Chương 15
Leos
08/09/2014
May mắn thoát nạn
Không gian im ắng đến lạ thường, tất cả đều tròn mắt chứng kiến những cảnh vừa rồi. Chỉ trong một khoảnh khắc chớp nhoáng mà mọi việc đã thay đổi. Mặc dù ngạc nhiên nhưng tâm trạng chủ đạo của tất cả đều là vui sướng vì Hạ Băng không sao. Lúc này Băng mới cảm nhận có điều lạ thường, mở mắt ra nhìn thì đã thấy một bóng dáng cao lớn sừng sững đứng trước mặt. Nhìn kĩ thì thấy Ken đã giúp nó đỡ nhát gậy như vũ bão kia, cậu chỉ cần một tay đã hất tung được cây gậy đồng thời đánh cho tên kia ngã lăn dưới đất. Lại một lần nữa Băng được Ken giúp, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.
Mặc dù không ưa Ken nhưng trong hoàn cảnh này có cậu ta giúp thì nhóm Di cũng không có ý kiến gì, tất cả lại tập chung vào đánh nhau. Trong khi đó, Hàn Phong đang vô cùng tức giận nhìn về phía Ken, hết lần này đến lần khác cậu ta phá đám hắn. Hai tay hắn nắm thật chặt như muốn giết người, ánh mắt tức giận nhìn Ken. Nhân cơ hội Phong và bọn người của hắn còn đang mất tập chung vì sự xuất hiện của Ken, Di và Ân nhanh nhẹn đánh bại những tên ở gần, tiến lại gần chỗ Băng. Riêng Hạo Kỳ do bị Phong nắm chặt tay nên không thể rời đi được. Cảm giác được Phong càng ngày càng mạnh tay hơn với Kỳ vì sự xuất hiện của Ken. Hắn bẻ quặt tay Kỳ ra sau khiến cho Kỳ nhăn mặt vì đau đớn. Ngay sau đó, hắn dùng chân đá Hạo Kỳ bật ra đằng sau và hằm hằm sát khí tiến về phía Ken. Thấy Kỳ thoát được ra tất cả đều chạy lại vây quanh lấy cậu hỏi han mà không hay biết Phong đang lửa giận bùng cháy lao vào Ken. Ánh mắt của hắn vì tức giận mà trở nên đục ngầu không khác gì một con quỷ khát máu, còn phía đối diện, Ken vẫn như mọi khi, bình thản và yên lặng, chỉ có điều hàn khí quanh người tỏa ra nhiều hơn. Vì tức giận mà sức lực của Phong như được tiếp thêm, hắn lao vào Ken như con hổ đói vồ mồi. Cây gậy sắt trên tay hắn nhanh chóng đánh thẳng về phía Ken. Nhanh chóng đoán được ý định của hắn, Ken xoay người tránh đòn, đồng thời đưa tay phải lên cao bắt lấy cây gậy của Phong. Cùng lúc đó, khủy tay trái của Ken đang hướng về phía Phong mà đánh. Hắn nhanh chóng cúi người lé đòn và dùng chân phải móc ngược về phía sau. Ken thả cây gậy sắt ra, dùng tay bắt lấy chân hắn nhưng ngay sau khi gậy được thả ra hắn đã nhằm thẳng Ken đánh xuống. Thấy vậy Ken thả tay khỏi chân hắn, dùng chân trái đá vào mạn sườn của hắn. Do không bắt kịp đòn đánh của cậu, Phong trúng đòn và hơi lùi lại phía sau. Không chịu thua hắn lại lao về phía Ken, dùng chân phải đá về phía cậu. Ken lé người dùng tay đánh vào mặt Phong, hắn nhanh chóng xoay người, tiếp tục dùng chân tấn công. Buộc lúc này Ken phải dùng tay để chế ngự. Chỉ chờ có thế Phong dùng cây gậy sắt đánh thẳng về phía tay Ken đưa ra. Đoán được điều đó, cậu nhanh chóng đổi hướng cánh tay nhưng cùng lúc đó hắn đã giáng một gậy vào bụng cậu. Nhưng Ken cũng nhanh chóng cho hắn một cú đấm về phía mặt.
