Chương 93: Sự rung cảm từ tình bạn (2)
Hana Nguyễn
04/01/2021
Đáp lại lời Mộc Nhi cũng chỉ là khoảng không tĩnh lặng. Cậu thấy có lẽ mình đã lỡ miệng nhắc đến tên anh ta khiến cho tâm trạng cô càng trở nên bất ổn bèn tiếp lời:
\- Ý tớ là, từ bỏ rất đơn giản, nhưng dáng vẻ khi bạn kiên trì đến cùng nhất định là rất ngầu...!
Cô chỉ nhẹ nhàng đáp :
\- Tớ biết ý cậu, cậu nói đúng, tớ luôn muốn trở thành một bác sĩ thực thụ...như giáo sư An.
Một khoảng không yên lặng lại xuất hiện khi nhắc đến tên anh. Cô không muốn trốn tránh, cũng không muốn sợ hãi ký ức ấy. Nhưng mỗi lần nhắc đến, đều như là một liều thuốc độc khiến trái tim cô đau đớn đến nghẹt thở...
\- Đứng trước thế giới này, con người chỉ là kẻ yếu đuối, dù biết phải cố hết sức, nhưng không phải ai cũng làm được.
\- Mạn Mạn, có thể cậu không nhớ. Nhưng trước đây khi chúng ta còn học đại học. Cậu cũng đã rất áp lực vì phải cố gắng để lấy được học bổng, nhưng kết quả lại như không mong muốn. Ngày hôm ấy cậu uống rất nhiều rượu, khóc lóc hỏi tớ rằng, có phải là mình rất kém cỏi hay không. Lúc đấy tớ đã không kịp nói, nhưng bộ dạng khi mà cậu tự phủ định bản thân mình, thực sự rất khiến người khác đau lòng! Cậu là một bác sĩ vì bệnh nhân mà có thể làm tất cả mọi thứ, để có thể giúp đỡ bệnh nhân mình. Cậu là một cô gái có tâm hồn đa sầu đa cảm, có thể giúp đỡ người khác hết mình, nhưng lại chẳng thể chữa vết thương lòng. Cuối cùng, cậu luôn là người bạn thân của tớ, vậy nên đừng bao giờ nghĩ mình cô độc, bởi có tớ luôn ở bên...
Nghe những lời ấy, cô có chút cảm động. So với bất cứ ai, cậu ấy là người luôn ở bên cô cho dù gặp bất kì chuyện gì. Tính cách cậu cũng không phải là người hay bộc lộ những lời tình cảm thế này, nên chắc hẳn những cảm xúc cũng đã rất dồn nén nên mới nói ra.
\- Nè, Mạn Mạn, sao không trả lời...cậu còn ở đó không...?
\- Sến quá!
\- Sến...?! Cậu có biết tớ đã đặt rất nhiều tâm tình của mình vào đấy không? Thật tức chết mà! Đợi cậu về nước, tớ sẽ tính sổ!
\- Được được, từ giờ hãy nghĩ hình phạt đi rồi đợi tớ về nước.
Cô giễu cợt đáp. Như thế này mới là Mộc Nhi mà cô quen biết!
\- À mà, cảm ơn cậu...
Cô cố gắng nhỏ giọng hết mức có thể. Có lẽ đây cũng là lần đầu, cô thổ lộ tâm tình của mình với Mộc Nhi, nên còn có chút ngượng ngùng nơi đầu môi.
\- Cậu nói gì cơ? Nãy giờ tiếng ồn ở bên chỗ cậu làm tớ không nghe rõ, cậu đang ở ngoài đường à Mạn Mạn?
\- Tớ cũng sắp về rồi, mà cậu lại gọi đến...
\- Vậy tớ cúp máy đây, cậu nhanh chóng về đi, kẻo muộn lại nguy hiểm.
