Chương 77
Thủy Thiên Thừa
03/06/2017
CHƯƠNG 77
Sau khi Cố Thanh Bùi lái xe đến sân bay, Nguyên Dương đi lên lầu.
Những thứ quan trọng của y đều dọn hết đến chỗ Cố Thanh Bùi, y lục lọi trong phòng ngủ nửa ngày, rốt cục lôi ra được hộ chiếu của mình.
Y mang theo hộ chiếu cùng ví tiền, lái xe bám theo Cố Thanh Bùi ra sân bay.
Trên đường y nhờ bằng hữu kiểm tra chuyến bay của Cố Thanh Bùi, quả nhiên thực sự là đến Saipan, bởi vậy y đến sân bay mua một tấm vé với đích đến tương đồng. Chẳng qua giờ cất cánh chậm hơn Cố Thanh Bùi ba tiếng.
Không ngờ rằng thời điểm đăng ký lại xảy ra vấn đề.
Tiểu thư đứng quầy nói hộ chiếu của y đang trong trạng thái quản chế, không thể xuất ngoại.
Nguyên Dương xác nhận lặp lại mấy lần với cô, đều là kết quả như vậy.
Nguyên Dương phát hỏa, gọi điện thoại cho mấy bằng hữu cùng chiến hữu có quan hệ với bên xuất nhập cảnh, nhờ bọn họ hỗ trợ kiểm tra xem sao. Tra xét nửa ngày mới phát hiện thông tin hộ chiếu của y bị liệt vào phạm vi quản lý của sĩ quan cao cấp, phương diện này quốc gia là có quy định cứng nhắc, không có văn kiện thượng cấp phê duyệt, căn bản không thể xuất ngoại. Mà thượng cấp này, quỷ biết là ai.
Nguyên Dương nghĩ qua nghĩ lại, cảm thấy chỉ có ba y làm được chuyện như vậy, chính là bản thân thế nhưng hoàn toàn không biết tình huống.
Y không biết ba y lúc trước là tính toán đưa Cố Thanh Bùi ra nước ngoài, nên đã sớm xuất ra chiêu này, chỉ cho rằng ba là giám thị y, ngay cả chuyện y muốn xuất ngoại cũng đều biết.
Y nhịn không được quay đầu nhìn nhìn phía sau, cảm thấy mỗi một người trên sân bay đều vừa khả nghi lại đáng giận, đều có khả năng là gián điệp ba phái đến giám thị y.
Y phẫn hận xé nát vé máy bay.
Trơ mắt nhìn Cố Thanh Bùi lên máy bay, một mình đi đến hòn đảo mà bọn họ đã lên kế hoạch nghỉ phép cùng nhau, còn y giờ này đến sân bay mới lại biết được bản thân ngay cả biên giới cũng không qua được, Nguyên Dương tức giận đến đầu óc nhức nhối.
Cố Thanh Bùi hoàn toàn không biết Nguyên Dương theo đến đây, hắn sau khi đi qua cổng kiểm tra an ninh, ở phòng chờ yên tĩnh ngồi đợi.
Di động của hắn sau khi gửi tin nhắn cho cha mẹ báo đi công tác hôm qua, liền tắt máy.
Không cần nghĩ nhiều, hắn cũng biết tin vỉa hè lấy mình làm tiêu khiển sẽ lan truyền trong vòng tròn quen biết này nhanh đến bao nhiêu, rộng đến bao nhiêu. Nói không chừng đám bạn chơi golf với hắn trước kia, còn có thể tại thời điểm đánh bóng lấy ảnh chụp của hắn làm đề tài nói chuyện, hứng thú tựa như khi bọn họ bàn luận chuyện ảnh giường chiếu của một vị quan lớn thất thế cùng tình nhân lúc trước.
Nguyên văn : 小道消息 (tiểu đạo tiêu tức): chỉ những kênh truyền bá tin tức không chính thống, thường là lời đồn không xác thực, không đáng tin cậy.
