Chương 38: thất tịch không mưa (2)
Hana Nguyễn
04/01/2021
Cô vừa về nhà liền chui đâu vào bếp mà nấu nấu gì đó. Bề ngoài thì tỏ ra không quan tâm nhưng chẳng hiểu sao trên đường về cô lại mua cả đậu đỏ để nấu chè. Cô cũng chẳng hiểu lúc đó mình đang nghĩ gì nữa.
Một lúc sau thì món ăn được hoàn thành. Cô múc một miếng rồi ăn thử, tự thầm khen chính mình, mới lần đầu làm mà lại rất thành công, quả thật có thiên phú làm đầu bếp.
Nhưng cô vẫn không cảm thấy ngon miệng lắm chẳng hiểu vì sao. Tất cả hương vị đều rất tuyệt vời, nhưng lại thiếu đi bầu không khí khiến tất cả đều vô vị. Dù ăn chè đậu đỏ mong tình duyên của mình trở nên tốt đẹp nhưng nếu ăn một mình thì cũng giống như đang tự chúc mừng sinh nhật một mình vậy, không có ý nghĩa gì cả.
Nghĩ rồi cô liền bỏ vào hai hộp thức ăn, thầm nghĩ chắc anh cũng sẽ bận mà không ăn tối, thế nên ăn chè thay cơm cũng được.
Giờ chỉ còn việc lấy đồ của anh. Cô đi lên lầu rồi bước vào phòng của anh, nó thật khác với suy nghĩ của cô. Bình thường con trai khi ở một mình thì chắc phòng ngủ sẽ bừa bộn lắm, nhưng mà ở đây lại rất ngăn nắp. Có thể cũng là do công việc bác sĩ rất bận rộn cũng chẳng có thời gian để bày bừa để dọn dẹp, nhưng căn phòng này lại có khi gọn gàng hơn phòng cô nữa. Những đồ vật đều để theo trật tự và có quy luật riêng của nó.
Dù sống trong nhà cũng đã một thời gian nhưng đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng anh, vì trong hợp đồng thuê nhà cũng đã có quy định không được phép vào phòng đối phương khi chưa được phép, nên giờ đây cô cũng có chút tò mò về anh.
Người ta thường nói tủ sách là nơi nói lên tính cách con người, thế nên cô liền đi đến nghía qua một lượt sách để trên kệ. Không ngoài dự đoán, đa số đều là sách về y học đúng với bản chất tham học tham làm của anh.
Nhưng chợt đôi mắt cô dừng lại ở những quyển sách để ở trong một cái thùng giấy dưới sàn nhà. Số sách để ở trong thùng còn nhiều hơn cả những sách về y học của anh, nhưng nó đều là sách về thiên văn học.
Cô ngồi xuống rồi cầm từng quyển sách lên xem. Có một lớp bụi mỏng bám nhẹ trên bìa sách, nhưng có vẻ anh rất trân trọng những quyển sách này vì cuốn nào cũng bao bọc bằng bìa cứng cả. Nhưng cô lại tự hỏi tại sao những quyển sách này không được trưng bày cùng với những quyền sách y khoa trên kệ, trên kệ còn khá nhiều chỗ trống, đủ để đựng tất cả số sách này.
Rồi cô cũng tự giải thích cho rằng công việc của anh bận quá với lại cũng vừa chuyển về đây nên một số hành lý chưa có thời gian sắp xếp. Cô liền lau đi vết bụi mờ trên sách rồi giúp anh để những cuốn sách lên kệ.
Có khá nhiều sách nên cô phải mất kha khá thời gian để dọn dẹp. Chợt nhìn đồng hồ trời đã tối nên vội đi đến góc bàn lấy cái túi mà anh nói rồi cùng với hai hộp thức ăn đi đến bệnh viện.
Cô ngồi trên chiếc taxi len qua từng con hẻm rồi tới đường lớn. Con đường này cô đã đi không biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay lại rất đông đúc nhộn nhịp, người người tay trong tay đi trên đường. Những quán ăn đều chật ních người. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên khắp mọi nơi.
Cô luôn nghĩ rằng một mình cũng không sao, dù gì từ bé đến lớn cô đều một mình nên đã quen rồi. Nhưng nhìn cảnh vật như thế cô cảm thấy, vũ trụ, núi sông đều rất lãng mạn, một chút ấm áp khiến cô cảm thấy dường như mình rất cần tình yêu.
