Chương 116
Thủy Thiên Thừa
03/06/2017
CHƯƠNG 115
Thời điểm Cố Thanh Bùi được Nguyên Dương đánh thức, còn tưởng rằng trời chưa sáng. Mở mắt ra nhìn, mới phát hiện nửa thân hình của Nguyên Dương đã chặn ánh sáng lại, đập vào tầm mắt hắn chính là cơ ngực trần trụi rắn chắc của Nguyên Dương, bên trên còn có dấu răng hắn đã cắn tối qua.
Nguyên Dương nhẹ nhàng vuốt thắt lưng hắn, “Có dậy không? Sắp chín giờ rồi.”
“Dậy chứ, muộn đến vậy rồi. . . . . . Sao không gọi tôi dậy sớm chút.”
Nguyên Dương khẽ hôn lên khuôn mặt hắn, “Sợ em mệt mà, em tuổi này rồi. . . . . .”
Cố Thanh Bùi nhéo tay y một cái, uể oải nói: “Tuổi tác tôi sao chứ, muốn ăn đòn hở.”
Nguyên Dương cười thấp thành tiếng,”Đùa chút thôi mà, em lại cứ để bụng.”
Nếu không phải có Nguyên Dương, Cố Thanh Bùi chưa bao giờ cho rằng tuổi tác mình có vấn đề gì. Ba mươi lăm tuổi chính là độ tuổi tốt nhất của người đàn ông, sự nghiệp thành công, chững chạc từng trải, đi đâu cũng được ngưỡng mộ, chính là thời điểm có một tiểu tình nhân mới ngoài hai mươi, thì không còn giống như vậy nữa. Hắn lạnh tanh nói: “Tôi cũng không thấy là cậu nói đùa, lần đầu tiên gặp mặt cậu chẳng phải đã nói tôi rõ ràng đã trông già đi rồi sao. Tôi đâu có khả năng năm sau trẻ hơn năm trước cho được, hiện tại chỉ là thấy già, sau này giả thật thì phải làm sao đây hả chàng trai?”
Nguyên Dương hung hăng hôn hắn một ngụm, “Đến cái ngày già cỗi không ai thèm nữa, em sẽ chẳng thể có hai lòng với tôi, đến lúc đó ngoại trừ tôi ra còn có ai chịu đè em nữa chứ.”
“Cái đệch, cái miệng cậu không nói được một câu ra hồn. Tôi sao phải tìm người thượng chứ, tôi trước giờ chỉ thượng người khác, chỉ cần tôi lúc đó còn cương lên được, tôi. . . . . .”
“Khoan đã.” Nguyên Dương đột nhiên nắm lấy cằm hắn, trừng lớn ánh mắt nhìn hắn, “Em vừa nói gì?”
Cố Thanh Bùi trừng mắt nhìn y một cái, chọc ghẹo nói: “Tôi nói dù có già cũng chẳng cần cậu đâu.”
“Không phải cái đó, phía trước cơ.”
“Chỉ cần tôi còn cương. . . . . .”
“Trước nữa.”
“Cậu rốt cuộc muốn hỏi cái gì.” Cố Thanh Bùi khó hiểu.
Nguyên Dương lật mình đè lên thân hắn, hô hấp có chút nặng nề, “Em nói em chỉ thượng người khác? Vậy thời điểm em bên tôi, có phải chỉ có tôi từng được vào trong hay không?”
Cố Thanh Bùi trừng hai mắt, “Cậu còn mặt mũi để nói hả, đó là cưỡng gian.”
Nguyên Dương cọ cọ trên người hắn, giữ cằm hắn hôn, hôn đến Cố Thanh Bùi thở không nổi mới buông ra. Cố Thanh Bùi có thể rõ ràng nhìn thấy quang mang hưng phấn trong mắt y, “Có phải chỉ có mình tôi hay không? Nói như vậy tôi chính là người đàn ông đầu tiên của em.”
Cố Thanh Bùi cười mắng: “Nói nhảm, thời điểm tôi mười sáu đã ngủ với người ta rồi, sao đến phiên cậu làm người đầu tiên chứ.”
Nguyên Dương xoa mông hắn, cười tà nói: “Nhưng đã có ai cắm vào nơi này chưa? Chỉ có tôi phải không? Chỉ có tôi thôi hở.”
Cố Thanh Bùi thoáng ngượng ngùng, “Mau dậy đi, tôi đói bụng.”
Nguyên Dương lúc này sao có thể để hắn dậy, tưởng tượng đến cái chốn mất hồn của Cố Thanh Bùi chỉ có một mình y được hưởng qua, y liền hưng phấn đến muốn nuốt Cố Thanh Bùi vào trong bụng.
Y dè Cố Thanh Bùi không cho hắn dậy, tay bắt đầu sờ loạn trên thân hắn.
“Làm gì đó, mau mau dậy đi.”
