Chương 11
Thủy Thiên Thừa
03/06/2017
CHƯƠNG 11
Sau khi tiểu mĩ nam vô tội chạy mất, trong lòng Cố Thanh Bùi liền nổi bão. Số điện thoại còn chưa lưu được cái nào, đã bị gã Nguyên Dương thần kinh này dọa dẫm bỏ chạy.
Hắn nheo mắt nhìn Nguyên Dương, “Nguyên công tử, lời này là có ý tứ gì a? Tôi nhớ rõ hai ta còn chưa tiến tới quan hệ kia mà.”
Nguyên Dương tung chìa khóa xe trong tay, tà khí cười, “Cố tổng, ông thực làm tôi thất vọng quá đấy. Tôi còn tưởng hình tượng tinh anh của ông hẳn là có thể bảo trì được lâu. Không nghĩ tới mới quen biết ông đến ngày thứ tư, ông liền cho tôi gặp được sự kiện thi thú đến thế này.”
Cố Thanh Bùi thản nhiên cười, “Sao vậy? Đây là cuộc sống cá nhân của tôi, có quan hệ gì với hình tượng của tôi chứ?”
“Cuộc sống cá nhân của Cố tổng thực đặc sắc. Sao hả? Có cần tôi tuyên truyền một chút cho ông không hở?”
Cố Thanh Bùi cười nói: “Cậu muốn dùng chuyện này để uy hiếp tôi thì thật đã quá coi thường tôi rồi. Cậu cứ tuyên truyền đi, không sao cả, tôi không trộm không cướp không hãm hại người khác, không có làm chuyện tồi tệ gì. Ngược lại cậu, Nguyên Dương, cậu nếu thật sự làm như vậy, không khỏi rất không quang minh chính đại.”
Nguyên Dương cười lạnh một tiếng, “Tôi trở thành người quang minh chính đại lúc nào chứ? Tôi cho ông hay, tôi làm việc chỉ theo một nguyên tắc, đó là xem bản thân có cao hứng hay không. Tôi thật rất muốn biết, ông có thật sự giống như lời ông nói, một chút cũng không để ý hay không.”
Cố Thanh Bùi khiêu khích nhướn mi, “Cứ việc thử xem.”
Nguyên Dương quăng cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, xoay người đi sang phố đối diện.
Nguyên Dương đi rồi, Cố Thanh Bùi thở phào một hơi, ngồi vào trong xe, toàn thân giống như quả bóng cao su bị xì hơi, dựa vào ngồi trong ghế, trầm mặc nhìn bảng điều khiển.
Thời điểm tới quá đột ngột, hắn quả thật có một chút hoảng sợ.
Bắt đầu từ bây giờ, nhất thiết phải chuẩn bị trước để ứng phó thật tốt các loại tình huống nguy cấp.
Hắn quả thật là không hề phóng khoáng như lời hắn nói, để mà có thể hoàn toàn không quan tâm. Nhưng mức độ để tâm của hắn, cũng chưa đến cái mức để cho Nguyên Dương uy hiếp hắn.
Bất quá, chuyện này hắn cần phải cân nhắc một chút lợi hại một lần nữa.
Nếu vấn đề tính hướng của hắn thật sự bị phơi bày, quả thật sẽ mang đến cho hắn ảnh hưởng không nhỏ. Cái giá phải trả có thể lớn có thể nhỏ, hoàn toàn không có cách nào để dự đoán, tựa hồ rất không đáng để lấy cứng chọi cứng cùng Nguyên Dương. Hai người đấu đến bây giờ, phần lớn đều là do bản tính chinh phục trời sinh của đàn ông xúi bẩy, ai cũng đều muốn chế ngự đối phương, chẳng ai nguyện ý chịu thua trước.
Loại tâm tính tranh cường háo thắng này, gã đàn ông nào cũng đều có, nhưng Cố Thanh Bùi có thể khắc chế. Đặc biệt là thời điểm để đoạt được lợi ích lớn hơn nữa, sắc dục riêng tư gì gì đó đều là bị khắc chế.
