Chương 60
Cà Phê Đắng
02/06/2022
Daisuke mang vẻ mặt sầu khổ mà ngồi một góc trong quán rượu. Trong khi những người khác đang vui vẻ tụ họp thành nhóm, cùng nâng cốc cho một dự án thành công thì sự cô độc của anh lại càng trở nên rõ ràng. Tuy nhiên người đàn ông đã dần bước qua tuổi trung niên này lại chẳng hề để tâm đến điều đó. Có lẽ trước đây anh cũng để tâm đấy nhưng giờ đây lại có một thứ ma lực hấp dẫn hơn đang không ngừng cuốn lấy Daisuke tạo thành nỗi bồn chồn trong lòng anh suốt một tháng qua.
Người đàn ông không kìm nổi lòng mình mà lần nữa mở điện thoại. Trên màn hình điện thoại đã xuất hiện vài vết nứt của anh là một thiếu nữ sinh đẹp. Dựa theo góc chụp từ trên xuống dưới của cô gái Daisuke có thể thấy được thân hình đầy đặn nếu không nói là quá nóng bỏng của nàng. Tuy nhiên tầm mắt của anh lại chẳng chú mục đến những điều đó khi mà mọi tình yêu của anh đã dành hết cho con ngươi đen láy trong vắt như nước hồ Mashu và bờ môi đỏ mọng đang hơi mím lại tạo thành một vẻ ngượng ngùng bẽn lẽn của một thiếu nữ còn đang ở độ tuổi thanh xuân.
Đó là Aiko. Aiko xinh đẹp của anh. Là nàng thiên nga trắng trong lòng người đàn ông đã gần bốn mươi Daisuke.
Phải mất một lúc lâu anh mới đủ can đảm để rời mắt khỏi tấm hình mà anh vẫn nhìn hàng đêm. Ngón trỏ thô ráp lướt trên màn hình điện thoại một lúc cuối cùng dừng lại trước một app nhỏ với biểu tượng trái tim. Một thoáng do dự sượt qua nhưng rồi ngón tay của Daisuke vẫn quyết định hạ xuống và mở chiếc app hẹn hò ra.
Giao diện quen thuộc xuất hiện, Daisuke thoáng vui mừng nhưng rồi lại bị sự hụt hẫng lấp đầy. Anh vui mừng vì ít ra người mà anh đang chờ đợi tin nhắn hằng đêm vẫn chưa xóa cuộc trò chuyện với anh còn hụt hẫng là vì cô vẫn chẳng thèm đoái hoài gì đến những dòng tin nhắn ấy.
[Xin chào tôi là Noguchi Daisuke.]
[Tôi có thể làm quen với em được không?]
Và dưới đó lại là những dòng tin nhắn lặp lại y hệt chẳng có một sự sáng tạo nào ngoài sự khác biệt về ngày gửi. Tuy nhiên vẫn chẳng có một lời hồi đáp đến từ Aiko. Nàng giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này à không chính xác hơn là có lẽ nàng đã xóa app hẹn hò này rồi. Theo một thói quen Daisuke liền ấn vào trang cá nhân của Aiko.
[Xin chào tôi là Aiko, các bạn có thể gọi tôi là Ai. Tôi còn độc thân và mong muốn một mối quan hệ nghiêm túc. Bình thường tôi thích nhất là dắt cho đi dạo còn ngày mưa tôi thích ở nhà đọc sách và nghe nhạc. Tôi không thích hoa hồng vì mùi của nó quá nồng nhưng nếu bạn tặng tôi một bó baby trắng tôi sẽ rất trân trọng nó.]
Và phía dưới là một thiếu nữ xinh đẹp trong bộ kimono đang nhìn vào máy ảnh và cười thật tươi.
Nàng đã đi đâu vậy? Đã lâu rồi nàng chưa đăng thêm một tấm ảnh nào.
Daisuke sầu não gục xuống bàn. Trong đầu anh lúc này rối loạn vô cùng. Anh lo lắng nàng đã gặp được một người đàn ông hợp ý và hoàn toàn quên khuấy mất chiếc app hẹn hò cùng người đàn ông khắc khổ ôm mối tình chưa kịp hình thành đã vỡ tan. Nhưng cũng có thể nàng đã bị một gã gia trưởng nhốt lại và nghiêm cấm nàng dùng điện thoại chăng?
Anh cảm cảm thấy suy nghĩ của bản thân đang dần trở nên rối loạn giống như một đống hỗn độn chẳng thể phân biệt cái gì ra cái gì. Cuối cùng người đàn ông chỉ có thể bỏ điện thoại vào trong túi và ra khỏi quán rượu với vẻ ảo não. Anh không hề biết rằng, ngay khi anh off chưa được bao lâu, hình nền xám xịt của Aiko chợt phát sáng. Trên bảng chat hiện lên dòng "..." màu xám nhạt như muốn thông báo rằng người bên kia đang nhập vào đó một đoạn văn bản.
