Chăm Chỉ Kiếm Tiền, Nghỉ Hưu Làm Cá Mặn!
Chương 5: Cày Gỗ
Bầu Trời Nhỏ
20/08/2024
“Được, được, không gọi là mèo con nữa, gọi là Ngọc Liên xinh đẹp nhé!” Thím Hoacưng chiều dỗ dành.
Ngọc Liên cười khanh khách, kiếp này của cô thật sự rất hạnh phúc, cô cảm nhận được tình thương của Thím Hoa dành cho cô rất chân thành, đối với cô mà nói nếu ai yêu thương cô thật lòng, thì cô cũng sẽ dùng tất cả chân thành của mình để đáp trả.
Còn tên Ngọc Liên này là do cô giả vờ nói rằng đã nằm mơ thấy một ông lão tóc trắng đặt tên cho mình, may mà Thím Hoa rất tin vào thần, nên đã dùng tên này, nếu không kiếp này cô phải gọi là Mèo Con rồi.
“Thôi rửa tay rồi cùng ăn trưa nào, hôm nay bà nấu cơm ngô và trứng chiên đấy.”
Vừa thu hoạch ngô nên Thím Hoa rất hào phóng nấu một nồi cơm ngô, là một ít gạo và hạt ngô trộn lẫn với nhau nấu thành cơm ngô thơm ngon.
Hai mắt Ngọc Liên sáng lên, vừa lúc cô đang thèm cơm, không có cơm gạo thì cơm ngô vẫn được.
Ăn cơm trưa xong, Ngọc Liên ôm bụng nhỏ ngồi bên cạnh Thím Hoavà nhìn bà đang buộc ngô theo từng chùm để phơi, những quả ngô này sau khi thật khô sẽ được mài thành bột, có thể nấu cháo, cũng có thể làm bánh ngô nướng.
Vân Thiên vừa ăn xong đã chạy đến khu rừng để hái quả mâm xôi, cậu nhóc bảo một mình đi nhanh hơn nên không cho Ngọc Liên đi cùng nữa, đúng lúc cô cũng không muốn đi theo, cả buổi sáng đi liên tục, đôi chân ngắn ngủn của cô cũng mỏi rã rời.
Ngọc Liên nhìn đôi tay nhanh nhẹn của Thím Hoa đang buộc từng chùm ngô, cô bắt đầu suy nghĩ những việc mình có thể giúp đỡ.
Suy nghĩ một lúc thì nhớ đến lúc sáng bà Cúc cùng chồng đang gieo hạt ngô, một người đào hố một người thả hạt xuống. Lại nhớ đến công việc đồng áng của nhà mình, Thím Hoa phải làm hết công việc nặng như cuốc đất, Ngọc Liên có thể giúp gieo hạt, Vân Thiên cũng có thể cuốc đất, nhưng sức lực trẻ con cũng chẳng được bao nhiêu.
Lúc ngô nhà người ta đã đâm chồi thì ngô nhà mình chỉ mới được gieo, gieo trễ thu hoạch lại trễ, mùa xuân còn đỡ nếu đến mùa đông nếu không thu hoạch kịp sẽ mất hết.
Ngọc Liên suy nghĩ đến việc làm nông mà mình từng biết, cô chợt nhớ ra có thể ươm ngô thành cây con trước, đợi khi cuốc đất xong thì có thể trực tiếp trồng xuống, không những thế còn tránh được những cây con bị chết và phát triển yếu, còn có thể tạo ra một cái cày bằng gỗ, cuốc đất sẽ nhanh hơn.
Ngọc Liên đột nhiên ngồi bật dậy làm Thím Hoa giật mình, bà ấy quay sang hỏi.
“Sao đấy con? Đau bụng sao?”
Ngọc Liên lắc đầu, sau đó ôm lấy cánh tay của Thím Hoa rồi nói:
“Bà nội ơi, con chợt nhớ ra giấc mơ ngày hôm qua, lúc thức dậy con quên mất, bây giờ vừa mới nhớ ra.”