Lúc này nhóm người kia mới để ý đến cả hai đang đánh nhau và quay lại nhìn. Còn chưa kịp chứng kiến họ đánh nhau thì đã bị nhóm người của Ken lao vào tấn công. Cả nhóm lại phải chia nhau ra đánh. Mặc dù sức tất cả đều đã rất yếu nhưng họ đều cố gắng hết sức với mong muốn dành chiến thắng trận này.
Càng đánh thì Thiên Di lại càng bị tách xa cả nhóm bạn. Do không biết võ nên nó chỉ biết tránh những cây gậy vung xuống người, càng ngày càng lùi lại gần hơn chỗ của Phong và Ken đang đối đâu mà không hay biết. Lúc này không chỉ có một tên mà liên tiếp có thêm hai tên nữa chạy đến tấn công nó. Trong hoàn cảnh này nó thực sự không biết đối phó ra sao, chỉ biết lùi dần lại phía sau và đưa tay tránh những cây gậy đang vung xuống người mình. Với sự nhanh nhạy của mình, Ken đã nhanh chóng bắt được tay của nó kéo lại phía mình để tránh những cây gậy kia. Đồng thời cậu dùng tay còn lại bắt lấy những cây gậy đang đánh xuống kia. Lợi dụng sự phân tâm của cậu, Phong dùng cây gậy sắt đánh thẳng về phía trước Ken. Không còn tay để chống đỡ cũng như Băng đang đứng sát nên Ken đành xoay người lại, tay đang bắt cây gậy của đám người kia vung mạnh ra khiến chúng lùi lại phía. Lúc đó cậy gậy sắt của Phong cũng đánh thẳng xuống lưng của Ken. Do lực quá mạnh nên Ken gập khụy người về phía trước. Có điều Băng đang đứng ngay trước Ken nên khi cậu ngã về phía trước đã ôm trọn nó trong lòng. Khoảng cách lúc này của hai người là vô cùng gần nhau. Nhưng Băng cũng chẳng có tâm trí để ngắm khuôn mặt hoàn mỹ kia của Ken mà chỉ chăm chăm nhìn vào cây gậy vừa đánh lên người cậu. Nó biết lực đánh rất mạnh nhưng Ken không hề kêu đau lấy một tiếng, chỉ có đôi lông mày hơi nhíu lại tỏ ra là cậu cũng biết đau. Nó đang nghĩ rằng nếu là người khác thì có lẽ một lực ấy cũng đủ làm người ta ngất đi rồi, vậy mà con người kia vẫn ngoan cố không kêu một tiếng nào mà chỉ âm thầm chịu đựng. Nghĩ đến đó nó cảm giác có chút đau nhói, khó chịu. Không để Ken kịp đứng dậy, Phong đã cầm gậy của mình đánh tiếp về phía cậu. Do không kịp đứng dậy, nên Ken buộc đưa tay phải ngược ra sau nắm lấy cây gậy kia. Vừa cố định được cây gậy này thì một tên đệ tử của Phong lao vào nhằm thẳng cánh tay của cậu đánh xuống. Cây gậy nhanh chóng đánh thẳng xuống tay Ken khiến tay cậu buông khỏi gậy của Phong. Cảm giác đau nhức lại một lần nữa xâm chiếm cơ thể cậu. Nhưng vẫn sự im lặng cố định, cậu vươn người cố gắng đứng dậy, đồng thời kéo Hạ Băng đứng ra sau người và nắm chặt lấy cây gậy của tên kia kéo về phía mình và dùng chân đá mạnh vào bụng khiến hắn khụy luôn xuống đất. Cuộc chiến lại trở về cuộc đấu đôi giữa Phong và Ken chỉ có điều khác biệt là lúc này trong tay Ken đã có thêm vũ khí(cây gậy sắt của tên vừa bị đánh ngã). Thấy thế Phong lao về phía Ken, dùng gậy đánh tới tấp xuống người cậu. Ken cũng nhanh chóng lé và dùng gậy đánh mạnh về phía Phong. Dù có nhanh đến mấy hắn cũng không nhanh được bằng cậu nên trúng một gậy của Ken. Không chịu thua hắn tiếp tục tấn công. Lần này cả hai đều lao vào nhau với tốc độ rất nhanh, hai cây gậy vung lên đánh thẳng xuống người đối phương. Với lực này mà đánh trúng chỉ có nước đo đất. Trong thời khắc cả hai đối diện trong gang tấc Ken di chuyển chân lệch khỏi hướng ban đầu và đánh mạnh vào phía sườn của Phong. Do không kịp nắm bắt nên hắn ta đành xoay người một chút để làm giảm lực đánh từ chiếc gậy kia. Nhưng cũng cùng lúc đó gậy sắt trên tay Ken lại nhắm thẳng xuống chân hắn làm cho Phong quỵ hẳn xuống đất. Nhưng trước khi ngã quỵ hắn cũng kịp ra đòn vào phía bụng của Ken. Kết cục cả hai đều dính đòn nhưng có vẻ Phong là người nặng hơn, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp người. Phong ôm bụng, ánh mắt tỏ rõ sự đau đớn và tức giận nhìn Ken nhưng không thể làm gì thêm. Trước tình thế không ổn Phong đành hạ lệnh rút người, bọn thuộc hạ tiến lại gần hắn đỡ Phong ra khỏi cánh rừng.