*****
Cậu muốn cựa mình một chút nhưng những cơn đau nhức đột ngột đã nhanh chóng ngăn cản hành động có phần liều lĩnh ấy. Thay thế cho sự tê dại gần như mất đi tri giác là một thứ gì đó mạnh bạo, vỡ toạc ra thành muôn vàn con sâu. Không cần một ai chỉ đạo, lũ sâu ấy bắt đầu gặm nhấm từng khúc xương một, khiến cho những cơn rùng mình bất chợt bỗng hóa thành những mảng kí ức mơ hồ chồng chéo lên nhau. Sự điên cuồng của những cơn ảo giác giống như một liều xúc tác mạnh khiến tiếng rên rỉ phát ra một cách vô thức rồi lại lặng lẽ biến vào trong thinh không. Đứa trẻ nức nở cuộn tròn người lại tựa như chỉ cần cậu cố gắng thu nhỏ bản thân là những cơn đau đớn sẽ biến mất. Nhưng cậu đã quá ngây thơ rồi. Cảm giác bỏng rát và âm ỉ đau vẫn còn đó và đang đấu tranh trên da thịt cậu. Chúng rõ ràng không tồn tại nhưng lại khiến cậu nhóc nhỏ tuổi nghĩ rằng thứ gì đó đang liếm láp trên những vết thương hở ra và bắt đầu ăn mòn làn da mỏng manh của cậu. Thứ duy nhất còn có thể níu kéo lại thần trí của cậu bé có lẽ là bên chân trái đang đông cứng lại gần như khiến cậu nghĩ rằng các mạch máu cũng đã bị cái lạnh nhuộm thành màu xám tro.
"Cố lên nào Dương, chúng ta sắp ra khỏi đây rồi."
Mạc Dương mơ màng nghe thấy có người gọi tên cậu. Giọng hắn hắn hơi nghèn nghẹn mang theo âm giọng mũi hơi nhiều nhưng cậu con lại lại chẳng thể suy đoán quá nhiều khi cái chân của cậu đã dần mất đi cảm giác. Mạc Dương thở hổn hển, hai môi khô nứt khiến cậu chẳng thể đáp lại nổi người đàn ông được câu nào.
Chúng ta sẽ chết? Sẽ chết thật sao?
Mạc Dương tuyệt vọng nhìn hơi thở ngày càng mỏng manh của mình. Cậu muốn khóc nhưng khóe mắt lại khô cạn đến nỗi cậu đã nghĩ cho đến khi chút hơi thở cuối cùng hai mắt cậu vẫn chẳng thể nhắm lại. Nhưng người phía bên kia lại chẳng tuyệt vọng như Mạc Dương, hắn không ngừng động viên cậu nói cậu đừng bỏ cuộc mà chẳng hề để tâm hắn cũng đã dần kiệt sức.
"Cố lên... Chỉ một chút nữa thôi... Ta sẽ thoát khỏi JED."
----------------------------------------
Rầm.
Mạc Dương rùng mình mở mắt. Cậu nhận ra ngoài trời đang mưa tầm tã còn những gì xảy ra vừa rồi cũng chỉ là một cơn ác mộng. Mặc dù tiếng mưa rơi ngày một to hơn nhưng chàng thanh niên vẫn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội. Cảm giác nóng rát trong giấc mơ vẫn còn đó, thiêu cháy lồng ngực của cậu khiến Mạc Dương cảm thấy chỉ hít vào thở ra thôi cũng thật khó khăn.
Vì sao mình lại ở đây?
Cơn đau đầu làm cậu chẳng thể suy nghĩ được gì nhiều. Nhưng tiềm thức nói cho cậu biết cậu phải chạy trốn. Đúng rồi, cậu phải rời khỏi đây.
Chàng trai con lai tựa như người mộng du, thẫn thờ bước xuống giường. Cậu đưa mắt nhìn cửa phòng tắm đang đóng im lìm, âm thầm nuốt nước bọt sau đó rón rén bước qua cánh cửa đi thẳng đến cửa chính. Hơi nước từ khe cửa truyền đến lòng bàn chân Mạc Dương khiến trái tim cậu đập mạnh hơn. Chỉ trong vài phút thôi, trong đầu đã có hàng nghìn hàng vạn câu hỏi lướt qua nhưng lại chẳng có câu hỏi nào cậu có thể chắc chắn trả lời.
Cánh cửa có bị khóa không? Liệu tiếng mở cửa của cậu có khiến kẻ kia nghe thấy?
Mạc Dương lo lắng đến nỗi, cậu còn cho rằng, tiếng tim đập của bản thân cũng có thể khiến cậu bị phát hiện. Và rồi cuối cùng cậu cùng nắm được đến tay cầm của cánh cửa. Hít một hơi thật sâu, cậu quyết định vặn nắm cửa.
Cạch.
Cửa bật mở mang theo hơi lạnh đến từ bên ngoài. Ở khoảng cách này, tiếng mưa ào ào không ngừng đánh vào màng nhĩ của cậu khiến Mạc Dương không khỏi hoài nghi cơn mưa khi cậu tỉnh dậy đã dần tiến hóa thành một cơn bão. Nhưng sự hoài nghi cùng niềm vui chưa kịp nhen nhóm đã tan thành bọt biển ngay khi một bàn tay trắng bệch đặt trên mặt cửa gỗ. Chỉ một lực đẩy, cánh cửa lần nữa khép lại cùng với một tiếng rầm mạnh mẽ.
Cơ thể chàng trai khẽ run lên. Cậu vẫn duy trì tư thế cầm nắm cửa, cả người cậu như bị ai đó hạ cấm thuật chỉ có thể đứng yên một chỗ.
"Đừng đi ra ngoài."
