Chương 31: nơi tình bạn bắt đầu (2)
Hana Nguyễn
04/01/2021
" Bệnh nhân Vũ Hân ở phòng VIP sao lần kiểm tra này chỉ số sức khoẻ lại thấp hơn đợt trước nhiều vậy" Anh chau mày nhìn hồ sơ.
" Em ấy không chịu uống thuốc hay truyền nước gì cả nên.... "
" Vậy cô là bác sĩ mà không biết nên tìm biện pháp à? Sao lại để chỉ số sức khoẻ xuống thấp đáng kể như vậy. Như thế dù có tim hiến sẵn để phẫu thuật thì bệnh nhân cũng chẳng thể phẫu thuật được! "
Cô chưa kịp giải thích xong thì anh đã quát vào mặt cô. Thật ra cô cũng đã thử rất nhiều cách, ngày nào ra vào phòng của Vũ Hân để kiểm tra đến các vệ sĩ bên ngoài còn quen mặt mà chẳng soát người cô như những ngày đầu nữa.
Cô không biết phải giải thích như thế nào nữa, chỉ biết cuối đầu nhìn xuống dưới chân chờ anh giáo huấn tiếp thì Lăng Phong Sở liền nói giúp: " Bác sĩ Mạn đã biết lỗi rồi nên giáo sư An cũng đừng nghiêm khắc quá, lần sau em ấy nhất định sẽ làm tốt hơn thôi."
"Tôi dạy dỗ học trò của mình thì không đến lượt cậu lên tiếng." Anh ngồi trên ghế, chân gác hình chữ ngũ, tay dang rộng hai bên trông rất ngạo nghễ.
" Tôi chỉ không muốn em ấy bị áp lực thôi mà, dù gì đây cũng là lần đầu tiên em ấy phụ trách bệnh nhân phòng VIP...."
" Ồ, vậy ý của bác sĩ Lăng đây là tôi sai vì nghiêm khắc đúng chứ? " Anh chầm chậm liếc Lăng Phong Sở, đôi mắt mang sự lạnh lẽo đầy chết chóc ấy khiến cô có chút rùng mình.
" Hai người đừng cãi nhau nữa. Là lỗi của tôi, tôi xin lỗi. Giáo sư An, lần sau tôi sẽ làm tốt hơn!" Cô lên tiếng phá vỡ không khí căng thẳng này.
Anh nghe xong nhẹ ngả lưng ra sau ghế, thầm nhếch miệng. Lần đấu trí này với Lăng Phong Sở, anh đã chiếm thế thượng phong.
Lăng Phong Sở nhìn sang cô dường như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, không nói nữa.
Bên ngoài, trời lại đổ cơn mưa. Nhiều lúc cô rất ghét trời mưa, nhưng nhiều lúc cô lại cảm thấy tiếng mưa rơi như thể đang làm dịu lại khoảng thời gian yên ắng vô định này.
Nhưng vừa nhắc lại đến, nhìn lên đồng hồ đã đến lúc Vũ Hân uống thuốc, " Tôi đi kiểm tra bệnh nhân phòng VIP ấy một tí, hai người cứ làm việc của mình."
" Tôi sẽ đích thân kiểm tra." Anh đứng lên chỉnh lại trang phục.
" Tôi cũng vậy." Lăng Phong Sở quay sang nhìn anh nói.
" Cũng được thôi...."
Cô nhìn Lăng Phong Sở rồi lại quay sang nhìn anh, tự dưng cô lại cảm thấy giữa hai người dường như đang giao chiến với nhau bằng ánh mắt.
Dãy hàng lang đầy yên tĩnh không một bóng người chỉ có tiếng mưa khẽ rơi càng làm cho sự vật trở nên lạnh lẽo cô độc một cách lạ kì. Chiếc đèn hiu hắt trên trần nhà phản quang một màu vàng nhạt, dù thế vẫn không làm cảnh sắc ấm áp mà mọi vật trước mắt đều trở nên mờ ảo khiến cô không thể nhìn rõ được mà phải đi chậm lại.
Con đường hằng ngày cô đi đi lại lại đến cả hàng chục lần mà nay lại cảm thấy hành lang này lại dài đằng đẵng đến thế.