\- Không vội không vội, căn hộ tớ thuê cũng gần ở đây nên chỉ cần đi năm phút là đến. À mà mấy bữa trước cậu gọi tớ có chuyện gì thế? Lúc ấy trong giọng cậu có vẻ không được ổn.
Mộc Nhi có chút ngập ngừng đáp:
\- À...không có gì, lúc ấy tớ cũng nói rồi mà, đó buồn ngủ thôi...
Thấy cách trả lời của cậu ấy, cô nghĩ là đã có chuyện gì xảy ra rồi nên bèn nói:
\- Mộc Nhi này, nếu có chuyện gì, thì cậu có thể chia sẻ với tớ. Chúng ta là bạn bè mà, đúng chứ...? Cậu luôn luôn lắng nghe những tâm sự của tớ và đưa ra lời khuyên, tớ cũng muốn như thế...Tớ không muốn là một người bạn vô tâm, cũng không muốn cậu phải chịu nhiều uất ức mà chẳng thể nói cùng ai...
\- Được được, tớ biết rồi. Tớ sắp trễ làm rồi nên cúp máy đây!
Mộc Nhĩ chợt ngắt lời cô, làm cô càng cảm thấy, chắc chắn là có điều gì đó đã xảy ra với cậu ấy.
Những lúc này cô cũng thật chán ghét bản thân, Mộc Nhi đã luôn bên cô vậy mà bây giờ đến một lời an ủi cô cũng chẳng thể...
Ngẫm nghĩ lại lời Mộc Nhi một hồi, cô thấy cũng có lý.
Đã trải qua biết bao nhiêu chuyện rồi, đâu chỉ vì vấp một cục đá mà phải không thể đi tiếp được. Vả lại dù con đường phía trước có nhiều sỏi đá hơn nữa thì cô cũng phải vượt qua...
Ngày mai sẽ lại là một ngày mới, một khởi đầu mới. Không ai có thể ngăn bước cô được, bởi động lực lớn nhất của con người, ngoài hứng thú ra thì chính là sự sỉ nhục.
Cô phải tìm cách thuyết phục Vũ Tổng bỏ đi hình phạt chết tiệt kia và làm cho anh ta nhìn thấy, một bác sĩ thực thụ là như thế nào!
\- Ý tớ là, từ bỏ rất đơn giản, nhưng dáng vẻ khi bạn kiên trì đến cùng nhất định là rất ngầu...!
Cô chỉ nhẹ nhàng đáp :
\- Tớ biết ý cậu, cậu nói đúng, tớ luôn muốn trở thành một bác sĩ thực thụ...như giáo sư An.
Một khoảng không yên lặng lại xuất hiện khi nhắc đến tên anh. Cô không muốn trốn tránh, cũng không muốn sợ hãi ký ức ấy. Nhưng mỗi lần nhắc đến, đều như là một liều thuốc độc khiến trái tim cô đau đớn đến nghẹt thở...
\- Đứng trước thế giới này, con người chỉ là kẻ yếu đuối, dù biết phải cố hết sức, nhưng không phải ai cũng làm được.
\- Mạn Mạn, có thể cậu không nhớ. Nhưng trước đây khi chúng ta còn học đại học. Cậu cũng đã rất áp lực vì phải cố gắng để lấy được học bổng, nhưng kết quả lại như không mong muốn. Ngày hôm ấy cậu uống rất nhiều rượu, khóc lóc hỏi tớ rằng, có phải là mình rất kém cỏi hay không. Lúc đấy tớ đã không kịp nói, nhưng bộ dạng khi mà cậu tự phủ định bản thân mình, thực sự rất khiến người khác đau lòng! Cậu là một bác sĩ vì bệnh nhân mà có thể làm tất cả mọi thứ, để có thể giúp đỡ bệnh nhân mình. Cậu là một cô gái có tâm hồn đa sầu đa cảm, có thể giúp đỡ người khác hết mình, nhưng lại chẳng thể chữa vết thương lòng. Cuối cùng, cậu luôn là người bạn thân của tớ, vậy nên đừng bao giờ nghĩ mình cô độc, bởi có tớ luôn ở bên...