Vẻn vẹn chỉ là để có thể chế ngự Nguyên Dương, đổi lấy sự mạo hiểm khi tính hướng bản thân bị công bố, hiển nhiên không quá có lợi. Bất quá nếu hắn thật sự thỏa hiệp như vậy, về sau trong công ty Nguyên Dương sẽ càng vô pháp vô thiên. Hắn một tay thành lập lên thể chế, nhưng lại không có cách nào trói buộc được một Nguyên Dương, chuyện này đối với công tác quản lý của hắn phi thường bất lợi.
Đây thật sự là một lựa chọn khó cả đôi đường.
Nói đi nói lại, nói không có bằng chứng, Nguyên Dương dù có nói cũng chỉ có một vài người tin, cậu ta hẳn là không ngu ngốc như vậy, bản thân tạm thời vẫn là an toàn.
Có lẽ tuần tới có lẽ nên tìm cậu ta nói chuyện, hợp thời mà tỏ ra một chút nhượng bộ chăng? Không được, như vậy ngược lại làm cho Nguyên Dương biết trong lòng hắn không yên ổn, chỉ e sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Cố Thanh Bùi sau khi về nhà, tâm tình phong hoa tuyết nguyệt đã hoàn toàn bị quét vào thùng rác, còn lại chính là một bụng buồn bực. Sao lại có thể tình cờ thế chứ, Bắc Kinh lớn như vậy, dân cư nhiều như vậy, hắn cho tới bây giờ chưa từng chạm mặt người quen tại GAY bar, như thế nào lại vừa vặn gặp phải Nguyên Dương chứ?
Nguyên Dương không phải là theo dõi hắn đấy chứ.
Hắn lắc lắc đầu, cảm thấy ý nghĩ của bản thân càng lúc càng nực cười. Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, hắn nhất thời có chút rối loạn trận địa, không thể như thế được, không thể để cho đồ nhãi ranh như Nguyên Dương uy hiếp hắn như vậy.
Hắn phải biểu hiện không chút quan tâm, mới có thể chiếm thượng phong. Hắn sẽ thử xem, Nguyên Dương đến tột cùng có thể làm tới trình độ nào.
Nguyên Dương sau khi trở lại quán bar của nàng người mẫu kia, cả một gian người đều đang chờ y. Tất cả đều đang dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn y.
Vừa rồi y không cho những người này bám theo, sợ bọn họ làm hỏng chuyện, hiện tại toàn bộ đều đang chờ hắn về buôn chuyện.
“Thế nào thế nào, nhìn thấy cái gì vậy? Có hình ảnh thú vị kinh thiên động địa nào không .”
“Thú vị cái rắm, trực tiếp làm ngay trên đường lớn a.” Tâm tình Nguyên Dương rất không tốt, cũng không biết Cố Thanh Bùi là giả vờ hay là thật sự, sao lại có thể trấn định như thế.
Bành Phóng bĩu môi, “Nếu thật sự như vậy mà mày lại không gọi chúng tao, về sau không thèm đi chơi với mày nữa.”
“Tránh ra.” Nguyên Dương đem gã gạt qua một bên, cúi đầu uống một ngụm rượu.
“Chuyện gì mà lại chọc giận Nguyên thiếu gia của chúng ta thành như vậy? Mày cũng không nói là đi tìm ai, nếu mà có chuyện gì, thì cứ nói ra để chúng tao giúp đỡ. Mày nói là đến GAY bar tìm. . . . . .” Ô Tử Ngang ngẩn người, đột nhiên làm ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, “Ai nha, tao có phải là đã phát hiện ra bí mật lớn hay không vậy.”
Nguyên Dương “Chậc” một tiếng, “Nói nhảm đ gì vậy, tao không phải.”
“A, vậy mày mặt mũi không thoải mái trở về là xảy ra chuyện gì? Không biết đích thực còn tưởng mày vào đó bắt gian ấy chứ.”
Bành Phóng cười tà hai tiếng, túm ống tay áo Nguyên Dương, “Nào nào nào, người anh em, ra đây, tao nói với mày mấy câu.”
“Gì đấy.”
“Lại đây đã.”
Nguyên Dương trấn lột bao thuốc từ chỗ Ô Tử Ngang, đi theo Bành Phóng ra ngoài.
Bành Phóng đem y đi qua cửa sau ra ngoài, hai người đứng trong một góc ở bãi đỗ xe cửa sau, mặt đối mặt hút thuốc nói chuyện.
