Chương 111: Quá khứ (4)
Hana Nguyễn
04/01/2021
" Cũng may không phải vết bỏng nặng nên chỉ cần cô thường xuyên thay băng và bôi thuốc theo hướng dẫn sẽ không để lại sẹo"
" Tôi biết rồi" Cô đáp qua loa, bỗng nhìn đồng hồ, vội bật dậy nhưng vì cử động mạnh nên vết thương có chút nhức liền nhăn mặt, "Sắp muộn giờ làm rồi!"
" Hôm nay cô không cần đi làm cũng được. Với vết thương như vậy thì không biết cô sẽ chăng sóc bệnh nhân hay ngược lại nữa." Anh đáp, tay gấp chiếc hộp sơ cứu lại, rồi ngước lên dùng giọng điệu ra lệnh: " Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về"
" Không làm phiền anh đâu, tôi tự về cũng được..." Cô xua tay từ chối.
Có vẻ anh cũng chẳng nghe lời cô nói lắm mà trực tiếp nhấc bổng cô lên tay mình, một mạch bước ra ngoài cửa.
" Anh định đi bây giờ luôn sao?" Nhã Tịnh đứng từ xa nhìn anh đang bế cô trên tay hỏi.
Nhiều người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cầu thang xoắn trên phòng khách. Bắt gặp những ánh mắt đó, cô chỉ biết thẹn thùng mà vùi đầu vào ngực anh để tránh những ánh mắt ấy.
Cô che tai lại, nhưng những tạp âm tia chớp điện bén nhọn đánh vào màng nhĩ, âm thanh lúc nhỏ lúc lớn. Cô biết chắc rằng đó cũng chẳng phải điều tốt đẹp gì về cô.
Tay nắm chặt lấy phần áo trước ngực anh, cô hận không thể cấu xé nó ra thành từng mảnh để cho hả dạ.
" Ừm" Anh chầm chậm mà ném ra một chữ như thế rồi bỏ đi.
Vẫn là chiếc Rolls-Royce được đậu ngay trước cổng, Vũ Tổng mở cửa xe cho Mạn Mạn, dìu cô ngồi vào bên trong rồi mới vòng qua trước mà ngồi vào ghế lại phụ.
Lúc này mới dám mở mắt mà thở phào nhẹ nhõm một cái, sau đó lại quay ra anh mà trách móc: " Tôi chỉ là bị bỏng nhẹ thôi chứ hai chân không liệt nên có thể đi được!"
So với sự tức giận của cô, anh bỗng xoay người áp sát vào khuôn mặt cô, đáy mắt của anh không lấy một chút gợn sóng, tay đặt vào bên hông cô một cách có chủ đích.
Gì đây...? Anh đang cố làm cô hạ hoả bằng cách dùng nhan sắc của mình để câu dẫn cô ư...?
Cô nghênh mặt, không thể chịu nỗi tư thế thân mật này đành tìm cớ duỗi tay đẩy anh ra một chút.
Anh thấy cô như vậy, thoáng cảm giác thú vị mà không cầm lòng được liền đùa thêm chút nữa.
Cô cơ hồ nghe thấy thấy người đàn ông này cười lạnh. Ngón tay thon dài khẽ lướt đặc tả khuôn mặt cô, theo cánh mũi trượt xuống, dừng trên đôi môi căng mọng của cô. Anh ta cố ý kề sát vào cô, hơi thở lạnh lẽo ngày càng nồng nặc.
Cô khẽ liếc khung cảnh ngoài cửa sổ xe, sợ rằng sẽ có người nhìn thấy, sự bất an trong lòng ngày càng lớn, đành ra sức dãy dụa thoát thân.
Nhưng người đàn ông ngày càng gần hơn, đem Mạn Mạn vây hãm trong một góc chật hẹp trên xe.
Sức cô không thể nào chống được một người đàn ông lực lưỡng cả, đành nhắm mắt cầu xin anh đừng bộc phát thú tính của mình ở nơi như thế này.
Cạch!
Một tiếng động lạ vang lên, cô khẽ hé mắt, thắt dây an toàn đã được cài lại.
Thì ra anh đang thắt dây an toàn giúp cô.
Anh đắc ý, con ngươi lạnh lùng và sáng bóng. Khóe miệng nâng lên một độ cong mãi mãi không thay đổi. Phóng túng cùng không đúng đắn giống như một đứa trẻ rất nghịch ngợm phù hợp độ tuổi của mình.
Anh nhìn cô, nhìn cô bằng ánh mắt chết tiệt ấy làm cô dù rất bực dọc nhưng cả cơ thể như mềm nhũn ra, tựa hồ không còn khí lực nữa, đành ngậm ngùi đem theo khuôn mặt đỏ tía mà chuyển ánh mắt đi.