Nghe những lời ấy, cô có chút cảm động. So với bất cứ ai, cậu ấy là người luôn ở bên cô cho dù gặp bất kì chuyện gì. Tính cách cậu cũng không phải là người hay bộc lộ những lời tình cảm thế này, nên chắc hẳn những cảm xúc cũng đã rất dồn nén nên mới nói ra.
\- Nè, Mạn Mạn, sao không trả lời...cậu còn ở đó không...?
\- Sến quá!
\- Sến...?! Cậu có biết tớ đã đặt rất nhiều tâm tình của mình vào đấy không? Thật tức chết mà! Đợi cậu về nước, tớ sẽ tính sổ!
\- Được được, từ giờ hãy nghĩ hình phạt đi rồi đợi tớ về nước.
Cô giễu cợt đáp. Như thế này mới là Mộc Nhi mà cô quen biết!
\- À mà, cảm ơn cậu...
Cô cố gắng nhỏ giọng hết mức có thể. Có lẽ đây cũng là lần đầu, cô thổ lộ tâm tình của mình với Mộc Nhi, nên còn có chút ngượng ngùng nơi đầu môi.
\- Cậu nói gì cơ? Nãy giờ tiếng ồn ở bên chỗ cậu làm tớ không nghe rõ, cậu đang ở ngoài đường à Mạn Mạn?
\- Tớ cũng sắp về rồi, mà cậu lại gọi đến...
\- Vậy tớ cúp máy đây, cậu nhanh chóng về đi, kẻo muộn lại nguy hiểm.
\- Không vội không vội, căn hộ tớ thuê cũng gần ở đây nên chỉ cần đi năm phút là đến. À mà mấy bữa trước cậu gọi tớ có chuyện gì thế? Lúc ấy trong giọng cậu có vẻ không được ổn.
Mộc Nhi có chút ngập ngừng đáp:
\- À...không có gì, lúc ấy tớ cũng nói rồi mà, đó buồn ngủ thôi...
Thấy cách trả lời của cậu ấy, cô nghĩ là đã có chuyện gì xảy ra rồi nên bèn nói:
\- Mộc Nhi này, nếu có chuyện gì, thì cậu có thể chia sẻ với tớ. Chúng ta là bạn bè mà, đúng chứ...? Cậu luôn luôn lắng nghe những tâm sự của tớ và đưa ra lời khuyên, tớ cũng muốn như thế...Tớ không muốn là một người bạn vô tâm, cũng không muốn cậu phải chịu nhiều uất ức mà chẳng thể nói cùng ai...
\- Được được, tớ biết rồi. Tớ sắp trễ làm rồi nên cúp máy đây!
Mộc Nhĩ chợt ngắt lời cô, làm cô càng cảm thấy, chắc chắn là có điều gì đó đã xảy ra với cậu ấy.
Những lúc này cô cũng thật chán ghét bản thân, Mộc Nhi đã luôn bên cô vậy mà bây giờ đến một lời an ủi cô cũng chẳng thể...
Ngẫm nghĩ lại lời Mộc Nhi một hồi, cô thấy cũng có lý.
Đã trải qua biết bao nhiêu chuyện rồi, đâu chỉ vì vấp một cục đá mà phải không thể đi tiếp được. Vả lại dù con đường phía trước có nhiều sỏi đá hơn nữa thì cô cũng phải vượt qua...
Ngày mai sẽ lại là một ngày mới, một khởi đầu mới. Không ai có thể ngăn bước cô được, bởi động lực lớn nhất của con người, ngoài hứng thú ra thì chính là sự sỉ nhục.
Cô phải tìm cách thuyết phục Vũ Tổng bỏ đi hình phạt chết tiệt kia và làm cho anh ta nhìn thấy, một bác sĩ thực thụ là như thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.