Chương 46
Thủy Thiên Thừa
03/06/2017
CHƯƠNG 46
Nguyên Dương vỗ vỗ đầu em trai y, biểu tình có chút quẫn bách,”Đừng nói vớ vẩn.”
Nguyên Lập Giang cười nói: “Giới thiệu một chút, này là em trai Nguyên Dương, mười ba tuổi, tên Nguyên Cảnh. Đây là em gái út, mười tuổi, tên Nguyên Anh, ”
Cố Thanh Bùi cười chào hỏi, “Chào các cháu.”
Bé gái ôm thắt lưng Nguyên Dương tránh ở sau lưng y, mang chút đề phòng nhìn Cố Thanh Bùi.
Ngô Cảnh Lan lôi bé gái qua, cười nói với Cố Thanh Bùi: “Cố tổng, vào ngồi đi, cơm chiều đều đã chuẩn bị xong.”
Cố Thanh Bùi ngồi giữa người một nhà Nguyên gia, nhiều ít có chút không được tự nhiên. May sao Nguyên Lập Giang cùng Ngô Cảnh Lan đều là thương nhân, có rất nhiều đề tài chung với hắn, ba người trong bữa ăn vẫn trò chuyện mấy dự án điền sản kế tiếp.
Nguyên Dương không hề thờ ơ giống quá khứ, mà tham dự thảo luận cùng bọn họ. Nguyên Lập Giang cùng Ngô Cảnh Lan đều vô cùng cao hứng, cảm thấy con mình rốt cục đã thông suốt .
Bọn họ căn bản không biết, nguyên nhân Nguyên Dương đột nhiên hăng hái như thế, chính là chán ghét cảm giác bị Cố Thanh Bùi xem thường.
Dùng cơm xong, Cố Thanh Bùi cùng Nguyên Dương tính toán cáo từ.
Nguyên Cảnh túm quần áo Nguyên Dương, “Anh, anh chừng nào thì mang em đến chỗ anh chơi đây?”
“Qua một thời gian nữa đi.”
“Anh toàn nói thế thôi.”
“Chờ đến khi em có thể tự lái xe đến đó.”
“Thế thì còn nhiều năm nữa á!”
Ngô Cảnh Lan trách cứ nói: “Mang em trai em gái đến chỗ con chơi một chút thì có sao đâu.”
Nguyên Dương không kiên nhẫn nói: “Biết rồi ạ, qua khoảng thời gian này sẽ dẫn mấy đứa nó đi, trước cứ ngoan ngoãn ở nhà đi đã, chờ lúc con có thời gian rảnh.”
“Nguyên Dương hiện tại không thể lái xe, bình thường đi làm phải làm sao đây? Hay là mấy ngày này con cứ ở nhà đi.”
“Không cần, cánh tay con mấy ngày nữa là sẽ khỏi, mẹ không cần lo lắng vấn đề đi làm của con đâu.”
Nguyên Lập Giang nói: “Thế này đi, ủy khuất Cố tổng một chút, mỗi ngày đi đón Nguyên Dương chút vậy.”
Cố Thanh Bùi chột dạ nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ làm lái xe, buổi sáng đi đón cậu ấy, buổi tối sẽ đưa cậu ấy về nhà.”
“Được, phiền toái Cố tổng.”
Hai người sau khi lên xe, Nguyên Dương cười cười, “Bọn họ nếu mà biết chúng ta ở cùng một chỗ. . . . . .”
Cố Thanh Bùi cướp lời: “Bọn họ sẽ không biết.”
Nguyên Dương quay đầu nhìn hắn.
Cố Thanh Bùi cũng nghiêm túc nhìn y, “Bọn họ không có khả năng biết.”
Trong lòng Nguyên Dương có điểm nghẹn, không biết vì cái gì, sự nóng lòng giấu diếm, thái độ sợ bị vạch trần của Cố Thanh Bùi, khiến y không quá thoải mái. Y có chút bực dọc nói: “Đương nhiên, sao có thể để bọn họ biết được.”
Cố Thanh Bùi vừa lái xe vừa nói: “Một khi phán quyết vụ kiện được hạ, tôi sẽ cấp tiền thưởng cho cậu, đến lúc có tiền rồi, cậu hãy liền dọn đi.”