“Nói thẳng với tao đi, đã xảy ra chuyện gì? Mày đến tột cùng là nhìn thấy ai, đi vào tìm ai .”
Nguyên Dương rít thuốc, “Là cái gã lần trước tao nói qua với mày, là thằng cha họ Cố đó.”
“À, à, hắn nha, là cái gã cha mày tìm đến để mày bái sư ấy hở.”
“Bái sư cái éo gì chứ, chính là tìm đến để mà hành hạ tao thì có.”
“Ai, dù sao nếu người kia đúng là Cố tổng của mày, thì hắn ta chính là GAY. Vậy tốt nha, mày đã nắm được nhược điểm, về sau hắn không dám tìm mày phiền nhiễu nữa.”
“Hắn ta dường như không quá quan tâm đến chuyện này.” Nguyên Dương bực mình rít điếu thuốc, “Nói xằng nói bậy mà không có bằng chứng gì đó, hắn xoay người liền phủi sạch trơn. Cái này không đủ lực độ để trị hắn, bất quá, thật ra lại là một đầu mối không tồi.”
“Mày định làm thế nào?”
Nụ cười của Nguyên Dương có chút ác độc, “Biện pháp không phải nhiều nhặn gì, chính là cân nhắc nếu như bại lộ, ông già nhà tao có bị tao làm tức chết hay không đây.”
“Chuyện này quả thật vẫn nên vừa phải một chút, cha mày tốn không ít tiền mới mời hắn đến được, nếu mày phá bung bét, thì cứ chờ xem cha mày xử lý mày thế nào.”
“Tao biết, không phải là tao đang suy tính chuyện đó sao.”
“Mày rốt cuộc là dự định làm thế nào?”
Nguyên Dương hừ một tiếng, “Tìm một thằng *** cho quay film xxx cùng hắn.”
Áp tử ( 鸭子): tiếng lóng chỉ mại *** nam.
Bành Phóng cười sằng sặc: “Cái đệch, mày xấu quá nha.”
Nguyên Dương hung hăng rít thuốc, nghĩ đến việc có thể nhìn biểu tình kinh hoàng của Cố Thanh Bùi, y liền sướng rơn.
Bành Phóng hắc hắc cười nói: “Kỳ thật mày tìm *** để làm gì, đích thân hy sinh một chút không phải là được rồi ư.”
“Đ.m, có phải mày ngứa đòn hay không, ghê tởm muốn chết.” Y tuy cảm thấy rằng đồng tính luyến ái nếu như không cản trở y thì y liền coi đó là một sinh vật không tồn tại, nhưng nếu thật sự cứ đứng sát bên y, thì y chịu không nổi. Ở quân ngũ mấy năm, mỗi ngày đều tiếp xúc cả một một phòng đầy đực rựa vừa bẩn vừa thối, tuy rằng đó đều là những chiến hữu y tin cậy y yêu quý, song nếu như để y tưởng tượng phải quấn quýt xác thịt với những gã đó, y thế nào cũng phải nôn mửa.
Cố Thanh Bùi dù rằng nhìn qua da mỏng thịt mềm lại trắng trẻo sạch sẽ, nhưng như thế nào cũng là đàn ông, là đàn ông thì còn có cái đồ chơi kia nữa. Bảo y quan hệ với một sinh vật trên thân còn treo cả cái phân thân, y thà rằng chạy trở lại quân đội làm hòa thượng còn hơn.
Cố Thanh Bùi quả nhiên toàn thân cao thấp đều tràn ngập lý do khiến y chán ghét.
Bành Phóng vô tội chớp chớp mắt, “Đâu thể trách tao nghĩ bậy a, tự mày ngẫm lại xem, hắn là đồng tính luyến ái, hắn thích đàn ông. Mà con người ai chả thích người đẹp, cho nên hắn nhất định cũng thích các cậu trai đẹp đẽ. Thế rồi mày lại cả ngày lắc lư trước mắt hắn, thì hiệu quả cũng khác éo gì một đại mỹ nữ cả ngày uốn éo trước mắt tao. Tao cũng chả tin, hắn không có lấy một chút tình ý gì đối với mày?”
Nguyên Dương sửng sốt, y cư nhiên cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới phương diện này.