Thời điểm hiện tại, cái thứ di động có thể giúp người khác cùng hắn thành lập liên lạc này, hiển nhiên không nên tồn tại.
Hắn chuẩn bị lưu lại tại đảo Saipan thêm một khoảng thời gian, tránh sóng tránh gió. Lần này chí ít cũng nên cho bản thân một kỳ nghỉ dài cả tháng, hảo hảo nghỉ ngơi. Thân thể, tâm tư của hắn, đều cần phải nghỉ ngơi triệt để.
Nhắm mắt làm ngơ, hắn nhiều ít có thể trốn tránh một khoảng thời gian, đọi thời gian trôi qua, có lẽ hắn sẽ chết lặng, sẽ dám quay về đối diện.
Hắn chung quy cũng sẽ phải đối diện.
Từ Bắc Kinh ngập trời băng tuyết đến tiểu đảo đầy hương hoa chim hót, trái tim Cố Thanh Bùi dưới ánh mặt trời chiếu rọi dễ chịu hơn một chút.
Nơi nơi đều là gương mặt xa lại, nơi này không ai quen biết hắn, thật quá tốt.
Hắn liên tục ba ngày đều ngơ ngẩn trong khách sạn, không hề đi đâu khác. Mỗi ngày đều ngủ đến khi tỉnh giấc, đi ăn bữa sáng, tản bộ bên bờ biển, tắm nắng, trở về phòng dùng máy tính xem film, hoặc là mở nhạc đọc sách.
Cuộc sống nguyên bản còn có thể thoải mái như vậy, hắn lại suýt chút nữa quên mất bản thân còn có khả năng hưởng thụ thời gian lười biếng như vậy. Hắn vẫn luôn là người bận rộn, 365 ngày bánh xe xoay chuyển, đã từng có tháng ngồi máy bay hai mươi bảy lần, nếu như rảnh rỗi, hắn so với thời điểm công tác chồng chất đến sứt đầu mẻ trán còn khủng hoảng hơn.
Hắn có lẽ trời sinh chính là người không chịu ngồi yên, vậy nên sau khi ở xí nghiệp quốc doanh làm đến quản lý cao cấp, hắn chán ghét cuộc sống quá bình đạm, mới chuyển công tác đến chỗ Nguyên Lập Giang. Nếu không phải hắn mang mệnh vất vả như vậy, thì sau này đâu có xảy ra đống chuyện kia với Nguyên Dương chứ.
Ngẫm lại thấy thật mỉa mai.
Cố Thanh Bùi quyết định đi ngủ một giấc, khi ngủ hắn cái gì cũng không phải suy nghĩ.
Mới vừa tắm rửa đi ra, cửa khách sạn bị gõ vang.
Hắn dùng tiếng Anh hỏi là ai, đối phương đáp lại câu “room service”, giọng nói kia trầm thấp mạnh mẽ, thật sự dễ nghe.
Cố Thanh Bùi tưởng người đến dọn phòng, tính toán đưa cho đối phương chút tiền boa để gã hai tiếng sau hãy quay lại, không ngờ vừa mới mở cửa, suýt chút nữa đập đầu vào một bó hồng lớn đỏ thắm.
Cố Thanh Bùi trợn tròn mắt.
Phía sau bó bồng lớn lộ ra khuôn mặt thuần nam tính trưởng thành anh tuấn, cười đến xuân phong dào dạt.
“Vương tổng?”
Người mặc một thân sơmi hoa cùng với quần tây chưa kịp thay có phần buồn cười, tay ôm bó hồng lớn đứng tại cửa tươi cười với hắn, đúng là Vương Tấn.
Vương Tấn chớp chớp mắt, “Gọi tôi là gì hả?”
“Vương, anh Vương, anh sao lại ở đây vậy?”
“Tôi mấy ngày nay gọi cho cậu vô số điện thoại rồi lại gửi vô số email, nhưng vẫn không liên hệ được cậu, tôi không có cách nào, đành phải. . . . . . đích thân tìm đến đây.”