Ngọc Liên định dùng cách cũ, với thân phận đứa trẻ con bây giờ nói ra chưa chắc Thím Hoa đã tin, nhưng bà ấy rất tin vào thần linh, để khiến bà ấy tin và làm theo thì chỉ còn cách này thôi, cô nói tiếp:
“Con lại nằm mơ thấy ông lão lúc trước, ông ấy kêu con lại và chỉ cho con cách gieo hạt ngô cho cây ngô lớn nhanh và vẽ cho con một vật rất kỳ lạ, ông ấy bảo là công cụ dùng để xới đất dễ hơn.”
Thím Hoa nghe xong thì giật mình, đây là lần thứ hai bé con này nằm mơ thấy ông lão gì đó, lần trước là ngay sau khi nó biết nói, nó bảo ông lão đặt tên cho nó là Ngọc Liên, bà ấy nghĩ rằng con bé còn nhỏ đôi khi mơ thấy linh tinh thôi nên không suy nghĩ nhiều, cũng thấy cái tên đó dễ nghe hơn tên Mèo Con nên đã dùng tên đó.
Bây giờ nó lại mơ tiếp tục, lại còn được chỉ dạy cách gieo hạt ngô, bà ấy là người rất tin vào thần linh, một lần thì có thể nói là con bé mơ ngủ linh tinh, nhưng mơ liên tiếp thì…con bé đang được thần linh bảo hộ sao?
Trước ánh mắt hoang mang của thím Hoa, Ngọc liên nói tiếp:
“Ông lão chỉ cho con là, dùng hạt ngô ươm vào đất nhỏ như thế này.” Ngọc Liên dùng lá ngô tạo thành cái khuôn lá và bỏ một nấm đất vào và nói tiếp:
“Sau khi cây ngô mọc lên, chúng ta sẽ chọn những cây ngô tốt nhất để gieo, trong khoảng thời gian ngô lớn lên chúng ta sẽ có thời gian xới đất cho tốt, khi đó chỉ cần đem cây ngô để trồng xuống là được.”
Thím Hoanhìn khuôn lá tròn trên tay Ngọc Liên một lúc, sau đó suy nghĩ những lời mà cô vừa nói, ngẫm nghĩ thêm một chút thì như được khai sáng, lúc bày bà ấy hoàn toàn tin rồi, đứa trẻ may mắn này đúng là được thần linh bảo hộ, con bé chỉ là một đứa trẻ ba tuổi thì sao có thể biết được những thứ này.
Con bé cũng rất thông minh, cháu nội của bà Cúc cũng ba tuổi nhìn ngốc nghếch và lúc nào cũng chơi bùn kia kìa làm sao hiểu và nhớ được nhiều thứ như con bé kia chứ!
Thím Hoa vui mừng bế Ngọc Liên lên, hôn vài cái vào mặt của cô.
“Cháu gái đáng yêu của bà, con thật sự là đứa trẻ mang lại may mắn!”
Ngọc Liên bị bế lên đột ngột cũng giật cả mình, nhưng nghe Thím Hoanói thế thì cũng hiểu được bà ấy đã tin rồi.
“Bà nội đừng bế con nữa, con còn chưa nói công cụ xới đất nữa mà.”
Thím Hoanghe thế thì thả Ngọc Liên xuống, cười với cô.
“Được, được, bà nội đang tập trung nghe đây con nói đi.”
Ngọc liên chạy vào bếp lấy một nhánh củi nhỏ và trở ra, cô chọn một chỗ trống dưới đất rồi vẽ, nhớ lại hình dáng của cái cày gỗ mà trước đây mình từng xem trên mạng, người ta là dùng sức trâu để kéo cày, nhưng ở thế giới này chẳng thấy trâu nên cải vẽ đơn giản một chút.