Không khí đã bắt đầu yên tĩnh trở lại sau khi nhóm người kia rời đi. Không còn những tiếng kim loại đanh thép va vào nhau mà chỉ còn lại tiếng gió rì rào thổi và tiếng côn cùng rả rích. Sau khi bọn người của Phong đã khuất hẳn sau cánh rừng Thiên Di và mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Tất cả nhanh chóng tiến lại chỗ những người bạn bị thương kia hỏi han, xem xét. Thấy tất cả có chảy máu nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài ra không đáng ngại, chỉ có Thiên Kỳ cánh tay bị Phong bẻ đã sưng tấy lên. Quỳnh Lam và Dao không có việc gì nên nhanh chóng ra ngoài mua ít thuốc về để sát trùng vết thương cho mọi người. Thấy không có gì đáng ngại nữa Di và mọi người mới thở phào nhẹ nhõm được, tất cả không có ý định quay về lớp ngay mà ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.
Sau khi Phong đi rồi, ken có ý định đứng dậy rời đi. Nhưng chưa kịp đứng lên cảm giác đau nhức từ cánh tay và lưng khiến cậu ngã xuống. Cảm giác đau chạy dọc từ cánh tay lan đi khắp cơ thể khiến cậu khẽ nhíu mày, đành ngồi dựa vào gốc cây bên cạnh. Đôi mắt khẽ nhắm hờ để quên đi cảm giác đau nhói lúc này. Trong khi đó Băng vẫn bất động đứng nhìn Ken không rời mắt. Nó cảm nhận được sự đau đớn qua cái nhíu mày của cậu khiến cho cảm giác áy náy càng dâng cao. Đứng mãi một lúc như vậy nó mới tiến lại gần Ken, ngồi đối diện với cậu, nhẹ giọng hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Nó vẫn cứ nghĩ cậu sẽ không trả lời, vậy mà Ken khẽ mở mắt nhìn Băng lắc đầu thay cho câu trả lời. Thấy cậu có phản ứng nó vui mừng ra mặt nhưng kìm nén lại, nói tiếp:
- Cảm ơn đã giúp tớ.-Nó nói bằng giọng chân thành nhất
- Không có gì. – Ken lên tiếng đáp lại lời nó.
Lần đầu nghe thấy giọng nói này của cậu, một cảm giác ấm áp lan tỏa. Giọng nói của cậu có gì đó trầm buồn chứ không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, cũng không đanh thép như khi nói chuyện với Phong trên sân thượng. Nó thích nghe cậu nói chuyện như thế này hơn, điều đó tạo cho đối phương cảm giác ấm áp và an toàn lạ thường. Thấy nó không hỏi gì nữa, Ken lại nhắm mắt vào nghỉ ngơi. Đang mải chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân thì nó thấy Di đã đứng trước mặt. Ánh mắt của cô bạn có phần khó chịu nhìn Ken. Thấy thế Băng đành lên tiếng nói đỡ:
- Lần này cũng là nhờ Ken giúp đỡ, cậu coi như qua chuyện đi nhé.
Nghe Băng nói Thiên Di đảo mắt sang phía nó. Ánh mắt Di có phần hoài nghi nhìn về phía Băng nhưng không lên tiếng. Thấy thế Dao vừa đi mua thuốc về nói vào:
- Chuyện lần này đúng là cậu ta giúp mình, nhưng chuyện trước kia cũng không thể cho qua được.