Giọng nói trầm khàn mang theo hơi thở nóng rực khẽ phả vào gáy cậu. Christopher vừa rời khỏi nhà tắm và trên người hắn chỉ có một duy nhất một chiếc áo choàng tắm được mặc lên một cách hờ hững và một chiếc khăn trắng đang trùm lên mái tóc ướt nhẹp của mình. Một giọt nước theo sợi tóc vàng của Chris dần trượt xuống cuối cùng rơi xuống chiếc gáy trắng nõn của người đối diện. Mạc Dương rùng mình một cái, nắm cửa đã bị cậu nắm chặt đến nỗi dần trở nên ấm áp theo nhiệt độ cơ thể của chàng trai. Cậu không biết bản thân lúc này sợ Chris hay chỉ đơn giản là cậu muốn một khoảng yên tĩnh để sắp xếp lại tất cả mọi chuyện.
Chris là Skadi. Chris là Skadi. Chris là Skadi.
Giờ cậu nên đối mặt với hắn thế nào đây? Và cậu nên coi hắn là gì? Một kẻ đã quấy rối tình dục cậu? Hay một đồng phạm? Hoặc cũng có thể là một người bạn đồng hành?
Mạc Dương biết sẽ rất khó để bản thân cậu coi Chris là bạn lần nữa. Nhưng cậu lại không thể không liên quan đến Christopher Carlisle khi mà cả hai đã trở thành đồng phạm, cùng mang trên mình một tội lỗi. Lòng Mạc Dương lúc này rồi bời còn cả người cậu đang rơi vào sự mệt mỏi vô hạn.
"Ừm... Christopher... Chúng ta nói chuyện chút đi." – Cuối cùng chàng trai con lai cũng mở miệng như một tín hiệu cho việc giương cờ trắng.
Tuy nhiên Chris lại chẳng hề để tâm đến lời đề nghị của cậu. Hắn đột ngột ôm lấy cậu từ đằng sau khiến Mạc Dương hốt hoảng muốn giãy giụa. Thể lực của cậu đã yếu thế hơn Chris rồi giờ đây lại còn là một con ma vừa mới ốm dậy nên lúc này Chris muốn làm gì cậu, Mạc Dương cũng chẳng thể phản kháng. Trước một kẻ có quá nhiều bí ẩn như người thanh niên tóc vàng này, Mạc Dương muốn hóa thân thành nhà đàm phán tài ba cũng chẳng thể được.
Nhưng có vẻ Mạc Dương đã quá lo xa rồi. Chris chỉ đặt cậu lên bàn uống nước sau đó thong thả cầm bình nước lên và rót cho cậu một chén nước đầy.
"Chúng ta sẽ nói chuyện sau." – Hắn đưa cốc nước cho cậu. Mạc Dương chỉ có thể vươn tay đỡ một cách máy móc. – "Em thấy trong người thế nào? Còn khó chịu không?"
Chàng trai uống một hơi dài và trả lại Chris khi cốc nước đã cạn đáy. Cậu không ngờ Chris sẽ hỏi mình những câu như vậy. Cậu nghĩ một lúc rồi thành thật lắc đầu. Người thanh niên tóc vàng hơi nhướng mày, chợt vươn tay áp lên trán cậu. Mạc Dương theo bản năng nhắm tịt mắt lại. Tay của Chris rất lớn gần như che cả đôi mắt của Mạc Dương, chỉ để lộ hàng mi mảnh dài. Lòng bàn tay hắn hơi ẩm, mang theo hương hoa hồng dịu nhẹ không ngừng quanh quẩn bên chóp mũi cậu khiến chàng trai cũng dần thả lỏng đôi chút.
Chris cúi đầu nhìn cậu nhóc nhà hắn dịu ngoan ngồi im mặc hắn làm gì thì làm. Mạc Dương giống như một học sinh ngoan ngoãn, cho dù ngồi trên bàn cậu vẫn sẽ thẳng lưng hai tay đặt lên đùi giống như một bông hoa trắng tinh khôi chẳng hề để ý đến ánh nhìn người ngoài mà vẫn luôn vươn mình ở vị trí cao nhất. Nhưng ai ngờ rằng, hoa càng vươn cao càng khiến người khác muốn ngắt nó.
"Em có thể hỏi tôi bất cứ điều gì." – Chris thu tay lại, ngón tay khẽ ma sát với nhau. Hắn cầm lấy cốc nước Mạc Dương đã sử dụng, rót cho mình một li nước.
"Anh..." – Vì sao anh lại theo dõi tôi? Vì sao anh lại làm những chuyện như vậy? Anh và JED có mối quan hệ gì? Cậu muốn hỏi rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ có thể gian nan mà đưa ra câu hỏi đầu tiên. – "Trong quá khứ... Chúng ta đã gặp nhau trong quá khứ, phải không?"
Động tác rót nước của Chris hơi dừng lại. Hắn thả nhẹ chiếc bình xuống. Ở góc độ của Mạc Dương, cậu có thể thấy đôi con ngươi sapphire hơi sáng lên. Hắn mỉm cười, từ đầu đến cuối vẫn luôn là điệu bộ dịu dàng mà đáp lại cậu:
"Đúng vậy. Chúng ta đã từng rất thân, ánh dương của tôi."
Một vệt đỏ mờ nhạt xuất hiện trên khuôn mặt điển trai của Chris. Mạc Dương hoảng hốt nhận ra rằng cậu đã hiểu tất cả. Vì sao Chris lại theo đuôi cậu và vì sao hắn lại có những hành động thân mật với cậu. Câu trả lời chẳng phải quá rõ ràng rồi sao. Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ có sức hút với người đồng giới. Cậu nhạt nhẽo, đôi lúc lại quá ngây thơ. Câu lúc nào cũng cập nhật tin tức muộn nhất và chẳng có chút khiếu hài hước nào. Mạc Dương cảm thấy mình chẳng rù quyến đến nỗi có thể khiến một kẻ hoàn mĩ như Chris để mắt thậm chí là nảy sinh tình cảm với cậu.
"Tôi... eh... ừm... Anh rất hoàn mĩ..."
Và nguy hiểm. Cậu âm thầm bổ sung trong lòng. Vậy nên tôi hi vọng anh có thể đừng thích tôi.
"Em nhầm rồi." – Chris khẽ cười. Hắn lấy ra một lọ thuốc nhỏ, đổ đầy những viên thuốc đủ màu sắc ra tay. – "Tôi là một kẻ tâm thần, một kẻ loạn trí. Trước đây tôi còn từng bị ném vào trong bệnh viện tâm thần. Từ đầu đến cuối tôi chỉ là một thằng rác rưởi."
"Không phải." – Mạc Dương theo bản năng mà phản bác lại.
"Vậy còn em thì sao? Em nghĩ tôi là kẻ như thế nào?" – Chris dựa lại gần cậu, lần nữa xâm phạm vào khoảng cách an toàn của Mạc Dương.
Khuôn mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc đến lạ, tựa như hắn là một cậu sinh viên và chỉ cần qua môn học của Mạc Dương là có thể thuận lợi tốt nghiệp. Điều này càng đè ép lên tâm lí của chàng trai con lai khi mà cậu không biết nên đáp lại thế nào cho phải. Dù biết tỉ lệ rất thấp nhưng Mạc Dương cũng có đôi phần lo sợ nếu câu trả lời của cậu không hợp ý Chris, hắn có thể làm điều gì đó thật đáng sợ. Chàng trai không hề hi vọng bản thân mình sẽ đi sai bước nào trước một người quá khó dò như hắn.
"Anh... ừm... Anh rất dịu dàng... Đôi lúc... Như vừa nãy... hoặc khi ở Ý, tôi thấy anh có phần đáng sợ. Nhưng anh rất giỏi và cũng rất đẹp trai. Tôi nghĩ nếu anh bớt đáng sợ hơn... hoặc bớt làm những điều tôi không à... nhưng điều mà không hợp lẽ phải cho lắm... Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện dễ dàng hơn..."
Sau một hồi ngập ngừng, Mạc Dương cuối cùng cũng hài lòng về bài văn nêu cảm nghĩ của mình. Cậu không hề nói dối. Chris rất dịu dàng, hoặc ít nhất là đối với cậu. Nếu như cậu không biết Chris là Skadi thì có lẽ chàng trai sẽ có hàng tá tá thứ để khen người người đàn ông này. Đáng tiếc những gì cậu hình dung về Chris bây giờ là một kẻ biến thái đã đột nhập vào nhà của cậu và là kẻ đã tặng cho cậu những nụ hôn ướt át.
Được rồi, theo một góc độ nào đó cậu vẫn nghĩ Chris có gì đó dịu dàng.
Mạc Dương cố gắng để bản thân không quẩn quanh trong mớ suy nghĩ vớ vẩn nữa. Cậu len lén nhìn Chris. Hai hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại khiến cậu nghĩ rằng bản thân đã khiến Chris phật ý. Nhưng không, hắn đột nhiên cười rộ lên sau đó cho nắm thuốc trên tay mình vào trong thùng rác.
"Thuốc của anh..." – Trước ánh mắt kinh ngạc của Mạc Dương, Chris chỉ thản nhiên nhún vai.
"Chỉ là kẹo. Tôi đâu nói đó là thuốc." – Chris cười thành tiếng. – "Nhưng nó sẽ khiến tôi cảm thấy tốt hơn vào những ngày mưa to như vậy. Bởi vì ngày hôm ấy em đã đâm thật mạnh vào đây."
Hắn vươn tay chỉ vào ngực trái của mình. Và ngay khi Mạc Dương đang dần hoài nghi tính đúng sai của sự việc này, Chris đã cong môi mà nói tiếp:
"Tôi đùa thôi. Nhưng..."
Lại một khoảng ngừng nữa giữa hai người. Sau đó hắn đột nhiên nắm lấy tay Mạc Dương. Cậu vẫn còn nhớ khi ở Ý tay phải của câu đã bị tổn hại thế nào. Những cơn đau thấu da thấu thịt khiến cậu gần như muốn cắt phăng nó đi hoặc ít nhất dùng một thức gì đó kích thích hơn để di dời sự chú ý của mình. Nhưng giờ đây nó lại được xử lý một cách hoàn hảo, yên tĩnh nằm dưới lớp băng trắng và mặc cho Chris nâng niu trong bàn tay to lớn của mình.
"Tôi sẽ không giấu giếm em bất cứ điều gì. Đổi lại em sẽ không phiền nếu mỗi ngày nhìn tôi thêm một chút chứ? Nếu em để ý tôi thêm vài lần có khi em sẽ có một cái nhìn khác về tôi. Và lúc nào đó em sẽ cảm thấy tôi cũng không đến nỗi tệ trong vai trò là một người bạn trai."
Mạc Dương ngẩn người nhìn nụ cười mà cậu cho là dễ mến nhất của người thanh niên. Trong lúc cậu không để ý, Chris đã cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên lòng bàn tay cậu.
"Từ đầu đến cuối, kể trong tiềm thức, tôi chưa bao giờ có ý định làm tổn thương em. Tôi thà dùng dao đâm mình còn hơn là để em đổ một giọt máu. Vậy nên đừng sợ hãi tôi. Được không, chim sẻ nhỏ xinh đẹp của tôi?"
Người đàn ông không kìm nổi lòng mình mà lần nữa mở điện thoại. Trên màn hình điện thoại đã xuất hiện vài vết nứt của anh là một thiếu nữ sinh đẹp. Dựa theo góc chụp từ trên xuống dưới của cô gái Daisuke có thể thấy được thân hình đầy đặn nếu không nói là quá nóng bỏng của nàng. Tuy nhiên tầm mắt của anh lại chẳng chú mục đến những điều đó khi mà mọi tình yêu của anh đã dành hết cho con ngươi đen láy trong vắt như nước hồ Mashu và bờ môi đỏ mọng đang hơi mím lại tạo thành một vẻ ngượng ngùng bẽn lẽn của một thiếu nữ còn đang ở độ tuổi thanh xuân.
Đó là Aiko. Aiko xinh đẹp của anh. Là nàng thiên nga trắng trong lòng người đàn ông đã gần bốn mươi Daisuke.
Phải mất một lúc lâu anh mới đủ can đảm để rời mắt khỏi tấm hình mà anh vẫn nhìn hàng đêm. Ngón trỏ thô ráp lướt trên màn hình điện thoại một lúc cuối cùng dừng lại trước một app nhỏ với biểu tượng trái tim. Một thoáng do dự sượt qua nhưng rồi ngón tay của Daisuke vẫn quyết định hạ xuống và mở chiếc app hẹn hò ra.
Giao diện quen thuộc xuất hiện, Daisuke thoáng vui mừng nhưng rồi lại bị sự hụt hẫng lấp đầy. Anh vui mừng vì ít ra người mà anh đang chờ đợi tin nhắn hằng đêm vẫn chưa xóa cuộc trò chuyện với anh còn hụt hẫng là vì cô vẫn chẳng thèm đoái hoài gì đến những dòng tin nhắn ấy.
[Xin chào tôi là Noguchi Daisuke.]
[Tôi có thể làm quen với em được không?]
Và dưới đó lại là những dòng tin nhắn lặp lại y hệt chẳng có một sự sáng tạo nào ngoài sự khác biệt về ngày gửi. Tuy nhiên vẫn chẳng có một lời hồi đáp đến từ Aiko. Nàng giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này à không chính xác hơn là có lẽ nàng đã xóa app hẹn hò này rồi. Theo một thói quen Daisuke liền ấn vào trang cá nhân của Aiko.
[Xin chào tôi là Aiko, các bạn có thể gọi tôi là Ai. Tôi còn độc thân và mong muốn một mối quan hệ nghiêm túc. Bình thường tôi thích nhất là dắt cho đi dạo còn ngày mưa tôi thích ở nhà đọc sách và nghe nhạc. Tôi không thích hoa hồng vì mùi của nó quá nồng nhưng nếu bạn tặng tôi một bó baby trắng tôi sẽ rất trân trọng nó.]
Và phía dưới là một thiếu nữ xinh đẹp trong bộ kimono đang nhìn vào máy ảnh và cười thật tươi.
Nàng đã đi đâu vậy? Đã lâu rồi nàng chưa đăng thêm một tấm ảnh nào.
Daisuke sầu não gục xuống bàn. Trong đầu anh lúc này rối loạn vô cùng. Anh lo lắng nàng đã gặp được một người đàn ông hợp ý và hoàn toàn quên khuấy mất chiếc app hẹn hò cùng người đàn ông khắc khổ ôm mối tình chưa kịp hình thành đã vỡ tan. Nhưng cũng có thể nàng đã bị một gã gia trưởng nhốt lại và nghiêm cấm nàng dùng điện thoại chăng?
Anh cảm cảm thấy suy nghĩ của bản thân đang dần trở nên rối loạn giống như một đống hỗn độn chẳng thể phân biệt cái gì ra cái gì. Cuối cùng người đàn ông chỉ có thể bỏ điện thoại vào trong túi và ra khỏi quán rượu với vẻ ảo não. Anh không hề biết rằng, ngay khi anh off chưa được bao lâu, hình nền xám xịt của Aiko chợt phát sáng. Trên bảng chat hiện lên dòng "..." màu xám nhạt như muốn thông báo rằng người bên kia đang nhập vào đó một đoạn văn bản.
*****
Cậu muốn cựa mình một chút nhưng những cơn đau nhức đột ngột đã nhanh chóng ngăn cản hành động có phần liều lĩnh ấy. Thay thế cho sự tê dại gần như mất đi tri giác là một thứ gì đó mạnh bạo, vỡ toạc ra thành muôn vàn con sâu. Không cần một ai chỉ đạo, lũ sâu ấy bắt đầu gặm nhấm từng khúc xương một, khiến cho những cơn rùng mình bất chợt bỗng hóa thành những mảng kí ức mơ hồ chồng chéo lên nhau. Sự điên cuồng của những cơn ảo giác giống như một liều xúc tác mạnh khiến tiếng rên rỉ phát ra một cách vô thức rồi lại lặng lẽ biến vào trong thinh không. Đứa trẻ nức nở cuộn tròn người lại tựa như chỉ cần cậu cố gắng thu nhỏ bản thân là những cơn đau đớn sẽ biến mất. Nhưng cậu đã quá ngây thơ rồi. Cảm giác bỏng rát và âm ỉ đau vẫn còn đó và đang đấu tranh trên da thịt cậu. Chúng rõ ràng không tồn tại nhưng lại khiến cậu nhóc nhỏ tuổi nghĩ rằng thứ gì đó đang liếm láp trên những vết thương hở ra và bắt đầu ăn mòn làn da mỏng manh của cậu. Thứ duy nhất còn có thể níu kéo lại thần trí của cậu bé có lẽ là bên chân trái đang đông cứng lại gần như khiến cậu nghĩ rằng các mạch máu cũng đã bị cái lạnh nhuộm thành màu xám tro.
"Cố lên nào Dương, chúng ta sắp ra khỏi đây rồi."
Mạc Dương mơ màng nghe thấy có người gọi tên cậu. Giọng hắn hắn hơi nghèn nghẹn mang theo âm giọng mũi hơi nhiều nhưng cậu con lại lại chẳng thể suy đoán quá nhiều khi cái chân của cậu đã dần mất đi cảm giác. Mạc Dương thở hổn hển, hai môi khô nứt khiến cậu chẳng thể đáp lại nổi người đàn ông được câu nào.
Chúng ta sẽ chết? Sẽ chết thật sao?
Mạc Dương tuyệt vọng nhìn hơi thở ngày càng mỏng manh của mình. Cậu muốn khóc nhưng khóe mắt lại khô cạn đến nỗi cậu đã nghĩ cho đến khi chút hơi thở cuối cùng hai mắt cậu vẫn chẳng thể nhắm lại. Nhưng người phía bên kia lại chẳng tuyệt vọng như Mạc Dương, hắn không ngừng động viên cậu nói cậu đừng bỏ cuộc mà chẳng hề để tâm hắn cũng đã dần kiệt sức.
"Cố lên... Chỉ một chút nữa thôi... Ta sẽ thoát khỏi JED."
----------------------------------------
Rầm.
Mạc Dương rùng mình mở mắt. Cậu nhận ra ngoài trời đang mưa tầm tã còn những gì xảy ra vừa rồi cũng chỉ là một cơn ác mộng. Mặc dù tiếng mưa rơi ngày một to hơn nhưng chàng thanh niên vẫn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội. Cảm giác nóng rát trong giấc mơ vẫn còn đó, thiêu cháy lồng ngực của cậu khiến Mạc Dương cảm thấy chỉ hít vào thở ra thôi cũng thật khó khăn.
Vì sao mình lại ở đây?
Cơn đau đầu làm cậu chẳng thể suy nghĩ được gì nhiều. Nhưng tiềm thức nói cho cậu biết cậu phải chạy trốn. Đúng rồi, cậu phải rời khỏi đây.
Chàng trai con lai tựa như người mộng du, thẫn thờ bước xuống giường. Cậu đưa mắt nhìn cửa phòng tắm đang đóng im lìm, âm thầm nuốt nước bọt sau đó rón rén bước qua cánh cửa đi thẳng đến cửa chính. Hơi nước từ khe cửa truyền đến lòng bàn chân Mạc Dương khiến trái tim cậu đập mạnh hơn. Chỉ trong vài phút thôi, trong đầu đã có hàng nghìn hàng vạn câu hỏi lướt qua nhưng lại chẳng có câu hỏi nào cậu có thể chắc chắn trả lời.
Cánh cửa có bị khóa không? Liệu tiếng mở cửa của cậu có khiến kẻ kia nghe thấy?
Mạc Dương lo lắng đến nỗi, cậu còn cho rằng, tiếng tim đập của bản thân cũng có thể khiến cậu bị phát hiện. Và rồi cuối cùng cậu cùng nắm được đến tay cầm của cánh cửa. Hít một hơi thật sâu, cậu quyết định vặn nắm cửa.
Cạch.
Cửa bật mở mang theo hơi lạnh đến từ bên ngoài. Ở khoảng cách này, tiếng mưa ào ào không ngừng đánh vào màng nhĩ của cậu khiến Mạc Dương không khỏi hoài nghi cơn mưa khi cậu tỉnh dậy đã dần tiến hóa thành một cơn bão. Nhưng sự hoài nghi cùng niềm vui chưa kịp nhen nhóm đã tan thành bọt biển ngay khi một bàn tay trắng bệch đặt trên mặt cửa gỗ. Chỉ một lực đẩy, cánh cửa lần nữa khép lại cùng với một tiếng rầm mạnh mẽ.
Cơ thể chàng trai khẽ run lên. Cậu vẫn duy trì tư thế cầm nắm cửa, cả người cậu như bị ai đó hạ cấm thuật chỉ có thể đứng yên một chỗ.
"Đừng đi ra ngoài."
Giọng nói trầm khàn mang theo hơi thở nóng rực khẽ phả vào gáy cậu. Christopher vừa rời khỏi nhà tắm và trên người hắn chỉ có một duy nhất một chiếc áo choàng tắm được mặc lên một cách hờ hững và một chiếc khăn trắng đang trùm lên mái tóc ướt nhẹp của mình. Một giọt nước theo sợi tóc vàng của Chris dần trượt xuống cuối cùng rơi xuống chiếc gáy trắng nõn của người đối diện. Mạc Dương rùng mình một cái, nắm cửa đã bị cậu nắm chặt đến nỗi dần trở nên ấm áp theo nhiệt độ cơ thể của chàng trai. Cậu không biết bản thân lúc này sợ Chris hay chỉ đơn giản là cậu muốn một khoảng yên tĩnh để sắp xếp lại tất cả mọi chuyện.
Chris là Skadi. Chris là Skadi. Chris là Skadi.
Giờ cậu nên đối mặt với hắn thế nào đây? Và cậu nên coi hắn là gì? Một kẻ đã quấy rối tình dục cậu? Hay một đồng phạm? Hoặc cũng có thể là một người bạn đồng hành?
Mạc Dương biết sẽ rất khó để bản thân cậu coi Chris là bạn lần nữa. Nhưng cậu lại không thể không liên quan đến Christopher Carlisle khi mà cả hai đã trở thành đồng phạm, cùng mang trên mình một tội lỗi. Lòng Mạc Dương lúc này rồi bời còn cả người cậu đang rơi vào sự mệt mỏi vô hạn.
"Ừm... Christopher... Chúng ta nói chuyện chút đi." – Cuối cùng chàng trai con lai cũng mở miệng như một tín hiệu cho việc giương cờ trắng.
Tuy nhiên Chris lại chẳng hề để tâm đến lời đề nghị của cậu. Hắn đột ngột ôm lấy cậu từ đằng sau khiến Mạc Dương hốt hoảng muốn giãy giụa. Thể lực của cậu đã yếu thế hơn Chris rồi giờ đây lại còn là một con ma vừa mới ốm dậy nên lúc này Chris muốn làm gì cậu, Mạc Dương cũng chẳng thể phản kháng. Trước một kẻ có quá nhiều bí ẩn như người thanh niên tóc vàng này, Mạc Dương muốn hóa thân thành nhà đàm phán tài ba cũng chẳng thể được.
Nhưng có vẻ Mạc Dương đã quá lo xa rồi. Chris chỉ đặt cậu lên bàn uống nước sau đó thong thả cầm bình nước lên và rót cho cậu một chén nước đầy.
"Chúng ta sẽ nói chuyện sau." – Hắn đưa cốc nước cho cậu. Mạc Dương chỉ có thể vươn tay đỡ một cách máy móc. – "Em thấy trong người thế nào? Còn khó chịu không?"
Chàng trai uống một hơi dài và trả lại Chris khi cốc nước đã cạn đáy. Cậu không ngờ Chris sẽ hỏi mình những câu như vậy. Cậu nghĩ một lúc rồi thành thật lắc đầu. Người thanh niên tóc vàng hơi nhướng mày, chợt vươn tay áp lên trán cậu. Mạc Dương theo bản năng nhắm tịt mắt lại. Tay của Chris rất lớn gần như che cả đôi mắt của Mạc Dương, chỉ để lộ hàng mi mảnh dài. Lòng bàn tay hắn hơi ẩm, mang theo hương hoa hồng dịu nhẹ không ngừng quanh quẩn bên chóp mũi cậu khiến chàng trai cũng dần thả lỏng đôi chút.
Chris cúi đầu nhìn cậu nhóc nhà hắn dịu ngoan ngồi im mặc hắn làm gì thì làm. Mạc Dương giống như một học sinh ngoan ngoãn, cho dù ngồi trên bàn cậu vẫn sẽ thẳng lưng hai tay đặt lên đùi giống như một bông hoa trắng tinh khôi chẳng hề để ý đến ánh nhìn người ngoài mà vẫn luôn vươn mình ở vị trí cao nhất. Nhưng ai ngờ rằng, hoa càng vươn cao càng khiến người khác muốn ngắt nó.
"Em có thể hỏi tôi bất cứ điều gì." – Chris thu tay lại, ngón tay khẽ ma sát với nhau. Hắn cầm lấy cốc nước Mạc Dương đã sử dụng, rót cho mình một li nước.
"Anh..." – Vì sao anh lại theo dõi tôi? Vì sao anh lại làm những chuyện như vậy? Anh và JED có mối quan hệ gì? Cậu muốn hỏi rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ có thể gian nan mà đưa ra câu hỏi đầu tiên. – "Trong quá khứ... Chúng ta đã gặp nhau trong quá khứ, phải không?"
Động tác rót nước của Chris hơi dừng lại. Hắn thả nhẹ chiếc bình xuống. Ở góc độ của Mạc Dương, cậu có thể thấy đôi con ngươi sapphire hơi sáng lên. Hắn mỉm cười, từ đầu đến cuối vẫn luôn là điệu bộ dịu dàng mà đáp lại cậu:
"Đúng vậy. Chúng ta đã từng rất thân, ánh dương của tôi."
Một vệt đỏ mờ nhạt xuất hiện trên khuôn mặt điển trai của Chris. Mạc Dương hoảng hốt nhận ra rằng cậu đã hiểu tất cả. Vì sao Chris lại theo đuôi cậu và vì sao hắn lại có những hành động thân mật với cậu. Câu trả lời chẳng phải quá rõ ràng rồi sao. Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ có sức hút với người đồng giới. Cậu nhạt nhẽo, đôi lúc lại quá ngây thơ. Câu lúc nào cũng cập nhật tin tức muộn nhất và chẳng có chút khiếu hài hước nào. Mạc Dương cảm thấy mình chẳng rù quyến đến nỗi có thể khiến một kẻ hoàn mĩ như Chris để mắt thậm chí là nảy sinh tình cảm với cậu.
"Tôi... eh... ừm... Anh rất hoàn mĩ..."
Và nguy hiểm. Cậu âm thầm bổ sung trong lòng. Vậy nên tôi hi vọng anh có thể đừng thích tôi.
"Em nhầm rồi." – Chris khẽ cười. Hắn lấy ra một lọ thuốc nhỏ, đổ đầy những viên thuốc đủ màu sắc ra tay. – "Tôi là một kẻ tâm thần, một kẻ loạn trí. Trước đây tôi còn từng bị ném vào trong bệnh viện tâm thần. Từ đầu đến cuối tôi chỉ là một thằng rác rưởi."
"Không phải." – Mạc Dương theo bản năng mà phản bác lại.
"Vậy còn em thì sao? Em nghĩ tôi là kẻ như thế nào?" – Chris dựa lại gần cậu, lần nữa xâm phạm vào khoảng cách an toàn của Mạc Dương.
Khuôn mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc đến lạ, tựa như hắn là một cậu sinh viên và chỉ cần qua môn học của Mạc Dương là có thể thuận lợi tốt nghiệp. Điều này càng đè ép lên tâm lí của chàng trai con lai khi mà cậu không biết nên đáp lại thế nào cho phải. Dù biết tỉ lệ rất thấp nhưng Mạc Dương cũng có đôi phần lo sợ nếu câu trả lời của cậu không hợp ý Chris, hắn có thể làm điều gì đó thật đáng sợ. Chàng trai không hề hi vọng bản thân mình sẽ đi sai bước nào trước một người quá khó dò như hắn.
"Anh... ừm... Anh rất dịu dàng... Đôi lúc... Như vừa nãy... hoặc khi ở Ý, tôi thấy anh có phần đáng sợ. Nhưng anh rất giỏi và cũng rất đẹp trai. Tôi nghĩ nếu anh bớt đáng sợ hơn... hoặc bớt làm những điều tôi không à... nhưng điều mà không hợp lẽ phải cho lắm... Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện dễ dàng hơn..."
Sau một hồi ngập ngừng, Mạc Dương cuối cùng cũng hài lòng về bài văn nêu cảm nghĩ của mình. Cậu không hề nói dối. Chris rất dịu dàng, hoặc ít nhất là đối với cậu. Nếu như cậu không biết Chris là Skadi thì có lẽ chàng trai sẽ có hàng tá tá thứ để khen người người đàn ông này. Đáng tiếc những gì cậu hình dung về Chris bây giờ là một kẻ biến thái đã đột nhập vào nhà của cậu và là kẻ đã tặng cho cậu những nụ hôn ướt át.
Được rồi, theo một góc độ nào đó cậu vẫn nghĩ Chris có gì đó dịu dàng.
Mạc Dương cố gắng để bản thân không quẩn quanh trong mớ suy nghĩ vớ vẩn nữa. Cậu len lén nhìn Chris. Hai hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại khiến cậu nghĩ rằng bản thân đã khiến Chris phật ý. Nhưng không, hắn đột nhiên cười rộ lên sau đó cho nắm thuốc trên tay mình vào trong thùng rác.
"Thuốc của anh..." – Trước ánh mắt kinh ngạc của Mạc Dương, Chris chỉ thản nhiên nhún vai.
"Chỉ là kẹo. Tôi đâu nói đó là thuốc." – Chris cười thành tiếng. – "Nhưng nó sẽ khiến tôi cảm thấy tốt hơn vào những ngày mưa to như vậy. Bởi vì ngày hôm ấy em đã đâm thật mạnh vào đây."
Hắn vươn tay chỉ vào ngực trái của mình. Và ngay khi Mạc Dương đang dần hoài nghi tính đúng sai của sự việc này, Chris đã cong môi mà nói tiếp:
"Tôi đùa thôi. Nhưng..."
Lại một khoảng ngừng nữa giữa hai người. Sau đó hắn đột nhiên nắm lấy tay Mạc Dương. Cậu vẫn còn nhớ khi ở Ý tay phải của câu đã bị tổn hại thế nào. Những cơn đau thấu da thấu thịt khiến cậu gần như muốn cắt phăng nó đi hoặc ít nhất dùng một thức gì đó kích thích hơn để di dời sự chú ý của mình. Nhưng giờ đây nó lại được xử lý một cách hoàn hảo, yên tĩnh nằm dưới lớp băng trắng và mặc cho Chris nâng niu trong bàn tay to lớn của mình.
"Tôi sẽ không giấu giếm em bất cứ điều gì. Đổi lại em sẽ không phiền nếu mỗi ngày nhìn tôi thêm một chút chứ? Nếu em để ý tôi thêm vài lần có khi em sẽ có một cái nhìn khác về tôi. Và lúc nào đó em sẽ cảm thấy tôi cũng không đến nỗi tệ trong vai trò là một người bạn trai."
Mạc Dương ngẩn người nhìn nụ cười mà cậu cho là dễ mến nhất của người thanh niên. Trong lúc cậu không để ý, Chris đã cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên lòng bàn tay cậu.
"Từ đầu đến cuối, kể trong tiềm thức, tôi chưa bao giờ có ý định làm tổn thương em. Tôi thà dùng dao đâm mình còn hơn là để em đổ một giọt máu. Vậy nên đừng sợ hãi tôi. Được không, chim sẻ nhỏ xinh đẹp của tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.