Chương 26
Đàm Thạch
27/02/2022
Trì Minh Nghiêu dùng bàn tay dính tinh dịch chậm rãi xoa xoa bên ngực trái của Lý Dương Kiêu, hỏi: "Làm gì để cảm ơn tôi đây?"
Hô hấp của Lý Dương Kiêu dần dần ổn định lại, cậu từ trên người Trì Minh Nghiêu đứng thẳng dậy, cúi đầu rút khăn giấy bên cạnh, tự dọn dẹp chính mình, kéo khóa quần, quay đầu nhìn anh nói: "Tôi cũng dùng tay giúp anh nhé?"
Trì Minh Nghiêu lấy ra mấy tờ giấy, đến trước mặt Lý Dương Kiêu, chậm rãi lau sạch sẽ từng ngón tay một, sau đó cuộn lại thành những viên giấy, ném vào thùng rác bên cạnh, dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn cậu, nói: "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*, hiểu đạo lý này không?"
________________________
*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: sơ lược là: làm ơn thì chỉ bằng một giọt nước nhỏ, còn báo ơn đền ơn người khác như một dòng suối mạnh mẽ, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác.
________________________
Lý Dương Kiêu liếc anh một cái, không nói gì.
Tào Diệp lái xe, nhanh chóng mua được áo thun, Lý Dương Kiêu thay quần áo sạch sẽ, đi theo sau Trì Minh Nghiêu ra ngoài.
Trên hành lang đã yên tĩnh trở lại, đạo diễn Từ Tuấn Chi từ trong góc đi ra, xem ra vừa từ WC ra, nhìn thấy Trì Minh Nghiêu thì nhiệt tình tiến lên chào hỏi, nói cái gì cũng muốn kéo Trì Minh Nghiêu đến bàn cơm uống rượu.
Trì Minh Nghiêu viện cớ nói bên cạnh có bữa tiệc đang chờ mình, lần sau sẽ cùng nhau uống. Nhưng Từ Tuấn Chi lập tức cười nói, "Trì thiếu coi như nể mặt Lý Dương Kiêu mà y uống với tôi vài chén đi, nếu anh không đi, mặt mũi của tôi cũng chẳng sao cả, nhưng mà Lý Dương Kiêu thì sao?"
Lý Dương Kiêu ở bên cạnh cười cười, thầm nghĩ mình ở trước mặt Trì Minh Nghiêu thì lấy đâu ra mặt mũi, đạo diễn thật là coi trọng mình quá rồi.
Nhưng không ngờ, Trì Minh Nghiêu lại quay đầu nhìn cậu, đồng ý.
Từ Tuấn Chi xem ra lăn lộn không ít tiệc rượu, thủ đoạn uống rượu khá thành thạo, vừa ngồi vào bàn đã cầm chai, rót 3 ly rượu vang đỏ rồi đẩy qua, nở nụ cười: "Ðây là biên kịch của bộ phim này - Thập Mộc, cô ấy khá thích Lý Dương Kiêu, biết cậu ấy thủ vai La Tử Minh, đặc biệt cao hứng. Thập Mộc, cô nên cảm ơn Trì thiếu đi, chính anh ấy giới thiệu Dương Kiêu đấy."
Thập Mộc là người thông minh, cô lập tức suy ra quan hệ giữa Lý Dương Kiêu và Trì Minh Nghiêu từ lời nói của Từ Tuấn Chi, uống cạn ly rượu đỏ trước mặt rồi cười lớn: "Thật đáng tiếc, tôi không tới kịp để xem buổi thử vai chiều nay, nghe nói hiệu quả khá tốt."
Trì Minh Nghiêu cầm lên ly rượu đỏ đầu tiên, nói: "Cảnh khóc đầu tiên, tôi xem rồi, không tệ." Sau đó ngửa đầu dứt khoát uống cạn ly rượu. Ngay sau đó cầm lên ly thứ hai, "trong kịch bản sẽ khóc mấy lần?"
Từ Tuấn Chi nhìn Thập Mộc nói: "La Tử Minh có chừng ba cảnh khóc?"
Trì Minh Nghiêu gật đầu, cười một cái nói: "rất tốt." Uống cạn ly thứ hai, sau đó cầm lên ly thứ ba, quay đầu hỏi Lý Dương Kiêu: "Cậu tối nay có uống rượu không?"