Thím Hoa ngồi bên cạnh nhìn hình vẽ trên đất, từng nét vẽ xiêu vẹo trông rất buồn cười, nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc của Ngọc Liên nên bà nhịn xuống.
Ngọc Liên vừa vẽ vừa chỉ vào từng chỗ và nói:
“Đây là phần lưỡi cày, sẽ làm nhọn một chút để có thể xới đất, đây là phần dùng tay để đẩy, còn chỗ này sẽ buộc dây vào để kéo ở phía trước.”
Thím Hoa im lặng nhìn hình vẽ trên đất rồi lấy nhánh củi trên tay Ngọc Liên và đồ lại nét vẽ trên đất, những nét vẽ xiêu vẹo xấu xí dần dần thẳng lại, hình ảnh cái cày gỗ cũng được thành hình.
Ngọc Liên: “...”
Cô chỉ là một em bé ba tuổi không điều khiển được đôi tay búp măng này, vẽ xấu là chuyện đương nhiên thôi!
Lúc hai bà cháu đang ngồi nghiên cứu hình vẽ thì Vân Thiên cõng trên lưng là cái sọt nhỏ trở về, nhìn thấy hai người bọn họ ngồi hình chăm chú trên đất thì cũng đi đến.
“Sao thế ạ? Ngọc Liên đang chơi bùn hả?”
Ngọc Liên: “...”
Chơi bùn cái đầu nhóc!
“Vân Thiên con đến nhìn xem, đây là hình dáng của công cụ xới đất.”
Vân thiên bỏ cái sọt xuống cũng ngồi xổm xuống nhìn hình vẽ trên đất, cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng sau đó Thím Hoalại diễn tả lại những gì đã nghe được khi nãy lại cho cậu nhóc.
Đầu óc Vân Thiên rất nhạy, chỉ nghe một lần kết hợp với hình ảnh trên đất thì cậu nhóc đã tưởng tượng được cái gì gọi là công cụ xới đất rồi.
Vân Thiên đứng dậy chạy vào bếp lấy một hai nhánh củi nhỏ ra, lại lấy thêm một vài lá ngô, loay hoay một lúc lâu để lắp ghép và buộc lại với nhau thì phiên bản nhỏ của cái cày gỗ đã hoàn thành, cậu nhóc lại thử đặt cày vào đất và đẩy một chút thì trên đất lớp đất nhỏ đã được xới lên, nhưng lá ngô không chắc chắn chỉ một lúc đã bị đứt.
Chỉ như vậy thôi đã khiến hai bà cháu vui mừng phát điên, chứng tỏ công cụ xới đất này có thể dùng được, dễ dàng xới đất thì có thể tiết kiệm bao nhiêu thời gian và sức lực kia chứ, chỉ cần dùng gỗ tốt và làm chắc chắn là có thể dùng lâu dài rồi.
Tuy có thể lắp ghép nhưng để làm được công cụ thật sự thì bà không thể tự làm được, suy nghĩ một lúc thì bà ấy vào trong nhà lấy một ít ngô vừa mới thu hoạch.
“Hai đứa ở nhà nhé, bà đi đến nhà ông Vương một lúc.” Thím Hoasẵn tiện lấy luôn phiên bản cày gỗ đã được Vân Thiên buộc lại lần nữa.
Ông Vương là thợ mộc, nói là thợ mộc chứ ông ấy chỉ làm được những vật dụng đơn giản, khi xưa cha ông ấy là thợ mộc chân chính, nhưng đáng tiếc đã chết lúc chạy nạn năm xưa, ông Vương thì chỉ mới học được tay nghề đơn giản thôi.
Ngọc Liên biết Thím Hoa đến đấy để nhờ ông Vương làm cày gỗ, xem như chuyện này đã xong chỉ chờ để lấy cày gỗ để xới đất thôi, bây giờ phải làm khuôn lá để ươm hạt ngô trước đã.
“Vân Thiên, em muốn hái lá cây dẻo dai một chút không dễ hư để làm khuôn ươm hạt ngô, nếu không có lá cây thích hợp thì dùng ống tre cũng được.” Ngọc Liên vừa suy nghĩ ra dùng ống tre.