“Không được, tôi dậy không nổi, làm một lần nữa đi.” Nguyên Dương nhào lên người Cố Thanh Bùi sàm sỡ, bởi quá mức kích động, hạ thân sớm đã cứng rắn chọc lên đùi Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi dường như có thể nhìn được cái đuôi lớn đang hưng phấn lắc lư của Nguyên Dương. Hắn tuy rằng cũng có chút tâm viên ý mã, song nghĩ đến còn rất nhiều việc cần làm, liền đập lên cánh tay Nguyên Dương, “Hôm nay có chính sự . . . . . . Ư. . . . . .”
Tại thời điểm hắn còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, đã bị Nguyên Dương kéo chân đè thân lên. Tối hôm qua làm mấy lần, nơi kia ra vào đặc biệt dễ dàng, Nguyên Dương thực nhẹ nhàng cắm vào, không biết mỏi mệt bắt đầu di chuyển.
Sáng sớm vừa tình dậy đã làm mấy chuyện *** đãng không biết xấu hồ này, Cố Thanh Bùi cảm giác cái mặt mo này có chút chịu không nổi. Song hắn rất nhanh không còn nghĩ đến những điều đó nữa, Nguyên Dương dùng nhiệt độ nụ hôn như thể hòa tan dẫn lối hắn, hai người tứ chi quấn quýt, trong phòng ngủ một mảnh xuân sắc dạt dào.
Hai người âu yếm mãi gần đến chiều mới rời giường, ăn cơm xong, mỗi bên đều bận rộn đi làm những việc trọng yếu nhất trước mắt.
Một ngày trước khi ký kết, thư ký trưởng Liên hội gọi điện cho Nguyên Dương, nửa có nửa không nói hắn nghe được tin tức, nếu ngày mai không thể ký kết, có thể đổi ngày, song dự án phải bàn lại một lần nữa.
Nguyên Dương lại khăng khăng ngày mai nhất định sẽ đến.
Thời điểm y tiếp điện thoại, là đang trong văn phòng tổng trưởng ngân hàng X, vì chuyện này, y đã chạy qua chạy lại văn phòng tổng trưởng hai ngày liền, khiến tổng trưởng chẳng còn đường trốn. Giải ngân trong một khoảng thời gian ngắn như vậy là tương đối không hợp quy tắc, nhưng ông lại không thể đắc tội Nguyên Dương, hai người chỉ riêng tốn nước miếng vòng vo cũng đã hết mấy tiếng.
Ngoại trừ nâng cao lãi suất, cho riêng ông thêm ưu đãi, Nguyên Dương còn tìm mấy mối quan hệ vững chắc, rốt cục mới khiến tổng trưởng đáp ứng, khẳng định sáng thứ hai đi làm sẽ giải ngân.
Ra khỏi cao ốc HO ngân hàng X , Nguyên Dương đầu tiên gọi cho Cố Thanh Bùi, nói cho hắn tin tức tốt này.
Cố Thanh Bùi ở đầu kia điện thoại thở một hơi thật dài, “Thật tốt quá.”
Nguyên Dương tựa lên xe, khóe môi nhếch lên một nụ cười ôn nhu mà ngay cả y cũng không tưởng tượng nổi, “Nếu không có lời nói của em, chuyện này khẳng định sẽ không thành nổi.”
“Đó là tất nhiên, trong chốc lát đó cậu tìm đâu ra người chịu đảm bảo chứ.”
Nguyên Dương cười thấp nói: “Em thực sự làm tôi bất ngờ, chẳng ngờ nổi em lại làm ra chuyện như vậy.”
Cố Thanh Bùi thoáng trầm mặc, “Tôi cũng không ngờ.”
Nguyên Dương nói: “Em không hối hận chứ.”
“Hợp đồng ký rồi, tôi hối hận cũng đã muộn.”
“Nói thật xem, em có hối hận không.”
“Không hối hận, tôi làm việc luôn luôn không hối hận. Huống chi. . . . . .”
“Huống chi cái gì?” Nguyên Dương truy vấn nói.
“Huống chi, đây cũng là cho cậu, tôi tin cậu mà.”
Trong lòng Nguyên Dương trào lên một dòng nước ấm, y thấp giọng nói: “Hiện tại thật muốn biến ra ngay trước mặt em, tôi muốn hôn em.”
Cố Thanh Bùi cười nhẹ mấy tiếng, “Hôm nay cậu vẫn là đừng tới đây, bên tôi còn nhiều sổ sách cần xử lý, không có thời gian đâu.”
“Tôi đương nhiên phải qua chứ, tôi muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy em.” Nguyên Dương nói đến một chút cũng chẳng ngượng ngùng.
Cố Thanh Bùi bên đầu kia điện thoại, chỉ còn lại có tiếng cười khẽ.