Nguyên Dương hừ lạnh nói: “Cứ như tôi nguyện ý ở cùng ông không bằng, tôi chỉ là không có tiền ăn cơm thôi.”
“Tôi biết.”
Nguyên Dương cắn chặt răng, “Thời điểm nào nên dọn thì tôi sẽ dọn đi, bất quá trong khoảng thời gian này ông phải chiếu cố tôi.”
Cố Thanh Bùi thở dài, “Biết rồi.”
Chặng đường kế tiếp, hai người cũng không nói chuyện. Sau khi vào nhà, Nguyên Dương đột nhiên nói sau lưng hắn: “Tôi nếu không dọn đi, thì ông sẽ làm gì hả?”
Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ nói: “Cũng đâu thể làm gì cậu được, bất quá cậu sớm muộn gì cũng phải kết hôn, sao có thể ở chỗ tôi cả đời chứ?”
“Tôi mới hai mươi hai, kết hôn cái rắm ấy.”
“Tôi là nói sớm muộn gì.”
Nguyên Dương cả giận nói: “Tôi thấy ông mới là người nôn nóng muốn kết hôn thì có.”
“Sao lại lôi tôi vào thế?”
“Ông cùng cái ả Triệu Viện kia đã ly hôn mà suốt ngày còn liên hệ cái gì a, chẳng lẽ là muốn tái hôn hả?”
“Đoán mò gì vậy chứ.” Cố Thanh Bùi cho rằng y lại phát bệnh, không đáp lời y. Nguyên Dương chung quy cứ dăm ba ngày lại có vài lần vô duyên vô cớ nổi cáu như vậy, sau đó cũng lại vô duyên vô cớ mà nguôi giận, cuối cùng lại bám dính lấy hắn, hắn đã thành thói quen rồi.
Nguyên Dương chắn trước mặt hắn, “Tôi nếu vẫn muốn ở đây mãi thì sao? Tôi nếu không dọn đi thì sao?”
Cố Thanh Bùi nhíu mày nói: “Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Nguyên Dương tức giận đến lông mi giật giật. Y cũng chẳng hay mình muốn nói cái gì, chính là tưởng tượng đến Cố Thanh Bùi là muốn đuổi y đi, cơn thịnh nộ liền vây quanh y cuồn cuộn .
Bọn họ như vậy không phải rất tốt hay sao?
Cố Thanh Bùi một ngày không nghỉ ngơi, quả thực mệt mỏi, “Đừng ồn ào nữa được không? Rửa mặt rồi đi ngủ đi.”
Nguyên Dương hầm hừ đá rơi giầy, vào nhà.
Giống y như trẻ con vậy. . . . . . Cố Thanh Bùi cười khổ lắc lắc đầu, hắn như thế nào lại dây phải cái thứ này chứ.
Cố Thanh Bùi tắm rửa xong xuôi, tiến phòng ngủ, nhìn đến Nguyên Dương nằm trên giường đưa lưng về phía hắn.
Cố Thanh Bùi bò lên giường, hỏi: “Cậu không tắm rửa à?”
Nguyên Dương không nói chuyện.
“Thật sự không tắm à?”
“Không đấy, làm sao hả? Chê tôi bẩn à.”
“Không phải, cậu không muốn thì thôi.” Cố Thanh Bùi nghiêng người nằm xuống, vươn tay tắt đèn.
Trong bóng đêm, hắn nghe được hô hấp của Nguyên Dương có chút nặng nề.
Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ thở dài, “Cậu vẫn còn giận à, đừng giận nữa có được không?”
“Ai giận chứ, có bệnh.”
Cố Thanh Bùi vỗ vỗ bờ vai y, “Quay lại đây cho tôi hôn cái nào.”
Thân thể Nguyên Dương cứng đờ, không nhúc nhích.
“Lại đây nào.”
Nguyên Dương chầm chậm quay người, phòng ngừa đụng tới vết thương trên vai.
Cố Thanh Bùi hào phóng hôn y một ngụm, “Tôi dỗ cậu a, chẳng khác nào dỗ trẻ con cả, thực cứ như là luyện tập trước vậy.”