Cố Thanh Bùi còn chưa hồi thần lại từ trong kinh ngạc, nhíu mày nói: “Anh sao lại tìm tới đây thế?”
Vương Tấn ngậm cười nói: “Tôi nói cậu có thể thứ lỗi cho tôi được không?” Vừa nói, ánh mắt vừa đảo quanh ***g ngực trần trụi trắng trẻo của Cố Thanh Bùi.
“Bỏ đi, cũng không quan trọng.” Cố Thanh Bùi quay đầu vào phòng. Hắn mới từ phòng tắm đi ra, chỉ quấn khăn tắm, xoay người vào nhà, đưa lưng về phía Vương Tấn phủ thêm áo khoác tắm, sau khi mặc xong xuôi, mới kéo khăn tắm xuống. Tuy chẳng hề hở hang chỗ nào, song Vương Tấn chỉ cần nhìn thấy đôi chân dài cũng cặp mông cong vểnh ẩn hiện dưới áo khoác lúc hắn khom người, cũng đã đủ thỏa mãn.
Vương Tấn ôm hoa hồng tiến vào, “Tôi chỉ là vào hòm thư của cậu, thấy được mail cậu đặt trước khách sạn mà thôi.” Anh buông hoa xuống, thanh âm mất đi một phần cười đùa, lại thêm một phần nghiêm túc, “Thanh Bùi, tôi chỉ là lo lắng cho cậu, tôi lo lắng đến không có cách nào công tác, cũng làm được bất cứ việc gì khác, nếu tôi không được gặp lại cậu, tôi cũng sẽ mất tích.”
Cố Thanh Bùi rót cho Vương Tấn cốc nước, nhàn nhạt nói: “Anh Vương, tôi không mất tích, tôi chỉ là đi nghỉ phép mà thôi, không cần phải chiêu cáo thiên hạ.”
Vương Tấn thoáng cười khổ, “Sau khi phát sinh sự kiện kia tất cả mọi người đều không liên lạc được với cậu, cậu bảo tôi sao không nghĩ nhiều được chứ.” Thời điểm anh nói những lời này, liền tỉ mỉ quan sát biểu tình của Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi chẳng những không có bất cứ biểu tình gì, ngược lại cười cười, “Không có việc gì đâu, anh Vương, Cố Thanh Bùi tôi đâu thể chỉ vì mấy tấm ảnh đó mà gục ngã không gượng dậy nổi chứ. Chuyện đó ấy mà, quả thật có một chút mất mặt, vậy nên tôi nghỉ ngơi mấy ngày, tránh sóng tránh gió, qua một thời gian sẽ quay về, đa tạ anh Vương đã quan tâm.”
Vương Tấn nhíu nhíu đầu mày, nhẹ giọng nói: “Thanh Bùi, cậu thủy chung vẫn coi tôi như người ngoài, nói chuyện với tôi, luôn vừa khách khí lại lạnh nhạt, đến khi nào thì cậu với tôi mới giống như bạn bè, cậu nói thật lòng xem?”
Trong lòng Cố Thanh Bùi run lên, cúi đầu nuốt nước bọt, không có nói tiếp.
“Tôi vẫn luôn cảm thấy, chúng ta có rất nhiều điểm tương đồng, cho nên tôi mới tự nhận là hiểu cậu.”
Cố Thanh Bùi cười cười, “Anh Vương, điểm tương đồng giữa hai ta, ngoại trừ đều là đàn ông, kỳ thật thực sự không nhiều lắm.” Nếu là Vương Tấn, trong thành Bắc Kinh kẻ nào dám đối phó như vậy với người nhà họ vương, sẽ đều phải chuẩn bị song phương lưỡng bại. Hắn không biết Vương Tấn sao lại tự cho là hiểu hắn, hai người căn bản cho tới bây giờ chưa từng chung một trình độ.
Nguyên văn 自损八百 ( tự tổn bát bách): Mang nghĩa đôi bên cùng bị tổn hại, mà không được bất cứ lợi ích gì.