" Cô gái, cô đang trên đường đi thăm bạn trai ở bệnh viện ư ?
Tiếng nói vang lên làm cô thoát khỏi những cảm xúc của mình. Người tài xế trông có vẻ ở tuổi tứ tuần đang nhìn cô qua gương chiếu hậu rồi hỏi.
" Không phải đâu, cháu là bác sĩ của bệnh viện ấy "
" Thế à...nghề này cũng khổ nhỉ, lễ lộc gì cũng phải đến bệnh viện mà trực" Bác tài liền đổi chủ đề.
" À thì nghề nào cũng có cái cực riêng của nó thôi..." cô xã giao đáp, khẽ liếc nhìn thì thấy ở ghế phụ phía trên có để một bó hoa cúc trắng rất to và được gói rất đẹp.
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của cô, người tài xế mới nói : " Thật ra...bó hoa đó là dành cho vợ của tôi..."
Cô gật gật đầu không đáp. Trong lòng tự hỏi tại sao lại là hoa trắng, thường thì tặng phụ nữa thì sẽ tặng hoa hồng hoặc những loại hoa tượng trưng cho tình yêu mới đúng.
" Vợ tôi đã qua đời cách đây 4 năm, do bệnh ung thư...." giọng nói bác liền có chút nghẹn ở cửa miệng.
" Xin...xin lỗi, đáng lẽ cháu không nên nhắc đến..." Cô ngại ngùng nói.
" Không sao, chuyện đã qua lâu rồi mà. Với lại bác sĩ chắc cũng quen với mấy tin buồn này rồi mà nhỉ " Bác tài cười trừ đáp.
" Chắc có lẽ vậy...." cô qua loa đáp.
" Cô ấy là con của một gia tộc khá có địa vị thời đó, còn tôi chỉ là một thằng sửa xe bần hèn. Ấy vậy mà cô ấy lại dám lấy một người như tôi. Vợ tôi rất thích hoa, nhưng khi ấy đến tiền mua gạo để sống qua ngày còn không có thì lấy tiền đâu ra mà mua hoa để tặng. Thế là tôi đã ngắt những bông hoa cúc trắng dại ven đường làm thành một bó hoa để cầu hôn cô ấy. Từ đó cô ấy luôn miệng nói rằng thích nhất là hoa cúc trắng, vì thế tôi luôn mua vào mỗi dịp đặc biệt như thế này..."
Cô ngồi lẳng lặng lắng nghe câu chuyện của bác. Dù không nói nhưng chắc chắn một điều rằng bác rất yêu vợ của mình. Tình yêu của họ quả thật đơn giản nhưng đầy đẹp đẽ và sót xa...
Thầm nghĩ khi những mảnh kí ức trở nên vụt vặt, đứt gãy theo thời gian, chúng ta sẽ chọn điều gì để nhớ nhất về nhau? Ta sẽ nhớ về lần đầu gặp mặt? Hoặc sẽ lưu luyến về lần cuối chia ly? Hay đơn thuần chỉ là một câu nói mà cho dù sau này có chợt không nhớ ra cả gương mặt nhau cũng chẳng thể nào quên được?
Thuyền đi càng xa bờ càng trở nên nhỏ bé, kí ức càng cũ kĩ càng dần dần phôi pha. Rồi chúng ta cũng sẽ chẳng còn nhớ những điều tưởng chừng như rất tuyệt vời mình từng có. Vậy thì nhân lúc những hồi ức vẫn còn đây, hãy chọn một điều duy nhất, đủ đặc biệt để gói lại năm tháng ấy.
Trả mi thanh mục tú còn lại cho núi nước trời mây, trả cơn mưa phùn còn lại cho lần đầu gặp mặt, đem nốt câu chuyện " nhất kiếm chung tình " gửi lại cho người con gái đôi mươi ấy, với nụ cười như ánh dương chiếu rọi những đêm tháng tăm tối.
Cảm ơn người đã ở bên khi anh chẳng có gì ngoài tuổi trẻ đầy nhiệt huyết và tình yêu chân thành này. Cũng xin lỗi vì đã để người phải chịu nhiều khổ cực từng ấy năm tháng.
