Chạm Tay Vào Quá Khứ

Chương 12

Leos

06/09/2014

Đối mặt

Bãi cỏ trải dài xanh mướt mỗi sớm nay cũng ẩn mình trong bóng đêm. Chỉ nghe tiếng gió sột soạt bên tai, tiếng côn trùng kêu râm ran. Trong không gian ấy có bóng người xuất hiện, một dáng người cao, khắp người toát ra hàn khí đáng sợ. Khuôn mặt cậu bị chìm trong bóng tối không rõ nhưng vẫn đủ để thấy đôi mắt đỏ lạnh lẽo nhìn thấu xung quanh. Ken nhẹ bước trên bãi cỏ, đưa mắt quan sát mọi vật bên cạnh mình. Bất chợt có một cơn gió lạnh lùa qua, Ken khẽ quay người về phía sau quan sát nhưng cũng không một động tĩnh. Cậu lại đảo mắt một lần nữa như tìm kiếm một thứ gì đó nhưng tất cả chỉ là một bóng đêm trải dài vô tận. Mặc dù vậy, cậu vẫn tin chắc rằng nơi đây đang chôn giấu một bí mật mà không muốn cho ai biết. Cố gắng cảm nhận một thứ gì đó vô hình nhưng tất cả đều im lặng, Ken chán nản tiến lại chỗ gốc cây gần đó ngồi xuống. Bất giác Ken đưa tay lên cổ, tìm kiếm một cái gì đó song cánh tay đã rơi giữa không trung. Một cảm giác hoang mang xen lấn trong lòng, cậu đứng bật dậy. Tay đưa nhanh tìm kiếm chiếc vòng cổ nhưng không thấy. Ken cố gắng chấn tĩnh, suy nghĩ lại xem chiếc vòng có thể bị rơi ở đâu. Nhưng dường như mọi thứ rất mơ hồ, bởi nếu rơi ngoài đường lúc đi học về thì chẳng khác nào mò kim đáy bể. Nhưng dù là chút hi vọng nhỏ nhoi cậu cũng phải tìm, bởi đó là chiếc vòng vô cùng quan trọng của cậu. Vừa suy nghĩ, Ken vừa nhanh chóng rời khỏi bãi cỏ sau trường.

Vừa chạy Ken vừa miên man suy nghĩ, bất chợt cậu nhớ đến lúc trên sân thượng. Có thể lúc xô xát với Phong chiếc vòng đã rơi ra. Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện Ken đã chạy nhanh về hướng sân thượng. Cửa đã khóa, cậu không suy nghĩ gì liền lấy chân đạp mạnh vào cửa khiến nó bị bật tung ra. Cửa vừa bật ra, Ken nhanh chân chạy vào, đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Do không có trăng nên không gian nơi đây tràn ngập bóng tối, những cơn gió lạnh liên tục quất vào người cậu. Ken không có một phản ứng nào với nó, chỉ lôi ra một cái đèn nhỏ và bật sáng để tìm kiếm. Ánh mắt lạnh lẽo mọi khi đã thay bằng sự lo lắng, tập chung đảo mắt tìm quanh. Ken không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào, cậu lục tung mọi vị trí nhưng cũng không thấy. Đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua trên sân thương nhưng không hề có một dấu hiệu nào cho thấy có sự xuất hiện của chiếc vòng đó. Những con gió không ngừng thổi, khí lạnh nhanh chóng lùa qua áo càng tăng thêm sự tuyệt vọng trong Ken. Một sự bất lực trào dâng trong lòng khiến cậu ngồi bệt xuống đất, không còn đủ minh mẫn để tìm kiếm. Cảm giác mất chiếc vòng đó như mất đi một bộ phận trên cơ thể cậu vậy, một sự đau đớn khó diễn tả.