Nguyên Dương thấp giọng nói: “Khi nào tôi muốn dọn thì khi ấy mới dọn đi nhé.”
“Được mà.”
“Ông dám thử đuổi tôi xem.”
“Tôi không đuổi cậu. . . . . . Bỏ đi, nói với cậu không nổi.”
Nguyên Dương ôm thắt lưng hắn, “Tôi ghét nhất là cái thái độ này của ông đấy, giống như tôi là đứa càn quấy phiền nhiễu vậy.”
Cố Thanh Bùi bật cười, “Cậu không càn quấy.”
Nửa người Nguyên Dương đè lên trên thân hắn, nhẹ nhàng cắn xương quai xanh của hắn, “Còn dám xem thường tôi sẽ đánh đấy.”
Cố Thanh Bùi nhịn không được muốn cười, hắn sờ sờ đầu Nguyên Dương, “Ngủ đi, ngày mai còn phải đến công ty.”
Nguyên Dương đem mặt chôn giữa cổ hắn, hít sâu một ngụm hương vị quen thuộc ấm áp của Cố Thanh Bùi, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Cố Thanh Bùi bất giác mà đem tay khoác lên trên người Nguyên Dương .
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã muốn quen với sự tồn tại của người này. Cho dù Nguyên Dương là một nhân tình tương đối không đạt tiêu chuyển, là loại ấu trĩ lại lỗ mãng hắn ghét nhất, chính là cũng không biết như thế nào, hắn luôn luôn cảm thấy có Nguyên Dương quanh người, cảm giác cũng không quá tệ. Có lẽ là hắn đã cô đơn quá lâu rồi, có lẽ là tâm hắn tuân theo cảm thụ thân thể, tóm lại, hắn đã dần dần tiếp nhận Nguyên Dương bất chấp xông vào cuộc sống của hắn .
Hình thức hai người bọn họ chung sống hiện tại, quả thực giống như là. . . . . . Tình nhân.
Điều này làm cho trong lòng Cố Thanh Bùi đột ngột gióng lên một hồi chuông cảnh báo, chính là sự thoải mái có người bầu bạn lại ở một bên ra sức buông lỏng tiếng lòng của hắn.
Hắn lúc thì cảm thấy nên lập tức đình chỉ, lúc thì lại cảm thấy hưởng thụ một chút cũng không tồi. Hắn từ trước đến nay không phải người được chăng hay chớ, chính là đối mặt với chuyện này, lại cứ muốn kéo dài, không muốn giải quyết. Trên thực tế hắn cũng không có cách nào giải quyết, Nguyên Dương căn bản sẽ không dựa theo ý nghĩ của hắn mà hành sự.
Hắn càng trầm mê như tình trạng hiện tại, lại càng cảm thấy lo lắng thật sâu.
Nghĩ đến mức độ coi trọng của vợ chồng Nguyên Lập Giang đối này đứa con trưởng này, hắn cũng không dám tưởng tượng một khi bọn họ biết chân tướng, bản thân sẽ phải gánh vác hậu quả gì.
Cố Thanh Bùi khẽ thở dài một tiếng cơ hồ không thể nghe thấy.
Nguyên Dương giật giật, “Thở dài gì thế.”
“Không có gì.”
Nguyên Dương ngẩng đầu, hôn lên bờ môi hắn, “Nếu là chuyện công tác, sau này tôi giúp ông là được, bằng không ông suốt ngày chèn ép tôi, phiền đến muốn chết.”
“Tôi là vì muốn tốt cho cậu tôi.”
“Hừ, không phải chỉ là kiếm tiền thôi sao, về sau tôi nuôi ông là được, làm gì mà suốt ngày cau mày nghĩ đông nghĩ tây chứ.”
Cố Thanh Bùi bất giác cong khóe miệng, “Cậu trước nuôi bản thân mình đi đã.”
“Tôi nói có thể nuôi ông là có thể nuôi ông, tôi sẽ chăm chỉ công tác.”
“Vậy tôi sẽ chờ xem cậu sẽ nuôi tôi thế nào đây, tôi cũng không dễ nuôi đâu đấy.”
Nguyên Dương gắt gao ôm hắn, “Dù có đắt đến đâu tôi cũng bao hết.”