Nhưng khi anh đủ năng lực để cho em hạnh phúc thì người con gái ấy đã hoá thành sao trời.
Thì mình đành cưỡi mây đến bên người, nguyện trở thành ánh trăng cùng người an nhàn ngắm nhìn dương thế...
Một lúc sau thì món ăn được hoàn thành. Cô múc một miếng rồi ăn thử, tự thầm khen chính mình, mới lần đầu làm mà lại rất thành công, quả thật có thiên phú làm đầu bếp.
Nhưng cô vẫn không cảm thấy ngon miệng lắm chẳng hiểu vì sao. Tất cả hương vị đều rất tuyệt vời, nhưng lại thiếu đi bầu không khí khiến tất cả đều vô vị. Dù ăn chè đậu đỏ mong tình duyên của mình trở nên tốt đẹp nhưng nếu ăn một mình thì cũng giống như đang tự chúc mừng sinh nhật một mình vậy, không có ý nghĩa gì cả.
Nghĩ rồi cô liền bỏ vào hai hộp thức ăn, thầm nghĩ chắc anh cũng sẽ bận mà không ăn tối, thế nên ăn chè thay cơm cũng được.
Giờ chỉ còn việc lấy đồ của anh. Cô đi lên lầu rồi bước vào phòng của anh, nó thật khác với suy nghĩ của cô. Bình thường con trai khi ở một mình thì chắc phòng ngủ sẽ bừa bộn lắm, nhưng mà ở đây lại rất ngăn nắp. Có thể cũng là do công việc bác sĩ rất bận rộn cũng chẳng có thời gian để bày bừa để dọn dẹp, nhưng căn phòng này lại có khi gọn gàng hơn phòng cô nữa. Những đồ vật đều để theo trật tự và có quy luật riêng của nó.
Dù sống trong nhà cũng đã một thời gian nhưng đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng anh, vì trong hợp đồng thuê nhà cũng đã có quy định không được phép vào phòng đối phương khi chưa được phép, nên giờ đây cô cũng có chút tò mò về anh.
Người ta thường nói tủ sách là nơi nói lên tính cách con người, thế nên cô liền đi đến nghía qua một lượt sách để trên kệ. Không ngoài dự đoán, đa số đều là sách về y học đúng với bản chất tham học tham làm của anh.
Nhưng chợt đôi mắt cô dừng lại ở những quyển sách để ở trong một cái thùng giấy dưới sàn nhà. Số sách để ở trong thùng còn nhiều hơn cả những sách về y học của anh, nhưng nó đều là sách về thiên văn học.
Cô ngồi xuống rồi cầm từng quyển sách lên xem. Có một lớp bụi mỏng bám nhẹ trên bìa sách, nhưng có vẻ anh rất trân trọng những quyển sách này vì cuốn nào cũng bao bọc bằng bìa cứng cả. Nhưng cô lại tự hỏi tại sao những quyển sách này không được trưng bày cùng với những quyền sách y khoa trên kệ, trên kệ còn khá nhiều chỗ trống, đủ để đựng tất cả số sách này.
Rồi cô cũng tự giải thích cho rằng công việc của anh bận quá với lại cũng vừa chuyển về đây nên một số hành lý chưa có thời gian sắp xếp. Cô liền lau đi vết bụi mờ trên sách rồi giúp anh để những cuốn sách lên kệ.
Có khá nhiều sách nên cô phải mất kha khá thời gian để dọn dẹp. Chợt nhìn đồng hồ trời đã tối nên vội đi đến góc bàn lấy cái túi mà anh nói rồi cùng với hai hộp thức ăn đi đến bệnh viện.
Cô ngồi trên chiếc taxi len qua từng con hẻm rồi tới đường lớn. Con đường này cô đã đi không biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay lại rất đông đúc nhộn nhịp, người người tay trong tay đi trên đường. Những quán ăn đều chật ních người. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên khắp mọi nơi.
Cô luôn nghĩ rằng một mình cũng không sao, dù gì từ bé đến lớn cô đều một mình nên đã quen rồi. Nhưng nhìn cảnh vật như thế cô cảm thấy, vũ trụ, núi sông đều rất lãng mạn, một chút ấm áp khiến cô cảm thấy dường như mình rất cần tình yêu.
" Cô gái, cô đang trên đường đi thăm bạn trai ở bệnh viện ư ?
