Chương 41
Cà Phê Đắng
02/06/2022
"Đám trẻ đã ngủ chưa?"
Trên hành lang tối tăm bỗng le lói một ánh nến bé nhỏ. Tuy ánh sáng tỏa ra từ nó không đủ để soi rọi cả hành lang nhưng cũng đủ để người khác nhận ra hai người đang trò chuyện là hai vị tu sĩ thuộc tu viện Alf.
"Tôi kiểm tra kĩ càng rồi. Tất cả đều ngủ rất ngon lành."
"Sơ Angela cũng chiều bọn trẻ quá rồi."
"Biết làm sao được."
Nữ tu sĩ nhún vai. Bất chợt trong lùm cây vang lên tiến sột soạt thu hút sự chú ý của cả hai người.
"Ai?" – Một người tiến lên, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn bụi cây rậm rạp.
Meow~
Lùm cây động đậy một chút sau đó một cái đầu lông lá hiện ra.
"Là con mèo của sơ Angela. Cô ấy thường xuyên thả nó đi linh tinh hại tôi còn tưởng đó là ma quỷ."
"Cô ngốc thật, chúng ta đang ở dưới sự che chở của Chúa làm sao ma quỷ dám bước vào đây."
"Cô nó phải, ha ha."
Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc bằng tiếng cười đầy gượng ép. Ánh nến theo bước chân của hai nữ tu cũng dần khuất sau một ngã rẽ.
"Ôi."
Vặn vẹo cái lưng đau của mình, chàng trai con lai từ từ bước ra khỏi bụi cây của ác mộng. Mạc Dương quay sang nhìn bà thím mèo Flavio đầy bất đắc dĩ. Cậu không biết nên coi quý cô đây là chiến hữu kề vai sát cánh hay địch thủ một mất một còn đây khi mà chính cô mèo này từ trên cây nhảy vào người cậu thu hút sự chú ý của hai người kia nhưng sau đó lại chủ động chạy ra giúp chàng trai giải vây.
"Meow." – Nàng mèo phe phẩy đuôi lại gần Mạc Dương. Nó ngước đôi mắt xanh lục của mình lên, đầy chờ mong mà nhìn cậu.
"Được rồi, hai chúng ta sẽ cùng một phe." – Cậu thở dài vươn tay xoa đầu Flavio.
Vì sao cậu lại quay trở lại tu viện nhỉ? Mạc Dương cũng không biết nữa. Có lẽ là do cảm giác mơ hồ lướt qua như một cơn gió trong lòng cậu. Khi nhìn Miu vui vẻ cùng những người bạn mới, cậu đã vô tình phát hiện trên cổ nàng mèo có một chiếc chuông nhỏ. Nhà thờ sẽ đổ chuông vào lúc 6 giờ sáng, 12 giờ trưa và 6 giờ chiều. Vào lúc này mọi tín đồ sẽ tập hợp lại để đọc Kinh Truyền Tin. Trong lúc mọi người tụ tập lại như vậy, việc giao dịch bất chính ở bên ngoài xảy ra là có khả năng. Tất nhiên rủi ro cũng rất cao nếu bọn họ vô tình bị ai đó trong tu viện hoặc bất kì người dân xung quanh nhìn thấy.
Vì vậy Mạc Dương nghĩ đến những tín hiệu nhỏ hơn và cậu phát hiện ra chiếc vòng gắn chuông của Flavio. Nếu để ý kĩ, chiếc vòng đã bị ai đó nhét giấy vào để không phát ra tiếng kêu. Có thể do ai đó phát ngán vì tiếng leng keng nên cố chặn nó lại. Tuy nhiên chàng trai chính nghĩa Mạc Dương vẫn chạy lòng vòng quanh thị trấn và ghé vào tất cả các cửa hàng thú cưng, cậu cũng ghé qua các cửa hàng đồng hồ. Tất nhiên sự nỗ lực ngây ngô này lại khiến cậu thanh niên thu được vài tín hiệu tốt. quả thực người của tu viện Alf đã mua một số lượng lớn vòng cổ cho thú cưng. Điều này đã thôi thúc cậu quay trở lại đây vào ban đêm.
Tất nhiên ở một phương diện nào đó chàng trai phương Đông không hề vọng suy đoán của bàn thân là đúng. Dù sao trông sơ Angela không giống người xấu...
"Haizz." – Lại một tiếng thở dài não nề. Mạc Dương quay sang cô mèo bên cạnh đang bân rộn chải chuốt. – "Nếu nhiệm vụ của mày là trở thành tín hiệu gọi bọn buôn người vậy mau dẫn tao đến nơi đó đi."
Flavio liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ai kia rồi tiếp tục chuyên tâm liếm láp. Sau khi kiểm tra lại một lần từ trên xuống dưới và chắc chắn bản thân mình đã sạch sẽ. Cô mèo mới bắt đầu ung dung bước qua Mạc Dương, đi về phía tòa nhà chính của tu viện.
Mạc Dương hơi ngẩn người sau đó chạy theo. Con mèo này là hiểu được tiếng người sao?
Tuy nhiên sự băn khoăn của cậu nhanh chóng được giải quyết. Chàng trai con lai không biết nên bày ra biểu cảm gì với khung cảnh trước mặt. Lần nữa đóng lại tủ gỗ, cậu cảm thấy khóe môi mình đã cứng đờ, nhìn sang cô mèo Flavio đang ngoan ngoãn ngồi trước bát ăn của mình.
"Mày đưa tao đến đây chỉ là để nhờ tao lấy thức ăn cho mày?"