Nguyên Dương quay về công ty mình bận rộn cả chiều, chỉnh lý hết thảy chi tiết trong hiệp ước ký ngày mai. Đến hơn bảy giờ tối, y lái ô tô đến công ty của Cố Thanh Bùi. Cố Thanh Bùi quả nhiên cùng một đống người đang tăng ca, những người đó nhìn thấy Nguyên Dương cũng không ngoài ý muốn, bởi Nguyên Dương đã liên tục ba ngày chạy đến công ty bọn họ, hơn nữa còn có chút quan tâm quá mức đến ông chủ của mình.
Người tinh mắt sớm đã nhìn ra là chuyện gì, trong lòng tỏ như gương sáng, chính là ngoài miệng không nói ra.
Cố Thanh Bùi vừa thấy y đến, liền biết công tác làm không nổi nữa, thu thập đồ đạc đi cùng y.
Hai người lái xe đi được một đoạn đường, Cố Thanh Bùi hỏi: “Đây không phải đường về nhà tôi, đến chỗ nào vậy?”
“Về chỗ trước kia.”
Cố Thanh Bùi ngẩn người, biết y chính là nói đến căn phòng hai người chung sống trước kia. Hắn trầm mặc hồi lâu, “Căn phòng kia, là cậu coi sóc phải không?”
“Ừ.” Nguyên Dương nghĩ đến khi đó Cố Thanh Bùi buông tay bước đi, trong lòng vẫn như cũ có chút nghẹn khuất, “Định kỳ có người quét dọn, tôi thi thoảng cũng trở về.”
Cố Thanh Bùi cũng không biết nên nói gì, không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Hai người sau khi vào nhà, Cố Thanh Bùi nhìn tứ phía xung quanh. Lần trước tỉnh lại ở trong này, hắn chẳng có lòng dạ nào quan sát kỹ càng đã bỏ chạy, hiện tại nghiêm túc dò xét một lần, phát hiện nơi này so với hai năm trước thật sự không có gì thay đổi. Thời điểm hắn đi như thế nào, bây giờ vẫn như vậy, giống như chờ hắn trở lại bất cứ lúc nào.
Nguyên Dương đột ngột ôm lấy hắn từ sau lưng, “Dọn về lại đây đi, tôi thích ở chỗ này.”
Cố Thanh Bùi trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói: “Nguyên Dương, chúng ta lúc này chung sống, đối với cậu mà nói. . . . . . là có ý nghĩa gì vậy?”
Nguyên Dương ngẩn người, sau đó kiên định nói: “Có, em là vợ tôi.”
Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng cười cười, đầu mũi có chút cay cay.
“Vậy còn em?”
Cố Thanh Bùi thấp giọng nói: “Tôi cũng không đi đâu hết nữa.”
Thân thể Nguyên Dương có sự run rẩy cực nhỏ, y gắt gao ôm Cố Thanh Bùi, cắn răng nói: “Thừa lời, em còn dám chạy, tôi sẽ thực sự đánh gãy chân đấy.”
Cố Thanh Bùi cười nói: “Cái thứ lưu manh nhà cậu, bề ngoài dù có thay đổi thế nào cũng chẳng khác được.”
“Tôi dù lưu manh thế nào, thì cũng đối xử với em hết chỗ chê còn gì.” Nguyên Dương nhắm thẳng cổ hắn hôn một cái, “Ngoại trừ tôi còn có ai nguyện ý hầu hạ em từ trong ra ngoài như thế không. Nói coi, hôm nay muốn ăn gì.”
“Xem tủ lạnh có gì không, cậu bình thường cũng không ở đây nhỉ.”
“Tôi bảo thư ký mua đồ ăn để trong tủ lạnh rồi , chờ quãng thời gian bận rộn này qua đi, chúng ta liền dọn về.”
Cố Thanh Bùi cười cười, trong mắt một mảnh ôn nhu, “Ừ.”
Buổi sáng hôm sau, hai người cùng đến văn phòng Liên hội doanh nghiệp. Thư ký trưởng, hội trưởng chấp hành cùng Nguyên Lập Giang đã sớm tới, hội trưởng chấp hành làm đại diện Liên hội ký hợp đồng cùng Nguyên Dương.
Nguyên Lập Giang nhìn thấy hai người xuất hiện, sắc mặt thực bình tĩnh. Rất nhiều tin tức không cần tự nói, ông từ lâu đã biết được.
Khoản vay từ ngân hàng X đã chuyển đến tài khoản công ty Nguyên Dương, hợp đồng ký xong, lập tức có khả năng chuyển tiền, Nguyên Lập Giang lúc này đã chẳng còn thời gian để cản trở Nguyên Dương.
Ký tên trên văn kiện xong, Nguyên Dương ngẩng đầu thoáng liếc nhìn Nguyên Lập Giang.
Nguyên Lập Giang cũng lãnh đạm nhìn một cái, sau đó quay đầu đi.
Thời điểm hai người ra khỏi cao ốc của Liên hội, đôi bên nhìn nhau, đồng thời lộ ra nụ cười thắng lợi.