Thiên Di nghe lời Dao nói cũng gật đầu đồng ý. Đưa tay lay người Ken dậy. Có người động vào, Ken nhíu mày mở mắt ra nhìn. Mở mắt ra đã thấy Di đứng trước mặt, cậu cố nén đau đứng dậy đối mặt với Dao và Di. Thấy cậu đứng lên, Quỳnh Dao nói tiếp:
- Hôm nay đúng là nhờ cậu giúp nhưng chuyện hôm trước cũng không thể bỏ qua.
- Đúng thế. Ít nhất tụi này cũng cần nghe được lời xin lỗi….- Di tiếp lời Dao
Cũng không tỏ vẻ tức giận hay khó chịu trước câu nói của hai người, Ken chỉ chậm rãi nói từng tiếng cắt ngang câu nói của Di:
- Tôi không cần mọi người coi là bạn.- Vừa nói xong cậu cũng quay người rời đi.
Cuối cùng cũng nghe được Ken mở miệng nhưng không phải là lời “xin lỗi” mọi người chờ đợi. Sự tức giận hiện rõ qua ánh mắt của mỗi người. Thực sự họ không thể chấp một con người như thế, một con người quá tự cao có lẽ sẽ không thể cùng dung hòa với lớp cá biệt. Ánh mắt tất cả đều toát lên sự thất vọng thấy rõ. Ai mà chẳng muốn có thêm một người bạn hơn là một kẻ thù nhưng Ken có vẻ khác, cậu ta dường như muốn tất cả là thù. Thấy tình hình có vẻ không ổn, Hạ Băng lên tiếng cầu hòa:
- Chắc tại cậu ấy chưa quen thôi. Mọi người hãy cho cậu ấy chút thời gian đi. – Giọng nói của Băng có chút cầu khẩn.
Thấy Băng như vậy, mọi người cũng không ngạc nhiên lắm bởi họ biết con người của Băng như thế nào. Một người con gái thuần khiết, tốt bụng nên mới không muốn mọi chuyện trở nên quá căng thẳng. Thấy khuôn mặt mọi người không có biểu cảm gì, nó tiếp tục đưa ra những dẫn chứng về mặt tốt của Ken nào là đã giúp nó đánh bại Phong và hôm nay cũng giúp mọi người thoát nạn,…Nghe nó nói thế nhưng Hạo Kỳ vẫn thấy không thỏa đáng, cậu lên tiếng:
- Chẳng phải hắn ta vừa nói không cần chúng ta là bạn sao? Cậu đâu cần phải hao tâm tổn sức vì con người như thế làm gì.
Nghe ý của Kỳ, nó có cảm giác buồn buồn. Nó không muốn Ken tách biệt khỏi mọi người. Băng cũng không hiểu vì sao mình lại làm thế nhưng nó cảm thấy ở Ken có một điều gì đó rất khó nói. Thấy điều Băng nói cũng có lý, Thiên Ân lên tiếng:
- Mình thấy Băng nói cũng đúng, mọi người cho cậu ấy một cơ hội đi.
Mặc dù ghét Ken nhưng nghe những lời nói của Băng và Ân thì Di cũng mủi lòng hơn. Cô suy nghĩ gì đó rồi nói:
- Thôi được. Theo tớ chúng ta hãy cho cậu ta một tuần. Nếu như Băng khiến được Ken thay đổi bọn này sẽ nghĩ lại.
Nghe thấy ý kiến của Di rất có lý, tất cả đều nhất trí gật đầu. Quỳnh Dao cũng xen vào nói:
- Nếu một tuần mà hắn không chịu thay đổi thì chúng ta cứ coi như hắn không tồn tại.
Thấy mọi người đã có ý nhượng bộ như thế, nó cũng không đòi hỏi thêm gì nữa. Trong đầu nó lúc này chỉ nghĩ xem nên làm cách nào để khiến Ken suy nghĩ lại. Qủa thực việc này còn khó hơn cả lên trời….
Sau khi đã thống nhất xong mọi chuyện, cả lớp ngồi tựa người vào những cây xanh bên cạnh nhắm mắt tận hưởng khí trời.