Tags: Châm phong đối quyết Đăng bởi: admin
Nguyên Dương vỗ vỗ đầu em trai y, biểu tình có chút quẫn bách,”Đừng nói vớ vẩn.”
Nguyên Lập Giang cười nói: “Giới thiệu một chút, này là em trai Nguyên Dương, mười ba tuổi, tên Nguyên Cảnh. Đây là em gái út, mười tuổi, tên Nguyên Anh, ”
Cố Thanh Bùi cười chào hỏi, “Chào các cháu.”
Bé gái ôm thắt lưng Nguyên Dương tránh ở sau lưng y, mang chút đề phòng nhìn Cố Thanh Bùi.
Ngô Cảnh Lan lôi bé gái qua, cười nói với Cố Thanh Bùi: “Cố tổng, vào ngồi đi, cơm chiều đều đã chuẩn bị xong.”
Cố Thanh Bùi ngồi giữa người một nhà Nguyên gia, nhiều ít có chút không được tự nhiên. May sao Nguyên Lập Giang cùng Ngô Cảnh Lan đều là thương nhân, có rất nhiều đề tài chung với hắn, ba người trong bữa ăn vẫn trò chuyện mấy dự án điền sản kế tiếp.
Nguyên Dương không hề thờ ơ giống quá khứ, mà tham dự thảo luận cùng bọn họ. Nguyên Lập Giang cùng Ngô Cảnh Lan đều vô cùng cao hứng, cảm thấy con mình rốt cục đã thông suốt .
Bọn họ căn bản không biết, nguyên nhân Nguyên Dương đột nhiên hăng hái như thế, chính là chán ghét cảm giác bị Cố Thanh Bùi xem thường.
Dùng cơm xong, Cố Thanh Bùi cùng Nguyên Dương tính toán cáo từ.
Nguyên Cảnh túm quần áo Nguyên Dương, “Anh, anh chừng nào thì mang em đến chỗ anh chơi đây?”
“Qua một thời gian nữa đi.”
“Anh toàn nói thế thôi.”
“Chờ đến khi em có thể tự lái xe đến đó.”
“Thế thì còn nhiều năm nữa á!”
Ngô Cảnh Lan trách cứ nói: “Mang em trai em gái đến chỗ con chơi một chút thì có sao đâu.”
Nguyên Dương không kiên nhẫn nói: “Biết rồi ạ, qua khoảng thời gian này sẽ dẫn mấy đứa nó đi, trước cứ ngoan ngoãn ở nhà đi đã, chờ lúc con có thời gian rảnh.”
“Nguyên Dương hiện tại không thể lái xe, bình thường đi làm phải làm sao đây? Hay là mấy ngày này con cứ ở nhà đi.”
“Không cần, cánh tay con mấy ngày nữa là sẽ khỏi, mẹ không cần lo lắng vấn đề đi làm của con đâu.”
Nguyên Lập Giang nói: “Thế này đi, ủy khuất Cố tổng một chút, mỗi ngày đi đón Nguyên Dương chút vậy.”
Cố Thanh Bùi chột dạ nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ làm lái xe, buổi sáng đi đón cậu ấy, buổi tối sẽ đưa cậu ấy về nhà.”
“Được, phiền toái Cố tổng.”
Hai người sau khi lên xe, Nguyên Dương cười cười, “Bọn họ nếu mà biết chúng ta ở cùng một chỗ. . . . . .”
Cố Thanh Bùi cướp lời: “Bọn họ sẽ không biết.”
Nguyên Dương quay đầu nhìn hắn.
Cố Thanh Bùi cũng nghiêm túc nhìn y, “Bọn họ không có khả năng biết.”
Trong lòng Nguyên Dương có điểm nghẹn, không biết vì cái gì, sự nóng lòng giấu diếm, thái độ sợ bị vạch trần của Cố Thanh Bùi, khiến y không quá thoải mái. Y có chút bực dọc nói: “Đương nhiên, sao có thể để bọn họ biết được.”
Cố Thanh Bùi vừa lái xe vừa nói: “Một khi phán quyết vụ kiện được hạ, tôi sẽ cấp tiền thưởng cho cậu, đến lúc có tiền rồi, cậu hãy liền dọn đi.”
