Chương 3
Leos
06/09/2014
Tình bạn
Nắng đã phủ kín cả con đường khiến cho mọi vật đều nhuốm một màu vàng nắng.Hạ Băng nhanh nhẹn rời trường về với mái nhà thân yêu để được nằm trên chiếc giường êm ái.Hôm nay không phải học chiều nên sau khi ăn uống xong Băng lên giường đánh một giấc đến chiều.Khi thức dậy thì cũng đã hơn ba giờ.Nó ngán ngẩm bước xuống giường thay quần áo ra ngoài.
Lang thang trên khắp các nẻo đường, Băng quyết định ghé vào thư viện mượn sách.Lẩn quẩn mãi mới tìm được quyển sách hay nhưng...quyển sách ở vị trí quá cao so với nó.Băng nhảy lên nhảy xuống mãi mà không với tới được.Đang tức mình không biết làm sao thì một bàn tay cầm quyển sách xuống đưa cho.Băng ngẩn người nhìn quyển sách đang trước mắt.Vô thức cầm lấy quyển sách và ngẩng đầu nhìn người vừa giúp mình.Hạ Băng vô cùng ngạc nhiên khi trước mắt là Thiên Ân-người con trai sáng nay gặp ở bãi cỏ.
Thấy Băng cứ nhìn mình như vậy,Thiên Ân khẽ nở nụ cười ấm áp đáp lại rồi rời đi.Cho đến lúc Ân đi rồi Băng vẫn mơ màng trước nụ cười vừa rồi,một cảm giác tiếc nuối len lỏi trong nó.Không hiểu vì sao Băng thấy Ân rất đáng tin,không như những người bạn trước kia của nó. Mỉm cười nhìn theo bóng dáng đó khuất đi,một suy nghĩ chen vào đầu Băng: “Nếu gặp lại và cậu vẫn còn ý định làm bạn thì có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại.”.Phải chăng Hạ Băng đã quá tự tin khi nghĩ rằng cậu ấy vẫn muốn làm bạn với nó-một con người bình thường đến tầm thường.
Bỏ lại những suy nghĩ xa xăm,Băng đến chỗ cô quản thư đăng kí mượn sách rồi rời thư viện.Thấy vẫn còn sớm nó quyết định lang thang phố phường rồi mới về.Hạ Băng đi hết chỗ này đến chỗ kia,ghé hết quán này đến quá kia rồi mới chịu đi về.Lúc này trời cũng bắt đầu nhá nhem tối,tiết trời trở lạnh hơn.Do không mang áo nên Băng bắt đầu run cầm cập.Thấy vậy nên Băng quyết định đi lối tắt về cho nhanh để tránh cơn lạnh đang kéo. Nhưng đúng là “ đi tắt gặp ma”, khi đi qua ngõ nhỏ để về nhà thì.....
-Này cô em đi chơi với bọn anh nhé.-Tiếng nói đùa cợt của một thằng con trai vang lên.
Băng không thèm ngẩng đầu nhìn kẻ lên tiếng mà cứ thế đi thẳng. Không nhìn nhưng Băng cũng biết được chuyện gì sắp xảy ra.Thấy Băng như vậy đám con trai tản ra bao quanh nó.Những tiếng cười kinh tởm vang lên.
Vẫn với sự lạnh lùng thường trực, Băng đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn bọn cầm thú trước mặt,giọng nói lạnh như băng:
-Biến hết đi.
Nhưng dường như giọng nói của Băng không đủ lạnh để bọn chúng sợ mà chỉ như kích thích thêm trí tò mò của chúng.
-Ồ......-tiếng của bọn thanh niên đồng loạt vang lên-Sao em nóng thế,đi chơi cùng tụi anh nha.-Một tên khác lên tiếng.
Cùng với lời nói,tên cầm đầu dùng bàn tay dơ bẩn của mình chạm lên khuôn mặt Băng.Nhưng Băng nào chịu để yên, nó né mặt sang một bên khác nhưng nhanh chóng bị hắn giữ lại.Băng cố gắng chống cự nhưng sức nữ nhi đâu lại được một tên con trai như bọn chúng.Đang lúc tuyệt vọng nhất thì bỗng dưng tên cầm đầu buông nó ra ôm đầu và giọng nói lảnh lót vang lên:
-Tụi bây mau thả cô ấy ra........ nếu không đừng trách.
