Chương 27: Buổi dã ngoại
Yuukie Ichihara
02/07/2024
Sau khi hoàn thành kỳ thi cuối kỳ và đạt kết quả xuất sắc, Tử Vy, Hạo Thiên và Zane quyết định tự tổ chức một buổi dã ngoại để giải tỏa căng thẳng. Họ muốn tránh sự ồn ào của trường học và có thời gian thư giãn bên nhau.
“Chúng ta nên tổ chức một buổi dã ngoại nhỏ ở công viên gần bờ sông,” Hạo Thiên đề xuất khi cả ba ngồi trò chuyện trong căn-tin.
Tử Vy gật đầu hào hứng. “Ý kiến hay đấy! Mình sẽ mang thức ăn và chuẩn bị mọi thứ.”
Zane đồng ý. “Mình sẽ mang theo các trò chơi và vài dụng cụ thể thao. Chúng ta sẽ có một ngày thật tuyệt vời.”
Ngày hôm sau, cả ba gặp nhau ở cổng trường và cùng nhau đi đến công viên. Tuy nhiên, ngay từ khi lên xe buýt, Tử Vy và Zane đã cảm thấy mình bị say xe. Họ cùng nhau ngồi cạnh Hạo Thiên, bám chặt lấy cậu để không cảm thấy chóng mặt.
“Mình không nghĩ mình lại bị say xe như vậy,” Tử Vy nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
Zane cười gượng. “Mình cũng không ngờ. Chúng ta có lẽ sẽ phải bám lấy Hạo Thiên suốt chuyến đi này.”
Hạo Thiên, nhìn thấy cơ hội trêu chọc bạn bè, lén lút lấy điện thoại ra và chụp vài tấm ảnh “dìm” Tử Vy và Zane khi họ bám lấy cậu. “Nhìn này, các cậu sẽ nhớ mãi chuyến đi này,” cậu cười nói.
Tử Vy và Zane không thể phản ứng nhiều vì vẫn đang cố gắng chống chọi với cảm giác say xe. Sau một thời gian ngắn, họ dần quen với cảm giác và bắt đầu thoải mái hơn. Khi đến nơi, cả ba thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu chuẩn bị cho buổi dã ngoại.
Họ tìm một góc yên tĩnh gần bờ sông và trải thảm picnic ra. Tử Vy lấy ra các món ăn đã chuẩn bị từ trước: bánh sandwich, trái cây tươi và nước uống. Hạo Thiên mang theo một chiếc loa nhỏ để phát nhạc, tạo không khí vui tươi cho buổi dã ngoại.
“Những món này thật ngon, Tử Vy,” Zane khen ngợi khi cắn một miếng sandwich. “Cậu đúng là một đầu bếp tài ba.”
Tử Vy mỉm cười. “Cảm ơn cậu. Mình rất vui vì các cậu thích.”
Sau khi ăn uống, họ bắt đầu tham gia các trò chơi. Zane mang theo một bộ cầu lông và vài quả bóng chuyền. Họ chia thành đội và thi đấu với nhau, tạo nên những tràng cười sảng khoái.
“Được rồi, Hạo Thiên, hãy xem cậu có thể đỡ được cú phát bóng của mình không,” Zane thách thức.
Hạo Thiên cười lớn. “Mang nó đến đây!”
Cả ba chơi đùa vui vẻ, tiếng cười và tiếng cổ vũ vang lên khắp khu vực. Sau khi mệt nhoài, họ quyết định nghỉ ngơi dưới gốc cây lớn, ngắm nhìn dòng sông lững lờ trôi.
“Thật tuyệt khi có thể thư giãn sau kỳ thi căng thẳng,” Tử Vy nói, cảm thấy hạnh phúc.
Hạo Thiên gật đầu. “Đúng vậy. Chúng ta đã làm việc chăm chỉ và xứng đáng có thời gian thư giãn như thế này.”
Zane nhìn hai người bạn thân, cảm thấy lòng mình ấm áp. “Mình rất vui vì có các cậu bên cạnh. Tình bạn của chúng ta thật đáng quý.”
Buổi chiều, họ quyết định chèo thuyền trên sông. Cả ba cùng nhau thuê một chiếc thuyền nhỏ và bắt đầu chèo thuyền. Gió mát thổi qua, cảnh vật xung quanh yên bình và tĩnh lặng.
“Chèo thuyền thật sự rất thú vị,” Hạo Thiên nói, cảm thấy thư giãn.
Tử Vy đồng ý. “Đúng vậy. Mình cảm thấy mọi áp lực đều tan biến khi ở đây.”
Khi mặt trời bắt đầu lặn, họ thu dọn đồ đạc và chuẩn bị trở về. Trên đường về, Tử Vy và Zane vẫn còn cảm thấy hơi say xe, nhưng không còn quá nặng nề như lúc đầu.
“Chuyến đi này thật sự rất đáng nhớ,” Zane nói khi họ bước xuống xe buýt.
Hạo Thiên cười, đưa điện thoại ra và cho họ xem những bức ảnh “dìm” mà cậu đã chụp. “Đúng vậy, đặc biệt là những bức ảnh này.”
Tử Vy và Zane nhìn nhau, rồi cùng cười lớn. “Chúng ta sẽ nhớ mãi chuyến đi này,” Tử Vy nói, cảm thấy lòng mình tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
Buổi dã ngoại tự tổ chức đã giúp họ thêm gắn kết và tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ. Dù có những khó khăn và thử thách phía trước, Tử Vy, Hạo Thiên và Zane biết rằng tình bạn chân thành và sự hỗ trợ lẫn nhau sẽ luôn là nguồn động lực lớn nhất trong cuộc sống.
“Chúng ta nên tổ chức một buổi dã ngoại nhỏ ở công viên gần bờ sông,” Hạo Thiên đề xuất khi cả ba ngồi trò chuyện trong căn-tin.
Tử Vy gật đầu hào hứng. “Ý kiến hay đấy! Mình sẽ mang thức ăn và chuẩn bị mọi thứ.”
Zane đồng ý. “Mình sẽ mang theo các trò chơi và vài dụng cụ thể thao. Chúng ta sẽ có một ngày thật tuyệt vời.”
Ngày hôm sau, cả ba gặp nhau ở cổng trường và cùng nhau đi đến công viên. Tuy nhiên, ngay từ khi lên xe buýt, Tử Vy và Zane đã cảm thấy mình bị say xe. Họ cùng nhau ngồi cạnh Hạo Thiên, bám chặt lấy cậu để không cảm thấy chóng mặt.
“Mình không nghĩ mình lại bị say xe như vậy,” Tử Vy nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
Zane cười gượng. “Mình cũng không ngờ. Chúng ta có lẽ sẽ phải bám lấy Hạo Thiên suốt chuyến đi này.”
Hạo Thiên, nhìn thấy cơ hội trêu chọc bạn bè, lén lút lấy điện thoại ra và chụp vài tấm ảnh “dìm” Tử Vy và Zane khi họ bám lấy cậu. “Nhìn này, các cậu sẽ nhớ mãi chuyến đi này,” cậu cười nói.
Tử Vy và Zane không thể phản ứng nhiều vì vẫn đang cố gắng chống chọi với cảm giác say xe. Sau một thời gian ngắn, họ dần quen với cảm giác và bắt đầu thoải mái hơn. Khi đến nơi, cả ba thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu chuẩn bị cho buổi dã ngoại.
Họ tìm một góc yên tĩnh gần bờ sông và trải thảm picnic ra. Tử Vy lấy ra các món ăn đã chuẩn bị từ trước: bánh sandwich, trái cây tươi và nước uống. Hạo Thiên mang theo một chiếc loa nhỏ để phát nhạc, tạo không khí vui tươi cho buổi dã ngoại.
“Những món này thật ngon, Tử Vy,” Zane khen ngợi khi cắn một miếng sandwich. “Cậu đúng là một đầu bếp tài ba.”
Tử Vy mỉm cười. “Cảm ơn cậu. Mình rất vui vì các cậu thích.”
Sau khi ăn uống, họ bắt đầu tham gia các trò chơi. Zane mang theo một bộ cầu lông và vài quả bóng chuyền. Họ chia thành đội và thi đấu với nhau, tạo nên những tràng cười sảng khoái.
“Được rồi, Hạo Thiên, hãy xem cậu có thể đỡ được cú phát bóng của mình không,” Zane thách thức.
Hạo Thiên cười lớn. “Mang nó đến đây!”
Cả ba chơi đùa vui vẻ, tiếng cười và tiếng cổ vũ vang lên khắp khu vực. Sau khi mệt nhoài, họ quyết định nghỉ ngơi dưới gốc cây lớn, ngắm nhìn dòng sông lững lờ trôi.
“Thật tuyệt khi có thể thư giãn sau kỳ thi căng thẳng,” Tử Vy nói, cảm thấy hạnh phúc.
Hạo Thiên gật đầu. “Đúng vậy. Chúng ta đã làm việc chăm chỉ và xứng đáng có thời gian thư giãn như thế này.”
Zane nhìn hai người bạn thân, cảm thấy lòng mình ấm áp. “Mình rất vui vì có các cậu bên cạnh. Tình bạn của chúng ta thật đáng quý.”
Buổi chiều, họ quyết định chèo thuyền trên sông. Cả ba cùng nhau thuê một chiếc thuyền nhỏ và bắt đầu chèo thuyền. Gió mát thổi qua, cảnh vật xung quanh yên bình và tĩnh lặng.
“Chèo thuyền thật sự rất thú vị,” Hạo Thiên nói, cảm thấy thư giãn.
Tử Vy đồng ý. “Đúng vậy. Mình cảm thấy mọi áp lực đều tan biến khi ở đây.”
Khi mặt trời bắt đầu lặn, họ thu dọn đồ đạc và chuẩn bị trở về. Trên đường về, Tử Vy và Zane vẫn còn cảm thấy hơi say xe, nhưng không còn quá nặng nề như lúc đầu.
“Chuyến đi này thật sự rất đáng nhớ,” Zane nói khi họ bước xuống xe buýt.
Hạo Thiên cười, đưa điện thoại ra và cho họ xem những bức ảnh “dìm” mà cậu đã chụp. “Đúng vậy, đặc biệt là những bức ảnh này.”
Tử Vy và Zane nhìn nhau, rồi cùng cười lớn. “Chúng ta sẽ nhớ mãi chuyến đi này,” Tử Vy nói, cảm thấy lòng mình tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
Buổi dã ngoại tự tổ chức đã giúp họ thêm gắn kết và tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ. Dù có những khó khăn và thử thách phía trước, Tử Vy, Hạo Thiên và Zane biết rằng tình bạn chân thành và sự hỗ trợ lẫn nhau sẽ luôn là nguồn động lực lớn nhất trong cuộc sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.