Lý Dương Kiêu nói không có, Trì Minh Nghiêu lại ngẩng đầu uống ly thứ ba, để ly rượu xuống nói: "Vậy một lát nữa cậu lái xe đưa tôi về đi."
Sau khi Trì Minh Nghiêu uống ba ly rượu vang đỏ, xong còn nói chuyện phiếm với đạo diễn cùng biên kịch một lúc mới rời phòng.
Từ Tuấn Chi đợi Trì Minh Nghiêu đi rồi mới vào phòng vệ sinh. Lý Dương Kiêu nhìn chỗ trống cạnh mình, thầm nghĩ, vị đạo diễn này sớm muộn gì cũng sẽ nổi tiếng, luôn cân nhắc chọn con đường cho mình, ở trên bàn cơm lại chịu hạ thấp mặt mũi, trong vòng này vĩnh viễn ưu ái loại người như vậy."
Nhưng cậu không biết rằng, Từ Tuấn Chi trên đường vào WC cũng sinh ra ý nghĩ tương tự như cậu, nghĩ Lý Dương Kiêu nổi là chuyện sớm muộn mà thôi, ngoại hình đẹp mắt, diễn xuất không tệ, hơn nữa còn có hậu thuẫn.
Trì Minh Nghiêu trở lại phòng, bị Tào Diệp dụ dỗ uống thêm mấy ly rượu nữa. Đối phương là Trì Minh Nghiêu nên Tào Diệp rót rượu càng không kiêng nể gì, lôi kéo anh uống hơn nửa chai vang đỏ.
Tàn tiệc, Trì Minh Nghiêu sau khi xuống lầu liền gọi điện cho Lý Dương Kiêu. Trong điện thoại, tiếng "tút tút" vang lên nửa ngày cũng không có người bắt máy, nên tự động cúp. Trì Minh Nghiêu nhíu mày gọi lại lần nữa. Bên kia cuối cùng cũng bắt máy.
Trì Minh Nghiêu cất tiếng hỏi đầu bên kia: "Cậu đang ở đâu thế?"
"Các anh tan tiệc rồi sao? Chờ tôi hút xong điếu thuốc sẽ lập tức tới." Lý Dương Kiêu trả lời qua điện thoại.
Trì Minh Nghiêu cười cười, ý vị thâm trường nói: "Sau đó chạy?"
Lý Dương Kiêu: "Ah, sắp rồi."
Lúc Lý Dương Kiêu lái xe, Trì Minh Nghiêu ngồi ở ghế phụ lái, dựa lưng vào ghế nhắm mắt ngủ thiếp đi. Lý Dương Kiêu ngửi thấy mùi rượu trên người Trì Minh Nghiêu — uống không ít đâu, rõ ràng lúc ở trong WC còn không ngửi thấy mùi rượu. Cậu lại nhớ tới chuyện vừa nãy xảy ra trong WC, còn có một chuỗi tiếng bước chân kia, thật sự quá kích thích...
Lúc dừng đèn đỏ, cậu rũ mắt nhìn Trì Minh Nghiêu, trong đầu xuất hiện năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, bao lấy hạ thân của cậu. Lý Dương Kiêu nghĩ tới mức xuất thần, tận đến lúc tiếng còi xe thúc giục phía sau vang lên, cậu mới hoàn hồn, sau đó tự giễu mà nghĩ, mình đêm nay hình như t*ng trùng thượng não mất rồi. Nhưng rất nhanh, cậu đã tha thứ cho chính mình, nam nhân mà, nửa người dưới làm gì có lí trí, mà cậu cũng không phải người lãnh đạm tình dục.
Lý Dương Kiêu dựa theo địa chỉ mà Trì Minh Nghiêu đưa, lái xe đến dưới lầu nhà anh, tắt máy, gọi người bên cạnh: "Dậy đi, đến nhà rồi."
Trì Minh Nghiêu không nhúc nhích.
Trong xe quá tối, Lý Dương Kiêu kề mặt lại gần một chút, muốn xem anh có thực sự ngủ hay không.
Trì Minh Nghiêu ngủ rất an tĩnh, nghiêng đầu sang một bên, đường cong trên mặt trở nên nhu hoà hơn lúc bình thường rất nhiều. Lý Dương Kiêu lúc này mới thật sự cảm thấy Trì Minh Nghiêu bằng tuổi với mình. Cậu bỗng dưng nổi hứng, muốn đùa một chút, học theo khuôn mẫu trên phim truyền hình, vươn một ngón tay đặt dưới mũi Trì Minh Nghiêu, muốn thăm dò hô hấp của anh.
Nhưng cậu vừa vươn tay ra, Trì Minh Nghiêu mở mắt, đôi mắt rất sáng, nhìn không ra một tia buồn ngủ nào. Lý Dương Kiêu cùng anh đối mặt, trong lòng giật mình, trong nháy mắt kinh hãi một chút.
Trì Minh Nghiêu rũ mắt nhìn ngón tay cậu, hỏi: "Sao? Kiểm tra xem tôi còn thở hay không hử?"
Lý Dương Kiêu thu hồi ngón tay, cười nói: "Đâu có, tôi muốn đánh thức anh mà thôi."
Trì Minh Nghiêu cũng không nói gì nữa, sau đó mới nghiêng đầu nói: "Hình như tôi uống quá nhiều."
Lý Dương Kiêu vội vàng nói: "Vậy anh mau nghỉ ngơi đi."
Trì Minh Nghiêu nhìn cậu nói: "Cậu cảm ơn tôi như này sao?"
".....Vậy anh muốn tôi cảm ơn như nào?"
"Đưa tôi lên đi." Trì Minh Nghiêu ra vẻ hiển nhiên, nói: "Tôi uống quá nhiều rồi."
Lý Dương Kiêu không muốn đi lên chút nào, mới nghe thôi đã thấy mông đau rồi — lần trước trải qua thật sự quá thảm, dường như để lại cho cậu một bóng ma tâm lí.
"Ổ cứng của cậu ở trên, lên lấy đi chứ." Trì Minh Nghiêu giống như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, nói tiếp: "Yên tâm đi, tôi uống nhiều rồi, không có sức lực làm gì cậu."
Lý Dương Kiêu do dự một chút, vẫn đi theo lên lầu.
Trì Minh Nghiêu dùng vân tay mở khoá, Lý Dương Kiêu vừa mới đi vào, còn chưa kịp thấy rõ toàn bộ phòng đã bị đè lên tường bên cạnh. Mặt cậu dán lên mảnh sứ lạnh lẽo trên tường, cảm nhận rõ ràng dục vọng trên người Trì Minh Nghiêu — đó là loại dục vọng pha lẫn men rượu, phô bày một cách trần trụi.
Lý Dương Kiêu trong lòng mắng thầm: Mẹ kiếp, không phải nói uống nhiều nên không có sức lực sao...
Hô hấp của Lý Dương Kiêu dần dần ổn định lại, cậu từ trên người Trì Minh Nghiêu đứng thẳng dậy, cúi đầu rút khăn giấy bên cạnh, tự dọn dẹp chính mình, kéo khóa quần, quay đầu nhìn anh nói: "Tôi cũng dùng tay giúp anh nhé?"
Trì Minh Nghiêu lấy ra mấy tờ giấy, đến trước mặt Lý Dương Kiêu, chậm rãi lau sạch sẽ từng ngón tay một, sau đó cuộn lại thành những viên giấy, ném vào thùng rác bên cạnh, dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn cậu, nói: "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*, hiểu đạo lý này không?"
________________________
*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: sơ lược là: làm ơn thì chỉ bằng một giọt nước nhỏ, còn báo ơn đền ơn người khác như một dòng suối mạnh mẽ, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác.
________________________
Lý Dương Kiêu liếc anh một cái, không nói gì.
Tào Diệp lái xe, nhanh chóng mua được áo thun, Lý Dương Kiêu thay quần áo sạch sẽ, đi theo sau Trì Minh Nghiêu ra ngoài.
Trên hành lang đã yên tĩnh trở lại, đạo diễn Từ Tuấn Chi từ trong góc đi ra, xem ra vừa từ WC ra, nhìn thấy Trì Minh Nghiêu thì nhiệt tình tiến lên chào hỏi, nói cái gì cũng muốn kéo Trì Minh Nghiêu đến bàn cơm uống rượu.
Trì Minh Nghiêu viện cớ nói bên cạnh có bữa tiệc đang chờ mình, lần sau sẽ cùng nhau uống. Nhưng Từ Tuấn Chi lập tức cười nói, "Trì thiếu coi như nể mặt Lý Dương Kiêu mà y uống với tôi vài chén đi, nếu anh không đi, mặt mũi của tôi cũng chẳng sao cả, nhưng mà Lý Dương Kiêu thì sao?"