Băng ngước nhìn kẻ vừa chạm vào mình,hóa ra hắn ta bị ném đá trúng đầu chảy máu nên mới bỏ nó ra.Sau đó lại nhìn sang người vừa ứng cứu mình,ngạc nhiên là cảm xúc của Băng hiện giờ.Kẻ vừa cứu nó đâu phải trang nam tử hán mà là một nữ nhi liễu yếu đào tơ như nó.Thấy Băng vẫn còn ngẩn ra,cô gái kia kéo tay Băng chạy nhanh khỏi chỗ đó trong khi bọn kia vẫn còn ngẩn người vì sự xuất hiện của một cô nàng xinh đẹp giáng trần.Đến khi ngộ ra thì cả Băng và cô gái kia đều đã biến mất,bọn chúng tiếc ngẩn ngơ.
Ngoài đường lúc này đang có hai cô gái kéo tay nhau chạy như bay.Vừa chạy cả hai vừa ngoái đầu lại nhìn phía sau như sợ ai bắt kịp.Chạy đến chỗ đông người rồi cả hai mới dừng lại thở lấy thở để.Băng vừa chống tay xuống đầu gối để thở rồi nói:
-Cảm ơn.
Người con gái kia thấy Băng cuối cùng cũng chịu bắt chuyện với mình nên thấy vô cùng sung sướng,miệng nở nụ cười tươi hết cỡ.Sau khi lấy lại sức người con gái kia lên tiếng:
-Mình làm quen lại nha.Mình tên Quỳnh Dao.Nếu bạn không phiền thì mình là bạn được chứ-Vừa nói Dao vừa mỉm cười đưa tay đến trước mặt Băng.
Hết nhìn nụ cười của Dao, Băng lại nhìn sang bàn tay đang đưa trước mặt.Nó rất muốn chạm vào đôi bàn tay đó nhưng vẫn còn e ngại.Chẳng phải đây là người con gái muốn làm bạn với nó lúc sáng nay sao.Trong khi Băng một mực im lặng,không muốn làm quen thì cô gái đó lại rất sôi nổi,hào hứng.Băng thấy mình thật sự không xứng.Ngẩng đầu nhìn cô bạn mới, bắt gặp ánh mắt long lanh mong chờ của Dao khiến tim Băng có chút xao động.Bất giác Băng đặt tay mình vào tay Dao.Thấy Băng cuối cùng cũng chịu bắt tay mình Dao sung sướng đến cực độ.Cô nhảy cẫng lên hạnh phúc như trẻ con,rồi ôm chầm lấy Hạ Băng.Trước điệu bộ của người bạn mới này nó mỉm cười vui vẻ.Vậy là từ nay Băng sẽ có một người bạn thực sự,một người bạn sẽ chia sẻ cùng nó những vui buồn trong cuộc sống.Một cảm giác ấm áp tràn về trong lòng.
Sau khi được Băng đồng ý làm bạn,Quỳnh Dao kéo nó chạy nhảy khắp nơi.Hai nàng hết ghé quán này đến quán kia vui vẻ khiến bao người ganh tị.Đi mãi cũng đói cả hai kéo nhau vào một quán ăn nhỏ ven đương để đánh chén.Ăn hết tô thứ nhất mà vẫn đói,cả hai gọi thêm tô phở thứ hai ngấu nghiến.Bỗng cả hai cùng ngẩng đầu lên nhìn nhau rồi cùng mỉm cười.Sau khi lấp đầy cái bụng cả hai lại tiếp tục lang thang trên phố.Họ đi chợ đêm,ngắm nghía đủ thứ đồ linh tinh.Rồi cả hai cùng dừng lại ở chỗ bán đồ lưu niệm và bàn tay họ cùng chạm vào một chiếc vòng.Cả hai lại nhìn nhau và nụ cười lại nở trên khóe môi.Cả hai cầm chiếc vòng đó lên và đeo vào tay nhau.Đó là một chiếc vòng đơn giản nhưng đẹp được làm bằng sợi dây đỏ tết lại.Quanh vòng được đính bằng những con ốc nhỏ và những hạt trong suốt đủ màu sắc tạo điểm nhấn cho chiếc vòng.Hai chiếc vòng giống hệt nhau được đeo vào tay hai cô gái như minh chứng cho một tình bạn bắt đầu.Cả hai ngắm nghía chiếc vòng rồi cùng thốt lên:
-Đó là kỉ vật của tình bạn.
Cả hai lại cùng cười trước câu nói trùng ý đó.
-Chúng ta sẽ là bạn mãi mãi nhé.-Quỳnh Dao nắm tay Băng nói khẽ.
Băng cũng gật đầu đáp lại.Băng tin rằng đây sẽ là người bạn,là người chị để nó chia sẻ mọi chuyện và chắc chắn một điều rằng Dao sẽ không bao giờ bỏ nó.Mặc cho thời gian trôi qua,mọi thứ sẽ tàn phai nhưng tình bạn của Băng và Dao sẽ ở lại mãi mãi.Và những gian lao,bất hạnh,nghịch cảnh sẽ thử thách chứng minh cho tình bạn này.
