĩa là sao? Nhưng lúc khi cô đề cập đến việc anh phẫu thuật cho bệnh nhân đó thì anh lại sợ hãi đến kinh ngạc, khiến cô nhận ra đây không phải Giáo sư ăn, người mà mình chờ đợi cơ mà...Có điều gì đó uẩn khúc ở đây.
Nhưng thật rối bời! Càng nghĩ thì chỉ càng thêm rối... Vậy rốt cuộc, anh ta là ai đây...? Là Vũ Tổng hay là Giáo sư An...?
Cô rút trong túi áo một chiếc điện thoại, mở ra rồi tìm gì đó.
Khẽ cười nhạt, nụ cười đẹp đến nỗi rung động nhưng lại mang dáng vẻ của nỗi bi thương đến ngược tâm.
Quả thật là do cô nghĩ nhiều rồi...
Ba năm qua, tổng cộng mất 1095 ngày, mỗi ngày coi đều gửi một tin nhắn, tổng cộng là 1095 tin nhắn đã được gửi đi. Và hôm nay là tin nhắn thứ 1096 cô gửi đi...nhưng hiển nhiên cho đến hiện tại, những tin nhắn ấy vẫn được để ở chế độ chưa đọc...
Cô không biết mình đang trông chờ điều gì nữa....nhưng cô vẫn luôn giữ niềm tin mỏng manh ấy trong lòng, rằng anh vẫn còn sống.
Nhưng những gì ở thực tế nhưng đang muốn tát vào mặt cô vậy...
Nước mắt một lần nữa lại hoen mi mà rơi xuống gò má nhỏ nhắn kia. Mệt mỏi, vô vọng, cô không biết cách nào để thoát khỏi nỗi đau đang giằng xé từng ngày này...
“Lại khóc nữa rồi...”Một giọng nói trầm khàn vang lên.
Mạn Mạn hơi hé đôi mắt, sâu trong đôi mắt ấy dần dần hiện lên từng tia thất vọng cùng cô đơn nói không nên lời...
Vũ Quân nhìn cô, nở một nụ cười ôn nhu như ánh nắng chiều tà, không quá gay gắt, cũng chẳng lụi tàn, chỉ nhẹ nhàng lắng đọng, “ Cô vẫn còn nhớ tôi chứ ?”
Cô khẽ gật đầu, “Anh là Vũ Quân...”
Anh dịu đang đưa tay về phía cô, ngỏ ý giúp cô đứng dậy.
Lau hết những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khoé mi, cô từ chối sự giúp đỡ của anh mà tự mình đứng dậy.
Ánh mắt đào hoa nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt mình đang cố gắng quật cường. Đây là lần thứ hai anh bị cô từ chối...ba lần gặp gỡ, hai lần từ chối, một lần phản bác. Cô gái này quả thật không tầm thường...
Bỗng chốc sự hứng thú trong Vũ Quân bị cô làm cho trỗi dậy, bèn hỏi : “Sao cô lại đến đây?”
“ Không có gì, chỉ là tham quan một chút...” cô đáp, khẩu khí vẫn rất mạnh mẽ.
Vũ Quân nhún vai, giọng điệu lơ đang giễu cợt : “Vậy cô cứ thông thật tham qua hết cái bệnh viện này đi nhé.”
Nói rồi anh liền xoay người bỏ đi, nhưng bất chợt bị cánh tay thon dài của cô giữ lại.
Cô nắm lấy tay áo của anh, hạ giọng :” Tôi...lạc đường rồi....”
Nét mặt cô lúc ngại ngùng trông cũng thật đáng yêu! Đôi mắt cong cong mềm mại như mặt trăng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay khiến lòng người dao động. Vũ Quân không cầm lòng được mà đưa tay véo mặt cô mỉm cười : “Được rồi, để tôi dẫn cô đi...”
“A...a...đau!” Cô bị lực của cánh tay Vũ Quân kéo đến mặt cũng biến dạng thành bộ dạng rất ư là buồn cười.
Anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Chỉ mới một phút trước, không khí còn đang rất u buồn thế mà giờ đây đã bị tiếng cười của anh mà phá vỡ đi vẻ cô quạnh thường ngày của nó.
“Đẹp thật đấy!” Cô mỉm cười nhìn anh.
“Sao cơ?” Vũ Quân khó hiểu, đôi lông mày có chút cau lại.
“ Ý tôi là, anh cười trông rất đẹp...” Mạn Mạn thản nhiên đáp.
Vũ Quân vẫn chưa hiểu ý lắm, “Tôi vẫn luôn cười với mọi người mà?”
“Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười thật tâm như thế, điều đó làm nụ cười của anh thật đẹp...!” Cô lại cười, nụ cười thanh thoát, trông có chút ấm áp, cũng có chút ngây ngô.
Vũ Quân ngẩng người một lúc trước câu trả lời của cô. Dường như anh đã bị nụ cười của cô thu hút mất rồi....à, phải nói đúng hơn là anh đã bị người con gái trước thu hút mất rồi!