Cố Thanh Bùi thở dài, “Nếu quỹ tín dụng trong vòng hai năm tới có thể được phê duyệt, công ty tôi sẽ không phải lo vấn đề xoay vòng hiện kim nữa.”
“Tôi sẽ gấp rút thúc đẩy, Liên hội cũng sẽ không buông lỏng, tin rằng chưa đến hai năm liền có thể được phê duyệt.”
“Như vậy là tốt nhất.” Cố Thanh Bùi nheo mắt nhìn thái dương sáng lóa mắt, tâm tình vô cùng khoan khoái.
Hai người ngồi vào trong xe, Nguyên Dương từ trong túi văn kiện lấy ra một phần tài liệu, đưa cho hắn.
Cố Thanh Bùi ngạc nhiên nói: “Cái gì vậy?”
“Xem đi.”
Cố Thanh Bùi nhìn thoáng qua, lập tức giật mình.
Đó là một phần hợp đồng chuyển nhượng cổ quyền, Nguyên Dương đem toàn bộ cổ phần quỹ tín dụng của y chuyển hết cho Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi trừng lớn mắt nhìn y, “Đây là ý gì?”
“Dự án, vốn chính là tính toán tặng cho em.” Ánh mắt sáng ngời của Nguyên Dương không hề chớp nhìn hắn, “Tôi biết em vẫn luôn kiêng kỵ ba tôi, ở trước mặt ông ấy em ngay cả địa vị để nói chuyện cũng không có, em hẳn là đã rất ngột ngạt. Có thứ này, em chính là đại cổ đông thứ nhất của quỹ tín dụng công nông, nó có thể giúp cho tâm trạng em lúc đối diện với ba tôi, khá hơn một chút chăng.”
Ngón tay Cố Thanh Bùi có chút run rẩy, “Tôi không cần cậu làm như vậy, giữa tôi cùng ba cậu vốn dĩ không có đua tranh gì, tôi có nở mày nở mặt trước mặt ngài ấy cũng chẳng có nghĩa lý gì, đây không phải chuyện tôi có năng lực có thể khiến ngài ấy thỏa hiệp.”
Nguyên Dương cầm lấy tay hắn, “Tôi chỉ là muốn giúp em có thể kiên cường thêm chút trước mặt ông ấy thôi.”
Cố Thanh Bùi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, “Nguyên Dương, cậu vẫn chưa hiểu sao, đây không phải chuyện tranh cường đấu thắng.”
Nguyên Dương rũ mi mắt, sau một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ, có thể giúp em hả giận một chút như vậy , em sẽ . . . . . . có thể tha thứ cho chuyện ba tôi đã làm hay không.”
Cố Thanh Bùi ngẩn người, nhìn biểu tình mất mát của Nguyên Dương, hắn cảm thấy chua xót một trận trong lòng.
Gây hấn với cha mình thành như vậy, Nguyên Dương hẳn phải là người khổ sổ nhất.
Cố Thanh Bùi giữ lấy cầm y thoáng hôn lên, “Ba cậu là ba cậu, cậu là cậu, tôi thật sự không cần thứ này đâu.”
Nguyên Dương yên lặng nhìn hắn, cuối cùng nhàn nhạt cười, “Nhận đi, cổ phần công ty này, ngay từ đầu chính là chuẩn bị cho em, coi như là sính lễ của tôi được không? Tôi trước kia ăn của em ngủ của em, mà chưa tặng được cho em nửa thứ gì ra hồn, sau này của tôi cũng là của em, em đem bản thân giao cho tôi là được rồi.”
Cố Thanh Bùi bật cười, “Cậu so với trước kia khôn khéo hơn nhiều, vòng qua vòng lại, chẳng phải vẫn là của cậu à.”
Nguyên Dương nhếch khóe miệng cười, “Đều học từ em hết đó.”
Hai người ở trong xe ngọt ngào một hồi, Nguyên Dương liền buộc Cố Thanh Bùi ký tên, Cố Thanh Bùi qua phút chần chừ, ký tên lên hiệp nghị. Nguyên Dương nguyện ý tặng hắn, hắn cũng không có lý do gì không nhận, nếu bọn họ từ nay về sau đồng lòng, của tôi của cậu quả thật không có gì khác nhau.
Hai người đang định lái xe về nhà, điện thoại của Nguyên Dương vang lên, y sau khi nhìn tin báo, chân mày cau lại, “Alo, ba.”
Cố Thanh Bùi nghe được, trên mặt lại không có biểu tình gì.
Sau một lúc lâu, Nguyên Dương treo điện thoại.
Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng nói: “Sao thế?”
Khí tức Nguyên Dương có chút bất ổn, y cầm tay Cố Thanh Bùi, nhẹ nhàng xoa trong lòng bàn tay, “Ông ấy bảo tôi đưa em về một chuyến.”