Hai người vẫn luôn bị vây trong quan hệ đối lập, y chán ghét Cố Thanh Bùi, y đương nhiên cảm thấy được Cố Thanh Bùi khẳng định cũng rất ghét hắn. Đây là logic của đàn ông bình thường, chính là buổi tối hôm nay, điều kiện nhận định của y đã bị phá vỡ. Cố Thanh Bùi không phải là một gã đàn ông bình thường, đương nhiên cũng không chưa chắc đã có logic suy nghĩ giống như y tưởng.
Nguyên Dương nhịn không được nhớ tới ngày đó mình mặc độc cái quần lót ngủ trên giường hắn, Cố Thanh Bùi vào phòng liền chằm chằm nhìn y. . . . . .
“Đ.m.” Nguyên Dương nhịn không được mắng một tiếng, hiện tại hồi tưởng lại một màn kia, y sởn hết da gà lên.
Bành Phóng vẫn còn ở bên kia châm dầu vào lửa, “Thế nào, có phải nhớ ra chuyện gì hay không? Nhớ ra ánh mắt, động tác gì đó, ai nha vội ngẫm lại xem, bộ dạng Nguyên thiếu gia chúng ta xuất sắc thế này, hắn trừ phi là mù, bằng không không có khả năng không có ý gì. Nguyên Dương, nếu thật sự là có tình ý, mày đối phó hắn không phải rất đơn giản ư.”
Sắc mặt Nguyên Dương xanh mét nhìn gã một cái, “Cái mõm mày thật sự là mẹ nó khó chịu, cái gì cũng dám nói bừa.”
“Tao sao nói bừa được, tự thân mày nói coi tao phân tích có đúng hay không.”
Nguyên Dương càng nghĩ càng cảm thấy được không được tự nhiên, bất luận là ai nghĩ đến việc bản thân bị môt kẻ đồng tính ý ***, cũng đều đủ ghê tởm. sự thù địch trong lòng y đối với Cố Thanh Bùi lại càng sâu thêm.
Ý *** (YY): đại để là abc xyz trong đầu =)))
Tags: Châm phong đối quyết Đăng bởi: admin
Sau khi tiểu mĩ nam vô tội chạy mất, trong lòng Cố Thanh Bùi liền nổi bão. Số điện thoại còn chưa lưu được cái nào, đã bị gã Nguyên Dương thần kinh này dọa dẫm bỏ chạy.
Hắn nheo mắt nhìn Nguyên Dương, “Nguyên công tử, lời này là có ý tứ gì a? Tôi nhớ rõ hai ta còn chưa tiến tới quan hệ kia mà.”
Nguyên Dương tung chìa khóa xe trong tay, tà khí cười, “Cố tổng, ông thực làm tôi thất vọng quá đấy. Tôi còn tưởng hình tượng tinh anh của ông hẳn là có thể bảo trì được lâu. Không nghĩ tới mới quen biết ông đến ngày thứ tư, ông liền cho tôi gặp được sự kiện thi thú đến thế này.”
Cố Thanh Bùi thản nhiên cười, “Sao vậy? Đây là cuộc sống cá nhân của tôi, có quan hệ gì với hình tượng của tôi chứ?”
“Cuộc sống cá nhân của Cố tổng thực đặc sắc. Sao hả? Có cần tôi tuyên truyền một chút cho ông không hở?”
Cố Thanh Bùi cười nói: “Cậu muốn dùng chuyện này để uy hiếp tôi thì thật đã quá coi thường tôi rồi. Cậu cứ tuyên truyền đi, không sao cả, tôi không trộm không cướp không hãm hại người khác, không có làm chuyện tồi tệ gì. Ngược lại cậu, Nguyên Dương, cậu nếu thật sự làm như vậy, không khỏi rất không quang minh chính đại.”
Nguyên Dương cười lạnh một tiếng, “Tôi trở thành người quang minh chính đại lúc nào chứ? Tôi cho ông hay, tôi làm việc chỉ theo một nguyên tắc, đó là xem bản thân có cao hứng hay không. Tôi thật rất muốn biết, ông có thật sự giống như lời ông nói, một chút cũng không để ý hay không.”