Nguyên Dương hừ lạnh nói: “Cứ như tôi nguyện ý ở cùng ông không bằng, tôi chỉ là không có tiền ăn cơm thôi.”
“Tôi biết.”
Nguyên Dương cắn chặt răng, “Thời điểm nào nên dọn thì tôi sẽ dọn đi, bất quá trong khoảng thời gian này ông phải chiếu cố tôi.”
Cố Thanh Bùi thở dài, “Biết rồi.”
Chặng đường kế tiếp, hai người cũng không nói chuyện. Sau khi vào nhà, Nguyên Dương đột nhiên nói sau lưng hắn: “Tôi nếu không dọn đi, thì ông sẽ làm gì hả?”
Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ nói: “Cũng đâu thể làm gì cậu được, bất quá cậu sớm muộn gì cũng phải kết hôn, sao có thể ở chỗ tôi cả đời chứ?”
“Tôi mới hai mươi hai, kết hôn cái rắm ấy.”
“Tôi là nói sớm muộn gì.”
Nguyên Dương cả giận nói: “Tôi thấy ông mới là người nôn nóng muốn kết hôn thì có.”
“Sao lại lôi tôi vào thế?”
“Ông cùng cái ả Triệu Viện kia đã ly hôn mà suốt ngày còn liên hệ cái gì a, chẳng lẽ là muốn tái hôn hả?”
“Đoán mò gì vậy chứ.” Cố Thanh Bùi cho rằng y lại phát bệnh, không đáp lời y. Nguyên Dương chung quy cứ dăm ba ngày lại có vài lần vô duyên vô cớ nổi cáu như vậy, sau đó cũng lại vô duyên vô cớ mà nguôi giận, cuối cùng lại bám dính lấy hắn, hắn đã thành thói quen rồi.
Nguyên Dương chắn trước mặt hắn, “Tôi nếu vẫn muốn ở đây mãi thì sao? Tôi nếu không dọn đi thì sao?”
Cố Thanh Bùi nhíu mày nói: “Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Nguyên Dương tức giận đến lông mi giật giật. Y cũng chẳng hay mình muốn nói cái gì, chính là tưởng tượng đến Cố Thanh Bùi là muốn đuổi y đi, cơn thịnh nộ liền vây quanh y cuồn cuộn .
Bọn họ như vậy không phải rất tốt hay sao?
Cố Thanh Bùi một ngày không nghỉ ngơi, quả thực mệt mỏi, “Đừng ồn ào nữa được không? Rửa mặt rồi đi ngủ đi.”
Nguyên Dương hầm hừ đá rơi giầy, vào nhà.
Giống y như trẻ con vậy. . . . . . Cố Thanh Bùi cười khổ lắc lắc đầu, hắn như thế nào lại dây phải cái thứ này chứ.
Cố Thanh Bùi tắm rửa xong xuôi, tiến phòng ngủ, nhìn đến Nguyên Dương nằm trên giường đưa lưng về phía hắn.
Cố Thanh Bùi bò lên giường, hỏi: “Cậu không tắm rửa à?”
Nguyên Dương không nói chuyện.
“Thật sự không tắm à?”
“Không đấy, làm sao hả? Chê tôi bẩn à.”
“Không phải, cậu không muốn thì thôi.” Cố Thanh Bùi nghiêng người nằm xuống, vươn tay tắt đèn.
Trong bóng đêm, hắn nghe được hô hấp của Nguyên Dương có chút nặng nề.
Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ thở dài, “Cậu vẫn còn giận à, đừng giận nữa có được không?”
“Ai giận chứ, có bệnh.”
Cố Thanh Bùi vỗ vỗ bờ vai y, “Quay lại đây cho tôi hôn cái nào.”
Thân thể Nguyên Dương cứng đờ, không nhúc nhích.
“Lại đây nào.”
Nguyên Dương chầm chậm quay người, phòng ngừa đụng tới vết thương trên vai.
Cố Thanh Bùi hào phóng hôn y một ngụm, “Tôi dỗ cậu a, chẳng khác nào dỗ trẻ con cả, thực cứ như là luyện tập trước vậy.”
Nguyên Dương thấp giọng nói: “Khi nào tôi muốn dọn thì khi ấy mới dọn đi nhé.”