Vương Tấn khẽ thở dài, “Thanh Bùi, cậu vì sao cứ cự tuyệt tôi? Dù cho hiện tại, cậu cùng Nguyên Dương đã đi đến ngõ cụt, ngã rẽ bên cạnh có thể đi về phía tôi, mà cậu cũng không nguyện ý thử một lần hay sao?”
Anh nói vô cùng chân thành, ngay cả Cố Thanh Bùi cũng không có cách nào lảng tránh. Hắn thoáng liếc nhìn Vương Tấn, nhiều ít có chút khó xử, “Anh Vương, tôi hiện tại thật sự không có tâm trạng đó.”
Vương Tấn ôn nhu cười cười, “Tôi hiểu. Tôi lần này đến, chính là để làm bạn với cậu, tôi ở phòng cách vách, cậu ở bao lâu, tôi cũng tính toán ở bấy lâu.” Sau khi nói xong, anh chớp chớp mắt, “Tốt nhất là lúc nào đó cậu mời tôi sang ở cùng, tiết kiệm một chút lộ phí.”
Cố Thanh Bùi ảm đạm cười, đối phó với đủ loại tán tỉnh, khiêu khích, hắn sớm đã thành thạo, phản ứng của hắn, hoàn toàn được quyết định bởi hắn có muốn đáp lại hay không.
Vương Tấn cầm lấy khăn mặt vắt trên ghế, nhẹ nhàng lau lau tóc cho Cố Thanh Bùi, “Sấy khô tóc đi, trong phòng điều hòa lạnh như thế, cẩn thận cảm lạnh đó.”
Cố Thanh Bùi giữ lấy cổ tay Vương Tấn.
Vương Tấn ngẩn người, kế tiếp thản nhiên nhìn hắn.
Cố Thanh Bùi bình tĩnh nói: “Anh Vương, tôi cũng không phải là thích chơi trò trinh tiết gì, nhưng con người tôi ít nhiều cũng có chút nguyên tắc. Tôi cùng Nguyên Dương dù là đùa giỡn, nhưng cũng không thể vừa quay đầu đã liền hòa hảo với anh. Hơn nữa không sợ anh chê cười, tôi mới nãy là giả bộ, tình trạng của tôi quả thật không tốt, Cố Thanh Bùi hiện tại ở trước mặt anh, có thể không phải là người anh muốn thấy. Tôi không muốn làm anh ngột ngạt, không muốn phụ ý tốt của anh, không muốn xung đột với anh, không muốn khiến một người quan tâm đến mình không được thư thái. Vậy nên anh Vương, coi như tôi cầu xin, anh quay về đi, để tôi lại một mình thôi.”
Vương Tấn lộ ra một nụ cười cực kỳ tao nhã, anh vươn cánh tay dài, vòng quanh bả vai Cố Thanh Bùi, cơ hồ đem Cố Thanh Bùi ôm vào trong ngực. Anh vỗ vỗ lưng Cố Thanh Bùi, ôn nhu nói: “Thanh Bùi, tôi yêu thích cả diện mạo bất đồng với dĩ vãng này của cậu, nó khiến tôi cảm thấy như mình đã chạm vào con người thực của cậu, chứ không phải ‘ Cố tổng ’ đã qua ngụy trang. Nếu trong lòng cậu có oán khí, thì cứ việc phát tiết ra đi, tôi nguyện ý phân ưu vì cậu. Tôi sẽ không quay về, cũng không muốn lợi dụng lúc cậu gặp khó khăn, tôi quăng bỏ hết thảy chạy tới đây, vẻn vẹn chỉ bởi vì, tôi muốn ở bên người mình thích vào thời điểm người đó khổ sở mà thôi.”
Cố Thanh Bùi há miệng, nhưng lại chẳng nói được lời nào. Hắn than nhẹ một tiếng, nhắm hai mắt lại.
—————
Trời nóng
Mất nước…..
