Chương 61: Sinh lão bệnh tử (2)
Hana Nguyễn
04/01/2021
Chào em, người con gái tuổi 22!
Nếu em đọc được bức thư này, thì có lẽ anh đã không còn có thể nào xuất hiện được trước mặt em nữa...
Nhưng đừng vì thế mà đau lòng quá. Vì sách có viết, khi em thở, sẽ có rất nhiều phân tử CO2 rời khỏi cơ thể em hoà vào không khí, có phân tử sẽ đi vào một ngọn cỏ bé bên cạnh em, có phân tử sẽ hoà vào ngọn gió mà đến bên em, cũng sẽ có những phân tử sẽ cùng dòng khí quyển, trôi đến miền đất lạ...
Thật ra anh chỉ muốn nói rằng, anh sẽ luôn ở bên em dù bất kì đâu...
Anh từng hứa sẽ yêu em đến khi trái tim này ngừng đập.
Vì thế anh đã đăng ký hiến tặng nội tạng của mình, để cứu sống thêm được nhiều mạng người. Nhưng đó không phải là tất cả lý do...
Lý do duy nhất, anh muốn trái tim mình vẫn luôn đập, vì em.
Thật tốt biết bao khi được gặp em vào tuổi 20. Không có sự ngây ngô của tuổi 18, cũng chẳng có sự chính chắn của tuổi 30.
Lúc ấy chúng ta chẳng có gì ngoài sức trẻ này cả. Nên chỉ cần một biến động cũng khiến chúng ta lung lay...
Thế nhưng vì chúng ta có sức trẻ nên chúng ta mới càng nỗ lực nắm lấy.
Cảm ơn em đã luôn ở bên anh, sự xuất hiện của em chính là món quà lớn nhất của cuộc đời này.
Nhưng có vẻ cái giá anh phải trả thật sự quá lớn, khiến anh chỉ có thể đến bên em một khoảng thời gian chứ không thể nào là mãi mãi...
Vậy anh chúc em rồi sẽ có một ngày đủ mạnh mẽ để không cần ai bảo vệ, không còn nức nở bật khóc. Chúc em học được cách mỉm cười, dịu dàng đối xử với thế gian. Chúc em coi nhẹ được thiệt hơn mất, không mãi dây dưa vương vấn. Chúc em học được cách dũng cảm, chẳng còn phải ngần ngại e dè. Chúc em quãng đời còn lại sẽ giương cánh bay cao, không còn sầu muộn.
Tương lai rất dài, sau này, đừng ôm người em không thích. Những thứ không có kết quả thì dứt khoát bỏ, đã nói sẽ quên thì đừng cố nhìn thêm chốc lát. Lời hứa không thể thực hiện kia thì giữ trong lòng, dừng ở nơi khoé miệng kia.
Còn những chuyện thuộc về quá khứ, thì hãy cho nó ngủ yên. Đừng nhớ anh mà rơi lệ. Anh không thể nào giúp em lau những giọt nước mắt ấy được...
Vì vậy chúc em sau này sẽ gặp được một người, xứng đáng để em trao trọn con tim, một người sẽ thay anh chăm sóc em. Chúc em đêm về sẽ không còn cô đơn. Chúc em một quãng đời bình yên. Chúc hai người sẽ hạnh phúc bên nhau...
Nhưng chúc hai người hạnh phúc, là giả. Còn chúc em hạnh phúc, là thật....
Lời cuối gửi đến em, cô gái nhỏ của anh.
Anh yêu em.
Cuối cùng thì những vui buồn tủi hận của thế gian cũng không thể vượt qua được sinh lão bệnh tử...
Cô đọc bức thư mà cũng cảm thấy cảm động, mắt cũng rưng rưng theo.
Và cô cũng đã hiểu lầm trưởng khoa, những điều ông làm đều có nguyên nhân của nó khiến cô có chút áy náy với thái độ khi nãy mà quay sang thì thầm : “ Trưởng khoa, cho tôi xin lỗi vì ánh mắt hồi nãy...”
“ Không sao, rồi cô cũng sẽ học được cách đọc vị người khác mà thôi...”
Cô gật đầu, “ Đúng là tôi còn khá nhiều thiếu sót, cảm ơn trưởng khoa đã chỉ dạy”
Nhìn thấy cô gái vẫn không ngừng ôm lấy lá thư mà khóc, cô cảm thấy vừa xót vừa bối rối tìm cách an ủi thì cánh cửa lại một lần nữa mở ra.
Mẫn Huyền bước ra rồi nói : “ Trái tim đã sẵn sàng, chuẩn bị phẫu thuật thôi”
Cô nhìn sang trưởng khoa, dường như ông hiểu được của cô nên liền đáp : “ Cứ đi đi, tôi sẽ giải quyết ở đây rồi đến đấy sau”
Cô gật đầu rồi quay người rời đi.
“ Nhất định...phải cứu sống lấy bệnh nhân đó. Vì trái tim của anh ấy sẽ luôn đập, vì tôi...”
“ Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức” Cô tràn trề tự tin đáp.
Nếu em đọc được bức thư này, thì có lẽ anh đã không còn có thể nào xuất hiện được trước mặt em nữa...
Nhưng đừng vì thế mà đau lòng quá. Vì sách có viết, khi em thở, sẽ có rất nhiều phân tử CO2 rời khỏi cơ thể em hoà vào không khí, có phân tử sẽ đi vào một ngọn cỏ bé bên cạnh em, có phân tử sẽ hoà vào ngọn gió mà đến bên em, cũng sẽ có những phân tử sẽ cùng dòng khí quyển, trôi đến miền đất lạ...
Thật ra anh chỉ muốn nói rằng, anh sẽ luôn ở bên em dù bất kì đâu...
Anh từng hứa sẽ yêu em đến khi trái tim này ngừng đập.
Vì thế anh đã đăng ký hiến tặng nội tạng của mình, để cứu sống thêm được nhiều mạng người. Nhưng đó không phải là tất cả lý do...
Lý do duy nhất, anh muốn trái tim mình vẫn luôn đập, vì em.
Thật tốt biết bao khi được gặp em vào tuổi 20. Không có sự ngây ngô của tuổi 18, cũng chẳng có sự chính chắn của tuổi 30.
Lúc ấy chúng ta chẳng có gì ngoài sức trẻ này cả. Nên chỉ cần một biến động cũng khiến chúng ta lung lay...
Thế nhưng vì chúng ta có sức trẻ nên chúng ta mới càng nỗ lực nắm lấy.
Cảm ơn em đã luôn ở bên anh, sự xuất hiện của em chính là món quà lớn nhất của cuộc đời này.
Nhưng có vẻ cái giá anh phải trả thật sự quá lớn, khiến anh chỉ có thể đến bên em một khoảng thời gian chứ không thể nào là mãi mãi...
Vậy anh chúc em rồi sẽ có một ngày đủ mạnh mẽ để không cần ai bảo vệ, không còn nức nở bật khóc. Chúc em học được cách mỉm cười, dịu dàng đối xử với thế gian. Chúc em coi nhẹ được thiệt hơn mất, không mãi dây dưa vương vấn. Chúc em học được cách dũng cảm, chẳng còn phải ngần ngại e dè. Chúc em quãng đời còn lại sẽ giương cánh bay cao, không còn sầu muộn.
Tương lai rất dài, sau này, đừng ôm người em không thích. Những thứ không có kết quả thì dứt khoát bỏ, đã nói sẽ quên thì đừng cố nhìn thêm chốc lát. Lời hứa không thể thực hiện kia thì giữ trong lòng, dừng ở nơi khoé miệng kia.
Còn những chuyện thuộc về quá khứ, thì hãy cho nó ngủ yên. Đừng nhớ anh mà rơi lệ. Anh không thể nào giúp em lau những giọt nước mắt ấy được...
Vì vậy chúc em sau này sẽ gặp được một người, xứng đáng để em trao trọn con tim, một người sẽ thay anh chăm sóc em. Chúc em đêm về sẽ không còn cô đơn. Chúc em một quãng đời bình yên. Chúc hai người sẽ hạnh phúc bên nhau...
Nhưng chúc hai người hạnh phúc, là giả. Còn chúc em hạnh phúc, là thật....
Lời cuối gửi đến em, cô gái nhỏ của anh.
Anh yêu em.
Cuối cùng thì những vui buồn tủi hận của thế gian cũng không thể vượt qua được sinh lão bệnh tử...
Cô đọc bức thư mà cũng cảm thấy cảm động, mắt cũng rưng rưng theo.
Và cô cũng đã hiểu lầm trưởng khoa, những điều ông làm đều có nguyên nhân của nó khiến cô có chút áy náy với thái độ khi nãy mà quay sang thì thầm : “ Trưởng khoa, cho tôi xin lỗi vì ánh mắt hồi nãy...”
“ Không sao, rồi cô cũng sẽ học được cách đọc vị người khác mà thôi...”
Cô gật đầu, “ Đúng là tôi còn khá nhiều thiếu sót, cảm ơn trưởng khoa đã chỉ dạy”
Nhìn thấy cô gái vẫn không ngừng ôm lấy lá thư mà khóc, cô cảm thấy vừa xót vừa bối rối tìm cách an ủi thì cánh cửa lại một lần nữa mở ra.
Mẫn Huyền bước ra rồi nói : “ Trái tim đã sẵn sàng, chuẩn bị phẫu thuật thôi”
Cô nhìn sang trưởng khoa, dường như ông hiểu được của cô nên liền đáp : “ Cứ đi đi, tôi sẽ giải quyết ở đây rồi đến đấy sau”
Cô gật đầu rồi quay người rời đi.
“ Nhất định...phải cứu sống lấy bệnh nhân đó. Vì trái tim của anh ấy sẽ luôn đập, vì tôi...”
“ Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức” Cô tràn trề tự tin đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.