Cô nói đúng, anh luôn mang theo giả tạo trong đấy. Bởi lúc nào anh cũng phải mang theo một bộ mặt tươi cười trước mọi người, dù cho có bất kì chuyện gì đi chăng nữa...đến nỗi anh chẳng thể biết nụ cười nào là thật lòng, hay giả tạo nữa...
Thế nhưng, anh lại có thể cảm nhận được sự chân thật trong nụ cười của cô, thứ mà anh cảm thấy thật đáng kinh tởm! Nhưng sao thứ đáng kinh tởm nhất trên thế gian này khi xuất hiện trên khuôn mặt cô lại kiều diễm đến thế...
“ Vậy chúng ta đi được chưa?” Đôi mắt cô to tròn nhìn anh chờ đợi.
Sự vui vẻ khiến gương mặt cô xinh đẹp như vậy, Vũ Quân cũng bị lây nhiễm, nhìn dáng vẻ không kịp chờ đợi của cô mà gật đầu, “ Được, chúng ta đi thôi”
Mạn Mạn gật đầu rồi quay người định rời đi, bỗng liền cảm nhận được một luồng hắc khí rất nồng nặc thì đằng sau xuyên thẳng qua tim khiến cô khẽ rùng mình mà quay nhìn phía sau.
“Sao vậy ?” Vũ Quân quay lại nhìn cô.
Cô nhìn một hồi rồi quay sang xua tay cười trừ, “ Không có gì, đi thôi “
Cái cảm giác u ám tựa hồ còn phản phất hắc khí này thật giống anh ta, người cô không biết nên gọi là “Vũ Tổng” hay “Giáo sư An” kia. Nhưng cô không nghĩ rằng anh sẽ theo cô đến tận đây được nên cũng dẹp suy nghĩ ấy qua một bên.
Mà nhắc đến thì chợt nhớ, cánh tay Vũ Tổng đang bị thương vẫn chưa được sơ cứu. Bàn chân liền trở nên gấp gáp đi nhanh, trên đường có gắng nhớ hết những nơi mình đã đi qua để chẳng phải lạc nữa.
Cô dựa lưng vào bức tường mà ngồi bệt xuống.
Sao vậy chứ....sao trái tim lại có thể rung động được chứ !
Đưa tay lên ngực, cô khẽ cảm nhận nhịp tim đang ngổn ngang...rồi lại đưa tay lên môi, cảm nhận dư vị còn đọng lại nơi khoé miệng, có một chút tanh nồng của máu...
Cô liền nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, người y tá kia đã nói rằng Vũ Tổng không thể nhìn được máu nên không thể phẫu thuật...nhưng đang vẻ khi nãy của anh chẳng có biểu hiện của sự sợ hãi chút nào cả...
Như thế nghĩa là sao? Nhưng lúc khi cô đề cập đến việc anh phẫu thuật cho bệnh nhân đó thì anh lại sợ hãi đến kinh ngạc, khiến cô nhận ra đây không phải Giáo sư ăn, người mà mình chờ đợi cơ mà...Có điều gì đó uẩn khúc ở đây.
Nhưng thật rối bời! Càng nghĩ thì chỉ càng thêm rối... Vậy rốt cuộc, anh ta là ai đây...? Là Vũ Tổng hay là Giáo sư An...?
Cô rút trong túi áo một chiếc điện thoại, mở ra rồi tìm gì đó.
Khẽ cười nhạt, nụ cười đẹp đến nỗi rung động nhưng lại mang dáng vẻ của nỗi bi thương đến ngược tâm.
Quả thật là do cô nghĩ nhiều rồi...
Ba năm qua, tổng cộng mất 1095 ngày, mỗi ngày coi đều gửi một tin nhắn, tổng cộng là 1095 tin nhắn đã được gửi đi. Và hôm nay là tin nhắn thứ 1096 cô gửi đi...nhưng hiển nhiên cho đến hiện tại, những tin nhắn ấy vẫn được để ở chế độ chưa đọc...
Cô không biết mình đang trông chờ điều gì nữa....nhưng cô vẫn luôn giữ niềm tin mỏng manh ấy trong lòng, rằng anh vẫn còn sống.
Nhưng những gì ở thực tế nhưng đang muốn tát vào mặt cô vậy...
Nước mắt một lần nữa lại hoen mi mà rơi xuống gò má nhỏ nhắn kia. Mệt mỏi, vô vọng, cô không biết cách nào để thoát khỏi nỗi đau đang giằng xé từng ngày này...
“Lại khóc nữa rồi...”Một giọng nói trầm khàn vang lên.
Mạn Mạn hơi hé đôi mắt, sâu trong đôi mắt ấy dần dần hiện lên từng tia thất vọng cùng cô đơn nói không nên lời...
Vũ Quân nhìn cô, nở một nụ cười ôn nhu như ánh nắng chiều tà, không quá gay gắt, cũng chẳng lụi tàn, chỉ nhẹ nhàng lắng đọng, “ Cô vẫn còn nhớ tôi chứ ?”