Không gian im ắng đến lạ thường, tất cả đều tròn mắt chứng kiến những cảnh vừa rồi. Chỉ trong một khoảnh khắc chớp nhoáng mà mọi việc đã thay đổi. Mặc dù ngạc nhiên nhưng tâm trạng chủ đạo của tất cả đều là vui sướng vì Hạ Băng không sao. Lúc này Băng mới cảm nhận có điều lạ thường, mở mắt ra nhìn thì đã thấy một bóng dáng cao lớn sừng sững đứng trước mặt. Nhìn kĩ thì thấy Ken đã giúp nó đỡ nhát gậy như vũ bão kia, cậu chỉ cần một tay đã hất tung được cây gậy đồng thời đánh cho tên kia ngã lăn dưới đất. Lại một lần nữa Băng được Ken giúp, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.
Mặc dù không ưa Ken nhưng trong hoàn cảnh này có cậu ta giúp thì nhóm Di cũng không có ý kiến gì, tất cả lại tập chung vào đánh nhau. Trong khi đó, Hàn Phong đang vô cùng tức giận nhìn về phía Ken, hết lần này đến lần khác cậu ta phá đám hắn. Hai tay hắn nắm thật chặt như muốn giết người, ánh mắt tức giận nhìn Ken. Nhân cơ hội Phong và bọn người của hắn còn đang mất tập chung vì sự xuất hiện của Ken, Di và Ân nhanh nhẹn đánh bại những tên ở gần, tiến lại gần chỗ Băng. Riêng Hạo Kỳ do bị Phong nắm chặt tay nên không thể rời đi được. Cảm giác được Phong càng ngày càng mạnh tay hơn với Kỳ vì sự xuất hiện của Ken. Hắn bẻ quặt tay Kỳ ra sau khiến cho Kỳ nhăn mặt vì đau đớn. Ngay sau đó, hắn dùng chân đá Hạo Kỳ bật ra đằng sau và hằm hằm sát khí tiến về phía Ken. Thấy Kỳ thoát được ra tất cả đều chạy lại vây quanh lấy cậu hỏi han mà không hay biết Phong đang lửa giận bùng cháy lao vào Ken. Ánh mắt của hắn vì tức giận mà trở nên đục ngầu không khác gì một con quỷ khát máu, còn phía đối diện, Ken vẫn như mọi khi, bình thản và yên lặng, chỉ có điều hàn khí quanh người tỏa ra nhiều hơn. Vì tức giận mà sức lực của Phong như được tiếp thêm, hắn lao vào Ken như con hổ đói vồ mồi. Cây gậy sắt trên tay hắn nhanh chóng đánh thẳng về phía Ken. Nhanh chóng đoán được ý định của hắn, Ken xoay người tránh đòn, đồng thời đưa tay phải lên cao bắt lấy cây gậy của Phong. Cùng lúc đó, khủy tay trái của Ken đang hướng về phía Phong mà đánh. Hắn nhanh chóng cúi người lé đòn và dùng chân phải móc ngược về phía sau. Ken thả cây gậy sắt ra, dùng tay bắt lấy chân hắn nhưng ngay sau khi gậy được thả ra hắn đã nhằm thẳng Ken đánh xuống. Thấy vậy Ken thả tay khỏi chân hắn, dùng chân trái đá vào mạn sườn của hắn. Do không bắt kịp đòn đánh của cậu, Phong trúng đòn và hơi lùi lại phía sau. Không chịu thua hắn lại lao về phía Ken, dùng chân phải đá về phía cậu. Ken lé người dùng tay đánh vào mặt Phong, hắn nhanh chóng xoay người, tiếp tục dùng chân tấn công. Buộc lúc này Ken phải dùng tay để chế ngự. Chỉ chờ có thế Phong dùng cây gậy sắt đánh thẳng về phía tay Ken đưa ra. Đoán được điều đó, cậu nhanh chóng đổi hướng cánh tay nhưng cùng lúc đó hắn đã giáng một gậy vào bụng cậu. Nhưng Ken cũng nhanh chóng cho hắn một cú đấm về phía mặt.