—————————–
Về nhà ra mắt bố mẹ chồng kìa >vĐăng bởi: admin
Thời điểm Cố Thanh Bùi được Nguyên Dương đánh thức, còn tưởng rằng trời chưa sáng. Mở mắt ra nhìn, mới phát hiện nửa thân hình của Nguyên Dương đã chặn ánh sáng lại, đập vào tầm mắt hắn chính là cơ ngực trần trụi rắn chắc của Nguyên Dương, bên trên còn có dấu răng hắn đã cắn tối qua.
Nguyên Dương nhẹ nhàng vuốt thắt lưng hắn, “Có dậy không? Sắp chín giờ rồi.”
“Dậy chứ, muộn đến vậy rồi. . . . . . Sao không gọi tôi dậy sớm chút.”
Nguyên Dương khẽ hôn lên khuôn mặt hắn, “Sợ em mệt mà, em tuổi này rồi. . . . . .”
Cố Thanh Bùi nhéo tay y một cái, uể oải nói: “Tuổi tác tôi sao chứ, muốn ăn đòn hở.”
Nguyên Dương cười thấp thành tiếng,”Đùa chút thôi mà, em lại cứ để bụng.”
Nếu không phải có Nguyên Dương, Cố Thanh Bùi chưa bao giờ cho rằng tuổi tác mình có vấn đề gì. Ba mươi lăm tuổi chính là độ tuổi tốt nhất của người đàn ông, sự nghiệp thành công, chững chạc từng trải, đi đâu cũng được ngưỡng mộ, chính là thời điểm có một tiểu tình nhân mới ngoài hai mươi, thì không còn giống như vậy nữa. Hắn lạnh tanh nói: “Tôi cũng không thấy là cậu nói đùa, lần đầu tiên gặp mặt cậu chẳng phải đã nói tôi rõ ràng đã trông già đi rồi sao. Tôi đâu có khả năng năm sau trẻ hơn năm trước cho được, hiện tại chỉ là thấy già, sau này giả thật thì phải làm sao đây hả chàng trai?”
Nguyên Dương hung hăng hôn hắn một ngụm, “Đến cái ngày già cỗi không ai thèm nữa, em sẽ chẳng thể có hai lòng với tôi, đến lúc đó ngoại trừ tôi ra còn có ai chịu đè em nữa chứ.”
“Cái đệch, cái miệng cậu không nói được một câu ra hồn. Tôi sao phải tìm người thượng chứ, tôi trước giờ chỉ thượng người khác, chỉ cần tôi lúc đó còn cương lên được, tôi. . . . . .”
“Khoan đã.” Nguyên Dương đột nhiên nắm lấy cằm hắn, trừng lớn ánh mắt nhìn hắn, “Em vừa nói gì?”
Cố Thanh Bùi trừng mắt nhìn y một cái, chọc ghẹo nói: “Tôi nói dù có già cũng chẳng cần cậu đâu.”
“Không phải cái đó, phía trước cơ.”
“Chỉ cần tôi còn cương. . . . . .”
“Trước nữa.”
“Cậu rốt cuộc muốn hỏi cái gì.” Cố Thanh Bùi khó hiểu.
Nguyên Dương lật mình đè lên thân hắn, hô hấp có chút nặng nề, “Em nói em chỉ thượng người khác? Vậy thời điểm em bên tôi, có phải chỉ có tôi từng được vào trong hay không?”
Cố Thanh Bùi trừng hai mắt, “Cậu còn mặt mũi để nói hả, đó là cưỡng gian.”
Nguyên Dương cọ cọ trên người hắn, giữ cằm hắn hôn, hôn đến Cố Thanh Bùi thở không nổi mới buông ra. Cố Thanh Bùi có thể rõ ràng nhìn thấy quang mang hưng phấn trong mắt y, “Có phải chỉ có mình tôi hay không? Nói như vậy tôi chính là người đàn ông đầu tiên của em.”
Cố Thanh Bùi cười mắng: “Nói nhảm, thời điểm tôi mười sáu đã ngủ với người ta rồi, sao đến phiên cậu làm người đầu tiên chứ.”
Nguyên Dương xoa mông hắn, cười tà nói: “Nhưng đã có ai cắm vào nơi này chưa? Chỉ có tôi phải không? Chỉ có tôi thôi hở.”
Cố Thanh Bùi thoáng ngượng ngùng, “Mau dậy đi, tôi đói bụng.”
Nguyên Dương lúc này sao có thể để hắn dậy, tưởng tượng đến cái chốn mất hồn của Cố Thanh Bùi chỉ có một mình y được hưởng qua, y liền hưng phấn đến muốn nuốt Cố Thanh Bùi vào trong bụng.
Y dè Cố Thanh Bùi không cho hắn dậy, tay bắt đầu sờ loạn trên thân hắn.
“Làm gì đó, mau mau dậy đi.”