Mất nước
Trời nóng……
Hix, bao giờ hết nóng và có nước lại vậy T^T
Tags: Châm phong đối quyết Đăng bởi: admin
Sau khi Cố Thanh Bùi lái xe đến sân bay, Nguyên Dương đi lên lầu.
Những thứ quan trọng của y đều dọn hết đến chỗ Cố Thanh Bùi, y lục lọi trong phòng ngủ nửa ngày, rốt cục lôi ra được hộ chiếu của mình.
Y mang theo hộ chiếu cùng ví tiền, lái xe bám theo Cố Thanh Bùi ra sân bay.
Trên đường y nhờ bằng hữu kiểm tra chuyến bay của Cố Thanh Bùi, quả nhiên thực sự là đến Saipan, bởi vậy y đến sân bay mua một tấm vé với đích đến tương đồng. Chẳng qua giờ cất cánh chậm hơn Cố Thanh Bùi ba tiếng.
Không ngờ rằng thời điểm đăng ký lại xảy ra vấn đề.
Tiểu thư đứng quầy nói hộ chiếu của y đang trong trạng thái quản chế, không thể xuất ngoại.
Nguyên Dương xác nhận lặp lại mấy lần với cô, đều là kết quả như vậy.
Nguyên Dương phát hỏa, gọi điện thoại cho mấy bằng hữu cùng chiến hữu có quan hệ với bên xuất nhập cảnh, nhờ bọn họ hỗ trợ kiểm tra xem sao. Tra xét nửa ngày mới phát hiện thông tin hộ chiếu của y bị liệt vào phạm vi quản lý của sĩ quan cao cấp, phương diện này quốc gia là có quy định cứng nhắc, không có văn kiện thượng cấp phê duyệt, căn bản không thể xuất ngoại. Mà thượng cấp này, quỷ biết là ai.
Nguyên Dương nghĩ qua nghĩ lại, cảm thấy chỉ có ba y làm được chuyện như vậy, chính là bản thân thế nhưng hoàn toàn không biết tình huống.
Y không biết ba y lúc trước là tính toán đưa Cố Thanh Bùi ra nước ngoài, nên đã sớm xuất ra chiêu này, chỉ cho rằng ba là giám thị y, ngay cả chuyện y muốn xuất ngoại cũng đều biết.
Y nhịn không được quay đầu nhìn nhìn phía sau, cảm thấy mỗi một người trên sân bay đều vừa khả nghi lại đáng giận, đều có khả năng là gián điệp ba phái đến giám thị y.
Y phẫn hận xé nát vé máy bay.
Trơ mắt nhìn Cố Thanh Bùi lên máy bay, một mình đi đến hòn đảo mà bọn họ đã lên kế hoạch nghỉ phép cùng nhau, còn y giờ này đến sân bay mới lại biết được bản thân ngay cả biên giới cũng không qua được, Nguyên Dương tức giận đến đầu óc nhức nhối.
Cố Thanh Bùi hoàn toàn không biết Nguyên Dương theo đến đây, hắn sau khi đi qua cổng kiểm tra an ninh, ở phòng chờ yên tĩnh ngồi đợi.
Di động của hắn sau khi gửi tin nhắn cho cha mẹ báo đi công tác hôm qua, liền tắt máy.
Không cần nghĩ nhiều, hắn cũng biết tin vỉa hè lấy mình làm tiêu khiển sẽ lan truyền trong vòng tròn quen biết này nhanh đến bao nhiêu, rộng đến bao nhiêu. Nói không chừng đám bạn chơi golf với hắn trước kia, còn có thể tại thời điểm đánh bóng lấy ảnh chụp của hắn làm đề tài nói chuyện, hứng thú tựa như khi bọn họ bàn luận chuyện ảnh giường chiếu của một vị quan lớn thất thế cùng tình nhân lúc trước.
Nguyên văn : 小道消息 (tiểu đạo tiêu tức): chỉ những kênh truyền bá tin tức không chính thống, thường là lời đồn không xác thực, không đáng tin cậy.