Lúc này nhóm người kia mới để ý đến cả hai đang đánh nhau và quay lại nhìn. Còn chưa kịp chứng kiến họ đánh nhau thì đã bị nhóm người của Ken lao vào tấn công. Cả nhóm lại phải chia nhau ra đánh. Mặc dù sức tất cả đều đã rất yếu nhưng họ đều cố gắng hết sức với mong muốn dành chiến thắng trận này.
Càng đánh thì Thiên Di lại càng bị tách xa cả nhóm bạn. Do không biết võ nên nó chỉ biết tránh những cây gậy vung xuống người, càng ngày càng lùi lại gần hơn chỗ của Phong và Ken đang đối đâu mà không hay biết. Lúc này không chỉ có một tên mà liên tiếp có thêm hai tên nữa chạy đến tấn công nó. Trong hoàn cảnh này nó thực sự không biết đối phó ra sao, chỉ biết lùi dần lại phía sau và đưa tay tránh những cây gậy đang vung xuống người mình. Với sự nhanh nhạy của mình, Ken đã nhanh chóng bắt được tay của nó kéo lại phía mình để tránh những cây gậy kia. Đồng thời cậu dùng tay còn lại bắt lấy những cây gậy đang đánh xuống kia. Lợi dụng sự phân tâm của cậu, Phong dùng cây gậy sắt đánh thẳng về phía trước Ken. Không còn tay để chống đỡ cũng như Băng đang đứng sát nên Ken đành xoay người lại, tay đang bắt cây gậy của đám người kia vung mạnh ra khiến chúng lùi lại phía. Lúc đó cậy gậy sắt của Phong cũng đánh thẳng xuống lưng của Ken. Do lực quá mạnh nên Ken gập khụy người về phía trước. Có điều Băng đang đứng ngay trước Ken nên khi cậu ngã về phía trước đã ôm trọn nó trong lòng. Khoảng cách lúc này của hai người là vô cùng gần nhau. Nhưng Băng cũng chẳng có tâm trí để ngắm khuôn mặt hoàn mỹ kia của Ken mà chỉ chăm chăm nhìn vào cây gậy vừa đánh lên người cậu. Nó biết lực đánh rất mạnh nhưng Ken không hề kêu đau lấy một tiếng, chỉ có đôi lông mày hơi nhíu lại tỏ ra là cậu cũng biết đau. Nó đang nghĩ rằng nếu là người khác thì có lẽ một lực ấy cũng đủ làm người ta ngất đi rồi, vậy mà con người kia vẫn ngoan cố không kêu một tiếng nào mà chỉ âm thầm chịu đựng. Nghĩ đến đó nó cảm giác có chút đau nhói, khó chịu. Không để Ken kịp đứng dậy, Phong đã cầm gậy của mình đánh tiếp về phía cậu. Do không kịp đứng dậy, nên Ken buộc đưa tay phải ngược ra sau nắm lấy cây gậy kia. Vừa cố định được cây gậy này thì một tên đệ tử của Phong lao vào nhằm thẳng cánh tay của cậu đánh xuống. Cây gậy nhanh chóng đánh thẳng xuống tay Ken khiến tay cậu buông khỏi gậy của Phong. Cảm giác đau nhức lại một lần nữa xâm chiếm cơ thể cậu. Nhưng vẫn sự im lặng cố định, cậu vươn người cố gắng đứng dậy, đồng thời kéo Hạ Băng đứng ra sau người và nắm chặt lấy cây gậy của tên kia kéo về phía mình và dùng chân đá mạnh vào bụng khiến hắn khụy luôn xuống đất. Cuộc chiến lại trở về cuộc đấu đôi giữa Phong và Ken chỉ có điều khác biệt là lúc này trong tay Ken đã có thêm vũ khí(cây gậy sắt của tên vừa bị đánh ngã). Thấy thế Phong lao về phía Ken, dùng gậy đánh tới tấp xuống người cậu. Ken cũng nhanh chóng lé và dùng gậy đánh mạnh về phía Phong. Dù có nhanh đến mấy hắn cũng không nhanh được bằng cậu nên trúng một gậy của Ken. Không chịu thua hắn tiếp tục tấn công. Lần này cả hai đều lao vào nhau với tốc độ rất nhanh, hai cây gậy vung lên đánh thẳng xuống người đối phương. Với lực này mà đánh trúng chỉ có nước đo đất. Trong thời khắc cả hai đối diện trong gang tấc Ken di chuyển chân lệch khỏi hướng ban đầu và đánh mạnh vào phía sườn của Phong. Do không kịp nắm bắt nên hắn ta đành xoay người một chút để làm giảm lực đánh từ chiếc gậy kia. Nhưng cũng cùng lúc đó gậy sắt trên tay Ken lại nhắm thẳng xuống chân hắn làm cho Phong quỵ hẳn xuống đất. Nhưng trước khi ngã quỵ hắn cũng kịp ra đòn vào phía bụng của Ken. Kết cục cả hai đều dính đòn nhưng có vẻ Phong là người nặng hơn, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp người. Phong ôm bụng, ánh mắt tỏ rõ sự đau đớn và tức giận nhìn Ken nhưng không thể làm gì thêm. Trước tình thế không ổn Phong đành hạ lệnh rút người, bọn thuộc hạ tiến lại gần hắn đỡ Phong ra khỏi cánh rừng.