“Không được, tôi dậy không nổi, làm một lần nữa đi.” Nguyên Dương nhào lên người Cố Thanh Bùi sàm sỡ, bởi quá mức kích động, hạ thân sớm đã cứng rắn chọc lên đùi Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi dường như có thể nhìn được cái đuôi lớn đang hưng phấn lắc lư của Nguyên Dương. Hắn tuy rằng cũng có chút tâm viên ý mã, song nghĩ đến còn rất nhiều việc cần làm, liền đập lên cánh tay Nguyên Dương, “Hôm nay có chính sự . . . . . . Ư. . . . . .”
Tại thời điểm hắn còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, đã bị Nguyên Dương kéo chân đè thân lên. Tối hôm qua làm mấy lần, nơi kia ra vào đặc biệt dễ dàng, Nguyên Dương thực nhẹ nhàng cắm vào, không biết mỏi mệt bắt đầu di chuyển.
Sáng sớm vừa tình dậy đã làm mấy chuyện *** đãng không biết xấu hồ này, Cố Thanh Bùi cảm giác cái mặt mo này có chút chịu không nổi. Song hắn rất nhanh không còn nghĩ đến những điều đó nữa, Nguyên Dương dùng nhiệt độ nụ hôn như thể hòa tan dẫn lối hắn, hai người tứ chi quấn quýt, trong phòng ngủ một mảnh xuân sắc dạt dào.
Hai người âu yếm mãi gần đến chiều mới rời giường, ăn cơm xong, mỗi bên đều bận rộn đi làm những việc trọng yếu nhất trước mắt.
Một ngày trước khi ký kết, thư ký trưởng Liên hội gọi điện cho Nguyên Dương, nửa có nửa không nói hắn nghe được tin tức, nếu ngày mai không thể ký kết, có thể đổi ngày, song dự án phải bàn lại một lần nữa.
Nguyên Dương lại khăng khăng ngày mai nhất định sẽ đến.
Thời điểm y tiếp điện thoại, là đang trong văn phòng tổng trưởng ngân hàng X, vì chuyện này, y đã chạy qua chạy lại văn phòng tổng trưởng hai ngày liền, khiến tổng trưởng chẳng còn đường trốn. Giải ngân trong một khoảng thời gian ngắn như vậy là tương đối không hợp quy tắc, nhưng ông lại không thể đắc tội Nguyên Dương, hai người chỉ riêng tốn nước miếng vòng vo cũng đã hết mấy tiếng.
Ngoại trừ nâng cao lãi suất, cho riêng ông thêm ưu đãi, Nguyên Dương còn tìm mấy mối quan hệ vững chắc, rốt cục mới khiến tổng trưởng đáp ứng, khẳng định sáng thứ hai đi làm sẽ giải ngân.
Ra khỏi cao ốc HO ngân hàng X , Nguyên Dương đầu tiên gọi cho Cố Thanh Bùi, nói cho hắn tin tức tốt này.
Cố Thanh Bùi ở đầu kia điện thoại thở một hơi thật dài, “Thật tốt quá.”
Nguyên Dương tựa lên xe, khóe môi nhếch lên một nụ cười ôn nhu mà ngay cả y cũng không tưởng tượng nổi, “Nếu không có lời nói của em, chuyện này khẳng định sẽ không thành nổi.”
“Đó là tất nhiên, trong chốc lát đó cậu tìm đâu ra người chịu đảm bảo chứ.”
Nguyên Dương cười thấp nói: “Em thực sự làm tôi bất ngờ, chẳng ngờ nổi em lại làm ra chuyện như vậy.”
Cố Thanh Bùi thoáng trầm mặc, “Tôi cũng không ngờ.”
Nguyên Dương nói: “Em không hối hận chứ.”
“Hợp đồng ký rồi, tôi hối hận cũng đã muộn.”
“Nói thật xem, em có hối hận không.”
“Không hối hận, tôi làm việc luôn luôn không hối hận. Huống chi. . . . . .”
“Huống chi cái gì?” Nguyên Dương truy vấn nói.
“Huống chi, đây cũng là cho cậu, tôi tin cậu mà.”
Trong lòng Nguyên Dương trào lên một dòng nước ấm, y thấp giọng nói: “Hiện tại thật muốn biến ra ngay trước mặt em, tôi muốn hôn em.”
Cố Thanh Bùi cười nhẹ mấy tiếng, “Hôm nay cậu vẫn là đừng tới đây, bên tôi còn nhiều sổ sách cần xử lý, không có thời gian đâu.”
“Tôi đương nhiên phải qua chứ, tôi muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy em.” Nguyên Dương nói đến một chút cũng chẳng ngượng ngùng.
Cố Thanh Bùi bên đầu kia điện thoại, chỉ còn lại có tiếng cười khẽ.