Thứ cần tìm cũng không có thì đâu còn lí do gì để ở lại. Ken dảo bước rời đi, bóng dáng cậu trở nên cô độc hơn lúc nào hết. Vừa đi cậu vừa đưa mắt nhìn quanh mong tìm thấy sợi dây chuyền kia. Đã ra khỏi trường nhưng vẫn không thấy bóng dáng, Ken bất lực vô định đi về phía trước. Từng bước chân nặng nề, ánh mắt mơ hồ có sự thất vọng. Bất chợt bước chân cậu đứng khựng lại do một lực chặn phía trước. Ken ngẩng đầu nhìn lên, phía trước có khoảng gần chục người choàng áo đen kín mít không thấy mặt. Cậu đưa mắt liếc nhìn tất cả một lượt, ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn nhìn thẳng vào đám người lạ. Dường như không có một lời thừa thãi nào phát ra, ngay khi thấy Ken đám người lạ đã lao thẳng về phía cậu. Từng chiêu thức đánh ra như muốn lấy mạng Ken, không có một chút nương tay. Từ người đám áo đen như có sức mạnh kì bí nào đó thôi thúc khiến chúng rat ay vô cùng hiểm ác. Từng đường đánh, chiêu thức đều nhằm vào những tử huyệt của Ken. May mà Ken cũng từng được huấn luyện nên mới có thể né tránh những đòn đó. Cậu nhanh thoăn thoắt né sang trái tên ra đòn, đồng thời dùng tay phải kéo mạnh hắn lại ngần và tung chân đá thẳng vào bụng khiến hắn ngã quỵ. Ngay sau đó một tên khác đã đứng sau lưng cậu ra đòn, Ken cúi người tránh đòn và dùng chân móc ngược vào đầu hắn. Cứ như vậy cậu đánh hết tên này đến tên khác, nhưng dường như chúng không hề biết mệt, hết tên này ra đòn lại đến tên khác. Mãi một lúc sau chúng thấy Ken vẫn trụ vững mới bắt đầu lôi vũ khí ra, không phải là những thanh gươm, kiếm hay côn, tuýp mà là những cây gậy trắng muốt làm bằng xương thú, những cây gậy làm sắc nhọn cùng với hình dáng cổ quái ghê người. Đồng loạt cả bảy tên cùng cầm vũ khí tấn công Ken. Thoáng bất ngờ với hành động của chúng, cậu bị chém sượt qua tay nhưng cũng nhanh chóng tránh lé, đồng thời dùng chân đá bay vũ khí của những tên gần nhất. Ken lộn vòng tránh đòn tên bên cạnh, sau đó cúi người nhặt một cành cây dưới đất lên làm vũ khí. Mặc dù chỉ là cây gậy vô hại nhưng trong tay Ken nó trở nên lợi hại hơn bao giờ hết. Cậu dùng gậy đập vào tay và chân những tên áo đen. Từng đường đánh của cậu dứt khoát và nhanh nhẹn khiến chúng không kịp trở tay. Nhưng vốn chỉ là một cành củi vô hại, đâu thể địch lại vũ khí sắc nhọn của bọn chúng. Trong thoáng chốc cây gậy trên tay Ken bị gẫy làm đôi dưới tác dụng của cây xương thú. Càng ngày những tên lạ mặt càng hung hăng hơn, chúng cứ lao vào cậu như hổ đói. Mặc dù nhanh chóng tránh đòn nhưng Ken vẫn bị dính đòn của chúng, một lực mạnh đánh vào bụng khiến cậu hơi khụy người.

Trong thoáng chốc, bọn người lạ bỗng thay đổi sắc mặt. Bọn chúng thì thầm điều gì đó rồi quay sang nhìn Ken căm hận rồi rời đi. Bọn chúng biến mất nhanh chóng như lúc đến, không để lại một dấu vết gì.Ken ngẩng đầu nhìn lên thì đã không thấy bóng dáng chúng đâu. Mặc dù vậy cậu cũng không mấy để tâm, mà điều cậu thắc là bọn chúng là ai? Ken nhìn quanh một lượt, không thấy có dấu hiệu nào bất thường nữa mới đứng dậy rời đi. Nhưng bước chân cậu chưa đi được xa đã khựng lại vì có người chặn phía trước. Ken đưa ánh mắt chán chường nhìn về phía người đứng chặn. Ánh mắt cậu bỗng trở nên sắc lạnh hơn khi nhìn thấy đối phương. Có vẻ như Thiên Ân cũng khá bất ngờ khi thấy Ken ở đây, Ân cũng đưa mắt hoài nghi nhìn về phía Ken. Đã nhận diện rõ người đối diện không có gì nguy hiểm, Ken mới nhẹ nhàng rời đi. Nhưng chưa đi được xa đã dừng lại vì câu hỏi của Ân:

- Cậu làm gì ở đây?