"Meow!"
"Từ từ đã... Bản thân mình mất cả buổi chiều để tìm đến quán bán phụ kiện thú cưng. Xác nhận tu viện Alf đã mua một số lượng lớn vòng cổ gắn chuông. Sau đó mang cái đầu chỉ chứa mấy tình tiết vớ vẩn trong tiểu thuyết để chạy đến nơi này vào ban đêm. Trời ạ, Mạc Dương. Rốt cuộc mày đang làm gì vậy?"
Mạc Dương vò đầu không ngừng đi đi lại lại trong căn bếp. Cậu thật chẳng hiểu nổi bản thân mình lúc này nữa.
"Mày cảm thấy tao giống tên ngốc không, Flavio?"
"Meow!"
Dĩ nhiên nàng mèo không hiểu được cậu đang nói gì. Nó chỉ đang cần ai đó có thể giúp nó lấy cái thứ hấp dẫn ngon lành đựng trong những chiếc lon sắt kia thôi. Nhưng đối với chàng trai còn đang không ngừng bối rối kia nó lại như một lời khẳng định rằng "ồ anh bạn, cậu còn ngốc hơn miếng pizza tôi đang ăn hàng ngày nữa. Bớt xem phim viễn tưởng đi!"
Tuy nhiên cuộc nói chuyện vô nghĩa giữa một người một mèo nhanh chóng bị gián đoạn bởi tiếng bước chân từ đằng xa.
Mạc Dương nhanh chóng phản ứng lại bằng cách chui vào cánh cửa chứa đồ bên cạnh. Và điều "tuyệt vời" có lẽ chính cậu cũng không ngờ tới là trong không gian chật hẹp kia đã ngụ sẵn một người khác.
Cậu thanh niên gần như đứng tim tại chỗ khi nhận ra điều này. Nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép cậu kêu ré lên hay làm bất cứ động tác vô nghĩa nào, cậu chỉ có thể đè những phản xạ nguyên thủy của bản thân mà thầm tự nhủ: Nếu như người này thật sự muốn hại cậu hắn đã ra tay từ khi cậu đặt chân vào căn bếp này rồi. Với cái thể chất "tốt đẹp" của mình, cậu tin tưởng bất kì ai cũng có thể lóc xương cậu rồi ném cho Flavio ăn.
"Chà tao tưởng là ai cơ. Ra là con mèo béo này."
Một tiếng cười trầm quá mức chợt vang lên, tiếp đến là những bước chân nặng nhọc như ai đó dùng chùy đá gõ lên sàn. Điều này khiến Mạc Dương không khỏi tưởng tượng ra đây là một gã đô con với cánh tay toàn cơ bắp. Không giấu được tò mò, cậu ghé mắt vào khe cửa, cố nhìn xem kẻ kia là ai.
Quả thật hắn là một tên người Ý to lớn với cánh tay chằng chịt vết xăm. Nếu Miu ở đây, có lẽ em sẽ nhận ra ngay gã ta chính là kẻ em gặp đầu tiên khi đặt chân đến mảnh đất này. Gã ta chính là kẻ mà Ron, anh trai của em giao dịch.
"Mày có muốn ăn gì không?" – Gã đàn ông chợt quay về phía chàng trai đang ẩn núp hại cậu giật thót tim. Tuy nhiên ngay sau đó cậu nhận ra gã đang nói chuyện với kẻ ngoài cửa, Ron.
"Không... không cảm ơn ngài..."
Ron run rẩy từ từ tiến lại gần bàn ăn. Khác với ấn tượng một con chuột cống khoác lên mình trang phục hào hoa trong lần đầu gặp, Ron lúc này còn tệ hơn cả một con chuột cống. Hắn gầy gò xanh xao, hai hốc mắt đen xì còn cằm thì lấm tấm những cọng râu. Hắn vẫn mặc chiếc áo măng tô khi còn ở Anh điều này khiến Mạc Dương không thể không đặt ra câu hỏi hắn đã bao ngày không tắm rồi.
"Mày có chuyện gì muốn hỏi tao phải không?" – Gã đàn ông ngồi xuống ghế, thuận tay lấy ra một chai rượu.
Ở góc độ của Mạc Dương, cậu có thể nhìn thấy một bên mắt bị hỏng của gã ta. Bất chợt cậu nghĩ đến gã đàn ông tên Ezio chột kia. Nếu thật sự là gã... Mạc Dương không biết nên vui mừng vì phán đoán của bản thân đúng hay buồn khổ vì nó thật sự liên quan đến tu viện Alf này nữa.
"Không có... Tôi chỉ... Thật ra tôi có một câu hỏi nhỏ..."
Sau vài phút nói năng lộn xộn cuối cùng Ron cũng tìm lại được ngôn ngữ của bản thân. Gã chột hơi nhướng mày nhìn hắn.
"Em... em gái tôi... Con bé cũng sẽ như bọn chúng sao?"
"Ồ tất nhiên là không rồi anh bạn, con bé đã nhìn thấy ánh mặt trời vậy nên con bé sẽ sống sót. Ban đầu tao định làm một vụ bắt cóc sau đó ả tu sĩ kia sẽ đến giải cứu. Nhưng ả ta nói không cần thiết vậy vì tác dụng của con bé đã hết rồi. Nhưng mà... tao không nghĩ mày lại là một người anh tốt đâu bastardo (thằng khốn)."