Nguyên Dương quay về công ty mình bận rộn cả chiều, chỉnh lý hết thảy chi tiết trong hiệp ước ký ngày mai. Đến hơn bảy giờ tối, y lái ô tô đến công ty của Cố Thanh Bùi. Cố Thanh Bùi quả nhiên cùng một đống người đang tăng ca, những người đó nhìn thấy Nguyên Dương cũng không ngoài ý muốn, bởi Nguyên Dương đã liên tục ba ngày chạy đến công ty bọn họ, hơn nữa còn có chút quan tâm quá mức đến ông chủ của mình.
Người tinh mắt sớm đã nhìn ra là chuyện gì, trong lòng tỏ như gương sáng, chính là ngoài miệng không nói ra.
Cố Thanh Bùi vừa thấy y đến, liền biết công tác làm không nổi nữa, thu thập đồ đạc đi cùng y.
Hai người lái xe đi được một đoạn đường, Cố Thanh Bùi hỏi: “Đây không phải đường về nhà tôi, đến chỗ nào vậy?”
“Về chỗ trước kia.”
Cố Thanh Bùi ngẩn người, biết y chính là nói đến căn phòng hai người chung sống trước kia. Hắn trầm mặc hồi lâu, “Căn phòng kia, là cậu coi sóc phải không?”
“Ừ.” Nguyên Dương nghĩ đến khi đó Cố Thanh Bùi buông tay bước đi, trong lòng vẫn như cũ có chút nghẹn khuất, “Định kỳ có người quét dọn, tôi thi thoảng cũng trở về.”
Cố Thanh Bùi cũng không biết nên nói gì, không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Hai người sau khi vào nhà, Cố Thanh Bùi nhìn tứ phía xung quanh. Lần trước tỉnh lại ở trong này, hắn chẳng có lòng dạ nào quan sát kỹ càng đã bỏ chạy, hiện tại nghiêm túc dò xét một lần, phát hiện nơi này so với hai năm trước thật sự không có gì thay đổi. Thời điểm hắn đi như thế nào, bây giờ vẫn như vậy, giống như chờ hắn trở lại bất cứ lúc nào.
Nguyên Dương đột ngột ôm lấy hắn từ sau lưng, “Dọn về lại đây đi, tôi thích ở chỗ này.”
Cố Thanh Bùi trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói: “Nguyên Dương, chúng ta lúc này chung sống, đối với cậu mà nói. . . . . . là có ý nghĩa gì vậy?”
Nguyên Dương ngẩn người, sau đó kiên định nói: “Có, em là vợ tôi.”
Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng cười cười, đầu mũi có chút cay cay.
“Vậy còn em?”
Cố Thanh Bùi thấp giọng nói: “Tôi cũng không đi đâu hết nữa.”
Thân thể Nguyên Dương có sự run rẩy cực nhỏ, y gắt gao ôm Cố Thanh Bùi, cắn răng nói: “Thừa lời, em còn dám chạy, tôi sẽ thực sự đánh gãy chân đấy.”
Cố Thanh Bùi cười nói: “Cái thứ lưu manh nhà cậu, bề ngoài dù có thay đổi thế nào cũng chẳng khác được.”
“Tôi dù lưu manh thế nào, thì cũng đối xử với em hết chỗ chê còn gì.” Nguyên Dương nhắm thẳng cổ hắn hôn một cái, “Ngoại trừ tôi còn có ai nguyện ý hầu hạ em từ trong ra ngoài như thế không. Nói coi, hôm nay muốn ăn gì.”
“Xem tủ lạnh có gì không, cậu bình thường cũng không ở đây nhỉ.”
“Tôi bảo thư ký mua đồ ăn để trong tủ lạnh rồi , chờ quãng thời gian bận rộn này qua đi, chúng ta liền dọn về.”
Cố Thanh Bùi cười cười, trong mắt một mảnh ôn nhu, “Ừ.”
Buổi sáng hôm sau, hai người cùng đến văn phòng Liên hội doanh nghiệp. Thư ký trưởng, hội trưởng chấp hành cùng Nguyên Lập Giang đã sớm tới, hội trưởng chấp hành làm đại diện Liên hội ký hợp đồng cùng Nguyên Dương.
Nguyên Lập Giang nhìn thấy hai người xuất hiện, sắc mặt thực bình tĩnh. Rất nhiều tin tức không cần tự nói, ông từ lâu đã biết được.
Khoản vay từ ngân hàng X đã chuyển đến tài khoản công ty Nguyên Dương, hợp đồng ký xong, lập tức có khả năng chuyển tiền, Nguyên Lập Giang lúc này đã chẳng còn thời gian để cản trở Nguyên Dương.
Ký tên trên văn kiện xong, Nguyên Dương ngẩng đầu thoáng liếc nhìn Nguyên Lập Giang.
Nguyên Lập Giang cũng lãnh đạm nhìn một cái, sau đó quay đầu đi.
Thời điểm hai người ra khỏi cao ốc của Liên hội, đôi bên nhìn nhau, đồng thời lộ ra nụ cười thắng lợi.