Cô khẽ gật đầu, “Anh là Vũ Quân...”
Anh dịu đang đưa tay về phía cô, ngỏ ý giúp cô đứng dậy.
Lau hết những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khoé mi, cô từ chối sự giúp đỡ của anh mà tự mình đứng dậy.
Ánh mắt đào hoa nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt mình đang cố gắng quật cường. Đây là lần thứ hai anh bị cô từ chối...ba lần gặp gỡ, hai lần từ chối, một lần phản bác. Cô gái này quả thật không tầm thường...
Bỗng chốc sự hứng thú trong Vũ Quân bị cô làm cho trỗi dậy, bèn hỏi : “Sao cô lại đến đây?”
“ Không có gì, chỉ là tham quan một chút...” cô đáp, khẩu khí vẫn rất mạnh mẽ.
Vũ Quân nhún vai, giọng điệu lơ đang giễu cợt : “Vậy cô cứ thông thật tham qua hết cái bệnh viện này đi nhé.”
Nói rồi anh liền xoay người bỏ đi, nhưng bất chợt bị cánh tay thon dài của cô giữ lại.
Cô nắm lấy tay áo của anh, hạ giọng :” Tôi...lạc đường rồi....”
Nét mặt cô lúc ngại ngùng trông cũng thật đáng yêu! Đôi mắt cong cong mềm mại như mặt trăng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay khiến lòng người dao động. Vũ Quân không cầm lòng được mà đưa tay véo mặt cô mỉm cười : “Được rồi, để tôi dẫn cô đi...”
“A...a...đau!” Cô bị lực của cánh tay Vũ Quân kéo đến mặt cũng biến dạng thành bộ dạng rất ư là buồn cười.
Anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Chỉ mới một phút trước, không khí còn đang rất u buồn thế mà giờ đây đã bị tiếng cười của anh mà phá vỡ đi vẻ cô quạnh thường ngày của nó.
“Đẹp thật đấy!” Cô mỉm cười nhìn anh.
“Sao cơ?” Vũ Quân khó hiểu, đôi lông mày có chút cau lại.
“ Ý tôi là, anh cười trông rất đẹp...” Mạn Mạn thản nhiên đáp.
Vũ Quân vẫn chưa hiểu ý lắm, “Tôi vẫn luôn cười với mọi người mà?”
“Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười thật tâm như thế, điều đó làm nụ cười của anh thật đẹp...!” Cô lại cười, nụ cười thanh thoát, trông có chút ấm áp, cũng có chút ngây ngô.
Vũ Quân ngẩng người một lúc trước câu trả lời của cô. Dường như anh đã bị nụ cười của cô thu hút mất rồi....à, phải nói đúng hơn là anh đã bị người con gái trước thu hút mất rồi!
Cô nói đúng, anh luôn mang theo giả tạo trong đấy. Bởi lúc nào anh cũng phải mang theo một bộ mặt tươi cười trước mọi người, dù cho có bất kì chuyện gì đi chăng nữa...đến nỗi anh chẳng thể biết nụ cười nào là thật lòng, hay giả tạo nữa...
Thế nhưng, anh lại có thể cảm nhận được sự chân thật trong nụ cười của cô, thứ mà anh cảm thấy thật đáng kinh tởm! Nhưng sao thứ đáng kinh tởm nhất trên thế gian này khi xuất hiện trên khuôn mặt cô lại kiều diễm đến thế...
“ Vậy chúng ta đi được chưa?” Đôi mắt cô to tròn nhìn anh chờ đợi.
Sự vui vẻ khiến gương mặt cô xinh đẹp như vậy, Vũ Quân cũng bị lây nhiễm, nhìn dáng vẻ không kịp chờ đợi của cô mà gật đầu, “ Được, chúng ta đi thôi”
Mạn Mạn gật đầu rồi quay người định rời đi, bỗng liền cảm nhận được một luồng hắc khí rất nồng nặc thì đằng sau xuyên thẳng qua tim khiến cô khẽ rùng mình mà quay nhìn phía sau.
“Sao vậy ?” Vũ Quân quay lại nhìn cô.
Cô nhìn một hồi rồi quay sang xua tay cười trừ, “ Không có gì, đi thôi “
Cái cảm giác u ám tựa hồ còn phản phất hắc khí này thật giống anh ta, người cô không biết nên gọi là “Vũ Tổng” hay “Giáo sư An” kia. Nhưng cô không nghĩ rằng anh sẽ theo cô đến tận đây được nên cũng dẹp suy nghĩ ấy qua một bên.
Mà nhắc đến thì chợt nhớ, cánh tay Vũ Tổng đang bị thương vẫn chưa được sơ cứu. Bàn chân liền trở nên gấp gáp đi nhanh, trên đường có gắng nhớ hết những nơi mình đã đi qua để chẳng phải lạc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.