Chương 34: nơi tình bạn bắt đầu (5)
Hana Nguyễn
04/01/2021
" Hả, Vũ Hân là chị của Vũ Vân? Vậy có nghĩa...cô cũng là con gái của giám đốc bệnh viện ư? "
Cô không thể giấu được sự ngạc nhiên của mình mà miệng há hốc ra. Hoá ra bên cạnh mình toàn là những nhà tài phiệt được sinh ra từ vạch đích, hoặc có khi phải bò lùi lại mới đến vạch đích. Giờ cô mới để ý cả "Vũ Hân" và "Vũ Vân" đều cùng mang họ "Vũ ", vậy mà trước đó cô lại không đoán ra.
" Nếu cô xuất thân như thế...vậy làm y tá làm gì...?"
Cô tò mò hòi, trước đây trên mạng cô cũng thấy rộ lên những tin như " chủ tịch giả vờ và cái kết" nhưng không ngờ nó lại xảy ra ở bệnh viện này.
" Ừm thì trước khi kế thừa sản nghiệp của gia đình thì tôi muốn lấy thêm nhiều kinh nghiệm ấy mà....xin lỗi vì đã giấu cô nhé, Mạn Mạn." Vũ Hân nhẹ nhàng cầm tay cô đầy chân tình.
Cô rụt tay lại, khi biết thân phận của Vũ Hân cũng không còn có thể tự nhiên như trước nên chỉ cười trừ, " Không không sao, tôi không để bụng đâu. Nhưng ngoài tôi thì ai đã biết được chuyện này rồi?"
Ánh mắt Vũ Hân liền hướng về phía anh và Lăng Phong Sở, cô thấy thế cũng quay lại nhìn.
" Chỉ có chị y tá trưởng, viện trưởng của bệnh viện, bác sĩ Lăng, giáo sư An và mới nhất là bác sĩ Mạn đây biết thôi..."
" Mới nhất là tôi? Ý cô là...hai người họ đã biết trước rồi à? " Cô hoang mang nhìn hai người.
" Trong hồ sơ bệnh nhân có lưu số điện thoại và họ tên của thân nhân, do cô ngốc nên không nhận ra thôi." Anh đứng phía sau cuối nhìn cô đáp.
Đúng là cô không mảy may quan tâm đến chuyện đó mà chỉ quan tâm đến chuyện làm sao để Vũ Vân có thể mở lòng với cô mà thôi.
" Xin lỗi...anh nên nói với em sớm hơn" Lăng Phong Sở tiến từ ngoài cửa vào nói.
Cô chỉ bĩu môi một cái rồi quay lại tiếp tục câu chuyện: " À mà còn cái vụ tiếng khóc vào ban đêm là sao? "
" À thì do tôi đến thăm em ấy, mỗi lần nhìn thấy em ấy nước mắt đều không cầm lại được..." Vũ Hân ngại ngùng trả lời.
Cô gật gật đầu mà không đáp lại. Có lẽ mọi người luôn nghĩ lý do tại sao lại có y tá, trong khi những việc mà y tá làm thì bác sĩ đều làm được, chắc hẳn thi không đủ điểm mới chọn làm nhân viên điều dưỡng. Thật ra lúc đầu cô cũng nghĩ như thế, nhưng sau đó khi đã trở thành một bác sĩ chính thức thì cô lại cảm thấy khác đi. Bác sĩ luôn là người phải dùng lý trí để phán đoán, đưa ra những biện pháp tốt nhất. Còn y tá thì lại không, họ có thể dùng cảm tính của mình mà giúp đỡ bệnh nhân, có những chuyện họ lại đồng cảm mà chữa lành tâm hồn người bệnh tốt hơn cả bác sĩ. Vì vậy y tá thường cũng sẽ sống thiêng về cảm xúc nhiều hơn, việc Vũ Hân dễ xúc động như thế cũng là điều dễ hiểu. Họ là hậu vệ của các bác sĩ, dù âm thầm nhưng lại là hậu phương vững chắc.
Cô cũng đã có đại khác tất cả các câu trả lời rồi, nhưng chỉ còn một thắc mắc nữa chưa giải đáp nên liền hỏi: " À mà sao ba ngày nay cô không đi làm? Mọi người đều rất lo lắng đấy..."