Cố Thanh Bùi thở dài, “Nếu quỹ tín dụng trong vòng hai năm tới có thể được phê duyệt, công ty tôi sẽ không phải lo vấn đề xoay vòng hiện kim nữa.”
“Tôi sẽ gấp rút thúc đẩy, Liên hội cũng sẽ không buông lỏng, tin rằng chưa đến hai năm liền có thể được phê duyệt.”
“Như vậy là tốt nhất.” Cố Thanh Bùi nheo mắt nhìn thái dương sáng lóa mắt, tâm tình vô cùng khoan khoái.
Hai người ngồi vào trong xe, Nguyên Dương từ trong túi văn kiện lấy ra một phần tài liệu, đưa cho hắn.
Cố Thanh Bùi ngạc nhiên nói: “Cái gì vậy?”
“Xem đi.”
Cố Thanh Bùi nhìn thoáng qua, lập tức giật mình.
Đó là một phần hợp đồng chuyển nhượng cổ quyền, Nguyên Dương đem toàn bộ cổ phần quỹ tín dụng của y chuyển hết cho Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi trừng lớn mắt nhìn y, “Đây là ý gì?”
“Dự án, vốn chính là tính toán tặng cho em.” Ánh mắt sáng ngời của Nguyên Dương không hề chớp nhìn hắn, “Tôi biết em vẫn luôn kiêng kỵ ba tôi, ở trước mặt ông ấy em ngay cả địa vị để nói chuyện cũng không có, em hẳn là đã rất ngột ngạt. Có thứ này, em chính là đại cổ đông thứ nhất của quỹ tín dụng công nông, nó có thể giúp cho tâm trạng em lúc đối diện với ba tôi, khá hơn một chút chăng.”
Ngón tay Cố Thanh Bùi có chút run rẩy, “Tôi không cần cậu làm như vậy, giữa tôi cùng ba cậu vốn dĩ không có đua tranh gì, tôi có nở mày nở mặt trước mặt ngài ấy cũng chẳng có nghĩa lý gì, đây không phải chuyện tôi có năng lực có thể khiến ngài ấy thỏa hiệp.”
Nguyên Dương cầm lấy tay hắn, “Tôi chỉ là muốn giúp em có thể kiên cường thêm chút trước mặt ông ấy thôi.”
Cố Thanh Bùi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, “Nguyên Dương, cậu vẫn chưa hiểu sao, đây không phải chuyện tranh cường đấu thắng.”
Nguyên Dương rũ mi mắt, sau một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ, có thể giúp em hả giận một chút như vậy , em sẽ . . . . . . có thể tha thứ cho chuyện ba tôi đã làm hay không.”
Cố Thanh Bùi ngẩn người, nhìn biểu tình mất mát của Nguyên Dương, hắn cảm thấy chua xót một trận trong lòng.
Gây hấn với cha mình thành như vậy, Nguyên Dương hẳn phải là người khổ sổ nhất.
Cố Thanh Bùi giữ lấy cầm y thoáng hôn lên, “Ba cậu là ba cậu, cậu là cậu, tôi thật sự không cần thứ này đâu.”
Nguyên Dương yên lặng nhìn hắn, cuối cùng nhàn nhạt cười, “Nhận đi, cổ phần công ty này, ngay từ đầu chính là chuẩn bị cho em, coi như là sính lễ của tôi được không? Tôi trước kia ăn của em ngủ của em, mà chưa tặng được cho em nửa thứ gì ra hồn, sau này của tôi cũng là của em, em đem bản thân giao cho tôi là được rồi.”
Cố Thanh Bùi bật cười, “Cậu so với trước kia khôn khéo hơn nhiều, vòng qua vòng lại, chẳng phải vẫn là của cậu à.”
Nguyên Dương nhếch khóe miệng cười, “Đều học từ em hết đó.”
Hai người ở trong xe ngọt ngào một hồi, Nguyên Dương liền buộc Cố Thanh Bùi ký tên, Cố Thanh Bùi qua phút chần chừ, ký tên lên hiệp nghị. Nguyên Dương nguyện ý tặng hắn, hắn cũng không có lý do gì không nhận, nếu bọn họ từ nay về sau đồng lòng, của tôi của cậu quả thật không có gì khác nhau.
Hai người đang định lái xe về nhà, điện thoại của Nguyên Dương vang lên, y sau khi nhìn tin báo, chân mày cau lại, “Alo, ba.”
Cố Thanh Bùi nghe được, trên mặt lại không có biểu tình gì.
Sau một lúc lâu, Nguyên Dương treo điện thoại.
Cố Thanh Bùi nhẹ nhàng nói: “Sao thế?”
Khí tức Nguyên Dương có chút bất ổn, y cầm tay Cố Thanh Bùi, nhẹ nhàng xoa trong lòng bàn tay, “Ông ấy bảo tôi đưa em về một chuyến.”
—————————–
Về nhà ra mắt bố mẹ chồng kìa >vĐăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.