Không khí đã bắt đầu yên tĩnh trở lại sau khi nhóm người kia rời đi. Không còn những tiếng kim loại đanh thép va vào nhau mà chỉ còn lại tiếng gió rì rào thổi và tiếng côn cùng rả rích. Sau khi bọn người của Phong đã khuất hẳn sau cánh rừng Thiên Di và mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Tất cả nhanh chóng tiến lại chỗ những người bạn bị thương kia hỏi han, xem xét. Thấy tất cả có chảy máu nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài ra không đáng ngại, chỉ có Thiên Kỳ cánh tay bị Phong bẻ đã sưng tấy lên. Quỳnh Lam và Dao không có việc gì nên nhanh chóng ra ngoài mua ít thuốc về để sát trùng vết thương cho mọi người. Thấy không có gì đáng ngại nữa Di và mọi người mới thở phào nhẹ nhõm được, tất cả không có ý định quay về lớp ngay mà ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.
Sau khi Phong đi rồi, ken có ý định đứng dậy rời đi. Nhưng chưa kịp đứng lên cảm giác đau nhức từ cánh tay và lưng khiến cậu ngã xuống. Cảm giác đau chạy dọc từ cánh tay lan đi khắp cơ thể khiến cậu khẽ nhíu mày, đành ngồi dựa vào gốc cây bên cạnh. Đôi mắt khẽ nhắm hờ để quên đi cảm giác đau nhói lúc này. Trong khi đó Băng vẫn bất động đứng nhìn Ken không rời mắt. Nó cảm nhận được sự đau đớn qua cái nhíu mày của cậu khiến cho cảm giác áy náy càng dâng cao. Đứng mãi một lúc như vậy nó mới tiến lại gần Ken, ngồi đối diện với cậu, nhẹ giọng hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Nó vẫn cứ nghĩ cậu sẽ không trả lời, vậy mà Ken khẽ mở mắt nhìn Băng lắc đầu thay cho câu trả lời. Thấy cậu có phản ứng nó vui mừng ra mặt nhưng kìm nén lại, nói tiếp:
- Cảm ơn đã giúp tớ.-Nó nói bằng giọng chân thành nhất
- Không có gì. – Ken lên tiếng đáp lại lời nó.
Lần đầu nghe thấy giọng nói này của cậu, một cảm giác ấm áp lan tỏa. Giọng nói của cậu có gì đó trầm buồn chứ không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, cũng không đanh thép như khi nói chuyện với Phong trên sân thượng. Nó thích nghe cậu nói chuyện như thế này hơn, điều đó tạo cho đối phương cảm giác ấm áp và an toàn lạ thường. Thấy nó không hỏi gì nữa, Ken lại nhắm mắt vào nghỉ ngơi. Đang mải chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân thì nó thấy Di đã đứng trước mặt. Ánh mắt của cô bạn có phần khó chịu nhìn Ken. Thấy thế Băng đành lên tiếng nói đỡ:
- Lần này cũng là nhờ Ken giúp đỡ, cậu coi như qua chuyện đi nhé.
Nghe Băng nói Thiên Di đảo mắt sang phía nó. Ánh mắt Di có phần hoài nghi nhìn về phía Băng nhưng không lên tiếng. Thấy thế Dao vừa đi mua thuốc về nói vào:
- Chuyện lần này đúng là cậu ta giúp mình, nhưng chuyện trước kia cũng không thể cho qua được.