" À xin lỗi, tôi cũng mới vừa về đến bệnh viện thôi, nhưng tôi đã xin phép y tá trưởng rồi nên bác sĩ Mạn đừng lo."
" Cô đi đâu à? "
Vũ Hân khẽ liếc nhìn em gái mình rồi quay sang cô có vẻ khó nói trước mặt em ấy, cô liền hiểu ý nên không hỏi nữa mà đổi chủ đề.
" Hồi nãy cô đi mua gì vậy? "
" À, Vũ Vân nhờ tôi mua chút đồ. Mà em bị thương ở đâu à, sao lại nhờ chị mua băng keo cá nhân? " Vũ Hân quay sang lo lắng nhìn xung quanh em mình.
" Không...không phải cho em."
" Chứ cho ai? "
" Thì...cho chị ta." Vũ Vân chỉ tay về phía cô, mắt không dám nhìn lại cô mà lảng đi chỗ khác.
" Hả, cho chị? "
" Thì...thì sáng nay chẳng phải cô bị mấy mảnh thủy tinh đâm tay ư. tôi chỉ là không muốn người khác vì mình mà bị thương thôi, chứ đừng tưởng bở." Vũ Vân cầm hộp băng keo cá nhân hất qua cho cô.
Cô nhẹ nở một nụ cười, nụ cười của sự hiền dịu không phải từ một vị bác sĩ, mà là một người chị đối với đứa em của mình. Nó nhẹ nhàng mang lại cảm giác như bông hướng dương đang thức giấc sau một đêm đầy cô quạnh, mang lại sự tươi mới và niềm hy vọng vào ngày mới.
" Được, cảm ơn em."
Anh khẽ nhìn cô, những lúc như thế này cô lại khiến anh ấm áp đến lạ kì. Nụ cười của cô cũng mang nét quyến rũ khiến người khác nhìn vào cũng tự dưng mà nhoẻn miệng cười.
" Được rồi được rồi, tôi mệt rồi nên mấy anh chị đi ra đi, có gì mai hẳn nói. " Vũ Vân lấy tay xua xua chị mình và cô đi ra khỏi phòng.
Cô không thể giấu được sự ngạc nhiên của mình mà miệng há hốc ra. Hoá ra bên cạnh mình toàn là những nhà tài phiệt được sinh ra từ vạch đích, hoặc có khi phải bò lùi lại mới đến vạch đích. Giờ cô mới để ý cả "Vũ Hân" và "Vũ Vân" đều cùng mang họ "Vũ ", vậy mà trước đó cô lại không đoán ra.
" Nếu cô xuất thân như thế...vậy làm y tá làm gì...?"
Cô tò mò hòi, trước đây trên mạng cô cũng thấy rộ lên những tin như " chủ tịch giả vờ và cái kết" nhưng không ngờ nó lại xảy ra ở bệnh viện này.
" Ừm thì trước khi kế thừa sản nghiệp của gia đình thì tôi muốn lấy thêm nhiều kinh nghiệm ấy mà....xin lỗi vì đã giấu cô nhé, Mạn Mạn." Vũ Hân nhẹ nhàng cầm tay cô đầy chân tình.
Cô rụt tay lại, khi biết thân phận của Vũ Hân cũng không còn có thể tự nhiên như trước nên chỉ cười trừ, " Không không sao, tôi không để bụng đâu. Nhưng ngoài tôi thì ai đã biết được chuyện này rồi?"
Ánh mắt Vũ Hân liền hướng về phía anh và Lăng Phong Sở, cô thấy thế cũng quay lại nhìn.
" Chỉ có chị y tá trưởng, viện trưởng của bệnh viện, bác sĩ Lăng, giáo sư An và mới nhất là bác sĩ Mạn đây biết thôi..."
" Mới nhất là tôi? Ý cô là...hai người họ đã biết trước rồi à? " Cô hoang mang nhìn hai người.
" Trong hồ sơ bệnh nhân có lưu số điện thoại và họ tên của thân nhân, do cô ngốc nên không nhận ra thôi." Anh đứng phía sau cuối nhìn cô đáp.