Ống tre thì tốn công hơn một chút, khuông lá thì dễ gỡ bỏ khi trồng cây ngô con xuống đất.
“Lá để làm khuôn? Ươm ngô?” Vân Thiên thắc mắc hỏi.
Ngọc Liên lại kiên nhẫn giải thích thêm một lần nữa, lúc này Vân Thiên mới hiểu được cái gì là khuôn lá, cái gì là ươm ngô.
“Để ngày mai anh đi xem xung quanh xem có loại cây nào thích hợp không, còn bây giờ để anh rửa trái đỏ cho em gái ăn nhé, anh hái được nửa sọt nhỏ.” Vân Thiên chỉ vào cái sọt gần đó.
Ngọc Liên đi đến nhìn vào trong sọt, đúng là nửa sọt, trái mâm xôi đỏ tươi mọng nước, nhìn là muốn ăn ngay.
Ngọc Liên đi theo phía sau nhìn Vân Thiên múc nước từ thùng gỗ lớn ra rồi rửa từng quả mâm xôi, cậu nhóc thấy cô nhìn chăm chú thì nhét vào miệng nhỏ của cô một quả.
Ngọc Liên vừa nhai vừa chép miệng đúng là ngon quá, ngọt ngào thanh mát, trong hoàn cảnh thiếu đường như bây giờ thì vị ngọt này thì đúng là mỹ vị.
Thấy Vân Thiên cứ rửa hai quả thì đút cô một quả, Ngọc Liên lấy một quả đã rửa đút đến bên miệng cậu nhóc.
“Anh trai ăn đi.”
Vân Thiên cũng không từ chối mà há miệng ăn quả mâm xôi, vị ngọt cũng làm cậu thấy vui vẻ hơn.
Rửa xong thì chia ra một phần để dành cho Thím Hoavề ăn, hai anh em mang phần còn lại ra bên hiên nhà ngồi ăn, vừa ăn vừa ngắm nhìn mây trên trời, cảm giác thư giãn hưởng thụ này rất tốt.
Ngọc Liên cười khanh khách, kiếp này của cô thật sự rất hạnh phúc, cô cảm nhận được tình thương của Thím Hoa dành cho cô rất chân thành, đối với cô mà nói nếu ai yêu thương cô thật lòng, thì cô cũng sẽ dùng tất cả chân thành của mình để đáp trả.
Còn tên Ngọc Liên này là do cô giả vờ nói rằng đã nằm mơ thấy một ông lão tóc trắng đặt tên cho mình, may mà Thím Hoa rất tin vào thần, nên đã dùng tên này, nếu không kiếp này cô phải gọi là Mèo Con rồi.
“Thôi rửa tay rồi cùng ăn trưa nào, hôm nay bà nấu cơm ngô và trứng chiên đấy.”
Vừa thu hoạch ngô nên Thím Hoa rất hào phóng nấu một nồi cơm ngô, là một ít gạo và hạt ngô trộn lẫn với nhau nấu thành cơm ngô thơm ngon.
Hai mắt Ngọc Liên sáng lên, vừa lúc cô đang thèm cơm, không có cơm gạo thì cơm ngô vẫn được.
Ăn cơm trưa xong, Ngọc Liên ôm bụng nhỏ ngồi bên cạnh Thím Hoavà nhìn bà đang buộc ngô theo từng chùm để phơi, những quả ngô này sau khi thật khô sẽ được mài thành bột, có thể nấu cháo, cũng có thể làm bánh ngô nướng.
Vân Thiên vừa ăn xong đã chạy đến khu rừng để hái quả mâm xôi, cậu nhóc bảo một mình đi nhanh hơn nên không cho Ngọc Liên đi cùng nữa, đúng lúc cô cũng không muốn đi theo, cả buổi sáng đi liên tục, đôi chân ngắn ngủn của cô cũng mỏi rã rời.