Cố Thanh Bùi khiêu khích nhướn mi, “Cứ việc thử xem.”
Nguyên Dương quăng cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, xoay người đi sang phố đối diện.
Nguyên Dương đi rồi, Cố Thanh Bùi thở phào một hơi, ngồi vào trong xe, toàn thân giống như quả bóng cao su bị xì hơi, dựa vào ngồi trong ghế, trầm mặc nhìn bảng điều khiển.
Thời điểm tới quá đột ngột, hắn quả thật có một chút hoảng sợ.
Bắt đầu từ bây giờ, nhất thiết phải chuẩn bị trước để ứng phó thật tốt các loại tình huống nguy cấp.
Hắn quả thật là không hề phóng khoáng như lời hắn nói, để mà có thể hoàn toàn không quan tâm. Nhưng mức độ để tâm của hắn, cũng chưa đến cái mức để cho Nguyên Dương uy hiếp hắn.
Bất quá, chuyện này hắn cần phải cân nhắc một chút lợi hại một lần nữa.
Nếu vấn đề tính hướng của hắn thật sự bị phơi bày, quả thật sẽ mang đến cho hắn ảnh hưởng không nhỏ. Cái giá phải trả có thể lớn có thể nhỏ, hoàn toàn không có cách nào để dự đoán, tựa hồ rất không đáng để lấy cứng chọi cứng cùng Nguyên Dương. Hai người đấu đến bây giờ, phần lớn đều là do bản tính chinh phục trời sinh của đàn ông xúi bẩy, ai cũng đều muốn chế ngự đối phương, chẳng ai nguyện ý chịu thua trước.
Loại tâm tính tranh cường háo thắng này, gã đàn ông nào cũng đều có, nhưng Cố Thanh Bùi có thể khắc chế. Đặc biệt là thời điểm để đoạt được lợi ích lớn hơn nữa, sắc dục riêng tư gì gì đó đều là bị khắc chế.
Vẻn vẹn chỉ là để có thể chế ngự Nguyên Dương, đổi lấy sự mạo hiểm khi tính hướng bản thân bị công bố, hiển nhiên không quá có lợi. Bất quá nếu hắn thật sự thỏa hiệp như vậy, về sau trong công ty Nguyên Dương sẽ càng vô pháp vô thiên. Hắn một tay thành lập lên thể chế, nhưng lại không có cách nào trói buộc được một Nguyên Dương, chuyện này đối với công tác quản lý của hắn phi thường bất lợi.
Đây thật sự là một lựa chọn khó cả đôi đường.
Nói đi nói lại, nói không có bằng chứng, Nguyên Dương dù có nói cũng chỉ có một vài người tin, cậu ta hẳn là không ngu ngốc như vậy, bản thân tạm thời vẫn là an toàn.
Có lẽ tuần tới có lẽ nên tìm cậu ta nói chuyện, hợp thời mà tỏ ra một chút nhượng bộ chăng? Không được, như vậy ngược lại làm cho Nguyên Dương biết trong lòng hắn không yên ổn, chỉ e sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Cố Thanh Bùi sau khi về nhà, tâm tình phong hoa tuyết nguyệt đã hoàn toàn bị quét vào thùng rác, còn lại chính là một bụng buồn bực. Sao lại có thể tình cờ thế chứ, Bắc Kinh lớn như vậy, dân cư nhiều như vậy, hắn cho tới bây giờ chưa từng chạm mặt người quen tại GAY bar, như thế nào lại vừa vặn gặp phải Nguyên Dương chứ?
Nguyên Dương không phải là theo dõi hắn đấy chứ.
Hắn lắc lắc đầu, cảm thấy ý nghĩ của bản thân càng lúc càng nực cười. Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, hắn nhất thời có chút rối loạn trận địa, không thể như thế được, không thể để cho đồ nhãi ranh như Nguyên Dương uy hiếp hắn như vậy.
Hắn phải biểu hiện không chút quan tâm, mới có thể chiếm thượng phong. Hắn sẽ thử xem, Nguyên Dương đến tột cùng có thể làm tới trình độ nào.
Nguyên Dương sau khi trở lại quán bar của nàng người mẫu kia, cả một gian người đều đang chờ y. Tất cả đều đang dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn y.