Anh chỉnh lại gương chiếu hậu, mắt liếc nhìn cô sang gương một lần nữa, rồi lúc này mới bắt đầu lái xe đi.
" Tôi biết rồi" Cô đáp qua loa, bỗng nhìn đồng hồ, vội bật dậy nhưng vì cử động mạnh nên vết thương có chút nhức liền nhăn mặt, "Sắp muộn giờ làm rồi!"
" Hôm nay cô không cần đi làm cũng được. Với vết thương như vậy thì không biết cô sẽ chăng sóc bệnh nhân hay ngược lại nữa." Anh đáp, tay gấp chiếc hộp sơ cứu lại, rồi ngước lên dùng giọng điệu ra lệnh: " Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về"
" Không làm phiền anh đâu, tôi tự về cũng được..." Cô xua tay từ chối.
Có vẻ anh cũng chẳng nghe lời cô nói lắm mà trực tiếp nhấc bổng cô lên tay mình, một mạch bước ra ngoài cửa.
" Anh định đi bây giờ luôn sao?" Nhã Tịnh đứng từ xa nhìn anh đang bế cô trên tay hỏi.
Nhiều người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cầu thang xoắn trên phòng khách. Bắt gặp những ánh mắt đó, cô chỉ biết thẹn thùng mà vùi đầu vào ngực anh để tránh những ánh mắt ấy.
Cô che tai lại, nhưng những tạp âm tia chớp điện bén nhọn đánh vào màng nhĩ, âm thanh lúc nhỏ lúc lớn. Cô biết chắc rằng đó cũng chẳng phải điều tốt đẹp gì về cô.
Tay nắm chặt lấy phần áo trước ngực anh, cô hận không thể cấu xé nó ra thành từng mảnh để cho hả dạ.
" Ừm" Anh chầm chậm mà ném ra một chữ như thế rồi bỏ đi.
Vẫn là chiếc Rolls-Royce được đậu ngay trước cổng, Vũ Tổng mở cửa xe cho Mạn Mạn, dìu cô ngồi vào bên trong rồi mới vòng qua trước mà ngồi vào ghế lại phụ.
Lúc này mới dám mở mắt mà thở phào nhẹ nhõm một cái, sau đó lại quay ra anh mà trách móc: " Tôi chỉ là bị bỏng nhẹ thôi chứ hai chân không liệt nên có thể đi được!"
So với sự tức giận của cô, anh bỗng xoay người áp sát vào khuôn mặt cô, đáy mắt của anh không lấy một chút gợn sóng, tay đặt vào bên hông cô một cách có chủ đích.
Gì đây...? Anh đang cố làm cô hạ hoả bằng cách dùng nhan sắc của mình để câu dẫn cô ư...?
Cô nghênh mặt, không thể chịu nỗi tư thế thân mật này đành tìm cớ duỗi tay đẩy anh ra một chút.
Anh thấy cô như vậy, thoáng cảm giác thú vị mà không cầm lòng được liền đùa thêm chút nữa.
Cô cơ hồ nghe thấy thấy người đàn ông này cười lạnh. Ngón tay thon dài khẽ lướt đặc tả khuôn mặt cô, theo cánh mũi trượt xuống, dừng trên đôi môi căng mọng của cô. Anh ta cố ý kề sát vào cô, hơi thở lạnh lẽo ngày càng nồng nặc.
Cô khẽ liếc khung cảnh ngoài cửa sổ xe, sợ rằng sẽ có người nhìn thấy, sự bất an trong lòng ngày càng lớn, đành ra sức dãy dụa thoát thân.
Nhưng người đàn ông ngày càng gần hơn, đem Mạn Mạn vây hãm trong một góc chật hẹp trên xe.
Sức cô không thể nào chống được một người đàn ông lực lưỡng cả, đành nhắm mắt cầu xin anh đừng bộc phát thú tính của mình ở nơi như thế này.
Cạch!
Một tiếng động lạ vang lên, cô khẽ hé mắt, thắt dây an toàn đã được cài lại.
Thì ra anh đang thắt dây an toàn giúp cô.
Anh đắc ý, con ngươi lạnh lùng và sáng bóng. Khóe miệng nâng lên một độ cong mãi mãi không thay đổi. Phóng túng cùng không đúng đắn giống như một đứa trẻ rất nghịch ngợm phù hợp độ tuổi của mình.
Anh nhìn cô, nhìn cô bằng ánh mắt chết tiệt ấy làm cô dù rất bực dọc nhưng cả cơ thể như mềm nhũn ra, tựa hồ không còn khí lực nữa, đành ngậm ngùi đem theo khuôn mặt đỏ tía mà chuyển ánh mắt đi.
Anh chỉnh lại gương chiếu hậu, mắt liếc nhìn cô sang gương một lần nữa, rồi lúc này mới bắt đầu lái xe đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.