Ngọc Liên nhìn đôi tay nhanh nhẹn của Thím Hoa đang buộc từng chùm ngô, cô bắt đầu suy nghĩ những việc mình có thể giúp đỡ.
Suy nghĩ một lúc thì nhớ đến lúc sáng bà Cúc cùng chồng đang gieo hạt ngô, một người đào hố một người thả hạt xuống. Lại nhớ đến công việc đồng áng của nhà mình, Thím Hoa phải làm hết công việc nặng như cuốc đất, Ngọc Liên có thể giúp gieo hạt, Vân Thiên cũng có thể cuốc đất, nhưng sức lực trẻ con cũng chẳng được bao nhiêu.
Lúc ngô nhà người ta đã đâm chồi thì ngô nhà mình chỉ mới được gieo, gieo trễ thu hoạch lại trễ, mùa xuân còn đỡ nếu đến mùa đông nếu không thu hoạch kịp sẽ mất hết.
Ngọc Liên suy nghĩ đến việc làm nông mà mình từng biết, cô chợt nhớ ra có thể ươm ngô thành cây con trước, đợi khi cuốc đất xong thì có thể trực tiếp trồng xuống, không những thế còn tránh được những cây con bị chết và phát triển yếu, còn có thể tạo ra một cái cày bằng gỗ, cuốc đất sẽ nhanh hơn.
Ngọc Liên đột nhiên ngồi bật dậy làm Thím Hoa giật mình, bà ấy quay sang hỏi.
“Sao đấy con? Đau bụng sao?”
Ngọc Liên lắc đầu, sau đó ôm lấy cánh tay của Thím Hoa rồi nói:
“Bà nội ơi, con chợt nhớ ra giấc mơ ngày hôm qua, lúc thức dậy con quên mất, bây giờ vừa mới nhớ ra.”
Ngọc Liên định dùng cách cũ, với thân phận đứa trẻ con bây giờ nói ra chưa chắc Thím Hoa đã tin, nhưng bà ấy rất tin vào thần linh, để khiến bà ấy tin và làm theo thì chỉ còn cách này thôi, cô nói tiếp:
“Con lại nằm mơ thấy ông lão lúc trước, ông ấy kêu con lại và chỉ cho con cách gieo hạt ngô cho cây ngô lớn nhanh và vẽ cho con một vật rất kỳ lạ, ông ấy bảo là công cụ dùng để xới đất dễ hơn.”
Thím Hoa nghe xong thì giật mình, đây là lần thứ hai bé con này nằm mơ thấy ông lão gì đó, lần trước là ngay sau khi nó biết nói, nó bảo ông lão đặt tên cho nó là Ngọc Liên, bà ấy nghĩ rằng con bé còn nhỏ đôi khi mơ thấy linh tinh thôi nên không suy nghĩ nhiều, cũng thấy cái tên đó dễ nghe hơn tên Mèo Con nên đã dùng tên đó.
Bây giờ nó lại mơ tiếp tục, lại còn được chỉ dạy cách gieo hạt ngô, bà ấy là người rất tin vào thần linh, một lần thì có thể nói là con bé mơ ngủ linh tinh, nhưng mơ liên tiếp thì…con bé đang được thần linh bảo hộ sao?
Trước ánh mắt hoang mang của thím Hoa, Ngọc liên nói tiếp:
“Ông lão chỉ cho con là, dùng hạt ngô ươm vào đất nhỏ như thế này.” Ngọc Liên dùng lá ngô tạo thành cái khuôn lá và bỏ một nấm đất vào và nói tiếp:
“Sau khi cây ngô mọc lên, chúng ta sẽ chọn những cây ngô tốt nhất để gieo, trong khoảng thời gian ngô lớn lên chúng ta sẽ có thời gian xới đất cho tốt, khi đó chỉ cần đem cây ngô để trồng xuống là được.”