Lý Dương Kiêu ở bên cạnh cười cười, thầm nghĩ mình ở trước mặt Trì Minh Nghiêu thì lấy đâu ra mặt mũi, đạo diễn thật là coi trọng mình quá rồi.
Nhưng không ngờ, Trì Minh Nghiêu lại quay đầu nhìn cậu, đồng ý.
Từ Tuấn Chi xem ra lăn lộn không ít tiệc rượu, thủ đoạn uống rượu khá thành thạo, vừa ngồi vào bàn đã cầm chai, rót 3 ly rượu vang đỏ rồi đẩy qua, nở nụ cười: "Ðây là biên kịch của bộ phim này - Thập Mộc, cô ấy khá thích Lý Dương Kiêu, biết cậu ấy thủ vai La Tử Minh, đặc biệt cao hứng. Thập Mộc, cô nên cảm ơn Trì thiếu đi, chính anh ấy giới thiệu Dương Kiêu đấy."
Thập Mộc là người thông minh, cô lập tức suy ra quan hệ giữa Lý Dương Kiêu và Trì Minh Nghiêu từ lời nói của Từ Tuấn Chi, uống cạn ly rượu đỏ trước mặt rồi cười lớn: "Thật đáng tiếc, tôi không tới kịp để xem buổi thử vai chiều nay, nghe nói hiệu quả khá tốt."
Trì Minh Nghiêu cầm lên ly rượu đỏ đầu tiên, nói: "Cảnh khóc đầu tiên, tôi xem rồi, không tệ." Sau đó ngửa đầu dứt khoát uống cạn ly rượu. Ngay sau đó cầm lên ly thứ hai, "trong kịch bản sẽ khóc mấy lần?"
Từ Tuấn Chi nhìn Thập Mộc nói: "La Tử Minh có chừng ba cảnh khóc?"
Trì Minh Nghiêu gật đầu, cười một cái nói: "rất tốt." Uống cạn ly thứ hai, sau đó cầm lên ly thứ ba, quay đầu hỏi Lý Dương Kiêu: "Cậu tối nay có uống rượu không?"
Lý Dương Kiêu nói không có, Trì Minh Nghiêu lại ngẩng đầu uống ly thứ ba, để ly rượu xuống nói: "Vậy một lát nữa cậu lái xe đưa tôi về đi."
Sau khi Trì Minh Nghiêu uống ba ly rượu vang đỏ, xong còn nói chuyện phiếm với đạo diễn cùng biên kịch một lúc mới rời phòng.
Từ Tuấn Chi đợi Trì Minh Nghiêu đi rồi mới vào phòng vệ sinh. Lý Dương Kiêu nhìn chỗ trống cạnh mình, thầm nghĩ, vị đạo diễn này sớm muộn gì cũng sẽ nổi tiếng, luôn cân nhắc chọn con đường cho mình, ở trên bàn cơm lại chịu hạ thấp mặt mũi, trong vòng này vĩnh viễn ưu ái loại người như vậy."
Nhưng cậu không biết rằng, Từ Tuấn Chi trên đường vào WC cũng sinh ra ý nghĩ tương tự như cậu, nghĩ Lý Dương Kiêu nổi là chuyện sớm muộn mà thôi, ngoại hình đẹp mắt, diễn xuất không tệ, hơn nữa còn có hậu thuẫn.
Trì Minh Nghiêu trở lại phòng, bị Tào Diệp dụ dỗ uống thêm mấy ly rượu nữa. Đối phương là Trì Minh Nghiêu nên Tào Diệp rót rượu càng không kiêng nể gì, lôi kéo anh uống hơn nửa chai vang đỏ.
Tàn tiệc, Trì Minh Nghiêu sau khi xuống lầu liền gọi điện cho Lý Dương Kiêu. Trong điện thoại, tiếng "tút tút" vang lên nửa ngày cũng không có người bắt máy, nên tự động cúp. Trì Minh Nghiêu nhíu mày gọi lại lần nữa. Bên kia cuối cùng cũng bắt máy.
Trì Minh Nghiêu cất tiếng hỏi đầu bên kia: "Cậu đang ở đâu thế?"
"Các anh tan tiệc rồi sao? Chờ tôi hút xong điếu thuốc sẽ lập tức tới." Lý Dương Kiêu trả lời qua điện thoại.
Trì Minh Nghiêu cười cười, ý vị thâm trường nói: "Sau đó chạy?"
Lý Dương Kiêu: "Ah, sắp rồi."