Thời điểm hiện tại, cái thứ di động có thể giúp người khác cùng hắn thành lập liên lạc này, hiển nhiên không nên tồn tại.
Hắn chuẩn bị lưu lại tại đảo Saipan thêm một khoảng thời gian, tránh sóng tránh gió. Lần này chí ít cũng nên cho bản thân một kỳ nghỉ dài cả tháng, hảo hảo nghỉ ngơi. Thân thể, tâm tư của hắn, đều cần phải nghỉ ngơi triệt để.
Nhắm mắt làm ngơ, hắn nhiều ít có thể trốn tránh một khoảng thời gian, đọi thời gian trôi qua, có lẽ hắn sẽ chết lặng, sẽ dám quay về đối diện.
Hắn chung quy cũng sẽ phải đối diện.
Từ Bắc Kinh ngập trời băng tuyết đến tiểu đảo đầy hương hoa chim hót, trái tim Cố Thanh Bùi dưới ánh mặt trời chiếu rọi dễ chịu hơn một chút.
Nơi nơi đều là gương mặt xa lại, nơi này không ai quen biết hắn, thật quá tốt.
Hắn liên tục ba ngày đều ngơ ngẩn trong khách sạn, không hề đi đâu khác. Mỗi ngày đều ngủ đến khi tỉnh giấc, đi ăn bữa sáng, tản bộ bên bờ biển, tắm nắng, trở về phòng dùng máy tính xem film, hoặc là mở nhạc đọc sách.
Cuộc sống nguyên bản còn có thể thoải mái như vậy, hắn lại suýt chút nữa quên mất bản thân còn có khả năng hưởng thụ thời gian lười biếng như vậy. Hắn vẫn luôn là người bận rộn, 365 ngày bánh xe xoay chuyển, đã từng có tháng ngồi máy bay hai mươi bảy lần, nếu như rảnh rỗi, hắn so với thời điểm công tác chồng chất đến sứt đầu mẻ trán còn khủng hoảng hơn.
Hắn có lẽ trời sinh chính là người không chịu ngồi yên, vậy nên sau khi ở xí nghiệp quốc doanh làm đến quản lý cao cấp, hắn chán ghét cuộc sống quá bình đạm, mới chuyển công tác đến chỗ Nguyên Lập Giang. Nếu không phải hắn mang mệnh vất vả như vậy, thì sau này đâu có xảy ra đống chuyện kia với Nguyên Dương chứ.
Ngẫm lại thấy thật mỉa mai.
Cố Thanh Bùi quyết định đi ngủ một giấc, khi ngủ hắn cái gì cũng không phải suy nghĩ.
Mới vừa tắm rửa đi ra, cửa khách sạn bị gõ vang.
Hắn dùng tiếng Anh hỏi là ai, đối phương đáp lại câu “room service”, giọng nói kia trầm thấp mạnh mẽ, thật sự dễ nghe.
Cố Thanh Bùi tưởng người đến dọn phòng, tính toán đưa cho đối phương chút tiền boa để gã hai tiếng sau hãy quay lại, không ngờ vừa mới mở cửa, suýt chút nữa đập đầu vào một bó hồng lớn đỏ thắm.
Cố Thanh Bùi trợn tròn mắt.
Phía sau bó bồng lớn lộ ra khuôn mặt thuần nam tính trưởng thành anh tuấn, cười đến xuân phong dào dạt.
“Vương tổng?”
Người mặc một thân sơmi hoa cùng với quần tây chưa kịp thay có phần buồn cười, tay ôm bó hồng lớn đứng tại cửa tươi cười với hắn, đúng là Vương Tấn.
Vương Tấn chớp chớp mắt, “Gọi tôi là gì hả?”
“Vương, anh Vương, anh sao lại ở đây vậy?”
“Tôi mấy ngày nay gọi cho cậu vô số điện thoại rồi lại gửi vô số email, nhưng vẫn không liên hệ được cậu, tôi không có cách nào, đành phải. . . . . . đích thân tìm đến đây.”