Nắng đã phủ kín cả con đường khiến cho mọi vật đều nhuốm một màu vàng nắng.Hạ Băng nhanh nhẹn rời trường về với mái nhà thân yêu để được nằm trên chiếc giường êm ái.Hôm nay không phải học chiều nên sau khi ăn uống xong Băng lên giường đánh một giấc đến chiều.Khi thức dậy thì cũng đã hơn ba giờ.Nó ngán ngẩm bước xuống giường thay quần áo ra ngoài.
Lang thang trên khắp các nẻo đường, Băng quyết định ghé vào thư viện mượn sách.Lẩn quẩn mãi mới tìm được quyển sách hay nhưng...quyển sách ở vị trí quá cao so với nó.Băng nhảy lên nhảy xuống mãi mà không với tới được.Đang tức mình không biết làm sao thì một bàn tay cầm quyển sách xuống đưa cho.Băng ngẩn người nhìn quyển sách đang trước mắt.Vô thức cầm lấy quyển sách và ngẩng đầu nhìn người vừa giúp mình.Hạ Băng vô cùng ngạc nhiên khi trước mắt là Thiên Ân-người con trai sáng nay gặp ở bãi cỏ.
Thấy Băng cứ nhìn mình như vậy,Thiên Ân khẽ nở nụ cười ấm áp đáp lại rồi rời đi.Cho đến lúc Ân đi rồi Băng vẫn mơ màng trước nụ cười vừa rồi,một cảm giác tiếc nuối len lỏi trong nó.Không hiểu vì sao Băng thấy Ân rất đáng tin,không như những người bạn trước kia của nó. Mỉm cười nhìn theo bóng dáng đó khuất đi,một suy nghĩ chen vào đầu Băng: “Nếu gặp lại và cậu vẫn còn ý định làm bạn thì có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại.”.Phải chăng Hạ Băng đã quá tự tin khi nghĩ rằng cậu ấy vẫn muốn làm bạn với nó-một con người bình thường đến tầm thường.
Bỏ lại những suy nghĩ xa xăm,Băng đến chỗ cô quản thư đăng kí mượn sách rồi rời thư viện.Thấy vẫn còn sớm nó quyết định lang thang phố phường rồi mới về.Hạ Băng đi hết chỗ này đến chỗ kia,ghé hết quán này đến quá kia rồi mới chịu đi về.Lúc này trời cũng bắt đầu nhá nhem tối,tiết trời trở lạnh hơn.Do không mang áo nên Băng bắt đầu run cầm cập.Thấy vậy nên Băng quyết định đi lối tắt về cho nhanh để tránh cơn lạnh đang kéo. Nhưng đúng là “ đi tắt gặp ma”, khi đi qua ngõ nhỏ để về nhà thì.....
-Này cô em đi chơi với bọn anh nhé.-Tiếng nói đùa cợt của một thằng con trai vang lên.
Băng không thèm ngẩng đầu nhìn kẻ lên tiếng mà cứ thế đi thẳng. Không nhìn nhưng Băng cũng biết được chuyện gì sắp xảy ra.Thấy Băng như vậy đám con trai tản ra bao quanh nó.Những tiếng cười kinh tởm vang lên.
Vẫn với sự lạnh lùng thường trực, Băng đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn bọn cầm thú trước mặt,giọng nói lạnh như băng:
-Biến hết đi.
Nhưng dường như giọng nói của Băng không đủ lạnh để bọn chúng sợ mà chỉ như kích thích thêm trí tò mò của chúng.
-Ồ......-tiếng của bọn thanh niên đồng loạt vang lên-Sao em nóng thế,đi chơi cùng tụi anh nha.-Một tên khác lên tiếng.
Cùng với lời nói,tên cầm đầu dùng bàn tay dơ bẩn của mình chạm lên khuôn mặt Băng.Nhưng Băng nào chịu để yên, nó né mặt sang một bên khác nhưng nhanh chóng bị hắn giữ lại.Băng cố gắng chống cự nhưng sức nữ nhi đâu lại được một tên con trai như bọn chúng.Đang lúc tuyệt vọng nhất thì bỗng dưng tên cầm đầu buông nó ra ôm đầu và giọng nói lảnh lót vang lên:
-Tụi bây mau thả cô ấy ra........ nếu không đừng trách.