Vừa rồi y không cho những người này bám theo, sợ bọn họ làm hỏng chuyện, hiện tại toàn bộ đều đang chờ hắn về buôn chuyện.
“Thế nào thế nào, nhìn thấy cái gì vậy? Có hình ảnh thú vị kinh thiên động địa nào không .”
“Thú vị cái rắm, trực tiếp làm ngay trên đường lớn a.” Tâm tình Nguyên Dương rất không tốt, cũng không biết Cố Thanh Bùi là giả vờ hay là thật sự, sao lại có thể trấn định như thế.
Bành Phóng bĩu môi, “Nếu thật sự như vậy mà mày lại không gọi chúng tao, về sau không thèm đi chơi với mày nữa.”
“Tránh ra.” Nguyên Dương đem gã gạt qua một bên, cúi đầu uống một ngụm rượu.
“Chuyện gì mà lại chọc giận Nguyên thiếu gia của chúng ta thành như vậy? Mày cũng không nói là đi tìm ai, nếu mà có chuyện gì, thì cứ nói ra để chúng tao giúp đỡ. Mày nói là đến GAY bar tìm. . . . . .” Ô Tử Ngang ngẩn người, đột nhiên làm ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, “Ai nha, tao có phải là đã phát hiện ra bí mật lớn hay không vậy.”
Nguyên Dương “Chậc” một tiếng, “Nói nhảm đ gì vậy, tao không phải.”
“A, vậy mày mặt mũi không thoải mái trở về là xảy ra chuyện gì? Không biết đích thực còn tưởng mày vào đó bắt gian ấy chứ.”
Bành Phóng cười tà hai tiếng, túm ống tay áo Nguyên Dương, “Nào nào nào, người anh em, ra đây, tao nói với mày mấy câu.”
“Gì đấy.”
“Lại đây đã.”
Nguyên Dương trấn lột bao thuốc từ chỗ Ô Tử Ngang, đi theo Bành Phóng ra ngoài.
Bành Phóng đem y đi qua cửa sau ra ngoài, hai người đứng trong một góc ở bãi đỗ xe cửa sau, mặt đối mặt hút thuốc nói chuyện.
“Nói thẳng với tao đi, đã xảy ra chuyện gì? Mày đến tột cùng là nhìn thấy ai, đi vào tìm ai .”
Nguyên Dương rít thuốc, “Là cái gã lần trước tao nói qua với mày, là thằng cha họ Cố đó.”
“À, à, hắn nha, là cái gã cha mày tìm đến để mày bái sư ấy hở.”
“Bái sư cái éo gì chứ, chính là tìm đến để mà hành hạ tao thì có.”
“Ai, dù sao nếu người kia đúng là Cố tổng của mày, thì hắn ta chính là GAY. Vậy tốt nha, mày đã nắm được nhược điểm, về sau hắn không dám tìm mày phiền nhiễu nữa.”
“Hắn ta dường như không quá quan tâm đến chuyện này.” Nguyên Dương bực mình rít điếu thuốc, “Nói xằng nói bậy mà không có bằng chứng gì đó, hắn xoay người liền phủi sạch trơn. Cái này không đủ lực độ để trị hắn, bất quá, thật ra lại là một đầu mối không tồi.”
“Mày định làm thế nào?”
Nụ cười của Nguyên Dương có chút ác độc, “Biện pháp không phải nhiều nhặn gì, chính là cân nhắc nếu như bại lộ, ông già nhà tao có bị tao làm tức chết hay không đây.”
“Chuyện này quả thật vẫn nên vừa phải một chút, cha mày tốn không ít tiền mới mời hắn đến được, nếu mày phá bung bét, thì cứ chờ xem cha mày xử lý mày thế nào.”
“Tao biết, không phải là tao đang suy tính chuyện đó sao.”
“Mày rốt cuộc là dự định làm thế nào?”
Nguyên Dương hừ một tiếng, “Tìm một thằng *** cho quay film xxx cùng hắn.”
Áp tử ( 鸭子): tiếng lóng chỉ mại *** nam.
Bành Phóng cười sằng sặc: “Cái đệch, mày xấu quá nha.”
Nguyên Dương hung hăng rít thuốc, nghĩ đến việc có thể nhìn biểu tình kinh hoàng của Cố Thanh Bùi, y liền sướng rơn.