Đúng là cô không mảy may quan tâm đến chuyện đó mà chỉ quan tâm đến chuyện làm sao để Vũ Vân có thể mở lòng với cô mà thôi.
" Xin lỗi...anh nên nói với em sớm hơn" Lăng Phong Sở tiến từ ngoài cửa vào nói.
Cô chỉ bĩu môi một cái rồi quay lại tiếp tục câu chuyện: " À mà còn cái vụ tiếng khóc vào ban đêm là sao? "
" À thì do tôi đến thăm em ấy, mỗi lần nhìn thấy em ấy nước mắt đều không cầm lại được..." Vũ Hân ngại ngùng trả lời.
Cô gật gật đầu mà không đáp lại. Có lẽ mọi người luôn nghĩ lý do tại sao lại có y tá, trong khi những việc mà y tá làm thì bác sĩ đều làm được, chắc hẳn thi không đủ điểm mới chọn làm nhân viên điều dưỡng. Thật ra lúc đầu cô cũng nghĩ như thế, nhưng sau đó khi đã trở thành một bác sĩ chính thức thì cô lại cảm thấy khác đi. Bác sĩ luôn là người phải dùng lý trí để phán đoán, đưa ra những biện pháp tốt nhất. Còn y tá thì lại không, họ có thể dùng cảm tính của mình mà giúp đỡ bệnh nhân, có những chuyện họ lại đồng cảm mà chữa lành tâm hồn người bệnh tốt hơn cả bác sĩ. Vì vậy y tá thường cũng sẽ sống thiêng về cảm xúc nhiều hơn, việc Vũ Hân dễ xúc động như thế cũng là điều dễ hiểu. Họ là hậu vệ của các bác sĩ, dù âm thầm nhưng lại là hậu phương vững chắc.
Cô cũng đã có đại khác tất cả các câu trả lời rồi, nhưng chỉ còn một thắc mắc nữa chưa giải đáp nên liền hỏi: " À mà sao ba ngày nay cô không đi làm? Mọi người đều rất lo lắng đấy..."
" À xin lỗi, tôi cũng mới vừa về đến bệnh viện thôi, nhưng tôi đã xin phép y tá trưởng rồi nên bác sĩ Mạn đừng lo."
" Cô đi đâu à? "
Vũ Hân khẽ liếc nhìn em gái mình rồi quay sang cô có vẻ khó nói trước mặt em ấy, cô liền hiểu ý nên không hỏi nữa mà đổi chủ đề.
" Hồi nãy cô đi mua gì vậy? "
" À, Vũ Vân nhờ tôi mua chút đồ. Mà em bị thương ở đâu à, sao lại nhờ chị mua băng keo cá nhân? " Vũ Hân quay sang lo lắng nhìn xung quanh em mình.
" Không...không phải cho em."
" Chứ cho ai? "
" Thì...cho chị ta." Vũ Vân chỉ tay về phía cô, mắt không dám nhìn lại cô mà lảng đi chỗ khác.
" Hả, cho chị? "
" Thì...thì sáng nay chẳng phải cô bị mấy mảnh thủy tinh đâm tay ư. tôi chỉ là không muốn người khác vì mình mà bị thương thôi, chứ đừng tưởng bở." Vũ Vân cầm hộp băng keo cá nhân hất qua cho cô.
Cô nhẹ nở một nụ cười, nụ cười của sự hiền dịu không phải từ một vị bác sĩ, mà là một người chị đối với đứa em của mình. Nó nhẹ nhàng mang lại cảm giác như bông hướng dương đang thức giấc sau một đêm đầy cô quạnh, mang lại sự tươi mới và niềm hy vọng vào ngày mới.
" Được, cảm ơn em."
Anh khẽ nhìn cô, những lúc như thế này cô lại khiến anh ấm áp đến lạ kì. Nụ cười của cô cũng mang nét quyến rũ khiến người khác nhìn vào cũng tự dưng mà nhoẻn miệng cười.
" Được rồi được rồi, tôi mệt rồi nên mấy anh chị đi ra đi, có gì mai hẳn nói. " Vũ Vân lấy tay xua xua chị mình và cô đi ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.