Băng ngước nhìn kẻ vừa chạm vào mình,hóa ra hắn ta bị ném đá trúng đầu chảy máu nên mới bỏ nó ra.Sau đó lại nhìn sang người vừa ứng cứu mình,ngạc nhiên là cảm xúc của Băng hiện giờ.Kẻ vừa cứu nó đâu phải trang nam tử hán mà là một nữ nhi liễu yếu đào tơ như nó.Thấy Băng vẫn còn ngẩn ra,cô gái kia kéo tay Băng chạy nhanh khỏi chỗ đó trong khi bọn kia vẫn còn ngẩn người vì sự xuất hiện của một cô nàng xinh đẹp giáng trần.Đến khi ngộ ra thì cả Băng và cô gái kia đều đã biến mất,bọn chúng tiếc ngẩn ngơ.
Ngoài đường lúc này đang có hai cô gái kéo tay nhau chạy như bay.Vừa chạy cả hai vừa ngoái đầu lại nhìn phía sau như sợ ai bắt kịp.Chạy đến chỗ đông người rồi cả hai mới dừng lại thở lấy thở để.Băng vừa chống tay xuống đầu gối để thở rồi nói:
-Cảm ơn.
Người con gái kia thấy Băng cuối cùng cũng chịu bắt chuyện với mình nên thấy vô cùng sung sướng,miệng nở nụ cười tươi hết cỡ.Sau khi lấy lại sức người con gái kia lên tiếng:
-Mình làm quen lại nha.Mình tên Quỳnh Dao.Nếu bạn không phiền thì mình là bạn được chứ-Vừa nói Dao vừa mỉm cười đưa tay đến trước mặt Băng.
Hết nhìn nụ cười của Dao, Băng lại nhìn sang bàn tay đang đưa trước mặt.Nó rất muốn chạm vào đôi bàn tay đó nhưng vẫn còn e ngại.Chẳng phải đây là người con gái muốn làm bạn với nó lúc sáng nay sao.Trong khi Băng một mực im lặng,không muốn làm quen thì cô gái đó lại rất sôi nổi,hào hứng.Băng thấy mình thật sự không xứng.Ngẩng đầu nhìn cô bạn mới, bắt gặp ánh mắt long lanh mong chờ của Dao khiến tim Băng có chút xao động.Bất giác Băng đặt tay mình vào tay Dao.Thấy Băng cuối cùng cũng chịu bắt tay mình Dao sung sướng đến cực độ.Cô nhảy cẫng lên hạnh phúc như trẻ con,rồi ôm chầm lấy Hạ Băng.Trước điệu bộ của người bạn mới này nó mỉm cười vui vẻ.Vậy là từ nay Băng sẽ có một người bạn thực sự,một người bạn sẽ chia sẻ cùng nó những vui buồn trong cuộc sống.Một cảm giác ấm áp tràn về trong lòng.
Sau khi được Băng đồng ý làm bạn,Quỳnh Dao kéo nó chạy nhảy khắp nơi.Hai nàng hết ghé quán này đến quán kia vui vẻ khiến bao người ganh tị.Đi mãi cũng đói cả hai kéo nhau vào một quán ăn nhỏ ven đương để đánh chén.Ăn hết tô thứ nhất mà vẫn đói,cả hai gọi thêm tô phở thứ hai ngấu nghiến.Bỗng cả hai cùng ngẩng đầu lên nhìn nhau rồi cùng mỉm cười.Sau khi lấp đầy cái bụng cả hai lại tiếp tục lang thang trên phố.Họ đi chợ đêm,ngắm nghía đủ thứ đồ linh tinh.Rồi cả hai cùng dừng lại ở chỗ bán đồ lưu niệm và bàn tay họ cùng chạm vào một chiếc vòng.Cả hai lại nhìn nhau và nụ cười lại nở trên khóe môi.Cả hai cầm chiếc vòng đó lên và đeo vào tay nhau.Đó là một chiếc vòng đơn giản nhưng đẹp được làm bằng sợi dây đỏ tết lại.Quanh vòng được đính bằng những con ốc nhỏ và những hạt trong suốt đủ màu sắc tạo điểm nhấn cho chiếc vòng.Hai chiếc vòng giống hệt nhau được đeo vào tay hai cô gái như minh chứng cho một tình bạn bắt đầu.Cả hai ngắm nghía chiếc vòng rồi cùng thốt lên:
-Đó là kỉ vật của tình bạn.
Cả hai lại cùng cười trước câu nói trùng ý đó.
-Chúng ta sẽ là bạn mãi mãi nhé.-Quỳnh Dao nắm tay Băng nói khẽ.
Băng cũng gật đầu đáp lại.Băng tin rằng đây sẽ là người bạn,là người chị để nó chia sẻ mọi chuyện và chắc chắn một điều rằng Dao sẽ không bao giờ bỏ nó.Mặc cho thời gian trôi qua,mọi thứ sẽ tàn phai nhưng tình bạn của Băng và Dao sẽ ở lại mãi mãi.Và những gian lao,bất hạnh,nghịch cảnh sẽ thử thách chứng minh cho tình bạn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.