“Được mà.”
“Ông dám thử đuổi tôi xem.”
“Tôi không đuổi cậu. . . . . . Bỏ đi, nói với cậu không nổi.”
Nguyên Dương ôm thắt lưng hắn, “Tôi ghét nhất là cái thái độ này của ông đấy, giống như tôi là đứa càn quấy phiền nhiễu vậy.”
Cố Thanh Bùi bật cười, “Cậu không càn quấy.”
Nửa người Nguyên Dương đè lên trên thân hắn, nhẹ nhàng cắn xương quai xanh của hắn, “Còn dám xem thường tôi sẽ đánh đấy.”
Cố Thanh Bùi nhịn không được muốn cười, hắn sờ sờ đầu Nguyên Dương, “Ngủ đi, ngày mai còn phải đến công ty.”
Nguyên Dương đem mặt chôn giữa cổ hắn, hít sâu một ngụm hương vị quen thuộc ấm áp của Cố Thanh Bùi, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Cố Thanh Bùi bất giác mà đem tay khoác lên trên người Nguyên Dương .
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã muốn quen với sự tồn tại của người này. Cho dù Nguyên Dương là một nhân tình tương đối không đạt tiêu chuyển, là loại ấu trĩ lại lỗ mãng hắn ghét nhất, chính là cũng không biết như thế nào, hắn luôn luôn cảm thấy có Nguyên Dương quanh người, cảm giác cũng không quá tệ. Có lẽ là hắn đã cô đơn quá lâu rồi, có lẽ là tâm hắn tuân theo cảm thụ thân thể, tóm lại, hắn đã dần dần tiếp nhận Nguyên Dương bất chấp xông vào cuộc sống của hắn .
Hình thức hai người bọn họ chung sống hiện tại, quả thực giống như là. . . . . . Tình nhân.
Điều này làm cho trong lòng Cố Thanh Bùi đột ngột gióng lên một hồi chuông cảnh báo, chính là sự thoải mái có người bầu bạn lại ở một bên ra sức buông lỏng tiếng lòng của hắn.
Hắn lúc thì cảm thấy nên lập tức đình chỉ, lúc thì lại cảm thấy hưởng thụ một chút cũng không tồi. Hắn từ trước đến nay không phải người được chăng hay chớ, chính là đối mặt với chuyện này, lại cứ muốn kéo dài, không muốn giải quyết. Trên thực tế hắn cũng không có cách nào giải quyết, Nguyên Dương căn bản sẽ không dựa theo ý nghĩ của hắn mà hành sự.
Hắn càng trầm mê như tình trạng hiện tại, lại càng cảm thấy lo lắng thật sâu.
Nghĩ đến mức độ coi trọng của vợ chồng Nguyên Lập Giang đối này đứa con trưởng này, hắn cũng không dám tưởng tượng một khi bọn họ biết chân tướng, bản thân sẽ phải gánh vác hậu quả gì.
Cố Thanh Bùi khẽ thở dài một tiếng cơ hồ không thể nghe thấy.
Nguyên Dương giật giật, “Thở dài gì thế.”
“Không có gì.”
Nguyên Dương ngẩng đầu, hôn lên bờ môi hắn, “Nếu là chuyện công tác, sau này tôi giúp ông là được, bằng không ông suốt ngày chèn ép tôi, phiền đến muốn chết.”
“Tôi là vì muốn tốt cho cậu tôi.”
“Hừ, không phải chỉ là kiếm tiền thôi sao, về sau tôi nuôi ông là được, làm gì mà suốt ngày cau mày nghĩ đông nghĩ tây chứ.”
Cố Thanh Bùi bất giác cong khóe miệng, “Cậu trước nuôi bản thân mình đi đã.”
“Tôi nói có thể nuôi ông là có thể nuôi ông, tôi sẽ chăm chỉ công tác.”
“Vậy tôi sẽ chờ xem cậu sẽ nuôi tôi thế nào đây, tôi cũng không dễ nuôi đâu đấy.”
Nguyên Dương gắt gao ôm hắn, “Dù có đắt đến đâu tôi cũng bao hết.”
Tags: Châm phong đối quyết Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.