Thím Hoanhìn khuôn lá tròn trên tay Ngọc Liên một lúc, sau đó suy nghĩ những lời mà cô vừa nói, ngẫm nghĩ thêm một chút thì như được khai sáng, lúc bày bà ấy hoàn toàn tin rồi, đứa trẻ may mắn này đúng là được thần linh bảo hộ, con bé chỉ là một đứa trẻ ba tuổi thì sao có thể biết được những thứ này.
Con bé cũng rất thông minh, cháu nội của bà Cúc cũng ba tuổi nhìn ngốc nghếch và lúc nào cũng chơi bùn kia kìa làm sao hiểu và nhớ được nhiều thứ như con bé kia chứ!
Thím Hoa vui mừng bế Ngọc Liên lên, hôn vài cái vào mặt của cô.
“Cháu gái đáng yêu của bà, con thật sự là đứa trẻ mang lại may mắn!”
Ngọc Liên bị bế lên đột ngột cũng giật cả mình, nhưng nghe Thím Hoanói thế thì cũng hiểu được bà ấy đã tin rồi.
“Bà nội đừng bế con nữa, con còn chưa nói công cụ xới đất nữa mà.”
Thím Hoanghe thế thì thả Ngọc Liên xuống, cười với cô.
“Được, được, bà nội đang tập trung nghe đây con nói đi.”
Ngọc liên chạy vào bếp lấy một nhánh củi nhỏ và trở ra, cô chọn một chỗ trống dưới đất rồi vẽ, nhớ lại hình dáng của cái cày gỗ mà trước đây mình từng xem trên mạng, người ta là dùng sức trâu để kéo cày, nhưng ở thế giới này chẳng thấy trâu nên cải vẽ đơn giản một chút.
Thím Hoa ngồi bên cạnh nhìn hình vẽ trên đất, từng nét vẽ xiêu vẹo trông rất buồn cười, nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc của Ngọc Liên nên bà nhịn xuống.
Ngọc Liên vừa vẽ vừa chỉ vào từng chỗ và nói:
“Đây là phần lưỡi cày, sẽ làm nhọn một chút để có thể xới đất, đây là phần dùng tay để đẩy, còn chỗ này sẽ buộc dây vào để kéo ở phía trước.”
Thím Hoa im lặng nhìn hình vẽ trên đất rồi lấy nhánh củi trên tay Ngọc Liên và đồ lại nét vẽ trên đất, những nét vẽ xiêu vẹo xấu xí dần dần thẳng lại, hình ảnh cái cày gỗ cũng được thành hình.
Ngọc Liên: “...”
Cô chỉ là một em bé ba tuổi không điều khiển được đôi tay búp măng này, vẽ xấu là chuyện đương nhiên thôi!
Lúc hai bà cháu đang ngồi nghiên cứu hình vẽ thì Vân Thiên cõng trên lưng là cái sọt nhỏ trở về, nhìn thấy hai người bọn họ ngồi hình chăm chú trên đất thì cũng đi đến.
“Sao thế ạ? Ngọc Liên đang chơi bùn hả?”
Ngọc Liên: “...”
Chơi bùn cái đầu nhóc!
“Vân Thiên con đến nhìn xem, đây là hình dáng của công cụ xới đất.”
Vân thiên bỏ cái sọt xuống cũng ngồi xổm xuống nhìn hình vẽ trên đất, cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng sau đó Thím Hoalại diễn tả lại những gì đã nghe được khi nãy lại cho cậu nhóc.
Đầu óc Vân Thiên rất nhạy, chỉ nghe một lần kết hợp với hình ảnh trên đất thì cậu nhóc đã tưởng tượng được cái gì gọi là công cụ xới đất rồi.
Vân Thiên đứng dậy chạy vào bếp lấy một hai nhánh củi nhỏ ra, lại lấy thêm một vài lá ngô, loay hoay một lúc lâu để lắp ghép và buộc lại với nhau thì phiên bản nhỏ của cái cày gỗ đã hoàn thành, cậu nhóc lại thử đặt cày vào đất và đẩy một chút thì trên đất lớp đất nhỏ đã được xới lên, nhưng lá ngô không chắc chắn chỉ một lúc đã bị đứt.