Tiếng nói vang lên làm cô thoát khỏi những cảm xúc của mình. Người tài xế trông có vẻ ở tuổi tứ tuần đang nhìn cô qua gương chiếu hậu rồi hỏi.
" Không phải đâu, cháu là bác sĩ của bệnh viện ấy "
" Thế à...nghề này cũng khổ nhỉ, lễ lộc gì cũng phải đến bệnh viện mà trực" Bác tài liền đổi chủ đề.
" À thì nghề nào cũng có cái cực riêng của nó thôi..." cô xã giao đáp, khẽ liếc nhìn thì thấy ở ghế phụ phía trên có để một bó hoa cúc trắng rất to và được gói rất đẹp.
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của cô, người tài xế mới nói : " Thật ra...bó hoa đó là dành cho vợ của tôi..."
Cô gật gật đầu không đáp. Trong lòng tự hỏi tại sao lại là hoa trắng, thường thì tặng phụ nữa thì sẽ tặng hoa hồng hoặc những loại hoa tượng trưng cho tình yêu mới đúng.
" Vợ tôi đã qua đời cách đây 4 năm, do bệnh ung thư...." giọng nói bác liền có chút nghẹn ở cửa miệng.
" Xin...xin lỗi, đáng lẽ cháu không nên nhắc đến..." Cô ngại ngùng nói.
" Không sao, chuyện đã qua lâu rồi mà. Với lại bác sĩ chắc cũng quen với mấy tin buồn này rồi mà nhỉ " Bác tài cười trừ đáp.
" Chắc có lẽ vậy...." cô qua loa đáp.
" Cô ấy là con của một gia tộc khá có địa vị thời đó, còn tôi chỉ là một thằng sửa xe bần hèn. Ấy vậy mà cô ấy lại dám lấy một người như tôi. Vợ tôi rất thích hoa, nhưng khi ấy đến tiền mua gạo để sống qua ngày còn không có thì lấy tiền đâu ra mà mua hoa để tặng. Thế là tôi đã ngắt những bông hoa cúc trắng dại ven đường làm thành một bó hoa để cầu hôn cô ấy. Từ đó cô ấy luôn miệng nói rằng thích nhất là hoa cúc trắng, vì thế tôi luôn mua vào mỗi dịp đặc biệt như thế này..."
Cô ngồi lẳng lặng lắng nghe câu chuyện của bác. Dù không nói nhưng chắc chắn một điều rằng bác rất yêu vợ của mình. Tình yêu của họ quả thật đơn giản nhưng đầy đẹp đẽ và sót xa...
Thầm nghĩ khi những mảnh kí ức trở nên vụt vặt, đứt gãy theo thời gian, chúng ta sẽ chọn điều gì để nhớ nhất về nhau? Ta sẽ nhớ về lần đầu gặp mặt? Hoặc sẽ lưu luyến về lần cuối chia ly? Hay đơn thuần chỉ là một câu nói mà cho dù sau này có chợt không nhớ ra cả gương mặt nhau cũng chẳng thể nào quên được?
Thuyền đi càng xa bờ càng trở nên nhỏ bé, kí ức càng cũ kĩ càng dần dần phôi pha. Rồi chúng ta cũng sẽ chẳng còn nhớ những điều tưởng chừng như rất tuyệt vời mình từng có. Vậy thì nhân lúc những hồi ức vẫn còn đây, hãy chọn một điều duy nhất, đủ đặc biệt để gói lại năm tháng ấy.
Trả mi thanh mục tú còn lại cho núi nước trời mây, trả cơn mưa phùn còn lại cho lần đầu gặp mặt, đem nốt câu chuyện " nhất kiếm chung tình " gửi lại cho người con gái đôi mươi ấy, với nụ cười như ánh dương chiếu rọi những đêm tháng tăm tối.
Cảm ơn người đã ở bên khi anh chẳng có gì ngoài tuổi trẻ đầy nhiệt huyết và tình yêu chân thành này. Cũng xin lỗi vì đã để người phải chịu nhiều khổ cực từng ấy năm tháng.
Nhưng khi anh đủ năng lực để cho em hạnh phúc thì người con gái ấy đã hoá thành sao trời.
Thì mình đành cưỡi mây đến bên người, nguyện trở thành ánh trăng cùng người an nhàn ngắm nhìn dương thế...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.