Bành Phóng hắc hắc cười nói: “Kỳ thật mày tìm *** để làm gì, đích thân hy sinh một chút không phải là được rồi ư.”
“Đ.m, có phải mày ngứa đòn hay không, ghê tởm muốn chết.” Y tuy cảm thấy rằng đồng tính luyến ái nếu như không cản trở y thì y liền coi đó là một sinh vật không tồn tại, nhưng nếu thật sự cứ đứng sát bên y, thì y chịu không nổi. Ở quân ngũ mấy năm, mỗi ngày đều tiếp xúc cả một một phòng đầy đực rựa vừa bẩn vừa thối, tuy rằng đó đều là những chiến hữu y tin cậy y yêu quý, song nếu như để y tưởng tượng phải quấn quýt xác thịt với những gã đó, y thế nào cũng phải nôn mửa.
Cố Thanh Bùi dù rằng nhìn qua da mỏng thịt mềm lại trắng trẻo sạch sẽ, nhưng như thế nào cũng là đàn ông, là đàn ông thì còn có cái đồ chơi kia nữa. Bảo y quan hệ với một sinh vật trên thân còn treo cả cái phân thân, y thà rằng chạy trở lại quân đội làm hòa thượng còn hơn.
Cố Thanh Bùi quả nhiên toàn thân cao thấp đều tràn ngập lý do khiến y chán ghét.
Bành Phóng vô tội chớp chớp mắt, “Đâu thể trách tao nghĩ bậy a, tự mày ngẫm lại xem, hắn là đồng tính luyến ái, hắn thích đàn ông. Mà con người ai chả thích người đẹp, cho nên hắn nhất định cũng thích các cậu trai đẹp đẽ. Thế rồi mày lại cả ngày lắc lư trước mắt hắn, thì hiệu quả cũng khác éo gì một đại mỹ nữ cả ngày uốn éo trước mắt tao. Tao cũng chả tin, hắn không có lấy một chút tình ý gì đối với mày?”
Nguyên Dương sửng sốt, y cư nhiên cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới phương diện này.
Hai người vẫn luôn bị vây trong quan hệ đối lập, y chán ghét Cố Thanh Bùi, y đương nhiên cảm thấy được Cố Thanh Bùi khẳng định cũng rất ghét hắn. Đây là logic của đàn ông bình thường, chính là buổi tối hôm nay, điều kiện nhận định của y đã bị phá vỡ. Cố Thanh Bùi không phải là một gã đàn ông bình thường, đương nhiên cũng không chưa chắc đã có logic suy nghĩ giống như y tưởng.
Nguyên Dương nhịn không được nhớ tới ngày đó mình mặc độc cái quần lót ngủ trên giường hắn, Cố Thanh Bùi vào phòng liền chằm chằm nhìn y. . . . . .
“Đ.m.” Nguyên Dương nhịn không được mắng một tiếng, hiện tại hồi tưởng lại một màn kia, y sởn hết da gà lên.
Bành Phóng vẫn còn ở bên kia châm dầu vào lửa, “Thế nào, có phải nhớ ra chuyện gì hay không? Nhớ ra ánh mắt, động tác gì đó, ai nha vội ngẫm lại xem, bộ dạng Nguyên thiếu gia chúng ta xuất sắc thế này, hắn trừ phi là mù, bằng không không có khả năng không có ý gì. Nguyên Dương, nếu thật sự là có tình ý, mày đối phó hắn không phải rất đơn giản ư.”
Sắc mặt Nguyên Dương xanh mét nhìn gã một cái, “Cái mõm mày thật sự là mẹ nó khó chịu, cái gì cũng dám nói bừa.”
“Tao sao nói bừa được, tự thân mày nói coi tao phân tích có đúng hay không.”
Nguyên Dương càng nghĩ càng cảm thấy được không được tự nhiên, bất luận là ai nghĩ đến việc bản thân bị môt kẻ đồng tính ý ***, cũng đều đủ ghê tởm. sự thù địch trong lòng y đối với Cố Thanh Bùi lại càng sâu thêm.
Ý *** (YY): đại để là abc xyz trong đầu =)))
Tags: Châm phong đối quyết Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.