Cố Thanh Bùi còn chưa hồi thần lại từ trong kinh ngạc, nhíu mày nói: “Anh sao lại tìm tới đây thế?”
Vương Tấn ngậm cười nói: “Tôi nói cậu có thể thứ lỗi cho tôi được không?” Vừa nói, ánh mắt vừa đảo quanh ***g ngực trần trụi trắng trẻo của Cố Thanh Bùi.
“Bỏ đi, cũng không quan trọng.” Cố Thanh Bùi quay đầu vào phòng. Hắn mới từ phòng tắm đi ra, chỉ quấn khăn tắm, xoay người vào nhà, đưa lưng về phía Vương Tấn phủ thêm áo khoác tắm, sau khi mặc xong xuôi, mới kéo khăn tắm xuống. Tuy chẳng hề hở hang chỗ nào, song Vương Tấn chỉ cần nhìn thấy đôi chân dài cũng cặp mông cong vểnh ẩn hiện dưới áo khoác lúc hắn khom người, cũng đã đủ thỏa mãn.
Vương Tấn ôm hoa hồng tiến vào, “Tôi chỉ là vào hòm thư của cậu, thấy được mail cậu đặt trước khách sạn mà thôi.” Anh buông hoa xuống, thanh âm mất đi một phần cười đùa, lại thêm một phần nghiêm túc, “Thanh Bùi, tôi chỉ là lo lắng cho cậu, tôi lo lắng đến không có cách nào công tác, cũng làm được bất cứ việc gì khác, nếu tôi không được gặp lại cậu, tôi cũng sẽ mất tích.”
Cố Thanh Bùi rót cho Vương Tấn cốc nước, nhàn nhạt nói: “Anh Vương, tôi không mất tích, tôi chỉ là đi nghỉ phép mà thôi, không cần phải chiêu cáo thiên hạ.”
Vương Tấn thoáng cười khổ, “Sau khi phát sinh sự kiện kia tất cả mọi người đều không liên lạc được với cậu, cậu bảo tôi sao không nghĩ nhiều được chứ.” Thời điểm anh nói những lời này, liền tỉ mỉ quan sát biểu tình của Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi chẳng những không có bất cứ biểu tình gì, ngược lại cười cười, “Không có việc gì đâu, anh Vương, Cố Thanh Bùi tôi đâu thể chỉ vì mấy tấm ảnh đó mà gục ngã không gượng dậy nổi chứ. Chuyện đó ấy mà, quả thật có một chút mất mặt, vậy nên tôi nghỉ ngơi mấy ngày, tránh sóng tránh gió, qua một thời gian sẽ quay về, đa tạ anh Vương đã quan tâm.”
Vương Tấn nhíu nhíu đầu mày, nhẹ giọng nói: “Thanh Bùi, cậu thủy chung vẫn coi tôi như người ngoài, nói chuyện với tôi, luôn vừa khách khí lại lạnh nhạt, đến khi nào thì cậu với tôi mới giống như bạn bè, cậu nói thật lòng xem?”
Trong lòng Cố Thanh Bùi run lên, cúi đầu nuốt nước bọt, không có nói tiếp.
“Tôi vẫn luôn cảm thấy, chúng ta có rất nhiều điểm tương đồng, cho nên tôi mới tự nhận là hiểu cậu.”
Cố Thanh Bùi cười cười, “Anh Vương, điểm tương đồng giữa hai ta, ngoại trừ đều là đàn ông, kỳ thật thực sự không nhiều lắm.” Nếu là Vương Tấn, trong thành Bắc Kinh kẻ nào dám đối phó như vậy với người nhà họ vương, sẽ đều phải chuẩn bị song phương lưỡng bại. Hắn không biết Vương Tấn sao lại tự cho là hiểu hắn, hai người căn bản cho tới bây giờ chưa từng chung một trình độ.
Nguyên văn 自损八百 ( tự tổn bát bách): Mang nghĩa đôi bên cùng bị tổn hại, mà không được bất cứ lợi ích gì.