Tiếng bước chân cứ vang dần, nhịp chân đều đặn, đến cuối hành lang liền dừng lại, đã đến phòng của Vũ Hân. Cô tự hỏi sao không hôm nay không thấy những vệ sĩ trực ở ngoài cửa.
Cô định mở cửa thì bỗng dừng lại, trước mắt cô bây giờ chỉ là một màu đen.
" Sao... sao vậy....?"
Tĩnh mịch, không một lời đáp. Chỉ có tiếng mưa vẫn rơi không ngừng trên không trung.
Tim cô dần đập mạnh hơn có chút hoảng loạn, miệng cô muốn gọi tên anh nhưng lại chợt nhớ đến những lời mà của những y tá đã bàn tán lúc chiều nay liền im lặng, lỡ như những lời y tá đó nói là đúng thì sao. Nếu vậy thì " người đó " đang dõi theo cô ở đâu đó, cũng có thể đang ở ngay phía sau cô.
Nghĩ rồi cô giả vờ bình tĩnh lùi nhẹ về phía sau thì đụng phải một thứ gì đó rất chắc chắn, nhưng lại chẳng phải đồ vật. Tim cô như muốn nhảy ra ngoài ngay lúc ấy, chẳng lẽ " người đó" thật sự đang ở phía sau cô ư.
Cô không biết phải làm thế nào, trong đầu rất muốn chạy thoát khỏi chỗ ấy nhưng đôi chân gần như mềm nhũn chẳng thể bước đi được.
" Đừng lo, tôi vẫn luôn ở phía sau... "
Giọng nói quen thuộc ấy vang lên ở phía sau, cô có thể cảm nhận hơi ấm từ hơi thở đều đặn ở ngay cổ mình.
Cũng ngay lúc ấy, cô cảm thấy dường như tim mình bị hỏng mất rồi. Tim cứ đập loạn nhịp, không phải do sợ hãi. Chỉ là khi ấy, anh giống như pháo hoa được bắn lên trong màn trời đen tối. Tuy rằng chỉ trong khoảnh khắc, nhưng lại là khoảng khắc rất đẹp, khiến cô không thể nào quên được.
" Em ấy không chịu uống thuốc hay truyền nước gì cả nên.... "
" Vậy cô là bác sĩ mà không biết nên tìm biện pháp à? Sao lại để chỉ số sức khoẻ xuống thấp đáng kể như vậy. Như thế dù có tim hiến sẵn để phẫu thuật thì bệnh nhân cũng chẳng thể phẫu thuật được! "
Cô chưa kịp giải thích xong thì anh đã quát vào mặt cô. Thật ra cô cũng đã thử rất nhiều cách, ngày nào ra vào phòng của Vũ Hân để kiểm tra đến các vệ sĩ bên ngoài còn quen mặt mà chẳng soát người cô như những ngày đầu nữa.
Cô không biết phải giải thích như thế nào nữa, chỉ biết cuối đầu nhìn xuống dưới chân chờ anh giáo huấn tiếp thì Lăng Phong Sở liền nói giúp: " Bác sĩ Mạn đã biết lỗi rồi nên giáo sư An cũng đừng nghiêm khắc quá, lần sau em ấy nhất định sẽ làm tốt hơn thôi."
"Tôi dạy dỗ học trò của mình thì không đến lượt cậu lên tiếng." Anh ngồi trên ghế, chân gác hình chữ ngũ, tay dang rộng hai bên trông rất ngạo nghễ.
" Tôi chỉ không muốn em ấy bị áp lực thôi mà, dù gì đây cũng là lần đầu tiên em ấy phụ trách bệnh nhân phòng VIP...."
" Ồ, vậy ý của bác sĩ Lăng đây là tôi sai vì nghiêm khắc đúng chứ? " Anh chầm chậm liếc Lăng Phong Sở, đôi mắt mang sự lạnh lẽo đầy chết chóc ấy khiến cô có chút rùng mình.