"Tôi chỉ lo lắng con bé sẽ bị mắc căn bệnh nào đó... những căn bệnh liên quan đến tình dục... ngài cũng biết là nó sẽ rất rắc rối nếu như các ngài không cần nó nữa và tôi buộc phải bán nó cho người khác. Bọn họ sẽ sẽ nghĩ sao khi một món hàng dính phải lậu hay HIV?"
"Sei davvero uno stronzo! (Mày thật sự là một thằng khốn nạn đấy!)" – Gã chột Ezio thoáng ngạc nhiên sau đó liền phì cười cầm lấy chai rượu rồi chạm nhẹ với chiếc cốc thủy tinh rỗng trên bàn.
Khác với vẻ bình thản của gã đàn ông Italia, Mạc Dương gần như muốn nổi khùng khi nghe những lời nói kia. Đứa trẻ mà Ron nhắc đến là em gái hắn, một cô bé chưa đến 14 tuổi và hắn lại muốn đem nó bán đi, phục vụ cho đám đàn ông như một cô gái bán hoa. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Hắn có còn là người không!
Trong lúc chàng trai còn đang cố gắng làm lạnh đầu mình thì ngài "bạn cùng phòng bất đắc dĩ" bất chợt nắm lấy tay cậu. Mạc Dương hoảng hồn quay sang nhìn hắn nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy một khoảng không màu đen.
Bình-tĩnh.
Hắn dùng ngón trỏ viết lên lòng bàn tay cậu. Chàng trai hơi sững người lại, sau vài giây suy nghĩ trong đầu cậu chợt lóe lên một cái tên quen thuộc – Skadi.
Thế quái nào?!
Cậu thật sự không ngờ tên sát thủ biến thái kia thật sự đến Ý tìm cậu. Hai vai cậu khẽ run lên, cậu có thể cảm nhận được bản thân mình đang căng thẳng. Giờ thì hay rồi, ngoài kia có giặc mà trong này cũng có thù. Trong tình trạng này cái tên kia có làm gì thì cậu có thể ngăn được sao?
Mạc Dương nhắm mắt lại trong đầu không ngừng hồi tưởng những động tác cơ bản của môn võ phòng vệ. Cậu chỉ mới học nó được hai buổi sau đó lặn mất tăm. Tất nhiên sẽ chẳng ai ngờ được lí do vứt một khoản tiền để học võ rồi lại chẳng thèm đi học của cậu thanh niên là do bộ lông của Luke quá mềm mại khiến cậu chẳng thể rời giường để đến nơi học võ. Tất nhiên lúc đó cậu còn trẻ và còn rất "nghịch ngợm".
Từ từ nào Mạc Dương. Khoan suy nghĩ mấy điều vớ vần và tập trung vào việc chính của bản thân trước đã. Những động tác như nào vậy? Gối... chân... và tay? Tại sao lúc cần thiết trí nhớ của mình lại tệ hại đến vậy?
Cùng lúc này, phía bên kia cánh cửa Ron cùng Ezio đã có chút ngà ngà say. Rượu vào lời ra, lúc này Ron không còn ngượng ngùng gì mà nói ra thắc mắc bấy lâu trong lòng mình. Hắn thật sự muốn biết vì sao em gái hắn lại được sơ Angela lựa chọn thậm chí không tiếc một khoảng tiền lớn để mua lại con bé. Gã chột im lặng một lúc cuối cùng cũng lên tiếng.
"Tao muốn dùng nó để nhử một thằng nhóc. Nếu biết con bé ở đây chắc chắn thằng nhóc châu Á kia sẽ đến. Tao cũng chỉ được thuê để làm việc này thôi còn lí do vì sao ả ta muốn thằng nhóc kia đến vậy tao cũng chịu. Có vẻ trước đây hai người bọn họ đã gặp nhau. Những gì tao biết là ả ta muốn thiêu cháy nó."
Lời này không phải nói đùa. Ezio nghĩ đến sắc mặt méo mó của vị tu sĩ kia liền thở dài tiếp tục uống rượu. Trái ngược với vẻ bình thản của hai người kia, Mạc Dương lại hoàn toán bất ngờ trước lời nói của gã đàn ông.
Miu bị đưa đến đây là vì cậu sao?
*****
Mạc Dương nhanh chân chạy ra ngoài. Cậu lấm lét nhìn xung quanh, phát hiện không có ai chú ý liền vội vã đặt tay lên tường dùng hết sức lực của bản thân để nhảy lên bờ tường. Thầm cảm tạ Chúa, Mạc Dương bất chợt chạm vào đầy kinh ngạc của cậu thiếu niên.
"Cristiano?"
Trước cuộc gặp mặt đầy bất ngờ này, cả hai người đều không biết nói gì chì có thể trơ mắt nhìn nhau. Ngay khi cậu muốn hỏi vì sao cậu nhóc khó tính nhà Calabrese lại ở đây thì đằng sau chợt vang lên tiếng chó sủa.
Một con chó Becgie Đức đang không ngừng gầm gừ với cậu. Và khi thấy chàng trai đang có ý định di chuyển, nó liền nhảy sồ lên sủa ing ỏi cả một tu viện. Ở góc độ của Mạc Dương, cậu có thể nhìn thấy được hàm răng sắc nhọn của nó, mỗi lần con chó mở miệng là bọt nước bắt ra ra tung tóe khiến ảnh của nó trong mắt chàng trai càng thêm đáng sợ.
"Saltare! Saltare! (Nhảy! Mau nhảy!)" – Ở dưới đất, Cristiano không ngừng hô lên.
Mạc Dương băn khoăn nhìn con chó rồi nhìn cậu nhóc cuối cùng cậu đánh liều nhắm mắt mà nhảy xuống. Cristiano vươn tay đỡ lấy cậu nhưng vì chênh lệnh trọng lượng nên cả hai ngã nhào xuống đất.
"Chúng ta đi." – Mạc Dương nhanh chóng ngồi dậy kéo tay cậu nhóc chạy đi.
Cristiano do dự một lúc sau đó cúi xuống nhặt lên một hòn đá ném sang bước tường bên cạnh, trùng hợp là viên đá nhắm trúng con chó to lớn kia. Nó kêu ẳng một tiếng nhanh chóng bỏ chạy. Đến khi một vị linh mục chạy ra thì hai người đã sớm chạy mất.
Sau khi đi được một quãng khá xa, thiếu niên Italia chợt giữ tay Mạc Dương lại.
"Đừng về nhà." – Cậu thành khẩn mà nhìn Mạc Dương. – "Nếu anh tin tôi thì đừng về nhà."
"Nhưng chúng ta sẽ đi đâu?"
Cậu nhóc im lặng một lúc cuối cùng cũng làm ra một quyết định:
"Đi theo tôi."
Mạc Dương không biết vì sao Cristiano ngăn cản cậu trở về nhà Calabrese. Linh mục Federico cũng từng nói với cậu Cristiano là một đứa trẻ hư nhưng xuất phát từ một sự cảm ứng nào đó, Mạc Dương lựa chọn tin tưởng cậu nhóc. Dù sao cậu không thể ngồi yên như lời ai đó nói được.
Ngồi yên sao?
Mạc Dương vươn tay chạm vào khóe môi của mình.
2 tiếng trước...
Ezio cùng Ron đã sớm rời khỏi phòng bếp để lại một bài loang lổ rượu. Tuy nhiên chàng trai con lại cùng vị khách không mời mà đến kia vẫn ẩn núp trong không gian nhỏ hẹp. Mạc Dương khẽ cựa mình nhưng nhanh chóng bị người kia giữ lại. Cậu không biết nên mô tả tình cảnh của bản thân lúc này như thế nào khi mà cả người cậu đã bị đặt trên cánh cửa, còn đôi mắt đang bị một bàn tay to lớn che mất. Mạc Dương ước bản thân mình có thể to hơn một chút, cao hơn một chút để có thể táng vài nhát vào mặt kẻ điên kia.
"Chúng ta... chúng ta có thể... thương... thương lượng được không?"
Từng từ từng từ một được bật ra một cách nặng nhọc đan xen trong những nụ hôn ẩm ướt. Cậu thật sự điên rồi! Đòi thương lượng với một gã không bình thường trong khi hai người đang trao nhau những thứ mà chỉ những kẻ yêu nhau say đắm mới làm.
"Giữa hai chúng ta không tồn tại từ "thương lượng"." – Một tiếng thở dài phát ra khi hai người đang ở rất gần nhau. – "Em nên trở về đi. Mọi chuyện đã có tôi lo."
Cuối cùng hắn cũng chịu nói chuyện với mình. Mạc Dương thầm thở phào trong đầu không ngừng quay cuồng để nhớ xem cậu đã nghe giọng nói này ở đâu. Tất nhiên cậu chỉ suy đoán một chút rồi lựa chọn từ bỏ, nếu hắn là một học sinh ưu tú của học viện âm nhạc hay một gã có khả năng thiên bẩm về biến đổi giọng nói của mình thì cho dù Mạc Dương có nghĩ rụng hết tóc cũng chưa chắc biết được hắn là ai.
"Tôi chỉ muốn biết... ừm vì sao Miu cùng tôi bị cuốn việc này..."
Vậy nên tôi sẽ không trở về được.
"Vì em cảm thấy nơi này với em có liên kết nào đó." – Một cái hôn khẽ chạm lên vành tai cậu. – "Em rất nhạy cảm, tình yêu của tôi, dù em đã quên mất nó nhưng em vẫn cố nắm lấy những thứ mơ hồ trong tiềm thức của bản thân để tìm đến nó."
"Trong quá khứ tôi từng biết anh sao?"
Mạc Dương vội vã hỏi. Trong lòng cậu chợt lóe lên một hi vọng mỏng manh tựa như chỉ cần người này nói ra gì đó là lớp sương mù trong đầu cậu sẽ biến mất. Nhưng có vẻ Skadi vẫn muốn chơi trò mèo vờn chuột với cậu nhóc nhà hắn thêm một thời gian nữa như một sự trừng phạt nhỏ vì những gì cậu nhóc vô tâm đã làm trong quá khứ. Hắn khẽ cười mà trả lời:
"Đừng hỏi mấy câu vô nghĩa như vậy. Tôi sẽ rất giận đấy, chim sẻ nhỏ của tôi. Giờ hãy ngoan ngoãn trở về nhà. Tôi sẽ giúp em giải quyết tất cả. Mọi nguyện vọng của em tôi sẽ đáp ứng đầy đủ. Nếu em tiếp tục đi, em sẽ ngã đấy."
Nhận ra người đối diện đang muốn rời khỏi cậu, Mạc Dương theo bản năng giãy ra khỏi người thanh niên, cậu dùng bàn tay vừa thoát khỏi gông cùm mà vươn về phía trước như muốn thông qua tiếp xúc da thịt đoán xem hắn ta là ai. Người kia có vẻ không mấy ngạc nhiên trước hành động ngây ngô của cậu. Hắn cười khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu, áp lên má mình sau đó đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay cậu thay cho lời từ biệt. Đến khi cậu nhóc con lai
Trên hành lang tối tăm bỗng le lói một ánh nến bé nhỏ. Tuy ánh sáng tỏa ra từ nó không đủ để soi rọi cả hành lang nhưng cũng đủ để người khác nhận ra hai người đang trò chuyện là hai vị tu sĩ thuộc tu viện Alf.
"Tôi kiểm tra kĩ càng rồi. Tất cả đều ngủ rất ngon lành."
"Sơ Angela cũng chiều bọn trẻ quá rồi."
"Biết làm sao được."
Nữ tu sĩ nhún vai. Bất chợt trong lùm cây vang lên tiến sột soạt thu hút sự chú ý của cả hai người.
"Ai?" – Một người tiến lên, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn bụi cây rậm rạp.
Meow~
Lùm cây động đậy một chút sau đó một cái đầu lông lá hiện ra.
"Là con mèo của sơ Angela. Cô ấy thường xuyên thả nó đi linh tinh hại tôi còn tưởng đó là ma quỷ."
"Cô ngốc thật, chúng ta đang ở dưới sự che chở của Chúa làm sao ma quỷ dám bước vào đây."
"Cô nó phải, ha ha."
Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc bằng tiếng cười đầy gượng ép. Ánh nến theo bước chân của hai nữ tu cũng dần khuất sau một ngã rẽ.
"Ôi."
Vặn vẹo cái lưng đau của mình, chàng trai con lai từ từ bước ra khỏi bụi cây của ác mộng. Mạc Dương quay sang nhìn bà thím mèo Flavio đầy bất đắc dĩ. Cậu không biết nên coi quý cô đây là chiến hữu kề vai sát cánh hay địch thủ một mất một còn đây khi mà chính cô mèo này từ trên cây nhảy vào người cậu thu hút sự chú ý của hai người kia nhưng sau đó lại chủ động chạy ra giúp chàng trai giải vây.
"Meow." – Nàng mèo phe phẩy đuôi lại gần Mạc Dương. Nó ngước đôi mắt xanh lục của mình lên, đầy chờ mong mà nhìn cậu.
"Được rồi, hai chúng ta sẽ cùng một phe." – Cậu thở dài vươn tay xoa đầu Flavio.
Vì sao cậu lại quay trở lại tu viện nhỉ? Mạc Dương cũng không biết nữa. Có lẽ là do cảm giác mơ hồ lướt qua như một cơn gió trong lòng cậu. Khi nhìn Miu vui vẻ cùng những người bạn mới, cậu đã vô tình phát hiện trên cổ nàng mèo có một chiếc chuông nhỏ. Nhà thờ sẽ đổ chuông vào lúc 6 giờ sáng, 12 giờ trưa và 6 giờ chiều. Vào lúc này mọi tín đồ sẽ tập hợp lại để đọc Kinh Truyền Tin. Trong lúc mọi người tụ tập lại như vậy, việc giao dịch bất chính ở bên ngoài xảy ra là có khả năng. Tất nhiên rủi ro cũng rất cao nếu bọn họ vô tình bị ai đó trong tu viện hoặc bất kì người dân xung quanh nhìn thấy.
Vì vậy Mạc Dương nghĩ đến những tín hiệu nhỏ hơn và cậu phát hiện ra chiếc vòng gắn chuông của Flavio. Nếu để ý kĩ, chiếc vòng đã bị ai đó nhét giấy vào để không phát ra tiếng kêu. Có thể do ai đó phát ngán vì tiếng leng keng nên cố chặn nó lại. Tuy nhiên chàng trai chính nghĩa Mạc Dương vẫn chạy lòng vòng quanh thị trấn và ghé vào tất cả các cửa hàng thú cưng, cậu cũng ghé qua các cửa hàng đồng hồ. Tất nhiên sự nỗ lực ngây ngô này lại khiến cậu thanh niên thu được vài tín hiệu tốt. quả thực người của tu viện Alf đã mua một số lượng lớn vòng cổ cho thú cưng. Điều này đã thôi thúc cậu quay trở lại đây vào ban đêm.
Tất nhiên ở một phương diện nào đó chàng trai phương Đông không hề vọng suy đoán của bàn thân là đúng. Dù sao trông sơ Angela không giống người xấu...
"Haizz." – Lại một tiếng thở dài não nề. Mạc Dương quay sang cô mèo bên cạnh đang bân rộn chải chuốt. – "Nếu nhiệm vụ của mày là trở thành tín hiệu gọi bọn buôn người vậy mau dẫn tao đến nơi đó đi."
Flavio liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ai kia rồi tiếp tục chuyên tâm liếm láp. Sau khi kiểm tra lại một lần từ trên xuống dưới và chắc chắn bản thân mình đã sạch sẽ. Cô mèo mới bắt đầu ung dung bước qua Mạc Dương, đi về phía tòa nhà chính của tu viện.
Mạc Dương hơi ngẩn người sau đó chạy theo. Con mèo này là hiểu được tiếng người sao?
Tuy nhiên sự băn khoăn của cậu nhanh chóng được giải quyết. Chàng trai con lai không biết nên bày ra biểu cảm gì với khung cảnh trước mặt. Lần nữa đóng lại tủ gỗ, cậu cảm thấy khóe môi mình đã cứng đờ, nhìn sang cô mèo Flavio đang ngoan ngoãn ngồi trước bát ăn của mình.
"Mày đưa tao đến đây chỉ là để nhờ tao lấy thức ăn cho mày?"
"Meow!"
"Từ từ đã... Bản thân mình mất cả buổi chiều để tìm đến quán bán phụ kiện thú cưng. Xác nhận tu viện Alf đã mua một số lượng lớn vòng cổ gắn chuông. Sau đó mang cái đầu chỉ chứa mấy tình tiết vớ vẩn trong tiểu thuyết để chạy đến nơi này vào ban đêm. Trời ạ, Mạc Dương. Rốt cuộc mày đang làm gì vậy?"
Mạc Dương vò đầu không ngừng đi đi lại lại trong căn bếp. Cậu thật chẳng hiểu nổi bản thân mình lúc này nữa.
"Mày cảm thấy tao giống tên ngốc không, Flavio?"
"Meow!"
Dĩ nhiên nàng mèo không hiểu được cậu đang nói gì. Nó chỉ đang cần ai đó có thể giúp nó lấy cái thứ hấp dẫn ngon lành đựng trong những chiếc lon sắt kia thôi. Nhưng đối với chàng trai còn đang không ngừng bối rối kia nó lại như một lời khẳng định rằng "ồ anh bạn, cậu còn ngốc hơn miếng pizza tôi đang ăn hàng ngày nữa. Bớt xem phim viễn tưởng đi!"
Tuy nhiên cuộc nói chuyện vô nghĩa giữa một người một mèo nhanh chóng bị gián đoạn bởi tiếng bước chân từ đằng xa.
Mạc Dương nhanh chóng phản ứng lại bằng cách chui vào cánh cửa chứa đồ bên cạnh. Và điều "tuyệt vời" có lẽ chính cậu cũng không ngờ tới là trong không gian chật hẹp kia đã ngụ sẵn một người khác.
Cậu thanh niên gần như đứng tim tại chỗ khi nhận ra điều này. Nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép cậu kêu ré lên hay làm bất cứ động tác vô nghĩa nào, cậu chỉ có thể đè những phản xạ nguyên thủy của bản thân mà thầm tự nhủ: Nếu như người này thật sự muốn hại cậu hắn đã ra tay từ khi cậu đặt chân vào căn bếp này rồi. Với cái thể chất "tốt đẹp" của mình, cậu tin tưởng bất kì ai cũng có thể lóc xương cậu rồi ném cho Flavio ăn.
"Chà tao tưởng là ai cơ. Ra là con mèo béo này."
Một tiếng cười trầm quá mức chợt vang lên, tiếp đến là những bước chân nặng nhọc như ai đó dùng chùy đá gõ lên sàn. Điều này khiến Mạc Dương không khỏi tưởng tượng ra đây là một gã đô con với cánh tay toàn cơ bắp. Không giấu được tò mò, cậu ghé mắt vào khe cửa, cố nhìn xem kẻ kia là ai.
Quả thật hắn là một tên người Ý to lớn với cánh tay chằng chịt vết xăm. Nếu Miu ở đây, có lẽ em sẽ nhận ra ngay gã ta chính là kẻ em gặp đầu tiên khi đặt chân đến mảnh đất này. Gã ta chính là kẻ mà Ron, anh trai của em giao dịch.
"Mày có muốn ăn gì không?" – Gã đàn ông chợt quay về phía chàng trai đang ẩn núp hại cậu giật thót tim. Tuy nhiên ngay sau đó cậu nhận ra gã đang nói chuyện với kẻ ngoài cửa, Ron.
"Không... không cảm ơn ngài..."
Ron run rẩy từ từ tiến lại gần bàn ăn. Khác với ấn tượng một con chuột cống khoác lên mình trang phục hào hoa trong lần đầu gặp, Ron lúc này còn tệ hơn cả một con chuột cống. Hắn gầy gò xanh xao, hai hốc mắt đen xì còn cằm thì lấm tấm những cọng râu. Hắn vẫn mặc chiếc áo măng tô khi còn ở Anh điều này khiến Mạc Dương không thể không đặt ra câu hỏi hắn đã bao ngày không tắm rồi.
"Mày có chuyện gì muốn hỏi tao phải không?" – Gã đàn ông ngồi xuống ghế, thuận tay lấy ra một chai rượu.
Ở góc độ của Mạc Dương, cậu có thể nhìn thấy một bên mắt bị hỏng của gã ta. Bất chợt cậu nghĩ đến gã đàn ông tên Ezio chột kia. Nếu thật sự là gã... Mạc Dương không biết nên vui mừng vì phán đoán của bản thân đúng hay buồn khổ vì nó thật sự liên quan đến tu viện Alf này nữa.
"Không có... Tôi chỉ... Thật ra tôi có một câu hỏi nhỏ..."
Sau vài phút nói năng lộn xộn cuối cùng Ron cũng tìm lại được ngôn ngữ của bản thân. Gã chột hơi nhướng mày nhìn hắn.
"Em... em gái tôi... Con bé cũng sẽ như bọn chúng sao?"
"Ồ tất nhiên là không rồi anh bạn, con bé đã nhìn thấy ánh mặt trời vậy nên con bé sẽ sống sót. Ban đầu tao định làm một vụ bắt cóc sau đó ả tu sĩ kia sẽ đến giải cứu. Nhưng ả ta nói không cần thiết vậy vì tác dụng của con bé đã hết rồi. Nhưng mà... tao không nghĩ mày lại là một người anh tốt đâu bastardo (thằng khốn)."
"Tôi chỉ lo lắng con bé sẽ bị mắc căn bệnh nào đó... những căn bệnh liên quan đến tình dục... ngài cũng biết là nó sẽ rất rắc rối nếu như các ngài không cần nó nữa và tôi buộc phải bán nó cho người khác. Bọn họ sẽ sẽ nghĩ sao khi một món hàng dính phải lậu hay HIV?"
"Sei davvero uno stronzo! (Mày thật sự là một thằng khốn nạn đấy!)" – Gã chột Ezio thoáng ngạc nhiên sau đó liền phì cười cầm lấy chai rượu rồi chạm nhẹ với chiếc cốc thủy tinh rỗng trên bàn.
Khác với vẻ bình thản của gã đàn ông Italia, Mạc Dương gần như muốn nổi khùng khi nghe những lời nói kia. Đứa trẻ mà Ron nhắc đến là em gái hắn, một cô bé chưa đến 14 tuổi và hắn lại muốn đem nó bán đi, phục vụ cho đám đàn ông như một cô gái bán hoa. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Hắn có còn là người không!
Trong lúc chàng trai còn đang cố gắng làm lạnh đầu mình thì ngài "bạn cùng phòng bất đắc dĩ" bất chợt nắm lấy tay cậu. Mạc Dương hoảng hồn quay sang nhìn hắn nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy một khoảng không màu đen.
Bình-tĩnh.
Hắn dùng ngón trỏ viết lên lòng bàn tay cậu. Chàng trai hơi sững người lại, sau vài giây suy nghĩ trong đầu cậu chợt lóe lên một cái tên quen thuộc – Skadi.
Thế quái nào?!
Cậu thật sự không ngờ tên sát thủ biến thái kia thật sự đến Ý tìm cậu. Hai vai cậu khẽ run lên, cậu có thể cảm nhận được bản thân mình đang căng thẳng. Giờ thì hay rồi, ngoài kia có giặc mà trong này cũng có thù. Trong tình trạng này cái tên kia có làm gì thì cậu có thể ngăn được sao?
Mạc Dương nhắm mắt lại trong đầu không ngừng hồi tưởng những động tác cơ bản của môn võ phòng vệ. Cậu chỉ mới học nó được hai buổi sau đó lặn mất tăm. Tất nhiên sẽ chẳng ai ngờ được lí do vứt một khoản tiền để học võ rồi lại chẳng thèm đi học của cậu thanh niên là do bộ lông của Luke quá mềm mại khiến cậu chẳng thể rời giường để đến nơi học võ. Tất nhiên lúc đó cậu còn trẻ và còn rất "nghịch ngợm".
Từ từ nào Mạc Dương. Khoan suy nghĩ mấy điều vớ vần và tập trung vào việc chính của bản thân trước đã. Những động tác như nào vậy? Gối... chân... và tay? Tại sao lúc cần thiết trí nhớ của mình lại tệ hại đến vậy?
Cùng lúc này, phía bên kia cánh cửa Ron cùng Ezio đã có chút ngà ngà say. Rượu vào lời ra, lúc này Ron không còn ngượng ngùng gì mà nói ra thắc mắc bấy lâu trong lòng mình. Hắn thật sự muốn biết vì sao em gái hắn lại được sơ Angela lựa chọn thậm chí không tiếc một khoảng tiền lớn để mua lại con bé. Gã chột im lặng một lúc cuối cùng cũng lên tiếng.
"Tao muốn dùng nó để nhử một thằng nhóc. Nếu biết con bé ở đây chắc chắn thằng nhóc châu Á kia sẽ đến. Tao cũng chỉ được thuê để làm việc này thôi còn lí do vì sao ả ta muốn thằng nhóc kia đến vậy tao cũng chịu. Có vẻ trước đây hai người bọn họ đã gặp nhau. Những gì tao biết là ả ta muốn thiêu cháy nó."
Lời này không phải nói đùa. Ezio nghĩ đến sắc mặt méo mó của vị tu sĩ kia liền thở dài tiếp tục uống rượu. Trái ngược với vẻ bình thản của hai người kia, Mạc Dương lại hoàn toán bất ngờ trước lời nói của gã đàn ông.
Miu bị đưa đến đây là vì cậu sao?
*****
Mạc Dương nhanh chân chạy ra ngoài. Cậu lấm lét nhìn xung quanh, phát hiện không có ai chú ý liền vội vã đặt tay lên tường dùng hết sức lực của bản thân để nhảy lên bờ tường. Thầm cảm tạ Chúa, Mạc Dương bất chợt chạm vào đầy kinh ngạc của cậu thiếu niên.
"Cristiano?"
Trước cuộc gặp mặt đầy bất ngờ này, cả hai người đều không biết nói gì chì có thể trơ mắt nhìn nhau. Ngay khi cậu muốn hỏi vì sao cậu nhóc khó tính nhà Calabrese lại ở đây thì đằng sau chợt vang lên tiếng chó sủa.
Một con chó Becgie Đức đang không ngừng gầm gừ với cậu. Và khi thấy chàng trai đang có ý định di chuyển, nó liền nhảy sồ lên sủa ing ỏi cả một tu viện. Ở góc độ của Mạc Dương, cậu có thể nhìn thấy được hàm răng sắc nhọn của nó, mỗi lần con chó mở miệng là bọt nước bắt ra ra tung tóe khiến ảnh của nó trong mắt chàng trai càng thêm đáng sợ.
"Saltare! Saltare! (Nhảy! Mau nhảy!)" – Ở dưới đất, Cristiano không ngừng hô lên.
Mạc Dương băn khoăn nhìn con chó rồi nhìn cậu nhóc cuối cùng cậu đánh liều nhắm mắt mà nhảy xuống. Cristiano vươn tay đỡ lấy cậu nhưng vì chênh lệnh trọng lượng nên cả hai ngã nhào xuống đất.
"Chúng ta đi." – Mạc Dương nhanh chóng ngồi dậy kéo tay cậu nhóc chạy đi.
Cristiano do dự một lúc sau đó cúi xuống nhặt lên một hòn đá ném sang bước tường bên cạnh, trùng hợp là viên đá nhắm trúng con chó to lớn kia. Nó kêu ẳng một tiếng nhanh chóng bỏ chạy. Đến khi một vị linh mục chạy ra thì hai người đã sớm chạy mất.
Sau khi đi được một quãng khá xa, thiếu niên Italia chợt giữ tay Mạc Dương lại.
"Đừng về nhà." – Cậu thành khẩn mà nhìn Mạc Dương. – "Nếu anh tin tôi thì đừng về nhà."
"Nhưng chúng ta sẽ đi đâu?"
Cậu nhóc im lặng một lúc cuối cùng cũng làm ra một quyết định:
"Đi theo tôi."
Mạc Dương không biết vì sao Cristiano ngăn cản cậu trở về nhà Calabrese. Linh mục Federico cũng từng nói với cậu Cristiano là một đứa trẻ hư nhưng xuất phát từ một sự cảm ứng nào đó, Mạc Dương lựa chọn tin tưởng cậu nhóc. Dù sao cậu không thể ngồi yên như lời ai đó nói được.
Ngồi yên sao?
Mạc Dương vươn tay chạm vào khóe môi của mình.
2 tiếng trước...
Ezio cùng Ron đã sớm rời khỏi phòng bếp để lại một bài loang lổ rượu. Tuy nhiên chàng trai con lại cùng vị khách không mời mà đến kia vẫn ẩn núp trong không gian nhỏ hẹp. Mạc Dương khẽ cựa mình nhưng nhanh chóng bị người kia giữ lại. Cậu không biết nên mô tả tình cảnh của bản thân lúc này như thế nào khi mà cả người cậu đã bị đặt trên cánh cửa, còn đôi mắt đang bị một bàn tay to lớn che mất. Mạc Dương ước bản thân mình có thể to hơn một chút, cao hơn một chút để có thể táng vài nhát vào mặt kẻ điên kia.
"Chúng ta... chúng ta có thể... thương... thương lượng được không?"
Từng từ từng từ một được bật ra một cách nặng nhọc đan xen trong những nụ hôn ẩm ướt. Cậu thật sự điên rồi! Đòi thương lượng với một gã không bình thường trong khi hai người đang trao nhau những thứ mà chỉ những kẻ yêu nhau say đắm mới làm.
"Giữa hai chúng ta không tồn tại từ "thương lượng"." – Một tiếng thở dài phát ra khi hai người đang ở rất gần nhau. – "Em nên trở về đi. Mọi chuyện đã có tôi lo."
Cuối cùng hắn cũng chịu nói chuyện với mình. Mạc Dương thầm thở phào trong đầu không ngừng quay cuồng để nhớ xem cậu đã nghe giọng nói này ở đâu. Tất nhiên cậu chỉ suy đoán một chút rồi lựa chọn từ bỏ, nếu hắn là một học sinh ưu tú của học viện âm nhạc hay một gã có khả năng thiên bẩm về biến đổi giọng nói của mình thì cho dù Mạc Dương có nghĩ rụng hết tóc cũng chưa chắc biết được hắn là ai.
"Tôi chỉ muốn biết... ừm vì sao Miu cùng tôi bị cuốn việc này..."
Vậy nên tôi sẽ không trở về được.
"Vì em cảm thấy nơi này với em có liên kết nào đó." – Một cái hôn khẽ chạm lên vành tai cậu. – "Em rất nhạy cảm, tình yêu của tôi, dù em đã quên mất nó nhưng em vẫn cố nắm lấy những thứ mơ hồ trong tiềm thức của bản thân để tìm đến nó."
"Trong quá khứ tôi từng biết anh sao?"
Mạc Dương vội vã hỏi. Trong lòng cậu chợt lóe lên một hi vọng mỏng manh tựa như chỉ cần người này nói ra gì đó là lớp sương mù trong đầu cậu sẽ biến mất. Nhưng có vẻ Skadi vẫn muốn chơi trò mèo vờn chuột với cậu nhóc nhà hắn thêm một thời gian nữa như một sự trừng phạt nhỏ vì những gì cậu nhóc vô tâm đã làm trong quá khứ. Hắn khẽ cười mà trả lời:
"Đừng hỏi mấy câu vô nghĩa như vậy. Tôi sẽ rất giận đấy, chim sẻ nhỏ của tôi. Giờ hãy ngoan ngoãn trở về nhà. Tôi sẽ giúp em giải quyết tất cả. Mọi nguyện vọng của em tôi sẽ đáp ứng đầy đủ. Nếu em tiếp tục đi, em sẽ ngã đấy."
Nhận ra người đối diện đang muốn rời khỏi cậu, Mạc Dương theo bản năng giãy ra khỏi người thanh niên, cậu dùng bàn tay vừa thoát khỏi gông cùm mà vươn về phía trước như muốn thông qua tiếp xúc da thịt đoán xem hắn ta là ai. Người kia có vẻ không mấy ngạc nhiên trước hành động ngây ngô của cậu. Hắn cười khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu, áp lên má mình sau đó đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay cậu thay cho lời từ biệt. Đến khi cậu nhóc con lai
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.