Vương Tấn khẽ thở dài, “Thanh Bùi, cậu vì sao cứ cự tuyệt tôi? Dù cho hiện tại, cậu cùng Nguyên Dương đã đi đến ngõ cụt, ngã rẽ bên cạnh có thể đi về phía tôi, mà cậu cũng không nguyện ý thử một lần hay sao?”
Anh nói vô cùng chân thành, ngay cả Cố Thanh Bùi cũng không có cách nào lảng tránh. Hắn thoáng liếc nhìn Vương Tấn, nhiều ít có chút khó xử, “Anh Vương, tôi hiện tại thật sự không có tâm trạng đó.”
Vương Tấn ôn nhu cười cười, “Tôi hiểu. Tôi lần này đến, chính là để làm bạn với cậu, tôi ở phòng cách vách, cậu ở bao lâu, tôi cũng tính toán ở bấy lâu.” Sau khi nói xong, anh chớp chớp mắt, “Tốt nhất là lúc nào đó cậu mời tôi sang ở cùng, tiết kiệm một chút lộ phí.”
Cố Thanh Bùi ảm đạm cười, đối phó với đủ loại tán tỉnh, khiêu khích, hắn sớm đã thành thạo, phản ứng của hắn, hoàn toàn được quyết định bởi hắn có muốn đáp lại hay không.
Vương Tấn cầm lấy khăn mặt vắt trên ghế, nhẹ nhàng lau lau tóc cho Cố Thanh Bùi, “Sấy khô tóc đi, trong phòng điều hòa lạnh như thế, cẩn thận cảm lạnh đó.”
Cố Thanh Bùi giữ lấy cổ tay Vương Tấn.
Vương Tấn ngẩn người, kế tiếp thản nhiên nhìn hắn.
Cố Thanh Bùi bình tĩnh nói: “Anh Vương, tôi cũng không phải là thích chơi trò trinh tiết gì, nhưng con người tôi ít nhiều cũng có chút nguyên tắc. Tôi cùng Nguyên Dương dù là đùa giỡn, nhưng cũng không thể vừa quay đầu đã liền hòa hảo với anh. Hơn nữa không sợ anh chê cười, tôi mới nãy là giả bộ, tình trạng của tôi quả thật không tốt, Cố Thanh Bùi hiện tại ở trước mặt anh, có thể không phải là người anh muốn thấy. Tôi không muốn làm anh ngột ngạt, không muốn phụ ý tốt của anh, không muốn xung đột với anh, không muốn khiến một người quan tâm đến mình không được thư thái. Vậy nên anh Vương, coi như tôi cầu xin, anh quay về đi, để tôi lại một mình thôi.”
Vương Tấn lộ ra một nụ cười cực kỳ tao nhã, anh vươn cánh tay dài, vòng quanh bả vai Cố Thanh Bùi, cơ hồ đem Cố Thanh Bùi ôm vào trong ngực. Anh vỗ vỗ lưng Cố Thanh Bùi, ôn nhu nói: “Thanh Bùi, tôi yêu thích cả diện mạo bất đồng với dĩ vãng này của cậu, nó khiến tôi cảm thấy như mình đã chạm vào con người thực của cậu, chứ không phải ‘ Cố tổng ’ đã qua ngụy trang. Nếu trong lòng cậu có oán khí, thì cứ việc phát tiết ra đi, tôi nguyện ý phân ưu vì cậu. Tôi sẽ không quay về, cũng không muốn lợi dụng lúc cậu gặp khó khăn, tôi quăng bỏ hết thảy chạy tới đây, vẻn vẹn chỉ bởi vì, tôi muốn ở bên người mình thích vào thời điểm người đó khổ sở mà thôi.”
Cố Thanh Bùi há miệng, nhưng lại chẳng nói được lời nào. Hắn than nhẹ một tiếng, nhắm hai mắt lại.
—————
Trời nóng
Mất nước…..
Mất nước
Trời nóng……
Hix, bao giờ hết nóng và có nước lại vậy T^T
Tags: Châm phong đối quyết Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.