Thiên Di nghe lời Dao nói cũng gật đầu đồng ý. Đưa tay lay người Ken dậy. Có người động vào, Ken nhíu mày mở mắt ra nhìn. Mở mắt ra đã thấy Di đứng trước mặt, cậu cố nén đau đứng dậy đối mặt với Dao và Di. Thấy cậu đứng lên, Quỳnh Dao nói tiếp:
- Hôm nay đúng là nhờ cậu giúp nhưng chuyện hôm trước cũng không thể bỏ qua.
- Đúng thế. Ít nhất tụi này cũng cần nghe được lời xin lỗi….- Di tiếp lời Dao
Cũng không tỏ vẻ tức giận hay khó chịu trước câu nói của hai người, Ken chỉ chậm rãi nói từng tiếng cắt ngang câu nói của Di:
- Tôi không cần mọi người coi là bạn.- Vừa nói xong cậu cũng quay người rời đi.
Cuối cùng cũng nghe được Ken mở miệng nhưng không phải là lời “xin lỗi” mọi người chờ đợi. Sự tức giận hiện rõ qua ánh mắt của mỗi người. Thực sự họ không thể chấp một con người như thế, một con người quá tự cao có lẽ sẽ không thể cùng dung hòa với lớp cá biệt. Ánh mắt tất cả đều toát lên sự thất vọng thấy rõ. Ai mà chẳng muốn có thêm một người bạn hơn là một kẻ thù nhưng Ken có vẻ khác, cậu ta dường như muốn tất cả là thù. Thấy tình hình có vẻ không ổn, Hạ Băng lên tiếng cầu hòa:
- Chắc tại cậu ấy chưa quen thôi. Mọi người hãy cho cậu ấy chút thời gian đi. – Giọng nói của Băng có chút cầu khẩn.
Thấy Băng như vậy, mọi người cũng không ngạc nhiên lắm bởi họ biết con người của Băng như thế nào. Một người con gái thuần khiết, tốt bụng nên mới không muốn mọi chuyện trở nên quá căng thẳng. Thấy khuôn mặt mọi người không có biểu cảm gì, nó tiếp tục đưa ra những dẫn chứng về mặt tốt của Ken nào là đã giúp nó đánh bại Phong và hôm nay cũng giúp mọi người thoát nạn,…Nghe nó nói thế nhưng Hạo Kỳ vẫn thấy không thỏa đáng, cậu lên tiếng:
- Chẳng phải hắn ta vừa nói không cần chúng ta là bạn sao? Cậu đâu cần phải hao tâm tổn sức vì con người như thế làm gì.
Nghe ý của Kỳ, nó có cảm giác buồn buồn. Nó không muốn Ken tách biệt khỏi mọi người. Băng cũng không hiểu vì sao mình lại làm thế nhưng nó cảm thấy ở Ken có một điều gì đó rất khó nói. Thấy điều Băng nói cũng có lý, Thiên Ân lên tiếng:
- Mình thấy Băng nói cũng đúng, mọi người cho cậu ấy một cơ hội đi.
Mặc dù ghét Ken nhưng nghe những lời nói của Băng và Ân thì Di cũng mủi lòng hơn. Cô suy nghĩ gì đó rồi nói:
- Thôi được. Theo tớ chúng ta hãy cho cậu ta một tuần. Nếu như Băng khiến được Ken thay đổi bọn này sẽ nghĩ lại.
Nghe thấy ý kiến của Di rất có lý, tất cả đều nhất trí gật đầu. Quỳnh Dao cũng xen vào nói:
- Nếu một tuần mà hắn không chịu thay đổi thì chúng ta cứ coi như hắn không tồn tại.
Thấy mọi người đã có ý nhượng bộ như thế, nó cũng không đòi hỏi thêm gì nữa. Trong đầu nó lúc này chỉ nghĩ xem nên làm cách nào để khiến Ken suy nghĩ lại. Qủa thực việc này còn khó hơn cả lên trời….
Sau khi đã thống nhất xong mọi chuyện, cả lớp ngồi tựa người vào những cây xanh bên cạnh nhắm mắt tận hưởng khí trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.