" Hai người đừng cãi nhau nữa. Là lỗi của tôi, tôi xin lỗi. Giáo sư An, lần sau tôi sẽ làm tốt hơn!" Cô lên tiếng phá vỡ không khí căng thẳng này.
Anh nghe xong nhẹ ngả lưng ra sau ghế, thầm nhếch miệng. Lần đấu trí này với Lăng Phong Sở, anh đã chiếm thế thượng phong.
Lăng Phong Sở nhìn sang cô dường như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, không nói nữa.
Bên ngoài, trời lại đổ cơn mưa. Nhiều lúc cô rất ghét trời mưa, nhưng nhiều lúc cô lại cảm thấy tiếng mưa rơi như thể đang làm dịu lại khoảng thời gian yên ắng vô định này.
Nhưng vừa nhắc lại đến, nhìn lên đồng hồ đã đến lúc Vũ Hân uống thuốc, " Tôi đi kiểm tra bệnh nhân phòng VIP ấy một tí, hai người cứ làm việc của mình."
" Tôi sẽ đích thân kiểm tra." Anh đứng lên chỉnh lại trang phục.
" Tôi cũng vậy." Lăng Phong Sở quay sang nhìn anh nói.
" Cũng được thôi...."
Cô nhìn Lăng Phong Sở rồi lại quay sang nhìn anh, tự dưng cô lại cảm thấy giữa hai người dường như đang giao chiến với nhau bằng ánh mắt.
Dãy hàng lang đầy yên tĩnh không một bóng người chỉ có tiếng mưa khẽ rơi càng làm cho sự vật trở nên lạnh lẽo cô độc một cách lạ kì. Chiếc đèn hiu hắt trên trần nhà phản quang một màu vàng nhạt, dù thế vẫn không làm cảnh sắc ấm áp mà mọi vật trước mắt đều trở nên mờ ảo khiến cô không thể nhìn rõ được mà phải đi chậm lại.
Con đường hằng ngày cô đi đi lại lại đến cả hàng chục lần mà nay lại cảm thấy hành lang này lại dài đằng đẵng đến thế.
Tiếng bước chân cứ vang dần, nhịp chân đều đặn, đến cuối hành lang liền dừng lại, đã đến phòng của Vũ Hân. Cô tự hỏi sao không hôm nay không thấy những vệ sĩ trực ở ngoài cửa.
Cô định mở cửa thì bỗng dừng lại, trước mắt cô bây giờ chỉ là một màu đen.
" Sao... sao vậy....?"
Tĩnh mịch, không một lời đáp. Chỉ có tiếng mưa vẫn rơi không ngừng trên không trung.
Tim cô dần đập mạnh hơn có chút hoảng loạn, miệng cô muốn gọi tên anh nhưng lại chợt nhớ đến những lời mà của những y tá đã bàn tán lúc chiều nay liền im lặng, lỡ như những lời y tá đó nói là đúng thì sao. Nếu vậy thì " người đó " đang dõi theo cô ở đâu đó, cũng có thể đang ở ngay phía sau cô.
Nghĩ rồi cô giả vờ bình tĩnh lùi nhẹ về phía sau thì đụng phải một thứ gì đó rất chắc chắn, nhưng lại chẳng phải đồ vật. Tim cô như muốn nhảy ra ngoài ngay lúc ấy, chẳng lẽ " người đó" thật sự đang ở phía sau cô ư.
Cô không biết phải làm thế nào, trong đầu rất muốn chạy thoát khỏi chỗ ấy nhưng đôi chân gần như mềm nhũn chẳng thể bước đi được.
" Đừng lo, tôi vẫn luôn ở phía sau... "
Giọng nói quen thuộc ấy vang lên ở phía sau, cô có thể cảm nhận hơi ấm từ hơi thở đều đặn ở ngay cổ mình.
Cũng ngay lúc ấy, cô cảm thấy dường như tim mình bị hỏng mất rồi. Tim cứ đập loạn nhịp, không phải do sợ hãi. Chỉ là khi ấy, anh giống như pháo hoa được bắn lên trong màn trời đen tối. Tuy rằng chỉ trong khoảnh khắc, nhưng lại là khoảng khắc rất đẹp, khiến cô không thể nào quên được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.