Như không nghe thấy câu hỏi của Ân, Ken vẫn quay đầu bước đi. Có thể nói sự thờ ơ, lạnh lùng này ngoài Ken ra thì không ai có thể sánh bằng. May mà vốn biết tính của cậu qua một số buổi học trên lớp nên Ân không mấy để ý. Hắn liền nhanh nhẹn xoay người, kéo tay Ken quay về phía mình. Ngay lập tức hai thân thể đối diện với nhau, một bên lạnh giá băng lãnh, còn một bên trong sáng nhẹ nhàng đến lạ lùng. Tưởng chừng như hai thái cực ấy không bao giờ có thể đặt cạnh nhau nhưng khi chứng kiến mới thấy được vẻ đẹp của hai thái cực ấy, nó đối lập nên tạo ra một sự bí ẩn mờ ảo. Thiên Ân đưa mắt nhìn Ken một lượt, trên người cậu ta có không ít vết thương, chắc chắn vừa trải qua một cuộc hỗn chiến. Nhìn một lượt những vết thương thấy máu không ngừng chảy trên cánh tay cậu Ken mà không thấy cậu ta kêu ca lấy một tiếng khiến hắn có phần ngạc nhiên. Một người bình thường mà bị mất máu nhiều như thế thì đã rên la ầm ĩ rồi, vậy mà cậu vẫn bình thản đến lạ kỳ. Ân không biết là vì cậu ta không biết đau hay là vì cậu ta quá giỏi che dấu cảm xúc đến nỗi người đối diện cũng không thể nhận ra. Dù có soi xét kĩ đến đâu cũng đều không thấy biểu cảm nào khác thường, khuôn mặt ấy luôn luôn là sự lạnh lùng cố hữu. Mặc dù bị kéo lại nhưng Ken vẫn im lặng, hất mạnh tay của Ân ra và quay đầu bỏ đi. Không để cậu kịp bước đi, Ân đã nhanh chóng lên tiếng:



- Thực ra cậu là ai? – Giọng nói của Ân có phần nghi ngờ.

Ken không đáp lời, chỉ đưa ánh mắt băng giá nhìn Ân đánh giá. Không chỉ có Ân tò mò mà ngay cả Ken cũng rất tò mò về thân phận thực sự của mình cũng như của Ân. Không ngại ngần tránh né ánh mắt của cậu, Ân lên giọng hỏi tiếp:

- Cậu có mục đích gì? Tại sao lại đến đây?- Mặc dù Ân đã cố đưa ra mọi lý do cũng như cho rằng sự xuất hiện của Ken chỉ là ngẫu nhiên nhưng thực sự có quá nhiều cái trùng hợp khiến hắn không khỏi không cảnh giác. Ân cảm thấy được sự nguy hiểm toát ra từ người Ken nên cậu luôn đề phòng. Sự thắc mắc về con người của Ken đến hôm nay lại càng lớn hơn khiến hắn không hỏi không được.

Lần này có vẻ Ken cảm thấy thật sự phiền phức, cậu mắt đối mắt với Ân. Đôi mắt sâu thẳm như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Không liên quan đến cậu. – Câu nói cuả Ken tuy ngắn gọn nhưng bao hàm đủ ý nghĩa không muốn hắn can dự vào chuyện của mình.

Lời nói ấy vừa dứt cũng là lúc Ken quay bước đi. Lần này cậu không cho Ân có cơ hội giữ lại để hỏi thêm nên nhanh chóng khuất dạng sau con đường dài hun hút của bóng đêm. Bóng Ken dần hòa vào bóng đêm vô tận của không gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chạm Tay Vào Quá Khứ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook