Chương 11
Cà Phê Đắng
02/06/2022
"Oa... oa... oa... cô... cô ơi máu kìa! Anna chảy rất nhiều máu!"
Chris đưa mắt nhìn đám trẻ đang không ngừng khóc lóc. Khác với vẻ sợ hãi của đám nhóc, hắn thản nhiên quan sát vết máu trên tay cô gái tên Anna.
"Chris, em đang làm gì vậy? Sao em lại lấy bút chì đâm vào tay Anna?"
Giọng giáo viên trở nên run rẩy trước khuôn mặt bình thản của Chris.
Đám trẻ ngu ngốc.
Chris thầm nghĩ. Chúng luôn cười như một lũ ngốc và chẳng bao giờ phát âm được tròn vành một từ đơn. Bây giờ chúng lại co rúm lại tựa như đám chuột nhút nhát không ngừng khóc lóc gọi ba mẹ.
Nhưng vẻ mặt sợ hãi của chúng lại khiến Chris hài lòng. Hắn tự hỏi rốt cuộc con người có bao nhiêu cảm xúc?
Ánh mắt hắn chuyển hướng sang khuôn mặt trắng bệch của giáo viên.
"Cô đang sợ phải không?" – Chris khẽ thì thầm.
Thật tuyệt. Giờ nó đã chuyển sang màu xanh.
*****
Chris đưa mắt nhìn qua khe cửa. Giáo viên chủ nhiệm của hắn đang ngồi trên ghế cả người không ngừng run rẩy. Ở góc độ của Chris, có thể nhìn thấy bộ móng tay màu đỏ của cô đang không ngừng cắt sâu vào lòng bàn tay. Chris thầm tiếc nuối. Cô rất thích bộ móng đó mà.
"H...hiệu trường, tôi nghĩ chúng ta cần nói về một học sinh. Christopher. Nó khiến tôi sợ hãi. Mọi đứa trẻ năm tuổi đều năng động và thích tìm tòi. Khi tôi kể chuyện chúng đều cười thích thú. Nhưng không, nó chỉ nhìn. Nó nhìn mọi thứ tựa như đang nhìn một vở kịch vậy. Khi mọi người lo âu sợ hãi nó sẽ tỏ ra thích thú. Nó không biểu hiện gì nhưng tôi biết, tôi biết nó đang cười."
Sau đó giáo viên bắt đầu ôm mặt khóc. Móng tay sơn đỏ của cô rớm một ít máu.
Màu móng có vẻ tươi hơn rồi.
--------------------------------------------------------------------------------
Chris mở mắt. Hắn cảm giác bản thân đã ngủ một giấc dài. Hắn đưa mắt nhìn sang bên cạnh, một dáng người nhỏ bé đang say giấc nồng. Chris cong môi đan tay mình vào tay cậu nhóc.
Vậy là đủ rồi.
Nhưng sự bình diễn ra chưa được bao lâu thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Cậu chủ, cậu có một cuộc gọi." – Giọng nói của quản gia Charles vang lên.
Chris biết ông nội muốn gặp cậu. Dù sao bây giờ hắn là "con chó" trung thành của ông ta mà. Hắn sẽ cố gắng giải quyết hết mọi chuyện trước khi Baldr tỉnh dậy. Chris muốn là người đầu tiên Baldr nhìn thấy.
Bóng Chris vừa khuất sau cánh cửa thì một bóng dáng nhỏ bé khác lẻn vào. Carol luôn được dạy dỗ không nên tự ý bước vào phòng người khác. Nhưng nàng rất tò mò phòng của người trong mộng mình hình thù ra sao. Và khi nhìn thấy nó nàng hoàn toàn hài lòng. Mọi thứ đều thật gọn gàng và đẹp đẽ. Carol thầm khen mắt nhìn người của bản thân.
Sau đó nàng di chuyển thật khẽ đến bên chiếc giường. Dùng một lực thật mạnh, Carol hất tung chiếc chăn lên.
"Bất ngờ chưa!"
Baldr bị cái lạnh đột ngột tấn công cùng giọng nói "nhẹ nhàng" của Carol làm cho thức giấc. Khẽ dụi mắt, cậu lơ mơ nhìn người trước mặt.
"Mau tỉnh dậy nào. Hôm nay cậu phải đi đắp người tuyết cùng tôi."
"Nhưng giờ còn sớm mà." – Baldr khẽ ngáp. Cậu nhóc vươn tay muốn đòi lại cái chăn từ phía Carol.
"Không được, không được. Đám Max dám nói tôi đắp người tuyết rất xấu. Cậu phải đi giúp tôi báo thù." – Carol bĩu môi nhìn Baldr. – "Là một người đàn ông thân sĩ cậu không nên từ chối yêu cầu của một quý cô. Uổng công tôi xin cha cho cậu tham gia bữa tiệc tối nay."
"Bữa tiệc tối nay?"
"Đúng. Vì tôi rất hài lòng với Chris nên cha quyết định sẽ gặp Chris tối nay. Cha nói nếu hai gia đình hợp tác sẽ rất có lợi cho tương lai của chúng tôi."
Sau đó không để cậu nhóc kịp ú ớ gì Carol đã nhanh tay tống Baldr vào nhà tắm.
******
"Tiệc tối?" – Chris cầm khăn trùm lên mái tóc ướt sũng của Baldr. – "Tôi có nghe qua."
"Carol sẽ rất vui nếu cậu tham gia." – Baldr vươn tay cầm lấy một mảnh ghép.
Động tác lau tóc của Chris liền dừng lại. Hắn đưa mắt nhìn cậu nhóc tóc đen đang thích thú ghép hình.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của Chris, Baldr tò mò quay đầu lại.
"Baldr muốn tôi tham gia bữa tiệc này?" – Chris cúi đầu xuống cho đến khi trán hai người chạm vào nhau.
Baldr nhìn vào đôi mắt người đối diện. Trong đôi mắt sapphire xinh đẹp ấy in rõ hình bóng của cậu nhưng cũng chỉ có mỗi cậu.
"Cậu không vui phải không?"
Baldr vươn tay chạm vào mái tóc Chris. Hồi nhỏ cậu thường thấy mẹ làm vậy mỗi khi ba buồn. Qủa nhiên động tác của cậu nhóc đã khiến Chris bất ngờ.
"Dù hai năm trước hay lúc này Chris vẫn luôn một mình. Tớ muốn Chris có thật nhiều bạn."
Chris thở dài rời khỏi Baldr. Hắn thừa nhận hôm nay hắn đã rất tức giận. Baldr không còn dành sự chú ý cho hắn nhiều như trước kia. Cậu nhóc sẽ thường chạy ra ngoài chơi. Sự biến mất của cậu nhóc sẽ thường làm Chris sợ. Phải hắn sợ, hắn thật sự sợ. Nhưng Chris có thể làm gì cậu nhóc này được.
Dừng lại đi Chris, cậu nhóc không thuộc thế giới của cậu. Nếu cậu cố chấp giữ lấy cậu nhóc hậu quả sẽ giống như Icarus cùng đôi cánh của hắn.
Giọng nói của Andrew vang bên tai Chris. Chris nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.
Buông được sao?
Hắn tự hỏi bản thân mình.
Vì sao không buông được?
Không ai dạy Chris. Không một ai nói cho hắn biết cảm xúc hiện tại là gì. Chris chợt nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau. Hắn đã nghĩ bản thân sẽ chết bởi vì thế giới này không chào đón hắn và hắn cũng không có gì trên thế giới này khiến hắn lưu luyến. Nhưng rồi một bàn tay bé nhỏ xuất hiện khiến Chris nhịn không được bắt lấy nó.
Chris biết có nhiều cảm xúc mà hắn không thể cảm nhận được. Nhưng khi gặp Baldr, Chris có thể cảm nhận được bản thân mình đã thay đổi. Tựa như người mù đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, khi bị ném một lần nữa trở lại bóng tối hắn sẽ càng trở nên tham lam, khát khao chiếm giữ ánh sáng mà mình nhìn thấy.
Ở một góc độ Baldr không nhìn thấy ánh mắt của Chris trở nên hắc ám. Chiếc hôp Pandora đang dần mở ra. Một khi Chris xác định được thứ cảm giác của hắn dành cho Baldr là gì cuộc sống của cậu chính thức đảo lộn.
*****
Carol thích thú ngắm nhìn mình trước gương. Hôm nay nàng mặc một bộ váy công chúa màu trắng. Trên váy có đính những viên đá quý lấp lánh kết hợp cùng đôi giày búp bê đắt tiền khiến carol cảm giác bản thân mình thật sự hóa thân thành nàng công chúa trong truyện cổ tích. Nàng ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực từ từ bước ra khỏi phòng.
Dù đã bước vào tòa nhà chính của gia tộc Carlisle nhiều lần nhưng Carol vẫn không nhịn được trầm trồ. Cha nói nếu hôn nhân hai nhà thành công, nàng sẽ được ở đây. Mỗi sáng nàng sẽ thức dậy trên trước giường mềm mại và có người hầu đem đồ ăn đến tận nơi. Nàng sẽ tham gia những bữa tiệc, nhưng buổi tiệc trà tại sảnh chính và mỗi ngày nàng sẽ phải đổi hàng chục bộ váy.
Xa hoa. Luôn là niềm yêu thích của nàng công chúa bé nhỏ Carolyn Marleigh.
Khi nàng bước vào nhà ăn, những đứa trẻ đã đến đông đủ còn người lớn vẫn bận rộn sửa soạn. Không khó để nàng tìm thấy Baldr, cậu bạn mới quen của nàng. Baldr đang bị một đám người vây quanh. Ai cũng tò mò về cậu nhóc phương Đông này.
"Max, mau tránh ra." – Carol ra lệnh với một tên nhóc mặt toàn tàn nhan.
"Carol, trông cậu thật đẹp." – Max cười hì hì khen ngợi nhưng sau đó tầm mắt hắn lại tiếp tục nhìn về phía Baldr. – "Là cậu nhóc sáng này cậu dẫn theo phải không? Tại sao mấy hôm trước không thấy cậu ta?"
"Hừ, cậu còn lâu mới xứng chơi với Baldr." – Carol khinh bỉ liếc hắn sau đó quay sang Baldr. – "Chris đâu? Cậu ấy hay đi theo cậu mà."
"Chris có chút việc nên đến muộn." – Baldr vừa nói vừa dùng ánh mắt biết ơn nhìn Carol. Nếu nàng không đến có lẽ Baldr sẽ bị ánh mắt tò mò của mấy người này dọa chạy.
Carol gật đầu rồi nhìn xuống ghế trống bên cạnh Baldr.
"Đây là chỗ của Chris phải không?" – Nàng suy tư một lúc rồi nói với Baldr. – "Này Baldr, cậu ngồi xuống chỗ Max đi. Max tuy nói nhiều nhưng rất tốt bụng."
Baldr muốn hỏi tại sao nhưng nhìn dáng vẻ của Carol cậu cũng đoán được đôi phần. Baldr liền rời khỏi ghế chạy về phía Max. Max thấy Baldr lại gần liền kích hoạt "súng liên thanh" không ngừng kể lể về cuộc sống của mình. Baldr ngơ ngác nghe hắn nói. Cậu nhóc nhận ra cuộc sống của cậu khác hẳn những đứa trẻ ở đây. Mọi đứa trẻ đều nói về những món đồ chơi đắt tiền những nơi giải trí hạng sang. Còn Baldr, những trò chơi của cậu chỉ là chạy theo anh trai qua khắp phố, nhìn anh mình chơi bóng rổ, lắng nghe mẹ đàn và chơi ghép tranh với ba. Baldr cảm giác bản thân mình lạc lõng ở đây. Cậu nhóc ước mình có thể trở về phòng tiếp tục ghép nốt phần còn lại của bức tranh.
Nhưng sự cô đơn của Baldr không diễn ra quá lâu. Bởi vì Chris xuất hiện. Sự xuất hiện của vị vương tử bí ẩn này khiến cả căn phòng chấn động. Mọi ánh mắt đều bị vẻ ngoài điển trai của Chris thu hút nhưng ánh mắt của hắn chỉ dừng lại ở Baldr. Vị vương tử tóc vàng từ từ bước lại gần Baldr.
"Chris, Chris, mau ngồi đây." – Carol hưng phấn kêu lên nhằm thu hút sự chú ý của Chris. Nàng chỉ vị trí bên cạnh mình rồi nói tiếp. – "Tôi dành riêng cho cậu đấy."
"Tránh ra." – Chris đột ngột lạnh giọng nhìn nàng.
Nụ cười trên mặt Carol trở nên cứng đờ. Nàng mấp máy môi:
"Cậu nói gì vậy, Chris?"
"Đây là chỗ của Baldr. Đi ra." – Chris dường như biến thành một người khác trên khuôn mặt xinh đẹp kia như phủ một lớp băng lạnh giá. Ở góc độ của Carol nàng có thể thấy đôi mắt của Chris. Một thoáng qua, nàng đã nghĩ Chris sẽ giết mình.
"Christopher! Mày đang làm cái gì vậy!" – Max khó chịu lên tiếng. – "Mày muốn ngồi với Baldr thì ra đây cần quái gì phải nặng lời với con gái."
Baldr nhìn đôi mắt hồng hồng của Carol rồi nhìn sang khuôn mặt lạnh lùng của Chris. Cậu nhóc cảm thấy mình nên làm gì đó.
"Chris, tôi ngồi đâu cũng được mà."
"Baldr!" – Carol đột nhiên quát lên. Nhưng sau đó nàng nhận ra mình lỡ lời liền cúi gằm mặt lí nhí nói nhỏ. – "Tôi xuống chỗ Max ngồi."
Khi hai người đã ổn định chỗ ngồi, mọi người trong phòng mới hồi thần. Sự việc vừa rồi không ai dám lên tiếng vì cả Chris và Carol họ đều không thể đắc tội. Hơn nữa chúng chỉ là những đứa trẻ, ánh mắt của Chris quá dọa người khiến chúng không dám giúp Carol. Đến khi người lớn bước vào phòng, đám trẻ lại đổ dồn ánh mắt về phía Carol.
"Sao vậy Carol?" – Nhận ra có điều không ổn, ngài Marleigh lo lắng nhìn con gái yêu của mình. Khuôn mặt Carol nhăn nhó lại cuối cùng nàng tức giận bỏ chạy ra ngoài.
"Carol!" – Baldr lo lắng muốn chạy theo nhưng bị một bàn tay giữ lại.
"Bữa tối còn chưa bắt đầu. Nếu cậu không ăn bụng sẽ khó chịu đấy."
Chris bình thản giúp Baldr cắt thịt bò. Dường như mọi sự ồn ã xung quanh không hề ảnh hưởng đến hắn. Ngay từ đầu Chris đã không định để cuộc nói chuyện giữa hai nhà thành công.
Hắn chỉ muốn chơi đùa một chút với đám người nhỏ bé này.
Bởi vì chúng đã cướp mất Baldr của hắn.
-----------------------------------------------------------------------------------
*Đôi cánh của Icarus: Đại khái là hai cha con Daedalus và Icarus chế tạo một đôi cánh để vượt ngục. Daedalus dặn con không được bay gần mặt trời nếu không sáp ong trên đôi cánh sẽ chảy nhưng mải đuổi theo vị Thần mặt trời Helios, Icarus đã quên mất lời cha dặn và bùm!
Chris đưa mắt nhìn đám trẻ đang không ngừng khóc lóc. Khác với vẻ sợ hãi của đám nhóc, hắn thản nhiên quan sát vết máu trên tay cô gái tên Anna.
"Chris, em đang làm gì vậy? Sao em lại lấy bút chì đâm vào tay Anna?"
Giọng giáo viên trở nên run rẩy trước khuôn mặt bình thản của Chris.
Đám trẻ ngu ngốc.
Chris thầm nghĩ. Chúng luôn cười như một lũ ngốc và chẳng bao giờ phát âm được tròn vành một từ đơn. Bây giờ chúng lại co rúm lại tựa như đám chuột nhút nhát không ngừng khóc lóc gọi ba mẹ.
Nhưng vẻ mặt sợ hãi của chúng lại khiến Chris hài lòng. Hắn tự hỏi rốt cuộc con người có bao nhiêu cảm xúc?
Ánh mắt hắn chuyển hướng sang khuôn mặt trắng bệch của giáo viên.
"Cô đang sợ phải không?" – Chris khẽ thì thầm.
Thật tuyệt. Giờ nó đã chuyển sang màu xanh.
*****
Chris đưa mắt nhìn qua khe cửa. Giáo viên chủ nhiệm của hắn đang ngồi trên ghế cả người không ngừng run rẩy. Ở góc độ của Chris, có thể nhìn thấy bộ móng tay màu đỏ của cô đang không ngừng cắt sâu vào lòng bàn tay. Chris thầm tiếc nuối. Cô rất thích bộ móng đó mà.
"H...hiệu trường, tôi nghĩ chúng ta cần nói về một học sinh. Christopher. Nó khiến tôi sợ hãi. Mọi đứa trẻ năm tuổi đều năng động và thích tìm tòi. Khi tôi kể chuyện chúng đều cười thích thú. Nhưng không, nó chỉ nhìn. Nó nhìn mọi thứ tựa như đang nhìn một vở kịch vậy. Khi mọi người lo âu sợ hãi nó sẽ tỏ ra thích thú. Nó không biểu hiện gì nhưng tôi biết, tôi biết nó đang cười."
Sau đó giáo viên bắt đầu ôm mặt khóc. Móng tay sơn đỏ của cô rớm một ít máu.
Màu móng có vẻ tươi hơn rồi.
--------------------------------------------------------------------------------
Chris mở mắt. Hắn cảm giác bản thân đã ngủ một giấc dài. Hắn đưa mắt nhìn sang bên cạnh, một dáng người nhỏ bé đang say giấc nồng. Chris cong môi đan tay mình vào tay cậu nhóc.
Vậy là đủ rồi.
Nhưng sự bình diễn ra chưa được bao lâu thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Cậu chủ, cậu có một cuộc gọi." – Giọng nói của quản gia Charles vang lên.
Chris biết ông nội muốn gặp cậu. Dù sao bây giờ hắn là "con chó" trung thành của ông ta mà. Hắn sẽ cố gắng giải quyết hết mọi chuyện trước khi Baldr tỉnh dậy. Chris muốn là người đầu tiên Baldr nhìn thấy.
Bóng Chris vừa khuất sau cánh cửa thì một bóng dáng nhỏ bé khác lẻn vào. Carol luôn được dạy dỗ không nên tự ý bước vào phòng người khác. Nhưng nàng rất tò mò phòng của người trong mộng mình hình thù ra sao. Và khi nhìn thấy nó nàng hoàn toàn hài lòng. Mọi thứ đều thật gọn gàng và đẹp đẽ. Carol thầm khen mắt nhìn người của bản thân.
Sau đó nàng di chuyển thật khẽ đến bên chiếc giường. Dùng một lực thật mạnh, Carol hất tung chiếc chăn lên.
"Bất ngờ chưa!"
Baldr bị cái lạnh đột ngột tấn công cùng giọng nói "nhẹ nhàng" của Carol làm cho thức giấc. Khẽ dụi mắt, cậu lơ mơ nhìn người trước mặt.
"Mau tỉnh dậy nào. Hôm nay cậu phải đi đắp người tuyết cùng tôi."
"Nhưng giờ còn sớm mà." – Baldr khẽ ngáp. Cậu nhóc vươn tay muốn đòi lại cái chăn từ phía Carol.
"Không được, không được. Đám Max dám nói tôi đắp người tuyết rất xấu. Cậu phải đi giúp tôi báo thù." – Carol bĩu môi nhìn Baldr. – "Là một người đàn ông thân sĩ cậu không nên từ chối yêu cầu của một quý cô. Uổng công tôi xin cha cho cậu tham gia bữa tiệc tối nay."
"Bữa tiệc tối nay?"
"Đúng. Vì tôi rất hài lòng với Chris nên cha quyết định sẽ gặp Chris tối nay. Cha nói nếu hai gia đình hợp tác sẽ rất có lợi cho tương lai của chúng tôi."
Sau đó không để cậu nhóc kịp ú ớ gì Carol đã nhanh tay tống Baldr vào nhà tắm.
******
"Tiệc tối?" – Chris cầm khăn trùm lên mái tóc ướt sũng của Baldr. – "Tôi có nghe qua."
"Carol sẽ rất vui nếu cậu tham gia." – Baldr vươn tay cầm lấy một mảnh ghép.
Động tác lau tóc của Chris liền dừng lại. Hắn đưa mắt nhìn cậu nhóc tóc đen đang thích thú ghép hình.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của Chris, Baldr tò mò quay đầu lại.
"Baldr muốn tôi tham gia bữa tiệc này?" – Chris cúi đầu xuống cho đến khi trán hai người chạm vào nhau.
Baldr nhìn vào đôi mắt người đối diện. Trong đôi mắt sapphire xinh đẹp ấy in rõ hình bóng của cậu nhưng cũng chỉ có mỗi cậu.
"Cậu không vui phải không?"
Baldr vươn tay chạm vào mái tóc Chris. Hồi nhỏ cậu thường thấy mẹ làm vậy mỗi khi ba buồn. Qủa nhiên động tác của cậu nhóc đã khiến Chris bất ngờ.
"Dù hai năm trước hay lúc này Chris vẫn luôn một mình. Tớ muốn Chris có thật nhiều bạn."
Chris thở dài rời khỏi Baldr. Hắn thừa nhận hôm nay hắn đã rất tức giận. Baldr không còn dành sự chú ý cho hắn nhiều như trước kia. Cậu nhóc sẽ thường chạy ra ngoài chơi. Sự biến mất của cậu nhóc sẽ thường làm Chris sợ. Phải hắn sợ, hắn thật sự sợ. Nhưng Chris có thể làm gì cậu nhóc này được.
Dừng lại đi Chris, cậu nhóc không thuộc thế giới của cậu. Nếu cậu cố chấp giữ lấy cậu nhóc hậu quả sẽ giống như Icarus cùng đôi cánh của hắn.
Giọng nói của Andrew vang bên tai Chris. Chris nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.
Buông được sao?
Hắn tự hỏi bản thân mình.
Vì sao không buông được?
Không ai dạy Chris. Không một ai nói cho hắn biết cảm xúc hiện tại là gì. Chris chợt nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau. Hắn đã nghĩ bản thân sẽ chết bởi vì thế giới này không chào đón hắn và hắn cũng không có gì trên thế giới này khiến hắn lưu luyến. Nhưng rồi một bàn tay bé nhỏ xuất hiện khiến Chris nhịn không được bắt lấy nó.
Chris biết có nhiều cảm xúc mà hắn không thể cảm nhận được. Nhưng khi gặp Baldr, Chris có thể cảm nhận được bản thân mình đã thay đổi. Tựa như người mù đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, khi bị ném một lần nữa trở lại bóng tối hắn sẽ càng trở nên tham lam, khát khao chiếm giữ ánh sáng mà mình nhìn thấy.
Ở một góc độ Baldr không nhìn thấy ánh mắt của Chris trở nên hắc ám. Chiếc hôp Pandora đang dần mở ra. Một khi Chris xác định được thứ cảm giác của hắn dành cho Baldr là gì cuộc sống của cậu chính thức đảo lộn.
*****
Carol thích thú ngắm nhìn mình trước gương. Hôm nay nàng mặc một bộ váy công chúa màu trắng. Trên váy có đính những viên đá quý lấp lánh kết hợp cùng đôi giày búp bê đắt tiền khiến carol cảm giác bản thân mình thật sự hóa thân thành nàng công chúa trong truyện cổ tích. Nàng ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực từ từ bước ra khỏi phòng.
Dù đã bước vào tòa nhà chính của gia tộc Carlisle nhiều lần nhưng Carol vẫn không nhịn được trầm trồ. Cha nói nếu hôn nhân hai nhà thành công, nàng sẽ được ở đây. Mỗi sáng nàng sẽ thức dậy trên trước giường mềm mại và có người hầu đem đồ ăn đến tận nơi. Nàng sẽ tham gia những bữa tiệc, nhưng buổi tiệc trà tại sảnh chính và mỗi ngày nàng sẽ phải đổi hàng chục bộ váy.
Xa hoa. Luôn là niềm yêu thích của nàng công chúa bé nhỏ Carolyn Marleigh.
Khi nàng bước vào nhà ăn, những đứa trẻ đã đến đông đủ còn người lớn vẫn bận rộn sửa soạn. Không khó để nàng tìm thấy Baldr, cậu bạn mới quen của nàng. Baldr đang bị một đám người vây quanh. Ai cũng tò mò về cậu nhóc phương Đông này.
"Max, mau tránh ra." – Carol ra lệnh với một tên nhóc mặt toàn tàn nhan.
"Carol, trông cậu thật đẹp." – Max cười hì hì khen ngợi nhưng sau đó tầm mắt hắn lại tiếp tục nhìn về phía Baldr. – "Là cậu nhóc sáng này cậu dẫn theo phải không? Tại sao mấy hôm trước không thấy cậu ta?"
"Hừ, cậu còn lâu mới xứng chơi với Baldr." – Carol khinh bỉ liếc hắn sau đó quay sang Baldr. – "Chris đâu? Cậu ấy hay đi theo cậu mà."
"Chris có chút việc nên đến muộn." – Baldr vừa nói vừa dùng ánh mắt biết ơn nhìn Carol. Nếu nàng không đến có lẽ Baldr sẽ bị ánh mắt tò mò của mấy người này dọa chạy.
Carol gật đầu rồi nhìn xuống ghế trống bên cạnh Baldr.
"Đây là chỗ của Chris phải không?" – Nàng suy tư một lúc rồi nói với Baldr. – "Này Baldr, cậu ngồi xuống chỗ Max đi. Max tuy nói nhiều nhưng rất tốt bụng."
Baldr muốn hỏi tại sao nhưng nhìn dáng vẻ của Carol cậu cũng đoán được đôi phần. Baldr liền rời khỏi ghế chạy về phía Max. Max thấy Baldr lại gần liền kích hoạt "súng liên thanh" không ngừng kể lể về cuộc sống của mình. Baldr ngơ ngác nghe hắn nói. Cậu nhóc nhận ra cuộc sống của cậu khác hẳn những đứa trẻ ở đây. Mọi đứa trẻ đều nói về những món đồ chơi đắt tiền những nơi giải trí hạng sang. Còn Baldr, những trò chơi của cậu chỉ là chạy theo anh trai qua khắp phố, nhìn anh mình chơi bóng rổ, lắng nghe mẹ đàn và chơi ghép tranh với ba. Baldr cảm giác bản thân mình lạc lõng ở đây. Cậu nhóc ước mình có thể trở về phòng tiếp tục ghép nốt phần còn lại của bức tranh.
Nhưng sự cô đơn của Baldr không diễn ra quá lâu. Bởi vì Chris xuất hiện. Sự xuất hiện của vị vương tử bí ẩn này khiến cả căn phòng chấn động. Mọi ánh mắt đều bị vẻ ngoài điển trai của Chris thu hút nhưng ánh mắt của hắn chỉ dừng lại ở Baldr. Vị vương tử tóc vàng từ từ bước lại gần Baldr.
"Chris, Chris, mau ngồi đây." – Carol hưng phấn kêu lên nhằm thu hút sự chú ý của Chris. Nàng chỉ vị trí bên cạnh mình rồi nói tiếp. – "Tôi dành riêng cho cậu đấy."
"Tránh ra." – Chris đột ngột lạnh giọng nhìn nàng.
Nụ cười trên mặt Carol trở nên cứng đờ. Nàng mấp máy môi:
"Cậu nói gì vậy, Chris?"
"Đây là chỗ của Baldr. Đi ra." – Chris dường như biến thành một người khác trên khuôn mặt xinh đẹp kia như phủ một lớp băng lạnh giá. Ở góc độ của Carol nàng có thể thấy đôi mắt của Chris. Một thoáng qua, nàng đã nghĩ Chris sẽ giết mình.
"Christopher! Mày đang làm cái gì vậy!" – Max khó chịu lên tiếng. – "Mày muốn ngồi với Baldr thì ra đây cần quái gì phải nặng lời với con gái."
Baldr nhìn đôi mắt hồng hồng của Carol rồi nhìn sang khuôn mặt lạnh lùng của Chris. Cậu nhóc cảm thấy mình nên làm gì đó.
"Chris, tôi ngồi đâu cũng được mà."
"Baldr!" – Carol đột nhiên quát lên. Nhưng sau đó nàng nhận ra mình lỡ lời liền cúi gằm mặt lí nhí nói nhỏ. – "Tôi xuống chỗ Max ngồi."
Khi hai người đã ổn định chỗ ngồi, mọi người trong phòng mới hồi thần. Sự việc vừa rồi không ai dám lên tiếng vì cả Chris và Carol họ đều không thể đắc tội. Hơn nữa chúng chỉ là những đứa trẻ, ánh mắt của Chris quá dọa người khiến chúng không dám giúp Carol. Đến khi người lớn bước vào phòng, đám trẻ lại đổ dồn ánh mắt về phía Carol.
"Sao vậy Carol?" – Nhận ra có điều không ổn, ngài Marleigh lo lắng nhìn con gái yêu của mình. Khuôn mặt Carol nhăn nhó lại cuối cùng nàng tức giận bỏ chạy ra ngoài.
"Carol!" – Baldr lo lắng muốn chạy theo nhưng bị một bàn tay giữ lại.
"Bữa tối còn chưa bắt đầu. Nếu cậu không ăn bụng sẽ khó chịu đấy."
Chris bình thản giúp Baldr cắt thịt bò. Dường như mọi sự ồn ã xung quanh không hề ảnh hưởng đến hắn. Ngay từ đầu Chris đã không định để cuộc nói chuyện giữa hai nhà thành công.
Hắn chỉ muốn chơi đùa một chút với đám người nhỏ bé này.
Bởi vì chúng đã cướp mất Baldr của hắn.
-----------------------------------------------------------------------------------
*Đôi cánh của Icarus: Đại khái là hai cha con Daedalus và Icarus chế tạo một đôi cánh để vượt ngục. Daedalus dặn con không được bay gần mặt trời nếu không sáp ong trên đôi cánh sẽ chảy nhưng mải đuổi theo vị Thần mặt trời Helios, Icarus đã quên mất lời cha dặn và bùm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.