Lúc Lý Dương Kiêu lái xe, Trì Minh Nghiêu ngồi ở ghế phụ lái, dựa lưng vào ghế nhắm mắt ngủ thiếp đi. Lý Dương Kiêu ngửi thấy mùi rượu trên người Trì Minh Nghiêu — uống không ít đâu, rõ ràng lúc ở trong WC còn không ngửi thấy mùi rượu. Cậu lại nhớ tới chuyện vừa nãy xảy ra trong WC, còn có một chuỗi tiếng bước chân kia, thật sự quá kích thích...
Lúc dừng đèn đỏ, cậu rũ mắt nhìn Trì Minh Nghiêu, trong đầu xuất hiện năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, bao lấy hạ thân của cậu. Lý Dương Kiêu nghĩ tới mức xuất thần, tận đến lúc tiếng còi xe thúc giục phía sau vang lên, cậu mới hoàn hồn, sau đó tự giễu mà nghĩ, mình đêm nay hình như t*ng trùng thượng não mất rồi. Nhưng rất nhanh, cậu đã tha thứ cho chính mình, nam nhân mà, nửa người dưới làm gì có lí trí, mà cậu cũng không phải người lãnh đạm tình dục.
Lý Dương Kiêu dựa theo địa chỉ mà Trì Minh Nghiêu đưa, lái xe đến dưới lầu nhà anh, tắt máy, gọi người bên cạnh: "Dậy đi, đến nhà rồi."
Trì Minh Nghiêu không nhúc nhích.
Trong xe quá tối, Lý Dương Kiêu kề mặt lại gần một chút, muốn xem anh có thực sự ngủ hay không.
Trì Minh Nghiêu ngủ rất an tĩnh, nghiêng đầu sang một bên, đường cong trên mặt trở nên nhu hoà hơn lúc bình thường rất nhiều. Lý Dương Kiêu lúc này mới thật sự cảm thấy Trì Minh Nghiêu bằng tuổi với mình. Cậu bỗng dưng nổi hứng, muốn đùa một chút, học theo khuôn mẫu trên phim truyền hình, vươn một ngón tay đặt dưới mũi Trì Minh Nghiêu, muốn thăm dò hô hấp của anh.
Nhưng cậu vừa vươn tay ra, Trì Minh Nghiêu mở mắt, đôi mắt rất sáng, nhìn không ra một tia buồn ngủ nào. Lý Dương Kiêu cùng anh đối mặt, trong lòng giật mình, trong nháy mắt kinh hãi một chút.
Trì Minh Nghiêu rũ mắt nhìn ngón tay cậu, hỏi: "Sao? Kiểm tra xem tôi còn thở hay không hử?"
Lý Dương Kiêu thu hồi ngón tay, cười nói: "Đâu có, tôi muốn đánh thức anh mà thôi."
Trì Minh Nghiêu cũng không nói gì nữa, sau đó mới nghiêng đầu nói: "Hình như tôi uống quá nhiều."
Lý Dương Kiêu vội vàng nói: "Vậy anh mau nghỉ ngơi đi."
Trì Minh Nghiêu nhìn cậu nói: "Cậu cảm ơn tôi như này sao?"
".....Vậy anh muốn tôi cảm ơn như nào?"
"Đưa tôi lên đi." Trì Minh Nghiêu ra vẻ hiển nhiên, nói: "Tôi uống quá nhiều rồi."
Lý Dương Kiêu không muốn đi lên chút nào, mới nghe thôi đã thấy mông đau rồi — lần trước trải qua thật sự quá thảm, dường như để lại cho cậu một bóng ma tâm lí.
"Ổ cứng của cậu ở trên, lên lấy đi chứ." Trì Minh Nghiêu giống như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, nói tiếp: "Yên tâm đi, tôi uống nhiều rồi, không có sức lực làm gì cậu."
Lý Dương Kiêu do dự một chút, vẫn đi theo lên lầu.
Trì Minh Nghiêu dùng vân tay mở khoá, Lý Dương Kiêu vừa mới đi vào, còn chưa kịp thấy rõ toàn bộ phòng đã bị đè lên tường bên cạnh. Mặt cậu dán lên mảnh sứ lạnh lẽo trên tường, cảm nhận rõ ràng dục vọng trên người Trì Minh Nghiêu — đó là loại dục vọng pha lẫn men rượu, phô bày một cách trần trụi.
Lý Dương Kiêu trong lòng mắng thầm: Mẹ kiếp, không phải nói uống nhiều nên không có sức lực sao...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.