Chỉ như vậy thôi đã khiến hai bà cháu vui mừng phát điên, chứng tỏ công cụ xới đất này có thể dùng được, dễ dàng xới đất thì có thể tiết kiệm bao nhiêu thời gian và sức lực kia chứ, chỉ cần dùng gỗ tốt và làm chắc chắn là có thể dùng lâu dài rồi.
Tuy có thể lắp ghép nhưng để làm được công cụ thật sự thì bà không thể tự làm được, suy nghĩ một lúc thì bà ấy vào trong nhà lấy một ít ngô vừa mới thu hoạch.
“Hai đứa ở nhà nhé, bà đi đến nhà ông Vương một lúc.” Thím Hoasẵn tiện lấy luôn phiên bản cày gỗ đã được Vân Thiên buộc lại lần nữa.
Ông Vương là thợ mộc, nói là thợ mộc chứ ông ấy chỉ làm được những vật dụng đơn giản, khi xưa cha ông ấy là thợ mộc chân chính, nhưng đáng tiếc đã chết lúc chạy nạn năm xưa, ông Vương thì chỉ mới học được tay nghề đơn giản thôi.
Ngọc Liên biết Thím Hoa đến đấy để nhờ ông Vương làm cày gỗ, xem như chuyện này đã xong chỉ chờ để lấy cày gỗ để xới đất thôi, bây giờ phải làm khuôn lá để ươm hạt ngô trước đã.
“Vân Thiên, em muốn hái lá cây dẻo dai một chút không dễ hư để làm khuôn ươm hạt ngô, nếu không có lá cây thích hợp thì dùng ống tre cũng được.” Ngọc Liên vừa suy nghĩ ra dùng ống tre.
Ống tre thì tốn công hơn một chút, khuông lá thì dễ gỡ bỏ khi trồng cây ngô con xuống đất.
“Lá để làm khuôn? Ươm ngô?” Vân Thiên thắc mắc hỏi.
Ngọc Liên lại kiên nhẫn giải thích thêm một lần nữa, lúc này Vân Thiên mới hiểu được cái gì là khuôn lá, cái gì là ươm ngô.
“Để ngày mai anh đi xem xung quanh xem có loại cây nào thích hợp không, còn bây giờ để anh rửa trái đỏ cho em gái ăn nhé, anh hái được nửa sọt nhỏ.” Vân Thiên chỉ vào cái sọt gần đó.
Ngọc Liên đi đến nhìn vào trong sọt, đúng là nửa sọt, trái mâm xôi đỏ tươi mọng nước, nhìn là muốn ăn ngay.
Ngọc Liên đi theo phía sau nhìn Vân Thiên múc nước từ thùng gỗ lớn ra rồi rửa từng quả mâm xôi, cậu nhóc thấy cô nhìn chăm chú thì nhét vào miệng nhỏ của cô một quả.
Ngọc Liên vừa nhai vừa chép miệng đúng là ngon quá, ngọt ngào thanh mát, trong hoàn cảnh thiếu đường như bây giờ thì vị ngọt này thì đúng là mỹ vị.
Thấy Vân Thiên cứ rửa hai quả thì đút cô một quả, Ngọc Liên lấy một quả đã rửa đút đến bên miệng cậu nhóc.
“Anh trai ăn đi.”
Vân Thiên cũng không từ chối mà há miệng ăn quả mâm xôi, vị ngọt cũng làm cậu thấy vui vẻ hơn.
Rửa xong thì chia ra một phần để dành cho Thím Hoavề ăn, hai anh em mang phần còn lại ra bên hiên nhà ngồi ăn, vừa ăn vừa ngắm nhìn mây trên trời, cảm giác thư giãn hưởng thụ này rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.